28: Tình yêu là một hương vị ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Plan nằm dài trên giường sau một ngày bận rộn với quán cơm của mẹ. Anh bật điện thoại sáng lên màng hình là một cậu trai híp mắt miệng ngậm cá viên chiên nhìn anh cười tươi rói. Plan đưa ngón tay chọt chọt vào màng hình cười chán ghét " vẻ mặt gì thế này, nhìn ngu chết."

Màng hình sáng một lúc lại tắt đi, sau đó anh ấn vào để nó sáng lên cứ liên tục lập lại nhiều lần như vậy, biểu tình của anh cũng biến hóa từ từ theo đó vừa chán ghét, vừa yêu thích đến  ngại ngùng. Cảm giác này thật là ngọt đến phát ngán. Anh ôm gối che kín mặt mình nhớ đến hôm qua câu nói kia .

" Không sao ,có anh đây rồi."

" Có anh đây rồi."

" Anh đây rồi!"

" Đây rồi!"

Có cái con khỉ á!.

Plan càng nghĩ càng xấu hổ, hôm qua mình đúng là bị bệnh mới nói câu đó, thật ngu muội mà. Dừng một lúc Plan lại nhớ đến tâm trạng của Mean ngày hôm qua, hắn về nhà đã gặp vấn đề gì tại sao lại đau khổ như thế. Plan thở dài không thể dấu được tâm trạng lo lắng trong lòng , thật muốn gặp hắn, gặp cái tên mắt híp, gặp cái tên dỡ hơi, gặp cái tên điên điên khùng khùng đẹp trai kia, gặp cái tên một tháng ba mươi mốt ngày buổi trưa mua bánh ngọt cùng sữa cho anh, buổi tối chờ anh ở quán đón anh về , gặp cái tên cứ đến gần kí túc xá là ép anh ở bức tường phía sau hôn anh đến nghẹt thở, còn nghe hắn thủ thỉ yêu anh, thích anh, muốn mỗi ngày được ôm anh, đúng là sở thích quái dị.

Plan càng nghĩ càng nhớ đến hắn, anh rủ mắt bật sáng màng hình nhìn hình nền cười nhẹ, Mean ơi Mean à cậu thật đáng ghét!, cứ khiến tôi thích đến như vậy.

Điện thoại bất chợt rung lên tiếng chuông quen thuộc, Plan giật mình ấn nút tắt , anh hoảng hồn muốn khóc , xong rồi, xong rồi tên mắt híp gọi đến mà mình lại ấn tắt , thật là ngu chết đi được. Điện thoại lần nữa gọi đến, lần này Plan không sai lầm mà ấn tắt nữa, anh nhanh chóng ấn nút nghe, đều chỉnh hô hấp hồi hộp của mình nhỏ giọng:

" Sao thế?"

Đầu giây bên kia vang lên tiếng gió lớn, còn có tiếng xe cộ :

" Em đang ở dưới nhà anh nè!"

Plan buồn cười: " Đừng có đùa, muộn thế này."

Đầu dây bên kia lại hét lên: " Thật đấy, anh ra nhìn em một chút đi, em bỏ nhà đi bụi!"

Lần này Plan lập tức trèo xuống giường, từ trong phòng chạy ra cữa nhà, xuyên qua cái ngạc nhiên của mẹ đang ngồi xem tivi ở phòng khách chỉ kịp để lại một câu nói:

" Mẹ, con ra ngoài một chút ."

Mẹ Plan còn chưa kịp dặn dò anh một câu " Về sớm nha con."

Plan chạy ra đến cữa, chạy thêm một đoạn trên người còn không kịp khoác áo, ra đến đây bị làn không khí thổi cho lạnh cóng run chân cắn răng cầm cập  gầm gừ nhìn quanh không có một bóng người tên này đang chơi mình à, thế mà mình còn bất chấp chạy ra đây, đúng là bị ngu mà, chưa kịp oán hận xong lại được một cái áo khoác to sụ  trên đầu ụp xuống cùng tiếng cười vui vẻ:

" Xem anh này, vội muốn gặp em thế luôn à!"

Plan kéo áo xuống cảm thấy ấm áp hơn nhiều gầm gừ chối bỏ:

" Nằm mơ, anh chỉ sợ cậu đi lạc mà thôi."

Mean nhìn khuôn mặt trời lạnh mà vẫn đỏ lự của Plan, thích đến không muốn buông tay liền kéo áo khoác của hắn che trên đầu anh, hắn tiếp đó chui đầu vào giữ lấy cằm anh hôn nhẹ. Plan bị hôn bất ngờ thất kinh vổ bả vai hắn :

" Này, còn đang ở ngoài đường đấy."

Mean theo lời buông ra, kéo áo xuống lộ ra khuôn mặt Plan đỏ như trái cà chua, môi bị hắn hôn đến bóng loáng mọng nước như trái đào, càng nhìn càng muốn cắn một ngụm. Plan nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức đưa tay bịt kín miệng hắn nhăn mày buồn cười hỏi:

" Này, làm gì giờ này đến đây, muộn như vậy."

Mean hôn hôn lòng bàn tay anh, ồm ồm nói:

" Chính là nhớ anh chịu không nỗi đó."

Plan buồn cười đưa tay bóp cằm hắn:

" Đừng có nịnh nọt."

Mean kéo bàn tay anh xuống , nắm chặt còn trịnh trọng:

" Thật mà, em nhớ anh quá nên bỏ nhà ra đi để tìm anh nè."

" Hừ, đừng có mà điêu!"

Plan để hắn nắm tay mình, tay còn lại nhét vào túi áo hắn khoác của hắn, móc ra một hộp quà nhỏ ngạc nhiên đưa lên trước mặt hai người:

" Cái gì thế này."

Mean đưa một tay hợp với tay Plan mở ra hộp quà bên trong là một cái vòng tay bằng bạc thiết kế đơn giản, phía trên vòng có treo hai chữa cái M và P cùng với trái tim nhỏ nối hai chữ cái đầu tên của hai người, hắn tủm tỉm nhỏ giọng ghé vào tai anh:

" Tặng người yêu của em đó."

Plan theo đó cũng nhỏ giọng vào tai hắn:

" Ngươi yêu không muốn nhận."

Mean tiếp tục rỉ vào tai anh:

" Người ta chọn cả một buổi chiều đó."

Plan  tiếp tục nói nhỏ vào tai Mean:

" Vậy còn không mau đeo vào!"

" Đeo liền, đeo liền!"

Hai người dưới cái lạnh cười cười vui vẻ, Mean lấy ra lắc tay đeo vào tay Plan sau đó còn hôn một cái lên cổ tay anh. Plan né tránh rút tay lại , tránh đi ánh nhìn thâm tình của hắn, kéo tay hắn hướng về nhà mình còn trịnh trọng tuyên bố:

" Đi thôi, về ra mắt mẹ chồng tương lai."

Mean phối hợp để Plan dắt tay :

" Không phải mẹ vợ hả."

" Ai là vợ của cậu hả?"

" Anh nè, anh là vợ của em đó!"

" Tên mặt dày kia, đừng có nhận bừa."

" Vợ ơi, em sợ quá."

" Sợ cái gì cơ ?"

" Gặp mẹ vợ tương lai nên em sợ quá."

" Đừng có điên nữa."

" Hihi, em thấy đàn anh đỏ mặt rồi nha."

" Đỏ cái búa ấy!"

" Đỏ thật mà, cái tai chín đỏ rồi kìa."

" Câm miệng!"

" Câm miệng cái gì cơ."

Plan tai đỏ lan đến cổ, da đầu từng trận ngọt ngào lan đến đỉnh đầu đi nhanh về phía trước bất đắc dĩ hậm hực nói:

" Đừng có nhây nữa được không hả?"

" Em đâu có nhây, em nói đúng mà, em còn muốn hét cho cả thế giới này biết anh là vợ em."

Sau đó Mean còn không ngại dưới trời tuyết mà hét lớn:

" Vợ ơi,....!"......"Ưm,....ưm...."

Plan quay người lập tức bịt kín miệng hắn, mặt đỏ tai hồng trừng mắt cảnh cáo, nhìn Mean đối diện mắt híp vui vẻ có thể thấy dịu dàng của hắn tràn ra khóe mắt , hai người lúc này đã đi đến trước cổng nhà, Mean nhỏ giọng gọi anh:

" Vợ ơi, em run quá!."

Plan đỏ mặt rầm rì kéo hắn vào nhà :

" Không sao, có vợ đây rồi!."

......................................................................

~Yu~
❤💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro