Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó Chu Vĩnh Tường,một thằng bé hết sức đáng yêu,và lỳ lượm,nhưng rất ngây thơ,do sở hữu nhiều jen trắng trẻo và gương mặt bĩm sữa của mẹ,nên nó giống mẹ nhiều hơn giống cha,chỉ có nét lùn của cha được nó sỡ hữu, năm nay nó 16 tuổi,đang học lớp 10 trong một ngôi trường danh giá,nó cũng mới chuyển trường đến đây ,nên không tránh khỏi cảnh bị ma cũ ức hiếp,mặc cho ai ăn hiếp nhưng nó vẫn không hề tỏ ra sợ hãi,chắc vì nhờ gương mặt xinh đẹp ấy,nên mấy thằng con trai không nỡ ra tay mạnh,chỉ giỡn hớt chọc gẹo nó,nhiều lúc nó nghỉ quẩn,muốn mua lưởi lam rạch cho banh cái bản mặt,đễ không còn ai chọc gẹo nó nữa,nhưng vì nhát gan nên thôi làm chuyện dại dột...nhưng chỉ thời gian đầu thôi,càng về sau thì các anh chị khối trên điều thích cậu,vì ăn nói lễ phép và dễ thương,đến nỗi các anh trai khối trên còn phải nựng mặt nó vì hết sức đáng yêu,đôi khi nó tự ngỉ chẳng lẽ nó sinh ra là đễ nựng má hay sao đấy,nựng tiết mà hai gò má nó xệ ik chan con chó mặt xệ,vào một buổi trưa nắng chan chan nó đang cầm cuốn sách truyện doreamon vừa đọc đi kím chỗ mát ngồi ,bỗng đang đi thì tự nhiên có một một thứ gì đó bay rất nhanh va trúng đầu nó,và cái vật đó là một quả bóng rỗ cam lè của dàn anh khối 11 đang tập dợt thì bị lạc bóng va vào đầu nó,lúc này nó ngã một cái “bịch” chỉ biết là cái đầu mình đang quay mồng mồng ,nước mắt sắp sửa rơi thì bỗng có một anh chạy đến....

-Có sao hông hằng nhỏ “Câu hỏi han của người con trai ấy,khiến cho nó phát điên lên,vì nó rất ghét ai gọi nó hằng nhỏ,nhỏ gì chớ,người ta lớp 10 đấy.nó quay mặt lên nhìn không nói gì”

-....Nó liếc hắn một cái rồi đi sang chỗ ghế đá ngồi,khiến hắn không hiểu nó đang nghỉ gì ...

Người con trai ấy không ai xa lạ là ,Lâm Gia Kiệt,nỗi tiếng quậy phá trong trường không ai mà không biết,với tướng mạo điễn trai,body chuẩn trai 18+ ấy mà không biết bao nhiêu cô gái,và những chàng gay kín ,bao nhiêu lần chết lên chểt xuống vì mơ mộng,năm trước anh có quen 1 hót gơ ,Huyền My cô gấy đẹp nhất khối 11A1,cô ta chủ động cua anh ,và anh ấy cũng đồng ý,cuộc tình đang đẹp thì tự dưng không ai biết lý do vì sao hai người,đường ai nấy đi sau cuối năm lớp 11,người thì đồn rằng cô ta yêu người khác,người thì cho rằng anh không yêu cô,rất nhiều lý do nhưng không ai chắc chắn là lý do gì,do vì khoảng thời gian chia tay,hắn suy sụp tinh thần và không thể tập trung vào học,nên đã ngồi lại một năm lớp 11,điều đó lại khiến mấy con bánh bèo mê trai rất sung sướng vì may mắn được học cùng anh,nhưng xui thay anh lại chẳng thèm ngó ngàng đến cô nào,mặc dù hằng ngày trong ngăn bàn của anh luôn luôn đầy các thứ món ăn vặt,và những món quà tình cảm của các cô bèo dành cho anh,anh không hề động đến mà chỉ ném chúng vào sọt rác không thương tiếc......xui ghê :))

Tưởng đâu được yên thân ngồi đọc truyện,vừa đọc vừa ăn oshi bắp,thì có một dàn anh khối 11 lúc nãy chơi bóng,đến hỏi cậu chuyện lúc nãy....

-Ê nhóc “hết dùng từ nhỏ thì lần này anh lại dùng từ nhóc,nó bực mình chẳng thèm quan tâm cứ đọc truyện như không hay biết gì”

-Nè thằng nhóc.”một anh to con khác hỏi,nó vẫn không thèm đễ ý ,không chiệu được sự kiên nhẫn,anh giật lấy cuốn truyện nó đang cầm trên tay,lúc này nó mới chiệu mỡ miệng”

-Làm gì dị ...trả đây coi “nó giật lại cuốn truyện trong tay anh”

-Sao anh gọi mãi mà em không lên tiếng,phải đợi tụi anh dùng bạo lực à”Lần này anh Vũ lên tiếng,nhưng nó vẫn chưa thấy sợ gì”

-Sao hả...mấy anh định 4 người đánh 1 người à,có ngon thì anh lên đây”nó quay tay múa chân thủ võ,khiến mấy anh ôm bụng cười ngiên ngã”

-Không ,chỉ 1 mình anh thôi”anh bước tới làm cho nó sợ lùi về phía sau vài bước”

-Đừng lại gần nha...tui..tui đánh thiệt đó”nó nói lấp bấp nhưng vẫn tỏ ra cứng rắng,anh chụp được cái tay nó nhanh ngay lập tức kéo mạnh về phía anh ,khiến nó đau la lên”

-Uiza ..buông ra coi”con mắt đỏ hoen của nó dường như sợ sắp phát khóc”

-Tại sao lúc nãy anh hỏi không trả lời “anh nói sát vào tai nó”

-Buông ra đi...rồi tui nói”nó đề nghị hắn buông ra,thấy nó đau anh cũng buông ra”

-Rồi nói đi .”anh hỏi khi thấy nó đang xoa xoa cổ tay”

-Tui không phải tên “Thằng Nhóc” Thằng Nhỏ gì hết,tui tên là Chu Vĩnh Tường,nhớ đó Chu Vĩnh Tường.”nó nói xong rồi một phen chạy đi,không dám ngoảnh đầu lại,một phen lại khiến hắn chao đảo ngẩn ngơ cùng đám bạn,chỉ biết nhìn nhau rồi phình ra cười ,chẳng biết làm sao với thằng nhóc vậy nữa,anh lắc đầu cười định quay mặt đi,thì lại thấy cuốn truyện Doreamon của nó,anh nhặt lên rồi nghỉ ngợi điều gì đó...một lúc sau anh cũng đi lên lớp...

“Chu Vĩnh Tường”.....”Chu Vĩnh Tường “ có vẽ thú vị đấy”hắn nghỉ vu vơ trong đầu rồi lại vô thức nỡ nụ cười 

Nó chạy đến cửa lớp thở hộc hạch,chợt thở phào nhẹ nhõm khi thoát được cái tên ôn dịch Lâm Gia Kiệt,thấy thiếu thiếu gì đó,nó chợt nhớ ra bỏ quên cuốn truyện chỗ anh,nhưng bầy giờ quay lại chắc chỉ có con đường chết,cũng hơi tiếc nhưng thôi,mạng sống quan trọng hơn cuỗn truyện,nghỉ thế nó đành bỏ ý định quay lại ,vào bàn ngồi yên định....

Anh đi lên lớp ,ngồi nghịch chiếc điện thoại một lúc thì thấy cuốn truyện của nó,anh mỡ ra xem thì một trang truyện thì nó lại dán một mãnh giấy màu khác nhau,xanh,hồng,đen,đỏ,với những dòng trạng thái gây cười,anh lật từng trang xem rồi lại cười,tất cả mọi người trong lớp không hiểu sao anh lại cười một mình như điên.....

“Hôm nay tui bùn lém lun á.vào học trường mới ai cũng ăn híp tui huhu”

“Hôm nay càng bực mình hơn.ai cũng nói tui giống con gái,ngta con trai chớ bộ,huhu”

“Hai má tui đã xệ như chó,do các anh chị cấp 3 bấu vếu,như một con búp bê bằng cao su huhu”

...v..v

Đó,đó là những dòng tâm trạng nó trút lên cuốn truyện,chừng 30 mươi tấm,chắc nó đã đọc được 30 mươi trang,anh thầm nghỉ trên đời sao tồn tại 1 thằng con trai đáng yêu như thế,chỉ biết lắc đầu cười trừ.....

Sau giờ tan học,nó ở lại dọn dẹp vệ sinh xong mới được về,vì hôm nay đến lượt nó,đến lượt người khác thì không sao,còn đến lượt nó dọn thì rác ,giấy đồ ăn ,quăn tứ tung,trên bản thì toàn là phấn,nó chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm,đang dọn dẹp thì nó cảm nhận được ai đó đang nhìn nó chằm chằm đứng ngoài cửa,quay lại xem thì một phen bất ngờ,nó giật mình cây chổi thủ võ..,.

-Anh định làm gì??”Nó cứ dùng môn võ cùi lần hay thủ”

-Em đừng sợ,anh chỉ tìm em trả cuốn truyện thôi”anh thấy nó thủ võ cười nói”

-Thật không?”nó có vẽ nghi ngờ anh”

-Thật.”Anh gật đầu”

-Vậy anh để trên bàn,rồi đi ra xa xa đi “nó sợ anh lừa nên đề nghị để trên bàn,đợi anh đi xa rồi chạy tới chụp đi về chỗ đứng củ”

-Trời..em làm gì nghiêm trọng vậy..haha”anh cười nói

-Phải vậy chứ “nó thở phào nhẹ nhõm khi không bị anh lừa,lúc này nó cũng không thủ võ gì nữa,nó nghỉ chắc anh không có ác ý gì,nên cũng dần hết sợ”

-Đưa truyện rồi sao còn không về đi .”nó hỏi khi thấy anh vẫn đứng trơ trơ ra đó”

-Em có cần anh giúp gì không ??”anh hỏi vì thấy nó còn nhiều việc chưa làm xong “

-Hông,anh về đi.”nó từ chối ngay lập tức”

-Ò....vậy thôi anh về “trước khi đi anh lại hù cậu thêm”....mà chắc em mới tới không ai kể cho em nghe sao,lúc trước có 1 cô gái treo cổ chết trên tường,mắt trợn trắn ,lè lưỡi vậy nè “anh diễn tả khiến nó rùng mình,anh định bước đi thì nó gọi lại”

-Hay là...anh đứng ở đây chơi đi “nó cười nhẹ nhàng”

-Thôi anh về rồi,gần tối là gê lắm”anh vừa nói xong thì rất nhanh nó đã đến lôi cánh tay anh lại”

-Ở đây với em đi,sắp xong rồi “nó nhỏ giọng năng nỉ anh,anh chỉ cười thầm trong bụng,con gấu đã sập bẫy”

-Ờ...là em năng nỉ anh đó nha”anh tỏ vẽ lên mặt”

-....”nó gật đầu nhẹ”

Thấy nó làm chậm chạp,anh cũng phụ một tay lau bãng,dọn dẹp gần 6h tối,nó dẫn xe đạp và anh dẫn xe chạy về,thấy anh cứ chạy theo mình nó lại nghi ngờ anh lại giở trỏ,một lúc sau nó hỏi anh

-Sau anh không về,chạy theo em làm gì dị.”nó thắc mắt hỏi”

-Ủa nhà anh đường này chứ em kiêu anh chạy đường nào,anh tưởng em sợ mới chạy theo anh đó chứ”anh cũng tưởng nó sợ ma mới chạy theo anh,nhưng ai ngờ cả hai đi chung đường 

-Nhà em cũng đường này nè “nó nói giọng trong gió “

-Sao trước giờ anh không biết em thế nhỉ”anh hỏi nó”

-Em cũng có thấy anh đâu”Nó trả lời bĩu môi”

-Chắc em mới chuyển tới,anh không biết”anh nói”

-Đúng òi ..em mới chuyễn tới gần 1 tháng à”nó nói”

-Thì ra là vậy.”anh gật đầu”

Chạy gần 15 phút,cả 2 vừa nói chuyện vừa chạy,anh thì chạy tay ga kè kè từ từ chạy gần nó,mãi một lúc sau cũng đã đến nhà...

-Nhà em đây hả”anh bất ngờ hỏi”

-đúng òi...”nó gật đầu lia lịa

-Trời...cách nhà anh có 6-7 cái nhà”anh bất ngờ nói khi 2 người gần nhà mà không biết”

-Vậy hã”nó cũng bất ngờ cười tươi”

-Um...thôi em vào nhà đi.”anh gọi nó vào nhà”

-Um..Cảm ơn anh.”nói xong chưa kịp cho anh trả lời thì nó đã chạy vào nhà,chỉ vì hành động nhỏ ấy thôi,mà khiến anh cười mừng trong dạ,lắc đầu 1 cái rồi cũng chạy xe về ...

Vào nhà thấy mẹ mình đang ngồi xem fim,cha thì không thấy chắc chưa đi làm về,nó đói bụng đi vào bếp kím gì ăn thì chẳng còn gì,bà ngồi cắn hột dưa nói khi thấy cậu đang kím gì đó...

-Hết cơm rồi .”nói mà vẫn không thèm nhìn nó 1 cái”

-Dạ..”nó chỉ biết lặng lẽ đi vào phòng “

Cách cư xử cũng đủ hiểu không phải của 1 người mẹ rồi,đúng không sai,đó không phải là mẹ ruột nó,mà chỉ là một bà dì gẽ độc ác,mẹ ruột nó đã bỏ cha con nó từ khi,nó 3 tuổi,nói về bà dì gẻ này chắc chẳng khác gì những mụ dì gẽ khác,trước mặt cha nó thì giả vờ quan tâm nó,yêu thương nó,nhưng sau lưng thì,mỉa mai ,hành hạ thân xác lẫn tinh thần nó,hằng ngày hai mẹ con bà ăn hết những đồ ăn ngon,chỉ chừa lại đống chén cho nó dọn dẹp,cha nó thì thương nó lắm,nhưng tối ngày chỉ đi làm đễ lo cho nó và hai mẹ con mụ,tiền đi học nó chỉ được 20k còn con của mụ thì 80k .con mụ năm nay cũng bằng tuổi nó,con nhỏ điệu đà và chanh chua khó ưa,lúc nào cũng chêm dầu vào lửa cho nó bị mắng....

Nó tắm rửa xong,ngán ngẫm đi xuống rửa nguyên đống chén,bụng giờ này đã đói ngeo ngút,nó mỡ tủ lạnh lấy bịch sửa uống cho đỡ đói thì mụ ta nói 

-Sửa của con Trinh .”nói xong nó chỉ biết cam phận bỏ lại chỗ củ,đi lên phòng đóng chặt cửa lậi,lâu lâu thỉnh thoảng có tiếng khóc nấc nhẹ dần rồi biến mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro