Chương 48: Ai Đau Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung bị Cận Hạo Nhiên kéo đi, tầm mắt hiện lên màu xanh biếc của nước hồ, ánh mắt trở nên rung động, thật là lạ tại sao đối với nơi này cô cảm thấy có chút quen thuộc

Đi tới bên hồ Cận Hạo Nhiên buông tay cô, rồi đưa tay lên huýt một tiếng sáo, lập tức một con vật nhỏ từ dưới nước bơi về phía Cận Hạo Nhiên

"Ôi..."

Phi Nhung ngạc nhiên mở to mắt, nhìn con vật trước mắt mình, nói không nên lời, trong lòng trào lên niềm xúc động. Cô lúc này thật muốn khóc, đã ba năm cuối cùng cô lại được nhìn thấy người bạn tốt một lần nữa!

Một con cá heo!

Đó là con cá heo vô cùng đặc biệt, cô có thể nhận ra nó ngay lập tức bởi cô và nó đã từng là những người bạn thân thiết!

"Bé yêu... đây là bạn tốt của chúng ta"

Cận Hạo Nhiên đưa tay lên vuốt vuốt đầu cá heo, không cần nhìn anh cũng biết Phi Nhung đang rất xúc động

Điều này làm trong lòng anh rất vui mừng, xem ra công sức mấy ngày nay anh bỏ ra không hề uổng phí!

"Anh làm sao tìm được nó?"

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Hạo Nhiên, đưa tay sờ vào thân cá heo, cô càng thêm vui khi thấy nó không từ chối việc cô chạm vào. Ngược lại nó còn phát ra một âm thanh biểu lộ sự thích thú dường như nói với Phi Nhung rằng nó rất vui khi được gặp lại cô

Ba năm trước, lúc cô rời khỏi nơi này rất vội vàng thậm chí không kịp tạm biệt người bạn tốt này!

Cô thật không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong tình huống này!

Hôm nay không biết người đàn ông này sẽ mang đến cho cô bao nhiêu bất ngờ nữa?

"Tôi vô tình thấy chú cá heo này liền thích! Nó mang lại cho tôi cảm giác gì đó rất quen thuộc"

Cận Hạo nhiên tránh né ánh mắt của cô, anh không muốn nói ra sự thật

Thực ra sau một chuyến đi biển, anh chợt nhớ ra: Phi Nhung và anh còn có một người bạn rất thân nữa. Thậm chí anh biết đến người bạn này là nhờ cô giới thiệu, đấy chính là chú cá heo "Bé yêu" này

Cô không quan tâm đến lời nói của Cận Hạo Nhiên, cúi xuống, chú cá heo liền hôn lên gương mặt cô, đây là việc trước đây cô rất thích!

Cá heo dường như cảm nhận được tâm trạng Phi Nhung, chú ta cứ hôn mãi lên gương mặt cô, quẫy đạp thân thể làm bắn lên vô số bọt nước, khiến quần áo cô ướt hết. Hai người cùng cá heo chơi rất vui vẻ, quên cả thời gian

"Anh biết không, hồi còn nhỏ tôi có một người bạn thân, ở bên cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy rất an toàn!"

Có lẽ vì vui mừng khi gặp lại "Bé yêu", cô mới nói tới người bạn thân mà từ trước tới nay cô ít khi nhắc đến

Cận Hạo Nhiên đột nhiên ngẩn ra, chú ý tới biểu cảm của Phi Nhung, không muốn bỏ sót chút biểu tình nào trên mặt cô

"Cậu ta... có phải cũng là bạn của cá heo?"

"Đúng vậy"

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hạ mi mắt xuống, từ sâu trong đôi mắt như có điều gì chợt lóe lên nhanh đến nỗi chẳng ai có thể nhận ra

"Vậy... Cậu ta hiện tại... "

Cận Hạo Nhiên cẩn trọng hỏi, sợ nếu không cẩn thận sẽ chọc cho cô nổi giận. Thực ra anh rất muốn biết, tình cảm cô đối với anh lúc trước là như thế nào, sao hôm đó cô lại phản ứng kịch liệt như như vậy?

Trong mắt Phi Nhung thoáng qua tia đau đớn, sau đó giống như đang trốn tránh điều gì, lắc đầu

"Tôi không biết! Kể từ sau khi cậu ta rời đi, chúng tôi không còn gặp lại nữa!"

Cận Hạo Nhiên cười miễn cưỡng, không muốn làm cho cô chú ý "Không có gì, giờ cũng đã muộn rồi để tôi đưa em về, nếu muốn gặp "Bé yêu", sau này còn nhiều dịp mà"

Trong lòng Cận Hạo Nhiên cảm thấy tổn thương nhưng anh cũng thấy mình may mắn vì đã không nói cho cô biết mình là người bạn lúc nhỏ đó của cô

Nếu nói ra sợ là sẽ không còn cơ hội ở bên cô nữa. Lần đầu tiên anh thấy ghét cha mẹ cùng gia tộc mình, chính họ đã bắt anh rời đi, nếu không giờ này chắc anh và cô không chừng vẫn còn là đôi bạn thân thiết cùng vui đùa trên bờ biển

Tuy rằng bây giờ anh có thân thế hiển hách nhưng với anh thì Phi Nhung còn quan trọng hơn điều đó gấp nhiều lần!

"Muộn rồi. Về thôi"

Phi Nhung khẽ cau mày, về nhà sao, cô không muốn về

Cô biết đã muộn lắm rồi! Nếu Mạnh Quỳnh biết cô về muộn chắc sẽ không vui!

Thở dài, dù cô có cố trốn cũng không thoát được, không phải sao?

Cô gật đầu với Cận Hạo Nhiên tỏ vẻ đồng ý, lưu luyến chia tay với "Bé yêu", hai người ra khỏi nơi đó, tâm trạng của cả hai so với lúc bước vào hoàn toàn bất đồng. Bề ngoài Phi Nhung tỏ ra rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ khi trở về biệt thự

Mà Cận Hạo Nhiên kể từ khi nghe câu nói của cô thì tâm trạng không thể nói lên lời

Trên xe, không khí tĩnh lặng bao trùm, xe vào biệt thự, đến trước cổng chính thì dừng lại

Nhà chính đã tắt đèn, điều này làm Phi Nhung thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát. Tự giễu mình, vô cùng khổ sở, Sao Mạnh Quỳnh lại phải đợi cô chứ?

"Cám ơn anh, Hạo Nhiên!"

Sau khi xuống xe, cô đem áo khoác trả lại cho Cận Hạo Nhiên, hôm nay anh đã giúp cho tâm trạng của cô khá lên nhiều!

"Em mặc đi! Quần áo trên người em ướt hết rồi, cẩn thận bị cảm!"

Cận Hạo Nhiên muốn mặc thêm áo cho cô nhưng bị Phi Nhung tránh né.

"Không sao, em vào nhà sẽ lập tức tắm nước nóng, anh không phải lo lắng!"

Cô như đang trốn tránh cái gì, Cận Hạo Nhiên nhìn cô với ánh mắt nóng rực, tâm ý của anh, cô sao lại không nhìn ra?
Nhưng cô bây giờ đã ở trong tình huống không thể đáp lại anh rồi!

Thông minh như Cận Hạo Nhiên, dĩ nhiên hiểu được cô đang né tránh mình, lẽ nào cô sợ Mạnh Quỳnh hiểu lầm?

"Nếu như người anh yêu hận anh, anh sẽ làm sao?"

Trong lòng cô chỉ quan tâm đến Mạnh Quỳnh sao?

Trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, đợi đến khi anh kịp phản ứng, Phi Nhung đã đi tới cửa, nhìn theo bóng lưng cô, Cận Hạo Nhiên suy nghĩ đến rối bời...

Cô đẩy cửa vào, căn phòng đen mờ mịt cũng không gây trở ngại gì cho cô, cô đi thẳng về phía thang định lên lầu, chuẩn bị trở về phòng mình

Đột nhiên, trong đại sảnh ánh đèn sáng choang, khiến cô nhất thời kinh ngạc

"Em còn biết về nhà sao?"

Thanh âm lạnh như băng từ phía sau lưng truyền đến, cô ngẩn ra, Mạnh Quỳnh vẫn còn thức? Đã trễ thế này, anh không phải nên đi ngủ rồi sao?
Hay anh đang đợi cô?

Trong lòng dâng lên niềm vui, xoay người nhìn về phía ghế sa lon nơi anh đang ngồi, giây kế tiếp, cô liền hủy bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, bởi vì sắc mặt Mạnh Quỳnh đang lạnh lùng đến độ băng giá, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ...

"Quỳnh, anh còn chưa ngủ à?"

Phi Nhung thận trọng hỏi, bị đôi mắt bén nhọn của anh nhìn đến, chợt chột dạ, nghĩ lại. Chột dạ? Sao cô phải chột dạ? Cô đâu làm chuyện gì có lỗi với anh!

Mạnh Quỳnh bỗng từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Phi Nhung, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú cô, trong lòng cười lạnh. Anh không ngủ? Nói cho đúng hơn là anh không thể ngủ!

"Nếu anh ngủ, chẳng phải đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi sao?"

Lúc Mạnh Quỳnh chỉ cách cô một bước ngắn bỗng dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới, thấy quần áo cô đều bị ướt, bó sát vào cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mĩ, trong mắt anh bùng lên ngọn lửa dữ dội!

Phi Nhung ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của anh, lập tức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh

"Anh... Anh chắc đã hiểu lầm, Hạo Nhiên anh ấy chỉ..."

Mạnh Quỳnh chắc đã nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đưa cô về nhà, Phi Nhung vội vàng muốn giải thích, lại bị anh lạnh giọng cắt đứt

"Hiểu lầm cái gì?"

Vừa rồi anh thấy rất rõ ràng, người đưa cô trở về là Cận Hạo Nhiên, việc cô lập tức giải thích càng khiến anh không vui, cô đang muốn cắm sừng cho anh sao?

Đáng chết! Cô ta nghĩ mình là ai? Anh là kẻ dễ dàng bị xỏ mũi vậy sao?

Phi Nhung cau mày, cô nhìn thấy trong mắt anh là sự không tin tưởng, trong lòng chợt nhói đau, chẳng phải từ trước đến nay bất cứ điều gì anh đã suy nghĩ và quyết định đều sẽ không cho ai được quyền giải thích hay thay đổi, không phải sao?

"Em hơi mệt, em đi nghỉ trước!"

Phi Nhung xoay người định lên lầu, hôm nay cô không muốn làm "bao cát" trút giận cho anh, cô thật sự rất mệt. Cô không biết mình có thể khiến anh vơi đi hận thù hay không, cô muốn cho bản thân một cơ hội, muốn ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh giấc, cho dù cơn ác mộng có tiếp tục, cô cũng không nửa lời oán hận

Cô hi vọng hôm nay dừng lại đây thôi để cho cô được nghỉ ngơi!

Nhưng ngay cả mong ước đơn giản như vậy cũng là xa xỉ với cô, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau

"Mệt mỏi? Hừ! Hôm nay, em và anh ta đã làm chuyện tốt đẹp gì rồi, sao giờ lại mệt mỏi?"

Mạnh Quỳnh không thể dừng suy nghĩ về cảnh mà anh vừa mới trông thấy. Cô khoác áo của Cận Hạo Nhiên! Chẳng nhẽ Cận Hạo Nhiên cùng cô có tình ý với nhau

Hơn nữa, người cô lại ướt nhẹp, chuyện này giải thích sao đây?

"Mạnh Quỳnh, anh đừng cố tình gây sự như vậy!"

Cô cố gắng hất tay anh ra, trong lời nói của anh hàm chứa sự khinh miệt và giễu cợt một lần nữa lại làm cô tổn thương

Ở trong lòng anh cô là cái gì?

Trong mắt anh, cô có lẽ chỉ là người phụ nữ có giá trị lợi dụng mà thôi, cô không muốn thế, chính anh đã nhiều lần đẩy cô vào vòng tay người đàn ông khác, sao giờ lại là lỗi của cô?

"Cố tình gây sự?"

Mạnh Quỳnh ánh mắt lạnh băng, anh cố tình gây sự sao? Được lắm! Tiểu Miêu lại giương móng nhọn ra rồi sao?

"Anh buông tôi ra!"

Phi Nhung lông mày nhíu chặt, anh nắm cánh tay cô mỗi lúc một chặt hơn, rõ ràng Mạnh Quỳnh muốn làm cho cô sợ hãi.

"Trò chơi hôm nay còn chưa kết thúc, anh sao để em đi được?"

Mạnh Quỳnh nhếch miệng, trong mắt thoáng qua ý cười khinh bỉ, đưa tay nắm cằm Phi Nhung, ép cô nhìn thẳng mắt mình, hài lòng khi thấy trong mắt cô có sự kinh hãi

"À phải, trò chơi còn chưa kết thúc, anh đã thỏa thuận với tôi rồi mà, hôm nay đều nghe theo lời tôi, không phải sao?"

Cô cố nén đau, trong lòng có dự cảm không tốt

"Nghe lời em? Vậy em nói đi muốn anh làm thế nào mới gọi là nghe lời?"

Mạnh Quỳnh cười khẽ, anh không ngại nghe theo sự sắp xếp của cô trong trò chơi này, nhưng điều kiện tiên quyết là không được xúc phạm anh

Nhưng người phụ nữ này thật không biết phải trái, anh nghĩ Phi Nhung sau khi đi khỏi Trung tâm thương mại, nhất định sẽ về nhà, cho nên, anh cũng vội vã quay về, anh thậm chí còn nghĩ đến nên làm thế nào để an ủi cô

Nhưng về đến nhà, chả thấy bóng dáng cô đâu

Không sao, anh đợi, có lẽ cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại!

Nhưng anh đợi đến tối muộn thì lại nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác trở về, lại còn chia tay trong lưu luyến, bịn rịn

Đã trễ thế này, anh không tin hai người họ chỉ là vô tình gặp nhau!

"Em..."

Phi Nhung mở miệng, cô chỉ muốn nói anh buông tay mình ra!

Nhưng chưa kịp nói, Mạnh Quỳnh liền nhẹ ôm eo, để cho cô dán chặt vào anh, giống như lúc trừng phạt, anh không chút thương tiếc hôn cô, hơi thở cuồng nhiệt bao phủ Phi Nhung, chính anh giờ đây cũng không ý thức được là mình đang ghen

Anh ghét những người đàn ông khác đến gần cô, bởi cô là của anh!

Nghĩ đến vừa rồi có lẽ Cận Hạo Nhiên cùng với cô cũng làm chuyện này, ngọn lửa trong mắt Mạnh Quỳnh lại bùng nổ dữ dội

Đây không còn là hôn nữa, mà là gặm cắn, mùi máu tanh trong nháy mắt từ trong miệng hai người lan tràn, hơi thở nóng rực

Mạnh Quỳnh có một loại khoái cảm chiếm hữu mãnh liệt, nhưng Phi Nhung lại bị hành động này làm cho sợ hãi

Cô muốn chạy trốn nhưng lại trốn không thoát. Cô trốn không thoát, cuộc hôn nhân này giống như nhà tù giam cầm cô vậy!

Phi Nhung cảm thấy bất lực, chua xót, đau đớn...

Tất cả cảm xúc dồn nén bỗng dâng trào khiến cô muốn gục ngã

Nhắm mắt lại, nước mắt cô chảy xuống, nhớ lại trước đây từng hỏi Cận Hạo Nhiên

"Nếu người anh yêu hận anh, anh sẽ làm thế nào? "

Tiếp tục yêu anh? Nhưng càng yêu lại càng chịu nhiều tổn thương? Có nên thương yêu anh nữa không?

Cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa!

Mạnh Quỳnh đột nhiên ngẩn ra, anh vốn đang kịch liệt hôn cô, lúc này dừng lại, thấy trên mặt cô đầy nước mắt khiến lòng anh chợt đau nhói. Không thể tiếp tục được nữa, bị anh hôn cô cảm thấy khó chịu sao? Đau khổ như vậy sao?

Trong lòng có chút khổ sở, tay anh ôm cô đột nhiên buông ra, khiến Phi Nhung chưa kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất.

"Đừng tỏ vẻ đáng thương như thế, trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc!"

Mạnh Quỳnh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, cố ngăn không cho bản thân mình đi tới đỡ cô dậy

Anh tự nói với chính mình, trò chơi kết thúc rồi, anh vẫn chưa để tình cảm của bản thân đi lung tung

Oanh một tiếng, đầu Phi Nhung trống rỗng, trò chơi kết thúc rồi, cuối cùng đã kết thúc rồi sao?

Tại sao trong lòng cô lại mong nó không kết thúc, chẳng nhẽ cô đã trở nên quá tham lam hay sao?

Có suy nghĩ này, cô nén giận hít thở thật sâu, rồi cô ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt anh. Trên mặt thể hiện sự kiên cường, khó khăn đứng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn Mạnh Quỳnh. Sau đó xoay người, cô muốn về phòng mình...

Lúc cô xoay người rời khỏi cũng là khi nụ cười và sự kiên cường trên mặt biến mất thay vào đó là nước mắt

Cô thương tiếc thời gian tốt đẹp sao mà ngắn ngủi quá, để rồi đau khổ nhận lãnh một kết cục bi thương!

Cô rời đi, Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, ánh mắt sắc bén như dao của anh như muốn đâm thủng người Phi Nhung, vừa rồi hành động của cô ta là có ý gì? Muốn thị uy với anh sao?

Người phụ nữ đáng chết!

Anh không thích vẻ mặt vừa rồi của cô, đôi tay bỗng siết chặt, anh sải bước đi theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro