Chap23 -4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả gia đình không ai nói gì mà chỉ trầm ngâm trước bia mộ đã cũ. Những hàng chữ đã nhòa bớt vì thời gian. Thật ra ngày đám cưới, ông Lee có đưa mẹ của
Bona đến để báo với bà ông đã tìm được người lo lắng, ông không nghĩ Luda lại chịu đến gặp bà sau ngần ấy năm.
"Mẹ ~" – Luda khẽ gọi. Cô đặt bó hoa li trắng trước bia mộ bà, loài hoa mà cả bà lẫn cô đều yêu thích. Luda giống bà đến từng chi tiết. Có thể nói cô là bản sao của bà. Người phụ nữ xinh đẹp trong tấm hình kia sao quá đỗi hạnh phúc, miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
"Chúng ta ra xe trước đi." – Ông Lee và mọi người đi ra, chỉ để Luda và Bona ở lại.
"Con rất nhớ mẹ ~" – Luda quỳ xuống, đôi vai đang run lên vì nhớ thương, vì ký ức.
"Ludie !" – Bona quỳ xuống bên cạnh, nắm chặt lấy tay Luda và cô nhìn vào bia mộ trước mặt cúi đầu – "Con chào mẹ. Con là Bona . Tụi con thật có lỗi khi mà kết hôn lại không báo với mẹ nhưng mẹ yêu tâm, từ bây giờ con sẽ thương Ludie hơn nữa để bù
đắp thay mẹ. " – Bona nhìn hình bà mà vẫn không thể tin Luda quả thật giống mẹ như đúc. Từ đường con mi mắt đến nụ cười đó, nhẹ nhàng như thế! Cho
nên cô hiểu tại sao bà lại ám ảnh mạnh mẽ đến Luda như vậy.
"Mẹ, Ludie .... . Ludie .... xin lỗi~" – Những dòng nước mắt tưởng chừng như đã khô nay lại chảy xuống vì bà.
Cái đêm ấy làm sao mà quên được. Nó vẫn còn đó thôi, mùi cháy khét của da thịt bà in đậm vào tâm trí cậu. Luda của mẹ ngày xưa đã chết vậy còn Luda bây giờ?
Có sống cho chính mình chưa?
"Mẹ sẽ hiểu mà. . . . ." – Bona xoa nhẹ vai Luda , Sica của cô lúc này đây đang là chính mình và đang đối diện với cái quá khứ kinh hòang đó.
"Mẹ.... Ludie .... " – Luda không thể nói nữa. Những nổi đau cô luôn cố giấu đi, những cảm xúc đã chôn vùi, ngày hôm nay cô vì gia đình và vì hạnh phúc cô sẽ đối mặt với nó. Dù là đau đớn thế nào chăng nữa, cô biết có những người mãi mãi bên cạnh mình trong hiện tại. Có nhiều thứ cô muốn nói với bà,
những chuyện vui và cả những chuyện buồn trong suốt khỏang thời gian qua. Nhưng bây giờ cô có Bona và cô sẽ chia sẻ nó với cô ấy. Luda muốn cám ơn mẹ đã mang Bona đến cho cô. Cô rất hạnh phúc.
Luda cứ quỳ đó khóc suốt. Bona chỉ lẳng lặng bên cạnh, ôm Luda vào lòng. Những giọt nước kia xin hãy mang những điều tội lỗi và đau thương trôi xa. Trả lại bản tính đúng của con người đang sống, hạnh phúc có thể là nỗi đau nhưng nỗi đau cũng sẽ làm đánh mất hạnh phúc. Vì vậy xin hãy cứ sống mà yêu thương cho thật với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro