những niềm đau nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

người nhìn em và nói đầy tự hào, rằng người sẽ làm được, dù cả hai ta đều biết người không có một điểm thiên phú.

người nói người sẽ làm đươc, người đẹp xinh, người mê mệt cuộc đời, người có khí thái bừng cháy của một thế hệ trẻ dám đi theo thứ mình muốn bất chấp mọi thứ, cái thần thế của một kẻ dám tự chuốc gánh nặng lên vai chỉ để thỏa mãn những suy nghĩ của mình.

người nói dối, người không làm được, người dễ thất vọng, người quên mất chăm chỉ không phải là tất cả, người bị đẩy vào một quả cầu tuyết đen ngòm đầy những người là người. 

em thương người lắm, vì người buồn những niềm đau nở rộ, vì người nhìn thấu nhanh hơn kẻ khác, vì có nghìn cảm xúc không thể xếp cho ngăn nắp trong người. làm gì có cái gọi là bình thường, người nói thế, ai cũng đặc biệt, ai cũng độc nhất, cái chúng ta theo đuổi đâu phải để trở thành người đặc biệt - chúng ta muốn trở thành người được chọn.

người dễ ngã gục, không hẳn. người đang chạy, chạy thật nhanh, chạy mải miết, và đã hết đường, nhưng người vẫn muốn chạy, chắc thế. người dễ thất vọng vì người dễ cảm thông, người nhìn thấu nhanh hơn kẻ khác vì đôi con ngươi đặt lệch.

đôi khi người quên mất mình còn trẻ, và người cũng chả tài đến thế. người ghét bản thân nhưng người biết ơn việc mình còn thở được. cuộc đời của người là chuỗi dài lên dốc để rồi lại trượt xuống và leo lên một đỉnh khác. và khi đôi chân đã quen chạy, người không nghỉ được. người nằm yên một chỗ nhưng trí óc miên man những điều không nói ra nổi vì này, chả ai hiểu cũng chả ai quan tâm điều gì đang chạy trong hộp sọ nhỏ xinh của người.

em bảo người thả tay ra, rồi ụp một chiếc chăn bông to đùng quanh người. pha một ấm trà, gõ vài dòng chữ, mặc đồ thùng thình, ôm nhau chặt hơn.

hình như không ai hiểu hết về người, chưa ai cả, chưa một ai cả. người thấy vạn sắc màu hồng rồi người buồn vì không ai nhìn chúng cùng với người. 

đấy là một món quà, đấy là nhiều niềm đau. người thả trôi bản thân giữa mơ và thực chỉ để tự đứng dậy trước khi có ai khác nhận ra. những niềm đau không có ngày úa tàn, người giựt phăng chúng đi rồi xếp ở một góc phòng cho em chăm bẵm. người sống dậy, co mình, rồi nở bung ra, rồi lại sống dậy, co mình, và nở bung ra. 

nên em yêu người. em yêu người đầu tiên, em yêu người một mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro