Chương 50: Màn Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, tối đen, Phi Nhung nằm ở trên giường, không ngủ được, lúc này bọn họ đang làm gì?

Cô cắn chặt môi, cố gắng không nghĩ đến việc Mạnh Quỳnh đang làm gì trong phòng, nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi bản thân, không khống chế được tâm tư của mình, anh đã chiếm một vị trí trong đầu của cô.

Đột nhiên, cô nghe được một âm thanh mơ hồ dị thường, từ căn phòng sát vách truyền đến. Phi Nhung cẩn thận nghe, rồi lập tức hiểu ngay mình vừa nghe được cái gì, mặt cô trong nháy mắt trắng bệch

Cô nghe được là tiếng rên rỉ của phụ nữ, mập mờ mà cao vút, chính là từ phòng bên kia truyền tới qua cái cửa ngăn cách phía trong

Nghĩ đến lời nói của Tôn Tuệ San, hai người họ đêm nay đúng là có một đêm cuồng nhiệt!

Chỉ là, giường của Mạnh Quỳnh, ngay cả cô cũng chưa từng được nằm, nhưng bây giờ nằm trên đó là một người phụ nữ khác, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận đau đớn, cô cảm thấy thật khó thở...

Trong phòng bên, Tôn Tuệ San bị Mạnh Quỳnh ép sát vào cửa phòng ngăn cách giữa phòng anh và Phi Nhung, đôi tay không ngừng di chuyển khắp thân thể cô ta châm lên ngọn lửa dục vọng

Anh không hổ danh là một cao thủ tình trường, rất nhanh trong mắt Tôn Tuệ San đã bị bao phủ bởi màn sương dày đặc, nhưng trong mắt người đàn ông ấy vẫn là sự tĩnh lặng, tỉnh tảo, giống như chuyện trước mắt chẳng ảnh hưởng gì đến mình!

"Anh thích nghe em gọi tên anh, kêu lớn tiếng một chút!"

Khóe miệng hiện ra nụ cười tà mị, cúi thật thấp nói bên tai Tôn Tuệ San

Tôn Tuệ San nghe anh nói thích, dĩ nhiên không từ chối, cô kêu tên anh với thanh âm quyến rũ, mị hoặc mỗi lúc một lớn, chỉ cần anh thích là tốt rồi

Điều cô muốn chính là làm cho anh vui vẻ, sau đó cô sẽ từ từ ngồi lên vị trí Nguyễn phu nhân

Bàn tay người đàn ông này có ma lực có thể mê muội đàn bà, vậy nên Tôn Tuệ San không muốn buông ra người đàn ông này!

Cô lúc này hoàn toàn bị tình dục chi phối, không để ý trong mắt Mạnh Quỳnh chợt lóe lên ánh sáng.

Anh ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa thông giữa hai phòng, tiếng kêu lớn như vậy, Phi Nhung chắc đã nghe được!

Anh cố ý, cố ý để cô nghe thấy thanh âm hoan ái của anh bên này với Tôn Tuệ San, anh nghĩ tới vẻ mặt điềm tĩnh của cô lúc nãy. Lúc này để xem cô còn có thể ngụy trang được nữa không?

Đột nhiên, anh rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Phi Nhung!

Thanh âm càng lúc càng lớn khiến cô không ngủ được, cô lấy tay che lỗ tai, thẩn thờ nhìn chằm chằm cánh cửa ngăn phòng, khóe miệng nâng lên khổ sở

"Quỳnh, anh muốn gì, anh cố ý phải không? Muốn cho em khó chịu? Dùng cách này để làm nhục em?"

Cô thừa nhận, mục đích của anh đã đạt, không ai biết trong lòng Phi Nhung giờ đây chất chứa bao nhiêu đau đớn!

Nhanh chóng rời giường, cô ra khỏi phòng, cô không muốn nghe tiếp nữa, vậy là quá đủ!

Tôn Tuệ San bám chặt vào cơ thể Mạnh Quỳnh, mặt mày ửng hồng nhìn anh

"Quỳnh, chúng ta lên gường, được không?"

Cô sắp không chịu được nữa rồi, cô muốn anh cho cô nhiều hơn!

Mạnh Quỳnh lông mày dựng lên, vòng tay của anh trên người Tôn Tuệ San thả ra, không báo trước khiến Tôn Tuệ San ngã sõng soài trên đất, mờ mịt nhìn anh

"Quỳnh, có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt anh có chút khó coi, cô làm gì sai sao? Giống như là ý thức được cái gì, Tôn Tuệ San lập tức nói

"Không cần ở trên giường, ở đây cũng được!"

Tôn Tuệ San cho rằng yêu cầu vừa rồi của mình chọc giận Mạnh Quỳnh, nhưng cô ta không biết thực ra anh không giận. Đối với Tôn Tuệ San, anh chưa bao giờ có cảm tình, cô ta chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu của anh

"Muốn sao?"

Mạnh Quỳnh từ trên cao nhìn xuống Tôn Tuệ San, so với Phi Nhung, Tôn Tuệ San hoàn toàn không khơi dậy được lửa tình dục trong anh

Người phụ nữ này có vẻ đẹp diễm lệ, nhưng anh đã thấy qua ở rất nhiều phụ nữ khác khiến anh cảm thấy rất nhàm chán

Phi Nhung không giống vậy, cô là một đóa U Lan, làm cho người ta say mê U Lan!

Tôn Tuệ San thận trọng gật đầu, quỳ trên mặt đất, tay vòng lên hông Mạnh Quỳnh, thay anh cởi khóa quần!

Tay của cô ta đột nhiên bị ngăn lại bởi một cánh tay rắn chắc, anh gương mặt lạnh như băng, mắt nhìn xuống Tôn Tuệ San

"Tiếp tục kêu lên! Giống như cô vừa rồi, không có lệnh của tôi, không được dừng!"

Anh lạnh lùng nói xong, thân hình cao lớn đi về phía ghế sa lon, Tôn Tuệ San không kịp phản ứng, có chuyện gì vậy?

Suy nghĩ hồi lâu, cô ta cũng đã hiểu, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Mạnh Quỳnh tại sao phải làm như vậy, anh là muốn cô diễn trò sao? Trên mặt cô ham muốn từ từ tản đi, nhìn về phía cánh cửa sau lưng, giống như là muốn làm rõ điều gì, đứng dậy muốn mở cửa

"Dừng lại! Đừng làm ồn để yên cho vợ tôi ngủ! Năm trăm vạn, đủ đền bù cho đêm nay rồi phải không?"

Anh lấy cuốn chi phiếu, nhanh chóng ký, vứt trên mặt đất

Cả người Tôn Tuệ San đột nhiên ngẩn ra, dừng động tác. Quả nhiên phòng Phi Nhung ở bên cạnh, anh cho cô vào phòng đúng là để diễn kịch!

Trong lòng cô dâng lên nỗi ghen tức, không cam lòng, nhưng lý trí trở lại nói với Tôn Tuệ San phải kiềm chế, năm trăm vạn, đủ cho cô ăn tiêu một thời gian dài, hơn nữa đây chỉ là diễn kịch không phải tình cảm chân thật

Có tiền, có cơ hội ở trước mặt Mạnh Quỳnh mà thi triển sự quyến rũ, hơn nữa còn chọc tức được Phi Nhung, cô đương nhiên sẽ làm!

Nắm tay dần buông ra khỏi tay nắm cửa, Tôn Tuệ San chớp mắt để che kín sự ghen tức lóe lên trong mắt, bắt đầu công việc được thỏa thuận. Thanh âm của cô ta càng trở nên mờ ám, mỗi lúc một cao, cô ta muốn cho Phi Nhung nghe thấy rõ ràng, giờ phút này chồng của Phi Nhung đang hoan ái với Tôn Tuệ San!

Nhưng cả hai người trong phòng lúc ấy đều không biết được, Phi Nhung đã ra khỏi căn phòng bên cạnh từ lâu!

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Quỳnh dậy sớm, mở cửa ngăn cách hai phòng, anh nghĩ, cô tối hôm qua nhất định ngủ không được ngon giấc, anh muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã đau khổ của cô!

Nhưng, khi anh đi tới bên giường, thấy trên giường trống trơn, sắc mặt cứng đờ, trong con người hiện lên sự ngờ vực, cô thức dậy sớm vậy sao?

Cúi người xem nhiệt độ trong chăn, thấy trong chăn lạnh như băng, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, tựa hồ đoán được điều gì!

Trong mắt tỏ rõ không vui, anh ra khỏi phòng, vừa lúc mở cửa thì gặp Phi Nhung, hai người nhìn nhau

Cô dừng lại, nhìn Mạnh Quỳnh sắc mặt khó coi của anh, anh sao lại ở trong phòng cô?

Nghĩ đến thanh âm mập mờ tối qua, giờ này chẳng phải anh nên cùng Tôn Tuệ San ân ân ái ái sao?

Trong không khí tản ra mùi thơm nồng đậm, cô biết, đó là mùi hương trên người Tôn Tuệ San, trong lòng đau đớn, Phi Nhung đi vòng qua anh, về phòng mình

"Tối qua em đã đi đâu?"

Mạnh Quỳnh thanh âm từ đỉnh đầu của cô truyền đến, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cô

Cô dừng lại

"Em ở nhà"

"Em không ở phòng ngủ!"

Anh khẳng định giọng nói mang theo vài phần chất vấn

Ở trong phòng ngủ? Anh nghĩ bọn họ làm chuyện ấy, cô ở phòng bên có thể ngủ được sao?

Cố đè xuống tức giận, Phi Nhung không để ý tới lời chất vấn của anh. Thật vậy, tối qua sau khi ra khỏi phòng, cô tới phòng khách ngủ, mặc dù không nghe được thanh âm của bọn họ, nhưng vẫn không ngủ được, cho đến trời sáng, cô mới chợp mắt một lát

"Đáng chết, em nói đi!"

Mạnh Quỳnh đưa tay kéo thân thể cô quay lại, đôi tay cầm chặt hai vai của cô, anh ghét vẻ mặt không quan tâm lúc này của cô!

Phi Nhung bị đau mi tâm nhíu chặt, nhìn Mạnh Quỳnh tức giận

"Anh muốn tôi nói cái gì? Nói đêm qua nơi này quá ồn nên tôi mới tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ sao? Hay là..."

Ánh mắt cô lóe lên, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười châm chọc

"Hay là muốn tôi mở miệng quan tâm một chút thân thể anh thế nào?"

Tầm mắt hai người chạm nhau, thần sắc cô đập vào mắt anh khiến trong lòng Mạnh Quỳnh chợt ngẩn ra tựa như có thứ gì chợt lóe lên

Đúng! Anh muốn cô nói gì?

Tiết mục đêm qua anh thiết kế trong mắt Phi Nhung cư nhiên không là gì cả, anh rốt cuộc muốn nghe gì từ trong miệng cô?

Anh rốt cuộc đang vì không cách nào làm cô thống khổ mà tức giận, hay bởi vì cô không thèm để ý mà tức giận?

Anh không xác định được, điều duy nhất có thể xác định chính là anh không thích thứ cảm giác bị khống chế này!

Anh có cảm giác dường như cô đang cách anh càng ngày càng xa, tựa hồ như cô đang từ từ thoát khỏi sự khống chế của anh

Nghĩ đến đây ánh mắt Mạnh Quỳnh bỗng chốc rét lạnh hai tay nắm bả vai Phi Nhung cũng không tự chủ được gia tăng lực đạo, khiến cô đau đến thở dốc vì kinh ngạc, kèm theo đó chính là khổ ải vô biên

Anh đối với cô không có thương tiếc, cô cần gì phải mong đợi anh dịu dàng?

"Nếu như không có việc gì, tôi muốn vào phòng rửa mặt, bữa sáng anh muốn ăn cái gì đợi lát nữa tôi sẽ đi làm."

Phi Nhung liễm hạ mi mắt, giọng nói nhàn nhạt, bình tĩnh không một gợn sóng

Anh không có theo ý cô mà buông tay, ánh mắt sắc bén trở nên thâm thúy, đột nhiên cười to lên

"Được, rất được, quả nhiên là vợ tốt của Nguyễn Mạnh Quỳnh!"

Cô ngước mắt nhìn anh vẻ mặt làm cho người ta không thể nắm bắt được, ở trước mặt anh cô cố gắng giả bộ kiên cường

"Không còn việc gì nữa, em đi làm việc của mình đi! Nhớ, chồng em không thích móng vuốt của em, một ngày nào đó anh sẽ đem nhưng móng vuốt của em từng cái từng cái một bẻ xuống!"

Anh dừng lại tiếng cười, ở bên tai cô bá đạo tuyên cáo, thờ ơ phải không? Anh muốn xem xem cô có thể duy trì vẻ mặt thờ ơ này bao lâu!

Mạnh Quỳnh bỏ lại câu nói đó xoay người rời đi, hơi thở khẩn trương vốn đè nén trong không khí trong nháy mắt biến mất Phi Nhung thở phào nhẹ nhõm, cả bã vai rủ xuống, cũng không ai biết mới vừa rồi vẻ mặt thờ ơ của cô phải dùng hết bao biêu tâm lực mới có thể miễn cưỡng duy trì được

Thở dài một cái, cô lên tinh thần, đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, cô không quên mình trừ thân phận Nguyễn phu nhân ra còn là một người giúp việc!

Cô làm bữa sáng mà anh thích ăn, lúc bưng lên bàn lại nghe quản gia nói Mạnh Quỳnh đã sớm đến công ty, Phi Nhung chỉ có thể cười khổ, tự mình ăn bữa sáng

Cho đến trưa cô đều ở trong vườn hoa của biệt thự, cô không thể ra khỏi cửa cũng không muốn bước vào phòng mình, chỉ cần bước vào phòng cô sẽ tự nhiên nhớ đến tiếng rên của Tôn Tuệ San đêm qua, cứ nhớ đến một lần tim cô sẽ đau một lần

Phi Nhung pha trà hoa cỏ ở dưới bóng cây đọc sách giết thời gian. Buổi sáng cô vô tình đọc được trên báo biết ba đã xuất viện, mà tập đoàn Phạm Thị cũng đã vượt qua nguy cơ. Cô không biết cuối cùng ai đã đưa tay giúp đỡ tập đoàn Phạm Thị, nhưng từ đáy lòng cô rất cám ơn người thần bí đó đã đầu tư vào tập đoàn Phạm Thị

"Cô chủ có người đem một món đồ đến nói là tặng cho cô!"

Quản gia cúi đầu đứng trước mặt Phi Nhung, rủ thấp đôi mắt khiến người ta không biết ông ta đang nghĩ gì

Cô ngớ ngẩn, tặng đồ cho cô? Ai lại tặng đồ cho cô?

"Ông thay tôi từ chối đi!"

Lực chú ý của Phi Nhung đặt trở lại trên sách. Không cần biết ai tặng đồ cho cô, tặng cô thứ gì, thứ đó cũng không thể nhận, nguyên nhân rất đơn giản, cô không muốn làm cho Mạnh Quỳnh có cơ hội nhục mạ cô, nhận đồ không thể nghi ngờ chính là tự rước lấy phiền phức

"Vâng."

Quản gia xoay người rời đi, nhưng không bao lâu quản gia lại quay về chỗ này

"Cô chủ, người đó kiên trì muốn đưa, đuổi cũng không đi!"

Chân mày cô hơi nhíu, đuổi không đi? Không muốn làm quản gia khó xử, Phi Nhung bỏ trà và sách trong tay xuống, đứng dậy tự mình đi ra xem một chút

Cô vốn nghĩ rằng đây chỉ là một món đồ nhỏ nhưng không ngờ món đồ được đưa tới lại lớn như vậy, một cây Piano! Còn là loại đàn cao cấp nhất và là loại có số lượng hạn chế

Từ cái nhìn đầu tiên cô đã thích, ánh mắt không thể rời khỏi cây đàn, cô bước tới phía trước cây dương cầm nhẹ nhàng chạm tay vào những phím đàn trắng đen, những âm điệu vang lên làm cho mặt cô hiện lên vẻ hưng phấn

"Phạm tiểu thư, xin ký nhận!"

Lực chú ý của cô bị kéo trở về

"Là ai tặng?"

Ai sẽ tặng Piano cho cô? Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cận Hạo Nhiên, là anh ta sao? Sao lại tặng cho cô món đồ quý như vậy? Cây Piano này vừa nhìn cũng đã biết giá của nó không rẻ, hơn nữa còn là loại không phải chỉ có tiền là có thể mua được!

"Thật xin lỗi, khách không để lại tên, chỉ dặn phải đưa cho Phạm tiểu thư!"

Nhân viên giao hàng áy náy nói

"Vậy... Tôi không thể nhận!"

Cô liếc mặt nhìn Piano, thích là một chuyện, nhưng có nhận hay không lại là chuyện khác rồi

"Phạm tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi, nếu cô không ký nhận món hàng này chén cơm của chúng tôi sợ rằng..."

Nhân viên giao hàng nhìn Phi Nhung với vẻ mặt đáng thương, trong mắt có sự khẩn cầu, giống như nếu cô không nhận sẽ là chuyện tàn khốc cỡ nào

"Nhưng..."

"Phạm tiểu thư cô nhất định là người am hiểu về đàn, cô nên nhìn ra sự đặc biệt của cây Piano này, âm điệu của nó rất chính xác, nếu không... Cô hãy thử xem?"

Phi Nhung đặt tay lên Piano, cây đàn này quả thật đặc biệt, không đành trong lòng càng ngày càng đậm hơn

"Cô chủ, cô nhận đi! Đây có lẽ là cậu chủ muốn cho cô một niềm vui bất ngờ."

Quản gia không nói gì đột nhiên mở miệng

Mạnh Quỳnh cho cô sự kinh hỷ? Cô nửa tin nửa ngờ, cô không thể nắm bắt được Mạnh Quỳnh, Anh ta tặng Piano cho cô làm gì?

Chịu không được sự khẩn cầu của nhân viên giao hàng cuối cùng Phi Nhung vẫn nhận lấy cây Piano

Cô đem cây Piano đặt trong một căn phòng ở một góc vắng vẻ nhất của ngôi biệt thự, sau đó suốt buổi chiều cô đều ở trong căn phòng miễn cưỡng có thể được gọi là "phòng đàn" này

Cho đến gần tối, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, điện thoại vừa được nối thông liền truyền đến giọng một người phụ nữ

"Nguyễn phu nhân phải không?"

"Phải, xin hỏi cô là?"

Phi Nhung cau mày, giọng nói này cô chưa từng nghe qua

"Tôi là ai cô không cần biết, tôi đặc biệt gọi đến nói cho cô biết một tiếng Nguyễn tổng tối nay sẽ qua đêm ở chỗ tôi, cô không cần chờ ngài ấy dù sao cũng không đợi được!"

Giọng nói của người phụ nữ mang theo vài phần khiêu khích cùng chanh chua, tựa hồ đang khoe khoang cái gì

Tay cô run lên điện thoại thiếu chút nữa cũng trượt ra ngoài, dùng sức nắm chặt điện thoại, Phi Nhung che giấu tốt sự đau lòng của mình

"Tôi biết rồi, làm phiền cô thay tôi chăm sóc anh ấy!"

Cô vừa nói xong liền ngắt điện thoại, trong lòng tựa hồ bị một đôi tay thật chặt níu lấy, sắp hô hấp không được, xem ra tối nay cô lại không cần làm bữa tối cho anh ta nữa rồi...
_______________________

Ra dẻ chi h hụt hẫng chưa na9=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro