Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,nó thức dậy dọn dẹp vệ sinh cá nhân xong,nhìn vào trong gương gò má đã bớt sưng tấy lên đôi chút,nó cố mĩm cười nhẹ,tự nhủ trong lòng quên hết chuyện hôm qua,đi xuống dưới thấy mẹ con mụ ta đang ăn sáng mà chẳng thèm nhìn gọi nó 1 tiếng,nhìn cái cảnh hai mẹ con thân mật như thế trong lòng nó lại nỗi lên một tham vọng nhỏ nhoi,được mẹ mình chăm sóc như thế,mà đó chắc có lẽ điều trong suốt cuộc đời này nó không bao giờ có được,không dám nhìn lâu nó dẹp bỏ cái ý nghỉ đó,nó đi ra ngoài cửa đứng chờ anh đón,thấy nó đứng chờ ai đó,con trinh hỏi mẹ 

-Ủa nó chờ ai vậy mẹ “con trinh tò mò hỏi”

-Chắc cái thằng hôm qua chở nó về chứ ai “mụ ta nói với vẽ không quan tâm đến”

-Mà ai ,trước giờ nó có bạn bè gì đâu?”con trinh lại thắc mắc hỏi”

-Ai mà biết,mà thằng đó coi bộ trong sang trọng à nha,đẹp trai,chắc con nhà giàu đó “mụ ta đoán”

-Ai ta...”con nhỏ suy nghỉ”

-Kìa nó tới kìa.”Bà ta chỉ về phía sau lưng con nhỏ quay lại nhìn thì bất ngờ nói”

-Lâm Gia Kiệt “mắt cô chử 0 miệng chử A bất ngờ 0A0 “

-Con biết nó hã”bà ta thắc mắt hỏi”

-Trời,ảnh là Hotboy trong trường con đó mẹ,nhà giàu lắm.”Con nhỏ khen ngợi”

-Ủa mà sao nó quen được thằng đó “Con nhỏ ngây ngô hỏi”

-Mày hỏi tao,tao hỏi ai “bà nói”

Con Trinh nghỉ ngợi điều gì đó rất lâu,cô nghiến răng một cái liếc nó bằng con mắt bằng hình viên đạn sắp nỗ tung..

-Em đợi có lâu không?” anh cười tươi hỏi”

-Dạ cũng không lâu “nó lễ phép nói”

-Lên xe đi ...đội mũ vào “anh lấy nón bảo hiểm đội cho nó thì phát hiện dấu tay còn in rẩn rần sưng tấy trên má,anh không hỏi gì chỉ đợi nó lên xe rồi chạy đi”

-Sao má em lại sưng như thế “im lặng một lúc lâu anh mới dám hỏi”

-Em không sao đâu,chỉ tại ngủ nhiều bị sưng á ..hihi” câu trả lời đầy ngốc nghếch của nó khiến anh khẽ cười nói”

-Em nói dối tệ quá nhóc ơi “anh nói khiến nó chợt thẹn thùng đỏ mặt,thấy nó không muốn nói anh cũng chẳng ép hỏi,chỉ biết im lặng chạy xe đến trường....

Đi đến trường,anh gửi xe rồi dắt nó vào quán ăn ở căn tin,nó có từ chối,nhưng làm sao nó chống cự được với anh,đành đi theo anh ăn sáng,anh gọi cho nó một tô cháu lòng,vì anh biết miệng nó đau không thễ nhai được gì ngoài ăn cháo,anh thì gọi một tô mì hải sản cho anh,đang ăn thì anh không khỏi thắc mắc lại hỏi nó .....

-Dì đó không phải mẹ ruột em đúng không?”anh hỏi ,nó không nói gì chỉ gật đầu nhẹ “

-Sao anh biết “nó cũng thắc mắt tại sao anh lại biết”

-Haiza...nhìn là biết rồi ngốc ạ “anh xoa đầu nó cười nhẹ”

-Um ..bà ta là dì em,mẹ em bỏ em lúc em 3tuổi “nó buồn nói”

-À ...thì ra là vậy,vậy em có biết hiện tại mẹ ruột em đsng ở đâu không” anh hỏi”

-Không?từ đó đến giờ em chưa hề thấy bà “nó ngưng ăn lại nói”

Nhìn conn người trước mặt,trong lòng anh lại cảm thấy vừa thương lại vừa xót cho nó,một cậu bé đáng yêu như thế này đáng lẽ phải được yêu thương và nâng niu chứ,sao lại có thể đối xử với nó như thế chứ,mà anh đang nghỉ gì thế,tại sao anh lại có những cảm xúc khó nói như thế,có phải anh đang nhầm lẫn giửa tình yêu và sự thương hại không,ruốt cuộc anh đang thương hại nó hay anh đang.....và chính anh cũng không tõ những cảm xúc ấy là gì nữa,và anh cũng không quan tâm nó là gì đi chăng nữa,chỉ biết hiện tại anh muốn che chở nó,chăm sóc cho nó ,chỉ như vậy thôi...

Ăn sáng xong thì nó đi về lớp,trong lớp bây giờ lại bàn tán về việc anh và nó thân nhau,ai cũng nghỉ rằng anh có mục đích xấu,muốn lợi dụng nó,nhưng mà nó có gì đễ anh lợi dụng đâu,nó chỉ lắc đầu khi nghe những lời bàn tán đó,không quan tâm những lời dèm pha,nó vẫn yên định ngồi ngay vị trí học bài cho đến khi giờ ra về.Nó đứng chờ anh lâu quá không thấy ra,nó tưởng rằng anh đã về nên cũng chạy xe đạp dần dần về,cũng lúc đó anh cũng chạy ra ,anh đứng đậu xe chờ nó ,một lúc lâu thì anh hỏi chú bảo vệ,thì chú bảo vệ nói rằng cậu đã chạy xe đạp về,anh lập tức chạy theo nó....

Nó đang đi qua một khu hẽm nhỏ thì có 2 tên thanh niên chặn đường nó,sợ quá nó nhảy xuống xe đạp chạy đi,nhưng không may nó bị hai tên đó bắt được và lôi vào rừng trong hẽm,hai tên đó xé áo đồng phục nó ra trói chặt hai tay ,chân nó lại,nhét một nùi vãi vào trong miệng nó,khiến nó không thể la được,hai tên biến thái bắt đầu giở trò đồi bại với nó,tên kia thì lột quần nó ra,còn 1 tên thì liếm láp nhủ hồng còn zin của nó....

Anh chạy ngang khu hẽm ,thấy chiếc xe đạp quen quen,,gé sát lại gần thì nhận ra,cái cặp đi học vẫn còn trên xe,anh chắc chắn là của nó,chạy vào trong hẽm kím nó thì không gặp,anh chạy theo lối mòn vào trong rừng,anh hốt hoảng khi thấy 2 tên trung niên đang giở trò đồi bại với nó,anh cầm một khúc cây chạy thẳng vào đập mỗi thằng 1 cây,2 tên bấn loạn chạy mất dép,anh chạy tới gỡ tay chân cho nó,theo tự nhiên nó sợ quá ôm chặt anh vào lòng khóc như một đứa trẻ,theo bản năng anh cũng đưa tay ôm lại,lúc này 2 con tim đặp thìn thịt với một mớ hỗn độn

-Đừng sợ có anh đây “câu nói đấy tự dưng lại khiến nó ấm áp đến lạ lùng,buông nó ra,anh cỡi chiếc áo của mình mặc vào cho nó”

-Về thôi đừng sợ”anh xoa đầu nó,bây giờ nó chỉ biết im lặng,chẳng biết nói gì vì thật sự bị shock với tất cả mọi thứ”

Anh đưa nó về tới nhà,rồi cũng chạy về nhà...... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro