Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Haeun về đến nhà trong tâm trạng rối bời. Cô không thể gạt bỏ những lời cay độc của Jungwon khỏi đầu mình. Ngồi trước bàn học, cô nhớ lại ánh mắt khinh thường của anh, nỗi sợ hãi lại tràn về khiến Haeun không thể tập trung.

Cửa phòng khẽ mở, mẹ cô đứng đó, ánh mắt lo lắng. "Con có chuyện gì không Haeun? nhìn con có vẻ mệt mỏi quá"

Haeun vội vàng lắc đầu. "Không có gì đâu mẹ, con chỉ hơi mệt một chút thôi."

Mẹ cô khẽ thở dài, hiểu rằng con gái đang giấu điều gì đó, nhưng không ép buộc cô phải nói ra. "Con nghỉ ngơi đi, đừng căng thẳng quá nhé."

Buổi chiều, Haerin và Winter nhắn tin rủ Haeun đi dạo để khuây khỏa. Sau nhiều lần đắn đo, Haeun quyết định đi cùng hai cô bạn thân. Cả ba đến một quán cà phê gần trường để thư giãn, không ngờ lại tình cờ gặp nhóm Jungwon.

Ngồi ở bàn bên là Jungwon, Sunghoon, Jake, và Jay – nhóm bạn thân thiết từ lâu. Không khí trở nên ngột ngạt khi ánh mắt Jungwon bắt gặp Haeun. Anh nhếch môi, cái nhìn đầy thách thức khiến Haeun bối rối, đôi tay khẽ run lên.

Winter nhận ra tình hình căng thẳng và kéo Haeun ngồi xuống. "Bình tĩnh, đừng để ý đến họ," cô nói nhỏ, cố trấn an bạn.

Tuy nhiên, Jungwon không dễ dàng buông tha. Anh đứng dậy, tiến về phía Haeun với nụ cười mỉa mai. "Lại gặp cô rồi, vẫn thích chơi với mấy đứa bạn yếu đuối này à?"

Jake và Sunghoon nhìn theo, nhưng không nói gì, dường như cũng không ủng hộ cách Jungwon cư xử. Không ai can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát.

Haeun cảm thấy tim đập mạnh, nhưng lần này cô không cúi đầu. Cô quyết định đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Jungwon, dẫu trong lòng run sợ.

Haeun cứng người lại, nhưng lần này, Winter không thể kìm chế được nữa. Cô đứng phắt dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. "Jungwon, anh nghĩ mình là ai mà dám nói những lời rác rưởi như vậy?"

Cả quán cà phê lặng đi trong giây lát. Ánh mắt của Winter ánh lên sự thách thức, giọng cô cất lên rõ ràng, lạnh lùng. "Anh tưởng mình mạnh mẽ lắm à, khi cứ đi bắt nạt người khác để thể hiện cái tôi ngu ngốc của mình? Thật ra, anh chẳng là gì ngoài một tên hèn nhát!"

Jungwon nhíu mày, rõ ràng không ngờ rằng cô bạn nhỏ bé này lại dám đứng lên đối mặt với mình. "Cô vừa nói gì?" Giọng anh trầm xuống, nhưng Winter không lùi bước.

"Tôi nói anh là một tên hèn nhát!" Winter gằn giọng. "Bắt nạt người khác chỉ để chứng tỏ bản thân mình à? Đúng là nực cười. Nếu không có đám bạn bám theo, anh cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Thử sống một mình xem, tôi chắc chắn anh sẽ chẳng dám đụng đến ai!"

Jungwon siết chặt nắm tay, sự tức giận bắt đầu hiện rõ trên gương mặt. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Haerin cũng không thể giữ im lặng thêm được nữa.

Haerin đứng lên, ánh mắt đầy căm phẫn. "Anh nghĩ việc hành hạ người khác là niềm vui của mình sao, Jungwon? Để tôi nói cho anh biết, sự khinh bỉ mà anh dành cho Haeun chỉ khiến tôi thấy ghê tởm. Một kẻ như anh không xứng đáng với bất kỳ sự tôn trọng nào."

Cơn giận của Haerin dường như đã lên đến đỉnh điểm, cô không ngần ngại đối đầu với Jungwon. "Anh là đồ rác rưởi, chỉ biết sống trong cái vỏ bọc giả dối của mình! Nhìn xem, cả đám bạn của anh cũng chẳng dám nói một lời. Nếu anh giỏi đến vậy thì hãy thử đứng một mình mà xem, anh chẳng là gì ngoài một thằng hèn!"

Jungwon giận đến mức không nói được lời nào, mặt đỏ bừng lên vì bị sỉ nhục trước mặt mọi người. Nhưng Haerin và Winter không dừng lại ở đó.

Winter tiến tới một bước, mắt nhìn thẳng vào Jungwon. "Anh đừng nghĩ mình có thể bắt nạt Haeun mãi được. Chúng tôi sẽ không để anh làm điều đó nữa. Hãy nhớ, bất cứ khi nào anh động vào Haeun, chúng tôi sẽ không để yên đâu."

Sunghoon và Jake bắt đầu cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng. Jake định đứng dậy can ngăn, nhưng Jay kéo anh lại, ra hiệu chờ xem. Sunghoon chỉ im lặng, ánh mắt tỏ ra khó chịu với cách Jungwon cư xử, nhưng anh không lên tiếng.

Jungwon cuối cùng cũng nhếch mép cười mỉa mai. "Thôi được, hôm nay tôi sẽ tha cho các cô. Nhưng đừng nghĩ mình thoát được dễ dàng như vậy."

Nói xong, anh quay lưng lại và trở về bàn mình. Không quên liếc nhìn Haeun lần cuối, ánh mắt của anh vẫn đầy thách thức. Haeun ngồi đó, trái tim đập thình thịch, nhưng sự an ủi từ hai người bạn khiến cô cảm thấy mạnh mẽ hơn.

Sau khi Jungwon trở về bàn của mình, bầu không khí trong quán cà phê trở nên nặng nề. Winter và Haerin vẫn đang thở hổn hển vì cơn giận dữ chưa hạ nhiệt, trong khi Haeun chỉ ngồi im, không dám ngẩng đầu lên. Ánh mắt của Jungwon trước khi rời đi vẫn đeo bám cô, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và bất lực.

Nhưng không lâu sau đó, Sunghoon, Jake, và Jay từ bàn bên đi đến. Trong nhóm, chỉ có Sunghoon là người thể hiện sự quan tâm rõ rệt, bước đến gần Haeun với ánh mắt dịu dàng hơn.

"Haeun, em không sao chứ?" Sunghoon hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng sự lo lắng. Anh đứng trước mặt cô, cố gắng tạo một khoảng cách an toàn giữa Haeun và Jungwon, như thể anh đang bảo vệ cô khỏi những lời xúc phạm tiếp theo.

Jake cũng đi theo phía sau, cất giọng nhẹ nhàng, "Chúng tôi không đồng ý với cách Jungwon xử lý mọi việc. Nó  thường có xu hướng quá đáng... nhưng em đừng lo lắng quá."

Jay im lặng, nhưng ánh mắt của anh biểu lộ rằng anh cũng đang cảm thấy không thoải mái với tình huống vừa xảy ra. Có lẽ anh không thể hiện ra, nhưng rõ ràng Jay cũng không hoàn toàn đồng tình với cách Jungwon cư xử.

Winter liếc nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ. "Các anh đến đây để làm gì? Hỏi thăm xong rồi về chỗ đám bạn của mình mà cười cợt hả?" Cô khoanh tay trước ngực, không tin tưởng lắm vào lời xin lỗi gián tiếp của Jake.

Haerin cũng không nhẹ nhàng hơn. "Thật giả tạo. Sao lúc Jungwon bắt nạt Haeun các anh không lên tiếng mà lại chờ đến khi mọi chuyện kết thúc mới qua đây?"

Jake gãi đầu, bối rối. "Không phải thế... bọn anh chỉ không muốn gây thêm rắc rối thôi.  Anh  thực sự không đồng tình với Jungwon, nhưng không dễ để đối đầu với anh ấy..."

Winter và Haerin vẫn chưa bị thuyết phục, nhưng Haeun lại cảm thấy có chút gì đó an ủi. Dù cô không chắc những lời của họ có thành thật hay không, việc họ tiếp cận hỏi thăm cô vẫn khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Sunghoon tiếp tục nói, mắt anh đầy chân thành. "Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ nói với anh. Anh sẽ không để Jungwon làm quá mọi thứ."

Haeun nhìn lên, đôi mắt cô vẫn còn đọng lại nỗi lo sợ, nhưng sự an ủi từ Sunghoon làm cô cảm thấy có chút ấm áp. "Cảm ơn anh, Sunghoon..." cô nói nhỏ, giọng nói run run.

Sunghoon chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Không có gì, anh chỉ muốn em biết rằng không phải ai trong bọn anh cũng đồng ý với cách Jungwon hành xử."

Winter không thể kìm lòng nữa, cắt ngang, "Nếu các anh thực sự muốn giúp, thì hãy nói với Jungwon dừng lại. Chứ đừng đứng đó nhìn rồi sau đó giả vờ hỏi thăm."

Jake thở dài, hiểu rằng lời của Winter có phần đúng. "Bọn anh sẽ cố gắng... Nhưng tin anh đi, không dễ gì thay đổi cách Jungwon suy nghĩ đâu."

Jay vẫn im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, "Nếu có chuyện gì nữa xảy ra, bọn anh sẽ cố gắng can thiệp sớm hơn. Bọn anh hứa."

Nhóm bạn của Haeun vẫn cảnh giác, nhưng không thể phủ nhận rằng Sunghoon, Jake, và Jay đã cố gắng làm dịu đi tình huống. Không khí căng thẳng dần lắng xuống, và sau vài câu nói cuối cùng, nhóm bạn của Jungwon quay về bàn mình.

Winter vẫn tỏ ra không hài lòng. "Đừng có tin họ quá sớm, Haeun. Bọn họ vẫn là bạn của Jungwon, dù gì đi nữa."

Haerin gật đầu, nhưng lại thêm vào, "Dù vậy... có lẽ Sunghoon thực sự muốn giúp.  ấy không giống Jungwon."

Haeun im lặng, đầu óc cô ngổn ngang suy nghĩ. Dù Jungwon đáng sợ, sự xuất hiện của Sunghoon lại khiến lòng cô dấy lên một cảm xúc lạ lẫm. Cô không hiểu rõ đó là gì, nhưng một điều chắc chắn là sự bình yên này chỉ là tạm thời. Cơn bão mới chắc chắn sẽ đến sớm thôi.

Haeun cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán, đôi mắt nặng trĩu. Haerin và Winter theo sát phía sau, họ không nói gì thêm, nhưng ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Họ hiểu rằng Haeun đang phải chịu đựng rất nhiều, và những lời vừa rồi của Sunghoon chỉ là một chút an ủi tạm thời.

"Haeun, cậu ổn không?" Haerin khẽ hỏi, khi cả ba ra tới đường.

"Tớ ổn, đừng lo." Haeun gượng cười, nhưng cả Haerin lẫn Winter đều biết đó chỉ là vỏ bọc.

Winter khoanh tay, tức giận nói, "Nếu còn gặp Jungwon lần nữa, tớ sẽ không tha cho anh ta đâu. Thật quá đáng!"

Haeun im lặng, lòng cô vẫn còn chấn động bởi những gì đã xảy ra. Cô cảm thấy nặng nề, không chỉ bởi sự khinh bỉ mà Jungwon dành cho cô, mà còn bởi cảm giác bất lực của chính mình.

Trong khi đó, ở phía bàn của Jungwon, không khí đã thay đổi. Sunghoon và Jake trở lại bàn, nhưng gương mặt cả hai đều trầm lặng. Jay ngồi bên cạnh cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn Jungwon, cảm thấy rõ ràng có gì đó không ổn.

Jungwon chống tay lên bàn, ánh mắt đăm chiêu và sắc lạnh. Anh không thể ngăn mình cảm thấy bị phản bội bởi chính những người bạn của mình. Sunghoon đã quá tử tế với Haeun, và điều đó khiến Jungwon khó chịu.

"Sunghoon, anh đang làm gì vậy?" Jungwon cất tiếng, giọng nói cứng rắn.

Sunghoon ngước lên, đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Jungwon. "Anh chỉ cố giúp em ấy. Mày đã đi quá xa rồi."

Jungwon nghiến răng. "Cô ta không đáng để cậu bận tâm."

Jake lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Jungwon, m không thấy cô ấy đang bị tổn thương à? Em không thể cứ tiếp tục như vậy."

Jungwon nhếch mép cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ. "Tổn thương? Vậy sao mọi người không đứng về phía em? Cô ta có gì đặc biệt mà các anh lại bênh vực cô ấy?"

Jay xen vào, cố gắng làm dịu tình hình. "Đừng làm lớn chuyện lên, Jungwon. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường."

"Đúng," Jungwon lạnh lùng đáp. "Vậy tại sao các canh lại phản bội em vì cô ta?"

Sunghoon đứng dậy, giọng nghiêm nghị hơn. "Đây không phải là chuyện phản bội.  . Đây là về cách mày đối xử với người khác. không thể cứ coi thường mọi người như vậy, đặc biệt là một cô gái yếu đuối như Ha-eun."

Jungwon đột ngột đứng lên, đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả quán café như ngưng lại trong giây lát. "Em sẽ làm mọi thứ theo cách của mình. Cô ta phải học cách chịu đựng nếu muốn tồn tại."

Mọi người trong quán bắt đầu quay lại nhìn, tò mò và hơi lo sợ trước phản ứng dữ dội của Jungwon. Jake thở dài, nhìn Sunghoon, rồi quyết định không nói gì thêm. Cả hai biết rằng lúc này Jungwon không thể nghe lý lẽ.

Cả ba người Sunghoon, Jake và Jay bất lực rời khỏi quán, để lại Jungwon ở lại với đống cảm xúc hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro