Chương 60: Đột Nhiên Thay Đổi Làm Lòng Cô Bất An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một thời gian dài điều dưỡng, vết thương trên chân Phi Nhung đã tốt lên rất nhiều không cần phải dùng xe lăn

Cô đã có thể hành động tự nhiên lúc không có Mạnh Quỳnh bên cạnh, tùy ý đi tới đi lui ở bất kỳ chỗ nào

Tâm tình của cô cũng tốt lên nhiều

Lúc gần tối quản gia nhận được điện thoại của anh nói buổi tối sẽ không về ăn cơm tối

Phi Nhung đang bận rộn trong phòng bếp trong lòng cũng có chút mất mát, vốn hôm nay định sẽ làm một ít món anh thích ăn để cám ơn sự chăm sóc mấy ngày nay của anh, nhưng...

"Anh ấy có nói gì không?"

Mi tâm cô chau lại

"Cậu chủ không có nói, chỉ nói cô chủ không cần chờ cậu ấy!"

Quản gia liễm hạ mi mắt cung kính trả lời.

Không cần chờ anh? Anh sẽ khuya lắm mới về sao?

Lòng Phi Nhung đột nhiên trầm xuống, cũng không có khẩu vị dùng cơm

Cô trở về phòng rất sớm, nhưng làm sao cũng không ngủ được, cô dường như đã hình thành thói quen trước khi ngủ nhìn thấy Mạnh Quỳnh rồi.

Cô cho là có lẽ anh tối chút sẽ trở về, nhưng không ngờ là mãi cho đến trời sáng Mạnh Quỳnh vẫn không xuất hiện ở trước mặt cô

Cả đêm không về?

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng Phi Nhung mơ hồ trồi lên một tia bất an, không kịp nghĩ ngợi gì thêm nữa, cô nhanh chóng xử lý tốt chính mình, cô muốn đi tìm anh!

Cô vì mình tìm một cái cớ rất tốt, đó chính là mang bữa sáng đến cho anh

Khóe miệng nở ra một nụ cười, Phi Nhung bảo tài xế chở cô đến công ty, trực tiếp đi thang máy lên lầu

Không biết Mạnh Quỳnh thấy cô đến có thể vui hay không? Nghĩ đến nụ cười trên mặt và sự cưng chiều của anh trong lòng cô bị một hồi ấm áp bao vây

"Tổng... Tổng giám đốc phu nhân?"

Trần Nhân Như thấy Phi Nhung từ trong thang máy ra ngoài thì đi đến nghênh đón

"Tổng giám đốc phu nhân, sao cô lại đến đây?"

"Tổng giám đốc đâu? Tôi đến đưa chút đồ cho anh ấy."

Phi Nhung ưu nhã mỉm cười, ánh mắt lướt qua Trần Nhân Như không kịp chờ đợi muốn gặp được Mạnh Quỳnh, bánh ngọt sáng nay là cô làm thử cách mới, cô muốn biết anh có thích hay không

"Tổng, tổng giám đốc ngài ấy..."

Ánh mắt Trần Nhân Như tránh né, sự bất an trên mặt khiến Phi Nhung cau mày, cô ấy tựa hồ có cái gì khó nói nên lời

"Anh ấy thế nào?"

Lòng cô trầm xuống, lo lắng nắm lấy tay Trần Nhân Như, anh đã xảy ra chuyện gì sao?

Trần Nhân Như giương mắt nhìn Phi Nhung một chút, trong mắt tựa hồ đang dùng dằng cuối cùng giống như là bằng bất cứ giá nào trở tay cầm ngược tay cô

"Tổng giám đốc phu nhân, đây vốn là chuyện riêng của tổng giám đốc, bất kể ngài ấy ở bên ngoài qua đêm với người phụ nữ nào tôi cho dù biết cũng phải giữ mồm giữ miệng, nhưng tôi lại thật sự không thích hành động của Tôn Tuệ San, cô ta sao lại có thể ngay cả chồng của em họ mình cũng..."

Oanh một tiếng, Phi Nhung chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cùng phụ nữ ở bên ngoài qua đêm? Còn là cùng với chị họ?

Đây chính là nguyên nhân tối hôm qua anh cả đêm không về sao?

Trong lòng bị hung hăng đau nhói, Phi Nhung ngay cả những lời phía sau Trần Nhân Như nói cái gì cũng không có nghe vào

Đây là điều từ trước đến nay cô vẫn luôn lo sợ, cuối cùng cô vẫn không nắm bắt được anh sao?

"Bà Tổng?"

Trần Nhân Như thử kêu cô, sắc mặt cô giờ phút này tái nhợt làm cho người ta sợ hãi

Phi Nhung im lặng xoay người, trên mặt không có chút huyết sắc nào, trong đầu không ngừng vang lên những lời mới vừa rồi mình nghe được, ngay cả túi chứa bữa sáng trong tay rơi trên mặt đất lúc nào cũng không phát hiện

Cô không biết mình làm sao ra khỏi toà nhà của tập đoàn Nguyễn thị, cô tựa như một cái xác không hồn bước lên xe trở về biệt thự

Cô cũng không biết mình làm sao vượt qua ngày hôm nay, điều duy nhất cô biết chính là mình đang đợi Mạnh Quỳnh trở về

Đêm khuya, Phi Nhung nằm trong căn phòng tối đen như mực, đôi mắt cũng mở rất to

Đêm nay Mạnh Quỳnh cũng sẽ không về sao?

Cô cắn chặt môi, anh vẫn ở cùng một chỗ với chị họ sao?

Trong đầu hiện ra một màn cô nghe được bên ngoài phòng mình hôm ở nhà ba mẹ, Phi Nhung chậm rãi nhắm mắt lại, tại sao tâm lại có thể đau hơn so với trước kia? Đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn!

Trong bóng tối, cửa phòng bị đẩy ra, cô cả kinh trong lòng, rốt cuộc anh đã trở về rồi sao?

Cô phải đối mặt với anh thế nào đây?

Mắt nhắm mắt mở coi chuyện gì cũng chưa xảy ra? Hay chất vấn anh vì sao không về?

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cho đến cảm thấy vị trí bên cạnh hơi lún xuống, toàn thân Tả Tình Duyệt căng thẳng, trong lòng vẫn không nắm được chủ ý

"Quỳnh?"

Phi Nhung khẽ gọi ra tiếng, xoay người đối mặt với anh, hành động hôm nay của anh thật kỳ quái

Nếu là trước kia, cho dù biết cô ngủ anh cũng sẽ len lén cho cô một nụ hôn ngủ ngon, mà hôm nay, anh chỉ là ngủ ở bên cạnh mình, an tĩnh đến đáng sợ

Phi Nhung không có được đáp lại, trong lòng càng thêm bất an, bọn họ sẽ trở lại cục diện căng thẳng trước kia sao?

Không, cô không muốn!

Cho dù là mắt nhắm mắt mở cũng được, cho dù là tự lừa gạt mình cũng được, cô không muốn tiếp nhận sự thật này

Phi Nhung bám vào thân thể của anh, không ngừng hôn, anh từng nói qua, anh thích thân thể của cô, có lẽ thân thể của mình có thể vãn hồi được thứ gì!

"Anh rất mệt!"

Mạnh Quỳnh lấy tay cô quấn vòng quanh anh ra, đem cô từ trong lòng ngực đẩy ra, thanh âm trầm thấp mơ hồ lộ ra một cỗ mệt mỏi cùng không nhẫn nhịn

Đây không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh tưới đến trên đầu cô, ngay cả tim cũng một mảnh lạnh như băng, giống như bị hàn băng bao phủ.

Phi Nhung cắn chặt môi xoay người lại, trong lòng thoáng qua một tia khổ sở.

Mạnh Quỳnh mơ hồ nhận thấy được cô không vui, muốn tiến tới an ủi, nhưng anh thật quá mệt mỏi!

Hay là ngày mai lại nói xin lỗi!

Hôm sau Phi Nhung tỉnh lại, anh đã không có ở trên giường, rời giường hỏi quản gia, nghe nói sáng sớm Mạnh Quỳnh đã ra cửa, nhận một cú điện thoại, đi rất gấp. Phi Nhung nhìn cửa ngẩn người, anh ấy vội vã đi gặp chị họ sao?

Khắp biệt thự đều là hồi ức về Mạnh Quỳnh, cô không muốn ở nơi này, trong lòng đã khó chịu nói không nên lời, cầm ví da ra cửa

Cô nhớ đến nhà trưng bày sinh vật biển mà Cận Hạo Nhiên đã từng dẫn cô đi, có lẽ chỗ đó sẽ làm mình từ trong bi thương mà Mạnh Quỳnh lưu lại cho cô đi ra

Cận Hạo Nhiên, hình như mình đã rất lâu rồi không có tin tức của anh ta, cô chỉ biết anh gia nhập nhóm bác sĩ chữa trị cho Tâm Ngữ. Không biết anh bây giờ thế nào, bệnh tình của Tâm Ngữ có khá hơn chút nào không?

Cô không có phát hiện, khi cô mới ra cửa không lâu, quản gia gọi một cú điện thoại.

"Nhân Nhân, cô chủ vừa đi khỏi!"

Đầu dây bên kia khóe miệng Trần Nhân Như nâng lên một chút ý cười, đi rồi sao?

Rời đi như vậy nghĩa là cô đã không có trong phạm vi bảo vệ của Mạnh Quỳnh!

"Chú, cháu biết rồi, cháu sẽ nói với tổng giám đốc."

Trong mắt Trần Nhân Như bắn ra một tia hàn băng, cô ta sẽ nói với Mạnh Quỳnh, chỉ là nói với anh nội dung gì thì không biết được!

Thời gian vừa qua cô ta biết Mạnh Quỳnh và Phi Nhung ngọt ngào như thế nào, ngọt ngào phải không? Cô ta muốn tự tay phá hủy ngọt ngào của Phi Nhung!

Phạm Phi Nhung cô quá mức đơn thuần, không thích hợp làm Nguyễn phu nhân, mà cô ta lại không giống vậy

Nếu là cô ta... Cô ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn để ổn định vị trí Nguyễn phu nhân của mình, khiến ai cũng không thể lợi dụng thời cơ!

Bên ngoài nhà trưng bày sinh vật biển, Phi Nhung còn chưa kịp bước ra ngoài, liền không ngờ gặp được một người

"Em họ, sao lại một mình ở chỗ này? Chồng em không đi cùng em sao?"

Tôn Tuệ San mặc toàn thân thời trang hướng Phi Nhung đi đến, nụ cười trên mặt tựa hồ mang theo vài phần đắc ý..

Phi Nhung khẽ cau mày, sao lại gặp cô ta ở chỗ này?

Nghĩ đến những lời Trần Nhân Như đã nói với cô, tâm tình Phi Nhung vốn đã điều chỉnh tốt nay lại trầm xuống

Cô không biết mình có thể đối mặt với người phụ nữ trước mặt này không, xoay người muốn rời đi

Tôn Tuệ San đến là có mục đích đương nhiên sẽ không cho cô được như ý, lập tức chặn trước mặt cô

"Em họ, sao vừa nhìn thấy chị liền muốn tránh thế? Hai vợ chồng em thật đúng là trái ngược nhau, em có biết khi Mạnh Quỳnh nhìn thấy chị sẽ nhiệt tình... Cỡ nào!"

Như có như không lôi kéo cổ áo, phía trên ấn ký màu đỏ nhạt cứ như vậy không hề che đậy hiện ra trước mắt Phi Nhung, dấu vết như vậy cô quá mức quen thuộc

Mạnh Quỳnh vẫn luôn thích lưu lại ấn ký trên cổ cô, anh nói, là anh cố ý muốn đem vết hôn in ở khắp những nơi mọi người có thể nhìn thấy được, biểu thị quyền sở hữu công khai của anh

Cô còn nhớ rõ khi mình nghe được câu này trong lòng quá mức kích động dẫn đến ngại ngùng.

Nhưng bây giờ lại thấy châm chọc đến cỡ nào, thì ra hành động như vậy của anh không phải chỉ đối mình cô, ở trên thân những người phụ nữ khác anh cũng dùng cách này để công khai quyền sở hữu

Sắc mặt cô tái nhợt, dường như một giây sau sẽ ngã xuống

Tôn Tuệ San thấy bộ dáng của cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười đắc ý, thân mật tiến lên đỡ Phi Nhung

"Em họ à, không phải chị nói em, em dù sao cũng là Nguyễn phu nhân, sản nghiệp của Quỳnh lớn như vậy, mà sức khỏe của em lại còn kém như vậy chịu không nổi gió thổi? Em như vậy làm cho chị thật lo lắng đó!"

Phi Nhung đảo mắt nhìn Tôn Tuệ San, trong lòng trồi lên một tia châm chọc, tại sao người phụ nữ này lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy?

"Chị đã gọi tôi một tiếng em họ, vậy thì xin Tôn tiểu thư hãy ra dáng chị họ một chút! Chứ không phải giành đàn ông với em họ mình!"

Phi Nhung nhìn chằm chằm Tôn Tuệ San, trong mắt bắn ra một ánh sáng bén nhọn

Tôn Tuệ San bị khí phách trên người cô đột nhiên tản mát ra chấn kinh, trong lòng giật mình

Trong nháy mắt mất hồn, nhưng sau đó lại khôi phục lại như cũ, cao ngạo ngẩng cằm lên, nháy mắt mang theo vài phần khinh thường

"Đàn ông của em họ? Em cho rằng chỉ bằng một tờ giấy hôn thú thì anh ấy chính là đàn ông của em sao? Nhung Nhung, em thật là ngây thơ, nếu muốn nắm được người đàn ông thì không phải chỉ có giấy hôn thú là được đâu, còn phải bắt được tim của anh ta nữa, càng phải làm cho anh ta mê luyến thân thể em, nhưng chị nghĩ về điểm này hiển nhiên là em làm chưa đủ tốt. Em biết tối hôm trước Quỳnh nói với chị cái gì không?"

Mi tâm Phi Nhung chợt nhăn chặt hơn, cô biết rõ những lời Tôn Tuệ San muốn nói là những điều cô không muốn nghe, nhưng trong lòng cô lại có một thanh âm vang lên đang nói cho cô biết đó là cái nhìn của Mạnh Quỳnh về cô, cô nên biết

Tôn Tuệ San không cần biết cô có muốn nghe hay không, cô ta vẫn phải nói với cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười thương hại

"Anh ấy nói, em chẳng qua là một món đồ chơi thôi, thân thể của em mặc dù có sức hút với anh ấy nhưng cũng chỉ là một món ăn, rồi cũng sẽ có một ngày chán ăn, em hiểu chưa? Anh ấy đã chán em rồi!"

Phi Nhung như bị sét đánh, chán cô?

Anh ấy thật sự chán cô rồi sao? Nghĩ đến phản ứng lãnh đạm của anh đêm qua, Phi Nhung giống như bị rơi vào một nơi đầy trời băng tuyết

Có lẽ là vậy!

Hành động của anh là minh chứng tốt nhất không phải sao?

"Em họ..."

Tôn Tuệ San nhìn sắc mặt cô như đám tro tàn, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý, còn muốn châm thêm một ngọn lửa làm nội tâm cô hoàn toàn sụp đổ

Phi Nhung đẩy thân thể cô ta ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ. Cô không muốn ở lại thêm một phút nào. Tôn Tuệ San là tới thị uy, cô lại không đối kháng được với cô ta, lặng lẽ đi về phía trước, bỏ lại Tôn Tuệ San đầy mặt đắc ý

"Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tiếp theo phải xem cô rồi!"

Tôn Tuệ San lấy điện thoại di động ra gọi đến một dãy số xa lạ

Phụ nữ quả thật có lúc chính là một sinh vật đáng sợ, giống như cô ta và Trần Nhân Như bây giờ

Mặc dù biết Trần Nhân Như cũng chỉ lợi dụng mình đối phó Phi Nhung, nhưng cô cũng cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng, bởi vì cô cũng có thể chiếm được lợi ích từ trong đó, không phải sao?

Họ đều muốn đoạt được vị trí Nguyễn phu nhân, đoạt được tài phú của Nguyễn gia, cho nên Phi Nhung là kẻ thù chung của bọn họ

Đến cuối cùng, chưa biết người nào sẽ là người chiến thắng, tất cả đều có thể, đúng không?

Tài xế đã sớm bị cô đuổi đi, Phi Nhung không có mục đích đi lang thang trên đường, cô thế nhưng không biết mình nên đi đến nơi nào!

Chán cô?

Tất cả mọi thứ tốt đẹp này đều phải kết thúc sao? Ngay vào lúc cô đã đủ hãm sâu, đúng lúc cô càng thương anh hơn, lại là lúc cô phát hiện mình đã không cách nào có thể tự kiềm chế!

Tại sao thực tế luôn tàn nhẫn như vậy, mặc dù trước kia trong một bắt đầu tốt đẹp cô vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình, ngộ nhỡ có một ngày tất cả những thứ này biến mất, cô sẽ chịu nổi sao?

Sự thật nói cho cô biết, cô chịu không nổi, nhưng lại không thể không bức chính mình tiếp tục chịu đựng!

Bất tri bất giác trời đã tối rồi, Phi Nhung đứng trước một quán rượu bồi hồi hơn mười phút, cuối cùng cũng bước vào, cô muốn say một lần, hi vọng say sẽ không phải đối mặt với thực tế

Trong quán rượu sa hoa trụy lạc cô có chút không thích ứng, hướng quầy bar gọi rượu, rượu cứ liên tục được rót vào miệng, đối với người cố ý mua say mà nói uống say là chuyện hết sức dễ dàng, huống chi người ít khi uống rượu như Phi Nhung

Không bao lâu, trên bàn liền bày ra vô số ly rượu trống không

"Tại sao chứ?"

Cô say nỉ non không rõ ràng, tại sao Mạnh Quỳnh lại chán cô? Biểu hiện của cô chưa đủ tốt sao? Hay là cô quá mức không lưu loát, không đủ nhiệt tình?

Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh anh không ngừng thăm dò từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô, chẳng lẽ thật phải dùng thân thể mới nắm bắt được một người đàn ông sao?

Cô không hiểu đàn ông, càng không hiểu Mạnh Quỳnh!

"Tiểu thư, một mình ở đây uống rượu rất không có ý nghĩa? Tôi uống cùng cô, được không?"

Người đàn ông này ngay từ đầu khi Phi Nhung bước vào quán, cũng đã khóa chặt con mồi. Cô không thích hợp uống rượu ở nơi này, cô quá mức thanh thuần, nhưng cũng chính vì điểm này lại làm cho người ta càng muốn nhúng chàm

Trừ hắn ra, hắn còn phát hiện vô số ánh mắt ngay từ đầu đã dừng lại trên thân người phụ nữ này!

Cũng may hắn đến bên cạnh mỹ nữ này trước một bước

Phi Nhung khẽ cau mày, nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt lắc đầu một cái

"không, không cần!"

Không phải Mạnh Quỳnh, cô không muốn cùng anh ta uống rượu!

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, nhưng cũng không buông tha, đêm nay người phụ nữ này cho dù không trở thành con mồi của hắn cũng sẽ trở thành con mồi của người khác, hắn cần gì phải thối lui đây?

Nhưng lúc hắn đang muốn tiếp tục tiến thêm một bước nữa, một lực lượng khổng lồ đầy hắn ta ra

Hắn tức giận nhìn người vừa tới, khi tiếp xúc với sự bén nhọn trong mắt người đó, trong lòng ngẩn ra, khí thế trong giây lát cũng yếu đi

Người đàn ông này có đôi con ngươi màu lục làm cho người ta không rét mà run

"Là anh sao!"

Phi Nhung mơ mơ màng màng thấy được người quen, hơi men say làm cho cô tháo xuống tất cả lòng phòng bị...
___________________

Cận Hạo Nhiên, Kiều Nam hay Mạnh Quỳnh?:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro