Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm đó,nó bước xuống định tìm một chỗ ghế đá ngồi nghỉ giải lao,chợt tay chân bũn rũn,cơn chóng mặt khiến nó không thể bước đi nỗi nữa,đành ngã xuống và ngất sỉu,mọi người xung quanh bu đông lên,đúng lúc đó anh đang đi tìm nó thì thấy cả đám người vay quanh,tò mò khiến anh đến xem thử ,anh hốt hoản khi nhận ra người nằm đó không ai khác chính là nó,ngay lập tức anh chạy vào bế nó lên và đưa vào phòng y tế trước sự kinh ngạc của hàng trăm con mắt....

-Em ấy sao rồi chị .”anh lo lắng hỏi chị y tá về tình hình sức khoẻ của nó”

-Không sao,chỉ do kiệt sức vì nhịn đói,ăn uống đầy đủ thì sẽ bình thường trở lại “ Chị y tá nói”

-Vậy bây giờ mua gì cho em ấy ăn “anh hỏi”

-Mua cháo ,hay cơm gì củng được..ủa mà sao em quan tâm người này thế,trước giờ chị thấy em có quan tâm ai bao giờ đâu “chị y tá thắc mắc hỏi,vì chị cũng biết anh mấy năm rồi,đây là lần đầu tiên chị ấy thấy anh quan tâm người khác,thấy lạ nên chị hỏi”

-Ơ thì...mà sao chị nhiều chuyện quá “anh nói rồi chạy đi mộ mạch,như cố tình tránh né điều gì đó...

Anh chạy đi mua ngay một bịch cháo thịt bằm đem lên chờ nó tỉnh rồi đút nó ăn,khoảng 15p sau,nó mới dần dần mỡ mắt....

-Em tỉnh rồi à” anh đi đến cạnh giường đỡ nó ngồi dậy”

-Đây là ở đâu sao em lại ở đây”nó nói với giọng đầy mệt mõi”

-Đây là ,Y tế trường,em bị ngất xỉu nên anh đưa đến đây.cháo nè em ăn đi “anh nói rồi thổi tô cháu nguội nguội rồi đút cho nó”

-Em tự ăn được” nó xấu hổ,anh thấy thề liền đưa tô cháo cho nó tự ăn”

-Mấy ngày nay em không ăn gì à “anh hỏi khiến cậu dừng lại”

Nghỉ đến nước mắt cậu lại rưng rưng,không nói gì chỉ lặng lẽ nuốt cháo,ăn gì chứ,về đến nhà kím cơm ăn thì mụ ta lại bảo hết,thẳm chí 1 một hột cơm nguội cũng không có đễ ăn,nó chỉ mua mì gói ăn cho đỡ đói,nấu cơm ăn thì nói là hết gạo,hôm nay cũng không cho tiền với lý do ,cha nó chua lãnh lương nên không có tiền,ấy mà nó vừa rời đi thì ả móc ra tờ 100k đưa cho con Trinh,riết đi càng ngày bà ta lại càng ác độc.Thấy nó rưng rưng từng giọt nước mắt,trong vô thức theo tự nhiên anh lại đưa bàn tay mình lên lau những giọt nước mắt trên má nó,anh cũng không biết vì sao mình lại làm như thế,chỉ biết nhìn nó khóc anh không thể chiệu được,trong lòng cảm thấy rất xót xa....

-Nín đi...ngoan...ăn xong anh đưa em về nghỉ cho khoẻ mai đi học lại “anh vừa nói lại vừa nựng mặt nó”

-Nhưng....”nó định nói gì đó,nhưng anh đã hiểu được nó định nói gì”

-Yên tâm anh xin cho em nghỉ rồi “anh nỡ một nụ cười hiền từ,nó cảm nhận được sự ấm áp lan toả từ anh,không biết từ lúc nào hai người lại trở nên thân mật như vậy”

-Sao anh lại tốt với em vậy “câu hỏi khiến anh đứng khựng lại,nỡ một nụ cười tươi trả lời”

-Anh cũng không biết nữa”anh gãi đầu e thẹn,vì chính bản thân anh củng không rõ mình đang làm gì”

Sao anh lại đối xử tốt với nó như thế,chắc chỉ có mình anh mới hiểu được,riêng bản thân nó,nó xem anh như một người anh trai của mình,và quyết định đặt lòng tin của mình vào anh,lúc nó không còn tin được ai tốt với mình,thì chính lúc này ,anh lại khiến nó cảm nhận rằng,trên đời này vẫn có người đối xử tốt với nó....

Sau khi ăn xong,anh lại chở nó về bằng chiếc tay ga của mình,vì sức khoẻ còn yếu nên anh bắt nó phải cho anh chở về,bỏ chiếc xe đạp lại,nó đành lên xe để anh đưa vè,chiếc xe từ từ lên ga rồi chạy mất....

Về đến nhà nó,anh đưa nó vào nhà,thì gặp mụ ta đang xem tivi bắt chéo chân đễ lên trên bàn,anh ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng đó,anh lễ phép chào

-Con chào cô “bà quy sang khi thấy nó và anh đứng thì liền thay đổi 180 độ”

-Ừ chào con,ủa sao con đi học vè sớm vậy”mụ trả lời xong rồi hỏi nó”

-Dạ..con “nó ấp úng không dám nói,thì anh đã trả lời

-Em ấy xỉu vì nhịn đói”anh trả lời khiến bà trợn mắ”

-Vậy con đi tắm rửa ,nghỉ ngơi đi ,chiều mẹ đi mua đồ nấu cho con ăn tẫm bỗ”bà ngọt nghào khiến bó hơi sợ sợ..

-Dạ..”nó nói xong rồi đi lên phòng,đợi nó đi mụ ta mới nói”

-Đồ ăn cô mua quá trời mà nó không chiệu ăn con ơi “bà giả vờ than thở”

-Dạ ,vậy thôi con xin phép về trước,khi nào rảnh con qua chơi”nói xong rồi anh chạy đi”

Bà ta hậm hực vì nghỉ nó mách chuyện xấu xa của mụ cho người ngoài biết,tối đến bà dọn những món ăn ngon trên bàn,cha nó hôm nay cũng về sớm và ngồi trong bữa ăn,cả nhà đang ngồi ăn cơm thì mụ ta lại giở trò nói xiên nói xỏ,nhằm mách khéo cha nó,chợt nó rung sợ dường như chuyện gì đó sắp xảy ra với mình....

-Ăn đi con trai,ăn rồi lấy sức đi mét người ta là mụ dì gẽ này bỏ đói con”Mụ giả vờ rưng rưng nước mắt khúc khích ,lúc này trên bàn ăn ai cũng sững sờ không hiểu chuyện gì,chợt con Trinh hỏi “

-Ủa chuyện gì vậy mẹ “con nhỏ hỏi nhưng đôi mắt vẫn liếc nó bằng ánh mắt sắc lạnh”

-Hức hức....”Mụ ta gào khóc lên rồi kễ lễ “ ..con trai ông đó,ông xem đi ,đồ ăn như vậy nó còn muốn gì nữa,đòi gì tôi cũng mua cho,vậy mà nó nỡ lòng nào đi nói với người ta,tôi bỏ đói nó ,đễ người ta nói tôi là mụ dì gẻ ác với con chồng...huhu ..ông coi đi,muốn tôi sống sao mới vừa lòng đây”mụ ta khóc lóc ,lúc này nó chỉ biết ngẹn họng,và nước mắt cứ tuông ra,không thể nào giải thích được”

-“Rầm”....ông đập bàn khiến mọi người giật mình....

-Sao mày dám đi nói dì mày như vậy”ông chỉ về nó và nói”

-Cha...con ...con không có “lúc này nó mới thốt lên được bằng giọng yếu ớt”

-Trời ơi là trời....tui khổ quá mà ...huhu “mụ ta gào khóc lên như mình bị oan ức”

-Mẹ tao thương mày như vậy,mà mày dám nói mẹ tao ác với mày”con Trinh hầm hầm đi tới chỗ nó tát mạnh vào má phải khiến nó đau buốt người”

-Mày đi ra đây..”ông tức giận lôi cậu ra ngoài giửa nhà,mặc cho lời gọi “Cha” ...Cha....bắt cậu quỳ giửa trần nhà và táng vào miệng nó liên tục “ Cái Miệng Nói Láo” ...”Chát”....”Chát”,ông vừa đánh vừa chửi,lúc này,mẹ con ả rất hả hê khi thấy cảnh tượng đó,ông đánh đến nỗi miệng nó chảy máu đỏ tươi,thấy cũng đã hả hê mụ ta lại diễn tiếp,chạy đến ôm tay ông cầu xin đầy sự giả tạo....

-Được rồi ông ơi,đánh nó chút người ta lại bảo ông nghe lời tôi đánh nó nữa .”bà ta nói với giọng điệu khổ tâm”

-Mày thấy chưa,dì mày thương mày còn hơn mẹ mày,vậy mà mày lại đi nói xấu dì mình “ông ngưng tay ,chửi nó làm cho ả ta lại càng thêm sung sướng”

-Xin lỗi dì mày mau “ông nạt”

-Con...Xi..n ....Lỗ...i dì “ cái miệng đau đớn của nó phát ra từng chữ nặng triễu,đôi mắt lem luốt những giọt nước mắt,trong lòng nó lúc này chỉ thắc ngẹn lại”

-Thôi con đi tắm rửa ra đi “Ả ta giả vờ thương xót”

Nó đi lên phòng khoá cửa chặt lại,tim nó giờ đây như ai đang bóp chặt đến khó thở,tại sao cha mình lại chẳng chiệu nghe nó nói,mà bà ấy chỉ nói vài câu mà đã tin đến như thế,sờ lên hai gò má nó đã sưng búp lên ,miệng đau tê tái,không ngờ người trong gia đình lại đối xử với nhau như thế,nghỉ đến nó lại khóc nhiều hơn,giá như nó có mẹ ở bên an ủi lúc này thì tốt biết mấy,nó thầm trách bà tại sao khi xưa ra đi mà không đem nó theo,đễ nó sống như địa ngục trần gian,khi hằng ngày phải chứng kiến cảnh,dì gẽ mắt lớn,mắt nhỏ với nó,vì quá đau nó chìm dần trong giấc ngủ .... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro