Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có thể, vào giờ phút này cậu tình nguyện, biến mất từ thế giới này.

Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt chảy ra, Trương Hán không dùng tay lau đi, chỉ muốn mặc cho bọn chúng chảy xuống, dù gì mồ hôi cũng sớm thấm ướt cả tóc mai rồi.

Giữa hai chân truyền đến một trận đau như bị xé rách, thật ra cũng không đáng là gì, so với tất cả những tổn thương mà cậu phải chịu đựng, nỗi đau này, thực sự không là gì cả.

Chỉ là, nỗi đau này lại một lần nữa nhắc cậu nhớ đến những việc làm ngu ngốc của mình.

Cậu . . . . . Biết rất rõ người đàn ông bên cạnh không hề yêu thương mình, nhưng vẫn chủ động đưa tới cửa, chấp nhận làm một kẻ thế thân, cả đêm triền miên cùng anh.

Rất buồn cười, nhưng cậu lại không cười nổi.

Hơn nữa, trong lúc hai người đang nhiệt tình, đôi môi bạc kia lại có thể gọi tên người phụ nữ khác.

Tim cậu ư, rất đau, rất khó chịu, giống như bị người khác bóp chặt, lại phải cố gắng bỏ ngoài tai tất cả, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thì ra, cậu ngu ngốc yêu anh hơn mười năm, nhưng tất cả chỉ là hy vọng hão huyền của cậu.

Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lên cao, cậu biết, tối hôm qua lại uống say, lại chơi đùa cùng anh, nhưng nhất định phải rời giường đúng giờ, cậu nhẹ nhàng đẩy cánh tay rắn chắc của anh đang đặt trên eo mình xuống, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể hoàn toàn không còn một chút sức lực, nhặt từng mảnh quần áo rải rác trên đất rồi mặt vào, sau đó, cũng không nhìn anh, liền rời đi.

Có lẽ, tất cả, nên dừng ở đây.

Chuyện này ngay từ đầu đã không có kết quả tốt, không có được sự chấp nhận khi chỉ mù quáng yêu anh, tất cả đều chỉ do cậu tự tay vẽ ra.

Không bao giờ yêu nữa, không bao giờ hận nữa.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh, ánh sáng mặt trời dịu dàng, ấm áp chiếu lên cơ thể ba người trong nhà kính.

Trong tay Long phu nhân cầm một chiếc kéo nhỏ, tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết trong chậu hoa bà vô cùng yêu thích, dù đang bận rộn nhưng cũng không quên nhắc nhở con gái, làm thế nào mới có thể giúp chậu hoa phát triển tốt.

Gương mặt Long Hồ khổ sở, chăm chú nhìn chiếc kéo nhỏ trong tay, trời sinh tính cô vốn hoạt bát, làm sao có thể chịu được những công việc tĩnh lặng như thế này? Mới bắt đầu, cô đã cảm vô cùng khó chịu, chỉ muốn vứt chiếc kéo nhỏ trong tay xuống mà chạy ra ngoài.

Đảo mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng dừng trên cơ thể người bạn lúc nhỏ nhưng có gì đó không giống với thường ngày "Trương Hán? Cậu cảm thấy không khỏe sao? Sao gương mặt lại tái nhợt vậy?"

Cậu vừa nói xong, cũng làm Long phu nhân phải chú ý.

Mặc dù là Ảnh vệ, nhưng Long phu nhân luôn quan tâm mọi người như con ruột của mình, đặc biệt là Trương Hán, giống như ông trời phái xuống an ủi bà chỉ có một cậu con trai, mà cậu còn chu đáo hơn cả con ruột của bà, nên phải thân thiết, phải chỉ bảo cậu nhiều hơn.

Trương Hán ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, cười cười, "Chỉ là tối hôm qua không ngủ được, phu nhân và tiểu thư không cần lo lắng."

Cậu rõ ràng không có đủ sức để nói, hỏi làm sao người khác có thể yên tâm được chứ?

Long Hồ nhanh chóng kéo Trương Hán ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu chăm chú, "Trương Hán, cậu đã hứa với mình, có chuyện gì đều cùng nhau bàn bạc, sẽ không lừa gạt mình, có phải cậu muốn thất hứa hay không?"

Trương Hán nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ này, lộ ra thứ tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, cười, "Sao tôi có thể làm trái với những gì đã hứa cùng tiểu thư? Tôi không có lừa gạt tiểu thư, buổi tối ngày hôm qua tôi thật sự không ngủ được mà thôi, tôi là người hiểu rõ cơ thể của mình hơn ai hết, tôi không có lừa gạt tiểu thư và phu nhân, cũng không có ở đây khoe khoang."

Long Hồ nghiên cứu tỉ mỉ thái độ của Trương Hán, xác nhận cậu không có lừa gạt mình, Long Hồ mới hài lòng gật đầu, nhưng cũng không quên nói vài lời đe dọa, "Tiểu Hán tớ tạm thời tin cậu, nhưng tốt nhất cậu không nên lừa gạt tớ, nếu không tớ sẽ. . . . . . Gừ gừ!" Cậu tự bày ra cho mình một khuôn mặt đáng sợ nhất, cười nhạt vài tiếng .

Với nét mặt buồn cười như vậy, có thể đe dọa được cậu sao? Trương Hán cười khẽ một tiếng, một cậu nhóc tốt đẹp thế này, làm sao cậu có thể sánh bằng?

Lòng dạ ác độc hung hăng nhéo cậu một cái, Trương Hán hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay nhận lấy chiếc kéo nhỏ trong tay Long Hồ, thay cậu chăm sóc chậu hoa hồng trước mặt.

Công việc cực nhọc đã được người khác đảm nhận, Long Hồ mừng rỡ, cười hì hì vùi người ở trên ghế dựa, nhìn Long phu nhân và Trương Hán tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết.

"Tiểu Hán, con quá cưng chiều cô gái này rồi." Long phu nhân nhìn bộ dạng của con gái, không nhịn được nói với Đỗ Linh Lan.

"Không có chuyện đó đâu, phu nhân." Trương Hán lắc đầu một cái, con rất thích chăm sóc hoa."

"Mẹ, người không cần ghen tỵ tình cảm của con và Tiểu Hán , thì chia rẽ chúng con chứ!" Long Hồ đứng lên, chen vào giữa làm mặt quỷ với Long phu nhân.

"Chàng trai này!" Long phu nhân vừa cưng chiều vừa buồn cười mắng một câu, lại bắt đầu tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết.

Trương Hán cười yếu ớt nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng không ngừng hâm mộ, cậu cũng giống như tất cả các Ảnh Vệ khác, đều là trẻ mồ côi không có cha cũng không có mẹ, cho nên từ nhỏ cậu đặc biệt hâm mộ khi trên dưới Long gia hòa thuận, anh em yêu thương lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro