Chương 11: Sóng Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi tiếng chửi xen lẫn tiếng nức nở của mẹ, tôi hoảng sợ bật dậy, chạy xuống bếp đếm đủ dao kéo trong nhà, không thiếu một vật dụng nào mới lò dò bước đến phòng bố mẹ. 

''Anh là loại chồng khốn nạn, anh là cái loại lăng nhăng''

''Anh thích nó lắm phải không, anh cút đi với nó luôn đi''

Mẹ mắng chửi bố không ra gì, rốt cuộc thì người phụ nữ hồ hởi lúc chiều tối có phải mẹ nữa không? Tôi đứng đơ ra nhìn, khóe mắt chưa hết đau lại trở nên ẩm ướt, bất an trên người rơi lộp bộp. 

Đồ đạc trong phòng bị ném lung tung không thương tiếc, bố im lặng mặc cho mẹ mắng chửi thậm tệ. 

''Anh đi chết đi, anh chết đi'' Mẹ tôi gào lên, hai tay liên tục đập phá đồ đạc, tóc tai rối xù, đồ đạc rơi ra sàn vỡ nát không còn hình dạng.

''Sao ngày xưa tôi lại cưới phải loại người như anh, anh chết đi''

Bố bực mình tiến về phía mẹ đẩy mẹ ra, đi ra phòng khách, người ngoài nhìn vào cũng biết tôi biết bố không hề có ý vũ phu với mẹ, chỉ đơn giản là ông muốn kết thúc chuyện này. Nhưng mẹ tôi luôn là người thích chuyện bé xé to, bà giương hai mắt, nhảy vào cấu xé quần áo bố.

''Cái gì anh dám đánh tôi á, anh là cái thá gì mà dám đánh tôi''

Mẹ khàn giọng gào lên, trong lúc nóng giận, tay đã vung cốc thủy tinh vào người bố. Aó bố xách một đường, máu theo đó trào ra, từng giọt từng giọt đỏ thẫm, tôi ôm miệng khóc nấc nên nhìn gương mặt đang nhẫn nhịn của bố, chỉ năm phút nữa ông sẽ nhào tới tát mẹ.

Mẹ cầm thêm ấm điện đập thẳng vào người bố, tôi hốt hoảng lao tới.

''Mẹ, bố chạy máu rồi'' Tôi khóc gào lên chắn trước mặt bố, ấm điện vừa vặn đập trúng vai tôi, thủy tinh vỡ ra, găm vào da thịt, áo thun trắng thấm ướt một màu đỏ ghê rợn, tôi sợ máu, người tôi run lên bần bật, cảm giác như muốn ngất đi. Tôi nhắm chặt hai mắt, lắc đầu, có phải ngất rồi thì sẽ không thấy cảnh này nữa, ngất rồi thì bố mẹ sẽ không đánh nhau nữa.

''Hai bố con mày về phe nhau chống đối tao có phải không?''

Mẹ lao tới bóp cổ tôi, ấn tôi dí sát vào tường, hai mắt mẹ giương to chi chít tơ máu, nghiến răng ken két, khoảnh khắc đấy tôi thấy mẹ giống một con quỷ dữ, một con thú sẵn sàng tấn công kẻ khác, mẹ mà như vậy tôi càng không được phản kháng, tôi biết nếu tôi cãi lại, mẹ sẽ lại nổi xung lên.

Đây không phải lần đầu tiên mẹ bóp cổ tôi, mẹ sẽ trút hết những áp lực uất hận của mẹ lên người tôi, khi bình tĩnh lại rồi, mẹ lại khóc lóc xin tha thứ, tôi chấp nhận nhưng tôi buồn, mãi rồi tôi cũng quen với cái việc mẹ gây ra tội rồi lại xin lỗi. Tôi cũng quen luôn với cái việc bố mẹ suốt ngày gây gổ cãi nhau.

''Cô bị điên à, bỏ ra con bị ngạt thở bây giờ''

Bố tôi lao tới hất tay mẹ tôi ra, ông vuốt nhẹ mái đầu tôi thương xót. Mẹ nhào tới muốn đánh luôn cả bố nhưng bị bố gạt phăng ra, bố cứ thế kéo tôi ra khỏi nhà mặc cho mẹ tôi giờ như một đàn bà điên gào thét ầm ĩ, chửi bới.

''Mày đứng lại, mày đi theo bố mày đi, mày biến hết đi''

''....''

''Mình không để mẹ ở nhà một mình được đâu bố'' Tôi nhìn bát bún nghi ngút khói trước mặt không có tâm trạng động đũa. Mí mắt đã khô, tụ thành hai cái bọng sưng húp, tôi nhắm mắt lại cho hơi nước của bát bay lên, hơi nước nóng hổi khiến mắt tôi dễ chịu hơn.

''Mẹ con cần thời gian để suy nghĩ thêm'' Bố thở dài lau đũa cho tôi, bao năm bố chịu đựng mẹ, có lẽ ông cũng mệt rồi.

''Không mẹ không như những người khác, mẹ không thể ở một mình được đâu''

''Vậy con ăn hết bát này đi, bố con mình về'' Bố nén tiếng thở dài trả lời tôi, hai vai bố đã còng đi vì công việc, đôi mắt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, đã từng có giây phút tôi muốn bố mẹ ly hôn. Nhưng tôi hiểu, mẹ vẫn yêu bố rất nhiều, chỉ là tình cảm của bà đầy tính kiểm soát.

***

''Hai bố con về rồi đấy à? Mẹ xin lỗi lúc nãy.......''

Mẹ lại dịu dàng tới nắm tay tôi, giống như người phụ nữ hơn một tiếng trước không phải là bà vậy. Bố tôi không thèm để ý tới mẹ lạnh lùng về phòng, tôi nhìn bóng lưng khuất sau cửa lớn mím môi không nói gì. 

''Mẹ xin lỗi con gái, cho mẹ xem chảy máu nhiều không nào?'' Mẹ đứng chắn tôi lại, xem xét vùng da thịt bị rách của tôi.

''...'' Dù mẹ có thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của tôi, bảo tôi làm sao hết yêu mẹ đây.

''Không mẹ, con không sao''

''Con gái mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi'' Mẹ vòng tay ôm lấy tôi, nước mắt tôi lại bắt đầu như cái vòi van hỏng khóa, ào ào như suối, tôi không giận mẹ nhưng tôi thấy tủi thân.

''Đừng khóc, mẹ xin lỗi em nhiều, mai mẹ nấu đậu nhồi thịt cho em ăn nhé''

Mẹ ôm tôi vào lòng, vừa xin lỗi vừa xoa đầu tôi, tôi hít mũi sụt sịt, đau đớn trong người cũng vơi dần đi.

***

''Trai bỏ à?'' Đức đi về chỗ vứt balo xuống ghế, nhìn đôi mắt xưng phù của tôi khinh khỉnh hỏi.

''Ờ''

Tôi mệt mỏi cất cái giọng như vịt đặc lên trả lời nó, tối qua khóc quá nhiều làm giọng tôi khàn đi.

''Này, hôm qua......'' 

''Ê Khánh Ly hot girl A7 tỏ tình Khang ngoài sân trường kìa''

Duy phi vào lớp như bay tuôn ra một tràng rồi chạy mất, cả đám nghe tiếng thì vội chạy theo, chẳng mấy chốc trong lớp đã trống hoắc, chỉ còn mỗi tôi với thằng Đức trong phòng.

''Hôm qua, mày bị chúng nó nghi đái vào nước C2 của con Trâm à?'' Đức xoay ghế tôi lại, éo tôi nhìn thẳng vào nó, hỏi tôi với cái giọng chắc nịch. 

''Sao mày biết?'' Tôi khó hiểu nhìn nó, không phải Khang đã cấm mọi người không được nói ra ngoài rồi à? Sao nó vẫn biết? 

''Con Uyên nó nói với tao'' Đức chậc lưỡi 

Tôi nhíu mày nhìn Đức, nó với Uyên từ lúc nào lại thân nhau đến thế? 

Đang tính hỏi nó thêm thì Huệ chạy vào, chẳng nói chẳng rằng cứ một mạch kéo tay tôi ra sân, xung quanh người vây kín dày như đi hội, la hét om sòm.

Khánh Ly mặc áo đồng phục của trường, tóc thắt hai bím, hai má đỏ bừng nhìn Duy Khang trước mặt

''Duy Khang, tớ thích cậu''

Rất to, dõng dạc. Khánh Ly học không giỏi lắm nhưng nhà giàu, từ bé sống trong nhung lụa, tiểu thư ăn sung mặc sướng, trước giờ chỉ có một châm ngôn, những thứ mình thích, nhất định phải lấy cho bằng được.

Duy Khang với cậu ta là hai bản sao của nhau, tính tình giống hệt như đúc từ một khuôn ra. Chẳng trách mà đám kia lại gào lên ầm ĩ như thế.

''Hôn đi, hôn đi''

''Nhận lời bạn tớ đi cậu ơi''

Tôi đứng trong đám đông nhìn đôi bạn trẻ trước mặt, tâm trạng u uất từ tối qua chưa nguôi hết lại bùng lên một ngọn lửa lớn khác.

Bỗng nhiên có một bạn nam cao to do quá kích động nên chẳng may va vào người tôi ngã oạch xuống đất, đụng trúng bả vai chảy máu hôm qua. Tôi cuộn tròn bả vai run rẩy nằm dưới đất yếu ớt kêu lên.

''Diệu Anh, có sao không?''Huệ tức tốc lao tới

''Vai mày làm sao thế?''

''Không sao'' Tôi thều thào

Bạn nam kia thấy thế thì rối rít xin lỗi rồi cũng bỏ đi mất.

''Đi vào lớp'' 

***

''Haizii, Khánh Ly dáng cao, da trắng thế mà Khang nhà ta vẫn chê cơ đấy''

''Nhảy đẹp nữa''

Mấy bọn trong lớp nhiệt tình bàn tán về chuyện của Khang, tôi có thể mơ hồ nhận ra cậu từ chối con gái nhà người ta mất rồi, mà từ chối giữa đám đông thế, cậu không sợ cậu ta mất mặt à? 

''Cởi áo ra tao xem'' Chi cầm bông gạc với thuốc sát trùng định tiến lên xé áo tôi

''Thôi không sao''

Tôi cố động đậy bả vai đau nhức cười trừ cho nó yên tâm.

''Gì đây, thấy Khang được tỏ tình khóc à?'' Khôi phi tới ngồi chễm chệ lên bàn cười khẩy.

Cùng lúc đó Khang cũng đi vào, đuôi mắt cậu nhướn lên khi thấy khuôn mặt ướt nhẹp của tôi, do đau thôi, tôi không khóc vì thấy cậu được tỏ tình đâu!

''Ê mày sống lỗi quá, để hai em khóc tả tơi thế này, tồi quá'' Nó chép miệng lắc đầu ra điều như dạy dỗ.

''Cút cho bố mày'' Khang đập balo vào lưng nó, hất cằm ý đuổi nó đi, cậu vứt balo xuống ghế rồi cũng ngồi xuống.

Tay dài lại bắt đầu với lên, kéo ghế của tôi lại, Khang lên tiếng hỏi tôi trước 

''Hôm qua đi đâu mà về nhanh thế?'' 

Tôi im lặng kéo ghế lên trên, nhìn chằm chằm vào sách không trả lời Khang. 

''Diệu Anh'' Khang nhíu mày gọi tôi 

''Này......'' 

''Để yên cho nó học'' Đức ngoảnh xuống chặn họng Khang, hai tay còn cố tình đẩy kẹo sang chỗ tôi, nhớ đến gương mặt nghi ngờ tôi chiều hôm qua, tôi cắn môi cầm lấy kẹo trên bàn nhẹ giọng.

''Cảm ơn mày'' 

Chuông báo giờ cũng reo lên, chúng tôi bắt đầu vào tiết học, tiết toán hôm đấy Khang đột nhiên im lặng, mấy câu tính toán đơn giản cũng làm sai, Huệ nuốt khan nhìn tôi quan ngại. 

''Diệu Anh, thằng Khang nó cứ lườm mày từ nãy đến giờ, sợ vãi cứt, quay xuống mà xem'' 

''Không'' Tôi đáp chắc nịch. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro