Chương 13. END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boun sau khi thông suốt lập tức cầm áo khoác cùng chìa khoá xe rời khỏi nhà, một đường đi thẳng đến chỗ làm của Prem.

Phải nhìn thấy cậu ấy rồi mới có thể hiểu rõ được lòng mình.

"Prem hả? Cậu ấy sáng nay xin nghỉ đi gặp bạn rồi". Đồng nghiệp của prem bận bịu sổ sách không ngẩng đầu lên chỉ đáp lại vội vàng.

"Cậu ấy có nói là ai không?"

"Cái này tôi không biết". Người kia nhún vai, đưa tay đẩy gọng kính lên.

.........................

Boun ngồi trong xe không kiềm lòng mà đấm mạnh lên vô lăng, hắn bây giờ rất muốn gặp Prem, nhất định phải gặp được cậu ấy.

Bỗng Boun nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường, Prem đứng bên đường áp tai nghe điện thoại nói chuyện với ai đó, sau đó bắt một chiếc taxi vội vàng ngồi vào xe.

Xe taxi chở Prem vừa lăn bánh thì Boun cũng nhanh chóng bám theo.

Hắn nhận ra đây là đường tới sân bay.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, Boun liên tục phủ nhận nó mà tự an ủi bản thân rằng Prem sẽ khôg rời đi đâu, sẽ không đâu.

Cho tới khi hắn nhìn thấy Mark đón Prem tại sân bay, tim bỗng nhói lên một chút.

Hắn biết Mark chính là người theo đuổi Prem. Nhưng không phải mấy năm nay cậu ta đã đi du học sao?

Đáng nói là hắn nghe qua rất nhiều người ở Wab nói Mark có tình cảm với Prem.

.......................

Boun xoay lưng về phía Prem và Mark, cách một tấm kính nhìn về phía họ.

Mark đưa cho Prem tấm vé máy bay.

Boun nghe cậu ta nói "P'Prem đi cùng em đi".

Hắn nhìn thấy Prem nở nụ cười, cậu ấy nhận lấy tấm vé kia..........

Sau đó.............

Không có sau đó, bởi vì Boun cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc đến đánh chết liền lập tức rời đi. Hắn không muốn ở lại, hắn sợ sẽ nghe được Prem nói câu đồng ý.

Mặc dù lúc Prem nhận lấy tấm vé kia cũng chính là đồng ý rồi.

Hắn đã nghĩ Prem đã chờ mình năm năm rồi thì sẽ vẫn tiếp tục chờ, không ngờ cậu ấy lại bỏ cuộc.

Cũng đúng thôi, Mark mới chính là người Prem cần, một người yêu cậu ấy, biết nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy và sẽ không để cậu ấy phải chờ đợi năm năm dài.

............................................

Lúc Boun đến Wab đã là hơn bảy giừo tối, cả quán bar chật ních người mang lại cho hắn cảm giác ngột ngạt khó chịu, hắn tìm một góc khuất ngồi xuống bắt đầu gọi rượu.

"A, cậu làm sao vậy?" Peak đi ngang nhìn thấy Boun đang ngồi thất thần ngồi ngây người không nhịn được ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm.

".............Prem đi rồi".

"Đi đâu? Anh còn chưa đưa vé máy bay cho cậu ta mà".

"Vé máy bay? Cậu ấy cũng muốn đi sao?" Boun buông ly rượu quay sang hỏi Peak.

"Phải, nó muốn đi Pháp. Đáng lẽ đã đi từ lâu rồi...."

Boun tự mình lầm bầm.

"Hoá ra đã muốn đi rồi. Hoá ra cậu ấy đã không chịu được việc phải chờ em rồi".

Nói xong lại tiếp tục nốc rượu.

"Ha ha ha". Peak đột nhiên ngã lưng ra ghế sô pha mà phá lên cười .

"Anh biết thế nào cũng có ngày này mà. Prem không phải đứa kiên nhẫn, năm năm đã vượt quá giới hạn của nó rồi".

".............." Boun vùi mặt vào hai bàn tay, môi nhếch lên cười tự giễu.

"Có phải em rất ngu không? Prem tốt như vậy......"

"Cậu không còn phải còn cô Yerin gì đó sao?" Peak hừ lên một tiếng khinh thường.

"Cậu chỉ cần lên tiếng sẽ có người cùng cậu lên giường mà, có khi kĩ thuật còn hơn cả Prem".

"Em yêu Prem, chỉ cần cô ấy thôi.........Prem.......Prem...."

Boun say rượu liên tục lải nhải, Peak không nhịn được liền đập bàn đứng lên, cầm lấy chai rượu trút lên đầu Boun.

"Một năm"

Sau đó anh lại quầy rượu lấy thêm bốn chai nữa.

"Hai năm"

"Ba năm"

"Bốn năm"

"Năm năm"

Mỗi một câu là một chai rượu được khui ra trút lên đầu Boun.

"Cậu giờ mới biết mình ngu sao?"

"................."

Peak nhìn xuống chỉ thấy một Boun ướt nhem bốc lên mùi rượu đang ngẩng đầu dùng ánh mắt lờ mờ vì say rượu nhìn mình.

"............Mark có gì tốt sao?"

"Phải, Mark tốt hơn cậu nhiều lắm. Prem chờ không được mà chọn con đường khác rồi, cậu đừng làm phiền nó".

Peak lớn tiếng nói một mạch sau đó rời đi.

Anh đã biết hai người ngu ngốc ở chung chắc chắn sẽ không có kết quả mà. Rốt cuộc thành ra cái dạng này cho ai xem hả?

Peak trở về phòng riêng tắm rửa xong cầm điện thoại lên gọi cho Prem.

"Thằng nhóc này, anh không có đưa vé máy bay mà em đi kiểu gì vậy?"

"Em không có đi đâu hết mà? Anh nói gì vậy?"

"Vậy Mark........."

"À, em đã nói với cậu ta.............nè. cậu sao lại thành ra như vậy?"

Peak bị một loạt tiếng ồn bên kia làm cho không khỏi nhíu mày, điện thoại cũng bị Prem ngắt mất.

.........................

Lúc về đến nhà, hắn mới cởi giày được một nửa liền lăn ra ngủ mất. Trong lúc mơ màng hắn cảm giác được có người đỡ mình dậy, có giọng nói quen thuộc càm ràm hắn........

Khi Boun tỉnh dậy từ sáng hôm sau nhận ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường, quần áo dính đầy mùi rượu cũng được thay mới.

Còn có nghe được tiếng hát khe khẽ bên ngoài.........

Prem?

Boun tung chăn lao ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang loay hoay trong bếp.

"Cậu ........sao lại ở đây?"

Prem quay đầu lại nhìn hắn, chân mày nhíu lại.

"Tôi tại sao không được ở đây?"

"Cậu không phải đi cùng Mark sao?"

Prem vươn tay tắt bếp, múc canh ra chén "Ai nói tôi đi với cậu ta?"

"Cậu đã nhận vé máy bay mà......." Boun chớp mắt, giống như đang nằm mơ vậy.

Có khi nào hắn vươn tay ra thì Prem sẽ biến mất hay không?

"Cậu theo dõi tôi?" Prem nhíu mày chặt hơn nữa, đem chén canh đặt lên bàn rồi đi tới đối diện Boun.

Ngày hôm qua đúng là cậu đã nhận tấm vé kia nhưng kế đến cậu đã thẳng tay xé nó. Như vậy chính là muốn Mark biết cậu không thể tiếp nhận cậu ta được.

Prem đã nói là dù có thêm một cái năm năm nữa vẫn không sao mà, cho nên sẽ không từ bỏ.

"Không, tôi chỉ tình cờ thấy".

"Cậu liếm môi kìa, đồ nói dối". Prem lập tức vạch trần Boun, thói quen của hắn cậu chính là nắm trong lòng bàn tay.

".............."

Boun lo lắng đảo tròng mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

"Mau tới uống canh, canh giải rượu tôi làm cho cậu. Thật tình, không biết là cậu uống rượu hay tắm rượu nữa, cả người bẩn như vậy còn về đây hành hạ tôi".

Prem liên tục cằn nhằn, Boun nhất thời nhận ra thời điểm này giống như trước kia.

Cũng lập tức mở miệng nói ra ba chữ "Thật xin lỗi".

Thật xin lỗi đã để cậu chờ lâu như vậy.

Thật xin lỗi vì tôi ngu ngốc như vậy.

Thật xin lỗi vì đã làm cậu đau lòng thật nhiều, thật nhiều.

Động tác của Prem thoáng khựng lại, kế đó lại tỏ ra không có gì mà phất tay. "Không sao"

Sau đó Boun tiến lên một bước ôm Prem vào lòng.

"Cảm ơn cậu"

Lại là ba chữ

Cảm ơn cậu không rời đi.

Cảm ơn cậu suốt năm năm đã vì tôi mà cố gắng đến hiện tại.

Cảm ơn cậu vì đã yêu tôi.

Prem vòng tay ôm thắt lưng Boun, đầu ngã lên vai hắn.

"Không sao, cậu hiểu ra là tốt rồi".

Lại tiếp tục ba chữ.

"Tôi yêu cậu"

Cũng chính là ba chữ này mà Prem muốn nghe nhất.

Chín chữ vừa rồi giống như đã lấp đầy những cố gắng suốt năm năm mà Prem đã bỏ ra.

Chín chữ này chính là đã khiến mối quan hệ không mập mờ của cả hai trở nên thật rõ ràng.

"Tôi cũng yêu cậu".

Cố gắng năm năm của Prem rốt cuộc cũng có kết quả rồi, thật tốt.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bounprem