71-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 471
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
471: Tiểu lão thái thái nhà chúng ta là lợi hại nhất!
Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù: "Nhạc Bằng Trình, từ nay về sau đừng nói ông có bất kì quan hệ gì với tôi, hiện tại ông cũng không còn là người của Nhạc gia nữa. Những chuyện mà hôm nay các người đã nói, đã làm đối với mẹ tôi thì hy vọng các người sẽ nhớ kĩ lấy, bởi vì, tôi sẽ trả lại cho mấy người."

Lời nói của Nhạc Thính Phong cũng không quá độc ác, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, giống như không có chút sức uy hiếp nào, nhưng đối với người hiểu rõ anh như Yến Thanh Ti thì lại biết, Nhạc Thính Phong đã tức giận đến cực hạn.

Vẻ mặt giận mà như không giận, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là hơi khó chịu thôi.

Kiểu người đem sự tức giận ở áp chế ở trong lòng như Nhạc Thính Phong mới là kiểu người đáng sợ nhất.

Nhạc Thính Phong nâng tay lên: "Người đâu, đuổi họ ra ngoài."

Đinh Mộc Liên đứng sau lưng Đinh phù kêu gào: "Anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi? Anh có quyền gì mà đuổi chúng tôi? Quốc gia này có còn nhân quyền hay không?"

Nhạc Thính Phong đến cả vẻ mặt chán ghét đều không buồn quăng cho cô ta, chỉ nói một câu: "Dựa vào cái gì à? Dựa vào nơi cô đang đứng là chỗ của tôi."

Giám đốc khách sạn vội vàng kêu bảo vệ kéo Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù và Đinh Mộc Liên quăng hết ra bên ngoài.

Nhạc Bằng Trình sững sờ: "Nhạc Thính Phong, tao là cha của mày, là cha ruột của mày đấy, mày dám đối xử với tao như vậy... Mày là đồ bất hiếu..."
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Đinh Phù tức đến đỏ bừng cả mặt, lúc còn ở nước ngoài, tất cả mọi người đều cung kính gọi bà ta một tiếng Nhạc phu nhân, sống mấy chục năm trong nhung lụa, chưa bao giờ bà ta phải chịu nhục nhã như vậy.

Một nhà ba người đáng kinh tởm kia sau khi bị đuổi ra ngoài thì mọi người vẫn không giải tán, tất cả đều nhìn Yến Thanh Ti.

Trong lòng Yến Thanh Ti biết vụ ồn ào này sẽ lại trèo lên top hot search cho mà coi, nhưng cô không muốn Nhạc phu nhân bị đám cư dân mạng chỉ chỏ bới móc.

Dù họ có đồng tình hay thương hại Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti đều không muốn để người khác biết tình cảnh của bà, bởi vì chuyện này chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Cô không muốn để Nhạc phu nhân sau này mỗi lần ra ngoài bị người ta nhìn thấy đều chỉ chỏ nói rằng: Thì ra đây là bà vợ cả đáng thương bị chồng với vợ lẽ bắt thoái vị!

Yến Thanh Ti che chắn cho Nhạc phu nhân, cô liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong: "Anh lo xử lí đi."

Nhạc Thính Phong gật đầu, nhìn về phía giám đốc khách sạn, giám đốc lập tức đem theo bảo vệ với nhân viên đi về phía đám người đang bu lại.

Nhạc Thính Phong cúi người xuống, nhìn về phía Nhạc phu nhân: "Mẹ, thật xin lỗi, con tới muộn."

Hốc mắt Nhạc phu nhân đỏ bừng, bà đưa mắt nhìn Nhạc Thính Phong, đôi môi khẽ động nhưng không nói được lời nào.

Trong lòng Yến Thanh Ti bỗng khó chịu, cô chưa bao giờ nhìn thấy bà như vậy, trong mắt cô khi nào bà cũng là người không bao giờ có phiền muộn, luôn hồn nhiên lương thiện, đối xử với ai cũng rất chân thành, bây giờ lại bị người khác ức hiếp thành bộ dạng này.

Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy, so với việc chính cô bị bắt nạt thì việc này càng làm cô tức giận hơn.

Yến Thanh Ti nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Nhạc phu nhân, mỉm cười nói: "Bác à, không sao hết, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi."

Nhạc Thính Phong cúi người xuống:  "Mẹ, để con cõng mẹ lên."

Nhạc phu nhân nằm trên lưng Nhạc Thính Phong,  anh cõng Nhạc phu nhân đi vào thang máy, Yến Thanh Ti đi theo sát hai người.

Tới tận lúc đi ra khỏi thang máy, Nhạc phu nhân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: " Thính Phong, mẹ ... liệu có phải quá vô dụng không?"

"Mẹ nhìn xem, mẹ sinh và nuôi lớn được thằng con vừa đẹp trai vừa thông minh như con thôi đã thấy mẹ lợi hại lắm rồi, còn có Thanh Ti nữa, mẹ chọn cho con trai của mẹ một cô con dâu tốt như vậy, mẹ nói xem, mẹ giỏi hay không nào?

Contact - ToS
Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 472
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
472: Bác là người mẹ tốt nhất mà con từng thấy
Nếu là hồi trước, Yến Thanh Ti nhất định sẽ trừng Nhạc Thính Phong một cái, nhưng hôm nay cô lại cười, nói: "Đúng thế đấy bác, mắt nhìn người của bác thật tốt, không phải ai cũng nhìn ra ưu điểm của con đâu như bác đâu, bọn họ toàn chỉ biết nhìn phiến diện thôi."

Yến Thanh Ti rất cảm kích Nhạc phu nhân, bà đã cho cô sự tôn trọng của một người bình thường, cho dù là lúc ban đầu Nhạc phu nhân nhìn thấy cô, bà cũng không hề cư xử giống như những người khác.

Nhạc phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti, ánh mắt buồn bã, bất lực. Sau khi vừa trải qua trận cuồng phong, trong lòng bà vẫn có chút bất an, bà giống như một đứa trẻ nhìn về cô, hỏi: "Có thật không?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Thật ạ, bác là người mẹ tốt nhất con từng thấy."

Nhạc Thính Phong nghe hai người nói chuyện, tâm tình nặng trĩu, anh cứ cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh phát hiện ra, thật ra anh vẫn còn chưa đủ, khoảng cách vẫn còn rất xa.

Nhạc Thính Phong cười, nói: "Đấy, mẹ xem đi, Thanh Ti đã nói như vậy rồi, mẹ còn không nhanh giúp con trai lấy người ta về. Gọi bác gái nào dễ nghe bằng mẹ, mẹ thấy có đúng không? Sức quyến rũ của con trai mẹ không đủ, đành trông cậy cả vào mẹ đấy."

Nhạc phu nhân cuối cùng cũng nở một nụ cười yếu ớt.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Yến Thanh Ti dùng thẻ mở cửa phòng, Nhạc Thính Phong cõng Nhạc phu nhân đi vào, nhẹ nhàng đặt bà lên giường rồi kéo chăn đắp cho bà.

Yến Thanh Ti vừa mới đứng lên định rót cho Nhạc phu nhân li nước, bà đã hoảng hốt kéo tay cô lại: "Thanh Ti, con đừng đi... "

Yến Thanh Ti nhìn khuôn mặt đáng thương của Nhạc phu nhân đành cười nói: "Bác yên tâm, con không đi đâu cả."

Nếu không phải Yến Thanh Ti chạy đến đúng lúc, Nhạc phu nhân chỉ sợ không xong. Sự xuất hiện của cô đã tiếp thêm sức mạnh cho Nhạc phu nhân, để bà có tiếp tục chống đỡ, mặc dù tình hình vẫn không khả quan lên mấy nhưng nếu không có cô, chỉ sợ tình huống của bà càng xấu hơn.

Những lần mà Yến Thanh Ti ra tay giúp bà thì đều là những lần mà bà cảm thấy bất lực nhất, chỉ có một thân một mình. Lần đầu tiên là sự cảm kích, lần thứ hai là sự tin tưởng và lần thứ ba chính là ỷ lại. Cho nên, bây giờ Nhạc phu nhân ỷ lại vào Yến Thanh Ti như một thói quen, như một bản năng, thậm chí còn vượt qua cả Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong khổ sở không nói nên lời, người khác không ai có thể hiểu được tình cảm giữa hai mẹ con anh là như thế nào, nhưng trông thấy bà như vậy người đau lòng nhất vẫn là anh.

Nhưng anh vẫn phải làm bộ mặt vui vẻ, ôm lấy bả vai bà, nói: "Mẹ đừng sợ, mẹ nhìn xem sức chiến đấu của Thanh Ti mạnh như vậy, có cô ấy bên cạnh thì chẳng ai có thể làm mẹ bị thương hết?"
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Yến Thanh Ti gật đầu: "Bác, con sẽ bảo vệ bác thật tốt. Nói cho bác biết, riêng nói về chuyện đánh nhau, con mà đã ra mặt thì đối phương có mạnh đến đâu cũng phải quỳ gối chịu thua thôi. Giống như đánh bài với con ý, con muốn thắng bao nhiêu ván thì sẽ thắng ngần ấy ván. Bác trước ngủ một giấc, hồi phục tinh thần rồi con đưa bác đi xả giận."

Yến Thanh Ti cởi giày với áo khoác, vén chăn nằm xuống bên cạnh Nhạc phu nhân: "Mới sáng sớm con đã phải dậy đi quay phim, mệt chết đi được, cho con ngủ cùng với bác nhé."

Thân nhiệt trên người Yến Thanh Ti hơi lạnh nhưng Nhạc phu nhân lại cảm thấy rất yên tâm, bà gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Trải qua chuyện vừa rồi, Nhạc phu nhân quả thật đã kiệt sức, bà dựa vào Yến Thanh Ti không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Yến Thanh Ti không dám cử động, Nhạc Thính Phong ra dấu tay cho cô, anh phải đi ra ngoài một chút.

Nhạc Thính Phong vừa ra khỏi phòng liền lấy điện thoại ra gọi.

"Thông báo cho tất cả các khách sạn cao cấp của Hải Thành, ai dám để cho Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù ở lại tức là chống lại tôi… Đúng, không sai, tôi không muốn thấy họ đặt chân yên ổn ở bất cứ đâu trên cái đất nước này.”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 473
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
473: Loại đàn bà này đúng là vừa xấu xa vừa đê tiện
Ba người Nhạc Bằng Trình đứng ở ven đường, hành lý cũng bị ném ra theo, thảm hại không chịu được.

Nhất là trên người Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù còn bốc ra mùi thối hoắc, khiến không ít ruồi bọ bay bay tới gần bọn họ.

Ánh mặt trời mùa hè vô cùng chói chang, đứng một lúc thôi là có thể toát đầy mồ hôi.

Đinh Mộc Liên khóc thút thít: "Daddy, mami, bọn họ thật quá quắt, con chưa từng thấy người nào xấu xa như vậy. Sao bọn họ có thể đối xử với hai người như vậy, anh Thính Phong lại còn đuổi chúng ta ra ngoài? Dựa vào cái gì chứ? Đó là khách sạn của anh ta thì sao, chúng ta cũng trả tiền mà. Dù cho là người xa lạ không quen biết nhau, anh ta cũng không thể làm như vậy. Huống hồ... chúng ta còn là người thân của nhau mà."

Đinh Mộc Liên cả người đau đớn, khóc mãi không thôi, cảm thấy cực kì ủy khuất.

Lời nói của cô ta khiến cho Nhạc Bằng Trình càng tức giận, ông ta không hề thấy Đinh Mộc Liên nói có chỗ nào không đúng.

Bị chính con trai ruột đối xử như vậy, Nhạc Bằng Trình thẹn quá hóa giận.

Đinh Phù nghiêng đầu lau đi nước trên khóe mắt, trên mặt lúc này lại không giấu đi sự đau khổ, nức nở nói: "Bằng Trình, em... bao nhiêu năm nay không danh không phận ở bên anh, em cũng không đòi hỏi cái gì, chỉ mong có một cuộc sống an ổn, nhưng bây giờ..."

Đinh Phù ngẩng đầu lên, cố tỏ ra bình tĩnh một chút nói: "Sự nhục nhã như thế này em thật không chịu nổi. Em nghĩ rằng dù cho ai chỉ trích nhục mạ em cũng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng... hóa ra em không hề kiên cường như em nghĩ."

Nhạc Bằng Trình thấy Đinh Phù khóc không ra tiếng, nước mắt vương trên mi, bộ dáng mong manh yếu ớt như thế càng làm cho ông ta thêm đau lòng, cũng càng khiến Nhạc Bằng Trình tăng thêm sự thù hận với Nhạc Thính Phong cùng Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti.

Ông ta nắm lấy tay Đinh Phù, nói: "Tiểu Phù, xin lỗi em, anh không bảo vệ được em lại còn khiến em chịu khổ, lần này do anh quá sơ suất, không nghĩ tới sẽ có thêm Yến Thanh Ti nhảy ra cản đường..."

Đinh Phù lắc đầu ngắt lời của ông ta: "Bằng Trình, có lẽ ngay từ đầu em không nên theo anh. Bọn họ nói đúng, loại đàn bà như em vừa xấu xa vừa đê tiện, là em đã phá hoại hạnh phúc gia đình của anh với Tô Ngưng Mi, em xin lỗi."

Nhạc Bằng Trình hoảng sợ: "Tiểu Phù, em không thể nói như vậy, em nói như vậy chẳng phải đang khoét tim xẻ thịt anh sao? Em biết anh không thể bỏ em, sau này không được nói những lời như vậy nữa."

Đinh Phù khóc lóc: "Xin anh, để cho em yên tĩnh một chút, em cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Đinh Mộc Liên cuống cuồng nói: "Sao mami lại phải suy nghĩ gì chứ? Hiền lành không sai nhưng hiền lành cũng phải với tùy từng người. Mami hoàn toàn không sai, là do bọn họ quá xấu xa, bọn họ không có được lại trách người khác tới cướp, daddy đã bao giờ thuộc về bọn họ đâu."

Đinh Mộc Liên nhìn về phía Nhạc Bằng Trình: "Daddy tuyệt đối không thể bị đánh bại. Daddy là trụ cột của nhà chúng ta, nếu mami không yêu daddy sâu đậm như vậy thì làm sao mami có thể chịu được người ta phỉ báng nhiều năm như thế? Giữa daddy với cái bà Tô Ngưng Mi kia hoàn toàn không có tình yêu, chỉ có daddy với mami mới là yêu nhau thật lòng, trên thế gian này cái gì cũng có thể sai duy chỉ có tình yêu chân thành là vô tội."

Nhạc Bằng Trình cảm động, càng nắm chặt lấy tay Đinh Phù: "Tiểu Phù, em nhìn con chúng ta hiểu chuyện như vậy. Không tính cái khác, chỉ riêng vì Mộc Liên với Cẩm Quỳ thì chúng ta nhất định phải ở bên nhau, để cho bọn họ thấy trên thế gian này không có cái gì có thể khiến chúng ta rời xa nhau."

Nhạc Bằng Trình ngừng một chút rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn cái gì là của em, anh nhất định cho em, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản."

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 474
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
474: Tôi nhất định không tha cho người đàn ông cặn bã đó
Một chiếc Audi đỗ lại ven đường, một người đàn ông cao khoảng một mét bảy tám bước xuống, thân hình cường tráng, gương mặt góc cạnh nam tính.

Anh ta nhìn bộ dạng thảm hại của ba người, lập tức lên tiếng hỏi: "Ba, mẹ, Mộc Liên... Chuyện này là sao?"

Đinh Mộc Liên lập tức chạy tới khóc lóc: "Anh, đám người Nhạc Thính Phong thật quá quắt, bọn họ dám đuổi daddy với mami ra..."

Đinh Cẩm Quỳ cau mày ngắt lời: "Lên xe rồi hẵng nói, chúng ta thuê khách sạn khác."

Cả một nhà kéo hành lý lên xe.

...

Yến Thanh Ti chờ Nhạc phu nhân ngủ say, sau đó mới cẩn thận bước xuống giường. Cô đẩy cửa ra thì thấy Nhạc Thính Phong đang đứng hút thuốc bên ngoài, vẻ mặt cô đơn buồn bã.

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn thấy Yến Thanh Ti bèn đưa tay ôm lấy cô.

"Để cho anh ôm một chút."

Yến Thanh Ti cũng không chống cự, cô nâng tay vỗ nhẹ nhàng vào lưng anh. Quả thật, trong chuyện này, Nhạc Thính Phong mới là người khó xử nhất.

Dù gì đi chăng nữa thì một bên cũng là mẹ ruột, một bên còn lại thì là cha ruột... cho dù cha ruột có cặn bã tới mức nào cũng không thể thay đổi sự thật bọn họ là cha con ruột thịt.

Yến Thanh Ti nói: "Anh đã làm tốt lắm rồi."

Nhạc Thính Phong càng ôm chặt Yến Thanh Ti hơn: "Chuyện hôm nay, cám ơn em."

"Nhớ rõ anh nợ tôi một lần đấy."

"Ừ!"

Yến Thanh Ti do dự chốc lát, hỏi: "Ân oán giữa bác gái và Nhạc Bằng Trình là sao vậy? Cả con mụ Đinh Phù đó nữa... chui từ đâu ra vậy?"

Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra: "Là chuyện cũ năm xưa thôi, Tô gia nợ Nhạc gia một ân tình rất lớn, sau đó thì Nhạc gia xảy ra chuyện, ông nội anh lại lợi dụng cái gọi là ân tình đó để làm một đám hỏi giữa hai nhà. Ông đã ép Nhạc Bằng Trình tới xin cưới mẹ anh, ông bà ngoại cảm thấy hai nhà cũng môn đăng hộ đối, Nhạc Bằng Trình lại lớn lên nhìn cũng không tệ lắm nên đồng ý gả con gái cho."

Yến Thanh Ti cau mày: "Ân tình gì mà lớn như vậy? Phải lấy hạnh phúc của cả đời con gái ra để đổi."

Nhạc Thính Phong cười nhạo một tiếng: "Đúng, anh cũng rất muốn biết cái ân tình đó lớn đến nhường nào? Thời đó tư tưởng người ta còn bảo thủ lại trọng ân nghĩa, hơn nữa ông bà ngoại cũng không thể ngờ Nhạc Bằng Trình sau này sẽ cặn bã đến như vậy."

"Lát nữa, tôi có chút chuyện cần nói với bác gái, anh không nên đi vào."

"Ừ."

Yến Thanh Ti trở về phòng, phát hiện Nhạc phu nhân đã tỉnh, cô rót ly nước cho bà: "Bác uống chút nước nhé?"

Nhạc phu nhân vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm ngẩn người nhìn trần nhà lẩm bẩm nói: "Lúc bác gả cho Nhạc Bằng Trình, nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, dù sao lúc ấy bác cũng không có người yêu, gả cho ai cũng là gả. Ông ta nhìn cũng tuấn tú, lịch sự, lại có quan hệ qua lại với gia đình bác, chắc cũng không khi dễ bác, tình cảm thì sau này sống cùng nhau sẽ bồi dưỡng dần, rồi mọi chuyện sẽ tốt."

"Nửa năm sau khi cưới thì cuộc sống vẫn khá ổn, bác cũng cảm thấy thỏa mãn, cho đến khi bác mang thai nên về nhà mẹ đẻ ở một thời gian. Vừa trở lại, đẩy cửa ra đã nhìn thấy ông ta với Đinh Phù đang lăn lộn trên giường, bác thấy buồn nôn, cảm tưởng như trên đời này không ai có thể bẩn thỉu như họ."

Yến Thanh Ti cắn môi, cô nắm chặt tay Nhạc phu nhân muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Bác làm ầm lên thì Nhạc Bằng Trình nói tất cả là do mọi người bắt ép ông ta cưới bác, ông ta và Đinh Phù vốn thích nhau từ trước, là bác chia rẽ bọn họ, bác là người thứ ba, nếu như không có bác thì ông ta đã kết hôn với Đinh Phù rồi. Nhưng... bác không biết gì hết, nếu ngay từ đầu ông ta nói đã có người yêu, bác tuyệt đối sẽ không gả cho ông ta."

Yến Thanh Ti nghe đến đây thì đã rõ, năm đó hẳn là Nhạc gia đã gài bẫy Tô gia.

Yến Thanh Ti ôm lấy Nhạc phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là ngụy biện, đã không chịu nổi thì bỏ trốn, không trốn được thì chết. Nhưng ông ta không bỏ được cuộc sống giàu sang ở Nhạc gia, bản thân thì ích kỉ, đê hèn, lại giận cá chém thớt với bác, loại đàn ông này có chết cũng không thể tha thứ được."

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 475
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
475: Loại đàn ông này còn không bằng một con con chó
Nghe Nhạc phu nhân nói, Yến Thanh Ti thấy phẫn nộ thay cho bà, cô thật sự hối hận sao lúc đó cô không cầm lấy đế giày mà đập nát cái bản mặt của Nhạc Bằng Trình ra cơ chứ?

Một thằng đàn ông sao mà lại có thể cặn bã, đê tiện, độc ác đến như thế, loại người không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích giống như Yến Tùng Nam thì Yến Thanh Ti vẫn có thể hiểu được, bởi vì loại người này bọn họ biết rõ mình muốn cái gì, cũng hiểu rõ việc bọn họ đang làm là một tội ác. Còn Nhạc Bằng Trình thì là loại gì?

Nhạc gia dấu giếm chuyện Nhạc Bằng Trình có người yêu để cưới Nhạc phu nhân về, đấy chính là tội lừa gạt.

Nhạc Bằng Trình cưới Tô Ngưng Mi, nhưng lại không có sự chung thủy của hôn nhân. Ông ta lại còn cho rằng chính là do Tô Ngưng Mi chiếm lấy vị trí Nhạc phu nhân, làm hại Đinh Phù chỉ có thể làm vợ lẽ.

Ông ta thực sự cho rằng cái chức Nhạc phu nhân to lắm sao? Tô gia cần cái danh hão này lắm chắc?

Tình yêu không có lỗi, nhưng loại người cầm thú như lão ta lại mượn danh nghĩa tình yêu chân chính để làm tổn thương người khác, thật khiến con người ta mắc ói. Rõ rành rành là một đôi cẩu nam nữ, còn đòi chân chính với cả chân phụ.

Yến Thanh Ti cảm thấy kinh tởm nhất chính là từ đầu đến cuối Nhạc Bằng Trình hoàn toàn không nghĩ là ông ta sai.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Ông ta cho rằng mọi người có lỗi với ông ta, có lỗi với Đinh Phù, thậm chí còn cảm thấy tất cả là do Nhạc phu nhân đã cướp lấy danh phận đáng ra thuộc về tình nhân của ông ta.

Con mẹ nó chứ, sao ông ta không bổ đầu ra mà suy nghĩ một chút, lúc đầu chính là cha của ông ta lấy cái gọi là ân tình xin cưới Tô Ngưng Mi, năm đó nếu không nhờ cưới được Nhạc phu nhân, nói không chừng Nhạc gia đã sớm phá sản.

Trong lúc Nhạc gia đang đứng trước cơn sóng gió, giữa người yêu và vinh hoa phú quý, rõ ràng ông ta đã lựa chọn cái sau. Thế mà nguy hiểm vừa trôi qua, ông ta liền quên phắt luôn người ra tay cứu giúp Nhạc gia của ông ta là ai, thậm chí còn muốn đá bà ra khỏi Nhạc gia để dành lại vị trí cho cô ả tình nhân của mình.

Lúc Nhạc phu nhân mang thai, Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù rốt cuộc không nhịn được mà thông dâm với nhau. Ông ta bị bắt gian tại trận nhưng vẫn chết không chịu hối cải. Loại đàn ông này còn không bằng một con chó, ít nhất chó nó còn biết ai cho nó ăn tức là chủ nhân của nó. Còn con tiện nhân Đinh Phù kia, Nhạc Bằng Trình cho rằng việc mụ đi theo lão ba mươi năm không danh không phận là khuất nhục, là oan uổng, nhưng... có ai ép buộc mụ sao?

Nếu mụ ta là loại phụ nữ đàng hoàng, ngay từ lúc Nhạc Bằng Trình kết hôn với Tô Ngưng Mi đã phải đoạn tuyệt sạch sẽ với Nhạc Bằng Trình rồi.

Nhưng, mụ ta lại không làm thế mà lại đi làm kẻ thứ ba ba mươi năm liền. Ấy thế mà vẫn bô bô tuyên bố với bên ngoài là do Nhạc phu nhân chia rẽ tình yêu của mụ ta với Nhạc Bằng Trình.

Yến Thanh Ti thấy, có khi cô phải chuẩn bị sẵn can axit, lúc nào cũng mang theo bên người. Nhỡ lần sau đụng phải Đinh Phù, nhất định phải tạt chết con mụ già mà không nên nết đó. Suốt ngày giả bộ băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng cao quý, không ăn khói lửa nhân gian, nhưng từ trong xương cốt đã là một con đĩ!!!
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Hôn nhân không giống như yêu đương, một khi đã kết hôn thì phải có sự trung thành tuyệt đối của hôn nhân, cho dù trước đó từng có bao nhiêu cuộc tình “kinh thiên động địa” nhưng tới lúc kết hôn nhất định phải cắt đứt sạch sẽ, phải biết bồi đắp xây dựng mái ấm với người mình đã lựa chọn, cùng nắm tay người đó đi đến hết cuộc đời.

Nếu không làm được điều đó thì đừng có kết hôn.

Nhạc Bằng Trình đã tự mình gắn lên trên người hai chữ “cặn bã” thì có thể trách ai được đây?

Hốc mắt Yến Thanh Ti đỏ bừng, Nhạc phu nhân, mẹ của cô, bóng dáng hai người cứ lần lượt thay nhau đan xen trong tâm trí cô.

Cô siết chặt tay, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, cho dù là ai hay vì bất cứ lí do gì, cô đều không thể để cho Nhạc phu nhân chịu uất ức một cách oan uổng như thế được.

So với Yến Thanh Ti tức giận đến nghiến răng, thì Nhạc phu nhân lại cực kì bình tĩnh, hoặc có lẽ là... bà đã bị tổn thương quá nhiều, nhiều đến nỗi chẳng còn sức mà tức giận nữa.

Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti tức giận đến phát run, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, an ủi: "Bác không sao, chẳng qua bọn họ trở về đột ngột quá, nhất thời bác hơi khó tiếp nhận. Bác... số người xấu bác từng gặp trong đời này có gom hết lại chắc cũng không thể nào kinh tởm bằng hai người bọn họ được."
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 476
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
476: Ông ta không xứng với bác
Yến Thanh Ti ngẩng đầu giương đôi mắt đỏ lừ nhìn Nhạc phu nhân hỏi: "Nhạc gia lừa cưới bác về, Nhạc Bằng Trình lại cặn bã đáng chết như vậy, tại sao bác không ly dị? Bác... chả lẽ hai cụ không quan tâm sao?

Nhạc phu nhân thở dài một hơi: "Có quan tâm, làm sao có thể bỏ mặc bác được? Lúc đó bác cũng có nghĩ tới ly dị, cảm thấy chỉ cần liếc nhìn thấy hai người họ một cái thôi cũng có thể bị mù luôn. Để có thể ly dị thậm chí bác còn tuyệt thực, nhưng... lúc đó, bác lại đang mang thai, nó còn là nòi giống của Nhạc gia thì sao bọn họ có thể đồng ý cơ chứ? Huống hồ thời đó, ly dị chính là... tai tiếng."

Yến Thanh Ti siết chặt nắm tay, chả trách Nhạc Bằng Trình lại như vậy, hóa ra là cùng một lò ra cả, dột từ nóc dột xuống, thế hệ trước của Nhạc gia đã như vậy còn mong ông ta tử tế sao?

Tâm tình Nhạc phu nhân lúc này đã khá hơn một chút, bà nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của Yến Thanh Ti, giống như là đang kể chuyện cho con gái nghe vậy.

Nhạc phu nhân cười khổ một tiếng nói: "Nhà mẹ đẻ bác lúc đó liền lập tức trở mặt với Nhạc gia, hai nhà đấu đến túi bụi. Nhưng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhất là những gia tộc có hiềm khích với hai nhà. Dù sao bác cũng là người đã trưởng thành, gia đình bảo vệ bác nhiều năm như vậy, bác càng không thể để chuyện của mình làm Tô gia yếu đi. Huống hồ, bác đã làm mẹ, tất nhiên phải lo lắng cho đứa bé của mình chứ."

"Nếu như li dị, đây chẳng phải điều mà đôi cẩu nam nữ kia trông ngóng sao? Chả lẽ bác phải ngoan ngoãn nhìn Nhạc Bằng Trình cưới con tiện nhân kia về, nhìn con trai bác gọi con tiện nhân kia là mẹ, nhìn bọn họ cướp đi mọi thứ của con trai bác sao?"

Nhạc phu nhân lắc đầu: "Bác không thể, bác phải suy tính cho con trai mình, suy tính cho tiền đồ của nó. Nhạc gia đã thiếu nợ bác thì phải dùng cả gia tộc để bồi thường cho con trai của bác. Bác không rời khỏi Nhạc gia, cũng không cần phải ly dị với ông ta, chỉ cần bác vẫn là phu nhân của Nhạc gia thì Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù đừng mong đạt được nguyện vọng."

Yến Thanh Ti nhẹ giọng hỏi lại: "Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó, chờ tới khi xác định đứa bé trong bụng bác là con trai, Tô gia với Nhạc gia quyết định ngồi lại đàm phán với nhau. Cha bác tạo áp lực bắt Nhạc gia phải đồng ý “lưu đày” Nhạc Bằng Trình ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về. Thực tình thì lúc đó, Nhạc gia cũng đã hoàn toàn thất vọng với Nhạc Bằng Trình. Cái loại đàn ông như vậy thì làm gì có tiền đồ, còn trông mong ông ta có thể khôi phục Nhạc gia hay sao? Cho nên họ lập tức đồng ý, dù sao thì bọn họ cũng đã có cháu trai, con trai có hay không cũng không quan trọng." Năm đó, Tô lão thái gia chỉ để lại một câu nói: Muốn con trai các người về nước, cũng được, là thi thể thì được.

Nhạc gia chột dạ, tự biết bản thân có lỗi với Tô gia, suy tính một chút liền lập tức tống Nhạc Bằng Trình đi “lưu đày”.

Toàn bộ câu chuyện năm xưa được Nhạc phu nhân chậm rãi kể lại cho Yến Thanh Ti nghe.

Lúc ban đầu khi Yến Thanh Ti mới quen Nhạc phu nhân, cô chỉ thấy bà là một người phụ nữ ngây thơ hồn nhiên, cả đời thuận buồm xuôi gió. Trước khi kết hôn là một đại tiểu thư được mọi người chiều chuộng sủng ái, sau khi kết hôn thì là người quý phu nhân có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra ai cũng có câu chuyện buồn của riêng mình.

Bà đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, lại gặp phải một ả tiện nhân đê tiện vô sỉ đến như vậy nhưng vẫn giữ được một tấm lòng trong sáng, đây mới là điều đáng quý nhất.

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân, khẽ nói: "Bác à, bác tốt lắm, chỉ có hạng người có mắt không tròng như ông ta không xứng đáng có được bác."

Nhạc phu nhân chính là một viên ngọc quý, chỉ tiếc là số phận long đong, không gặp được được người biết quý trọng bà.

Loại người cặn bã như Nhạc Bằng Trình, ngay cả xách giày cho bà cũng không xứng.

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 477
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
477: Loại người cặn bã như vậy, ai mà thích nổi?
Nhạc phu nhân cười cười: "Cám ơn con, nếu không có con chắc bác sẽ sụp đổ mất."

Nếu như không trùng hợp gặp được Yến Thanh Ti vào lúc bà yếu đuối nhất, nếu như cô không xuất hiện đúng lúc thì hiện tại Nhạc phu nhân nào có dũng khí để kể lại câu chuyện năm xưa.

Hơn hai mươi năm qua, bà đã tự thôi miên chính mình, phải quên đôi cẩu nam nữ kia đi, phải sống thật tốt. Vì con trai, bà phải làm một người sống thật hạnh phúc.

Sự thật chứng minh bà đã làm được. Chỉ có điều, bà không ngờ Nhạc Bằng Trình lại dám chống lại thỏa thuận năm xưa của hai nhà mà dẫn theo Đinh Phù cùng hai đứa con rơi con vãi ở đâu về.

Yến Thanh Ti cởi giầy chui vào trong chăn, tựa đầu vào bả vai Nhạc phu nhân: "Bác gái, bác vẫn còn thích Nhạc Bằng Trình sao?"

Trên mặt Nhạc phu nhân lập tức hiện lên vẻ chán ghét: "Làm sao có thể như vậy, loại người cặn bã như thế nếu bác mà thích được thì bác thà tự sát còn hơn. Thật tàn nhẫn, thật kinh tởm."

Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên cười nói: "Đúng vậy, bác đã không thích ông ta thì cần gì phải đau lòng? Loại như như thế đáng để bác phải nhăn trán cau mày sao?"

Yến Thanh Ti muốn Nhạc phu nhân vui vẻ trở lại, cô vẫn thích một tiểu lão thái thái ngây ngô hồn nhiên đáng yêu như trước đây hơn.

Yến Thanh Ti nói với bà: "Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù là cái thá gì, bác thấy đấy, bọn họ chả khác gì mấy thằng hề đang nhảy nhót, chạy về cho người ta biết là còn sống thôi. Hồi đó còn không đạt được mục đích thì liệu bây giờ có cửa mà thực hiện không chứ?"

Năm đó, cha của Nhạc Bằng Trình dù ít hay nhiều cũng có chút thiên vị giúp đỡ ông ta, nhưng thế thì sao, có thay đổi cái gì đâu?

Giờ, mồ của ông ta cũng đã xanh cỏ rồi, còn ai có thể giúp Nhạc Bằng Trình? Không lẽ nằm đợi hồn ma vất vưởng của cha ông ta chạy về báo mộng? Nực cười.

Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Nói trắng ra thì bây giờ Nhạc Bằng Trình chẳng là cái quái gì hết? Nhạc gia giờ là của ông ta sao? Trong tay ông ta có cái gì? Tiền hay quyền? Tiền của ông ta không phải đều là do Nhạc gia cho ông ta? Những năm qua nếu không có Nhạc gia chu cấp, ông ta sớm đã đi ăn xin vệ đường rồi. Năm đó bác bảo vệ con trai bác bình yên lớn lên, giờ đã tới lúc anh ấy bảo vệ cho bác. Bác thậm chí không cần phải ra tay, Nhạc Thính Phong chắc chắn xử đẹp bọn họ. Bác nghĩ xem, ngồi nhìn Nhạc Bằng Trình bị chính con trai ruột chỉnh chết như thế có vui hay không?”

Nhạc phu nhân nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như... có chút chút..."

Yến Thanh Ti ôm bả vai bà: "Suy nghĩ của bác chỉ là quá đơn giản mà thôi. Chuyện năm đó hay chuyện ngày hôm nay bác đều không sai, đôi gian phu dâm phụ kia làm tổn thương bác nhiều năm như vậy, bây giờ nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời. Quyền chủ động nằm trong tay bác mà, bác là Thái hậu nương nương của Nhạc gia đó nha, điều này cả Lạc Thành có ai mà không biết đâu? Trong Nhạc gia bác là lớn nhất, bác xem bọn họ ngoài việc châm chọc được mấy câu ra thì ai có thể làm gì được bác nào?"

Nhạc phu nhân cẩn thận suy nghĩ, bây giờ và năm đó đúng là không giống nhau.

Hiện tại Nhạc gia là thiên hạ của con trai bà, tất cả đều nằm trong tay con trai bà.

Yến Thanh Ti thấy tinh thần Nhạc phu nhân có vẻ tốt lên, so với hồi nãy thì khá hơn nhiều lắm, tiếp tục nói: "Bác không cần phải để ý tới đôi cẩu nam nữ kia nữa, người nào đối tốt với mình thì mình tốt lại, còn đối với loại tiện nhân như kia thì càng phải tàn nhẫn một chút."

Nhạc phu nhân cau mày: "Nhưng... làm sao để tàn nhẫn?"

"Để cháu nói cho bác biết một chút chuyện trước kia của cháu. Từ nhỏ đến lớn cháu đều rất xấu xa, lại thù dai, ai mà làm tổn thương cháu hay làm chuyện gì có lỗi với cháu thì cháu đều nhớ kĩ trong lòng, sau này có cơ hội sẽ tính sổ từng người một."

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 478
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
478: Cái cảm7 giác làm chuyện xấu rất tuyệt vời, bác có muốn thử một chút không?
"Vồi học tiểu học, Yến Minh Châu trộm vở bài tập của cháu, rồi viết tên nó lên trên, rồi lại viết tên cháu lên quyển vở chưa làm tí gì của nó, làm cháu bị phạt đứng, sau đó..."

Nhạc phu nhân hiếu kỳ, hỏi: "Sau đó thì như thế nào?"

Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng:"Sau đó, cháu bôi một lớp sáp nến trên đường tới bàn học của nó, lúc nó đi qua bị trượt ngã gãy mất hai cái răng cửa."

Nhạc phu nhân đột nhiên kêu lên: "A..."

"Có phải bác thấy cháu độc ác quá đúng không?"

Nhạc phu nhân lắc đầu: "Không, cháu thật thông minh."

Mới học tiểu học đã nghĩ được cách như vậy, bà lúc nhỏ đi học mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để ăn quà vặt trong giờ mà không bị giáo viên phát hiện.

Yến Thanh Ti cười ra tiếng: "Bác thật đáng yêu, sau này ân oán của cháu và Yến Minh Châu cũng dần nhiều lên, cô ta giờ đã bị cháu đưa vào trại thương điên chơi rồi, bác thấy cháu có xấu xa không?"

Nhạc phu nhân ngơ ngác gật đầu: "Xấu... nhưng mà cũng rất tốt."

Rất tốt!

Đây chính là đánh giá của Nhạc phu nhân về Yến Thanh Ti. Con bé đối xử với người khác xấu hay không bà không biết, nhưng bà biết Yến Thanh Ti đối xử với bà rất tốt. Con bé luôn xuất hiện bên bà lúc bà chật vật, bất lực và tuyệt vọng nhất.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Mỗi lần Yến Thanh Ti xuất hiện, Nhạc phu nhân cảm giác tựa như nhìn thấy chúa cứu thế vậy, chỉ cần có Yến Thanh Ti mọi chuyện đều sẽ ổn.

Có những lúc Nhạc phu nhân nghĩ, nếu như bà trẻ lại 20 tuổi, nếu như Yến Thanh Ti là một người đàn ông, chắc chắn bà sẽ yêu cô mà không chút do dự đắn đo nào hết!

Nhưng mà cũng không sao, giờ đã có con trai bà yêu con bé, như vậy cũng tốt.

Dù có thế nào đi chăng nữa, bằng mọi giá, bà cũng phải để Yến Thanh Ti trở thành người một nhà với bọn họ. Yến Thanh Ti nháy mắt với Nhạc phu nhân: "Bác gái, cái cảm giác khi làm chuyện xấu vui lắm đó, bác có biết không?"

Nhạc phu nhân gật gật đầu: "Ừ, biết chứ, cái lần cháu đánh bài với đám Hạ Lan phu nhân, thấy bọn họ thua đến nỗi chỉ còn lại quần lót, bác cảm thấy rất vui vẻ."

Yến Thanh Ti khoát tay: "Như vậy không tính, bác chỉ nhìn cháu ra tay thôi chứ không phải đích thân bác ra tay, nếu tự mình làm bác sẽ càng cảm thấy vui vẻ hơn."

"Đích thân bác... bác... không làm được đâu."

Yến Thanh Ti cười híp mắt nói: "Sao lại không làm được, con thấy bác rất có tiềm lực đấy, có muốn con đưa bác đi làm chuyện xấu một lần không? Đảm bảo... cuộc đời bác sẽ bước sang một trang hoàn toàn mới."

Nhạc phu nhân tò mò hỏi: "Làm gì?"

Yến Thanh Ti cúi đầu thì thầm bên tai Nhạc phu nhân một câu, ánh mắt Nhạc phu nhân vốn đang có chút ảm đảm lại dần sáng lên theo từng con chữ.

"Thật sao... có thể... có thể chứ?"
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Yến Thanh Ti nhướng mày nói: "Dĩ nhiên là được rồi, tại sao lại không chứ? Có con ở đây bác còn chưa tin sao? Con đảm bảo bác sẽ cực kì vui vẻ luôn."

Vẻ mặt Nhạc phu nhân tràn đầy sự háo hức. Bà nghĩ nghĩ một hồi, những năm qua bà yên lặng trốn tránh hết mức có thể vậy mà đôi tiện nhân kia vẫn không chịu buông tha bà.

Dựa vào cái gì mà lại để bọn khốn nạn đó được sống an ổn chứ?

Dựa vào cái gì mà họ lại có thể ức hiếp bắt nạt bà trong khi bà không hề sai?

Ngồi tâm sự với Yến Thanh Ti một hồi, đem những chất chứa phiền muộn trong lòng mấy chục năm qua dãi bày ra hết, lại được Yến Thanh Ti khuyên nhủ chỉ bảo lâu như vậy, tinh thần Nhạc phu nhân hiện tại đã coi như là hoàn toàn bình thường trở lại.

Bà ngượng ngùng nói với Yến Thanh Ti: "Thật ra thì... bác cũng từng làm chuyện xấu..."

"Chuyện xấu gì ạ?"

"Con biết tại sao Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù lại phải nhận nuôi con ngoài không?"

Yến Thanh Ti tò mò hỏi: "Là sao ạ?"

Nhạc phu nhân nắm nắm tay nói: "Bởi vì hai người bọn họ, một người không thể có bầu, một người thì... bất lực!"

Yến Thanh Ti mở miệng mắng: "Đáng đời, cái loại đĩ đượi cùng với chó dại kết hợp thì lai được cái giống gì tốt. Ông trời có mắt, đương nhiên không thể để bọn họ đẻ trứng được rồi."
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 479
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
479: Là bác dùng thuốc, để bọn họ không “đẻ trứng” được
Nhạc phu chun chun mũi nói: "Hai người bọn họ bị như vậy bởi vì trước lúc họ ra nước ngoài, mẹ bác nói không thể để bọn họ ra đi dễ dàng như vậy, càng không thể để bọn họ đẻ ra mấy đứa tạp chủng để sau này chúng nó cướp gia sản của con trai bác được. Thế nên trước khi bọn họ rời đi, bác đã ép bọn họ uống thuốc mẹ bác đưa..."

Chuyện này là đoạn kết cho câu chuyện năm đó, bà nghĩ đây cũng là chuyện xấu duy nhất mà bà từng làm.

Năm ấy, Tô lão thái thái đưa cho bà một đơn thuốc bắc, bà để người làm nấu thuốc rồi ép Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù uống ngay trước mặt Nhạc lão thái gia.

Bọn họ tất nhiên là không đồng ý, nhưng Nhạc phu nhân uy hiếp, nếu hai người kia không uống thì bà sẽ lập tức bỏ đứa bé trong bụng. Nếu bà xảy ra chuyện gì thì Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù cũng đừng mong còn mạng mà sống.

Giữa tính mạng và con cái, Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù tất nhiên lựa chọn tính mạng.

Đây cũng là một trong những lý do mà Nhạc Bằng Trình hận Nhạc phu nhân thấu xương. Một người đàn ông bình thường ấy thế mà lại bị bất lực, đây chẳng phải là mối nhục nhã lớn nhất cuộc đời hay sao? Ngoại trừ không bị cắt xuống thì có khác gì thái giám đâu.

Nhưng chuyện này đối với Nhạc phu nhân mà nói, thì đây lại chính là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời bà.

Diệt luôn đám cẩu tạp chủng sau này sẽ cướp đoạt tài sản của con trai bà ngay từ khi còn là trứng nước.

Nhạc phu nhân không phải là một người ham vinh hoa phú quý, nhưng bà cũng không cam tâm để Nhạc gia rơi vào tay đôi cẩu nam nữ kia.
Được đề xuất cho bạn
Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!
Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!
Đau Hay Hạnh Phúc?
Đau Hay Hạnh Phúc?
Đề nghị từ
Nhạc gia là của con trai bà, một phần thôi bà cũng không nhường cho bất cứ kẻ nào.

Yến Thanh Ti vừa nghe, vừa sảng khoái cười lớn: "Bác chơi đẹp lắm... Mẹ của bác thật cơ trí, loại cẩu tạp chủng như vậy tốt nhất không nên cho phép nó có mặt ở trên đời."

"Con không cảm thấy chuyện này... quá độc ác hay sao?"

Yến Thanh Ti cười một tiếng: "Đây đã là cái gì. Nếu như là con thì không đơn giản chỉ là thuốc tuyệt đường con cháu đâu. Con nhất định cho ông ta một chén thuốc độc chết không kịp ngáp luôn, còn để ông ta sống nhăn nhở đến bây giờ sao?" Nhạc phu nhân ngẩn người một chút, ngay sau đó lại cười ra tiếng.

Nhạc Thính Phong đẩy cửa vào đúng lúc nghe thấy tiếng cười của Nhạc phu nhân, lại nhìn thấy Nhạc phu nhân với Yến Thanh Ti đang ngồi dán lấy nhau trên giường, nét cười trên mặt còn chưa tán đi, cực kì giống một đôi mẹ con.

Nhạc Thính Phong bước tới, cười nói: "Chậc, hai người cứ như hai mẹ con ấy."

Nghe thấy tiếng cười của Nhạc phu nhân, trong lòng Nhạc Thính Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như không có Yến Thanh Ti, anh quả thật không biết nên làm như nào. Dù sao anh cũng là đàn ông, khó mà nói được mấy lời an ủi tử tế.

Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt dịu dàng đến chảy cả nước.

Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti cười nói: "Hai người chúng ta vốn là mẹ con mà."

Nhạc Thính Phong cũng tiến tới ngồi bên cạnh: "Vậy còn con?"

Nhạc phu nhân giơ tay đẩy mặt anh ra: "Mẹ đang không vui, giờ con đừng có xuất hiện trước mặt mẹ."

Nhạc Thính Phong tủi thân xoay người lại: "Vậy lúc nào mẹ vui vẻ thì nhớ bảo với con."

Yến Thanh Ti cảm thấy đây là thời điểm để mẹ con hai người nói chuyện riêng, vừa hay lại có một cú điện thoại gọi tới, Yến Thanh Ti bèn ra cửa nhận điện thoại.

Bên trong phòng chỉ còn lại Nhạc Thính Phong cùng với Nhạc phu nhân, anh vẫn quay lưng về phía Nhạc phu nhân, cẩn thận nói: "Mẹ... may mà mẹ không gục!"

Nhạc phu nhân đập một phát vào đầu Nhạc Thính Phong: "Mày còn chưa rước được Thanh Ti về, mẹ mày còn chưa ôm được cháu trai thì gục làm sao được, con với cái!"

Nhạc Thính Phong xoa xoa cái ót, vội vàng nói: "Đúng, đúng, sao mà gục được! Con trai mẹ có thể lấy vợ, sinh con, riêng cái khoản này Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù là không so được rồi?"

Nhạc phu nhân vội vàng nói tiếp: "Đã biết thế thì nhanh tay nhanh chân lên, mẹ vội muốn chết rồi đấy."

"Nhưng người ta đâu có thích con trai mẹ, thế nên, đành phải dựa hết vào mẹ đấy. Mẹ nhất định phải giúp con nha, hạnh phúc nửa đời sau của con trai đều trông cậy vào mẹ hết."

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 480
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
480: Nhạc cặn bã muốn đấu thắng mẹ, không có cửa đâu
Nhạc phu nhân nhéo nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: "Ôi giời, biết ngay mà, mẹ còn vội hơn con ấy, người thích Thanh Ti nhiều như lá rụng mùa thu thế này, sao không lo được. Mấy bữa trước có một tên tiểu bạch kiểm cầm hoa hồng chạy tới, may mà bị mẹ bắt gặp, nếu không bây giờ khẳng định đã suốt ngày chạy tới quấn lấy Thanh Ti rồi."

Nhạc Thính Phong xoay người lại: "Mẹ... tình địch quan trọng hơn, chúng ta phải liên thủ lại đối phó ngoại địch trước."

"Cái này còn cần con nói sao? Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù sao có thể so vớí đám tình địch của con được."

Nhạc Thính Phong thấy thái độ và giọng điệu cực khinh thường của Nhạc phu nhân khi nhắc tới Nhạc Bằng Trình, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, mẹ anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi.

Nhạc Thính Phong cảm thấy Yến Thanh Ti thật tốt, phải nói là quá tốt, mẹ anh nói đúng, đây chính là linh vật may mắn của nhà bọn họ.

Nhạc phu nhân “hừ” mũi một tiếng: "Thanh Ti nói đúng, bọn họ có thể trở về thì sao, có thể bày ra được trò gì? Mẹ của con là Thái hậu của Nhạc gia, là cổ đông lớn nhất của Nhạc thị, Nhạc Bằng Trình thì có cái gì? Đừng nói đấu với con, cửa của mẹ còn chưa qua nổi nữa là. "

Nhạc Thính Phong bật ngón tay cái giơ lên: "Thái hậu nương nương, người nói quá chuẩn."

...

Ngoài hành lang, Yến Thanh Ti đang nghe điện thoại.

Chị Mạch gấp gáp nói: "Thanh Ti, có phiền phức rồi đấy, em biết gì chưa?"

Yến Thanh Ti hỏi: "Chuyện hôm nay... đã bị truyền lên mạng rồi sao?"

"Đúng, đúng, em chưa lên mạng xem à? Đoạn clip em đánh người, còn nổi điên mắng người đều bị truyền đi hết rồi, ghép thành meme hay thành gif đều có hết rồi, một mình em chiếm mấy hạng từ tìm kiếm đấy.

Đại loại như: #yến thanh ti đánh người; #đĩ và chó, #bình hoa bùng nổ... đủ loại câu từ hấp dẫn có liên quan đến Yến Thanh Ti, tất cả đều thành hot.

Yến Thanh Ti thở dài, cô biết việc này tất nhiên sẽ bị truyền đi nhưng cô chỉ lo lắng nó sẽ liên lụy tới Nhạc phu nhân thôi. "Có tấm ảnh hay clip nào quay hay chụp được Nhạc phu nhân hay không?"

"Không nói cái này vội, đầu tiên phải chúc mừng em đã, ha ha... Thanh Ti, lần này đúng là chó ngáp phải ruồi, em vừa được tặng cả cân bột tẩy trắng đó biết không? Giờ em là nữ vương điện hạ, là nữ hiệp nha, ha ha ha..." Chị Mạch đột nhiên thay đổi giọng điệu từ trầm trọng thành khoái trá.

"Chuyện quỷ gì thế?"

"Quả nhiên, tiểu tam với tra nam là kẻ thù của toàn dân, trên mạng hiện nay mọi người đều nghiêng về phía em, tất cả đều khen ngợi em nghĩa khí, dám nói dám làm, bình hoa nổi điên liền thành nữ hiệp, fan trên weibo của em hiện giờ đang tăng vọt, phần bình luận giờ đã biến thành tế đàn để quỳ lạy em rồi đó."

Yến Thanh Ti có chút kinh ngạc: "Vậy... như vậy chẳng phải Nhạc phu nhân sẽ bị mọi người biết đến sao?"

"Yên tâm đi, em cho là ông chủ của em lại ngồi không à? Chỉ là mượn cơ hội này để tẩy trắng cho em thôi, mặt của Nhạc phu nhân cùng với đôi cẩu nam nữ kia đều được xóa mờ hết rồi, sẽ không ai biết đó là Nhạc phu nhân đâu."

Yến Thanh Ti nghe vậy thì khẽ thở phào, vậy thì tốt, thật không ngờ Nhạc Thính Phong lại nhân cơ hội này lấy lại thanh danh cho cô, Yến Thanh Ti khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Lúc này, tinh thần Nhạc phu nhân rất phấn chấn, ngồi ăn cơm, Yến Thanh Ti tò mò quay sang hỏi Nhạc Thính Phong: "Đúng rồi, khách sạn này là của anh từ bao giờ thế?"

Nhạc Thính Phong thuận miệng trả lời: "Từ lúc em vào ở ngày đầu tiên."

"Cái gì?"

Nhạc Thính Phong liếm liếm môi...! Hình như để lộ bí mật rồi!

Yến Thanh Ti đặt đũa xuống, nắm lấy cằm của anh, bắt anh phải quay sang nhìn cô: "Tôi cứ tự hỏi tại sao trước kia dù có là nửa đêm canh ba thì anh vẫn có thể bò lên giường của tôi được, chẳng lẽ những khách sạn tôi ở lại khi quay phim anh cũng mua lại hết sao?"

Nhạc Thính Phong thấy không gạt được, bèn cứng cổ nói: "Đúng thế, anh là người có tiền nha."

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 481
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
481: Mắt nhìn người của anh tốt, thế nên mới nhìn trúng em
Yến Thanh Ti nhìn cái bản mặt đang vênh ngược lên trời của Nhạc Thính Phong mà chỉ muốn rút giầy ra đập cho mấy phát.

Yến Thanh Ti ti thấy tay mình cứ ngứa ngứa thế nào ấy, liền đưa tay véo má Nhạc Thính Phong một cái thật mạnh: “Có tiền thì giỏi lắm à, anh có nhiều tiền thế thì mua cả trái đất luôn đi.”

Nhạc Thính Phong đau đến mức nhe răng, anh nói: “Có tiền cũng đâu có phải là chuyện xấu, nhưng... nhưng… anh đẹp trai mà. Anh có tiền này, lại còn đẹp trai nữa, đấy mới là cái đáng nói chứ, em nhìn trên đường xem toàn “dưa vẹo táo nứt”, có ai đẹp trai như anh không?”

Nhạc phu nhân dịch dịch mông sang bên cạnh, bà thực có chút không muốn cho người ta biết đây là con trai mình, quá mất mặt!

Thật muốn cầm cái đầu của nó lắc lắc mấy phát xem còn cái gì trong đó nữa không?

Nhạc Thính Phong quay sang gọi: “Mẹ… mẹ nói gì đi chứ?”

Nhạc phu nhân hắng giọng nói: “Mẹ nói cái gì bây giờ? Những gì con vừa nói không đúng hay sao? Con đúng là rất đẹp trai mà!”

“Đấy, em xem, mẹ anh cũng nói thế kia kìa…”

Yến Thanh Ti cười ha hả: “Đúng thế, bác gái còn nói rằng, anh cũng chỉ có hai thứ đó là có thể đem ra để khoe khoang với người ta, ngoài những thứ đó ra, anh còn gì nữa không?”

Nhạc Thính Phong…

Đang im lặng, đột nhiên anh ta bật cười lên: “Anh còn một ưu điểm hơn người nữa, những thứ khác của anh dù có tệ đến mấy nhưng mắt nhìn người của anh tốt lắm đấy.”

Nhạc phu nhân ngay lập tức gật đầu phụ hoạ: “Đúng rồi, đúng rồi đấy, ưu điểm lớn nhất của nó chính là có một đôi mắt tinh tường, nếu không thì làm sao mà chỉ nhìn một cái là nhìn trúng con được. Quyết định chính xác duy nhất của đời nó chắc cũng chỉ có chuyện này mà thôi, à mà không đúng, còn một chuyện nữa nó vẫn chưa làm được.”

Nhạc Thính Phong cảm thấy cuối cùng cũng được một lần mẹ anh giúp nói tốt trước mặt bạn gái.

Anh nói: “Em xem, con mắt nhìn người của anh rất tốt… đúng không nào?” Vừa nói vừa gắp cho cô một miếng sườn: “Nào, em ăn nhiều vào nhé.”

Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti dần dần nở rộ, cô thả tay ra không véo má Nhạc Thính Phong nữa, tiện tay còn vuốt mặt anh mấy cái: “Đương nhiên, ăn nhiều một chút, tối mới có sức để “khởi công” chứ.”

“Khởi công?”

“Đương nhiên là đóng phim rồi.”

Nhạc phu nhân cúi đầu uống canh.

...

Buổi chiều, Yến Thanh Ti đến đoàn làm phim xem những cảnh quay khác, Tống Thanh Ngạn đang quay một cảnh với vài diễn viên phụ khác, rất xuất sắc, mỗi người đều có sắc thái riêng của mình, cách họ thể hiện đã khiến bộ phim này trở nên cực kì sống động, nhất là sự bất đắc dĩ, dã tâm, tuyệt vọng của từng nhân vật đều được lột tả một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Cảnh quay giữa các nam diễn viên với nhau hoàn toàn khác so với những cảnh quay giữa nữ với nữ, quan sát cảnh quay của bọn họ Yến Thanh Ti luôn có một cảm giác sảng khoái thoải mái vô cùng.

Yến Thanh Ti cảm thấy bộ phim này nếu bỏ qua doanh thu phòng vé mà nói, thì đây là một bộ phim hay, hoặc phải nói là, đây là một bộ phim nhắm đến những giải thưởng lớn.

Phải biết hướng về những mục tiêu tích cực chính là phương thức vận hành chủ đạo của xã hội bây giờ, kịch bản hay như vậy, diễn viên lại phát huy diễn xuất tốt như thế, không có lý do nào lại không đạt được giải thưởng gì cả.

“Đẹp trai hơn cả anh à?” Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng có hơi ghen tức, ghé đầu lên vai cô.

Yến Thanh Ti đẩy đầu anh ra: “Ừ đấy, đẹp trai hơn anh mà.”

Nhạc Thính Phong cầm lấy bàn tay cô lên ngắm nghía, anh đứng từ góc độ của một doanh nhân phân tích cho cô nghe: “Doanh thu phòng bán vé của bộ phim này chắc chắn sẽ không cao, nhưng biết đâu, trình độ thưởng thức của người dân trong nước đột nhiên tăng cao, khi đó có lẽ sẽ cháy vé.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Nhưng khẳng định sẽ đạt được giải thưởng.”

“Em đang muốn dựa vào bộ phim này để giành lấy giải thưởng cho diễn viên mới xuất sắc nhất đấy à?”

“Đương nhiên là muốn rồi…”

Một lúc lâu sau không thấy anh nói gì, Yến Thanh Ti quay sang nhìn anh: “Anh lại định làm cái trò gì đấy?”

Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong tràn đầy vô tội: “Không có, anh có định làm cái gì đâu.”

Yến Thanh Ti cào vào lòng bàn tay anh một phát: “Tôi có thể dựa vào anh giúp tôi có được nguồn tài nguyên, cũng có thể không từ bất cứ thủ đoạn để giành lấy vai diễn, nhưng mà những cái khác tôi phải dùng thực lực để đạt được, có thể đi được đến đỉnh cao danh vọng hay không tôi phải dựa vào chính mình.”

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 482
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
482: Các bé cưng, để chị đưa hai bé đi làm việc xấu xa nào
Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mắt của Yến Thanh Ti, đôi mắt sáng rực, trong đó còn loé lên cả dã tâm và sự cố chấp nữa.

Có lẽ ngoài chuyện báo thù ra thì đây là chuyện cố chấp nhất của cô.

Nhạc Thính Phong đột nhiên cảm thấy, như thế cũng tốt.

Một người mà trong lòng họ còn chấp nhất một chuyện gì đó, thì ít nhất bọn họ còn có hi vọng.

Từ trước đến giờ, trong đầu Nhạc Thính Phong vẫn luôn lo lắng một chuyện, nếu một ngày nào đó Yến Thanh Ti đã báo xong mối thù của mình, nguồn động lực chống đỡ duy nhất của cô đã không còn, vậy cô sẽ ra sao?

Như thế này cũng tốt, cô muốn đóng phim, cô có dã tâm, muốn trở thành diễn viên xuất sắc nhất, ít nhất cô còn có giấc mơ của mình.

Nhạc Thính Phong cười nói: “Xem em kìa, em thật sự nghĩ rằng anh sẽ dùng tiền mua giải thưởng cho em đấy à? Nếu kĩ năng diễn xuất của em không ra gì, kể cả anh có mua giải thưởng cho em đi chăng nữa thì người mất mặt vẫn là em.”

Yến Thanh Ti sờ sờ đầu anh: “Ngoan.”

Đã không có kĩ năng diễn xuất thì cho dù có được người khác đưa đến vị trí ảnh hậu đi chăng nữa thì đó cũng chẳng khác gì câu chuyện “bộ đồ mới của hoàng đế” - tự lừa mình dối người mà thôi.

Buổi tối, Yến Thanh Ti quay phim xong, quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong đang đi tò tò theo sau cô: “Anh tự ngủ một mình đi, đừng có leo lên giường tôi nữa, hôm nay tôi ngủ với mẹ anh.”

Nhạc Thính Phong… Ơ…
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Anh đưa tay kéo Yến Thanh Ti đang chuẩn bị đi vào phòng lại: “Được rồi, hôm nay anh ngủ một mình, nhưng em cũng phải chúc anh ngủ ngon chứ.”

Yến Thanh Ti nhướng mày, giơ tay ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh một cái: “Bảo bối, ngủ ngon, ngoan ngoãn về phòng đi ngủ đi.” “Rầm” một cái, cửa phòng đóng sập trước mặt anh. Nhạc Thính Phong bị nhốt lại ngoài cửa, anh đứng gãi gãi đầu một hồi rồi đi khỏi đó với vẻ mặt đầy buồn bực.

Bạn gái ngủ với mẹ ruột mình, còn anh thì phải ôm gối trằn trọc một mình, sao mà cứ thấy nó sai sai thế nào ấy nhỉ?

Yến Thanh Ti vào phòng không thấy Nhạc phu nhân đâu liền gọi một tiếng: “Bác ơi..”

Nhạc phu nhân từ trong toilet thò đầu ra.

“Thanh Ti, con về rồi đấy à, con xem bác mặc thế này có được không?”

Nhạc phu nhân nhảy ra, trên người bà là một bộ đồ thể thao màu xanh rộng rãi, chân đi đôi giày thể thao, cực kì phù hợp để ra ngoài làm mấy chuyện xấu xa.

Yến Thanh Ti gật đầu: “Được ạ, như thế này là tốt rồi, con đã nói là bác rất có tiềm lực mà.”

Nhạc phu nhân khẩn trương hỏi: “Thế chúng ta khi nào thì bắt đầu xuất phát?”

Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến mười giờ.

“Đợi Nhạc Thính Phong ngủ đã ạ, con sợ anh ấy chốc nữa lại chạy sang gõ cửa.”

Nhạc phu nhân thở dài: “Cái thằng này, chẳng bao giờ để bác đỡ lo gì cả, biết thế cho nó uống một ít thuốc ngủ?”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Yến Thanh Ti mím chặt môi, cố nén không cười ra thành tiếng, nếu mà Nhạc Thính Phong nghe được câu này chắc khóc mất!

12 giờ đêm, Yến Thanh Ti dẫn Nhạc phu nhân lén lút ra khỏi phòng, né tránh camera giám sát, ra khỏi khách sạn bằng đường thoát hiểm.

Quý Miên Miên lái một cái xe bánh mì* đậu ở bên kia đường, giơ tay ra vẫy vẫy bọn họ, Yến Thanh Ti cùng Nhạc phu nhân khom người leo lên xe.

*Xe bánh mỳ: một loại xe thuê ở TQ, hình dạng giống như chiếc bánh mỳ nên gọi là xe bánh mỳ.

Đóng cửa xe lại, Yến Thanh Ti hỏi Quý Miên Miên: “Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Chị yên tâm đi, em đã chuẩn bị xong hết cả rồi!”

“Xuất phát thôi.”

Tay chân Nhạc phu nhân run rẩy hết cả lên: “Bác căng thẳng quá, làm sao bây giờ?”

Yến Thanh Ti nắm lấy tay bà: “Cái này không phải là căng thẳng đâu bác, đây là kích động đấy. Đợi đến khi xong xuôi, trong lòng bác cũng sẽ cảm thấy thoải mái cực kì luôn.”

Ánh mắt Quý Miên Miên sáng rực lên, nữ thần, em cũng đang kích động lắm đây!

Cùng đi làm chuyện xấu với nữ thần, không, không, không, là đi làm “chuyện lớn” với nữ thần mới đúng chứ. Xe dừng lại trong một bãi đỗ xe của một khách sạn tiện lợi, Yến Thanh Ti hỏi Quý Miên Miên: “Có đúng là ở đây không?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Chính xác 100% luôn, giờ đám chó săn nó lợi hại lắm, chỉ cần cho bọn họ chút tiền, đừng nói là địa chỉ, ngay cả ảnh giường chiếu bọn họ cũng có thể chụp được ấy chứ.”

Yến Thanh Ti cong môi, một nụ cười tà ác hiện trên gương mặt cô: “Nào các bé cưng, chuẩn bị xong chưa, chị đây sẽ đưa hai bé đi xem xem thế giới của những kẻ xấu xa là như thế nào!”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 483
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
483: Đợi con mồi tự chui đầu vào rọ
Quý Miên Miên kích động nói: “Chị, chị sai đâu em đánh đó.”

Nhạc phu nhân gật đầu: “Hai chúng ta đều nghe con hết.”

Yến Thanh Ti cười âm hiểu móc điện thoại ra, gọi cho một số lạ: “Các anh có thể hành động được rồi, nhanh tay nhanh chân một chút, đừng để lộ cho người khác biết.”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Ok, “sếp” cứ yên tâm đi.”

Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti cũng không làm gì nữa, Nhạc phu nhân thì căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

Yến Thanh Ti nói: “Đúng là còn một việc nữa!”

Cô lấy ba cái khẩu trang màu đen từ trong túi quần ra đưa cho Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân, “Đeo vào nào.”

Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân đeo khẩu trang lên, sau đó nhìn thấy Yến Thanh Ti móc mấy cái kẹo cao su ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng, hai người buồn bực, bảo là đi làm chuyện xấu cơ mà? Sao giờ lại lôi kẹo cao su ra ăn thế này.

Yến Thanh Ti nhai nhai vài cái, quay sang bảo Quý Miên Miên, “Miên Miên, mang thang ra nào.”

Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng ạ.”

Bọn họ lái xe bánh mì nên có thể đựng được nhiều thứ, Quý Miên Miên lôi một cái thang được gấp gọn ra: “Chị, còn làm gì nữa?”

“Đi theo sau chị, nhớ đi theo sát chị đấy.”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Yến Thanh Ti bước vào góc chết của cái camera giám sát, bảo Quý Miên Miên để thang xuống, cô bước lên, nhả bã kẹo cao su ra, dính lên ống kính cái camera giám sát đó.

Giờ Quý Miên Miên mới hiểu ra Yến Thanh Ti nhai kẹo cao su để làm gì, cô thật sự muốn cho nữ thần một tràng pháo tay cổ vũ.

Trí thông minh của nữ thần thật là cao quá đi mất thôi, nữ thần thật lợi hại, nữ thần của mình tại sao lại thông minh đến thế cơ chứ?

Quý Miên Miên vác thang đi theo Yến Thanh Ti chặn thêm mấy cái camera giám sát nữa.

“Chị, bây giờ phải làm gì?”

Yến Thanh Ti vỗ vỗ bụi trên tay: “Không làm gì cả, đợi thôi.”

“Đợi?” “Đợi con mồi tự chui vào rọ.”

Quay về ngồi trong xe, Yến Thanh Ti xem thời gian, yên lặng chờ đợi.

Đúng vào giờ phút này, có vài người đến ngoài cửa phòng 1206 của khách sạn tiện lợi.

“Đúng là phòng này chứ?”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

“Chính là phòng này đấy.”

Thế rồi bọn họ ấn chuông cửa, không có ai mở, lại ấn tiếp, cứ ấn liên tục…

Mãi cho đến khi người ở trong phòng không chịu nổi nữa phải dậy mở cửa: “Ai đấy, muộn thế này rồi còn định làm gì?”

“Mở cửa ra, kiểm tra phòng đây.” Một giọng nói lạnh lẽo, đầy nghiêm túc vang lên.

Trong phòng, Đinh Phù từ trên giường ngồi dậy, bà ta mặc một bộ đồ ngủ hai dây cực kì gợi cảm, dây áo bên trái rơi xuống, trên gương mặt của bà ta còn vương nét mơ hồ lúc mới tỉnh dậy, thoạt nhìn trông khá là gợi cảm. Bà ta cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhạc Bằng Trình mặc áo ngủ vào, dáng vẻ của Đinh Phù luôn khiến ông ta cảm khái, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà bà ấy vẫn xinh đẹp như thế.

“Không có chuyện gì đâu, em cứ ngủ đi để anh ra xem xem là ai? Loại khách sạn hạng bét này, ngay cả ngủ cũng không yên nữa. Để em phải chịu khổ rồi, ngày mai chúng ta sẽ quay về Lạc Thành.”

Nhắc đến chuyện này, Nhạc Bằng Trình lại thấy buồn phiền.

Bọn họ bị Nhạc Thính Phong đuổi ra ngoài, còn đang nghĩ rằng, dù sao cũng có tiền, ở Hải Thành có bao nhiêu là khách sạn cao cấp, bọn họ cũng không nhất thiết phải ở lại đó. Nhưng không ngờ rằng, đến khách sạn nào cũng chỉ vừa mới nói tên ra đã bị từ chối thẳng thừng không cho bọn họ vào.

Suốt từ trưa đến tối mịt, đi không biết bao nhiêu cái khách sạn, không có một cái khách sạn nào chịu cho bọn họ vào ở cả. Cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ phải vào ở tạm trong cái khách sạn tiện lợi này.

Nhạc Bằng Trình cứ nói rằng đã để Đinh Phù và hai đứa trẻ phải chịu thiệt thòi rồi, ông ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, bảo bọn họ tạm thời nhẫn nhịn.

Đinh Phù thở dài vuốt vuốt lại đầu tóc: “Ôi… đây có là cái gì đâu. Đối với em mà nói, có thể được ở bên cạnh anh thì không có gì là thiệt thòi cả. Năm đó, lúc khó khăn nhất chúng ta còn có thể vượt qua được, huống hồ là bây giờ. Cũng không phải ngủ ngoài đường, yêu cầu của em không nhiều, chỉ cần có nơi để ở cũng đã là tốt lắm rồi.”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 484
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
484: Có người báo tin hai người đang tiến hành giao dịch bất hợp pháp
Nói rồi Đinh Phù khẽ cau mày lại: “Chỉ là tội cho hai đứa bé, chắc chúng phải chịu khổ sở rồi. Là lỗi của em, bình thường quá nuông chiều hai đứa nó. Tại em cứ nghĩ rằng, mình đã nhận nuôi hai đứa nó thì phải cho chúng nó cuộc sống tốt nhất. Nhưng thôi thế này cũng tốt, chúng nó cũng lớn cả rồi, cũng nên chịu chút khổ sở, để biết trên đời này nào có ai là thuận lợi cả một đời. Anh nói có đúng không?”

Đinh Phù hiểu biết lòng người, Đinh Phù thấu tình đạt lý, Đinh Phù chứa chan tình nghĩa và còn thiện lương nữa.

Tất cả những thứ này khiến Nhạc Bằng Trình khó có thể kiềm chế cơn cảm động, ông ta cầm tay của Đinh Phù, nói: “Tiểu Phù, em yên tâm, lần này đã về nước rồi, không cần biết khó khăn thế nào, anh nhất định sẽ ly hôn với Tô Ngưng Mi. Anh nhất định sẽ lấy em.”

Gương mặt của Đinh Phù hiện lên vẻ cô đơn: “Được rồi, chuyện này cứ để đó trước đã. Người ở bên ngoài đã ấn chuông cửa một lúc lâu rồi, em nghe tiếng có vẻ rất nghiêm trọng thì phải, anh mau ra xem xem.”

Nhạc Bằng Trình đau lòng, muốn giải thích với bà ta, nhưng tiếng chuông cứ dồn dập vang lên, như thể đang đòi mạng.

Nhạc Bằng Trình không còn cách nào khác đành phải ra mở cửa.

“Rốt cuộc là ai thế? Nửa đêm nửa hôm rồi còn không cho người ngủ, cứ liệu hồn không tôi đi tố cáo các người đấy.”

Cửa phòng vừa mới mở hé đã bị người ta đẩy mạnh ra, bốn năm người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ bên ngoài xông vào, mặt mũi lạnh lùng, nghiêm túc.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Một người đàn ông trông có vẻ chính trực, sau khi bước vào cửa chỉ nhìn Đinh Phù một lần rồi cũng không nhìn thêm gì nữa, anh ta lạnh lùng nói với Nhạc Bằng Trình: “Giấy tờ đâu?”

Nhạc Bằng Trình cau mày hỏi: “Anh là ai?”

Người đó lại lạnh lùng quát lên: “Nhanh lên, giấy tờ đâu.”

Đinh Phù nhỏ giọng nói: “Bằng Trình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh đưa cho bọn họ…”

Những người đó tuy rằng không mặc cảnh phục nhưng nhìn trông có vẻ rất giống cảnh sát, vừa vào phòng là đòi xem giấy tờ, hơn nữa cũng chẳng làm gì khác cả, chắc là cảnh sát rồi.

Nhạc Bằng Trình cũng cảm thấy đây có thể là cảnh sát, bọn họ vưa mới về nước đương nhiên là không dám lên mặt với cảnh sát, chỉ đành cầm giấy tờ ra cho bọn họ xem. Nhạc Bằng Trình luôn luôn định cư ở nước ngoài, nên đã có thẻ xanh của nước M, ông ta đưa cả thẻ xanh lẫn thẻ căn cước công dân ra cho bọn họ xem: “Nhìn cho rõ ràng vào, tôi vừa từ nước M về đấy. Tôi là người có địa vị trong xã hội, các anh nhất định phải giải thích về hành vi của các anh ngày hôm nay.”

Người đó cầm lấy thẻ xanh và thẻ căn cước, xem rồi nói. “Từ nước M về thì làm sao nào? Có được thẻ xanh thì làm sao?”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Anh ta giơ thẻ căn cước và hộ chiếu lên châm chọc nói: “Có bản lĩnh thì các người lấy hộ chiếu và thẻ căn cước của nước mình ra xem nào? Đều là người của cùng một nước cả, ông tưởng ông ăn bánh mì nước ngoài mấy năm thì cao quý hơn chúng tôi chắc? Chỉ cần ông là công dân của đất nước này, ông vẫn phải có nghĩa vụ tôn trọng tuân thủ theo pháp luật của quốc gia.”

Nhạc Bằng Trình tức giận nói: “Các người có biết tôi là ai không?”

“Chúng tôi không cần biêt ông là ai, chúng tôi vừa nhận được điện thoại tố cáo có người đang thực hiện mua bán dâm ở phòng 1206 của khách sạn này. Chúng tôi là những người thi hành công vụ đến đây kiểm tra, mời ông Nhạc đây phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.”

Nhạc Bằng Trình cảm thấy bản thân đang phải chịu một sự sỉ nhục lớn, “Các anh ăn nói vớ vẩn, chúng tôi là vợ chồng.”

“Vợ chồng, giấy chứng nhận kết hôn đâu? Cầm ra đây xem nào?”

Nhạc Bằng Trình bắt đầu thấy hoảng: “Chúng tôi đăng kí kết hôn ở nước ngoài, không có giấy chứng nhận kết hôn ở trong nước.”

Người đàn ông đó mặt mũi lạnh lùng: “Vậy có nghĩa là không có gì để chứng minh đúng không? Nếu đã thế thì phiền ông đi với chúng tôi một chuyến, trừ phi ông có thể chứng minh được ông không phải khách mua dâm và bà ta không phải là người bán dâm.”

Nhạc Bằng Trình quả thực tức đến phát điên, bọn họ dám bảo ông ta là khách mua dâm, bảo Đinh Phù là cave, quả thực là nhục nhã vô cùng.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnBoss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiChương 485
BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI
485: Loại phụ nữ độc ác này thì có chuyện gì mà không dám làm
Nhạc Bằng Trình chỉ tay vào bọn họ: “Các người cứ đợi đấy, cứ đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người. Cấp trên của mấy người là ai?”

“Muốn biết cấp trên của chúng tôi là ai à? Được thôi, đi với chúng tôi một chuyến. Có chuyện gì, về đồn rồi nói.”

Tuy rằng Đinh Phù cũng tức đến đỏ cả mặt nhưng bà ta rất bình tĩnh. Nếu như phải vào đồn cảnh sát thật, cho dù có không làm gì nhưng mà nếu bị người khác biết được thì đó cũng là một vết nhơ không bao giờ xoá nổi.

Đinh Phù vội nói: “Xin đợi một chút, tuy chúng tôi không có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà chúng tôi có thể chứng minh chúng tôi không phải… cái loại quan hệ mà các người vừa nói.”

Đinh Phù vội vã lấy điện thoại tìm một bức ảnh bà ta và Nhạc Bằng Trình chụp chung ra.

"Đồng chí cảnh sát, các anh xem, đây là ảnh chụp chung của chúng tôi, trên ảnh có cả thời gian này. Chúng tôi chung sống với nhau hơn hai mươi mấy năm ở nước ngoài, giờ chúng tôi mới về nước, đây là con cái của chúng tôi, con chúng tôi đã lớn ngần này rồi. Anh nói xem… có phải… là cái loại quan hệ đó không?”

Đinh Phù là một người đàn bà rất thông minh, cho dù thế nào, những bức ảnh này có thể chứng minh, bà ta và Nhạc Bằng Trình không phải người mua bán dâm.

Mấy người bọn họ xem một lát rồi đưa điện thoại trả lại cho Đinh Phù.

“Nếu đã là như thế thì là chúng tôi đã hiểu lầm, nhưng mà cũng không thể trách chúng tôi được, đây là chức trách của chúng tôi, cấp trên hạ lệnh càn quét tệ nạn xã hội, chúng tôi phải tuyệt đối tuân thủ pháp luật thôi. Huống hồ ở trong cái khách sạn tiện lợi kiểu này, những chuyện thế này không thiếu.”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Đinh Phù vội vàng nói: “Không sao, không sao, chúng tôi hiểu mà.”

Nhạc Bằng Trình mặt mũi đen sì, nhìn mấy người bọn họ đi khỏi đây.

Ông ta nghiến chặt răng: “Khinh người quá đáng.”

Đinh Phù thở dài, lắc đầu: “Ở những nơi như thế này thì…”

Bà ta chỉ nói nửa câu đầu, còn lại nửa câu sau không nói nữa, nhưng dáng vẻ mỏi mệt cùng với sự âm thầm chịu đựng trên mặt bà ta càng khiến cho Nhạc Bằng Trình cảm thấy đau lòng.

“Anh xin lỗi, Tiểu Phù, vốn dĩ anh nghĩ rằng sau khi về nước sẽ bù đắp cho em sự thiếu thốn của hơn ba mươi năm nay, nhưng không ngờ được… sẽ thành ra như thế này. Là do anh đã quá sơ ý rồi, em cố gắng chịu đựng, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.”

Đinh Phù lắc đầu: “Không sao đâu, không có việc gì đâu, anh không cần phải tự trách. Em vẫn rất tốt lắm… Nhưng, tự dưng đang yên đang lành sao lại có người tố cáo chúng ta?”

Câu nói đó của Đinh Phù chỉ như đang lơ đãng nói, nhưng lại nhắc nhở Nhạc Bằng Trình, ông ta “hừ” lạnh một tiếng: “Hừ, chắc chắc là do Tô Ngưng Mi không muốn chúng ta được yên ổn. Bà ta chỉ biết ỷ vào quyền thế mà khinh người quá đáng, đã không cho chúng ta được ở các khách sạn cao cấp, tối đến lại còn không để chúng ta nghỉ ngơi. Anh nhất định sẽ không để yên cho bà ta đâu.”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

"Tuy rằng em không tin chị ấy là người như thế, nhưng mà nếu như những gì anh nói là thật, em chỉ sợ đêm nay chúng ta không nghỉ ngơi nổi đâu.”

Đinh Phù khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay day day trán.

“Đầu em lại đau à?”

“Không sao đâu, tật cũ mà thôi, em ngủ một lát là khoẻ.”

Nhạc Bằng Trình đau lòng, đỡ lấy bà ta: “Chúng ta không ở đây nữa, đi thôi, đổi sang một khách sạn khác. Ở đây em không thể nào ngủ ngon được.”

Đinh Phù cười cười: “Không sao đâu, anh cũng đừng nghĩ người khác ai cũng xấu xa thế, có lẽ đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Em cảm thấy chị ấy không phải là người như thế.”

Đinh Phù càng nói thế Nhạc Bằng Trình lại càng tức: “Ở đâu ra mà lắm chuyện ngoài ý muốn thế? Mấy cảnh sát vừa nữa nãy chẳng đã nói thẳng là có người tố cáo phòng 1206 còn gì, em nói xem đây không phải là cố ý thì là gì?”

Nhạc Bằng Trình tức giận nói: “Tiểu Phù, em đừng có hiền lành lương thiện như thế, loại phụ nữ độc ác như Tô Ngưng Mi chuyện gì mà chẳng dám làm. Lẽ nào em đã quên rằng chính cô ta đã hại chúng ta không còn cách nào để có những đữa trẻ của chúng ta nữa à?”
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ch