[Oneshot] Tiếng vĩ cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm khuya thanh vắng, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vạn vật
Bên cạnh cửa sổ, Ran ngồi thụp xuống, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài...
Tất cả đều yên tĩnh
Mọi vật chìm sâu vào giấc ngủ...

Từng cơn gió lạnh thổi qua cánh cửa mở toang. Gió thổi bay mái tóc Ran, gió như thổi vào trái tim cô lạnh buốt...
Trong đầu Ran dường như thoáng có một chút phân vân, một câu hỏi mà cô không bao giờ cô muốn trả lời:' Shinichi, liệu cậu có trở về không? Tớ có nên đợi cậu nữa không?'
Trong không gian, bỗng nghe thấy tiếng vĩ cầm buồn da diết.Tiếng vĩ cầm theo từng cơn gió lan ra xa. Bản nhạc buồn ấy như làm trái tim Ran thêm lạnh... Bất chợt, câu chuyện năm nào lại ùa về trong tâm trí Ran rõ mồn một.
-------------------------------------------------------------------------------------

- Shinichi, cậu hát dở tệ.

Cô nữ sinh lớp 10 bụm miệng cười khúc khích. Ánh nắng sáng bừng khuôn mặt cô.

-Ran, cậu còn nói nữa. Bà chằn ấy đúng là độc ác. Lớp có bao nhiêu người mà tiết nào cũng chăm chăm gọi tớ là sao?

Trái ngược với sự trêu chọc của cô bạn, Shinichi nhăn nhó.

-Xì, cậu đã hát dở mà còn kêu nữa. Thế ai khoe khoang Holmes giỏi dương cầm với tớ đây?
Ran bĩu môi, châm chọc
-Tớ cũng biết chơi vĩ cầm chỉ sợ cậu không biết mà thưởng thức thôi nha.
Shinichi tự tin
- Được thôi về nhà cậu chơi ho tớ nghe đi. Đã không biết mà còn bày đặt
.........
Hai cô cậu vừa cãi nhau vừa sánh bước về nhà...
Hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống bọn họ...
Cơn gió khẽ lao xao trên ngọn cây....
Từng cánh hoa rẻ quạt rụng xuống mặt đất...
Tiếng cười nói của đôi bạn dần nhỏ lại rồi mất hút...

Két!!!

Cánh cửa mở ra, Shinichi và Ran bước vào nhà.

Vào phòng, Shinichi lấy ra một cây đàn vĩ cầm và bắt đầu chơi những nốt nhạc đầu tiên.
Bản nhạc buồn da diết như thấm vào trái tim người nghe

Tất cả mọi vật như đều ngừng lại để nghe giai điệu ấy

Bản nhạc kết thúc trong sự xúc động của Ran
Định thần lại, cô vỗ tay khen ngợi
- Oa hay quá Shinichi. Thôi, trời tối rồi. tớ về đây
Mỉm cười, Ran vẫy tay chào Shinichi rồi ra về
Ánh tịch dương chiếu xuống người cô
Từng bông hoa anh đào nhẹ buông xuống...
----------------------------------------------------------------------

Nhớ lại chuyện cũ, Ran khẽ mỉm cười. Rồi nụ cười ấy vụt tắt như tan vào hư không...
Đôi mắt tím đượm buồn ấy lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bộ váy ngủ màu trắng bay phất phơ trong gió...

--------------------------------------------------------

Ngòai cửa, một cậu bé đeo kính lặng lẽ nhìn vào trong phòng. Đôi mắt xanh tự tin ấy giờ cũng buồn rười rượi. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt thông minh. Thấy cô gái trong phòng đã chìm sâu vào giấc ngủ, cậu khẽ khép lại cánh cửa, nụ cười bỗng nở trên môi:
- Ran, tớ biết phải làm gì rồi!! 

~END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#popart3d