Chap 27: Tắm Chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết hôm nay thôi, mai là ngày đi du lịch với công ty rồi. Prem ở nhà còn bận soạn sửa lại mớ quần áo, cứ chọn đi chọn lại mãi vì cái nào trông cũng thích, mớ quần áo hôm trước Boun chọn cho cậu, cậu mặc cả tháng còn không hết, nói chi là mang đi theo du lịch chỉ trong một tuần. Khổ nỗi cái nào cũng đẹp, cái nào Prem cũng muốn mặc, thêm cái nữa, là vì đó là đồ của Boun mua cho, cậu thiếu điều muốn ướm hết đống quần áo đó lên người mình.

Đang mãi loay hoay với núi quần áo chất chồng bừa bộn chưa xong, Prem đã thấy ai kia thản nhiên xuất hiện ngay trước cửa phòng mình, thiếu hơi chịu không nổi hay sao mà.

"Đi đâu đây?"

"Đi kiếm em, nhớ quá à"

Nói chưa dứt câu, Boun đã nhanh chân sà đến chỗ người ta, trườn qua mớ quần áo lộn xộn mà giấu chặt Prem trong tay. Còn cậu lại quá quen rồi với cái cảnh này, mà phải nói, người Boun ấm chết đi được, cậu cũng nhớ anh đến chết đi được.

"Thôi bỏ ra để em còn xếp đồ"

"Anh phụ em"

Boun cười, thơm vào má người kia một cái khiến ai đó đỏ mặt vì ngượng, Prem lúc ngại, chính là tiểu tổ tông đáng yêu nhất đối với Boun Noppanut, khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng mà nuông chiều, cưng nựng.

Mớ quần áo loay hoay một lúc cũng xong, Prem tiếc nuối vì phải bỏ lại hết vài bộ đồ đẹp ở nhà bởi nó không phù hợp để mặc đi du lịch cho lắm. Xong xuôi hết mọi thứ thì cũng đã 6 giờ tối, bụng cậu bắt đầu sôi sùng sục vì đói rồi. Những lúc này, Prem chỉ cần dùng ánh mắt thỏ con nhìn lấy Boun thì mặc định sẽ có một bữa ăn thịnh soạn.

"Ngốc! Đợi anh nấu ăn cho em"

Khẩy nhẹ chóp mũi người ta một cái, Boun bắt tay xuống bếp nấu bữa tối cho cả hai. Từ lúc phải lòng Prem tới giờ, anh từ một cậu ấm Noppanut gia kẻ hầu người hạ bỗng nhiên lại trở nên đảm đang hơn khối người, từ bếp núc đến dọn dẹp. Nói chung là đủ tiêu chuẩn làm chồng, rước thỏ về dinh.

Prem ngồi bên bàn ăn, chăm chú nhìn người thương bên bếp cùng với cái tạp dề mà lại say mê đến lạ, quyến rũ đến từng giọt mồ hôi chảy xuống. Cậu bây giờ không phải là lo mình sẽ không thể kháng cự trước Boun được nữa, mà là sợ rằng cậu đến cuối đời cũng không tài nào dứt nổi ra khỏi con người này. Ngoài mặt thì không hay thể hiện, nhưng trong lòng Prem thì chính là u mê chữ ê kéo dài.

Bữa tối cuối cùng cũng xong, vài ba món đơn giản vì tính Boun cũng không thích cầu kì. Đơn giản mà ngon, mà ấm cúng, và hơn hết, là cùng với Prem là được.

Prem Warut lần đầu tiên được thử cảm giác ấm áp của mâm cơm mang thương thiệu người yêu, phải nói cậu hạnh phúc phát khóc, Boun coi vậy mà tay nghề mau lên, nấu ăn chưa được bao lần đã ngon nức nở.

Hay là tại vì, trong đồ ăn có tình yêu của anh.

Hay là tại vì, Prem u mê Boun Noppanut nên cái gì đối với cậu cũng tốt.

Xong một bữa tối, Prem tranh rửa bát, nhưng chưa kịp động tay đã bất thành với Boun. Anh đẩy cậu một mạch lên phòng, để cậu ở yên đó rồi quay đi rửa bát dọn dẹp.

Prem mới ăn xong còn no căng, nằm lướt điện thoại xem mấy thứ linh tinh rồi cười phớ lớ, tay xoa xoa lấy cái bụng tròn sau bữa tối ngon miệng mới chợt nhận ra là sáu múi đâu mất tiêu rồi. Cậu hoảng loạn mất 3 giây, cuống cuồng nhảy xuống sàn chống đẩy cho mấy cái. Prem còn định đi chơi với công ty sẽ khoe sáu múi quyến rũ mà bây giờ nó dồn lại còn có một múi cậu biết phải làm sao.

Boun vừa rửa bát xong, lên đến phòng chợt ngỡ ngàng với Prem.

"Em làm gì vậy Paopao?"

"Mất múi bụng rồi, không chịu đâu"

Cậu vừa nói tay vừa chống đẩy, giọng mếu máo như sắp khóc, Boun chỉ biết cười trừ. Có người yêu bị hâm mà đáng yêu.

"Thôi đi tắm đi, đừng tập nữa em sẽ đau hông đó"

"Thôi, em không chịu đâu"

"Anh kêu đi tắm là đi tắm"

Boun cau mày, vẻ mặt đanh lại, Prem nhìn thấy lại có chút sợ hãi, lủi thủi đứng dậy cầm bộ đồ anh soạn sẵn cho rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Prem hớ hên, hôm nay tắm quên gài chốt cửa. Cái quần con cuối cùng còn dính trên người cậu vừa rơi xuống đất, cũng là lúc ai kia xông cửa ù chạy vô.

"BOUN NOPPANUT!!!!"

Prem la thất thanh, đưa tay che đi hết những thứ cần che, hấp tấp với lấy cái khăn trên móc treo làm nó rơi xuống bồn tắm ướt mất.

"Tắm chung! Tắm chung!"

Ai kia bình thản, vẻ mặt còn hớn hở ra rõ, vừa nói vừa tự thoát y cho chính mình. Khiếp, đúng là yêu rồi thì một chút liêm sỉ cũng không còn!

"Ai cho anh tắm, đi ra!!!"

"Thôi mà, đồ anh cũng cởi rồi, không lẽ em bắt anh mặc lại đồ dơ ra ngoài sao"

"Mặc lại đồ dơ không có chết đâu mà anh sợ!"

"Nhưng mà nó ướt rồi"

Prem bất lực, nhìn ai kia càng lúc lại càng tiến lại gần mình mà trong lòng dâng tràn sợ hãi. Đếm chưa tới ba cậu đã bị Boun ghì chặt trong tay, cánh môi mềm bị anh áp đảo đến khó thở.

Đùa, đây mà là tắm sao?

Prem khó chịu đấm thụp vào ngực anh, Boun không kịp buông ra chắc cậu chết vì ngộp mất rồi.

"Boun, ngày mai mình còn đi xa đó, bây giờ- a, Bou-Boun"

Chưa kịp để cậu nói hết câu, anh đã kịp lần xuống hõm cổ trắng mịn mà day mút, đánh lên từng dấu hôn đỏ chói. Đà này thì ngày mai Prem phải mặc áo cổ lọ để bay cùng mọi người rồi.

"Boun, dừng lại đi anh, a..."

"Hửm? Em thật sự muốn dừng lại?"

Boun vừa nói, cánh môi vừa áp đến hạt đậu nhỏ đỏ hồng bên dưới, bàn tay hư hỏng không yên trườn đến hạ bộ đã dần trướng lên của Prem, phải nói cơ thể cậu lúc này cứ nóng ran, mọi điểm Boun chạm qua khiến cậu như có luồn điện chạy rần trong người, mọi tiếp xúc đều khiến cậu rùng mình cảm nhận, hôm nay cả hai đều tỉnh táo, và Prem cảm giác như, khoái cảm còn dâng trào hơn lần đầu gấp bội. Rồi từ khi nào cũng chẳng rõ, cậu thôi ngăn Boun lại, bắt đầu hoà theo những tác động trên cơ thể từ anh, cảm nhận từng hồi cảm xúc dâng tràn, càng bứt rứt và ham muốn đến kì lạ.

"Bou...Boun...em khó...khó chịu quá...ưm"

"Khó chịu? Ở đây sao?"

Anh phả từng hơi thở ấm nóng, miệng không ngừng mút mát vành tai mềm đến ửng đỏ, mọi thứ trên cơ thể Prem đều có vị ngọt, ngọt đến chết người. Bàn tay bên dưới không ngừng làm loạn cậu chủ nhỏ, càng lúc lại càng trướng to hơn, nhìn mồ hôi Prem nhễ nhại, miệng lắp bắp không nói trọn được một câu lại khiến Boun càng thêm hưng phấn.

"Boun em ra...r...a...a"

Một đợt tinh dịch ấm nóng vương trên tay anh, nhìn Prem thở dốc trong vòng tay mình mà Boun lại cảm thấy sướng, cậu nhỏ bên dưới ngẩng cao mà chạm thẳng vào mông cậu. Prem cảm nhận được thứ đó, đã là lần thứ hai rồi, hôm nay cậu không say, và cậu cảm nhận được nó to đến mức nào.

Đầu khấc trướng đến khó chịu, Boun chẳng chờ lâu, mang đến trước hậu huyệt nhỏ mà tiến vào.

"Boun...bôi trơn đi em đau lắm"

Prem nức nở, mi mắt đỏ hoen vì bị tấn công bất chợt, người kia xót ruột, lại mang cậu nhỏ ra, mang xuống từ chiếc kệ nhỏ một chai gel bôi trơn đã đặt sẵn từ lúc nào bây giờ mới có dịp sử dụng.

Boun vào lần nữa, Prem cảm nhận đã dễ chịu hơn rất nhiều so với việc không bôi trơn.

"Anh...động đi"

Boun như chỉ chờ có thế, nhấp từng nhịp chậm nhất đến nhanh dần, tay nổi đầy những gân guốc ghì lấy vòng eo Prem chỉ sợ vì những cú thúc của anh lại đẩy cậu ngã nhào ra đất, được một lúc lại xoay người cậu lại, để cậu bám trên đùi anh mà thúc từng cú mạnh mẽ, Prem nhận từng tràn khoái cảm cứ rên rỉ không ngừng, Boun Noppanut lại càng tăng thêm dục vọng.

"Boun...hôn em"

Prem rên rỉ, cánh môi nhỏ mấp máy với đôi mắt đục ngầu nhuốm đầy nhục dục mà đòi hỏi, lại cúi xuống tìm đến cánh môi ai kia mà ngấu nghiến, cả hai cứ thế quấn lấy nhau cho đến khi chẳng còn chút dưỡng khí.

Boun nhấp từng cú cuối cùng, thanh âm rên rỉ của cả hai hoà vào nhau với những tràn khoái cảm ập đến, cho đến khi thứ nước đặc quánh đục ngầu đó ồ ạt trào ra lần cuối cùng, thân thể rã rời thì bầu không khí mới im ắng trở lại.

"Boun...tắm cho em"

Prem nũng nịu, nằm trong lòng người thương với mồ hôi thấm đẫm,Boun tầng tầng ôn nhu rải từng nụ hôn khắp gương mặt khả ái, dịu dàng bế cậu vào bồn tắm xả nước ấm cho cậu ngâm mình.

Trải qua một đêm hoan ái, vùi vào lòng Boun, Prem thoải mái thiếp đi một giấc say, để ai kia ôn nhu hôn lấy mình, nâng niu tựa như bảo vật quý giá nhất. Chỉ hy vọng khoảng thời gian sau này, Prem Warut cậu có thể tin tưởng mà giao phó cả cuộc đời cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro