Chương 47: Móng Nhọn Của Mèo Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhung Nhung, em là vợ của Mạnh Quỳnh nhưng lại là người phụ nữ của anh, em nói xem, hai người chúng tôi cuối cùng người nào mới có được em?"

Thanh âm Kiều Nam vang lên bên tai Phi Nhung, rất nhẹ, lại như một chùy mạnh đánh vào trong lòng cô, ngữ điệu lười biếng mang theo vài phần máu lạnh khiến sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch

Anh ta đang nhắc nhở cô, giữa bọn họ có một sự đánh cuộc!

Tự tin trong lời nói của anh ta, là nhân tố bất an lớn nhất trong lòng cô, người đàn ông này từ trước đến giờ đều tràn đầy tự tin, cô hoàn toàn tin tưởng năng lực và tác phong của anh ta, tựa như tin tưởng Cố Thịnh!

Không biết vì sao, sau khi tâm tình bất an, trong lòng của cô thế nhưng sinh ra một chút tức giận, tại sao Kiều Nam có thể tự cho là đúng mà nói cô là người phụ nữ của anh ta?

Anh dùng tư thái săn mồi hướng về phía cô, mà cô lại là con mồi cự tuyệt trong tay anh!

Cô chỉ muốn một cuộc sống yên lặng, chỉ muốn tạo ra một kỷ niệm tốt đẹp, mà ngay cả một ngày giả ngọt ngào cũng khó khăn như thế sao?

Đầu tiên là Tôn Tuệ San, sau nữa là Kiều Nam, kẻ phá hoại tiếp theo sẽ là ai?

Phi Nhung dừng lại bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi sắc bén lại lạnh lẽo như rắn của Kiều Nam, cô rất cảm tạ anh ta ban ngày không có thừa dịp người gặp nguy, nhưng hiện tại...

Chát một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên, trong nháy mắt khiến vô số người chú ý

Đúng vậy, hiện tại cô chỉ muốn xóa sạch tà ác và tự tin trên mặt anh ta!

Cô đã làm như vậy, hơn nữa cũng không hối hận!

Cử động của Phi Nhung nhất thời khiến tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, ngay cả người đi đường chung quanh đều dừng lại, chỉ chỉ chõ chõ về phía bọn họ, muốn nhìn xem, người đàn ông bị đánh đó sẽ trừng phạt cô gái này thế nào, dù sao, thái độ của người đàn ông kia thật giống như muốn giết người

Người đàn ông áo đen đeo mắt kính đứng ở một bên kêu to không tốt, không khỏi bắt đầu cầu nguyện may mắn thay Phi Nhung!

Khóe miệng Mạnh Quỳnh nhếch lên một nụ cười, rất hài lòng với hành động của cô

Anh từng nói, Phi Nhung nhìn như ôn thuận, nhưng môt khi bị làm phát bực rồi, cũng sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén với kẻ địch, anh thích xem bộ dáng thỉnh thoảng lộ ra móng nhọn của cô, nhất là giờ phút này!

Mặc dù có ý xem kịch vui, nhưng anh cũng đang cảnh giác Kiều Nam muốn làm gì Phi Nhung ở trước mặt của anh, đó là chuyện không thể nào!

Mà nhân vật chính trong chuyện "ăn tát" là Kiều Nam thì sắc mặt thay đổi mấy lần, từ gương mặt âm trầm, dần dần khôi phục khuôn mặt tươi cười vừa rồi, con ngươi sắc bén nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của cô, tựa hồ có đồ vật gì đó chợt lóe lên!

Rất tốt! Cô gái này hôm trước đâm một đao trên vai anh, hôm nay lại tát anh một bạt tai, có rất ít phụ nữ dám lặp đi lặp lại động thổ ở trên đầu của anh nhiều lần như vậy

Chỉ là, anh vốn nên giận dữ, nhưng tâm tình giờ khắc này lại hơi cao hứng, điều này càng thêm chứng minh Phi Nhung rất đặc biệt, không phải sao?

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, nhìn lướt qua Mạnh Quỳnh, trong lòng mỉm cười một cái, muốn xem kịch vui sao? Vở kịch do anh diễn không phải ai cũng tùy tiện có thể xem đâu!

Trong mắt thoáng qua một đường ánh sáng, tiến lên một bước, hướng về phía Phi Nhung, nhỏ giọng mà nói ra

"Vì quan hệ đặc thù giữa chúng ta, anh sẽ dung túng cho em!"

Kiều Nam cố ý nói mập mờ không rõ, trong mắt nhìn thẳng cô tràn đầy cưng chiều, mà ánh mắt anh ta như có như không nhìn Mạnh Quỳnh, quả nhiên nhìn thấy mặt vốn là tươi cười của anh trong nháy mắt trầm xuống, hừ!

Muốn xem anh diễn kịch, phải trả ra giá rất cao mới được!

Khoảng cách của hai người rất gần, Phi Nhung tựa hồ có thể cảm thụ được hô hấp của Kiều Nam!

Dùng sức đẩy thân hình cao lớn của Kiều Nam ra, cô không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, cô tình nguyện buông tha cơ hội chế tạo kỷ niệm tốt đẹp hôm nay, bởi vì, cô mơ hồ cảm thấy hơi thở tản mát ra trên người Mạnh Quỳnh

Là hơi thở cô rất quen thuộc, cái loại hơi thở mang theo bá đạo và tức giận, thù hận và khát máu khiến cho trong lòng của cô bất an, trong lòng thoáng qua khổ sở, ngày hôm nay hoàn toàn bị phá hư rồi!

Như vậy, chẳng thà khiến tất cả đều dừng lại vào thời khắc này, ít nhất sẽ không khiến trí nhớ cuối cùng trong ngày hôm nay của cô còn cộng thêm một chút chuyện cô không muốn thấy!

Xuyên qua đám người, Phi Nhung không ngừng chạy, không trông nom phía sau có người đuổi theo hay không, ra khỏi khu trung tâm, nhanh chóng ngăn lại một chiếc xe taxi, chui vào

"Tiểu thư, xin hỏi cô đi đâu vậy?"

Tài xế thông qua kính chiếu hậu, nhìn cô một cái

Phi Nhung cau mày, đi nơi nào bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết mình nên đi nơi nào, cô có thể đi đâu đây!

"Cứ đi về phía trước đi!"

Cô nhàn nhạt ra tiếng, cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này thôi!

Sau khi Phi Nhung rời đi, hai người đàn ông này nhìn đối phương, giữa ánh mắt giao nhau, tựa hồ có tia lửa đang lóe lên

"Tổng giám đốc Nguyễn không đuổi theo vợ anh sao?"

Kiều Nam nhíu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho người ta say mê.

"Không phiền anh phí tâm!"

Mạnh Quỳnh cắn răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nghiêm nghị cảnh cáo

"Sau này anh không được đến gần cô ấy nữa!"

Anh cảm nhận được hứng thú của Kiều Nam đối với Phi Nhung, bất kể mục đích Kiều Nam đến gần cô là gì, anh đều không cho phép chuyện như vậy xảy ra

Phi Nhung là người phụ nữ của anh, không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước tới!

Kiều Nam nhún vai một cái, anh từ trước đến giờ không thích người khác quơ tay múa chân ở trước mặt mình

"Sao anh biết là tôi muốn đến gần cô ấy, mà không phải cô ấy chủ động tới gần tôi? Tổng giám đốc Nguyễn, anh cần phải xem chừng cô vợ xinh đẹp của anh cho kỹ vào, tôi chỉ muốn nhắc anh... Cô ấy... Rất mê người!"

Nhìn vẻ mặt hận không thể giết anh của Mạnh Quỳnh, tâm tình Kiều Nam thật tốt xoay người rời đi, trong đầu hiện ra bóng dáng của Phi Nhung, mới vừa rồi cô chạy đi nơi nào?

Không biết vì sao, anh muốn đi tìm cô!
Mặc dù mới vừa rồi bị cô tát một cái, nhưng mà anh đã nói, anh sẽ dung túng cho cô rồi mà?

Khóe miệng nâng lên nụ cười, trong mắt của Kiều Nam thoáng qua một ánh sáng chiếm đoạt!

Lòng Mạnh Quỳnh bị đau nhói mạnh, rất mê người? Lời của anh ta không thể không khiến anh liên tưởng đến những hình ảnh hạn chế

"Đáng chết!"

Anh khẽ nguyền rủa ra tiếng, hận lúc nãy tát Kiều Nam sao không phải mình mà là Phi Nhung!

Nghĩ đến cô gái nhỏ đó, ánh mắt Mạnh Quỳnh ngẩn ra, cô sẽ đi nơi nào? Về nhà sao?

Trong lòng sinh ra nhớ thương, lông mày nghiêm nghị của anh vặn chặt, bước đi thật nhanh ra khỏi khu trung tâm...

Mà lúc này Phi Nhung đang ngồi trên chiếc ghế trong công viên ở quảng trường, bóng đêm đã bao phủ xuống, cô lại không muốn về nhà, chỉ cần vừa nghĩ tới về nhà, trong đầu cô liền hiện ra vẻ mặt âm trầm của Mạnh Quỳnh

"Tại sao muốn một ngày tốt đẹp cũng khó như vậy?"

Cô nhỏ giọng nỉ non, cô và Mạnh Quỳnh rốt cuộc là thế nào? Vốn cho gả cho anh chính là hạnh phúc, nhưng không nghĩ đến, hạnh phúc cách cô càng ngày càng xa

"Trễ như thế lại ở chỗ này một mình, không sợ gặp phải người xấu sao?"

Thanh âm vang lên trên đỉnh đầu Phi Nhung, khiến cô nhất thời ngẩn ra, ngẩng đầu, đột nhiên đụng phải đôi mắt dịu dàng... 

"Là anh à!"

Phi Nhung thấy rõ người đi tới, trên mặt lộ lên vẻ tươi cười, nhưng nụ cười kia ở trong mắt của Cận Hạo Nhiên, lại có vẻ cực kỳ khó chịu

Con ngươi ôn hòa lóe sáng, Cận Hạo Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, một màn vừa rồi anh đúng lúc cũng nhìn thấy, liền đi theo cô tới nơi này. Nhìn cô bồi hồi ở trong màn đêm một mình, trong lòng không khỏi trồi lên thương tiếc

Mặc dù anh không biết Kiều Nam có quan hệ với Phi Nhung thế nào, nhưng từ trạng huống vừa rồi mà xem, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ không đơn giản. Tính tình Nhung Nhung ôn hòa như vậy, cư nhiên nổi giận giơ tay đánh Kiều Nam một bạt tai, điều này làm cho anh không thể tưởng tượng nổi

Càng thêm khiến anh suy nghĩ không ra chính là thái độ của Kiều Nam, người anh họ rất ít liên lạc này. Lần này Cận Hạo Nhiên trở về nước cũng đã nghe về tác phong của anh ấy, một thủ lĩnh xã hội đen bị cô bạt tay xong, cư nhiên không có nổi giận, chuyện này là thế nào?

"Nhung Nhung..."

Ánh mắt Cận Hạo Nhiên dừng lại trên mặt Phi Nhung, chỉ cần ở nơi có cô, ánh mắt của anh tựa hồ liền không cách nào nhìn thấy được điều gì khác, mặt tràn đầy bóng hình xinh đẹp của cô

"Hả?"

Cô nhìn tròng mắt của anh, lại bị chuyên chú trong mắt của anh hù doạ, theo bản năng mở to mắt, tránh tầm mắt của anh

Phi Nhung ngớ ngẩn, muốn nói điều gì, rồi lại không biết nói từ đâu, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ

"Gió lớn rồi, cẩn thận bị cảm!"

Cận Hạo Nhiên cởi áo khoác tây trang của mình ra, tỉ mỉ khoác lên trên vai cô, trong lòng thoáng qua tự giễu, lúc nào thì anh lại không biết nói chuyện thế này rồi?

"Cám ơn!"

Trong lòng Phi Nhung thoáng qua một dòng nước ấm, đối với Cận Hạo Nhiên, cô luôn có một loại cảm giác thân thiết, loại cảm giác thân thiết này tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt

Cận Hạo Nhiên cười cười, điều anh muốn chưa bao giờ là lời cám ơn của cô, mà chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi

"Chúng ta cùng đi được không?"

Cận Hạo Nhiên đề nghị, chỉ cần ở chung với cô, anh không ngại làm bất cứ chuyện gì, chỉ là cảm thấy thân thể Phi Nhung căng thẳng, anh hi vọng cô có thể buông lỏng

Cô không có phản đối, hai người đứng dậy, sóng vai rời khỏi công viên, suy nghĩ của Phi Nhung thủy chung không cách nào từ chuyện vừa rồi phục hồi lại. Cô làm sao cũng không thể ngờ, vốn tính toán có một ngày tốt đẹp với Mạnh Quỳnh lại sẽ kết thúc như vậy

Bây giờ anh đang ở nơi nào?

Nên về nhà thôi! Phi Nhung không khỏi cau mày, cô muốn gặp anh, lại sợ về nhà, sợ trở lại cái nhà tù đã nhốt trái tim cô

"Hạo Nhiên, nếu như người anh yêu hận anh, anh sẽ làm sao?" 

Cô đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc quỷ dị giữa hai người

Cận Hạo Nhiên khẽ cau mày, không chút do dự trả lời, con ngươi nhìn cô tràn đầy thâm tình

"Anh sẽ tiếp tục yêu cô ấy!" 

Lúc bên bờ biển, anh đã mơ hồ nhận ra oán hận của Phi Nhung đối với anh, cô ấy ghét tấm hình lúc nhỏ như vậy, chính là chứng minh tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất anh suy tư hồi lâu, vẫn quyết định không tỏ rõ thân phận mình ở trước mặt cô

Có lẽ, anh có thể dùng thân phận bây giờ để tới gần cô, cho cô quan tâm, làm bạn và là sứ giả bảo vệ cô!

"Tiếp tục yêu anh ấy?"

Cô nỉ non ở trong lòng, cô còn muốn hỏi, nếu như không chịu nổi hận ý của anh ấy, cô lại nên làm gì? Nhưng, đảo mắt thấy mặt của Cận Hạo Nhiên, Phi Nhung không cách nào hỏi ra lời

"Cô gái biết đàn dương cầm phải vui vẻ đó!"

Cận Hạo Nhiên đột nhiên dừng lại ở trước mặt cô, trên mặt nở ra nụ cười, con ngươi vụt sáng mang theo hương vị ánh mặt trời, làm cho người ta như hưởng gió xuân

Anh nhớ Phi Nhung khi còn bé là một cô gái hoạt bát sáng sủa, ngay cả bài hát đánh đàn cũng tràn đầy sung sướng, anh thích cô như vậy, lại đau lòng cô bây giờ.

Phi Nhung dừng lại, việc cô không vui sướng rõ ràng như vậy sao? Phải vui vẻ sao? Phải như thế nào mới có thể vui vẻ?

Cô còn chưa kịp phản ứng, tay liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, thanh âm dịu dàng như nước của Cận Hạo Nhiên truyền đến

"Đi, anh dẫn em đến một nơi!"

Phi Nhung cũng không có cự tuyệt, cô biết người đàn ông này sẽ không làm thương tổn cô!

Cận Hạo Nhiên lái xe chở cô dừng lại trước một cửa hàng sinh vật biển, Phi Nhung nhìn đèn đổi màu lập trên chiêu bài ở trong màn đêm, nghi ngờ nhìn về phía mặt thần bí của Cận Hạo Nhiên

"Anh dẫn em tới nơi này làm gì?"

Cận Hạo Nhiên lại không có trả lời cô, thẳng xuống xe, đi tới bên chỗ Phi Nhung, lịch sự mở cửa cho cô

"Dẫn em đi gặp một người bạn!"

"Bạn?"

Đã trễ thế này, ở chỗ này gặp bạn?

Cận Hạo Nhiên khẳng định gật đầu một cái, lôi kéo cô vào cửa hàng sinh vật biển

"Cửa hàng sinh vật biển này là cửa hàng sinh vật duy nhất mở cửa 24h, nơi này có rất nhiều đồ anh thích!"

Đi tới cửa, Cận Hạo Nhiên chỉ gật đầu với bảo vệ một cái, liền đi thẳng vào, bộ dạng rất quen thuộc.

Đi vào trong tiệm, Phi Nhung sợ ngây người, cô tựa hồ bị nước biển và cá lội bao quanh, nếu không phải Cận Hạo Nhiên lôi kéo cô đi về phía trước, cô sẽ quên chuyển bước

"Nơi này..."

"Thế nào? Có phải rất thích hay không?"

Cận Hạo Nhiên cưng chiều nhìn cô, trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ bơi trong nước như cá, nụ cười trên mặt càng đậm

"Thích, rất thích!"

Phi Nhung cách thủy tinh, đến gần những loại cá kia, cô rất lâu không có ở gần những đồng bạn này, nhớ lại ba năm nay bị ba mẹ đón về nhà, bọn họ hạn chế cô gần như tất cả những thứ liên quan đến biển, nói cô phải có dáng vẻ đại gia khuê tú, không thể làm họ mất mặt.
Cũng không ai biết cô hoài niệm cuộc sống đã qua cỡ nào!

Cô thật không ngờ, người đàn ông này sẽ cho cô một kinh hỉ như vậy, anh giống như rất hiểu rõ cô, không chỉ biết đàn bản nhạc cô thích nhất, ngay cả cô thích những thứ này anh cũng biết!

Cận Hạo Nhiên nhìn cô đã hết u buồn và lo lắng vừa rồi, còn thêm mấy phần vui vẻ khi còn bé, trong lòng của anh ấm áp lên

Nếu cô có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy thì tốt!

Giờ phút này, cô giống như tinh linh trong nước, xinh đẹp làm cho người ta chói mắt!

"Nhung Nhung..."

Cận Hạo Nhiên không kìm hãm được kêu thành tiếng, nghĩ đến thời gian hai người vui vẻ, vô tư khi còn bé làm kích động tim anh, khiến anh rất muốn nói cho cô biết, anh chính là bé trai khi còn bé đã được cô cứu từ biển lên, đánh đàn cùng với cô, cam kết muốn cả đời ở bên cạnh cô

Nhưng, lý trí trong nháy mắt trở lại, anh không thể làm như vậy!

Anh không xác định trong lòng cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng không xác định sau khi anh rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô oán hận anh, càng thêm không biết khi cô biết được mình là " Vỏ sò nhỏ " rồi sẽ có phản ứng như thế nào, ngộ nhỡ từ đó cô không để ý tới anh, vậy anh nên làm gì?

Anh không thể chịu đựng kết cục này, cũng không cách nào mạo hiểm như vậy!

"Thế nào?"

Cô nhìn về phía Cận Hạo Nhiên, chờ đợi lời kế tiếp của anh ta

"Không có gì, đi, bây giờ chúng ta phải đi gặp người bạn anh nói!"

Cận Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại tâm tình mình, khôi phục nụ cười vừa rồi, kéo tay Phi Nhung tiếp tục đi vào trong...

___________________

T thấy chỉ có na8 mới mang lại niềm vui cho nu9. Na9 cất vô tủ đi;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro