Chương 73: Xúc Động Ôm Cô Vào Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung bỗng dừng lại, trái tim run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi, giống như phía sau lưng có thú dữ đang nhìn chằm chằm cô

"Em đi đâu vậy?"

Mạnh Quỳnh chậm rãi đến gần cô, đôi mắt sắc bén híp lại, anh biết cô đang sợ!

Trong lòng trào dâng cảm giác khoái cảm trả thù, tràn ngập khinh thường, người đàn bà đáng chết! Sao cô dám để ý tới nhiều đàn ông đến vậy?

Nghĩ tới đây, thái độ Mạnh Quỳnh càng thêm lạnh lùng

"Em... Em cảm thấy không khỏe, muốn... em muốn về phòng nghỉ ngơi"

Cơ thể Phi Nhung run rẩy, giọng nói vừa rồi bên tai khiến cô sợ hãi, khiến cô nhớ về đêm tân hôn nhục nhã đó

"Có khách tới nhà, em là cô chủ của nhà này, đúng ra nên ở đây tiếp khách mới phải phép chứ"

Mạnh Quỳnh ôm lấy cô vào lòng, ép cô nhìn thẳng vào mặt những người đàn ông kia

Cô chủ? Phi Nhung trong lòng cười khổ, cô còn là cô chủ sao?

Hay nói đúng hơn từ trước tới giờ cô đâu phải thành viên của cái gia đình này!

Cô biết, Mạnh Quỳnh cố ý muốn ép cô ở lại, để cô nếm trải đau khổ, nhục nhã, nhớ tới lần Tiết Lâm Phong đưa anh say khướt trở về nhà, cô cũng sợ hãi như vậy. Nhưng chính sự dịu dàng cùng yêu thương của Mạnh Quỳnh lúc ấy đã xua tan hết sợ hãi trong cô

Nhưng giờ đây, anh cố tình tạo đau khổ cho cô, không cho cô tình yêu, cô không xứng đáng được tôn trọng đến vậy sao? Thậm chí còn chẳng xứng để anh thương tiếc

Mạnh Quỳnh! Anh có ý thức được rằng mình quá tàn nhẫn rồi không?

"Tổng giám đốc Nguyễn, Nhung Nhung đã mệt rồi, nên để cô ấy..."

Một giọng nói ôn hòa truyền vào tai Phi Nhung, cô chợt giật mình, vội nhìn về phía phát ra tiếng nói, đáp lại cô là một đôi mắt đầy quan tâm, là anh! Cận Hạo Nhiên!

Sao anh ấy cũng ở đây?

"Vợ tôi không yếu đến vậy đâu, anh nói không đúng rồi, phải không em yêu!"

Anh cắt đứt câu nói của Cận Hạo Nhiên, đôi mắt sắc bén bắn ra ánh sáng khác thường, anh biết Cận Hạo Nhiên chắc chắn sẽ tới với mục đích là gặp người đàn bà này

Tốt thôi, anh sẽ cho Cận Hạo Nhiên sáng mắt ra!

Nghĩ tới trước đây Cận Hạo Nhiên cũng từng có quan hệ mập mờ với Phi Nhung, ánh mắt Mạnh Quỳnh càng thêm đen tối

Anh tự hỏi nếu Cận Hạo Nhiên biết người mà anh ta đang yêu và quan tâm kia đang mang thai con của kẻ khác thì liệu Cận Hạo Nhiên có đau đớn như mình không? Có cảm giác muốn hủy diệt tất cả như Nguyễn Mạnh Quỳnh anh không?

Sắc mặt Cận Hạo Nhiên tái xanh, lo lắng nhìn Phi Nhung, mặt cô trắng bệch, rõ ràng là không khỏe?

Nhìn cô còn yếu hơn lúc trước khi ở bệnh viện!

Có chuyện gì đã xảy ra với cô? Tại sao trong mắt cô, anh không còn thấy ánh sáng nữa, bao phủ nơi đó chỉ còn là tuyệt vọng, chán nản?

Kiều Nam đâu? Cận Hạo Nhiên trong lòng có thật nhiều câu hỏi muốn được giải đáp, thời gian này anh đang dành hết tâm trí chữa trị cho Tâm Ngữ, nên không quan tâm đến Phi Nhung, điều này khiến anh tự trách bản thân

"Em cảm thấy khỏe hơn rồi"

Cảm thấy trong lời nói của Mạnh Quỳnh ẩn chứa tức giận, Phi Nhung miễn cưỡng tươi cười, nếu anh cố ý khiến cô khổ sở vậy cô sẽ để anh toại nguyện!

Cũng tốt thôi!

"Ăn tối trước đã! Hãy thử tay nghề nấu nướng của vợ tôi đi, cô ấy nấu nướng rất ngon đấy!"

Mạnh Quỳnh khóe miệng cười yếu ớt, bày ra bộ dạng hiếu khách, nắm tay Phi Nhung đi tới phòng ăn tự mình kéo ghế cho cô ngồi xuống, anh săn sóc cô nhưng trong mắt là bóng tối như ác ma, cô cảm thấy mình như đang ngồi ăn bên cạnh một đống lửa vậy, vô cùng khó chịu

Từ đầu đến kết thúc bữa ăn, cô cảm thấy có vài ánh mắt đang dõi theo mình khiến cô không dám động đậy

Sau khi ăn xong, Mạnh Quỳnh cùng mọi người tới thư phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã được giải thoát khỏi áp lực, Phi Nhung nhân lúc trời tối, ra ngoài ngồi trên xích đu ở trong vườn, đối mặt với tương lai, cô lại chìm vào những suy nghĩ miên man

Cô muốn rời khỏi đây, nhưng cô biết, mình trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Mạnh Quỳnh, người duy nhất có thể giúp cô là Kiều Nam thì vẫn bặt vô âm tín, thời gian thì cứ trôi đi, cô không biết mình phải làm sao

"Nhung Nhung..."

Giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền đến, cô không phản ứng, cô đang cố gắng trấn tĩnh, cô biết, Mạnh Quỳnh không cho phép mình làm anh ấy mất mặt trước mọi người

"Nhung Nhung, em..."

Cận Hạo Nhiên đến trước mặt Phi Nhung, nhìn cô, trong anh tràn đầy thương tiếc

"Nhung Nhung, em gầy quá."

Cô trông tiều tụy như vậy khiến anh đau lòng

"Cận tiên sinh, anh nói đùa phải không, tôi rất khỏe mà."

Cô cố bày ra khuôn mặt tươi cười, đối với người đàn ông này, cô có một cảm giác rất quen thuộc. Cô còn nhớ anh đã giới thiệu bạn bè cho cô biết

Kể từ khi rời khỏi nhà bà ngoại, đó là lần đầu tiên Phi Nhung cảm thấy gần gũi với biển như vậy, nhưng sau đó cô chẳng còn cơ hội trở về nơi ấy nữa

"Nhung Nhung, em giận anh sao, nên mới lạnh nhạt với anh như vậy!"

Cận Hạo Nhiên mi mắt hơi nhíu, không biết vì sao, anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày càng xa

Lúc nhỏ, cô thường dùng giọng nói ngây thơ ngọt ngào gọi anh "Tiểu Bối", mấy tháng trước, cô dùng giọng nói dịu dàng gọi anh Hạo Nhiên, mà bây giờ, chỉ lạnh nhạt Cận tiên sinh!

"Hạo... Hạo Nhiên, anh có khỏe không?"

Nhìn khuôn mặt bị tổn thương của anh, cô không đành lòng, đã lâu không nhìn thấy anh, anh lẽ ra nên ở bên cạnh chữa trị cho Nguyễn Tâm Ngữ mới đúng chứ!

"..."

Cận Hạo Nhiên trầm mặc một lúc lâu, anh có khỏe không? Ngay cả anh cũng không biết mình có khỏe hay không nữa!

Từ lần ở bệnh viện thấy cô khóc trong ngực Kiều Nam, trong lòng anh luôn mâu thuẫn, mình có còn đủ tư cách để che chở, yêu thương cô nữa hay không?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười một cách hồn nhiên, Cận Hạo Nhiên không khỏi khẽ cau mày, bàn tay vô thức xiết chặt

"Em còn yêu Mạnh Quỳnh sao?"

Cận Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Phi Nhung, muốn thấy chút tâm tình trong đôi mắt cô, gương mặt cô rất bình tĩnh, cô không trả lời, nhưng anh vẫn hiểu

"Nhung Nhung, Kiều Nam là người đàn ông không tệ!"

Cận Hạo Nhiên đột nhiên nói, trong lòng trào dâng khổ sở

Kiều Nam là người dám yêu dám hận, một khi đã yêu, sẽ không buông tay!

Nếu anh ấy cảm thấy Phi Nhung không hạnh phúc, cho dù cô không nói ra, mình không yêu Mạnh Quỳnh hay cô chỉ là chán ghét cuộc sống như thế này, anh ấy cũng sẽ bất chấp tất cả giúp cô rời khỏi Mạnh Quỳnh!

Trong mắt ẩn chứa sự kiên định!

Hay là anh nên đáp ứng yêu cầu của Mạnh Quỳnh, nhưng anh cũng muốn thu xếp ổn thỏa cho Phi Nhung!

Nhìn cô, Cận Hạo Nhiên có cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Và anh đã làm vậy, kích động ôm cô vào lòng, cảm nhận cô đang ở bên mình, trong lòng trào dâng khổ sở

"Hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, Nhung Nhung, em phải luôn hạnh phúc đấy!"

Cận Hạo Nhiên mặc dù không muốn buông, nhưng vẫn buông Phi Nhung ra, dịu dàng cười nhìn cô.

Cô còn yêu Mạnh Quỳnh sao?

Trong màn đêm nơi vườn hoa, cô nhìn theo bóng lưng Cận Hạo Nhiên. Cô từng vô số lần tự hỏi chính mình, sao có thể không thương đây? Cô cũng hi vọng mình không yêu, như vậy thì sẽ dễ dàng buông bỏ, không phải sao?

Cúi đầu, ánh mắt nhìn vào bụng của mình

"Bảo Bối, con nói xem mẹ có nên tiếp tục tình yêu này không?"

Trả lời cô là sự tĩnh lặng, cô thở dài, Phi Nhung quyết định không suy nghĩ đến những vấn đề khiến mình phiền não nữa, dù cố nghĩ thì cũng chẳng thay đổi được gì không phải sao?
.............

Thư phòng

Sở Phàm cùng Tiết Lâm Phong ra ngoài cho Cận Hạo Nhiên cùng Mạnh Quỳnh có không gian riêng để trò chuyện, một phòng trầm mặc, gương mặt hai người đàn ông này cũng âm trầm, không khí như đang bị dồn nén

"Tôi chấp nhận đề nghị của anh!"

Không biết qua bao lâu, Cận Hạo Nhiên đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sắc bén ẩn chứa kiên định nhìn thẳng Mạnh Quỳnh, nói cho anh ta câu trả lời của mình.

Mạnh Quỳnh nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang đỏ, để cho chất lỏng đỏ đẹp mắt ấy vẽ lên thành li những đường cong hoàn hảo, nghe anh nói, anh thoáng trong mắt hiện lên ý không vui, lạnh lùng nói

"vì vợ tôi?"

Vừa rồi, anh đã nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau trong vườn, vô thức nắm chặt tay, lời nói càng thêm lạnh lùng

"Tiểu Ngữ thích anh, nếu không vì để cho con bé vui vẻ, anh cho rằng tôi sẽ để anh ở bên cạnh con bé sao? Tôi sẽ không cho kẻ nào làm tổn thương Tiểu Ngữ, dám làm con bé tổn thương thì sẽ phải trả giá rất đắt, anh hiểu chứ?"

Nếu như vì Phi Nhung mà tổn thương Tiểu Ngữ, vậy anh càng không thể tha thứ!

Cận Hạo Nhiên cười khẽ, giọng nói ôn hòa

"Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ không làm bất cứ ai tổn thương cả, nhưng tôi lại có người cần nhờ anh bảo vệ và che chở!"

Cần nhờ che chở và bảo vệ? Mạnh Quỳnh trong lòng dâng lên sự châm chọc, không cần suy nghĩ, anh cũng biết, người mà Cận Hạo Nhiên muốn nhờ anh bảo vệ và che chở là ai!

"Anh chỉ cần bảo vệ tốt Tiểu Ngữ là đủ rồi, về phần người kia, không cần anh quan tâm!"

Anh lạnh lùng mở to mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy vườn hoa, trên xích đu, Phi Nhung vẫn ngồi ở đó

Phi Nhung ơi Phi Nhung! Cô rốt cuộc có sức hấp dẫn thế nào, mà khiến mấy người đàn ông này tất cả đều mê muội hết rồi?

Người đàn bà đáng chết!

"Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đã nói cho anh biết quyết định của mình rồi, tôi sẽ đối tốt với Tiểu Ngữ, nhưng tôi vẫn có điều kiện của mình!

Cận Hạo Nhiên cố tình bỏ qua địch ý trong lời nói của Mạnh Quỳnh, hôm nay, nhìn Phi Nhung không vui, anh muốn làm cái gì đó cho cô

"Điều kiện?"

Mạnh Quỳnh đôi mắt sắc bén híp lại, anh có linh cảm, điều kiện này cùng cô có liên quan tới nhau

Quả nhiên, khi Cận Hạo Nhiên mở miệng, là hai chữ, "Phi Nhung!"

Cận Hạo Nhiên giọng vang vang có lực, hướng Mạnh Quỳnh tỏ rõ quyết tâm của mình

"Tôi muốn anh buông tha cho Nhung Nhung, để cho cô ấy tự do!"

Mạnh Quỳnh ngớ người, anh đã nghĩ Cận Hạo Nhiên sẽ có điều kiện được gặp Phi Nhung nhiều hơn, nhưng không ngờ...

"Ha ha... Cô ấy là vợ của tôi! Anh có tư cách gì, lại dám bảo tôi buông tha cho cô ấy? Tự do? Cô ấy không được tự do sao? Cô ấy kể khổ với anh?"

Mạnh Quỳnh cười to, trong tay li rượu bị ném mạnh xuống đất, những giọt rượu đỏ thẫm văng tung tóe, thủy tinh vỡ rơi đầy đất

"Cô ấy ở cùng anh không có hạnh phúc và niềm vui!"

Trong đôi mắt ấy là bi thương nồng đậm, khiến anh muốn bỏ đi cũng khó khăn biết bao

Trước kia Phi Nhung vui vẻ như vậy! Cô có biển rộng, có âm nhạc, còn có "Tiểu Bối" làm bạn. Còn bây giờ... Cô bây giờ giống như con chim nhỏ, không thoát khỏi chiếc lồng vàng

"Không hạnh phúc? Anh có biết chúng tôi ở trên giường rất hợp nhau không?"

Mạnh Quỳnh trong mắt bùng phát khí lạnh, anh ghét người đàn ông khác quan tâm cô, giống như đang trút giận, Mạnh Quỳnh cố ý nói mập mờ, kích động người đàn ông trước mặt, hơn nữa muốn nói cho anh ta biết, Phi Nhung là của anh!

"Anh câm miệng!"

"Tại sao phải câm miệng? Anh ghen tỵ? Anh bảo tôi để cho cô ta tự do! Sau đó thì sao? Hai người sẽ cùng nhau bay nhảy sao?"

Mạnh Quỳnh lửa giận rực đỏ, chỉ cần vừa nghĩ tới Phi Nhung dây dưa với nhiều đàn ông như vậy, anh đã không kìm nén được cảm giác muốn giết người!

"Anh đừng để bề ngoài của cô ta đánh lừa!"

Cận Hạo Nhiên còn chưa biết việc cô bị Mạnh Quỳnh nghi ngờ mang thai con của Kiều Nam! Anh xúc động muốn nói ra điều đó, muốn kích động người đàn ông này, nhưng anh liền bỏ đi cái ý định này

Chính miệng nói cho người khác biết, vợ mình mang thai, nhưng lại không phải con của mình, đây đúng là một sự sỉ nhục lớn!

Nghĩ tới đây, trên trán Mạnh Quỳnh nổi gân xanh, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, muốn anh buông tha cô? Đừng mơ!

"Anh đúng là bị ghen tuông làm mờ mắt!"

Cận Hạo Nhiên khóe miệng nâng lên sự giễu cợt, người đàn ông này không biết trân trọng Nhung Nhung thì đúng là một mất mát lớn của anh ta

Nhung Nhung là cô gái tốt đẹp như vậy, cô ấy xứng đáng nhận được tình yêu thương, che chở!

Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, một sắc bén bá đạo, một khinh thường nồng đậm

"Tiểu Ngữ bệnh tình đã tốt hơn trước rồi, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải quay về Mỹ"

Sau một hồi trầm lặng, Cận Hạo Nhiên lên tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười ôn hòa, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Mạnh Quỳnh thay đổi

"Không được, Tiểu Ngữ không thể tách rời khỏi anh được!"

Mạnh Quỳnh lập tức phủ quyết, nhìn đến nụ cười trên mặt anh ta, anh hiểu ra, người đàn ông này muốn dùng Tiểu Ngữ uy hiếp mình sao?

"Thật xin lỗi, nếu điều kiện của chúng ta không thể thỏa thuận, tôi vẫn chưa có trách nhiệm và nghĩa vụ đối tốt với Tiểu Ngữ."

Cận Hạo Nhiên giọng nói lạnh như băng, anh biết Nguyễn Tâm Ngữ là điểm yếu chí mạng của Mạnh Quỳnh. Vì Phi Nhung, anh không ngại giở thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng cô gái đáng thương ấy

"Anh..."

Mạnh Quỳnh đôi tay nắm chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Cận Hạo Nhiên, biết rõ ý đồ của anh ta, nhưng lại không thể nào để Tiểu Ngữ gặp nguy hiểm, bây giờ trong mắt Tiểu Ngữ chỉ có Cận Hạo Nhiên, nếu Cận Hạo Nhiên đột nhiên bỏ đi, rất khó bảo đảm bệnh tình con bé không tái phát

Hừ! Cận Hạo Nhiên quả nhiên là người thông minh, anh muốn phá hủy sự thông minh ấy!

Hít thở thật sâu, Mạnh Quỳnh bình tĩnh dần, khóe miệng nâng lên nhàn nhạt cười

"Tôi có thể buông tha cho Phi Nhung, nhưng anh phải cùng Tiểu Ngữ kết hôn, cả đời chăm sóc, yêu thương con bé!"

Trong đầu Mạnh Quỳnh hiện lên mong ước vào ngày sinh nhật của Nguyễn Tâm Ngữ "muốn cùng Hạo Nhiên vĩnh viễn ở bên cạnh nhau!"

Trước kia mong ước của con bé chỉ là hi vọng anh cả sớm trở về, hi vọng anh thường tới thăm, nhưng lúc này con bé lại mong ở chung với một người đàn ông khác, anh biết, Tiểu Ngữ đã trưởng thành!

"Tiểu Ngữ còn nhỏ!"

"Tiểu Ngữ không còn nhỏ nữa, hai người trước tiên có thể đính hôn!"

Mạnh Quỳnh hạ mi mắt, che đi toan tính của mình

"Nếu anh không đồng ý, điều kiện vừa rồi chúng ta thoả thuận coi như không tồn tại! Anh có thể suy nghĩ thật kỹ, chỉ là, tôi nói rồi, tôi sẽ không cho phép kẻ nào làm Tiểu Ngữ tổn thương!"

Về phần Phi Nhung...

Nhìn bóng dáng trên xích đu, Mạnh Quỳnh trong mắt càng thêm âm trầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro