Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Hắc ám là cảm giác như thế nào?

Vô tận lại hư ảo, không nhìn thấy cái gì, cũng không cảm nhận được.

Cũng chính vì thế, mới làm cho người ta có một loại cảm giác... có gì đó ẩn núp xung quanh.

Kunikida sau khi bị Dazai doạ sợ, không thể nhịn được nữa mà sử dụng năng lực.

" 【Độc bộ ngâm khách】—— đèn pin!!"

Đứng rất gần, tôi rốt cuộc như ý thấy được năng lực của bạn trai.

Chữ viết trên sổ tay sẽ cụ hiện hoá ra vật phẩm.

Ừm... Tuy rằng đèn pin này năng lượng sung túc, ánh đèn cũng mạnh, nhưng kích thước rất bé.

Tôi cảm thấy khả năng cụ hiện hoá này có hạn chế lớn nhỏ.

33.

Đèn pin cũng không thể xua tan cái hắc ám áp lực của bệnh viện này.

Tôi nhìn bạn trai nhà mình một hồi soi phía trước, một hồi lại chiếu xuống dưới chân.

Chiếu phía trước, dưới chân bị hắc ám cắn nuốt. Chiếu dưới chân, hành lang vô tận phía trước liền giống như một cái động đen ngòm.

Hắn nhấp miệng, thần sắc căng chặt, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trận hù doạ của Dazai.

Trên đường, tôi phát hiện camera, Dazai còn nói có thể là trò đùa dai, người uỷ thác sau này xong việc sẽ đem video Kunikida bị doạ hồn phi phách tán mà bật khóc đăng lên trên mạng.

Kunikida: "... Tôi không có khóc được chưa——!!"

Dazai có lệ ứng phó, sau đó lại bắt đầu kể chuyện ma quỷ.

Nói rằng, loại bệnh viện này nếu thật sự có oán linh oán hận người sống, chắc chắn sẽ có ngoại hình gầy trơ xương như nữ bệnh nhân bị lao phổi, một bên hất đầu tóc rối ướt đầm, một bên tràn ngập oán niệm rền rĩ:

"Ta hận, ta ghét người sống, CỨU TA KHỎI MỐI BI KỊCH NÀY, SIÊU THOÁT CHO TA KHỎI NỖI ĐAU NÀY, aaa, đau quá, máu ta, xương ta, xác thịt ta, linh hồn ta, —— a a a a a ——"

"Cứu mạng a a a a a a a a a!!"

...... Từ từ.

Câu cuối cùng kia là từ đâu ra?

Đầu tiên Kunikida cả người run lên một chút, tôi cảm thấy độ ấm nơi lòng bàn tay hắn nháy mắt sụt giảm, sau đó khôi phục lại liền kéo tay tôi chạy!

Là người sống.

Tồn tại, tiếng cầu cứu của phụ nữ.

34.

Kunikida chạy thực nhanh.

Với tốc độ của tôi thì không thành vấn đề, hoàn toàn có thể đuổi kịp bước chân hắn.

Nhưng —— một mình một người sẽ tiện hơn một chút.

Tôi buông tay hắn ra.

Hắn sửng sốt, sau đó gật đầu với tôi, bằng con đường gần nhất nhảy xuống cầu thang, xuyên qua hành lang, đá văng ra gạch ngói dưới chân. Chạy về phía chỗ rẽ vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết đó.

Là dưới mặt đất.

Trần và sàn nhà đã rách nát bất kham, tường bê tông vữa vụn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Từ mặt nước của cái thùng to chuyên dùng giặt đồ, cô gái đã gỡ trói tay phải và giờ đang quẫy đạp dữ dội. Cô gái chỉ mặc đồ lót, một tay bị trói vào cái còng tay phía dưới. Vì cái còng tay nên cô ấy không thể ngoi lên được. Cô ấy đang bị dìm cho đến chết.

Tôi thấy hai tay Kunikida nắm lấy song sắt, liều mạng lay động, cuối cùng mắt đối mắt với cô gái ở dưới nước.

Màu nâu.

"Cứu tôi với."

Kunikida rút súng bên hông, khiến cô gái dựa vào ven tường, xác nhận sẽ không ngộ thương đến cô rồi mới nã đạn vào tường ngoài của hồ nước. Từ lỗ đạn, vết rạn từ từ lan dài, nước bắt đầu theo đó mà chảy ra ngoài.

Hắn hướng về mấy vết rạn kia, xoay người vung một cú đá! Vách tường mở ra một cái lỗ lớn, nước theo đó mà mà ào ạt đổ ra ngoài.

"Khụ, khụ khụ khụ......"

Mặt nước rốt cuộc hạ xuống dưới đầu cô gái.

Dazai vặn ngược vòi nước lớn, đóng cửa nguồn nước.

Kunikida đưa khăn tay thông qua song sắt, dò hỏi cô ấy có vấn đề gì không.

Tôi nhìn ngón tay cô ta phát run mà tiếp nhận khăn tay, trả lời vấn đề kế tiếp của Dazai ——

Lúc này tôi chỉ suy nghĩ......

Bạn trai tôi thật là ôn nhu nha.

35.

"Tôi tên là Sasaki Nobuko, là giảng viên đại học ở Tokyo. Tôi đang trên đường tới Yokohama, đột nhiên mất đi ý thức... Lúc tỉnh lại cũng đã ở chỗ này."

Cô gái cả người ướt đẫm, nói như vậy.

Sắc mặt cô ta xanh mét.

Biểu tình của Kunikida cũng rất khó coi.

Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng nhìn về phía tôi.

"Em về nhà trước đi, không phải tìm được mũ rồi sao?" Hắn nói, dùng dị năng làm ra một cây súng điện đưa cho tôi, "Nơi này có lẽ rất nguy hiểm, hơn nhiều so với đi đêm về nhà. Em cầm cái này, nếu thật sự không đối phó được người quấy rối thì dùng."

"......"

"Tôi cùng Dazai hiện tại tạm thời không đi được ——"

"Anh là bạn trai em." Tôi chớp chớp mắt, "Em không yên tâm anh."

"——"

Hắn luôn không thể cự lại tôi.

Cuối cùng trầm trầm nói với tôi rằng nếu có nguy hiểm liền chạy, không cần để ý tới hắn.

Tôi nghĩ nghĩ, đáp ứng rồi.

36.

Sasaki Nobuko nói từng nghe thấy tiếng động, còn có những người khác bị đưa tới nơi này.

Cô ta dẫn đường, Kunikida cùng Dazai đang thương lượng hiện trạng.

Lúc sau Kunikida đi tới phía trước sóng vai cùng Sasaki, Dazai chậm rì rì mà giảm tốc độ lùi xuống chỗ tôi.

"Akari-chan không ghen sao?" Hắn ghé vào tai tôi, nhỏ giọng hỏi.

"Hử? Ghen cái gì." Tôi liếc mắt nhìn hắn, "Chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, nếu anh nói vậy thì tôi mỗi ngày phải uống bao nhiêu giấm* mới đủ?"

*ý chỉ ghen (uống giấm, đổ nghiêng bình giấm chua)

"Ai —— nhưng hiện tại tiểu thư Sasaki nhìn qua siêu ero*."

*gợi cảm.

"Không thú vị." Tôi đáp, "Dù sao cũng là giả."

"A? Ý Akari-chan là, tiểu thư Sasaki nói dối?"

"Ít nhất có một phần."

"Thật sao? Làm sao mà biết?"

"Hm..."

Tôi nói.

"Bởi vì tôi rất am hiểu gạt người."

37

Tôi có thể nhìn ra được Sasaki đang nói dối.

Nhưng cô ta nói rất nhiều, về việc cô ta bị đưa tới nơi này, rằng còn có người khác ——

Muốn phán đoán bộ phận nào là nói dối, có chút khó khăn.

Trước mắt, cứu người, thu hoạch tình báo, toàn bộ đều quá mức thuận lợi.

Thay vì nói phạm nhân làm không tốt, tôi càng có khuynh hướng cho rằng đây là một cái bẫy rập.

Hơn nữa, tôi nhìn qua bạn trai nhà mình.

Thần sắc nghiêm túc, còn vẫn tiếp tục hỏi cô gái ướt đẫm kia.

... Chịu rồi.

Hoàn toàn tin.

38.

Trong nhà xác có bốn người, giống như Sasaki, trên người chỉ còn lại quần áo.

Bọn họ nháo nhác mà nói lời này, có chút sợ hãi với tiếng hét lúc nãy của cô gái không biết tên.

"Đừng hoảng hốt, chúng tôi tới cứu người. Cô gái vừa rồi cũng được cứu. Mọi người có bị thương không?"

Họ bị nhốt trong cái lồng lớn ghim lên tường, chuyên dùng để vận chuyển mãnh thú, không thể cạy ra.

"A, xem ra có một giao diện điều khiển khoá điện tử." Dazai đi đến trước khoá của lồng giam xác nhận một phen, "Rốt cuộc là dùng ám hiệu, bộ phận thân thể hay là mật mã đây... 'Vừng ơi mở ra'! "Sấm chớp nổi lên", "Ta là người cứu rỗi  những kẻ bị ruồng bỏ'! Ây da, đều không mở. Xem ra chỉ có thể phá hỏng nó."

.... Mắt kính bạn trai tôi phản quang.

Trên mặt chói lọi viết một hàng chữ "Người này sợ rằng không phải ngu bình thường."

"Muốn phá hỏng, đại khái phải làm như vậy ——"

Trong nháy mắt Dazai đang muốn duỗi tay chạm vào giao diện điều khiển kia, Sasaki đột nhiên hoảng sợ hô to:

"Không được! Không thể chạm vào cái khoá ——"

Không còn kịp rồi.

Đèn đỏ trên giao diện chợt sáng lên.

Trên lầu có tiếng kim loại rơi xuống, lại có gì đó mở ra.

39.

Là khí áp.

Trong nhà giam phu ra khí thể màu trắng ngà, Kunikida đột nhiên vọt qua, đám người trong nhà giam kêu lên thảm thiết.

Là khí độc.

Thấm vào...... Đôi mắt và yết hầu đau quá.

Tôi ho khan, tầm mắt chập chờn như say rượu.

Không được.

Không thể.

"Không được, không thể tới gần! Đã không còn kịp rồi!"

Sasaki hét lên.

... Ồn ào chết đi được.

Tôi bực bội nghĩ.

Đây không phải cái bẫy ngươi làm ra hay sao, giờ mới nhớ nói cái này?

"Kunikida-kun! Đi mau!"

... Giọng của Dazai.

Khí thể này hít vào nhiều có thể bỏ mạng.

Xác thật có thể chết nha.

Tôi giơ tay giữ chặt Kunikida, hắn lại dùng sức duỗi tay về phía trước.

"......"

Tuy rằng mới bên nhau không lâu, nhưng tôi ước chừng cũng coi như hiểu biết bạn trai mình là người như thế nào.

Thô bạo lại thiện lương, sợ hãi quỷ quái lại dũng cảm.

Tay hắn gắt gao bám lấy song sắt, mảy may không chịu buông ra.

Hắn muốn bọn họ được cứu.

Hắn muốn ngăn cản hết thảy những chuyện này.

Tuyệt đối không để người khác cứ như vậy mà chết đi trước mắt hắn, không thể để bất kì kẻ nào ——

Rõ ràng đã hút vào nhiều khí độc như vậy, ý thức phải không rõ ràng lắm mới đúng.

Tôi thở sâu ——

" 【Hoa nơi vực thẳm】

—— Điêu tàn."

Đột nhiên, hệ thống phòng cháy trên trần nhà xác nguyên bản hẳn là hư hỏng đột nhiên phát động.

Nước rơi xuống như mưa.

Tôi cũng không rõ ràng lắm là loại khí độc nào, nhưng hiển nhiên là loại mà nước có thể hấp thu, khí thể màu trắng ngà dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biến mất.

Bốn người trong nhà giam mất ý thức, Kunikida cũng hôn mê.

Bàn tay hắn nắm chặt, cho tới tận bây giờ cũng không buông ra.

Tuy nói giải quyết được khí độc, nhưng cả người ướt đẫm, thật sự thực không thoải mái.

Hơn nữa những người này hít vào khối lượng tương đối lớn, còn phải kịp thời đưa đi trị liệu. Khoảnh khắc nước rơi xuống kia, Dazai lập tức phản ứng lại, nhanh chóng phá huỷ khoá điện tử.

Tôi ngồi xổm xuống, giơ tay đẩy ra bím tóc dính chặt trên mặt Kunikida, nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, đầu mày dường như dính lại một chỗ, khẽ nhấp miệng.

"... Anh là đồ ngốc hả?"

Nếu cứ liều mạng như vậy, lần sau em cũng mặc kệ anh.

oOo

Tác giả có lời muốn nói: Đây là thời điểm Dazai vừa mới gia nhập Công ty thám tử, theo tiểu thuyết. Trên TV hình như sửa lại.

Có một bộ phận nhỏ là trong nguyên tiểu thuyết, quyển 1.

Chương sau sẽ viết về dị năng của nữ chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro