Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bành Dục Sướng ở trường học không được hoan nghênh. Tự nhiên bọn chúng cơ hồ đối với người đẹp trai mỗi ngày đều tới đón cậu tan học cũng không quá hữu hảo. Đùa gì vậy, một cô nhi không còn gì khác, dựa vào cái gì được người ưu tú như vậy chấp nhận ?.
Không đúng ! Nhất định không đúng ! Bành Dục Sướng so với mình thật quá vô dụng, không có khả năng có dạng này nhân mạch ! Nhất định có cái gì không đúng, quan hệ không bình thường ! Nhất định là có cái gì đó dơ bẩn giao dịch !——
Bọn chúng nghĩ như vậy.

Những người kia đem cậu chặn ngay nhà vệ sinh, thô bạo xé mở áo của cậu, nam thanh nữ tú đứng quây quần kết đội giống như là quan sát khỉ trong vườn bách thú, thưởng thức trên người cậu che kín toàn là dấu hôn, vết cắn, tất cả bí ẩn tồn tại bóng ma vết tích cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời.
Bọn chúng cười reo hò :

"Tao đã nói rồi ! Nó chắc chắn là loại người này !"

"Phỉ ! Thứ đồ bẩn thỉu ! Cái anh đi Audi kia dáng dấp đẹp như thế, coi trọng nó ở điểm nào."

"Ôi, ca ca ưu tú như vậy, nhất định là nó câu dẫn người ta !"

"Bành Dục Sướng loại người này còn có thể, vậy tao có phải là cũng có thể bò lên trên giường của tiểu ca ca không ? Người ta vẫn còn so với nó vừa mềm vừa ngọt hơn a ~".

Bành Dục Sướng tự đáy lòng cảm thấy, bọn này rất đáng thương, những cái kia châm chọc cùng ánh mắt khinh thường đều tại bại lộ bọn chúng càng đáng thương, bọn chúng không phải chán ghét Bành Dục Sướng mà là ghen tỵ.
Ghen tỵ Vương Nhất Bác đối tốt với Bành Dục Sướng.
......
......
Chết !

Muốn điên rồi, những cái kia khuất nhục mỉa mai đều không lọt vào tai cậu, để cậu điên cuồng chính là ý nghĩ mới vừa tới trong đầu mình.
Cậu vừa mới nghĩ : Bọn chúng ghen ghét Vương Nhất Bác đối với mình tốt. Mình vừa mới vô ý thức đem Vương Nhất Bác về cùng phía mình, vô ý thức đem Vương Nhất Bác định là vật sở hữu.
Mình làm sao lại nghĩ như vậy, không phải sớm đã nhìn ra tình người ấm lạnh sao ? Không phải sớm biết ngoại trừ mình ai cũng không thể tin tưởng được sao? Không phải rõ ràng xã hội này chứa không nổi mình, đối với mình có uy hiếp sao ?
Vậy mình vừa mới là đang nghĩ cái gì......

Chẳng lẽ là yêu anh ta sao......

Bọn chúng đánh cậu, bởi vì bọn chúng bất mãn cùng đáng thương. Cậu đem mình co lại thành một khối, giảm nhỏ diện tích chịu lực, trong đầu không tồn tại thanh âm bọn chúng giễu cợt đắc ý, bị đập nện chỗ đau cũng ít, đầy trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ hết sức rõ ràng.
Giờ này khắc này, cậu hy vọng Vương Nhất Bác xuất hiện. Bành Dục Sướng giờ phút này hy vọng Vương Nhất Bác tới cứu cậu.
Biết rõ hắn sẽ không xuất hiện, biết rất rõ ràng từ giờ cách tan học còn có hơn nửa tiếng nữa, vậy mình vì cái gì còn muốn ôm không thiết thực chờ mong ? Cũng bởi vì những số tiền kia cũng bởi vì vài bữa cơm kia ?.

Bành Dục Sướng chìm vào trong biển. Chìm vào biển lớn tên là Vương Nhất Bác.
Trong lòng biển không có không khí, dung không được Bành Dục Sướng giãy dụa. Nơi này biển lớn tên là ỷ lại, mà ỷ lại là chí mạng.
Bành Dục Sướng mặc sức tưởng tượng:

Xong rồi

Xong rồi

Triệt để không xong rồi......

Chờ Vương Nhất Bác đuổi tới nhà vệ sinh tìm ra cậu, cậu chỉ còn người để trần ngồi xổm trên mặt đất, chùm sáng từ cửa sổ nhỏ loang lổ, chiếu lên trên người cậu bại lộ đầy một thân vết tích, trên mặt có chút dấu vết tím xanh.
Vương Nhất Bác mỗi bước chân đi đến đều đang run rẩy, nhặt lên áo khoác cho câu phủ thêm. Ôm chặt lấy cậu, thanh âm còn bình ổn trầm thấp :

"Nói cho tôi biết là ai làm."

Bành Dục Sướng có thể nghe ra, nhịp tim bên tai so với bình thường thật gấp rút. Cậu cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là hướng hắn muốn điếu thuốc.
Khói trắng uốn lượn bay lên, Bành Dục Sướng hút gấp, hút xong mấy ngụm thuận tay ngón trỏ ngón cái vân vê dụi tắt, tàn thuốc cũng liền tuyệt diệt, chỉ là lưu lại trên tay chút vết tích.
Vương Nhất Bác ngữ khí không tốt lắm :

"Đã bảo đừng tự hại mình."

"Cũng không sao."

Vương Nhất Bác lại muốn dạy dỗ cậu một chút, Bành Dục Sướng nhàn nhạt chen vào nói :

"A, Vương Nhất Bác."

"Ừ ?"

"Chúng ta kết thúc thôi."

Nắm tay của hắn lại nắm thật chặt, thật lâu mới tiết lực buông ra, thanh âm của hắn có chút run rẩy :

"Nguyên nhân gì ?"

Bành Dục Sướng thần sắc hoàn toàn như trước đây bình tĩnh.

"Không có nguyên nhân gì, chính là không muốn tiếp tục. Anh nếu hối hận rồi thì tôi đem tiền vẫn còn trả cho anh, dù sao cũng vô dụng."

Vương Nhất Bác quay người đi trước không cho Bành Dục Sướng nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, thanh âm khôi phục bình tĩnh.

"Cậu nói kết thúc vậy kết thúc đi, tôi không ép cậu. Cậu thân thể thế này không tiện, ngồi xe của tôi trở về đi. Tiền thì cậu giữ lại, có trả tôi tôi cũng không cần."

Bành Dục Sướng không cự tuyệt, không có nghĩa là cậu tiếp nhận, mà là nói không nên lời. Bành Dục Sướng chính mình cũng không biết vì cái gì, bởi vì hắn nói chuyện quá bình tĩnh mỗi câu lời nói đều có lý có cứ, dễ như trở bàn tay khiến cậu liền muốn khóc.
Cậu không nỡ. Chỉ là bởi vì chịu không được cảm giác bị uy hiếp, chịu không được ỷ lại một người quá nhiều, liền muốn kết thúc sao?.

Vương Nhất Bác nấu cơm thật sự rất ngon......

Bành Dục Sướng ngồi lên xe phát hiện hắn hốc mắt đã đỏ lên, còn nghĩ nói thêm vài câu trấn an, lời vừa thốt ra "Vương......" lại bị đánh gãy, đây là Vương Nhất Bác lần đầu tiên cũng là duy nhất quát nạt cậu :

"Đừng gọi tôi !".

Hắn cúi người về phía trước, gục đầu tựa ở trên tay lái, bất lực đối Bành Dục Sướng lên án:

"Bành Dục Sướng ! Trái tim của em làm bằng đá sao, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy......"

Bành Dục Sướng nghe xong đột nhiên luống cuống, chỉ là bởi vì bản thân mình chịu không được, liền muốn chối bỏ Vương Nhất Bác sao?
Không thể chối cãi, Bành Dục Sướng có hối hận rồi.
Cậu không nỡ bỏ rơi chậu lô hội nhà Vương Nhất Bác, không nỡ quên đồ ăn hắn làm, không nỡ hắn mỗi đêm làm mình rất dễ chịu, a, mạng nhà hắn tốc độ đường truyền cũng nhanh, so với quán Net càng nhanh......

Không nỡ.

Bành Dục Sướng tin vào số mệnh, trong không khí đều là thần minh. Nhưng những thần minh này đều bị người đàn ông ở bên cạnh làm cho đảo loạn.

Vậy thì đánh cược một lần đi.

Bành Dục Sướng mở miệng :

"Vương Nhất Bác, lô hội nhà anh là anh cứu sống sao ?".

"Không phải là em tưới nước trước sao.
Nhưng tôi chỉ tưới một lần nước, chừng này lượng nước không thể cứu sống nổi một sinh mệnh, chỉ em mới có thể cứu được nó."

"Anh một mực chỉ muốn tôi, đúng không ?
Vậy tôi hối hận rồi, hôm nay còn có thể đến nhà anh không ?."

Đây là một câu khẳng định.
Bành Dục Sướng cười, so với nắng xuân tháng tư động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro