Bùn lầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mori Ougai tỉnh dậy, toàn thân đau xót, giống như vừa bị người đánh, đặc biệt là chỗ khó nói nào đó ở phía sau, sưng lên khó chịu, khẽ đụng đậy một chút đã nhói lên từng cơn đau thấu tim.

Chăn đệm lộn xộn, quần áo treo lủng lẳng ở cuối giường, trong phòng khám chỉ còn mỗi mình hắn, người cùng hắn lăn giường hôm qua không biết đã đi đâu, chỉ để lại hơi ấm nhạt nhẽo ở bên cạnh.

"Thật đúng là vô tình mà."

Mori Ougai thở dài một hơi, bủn rủn xoa eo, nhịn đau đi xuống giường, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí, phía trên tràn ngập xanh tím cùng dấu hôn, có thể thấy đêm hôm qua hai người kịch liệt đến mức nào. Thậm chí, thứ chất lỏng màu trắng của đối phương vẫn còn tràn đầy trong người hắn, nhân lúc đứng thẳng mà men theo hai chân chảy xuống.

Đúng là đồ đầu đất chết tiệt!

Hắn không nhịn được mắng một tiếng, triệu hoán dị năng lực của mình ra. Thiếu nữ tóc vàng nhỏ xinh xuất hiện, trên người khoác bộ váy màu đỏ xinh đẹp, mỉm cười trêu chọc nhìn chủ nhân của mình.

"Rintarou, nhìn ông chật vật quá đấy!"

Nàng nói, tiếng cười khúc khích dễ nghe vang lên. Đổi lại sự ai oán nào đó của người đối diện.

"Ác quá đi Elise!"

"Hừ!" Elise phồng má, không vui đưa tay đỡ lấy nam nhân trước mặt đi đến buồng vệ sinh.

"Đêm qua chơi vui sao?" Nàng hỏi.

Giọng nói mang theo ác ý cùng thỏa mãn vang lên bên tai nàng, giống như đang bộc lộ thứ bản chất thối nát cắm rễ trong lòng người nào đó.

"Đương nhiên là rất vui."

Mori Ougai cong môi, hố đen trong lòng được lấp đầy, sự thỏa mãn về tinh thần lẫn thân thể mang đến trải nghiệm sung sướng khó tả.

Con sói ngu ngốc giăng bẫy bấy lâu, cuối cùng cũng bị hắn tóm lấy.

¯¯¯¯

'Ta yêu nàng, yêu đến điên cuồng. Ta muốn nàng, muốn đến không từ thủ đoạn. Bóng đêm làm chứng, máu tươi làm nền, độc dược thúc đẩy hai ta đến với nhau, cùng thác loạn trước con mắt của cái chết.'

Câu nói trong cuốn sách cũ mà hắn đã từng khinh thường, giống như thứ ma chú nhảy tán loạn trong đầu hắn, mang theo sự cười nhạo kẻ ngu ngốc từng chối bỏ chúng nó.

'Khi ngươi không yêu, ngươi sẽ không hiểu được cảm giác đó. Thứ cảm giác ghê tởm nhưng lại thánh khiết đến mức tận cùng, như đóa hoa mỹ miều nở rộ trên xác chết. Thứ dục vọng đáng ghê tởm cuốn lấy ngươi, hiện ra hình ảnh đẹp đẽ mà ngươi khó tưởng tượng, dụ dỗ ngươi tiến vào lối mòn tăm tối'

.

Mori Ougai mềm mại dựa sát vào người Fukuzawa Yukichi, thông qua đôi mắt thấu triệt đó nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng kì quái của mình, đôi mắt thường ngày mang theo tính kế hiện lên lớp sương mờ mông lung, môi mỏng hé ra, để lộ hàng răng trắng muốt cùng đầu lưỡi đỏ tươi.

Giống như đóa hoa có gai đang dụ dỗ con sói đến gần.

Ngân lang kiếm khách nổi tiếng của chính phủ nằm dưới thân hắn, bộ quần áo cũ kĩ bảo thủ đối phương thường mặc bị kéo ra, để lộ một phần da thịt săn chắc của mình, sờ lên có cảm giác thật thoải mái, như ngày nóng gặp điều hòa vậy.

Cảm xúc mê người kia khiến người khác nghiện.

Cho nên, hắn nhịn không được cúi người áp sát mặt lên đó, dùng má của mình cọ vào ngực của đối phương, cảm nhận hơi nóng khác thường của người kia đang bốc lên.

"Thật thoải mái."

Hắn nói, đột ngột há miệng cắn lấy đầu ngực trái trước mắt, cắn thật mạnh. Bên tai vang lên tiếng hừ nhẹ của đối phương, một bàn tay to lớn mang theo vết chai sờ đầu hắn, giống như muốn dùng lực nắm tóc đem hắn kéo ra, lại giống như tình nhân vuốt ve lẫn nhau, nhẹ nhàng, mang theo một loại hối thúc trấn an nào đó.

May mắn hắn hạ thuốc sẵn.

Mori Ougai nghĩ, nếu không thì với sức lực cùng tính tình của tên đầu đất trước mặt, khẳng định đã túm đầu hắn ném ra xa.

Trong miệng xuất hiện vị tanh ngọt của máu.

Hắn nhả ra nhìn, quả nhiên trên đầu ngực của đối phương in hình hàm răng, bởi vì hắn không ngừng gặm cắn mà sưng đỏ, bên trên còn chảy ra vài giọt máu.

"Xin lỗi ông nhé, lỡ miệng cắn mạnh quá."

Hắn ngẩng đầu vỗ nhẹ má của đối phương, giọng điệu trêu cọt không có tí hối lỗi nào, đổi lấy cái trừng mắt sắc bén mang theo chút mù mờ hơi nước.

Bàn tay đối phương vẫn để trên đầu hắn, khẽ động đậy, giống như đang chê cười lời nói dối không có chút thành ý nào của hắn.

Cũng không mong đối phương có phản ứng gì tích cực, Mori Ougai lại lần nữa cúi đầu, lè liếm liếm láp những giọt máu đang chảy kia, đem đầu ngực sưng đỏ đó ngậm trong miệng, không ngừng dùng lực mút.

Trên đầu vang lên tiếng hừ nhẹ, mang theo âm khàn trầm đục của dục vọng.

Đối phương lúc nào cũng lãnh đạm như vậy, như cục đá không chịu thông suốt, ngu ngốc ở bên con dã thú thèm muốn mình, thậm chí còn đem nó xem một một nửa cộng sự.

Bản sắc chính nghĩa của đối phương làm hắn ghê tởm, cũng làm hắn yêu thích.

Ta như con chó lưu lạc trong bóng tối, thèm khát con sói bạc đơn độc đó.

'Thứ dục vọng đáng ghê tởm cuốn lấy ngươi, hiện ra hình ảnh đẹp đẽ mà ngươi khó tưởng tượng, dụ dỗ ngươi tiến vào lối mòn tăm tối'

Mori Ougai nhìn ngắm thành quả lao động của mình, cảm thấy câu nói đó quả nhiên không sai.

Dục vọng dụ dỗ ta bằng hình ảnh đẹp đẽ nhất.

Giống như cái người đang nằm dưới thân hắn, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch, những chỗ cần lộ đều lộ, không cần lộ cũng đã lộ. Lồng ngực màu trắng rắn chắc kia của đối phương tràn đầy dấu hôn cùng vết cắn, đặc biệt là hai đầu ngực hồng hồng kia, sưng đỏ đứng lên, như nụ hoa bị người tàn phá.

Đôi mắt kia của đối phương nhìn chằm chằm hắn, bên trong là sương mù, khoái cảm, phẫn nộ, vô lực, dục vọng... Lại giống như cái gì cũng không có, sắc bén lạnh băng như một lưỡi gươm.

Hắn cố tình vặn vẹo ý nghĩ của đối phương, hôn nhẹ lên khóe mắt kia, trấn an nói: "Rồi rồi, ông đừng có bất mãn, tôi sẽ làm ông thoải mái ngay..."

Nói như kiểu Fukuzawa đang thèm khát lắm ấy.

Quả nhiên, người kia ngay lập tức tức giận trừng hắn, đáng tiếc há miệng ra vẫn không phát ra được câu nào ngoài mấy tiếng hừ hừ vô nghĩa.

Mori Ougai bật cười thành tiếng, sau đó cúi đầu, dùng miệng kéo quần lót của Fukuzawa Yukichi xuống, dương vật to lớn của đối phương xuất hiện, cương cứng, ấm nóng. Phần đầu gồ ghề kia dán sát mũi hắn, nồng đậm mùi xạ hương nam tính, khơi gợi dục vọng sâu thẳm bên trong.

Thật lớn.

Hắn nghĩ, cảm giác chưa ngậm vào thì khoang miệng cũng đã ê ẩm. Có điều cuối cùng hắn vẫn nhẹ nhàng cầm lấy thứ kia, duỗi đầu lưỡi liếm lấy. Từ phần gốc đến hai quả trứng phía dưới, không chừa một chỗ nào, làm cho phần lông rậm rạp dính đầy nước. Sau đó, hắn há miệng, đem thứ to lớn kia hàm chứa, khoang miệng bị lấp đầy, mặc dù đã cố hết sức nhưng vẫn không thể đem toàn bộ vật kia nuốt lấy.

Kì thực việc này không thoải mái chút nào. Dương vật to lớn đâm đến họng, mang theo một loại hít thở không thông cùng ê ẩm khó chịu. Khoang miệng non mịn cố gắng phun ra nuốt vào, khiến cho đối phương nhận được khoái cảm, còn hắn chẳng có gì ngoài việc miệng lưỡi cứng đờ.

Nhưng mà tiếng rên rỉ cùng hít thở nặng nề của người kia lại giống như sự cổ vũ to lớn, không ngừng thôi thúc hắn tiếp tục hành động lấy lòng này.

Bỗng nhiên, đôi tay của đối phương đè lại đầu hắn, trực tiếp đem dương vật của bản thân đâm sâu vào yết hầu của hắn, cổ họng theo phản xạ co bóp lại, mang đến cực đại khoái cảm, khiến cho đối phương không thể đầu hàng, đem chất lỏng đặc sệt màu trắng bắn ra.

"Khụ khụ khụ!"

Mori Ougai ôm miệng, đem tinh dịch nuốt xuống, ho khan sặc sụa.

"Lần sau..." Hắn nhíu mày, không vui nhìn người đàn ông nằm trước mặt, nói: "... Ông làm ơn báo trước một tiếng..."

Người kia không trả lời hắn.

Đối phương lẳng lặng nằm trên đất, cảm thụ khoái cảm lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng khó ở hiện lên nét lười biếng, gợi cảm đến không ngờ. Dường như lấy lại một phần sức lực, người kia đưa tay che mắt, như đang đấu tranh với thứ gì đó, hoặc là đang cố gắng né tránh sự thật.

Đối phương lại lần nữa cương cứng.

Mori Ougai hài lòng với hiệu quả của thuốc mình điều chế, đem quần mình cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng lỏng lẻo cùng áo khoác bác sĩ, phía dưới của hắn cũng đang trong tình trạng hưng phấn, không ngừng chảy ra từng giọt lỏng màu trắng dâm mỹ.

Hắn lần nữa ngồi lên người đối phương, không ngừng cọ xát.

Nam nhân tóc bạc kia bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo khàn khàn của dục vọng.

"Cậu chơi chưa xong sao?"

Từ kẽ hở của ngón tay, thông qua lớp sương mù của nước, hắn nhìn thấy màu xám xanh kia mang lên sự chán ghét.

"Chưa xong." Mori Ougai nói, như không nhận ra sự bài xích kia của đối phương, tiếp tục trò chơi dục vọng của mình.

"Tôi còn chưa thỏa mãn."

'Tình yêu của ta như độc dược, làm nàng chán ghét. Đôi mắt xanh thẳm kia nhìn ta, như đang nhìn vực sâu tăm tối. Nàng ghét ta, nàng ghét tình yêu của ta, nàng ghét bản chất của ta. Nàng nói: 'Thứ ích kỉ cùng cực đoan trong ngươi làm bẩn tình yêu thánh khiết'. Ta có tội. Nàng cũng có tội. Tình yêu của hai ta có tội. Nên ta kéo nàng xuống vực sâu, cùng nhau trầm luân trong bùn lầy dơ bẩn.'

Dương vật thô to đi vào trong cơ thể, tư thế cưỡi ngựa khiến vật kia đi sâu vào cơ thể. Mỗi lần nhún lên nhún xuống đều mang đến nỗi đau đầm đìa, nhưng cũng kèm theo khoái cảm làm người khó cưỡng. Có lẽ là do thuốc, có lẽ là do men say của dục vọng, hoặc như một loại chấp thuận làm càn, chúng ta đáp lại nhau, cho dù trong mắt người kia mang theo căm ghét, cho dù hắn như một kẻ ti tiện dâm đãng, cưỡi lên người đối phương truy cầu cơn cực khoái hư vô nào đó.

Sự giao hòa của cơ thể, nước bọt, mồ hôi, nhiệt độ cùng khoái cảm không ngừng lặp đi lặp lại, như mộng đẹp đầy gai nhọn bám lấy ý thức của hắn, vận động hạnh phúc giả dối diễn ra liên tục, ẩn sau đó là bùn lầy ác ý không ngừng cuốn lấy.

Thời khắc đó, chúng ta hòa làm một.

.

Con chó lưu lạc đem con sói bạc lừa xuống vực sâu.

¯¯¯¯

"Cho nên em mới mắng ông là đồ ngốc."

Elise đỡ Mori Ougai ra khỏi bồn tắm, giúp hắn lấy áo tắm khoác lên, vừa làm vừa mắng.

Mori Ougai thân thể đau đớn, ai oán làm nũng với nàng: "Ta cũng không ngờ đối phương lại vô tình đến vậy."

Hắn đã tính toán kĩ lưỡng, người kia sẽ chán ghét hắn, nhưng đạo đức cùng trách nhiệm sẽ khiến đối phương bị trói chặt bởi hắn. Ai ngờ cuối cùng lại thành đối phương cuốn gói ra đi chứ?

Elise đẩy cửa phòng tắm, đỡ Mori Ougai ra khỏi, hừ lạnh: "Em nói rồi, tên đó không trở l..." Chưa nói xong, nàng tự động im miệng lại.

Nam nhân kia ngồi ở trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, quần áo chỉnh tề, cái khăn quàng quê mùa che kín cổ, vẫn không che hết được dầu hôn rõ rệt trên da thịt. Nơi bàn để một tô cháo còn nghi ngút khói, không tiếng động làm chứng cho lí do rời đi của đối phương.

Người kia nghe tiếng quay đầu, ánh nắng ban mai chiếu vào, làm cho mái tóc bạc kia như đang tỏa sáng, đẹp đẽ vô cùng.

"Tắm xong?"

Mori Ougai cứng đờ ôm eo, khóe môi kéo lên nụ cười giả: "Tắm xong."

"Vậy thì ăn sáng đi."

Cái gì cũng không xảy ra, giống như đêm hôm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường mà hắn tự tưởng tượng.

Elise phồng má, sinh mệnh giả dối bắt chước một đứa bé bị chiều hư, đạp Fukuzawa một cái, mắng: "Thật quá đáng, ông còn trở lại làm gì?"

"Ta vì sao không thể trở lại." Người đàn ông đó hỏi lại, không biết nghĩ đến cái gì, cứng đờ nhìn hắn, nói: "Ta không thích bị bỏ thuốc."

Mori Ougai giống như không nghe thấy, tiếp tục ăn cháo, hơi nóng tàn lưu trong miệng, nóng đến mức muốn đem lưỡi hắn thiêu đốt.

"Lần sau đừng làm vậy."

Ánh nắng chiếu đến bàn, lộ ra món cháo ngon lành còn bốc hơi cùng tên quán in trên bát. Mori Ougai chợt nhận ra, đây là quán cháo yêu thích mà hắn thường ăn.

'Thật nóng'

Hắn nghĩ, lại lần nữa múc một muỗng, vị ngọt của cháo tràn đầy khoang miệng.

.

'Nàng yêu ta. Bùn lầy cuốn lấy nàng, ác ý ăn mòn nàng. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy. Nàng vẫn tốt bụng như vậy. Nàng vẫn ngây thơ như vậy. Ta yêu cái thiện của nàng, yêu đến cuồng si. Chúng ta ôm lấy nhau, cùng rơi xuống địa ngục'

Con chó lưu lạc không còn một mình nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro