9;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cạch —

  reo từ từ bước lên phòng nagi sau khi được cậu mở cửa, từng bước chân chậm rãi chạm khẽ tay nắm cửa rồi mở ra.

  không giống như lẽ sống thường của cậu, nagi đang leo lên những nấc thang gỗ để lên trên mái nhà. từng hành động nhẹ nhàng của cậu, làm nó thấy hôm nay trông lạ lẫm.

  reo im lặng một lúc, thì nghe tiếng cậu gọi nhẹ lên : "reo, cậu cũng lên đây đi"

  nó nghe được, nhanh chóng đi đến và leo lên những nấc thang để lên được mái. nó thấy được, cậu ngồi ôm lấy đầu gối mình thành một cuộn nhỏ nhìn lên bầu trời đêm. hôm nay trăng vừa xanh lại sáng hơn thường ngày, những vì sao xung quanh cũng lấp lánh hơn điểm xuyết cho một khung cảnh huyền ảo, mơ mộng.

  mái tóc trắng như làn tuyết mùa đông cũng vậy mà khẽ hướng theo gió bay, ánh mắt lờ đờ vì cơn thiếu ngủ làm mắt cậu khép nhẹ lại nhìn lên những ánh mây đen.

  reo hơi khựng mình lại, quả nhiên ánh sáng của tình đầu là một sự ấm áp khó phai nhòa. nó tiến lại, ngồi xuống bên cạnh đó.

  đuôi tóc tím hơi dài ôm lấy gáy, cũng vì gió đã bay. mùi hương nhẹ nhàng tỏa lên trong đêm, nó thấy xung quanh cũng rất nhiều người đang ngắm trăng giống hôm nay. rốt cuộc là ngày gì, sao ánh trăng lại đẹp tựa ánh mắt cậu. khi nó chú ý lại người bên cạnh, đã thấy cậu không còn nhìn ánh mắt mà là một đôi mắt hướng xuống, đôi mi cụp xuống trông vô cùng buồn rầu.

"reo"

  reo hơi giật mình, quay ngoắt sang cậu.

"chúng ta biết nhau từ khi nào vậy?"

  reo nghe câu hỏi ấy, không vội đáp chỉ cảm thấy khó hiểu. cậu khiến nó phải im lặng một lúc, nghĩ về thuở bé khi vừa gặp lại chàng trai tóc trắng diễm kiều này.

  hôm ấy, cả hai chỉ là những đứa trẻ ngây thơ lên năm hồn nhiên lại vô cùng dễ thương.

  năm ấy là năm học cuối mẫu giáo, chỉ thấy reo chỉ khẽ nhìn qua bất chợt đã thấy được một dáng hình nhỏ bé đang ngồi yên trên hàng ghế đá một mình. ánh mắt nhìn xung quanh không lấy nổi một cảm xúc, trái tim nó đột nhiên dao động khi ánh mắt đó  của cậu đảo mắt sang bắt trúng ánh nhìn chăm chăm của mình.

  khi lên học tiểu học, họ đã cùng nhau một trường nhưng lại không cùng lớp. khi nagi lại học lớp thường bên cạnh, thì reo lại may mắn bước vào lớp xếp loại giỏi. nhưng không vì thế, mà cậu luôn thua reo ở mọi mặt. bằng cách nào ấy, chỉ ngoại trừ gia thế thì tất cả mọi thứ nagi luôn bắt kịp cậu.

  nếu là kẻ thù, thì ít nhất phải nói rằng họ không có một thứ hạng nào khác ngoài vị trí hạng nhất. nhưng khó thay, thành tích của nó được coi trọng hơn vì là lớp giỏi.

  rất nhiều lần tổng điểm cuối năm của reo và nagi đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng mọi người lại tôn vinh đứa trẻ mái tóc tím với gia thế khủng khiếp ấy. nhưng reo không thấy được nét buồn rầu trong ánh mắt đó, cậu luôn thờ ơ, và thể hiện rằng sẽ chả có điều gì lay động được trái tim đó. cho đến một hôm, cậu chính thức được chuyển sang lớp chọn của reo theo lời đề nghị của giáo viên.

  họ đã quen nhau, nói chuyện bằng một cách nào đó...

"chúng ta... quen nhau từ hồi cuối mẫu giáo— "

  nagi hơi im lặng khi nghe thấy lời đáp ấy, môi hơi mím lại.

"chính xác thì chúng ta quen nhau từ năm lớp bốn tiểu học, reo."

  nó thật sự, tính lố thời gian đến vậy sao. lúc này, reo hoàn toàn không hiểu được lời nói kể cả ẩn ý của chúng. cậu đành thở dài, không dám nhìn qua ánh mắt của nó.

"cậu luôn nhìn tớ như vậy, một chút động lòng cũng không có thật sao?"

  đến đây, reo thật sự không biết nói gì cả. nhưng trái tim nó bị làm sao thế này?

  đang làm theo bản năng chạy trốn của chúng, hay thật sự chỉ đang hưởng thụ cảm xúc đơn phương đơn thuần của tuổi thanh xuân ngắn ngủi.

  nagi lúc này dụi mặt vào đầu gối, bộ đồ ngủ màu trắng bao bọc lấy cả cơ thể trắng nõn của cậu. miệng cậu lẩm bẩm vài ba câu, ánh mắt đượm buồn không thể tả.

  cứ lí nhí như vậy...

"trăng đêm nay đẹp nhỉ? tiếc rằng có người lại không thể thật lòng khen nó."

  ngay tại giây phút này, cả cơ thể nó cứng đờ. nhưng lại cảnh báo mình phải làm gì đó, nhưng nó vẫn im lặng...

  để nagi kết thúc cuộc trò chuyện đó bằng câu nói "trăng đêm nay đẹp nhỉ" trong vô vọng không lời hồi đáp.  nó mím chặt môi, khẽ trách móc.

  mình ngốc thật đấy.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

@chgr.hyom to @mkg.reo
.

05:12

sao rồi?

ê t

chơi ngu r🙂

đêm qua nagi tỏ tình t

nhưng mồm t bị câm

đcm

🤡 uay...

má, thg này hết cứu r

kdhsí

t tức m qs

đcm, lát lên trường t kh quýnh mày thì tao sẽ làm súc vật

??? bình tĩnh, khoan đã...

đcm, em có lý do riêng của em mà😭

nín

đcm🙂

.

câu lạc bộ bóng đá

@

ito.sae:

lát nữa mấy đứa bây lên trường thì đến phòng thể chất một lát, anh có chuyện cần nói về câu lạc bộ lát.

nhất là mấy đứa năm nhất như @itosh.rn @tyosh.eii phải đến.

@kser.mch:

vcl, hoài v

muốn trốn đcm

@et.toya:

là phải đến sớm hơn giờ học nhiêu phút v=)))

@ito.sae:

đến sớm hơn tầm 30 phút, tại có nhiều chuyện cần phổ biến trực tiếp.

@chgr.hyom:

má hay qs, có cơ hội gặp thằng reo, anh cho em mượn 5 phút em giã thằng chả nhé?

@ito.sae:

chuyện gì?

@chgr.hyom:

má nó ngu đ tả nổi anh ạ, em tức qus r. tại sao lại có một người kh biết hưởng như nó đcm

@bacr.megu:

=)))) gì ghê v

@kser.mch:

ê hình như t biết chuyện gì r=)))

@mkg.reo:

vcl, tha t đi😭

t lỡ dại th mà

@ng.ssei:

૮꒰•༝  •     ꒱ა ?

@bacr.megu:

ê hình như mình ngờ ngợ gì đó r mấy bạn ơi=)))

@chgr.hyom:

còn gì nữa đcm

t support cỡ đó mà còn gãy thì đcm thua skshskndnd

@shd.ryu:

má, sáng sớm nó ting như được mùa vậy mấy cha

@tyosh.eii:

ê sáng nay tiết đầu em không có lớp học hihi. giờ đó ai gảnh cho đi xuống cửa hàng tiện lợi trường uống nước với em đi=))

@bacr.megu:

bachira gảnh nèe

@ng.ssei:

🖐️

@

  đúng như họ nói, sau khi câu lạc bộ đến sớm hơn tầm 30 để phổ biến về trận đấu giao hữu nhằm sắp xếp lại đội hình kiêm kết giao thêm nhiều câu lạc bộ nổi tiếng khác của nước.

  là một trong số những con đường đúng đắn khi tham gia câu lạc bộ, họ có thể phô bày những gì bản thân mình chưa thể có ở những năm cao trung hay trung học. nơi đây như một sàn khổ luyện dành cho những kẻ bước đi trên con đường bóng đá.

  sae đã nói rất nhiều về chúng, họ phải ở đó nghe rất nhiều mới được rời đi.

  nhanh chóng tiết đầu của vài khoa bắt đầu, chỉ dư lại những khoa không có lớp học vào tiết đầu hôm nay. bao gồm bachira, tsuyoshi và nagi đã cùng nhau đến một cửa hàng tiện lợi trong trường được xếp tại tầng trệt hướng tây của trường. bachira loi nhoi xung phong đi đầu với tâm trạng phấn khỏi, để lại hai con người đằng sau là nagi và tsuyoshi vẫn kè kè theo. nhưng có thể thấy, tsuyoshi vẫn đi cố tình đi cuối để trông nom hai kẻ phía trước.

  nagi cầm chiếc điện thoại quay ngang, tay bấm kịch liệt vào màn hình với tựa game sinh tồn mới của nhà phát hành game nổi tiếng của nước mỹ. chỉ duy nhất tsuyoshi cười bất lực với hai ông tướng phía trước, tay rúc vào túi áo khoác sweeter dệt kim không tay.

  họ nhanh chóng bước vào cửa hàng tiện lợi, bên trong được sắp xếp vài ba chiếc bàn kèm ghế nhỏ để cùng trò chuyện. ba người nhanh chóng tìm một chỗ trong góc để trú ngụ lại vào khoảng thời gian này, bachira ồn ào nhất hứng thú gọi đủ món trong khi đó nagi chỉ kêu đúng một chai nước ngọt kèm chiếc bánh sandwich.

  tsuyoshi lúc này đóng vai một người cha, một người anh cả lo lắng cho hai đứa em trai nhỏ. trưởng thành đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền và mang thức ăn, nước uống đến cho hai người lớn hơn mình một năm. bachira lập tức cầm lấy ăn ngon lành, nhìn thế tsuyoshi mới nhẹ giọng bảo :

"anh chưa ăn sáng sao?"

  bachira nhìn cậu vô cùng đáng thương mà gật đầu lia lịa, tsuyoshi hiểu rồi thì máy móc gật đầu rồi mỉm cười trông dịu dàng. quay sang nagi, cậu hơi bất ngờ khi để ý đến đôi mắt của nagi. miệng hơi hé mở, ngập ngừng như có gì đó nghẹn ắng cổ họng mình.

"anh nagi..."

  phải khó khăn lắm, cậu mới tròn câu gọi người bên cạnh. nagi nghe được nhưng vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại chơi dở màn, lúc sau nó mới lên tiếng đáp lại :

"huh?"

  tsuyoshi ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi phải trông nagi bây giờ vô cùng lạ lẫm trước mắt mình.

"khóe mắt anh đỏ hoe rồi, anh đã khóc sao?"

  đột nhiên hạ lời, nagi như khựng lại một chút tuy mắt vẫn nhìn vào chiếc điện thoại. nhưng tsuyoshi đủ khôn khéo để nhận ra, hồn nagi như đang bay lên nhìn vào hư vô không xác định chứ không phải một chiếc màn ảnh sáng.

  bachira nghe thế, lúc này mới dừng lại việc ăn uống ngước lên nhìn vào sự thật hóa vấn đề của nagi, rằng nó đã khóc sao?

  không thể nào.

  nagi được mọi người biết đến với hình tượng vô tình, một kẻ thờ ơ không mấy thả cảm xúc của mình ra biểu cảm. một người đầy mệt mỏi có vẻ như không hứng thú gì, nay lại bị đàn em thân thiết bắt tại trận đôi mắt đỏ hoe đó sao?

  nagi im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu không chối bỏ nó.

"anh đã hy vọng điều gì vậy?"

  bachira im lặng, quay sang nhìn đàn em như một ông cụ non đang tâm sự về cuộc sống khi đã quá tuổi khi lão hóa. nagi bỏ chiếc điện thoại xuống, tay với lấy chai nước mở nắp và uống rất nhiều ngụm nước.

  trái cổ của nó lên xuống dữ dội, như việc bản thân đã đói khát đến thế nào trong nhiều ngày qua. rồi nagi dừng lại.

một lời đáp

"gió đêm qua thật sự rất dịu dàng."

  tsuyoshi dần hiểu ra lời nagi nói.

"nhưng anh cảm thấy lạnh lẽo, khi mọi thứ đều im lặng. anh như bị rơi xuống vực sâu vậy."

  phải, đó là lời tâm sự của nagi. thật chẳng đáng hình tượng của nó chút nào, nhưng biết sao được đây. nagi cũng là một kẻ như bao người khác, rằng nó biết hạnh phúc vì tình yêu và biết đớn đau cho tình cảm của bản thân.

"hay, anh bỏ nhỉ?"

  tsuyoshi lúc này nếu có thể nguyền rủa một thứ gì đó thật sự, hay cầu xin trời ngó xuống thì hẳn đây là điều cậu ta sẽ nói :

ôi trời, xin người hãy ngó xuống đây.

con xin quỳ gối xin tha tội thay lời reo.

  nagi lúc này trông mỏng manh quá, thật không thể tin được. thời gian đó như dừng lại vậy, ba người bọn họ, cùng một mớ hỗn độn mà nhân loại đã để lại. hay do số phận, hay do cái số nào đó riêng biệt họ phải chịu đựng.

  tsuyoshi khẽ thở dài...

"em thật sự chưa từng phải lòng ai, nên em không hiểu được nỗi đau tương tư một ai đó là như thế nào cả."

  tsuyoshi định dứt lời thì nói tiếp lại bị can ngăn, bachira im lặng lúc này mỉm cười nói :

"cứ tiếp tục đi nagi, đừng bỏ chạy"

"reo, câu ấy đang khó xử và chưa kịp phản ứng thôi"

"hãy cho cậu ấy cơ hội"

  lúc này, tsuyoshi thấy rõ đôi mi cụp xuống của bachira. cậu ta thả mình vào một nét buồn rầu đâu đó mà một người có giác quan nhạy bén như tsuyoshi có thể thấy được, như bachira đang nhớ đến điều gì đó và,

  cậu đang cố gắng nén lại những tuyến lệ không nên rơi lúc này, thấy rõ cách bachira cắn chặt da môi với đôi mắt rưng rưng không thể khóc rồi nói tiếp...

"ít nhất, các cậu còn có thể đến bên nhau vì hai người chỉ nhất thời bối rối."

  tsuyoshi hiểu, hoàn toàn hiểu được trái tim của bachira lúc này. rằng cậu coi như bản thân bachira và người kia mãi mãi là hai đoạn đường thẳng song song không nối tiếp, không bao giờ có một điểm chung để họ liên kết vào nhau.

  tsuyoshi im lặng, vì biết nếu cậu nói gì ngay lúc này. hàng nước mắt sẽ chảy xuống, cậu biết lúc này phải để họ nén lại những giọt lệ chưa kịp tuôn rơi.

'thật tồi tệ....'

  là tsuyoshi đã nghĩ thầm trong tâm trí mình như vậy, giá như cậu không có một trái tim sắt thép như vậy. đâu đó cậu có thể đưa ra một lời khuyên tốt hơn bây giờ.

  tsuyoshi luôn bị dày vò, bị mất nhận thức được thứ gọi là 'tình cảm đơn thuần của lứa tuổi tò mò'.

"đừng có lộ ra cái mặt xấu xí đó bọn ngu kia."

  một âm giọng đều đều bước đến, là shidou đến với vẻ mặt cau có vô cùng khó chịu. chính giữa đôi mày còn nhíu nhăn lại, ánh mắt hơi tức giận nhưng xen kẽ vào đó là sự lo lắng và thấu hiểu.

  shidou đi đến, hắn khoác tay mình lên vai nagi và bachira khi miệng bắt đầu cười toe toét.

"kệ mẹ thứ tình yêu đó đi, chiều nay cúp học đi chơi đi. tao bao."

  lúc này nghe đến đi chơi, bachira liền vứt bỏ mọi thứ sang một để sáng mắt nhìn lên. nagi thì miễn cưỡng, là miễn cưỡng chối bỏ trái tim mình lúc này để gật đầu đồng ý, vì nó không thích học chút nào.

  tsuyoshi nhìn shidou như vậy thì phì cười, ra đây là lý do. câu hỏi cậu luôn thắc mắc với rin rằng tại sao thằng bạn thân của mình lại thích đàn anh shidou. là cách đàn anh sẽ mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi thứ, thẳng thắn và cường bạo với thứ gọi là tình yêu. hay có thể là những lúc đàn anh sẽ ngớ ngẩn với tính cách của bản thân trước người anh ấy yêu.

"hay lắm shidou, hôm nay em cũng không thích học."

  tsuyoshi mỉm cười, miệng thuận theo lời đề nghị của hắn. shidou lúc này mới nhẹ đưa mắt sang nhìn cậu, miệng cười hài lòng với ánh mắt như ngụ ý hỏi...

'anh làm tốt chứ?'

  tốt, hắn luôn làm mọi thứ trong âm thầm một cách thô bạo nhất. nhưng không cần phải nói lúc này, tsuyoshi hiểu tại sao sae không thể thoát khỏi ánh mắt đó của hắn. ngay cả rin.

  tsuyoshi không khỏi cảm thấy cảm động, nhưng phải cân nhắc cậu chỉ xem hắn ta như một người anh thật sự. là tình cảm ngưỡng mộ sâu sắc. nếu không cảnh báo vậy, sae và rin sẽ đến nghiền nát cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro