Chương 96: Mạnh Quỳnh Điên Cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bàn tay to, một bàn tay nhỏ, hai tay ngoắc vào nhau, ánh mắt hai người ăn ý nhìn nhau

Đêm nay, trên bàn ăn, Phi Nhung luôn cảm thấy là lạ, hai người đàn ông một lớn một nhỏ này thật giống như đang tiến hành trao đổi ánh mắt, Ninh Ninh cũng không nhịn được ghen tỵ, kêu ca anh trai đoạt chú Kiều của cô bé!
_________________
Biệt thự Cố gia

Cận Hạo Nhiên cùng Tâm Ngữ tựa sát vào nhau

"Em cảm thấy làm như vậy được không?"

Thanh âm Cận Hạo Nhiên trầm thấp tràn đầy từ tính, hai người mới vừa trải qua một phen mây mưa, lúc này hô hấp cũng còn chưa bình tĩnh lại

"Nhất định được!"

Tâm Ngữ từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, cho dù không được, cũng muốn thử một lần, nghĩ đến cái gì, Tâm Ngữ không nhịn được cắn cắn môi

"Hạo Nhiên, nếu chị dâu không có chết, anh... Anh..."

Nguyễn Tâm Ngữ muốn hỏi lại thôi, ngập ngừng

Trong mắt Cận Hạo Nhiên đầy thương yêu, anh hiểu rất rõ cô, cho dù là nắm trong tay cả tập đoàn Nguyễn thị, ở trước mặt của anh, cô vĩnh viễn là cô gái nhỏ lệ thuộc vào anh, cô đang lo lắng cái gì, sao anh lại không biết?

Thân mật ở trên mặt của cô ấn lên một nụ hôn

"Anh xác thực có yêu Nhung Nhung, nhưng hiện tại anh yêu em. Trước kia, Nhung Nhung là động lực để anh phấn đấu, anh đã biết cô ấy từ lúc còn nhỏ, cô ấy cứu anh lên từ biển, hai đứa bọn anh trải qua những ngày tháng vô tư, nhặt vỏ ốc, chơi với cá heo, cùng cô ấy chơi đàn... Đó thật sự là những kí ức rất đẹp, sau đó người nhà của anh tìm được anh, dẫn anh đi, từ sau đó, anh chỉ có một mong ước, chính là sớm trở về gặp Nhung Nhung, nhưng lúc anh gặp lại cô ấy, cô ấy lại yêu anh hai em, cô ấy sẽ mãi là kỉ niệm đẹp, vĩnh viễn ở trong đáy lòng của anh, anh..."

"Đừng nói nữa!"

Tâm Ngữ theo bản năng hôn môi Cận Hạo Nhiên, cô hiểu, là mình không phóng khoáng rồi, Hạo Nhiên yêu mình, điều này, cô còn cần hoài nghi sao?

Nhiệt tình lần nữa nổ tung, trong phòng, hai người yêu nhau trao đổi nhiệt độ, tình yêu vô hạn...
........

Phòng khách nơi Phi Nhung đã từng ở qua, Mạnh Quỳnh ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vẫn vô hồn

Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào bắt đầu, một đứa bé trai ngồi trước cây đàn, mười ngón tay lướt trên phím đàn, giai điệu quen thuộc xuyên qua cửa sổ truyền tới, khiến đôi mắt vô hồn của anh có chút động đậy

Đây là bài hát Nhung Nhung thích, cô từng ở trong phòng dương cầm, chơi đàn thật lâu

Ánh mắt tìm nơi phát ra âm thanh, thần sắc Mạnh Quỳnh mang theo vài phần kích động, Nhung Nhung lại "xuất hiện" rồi sao?

Vội vàng chuyển động xe lăn, nhưng động tác của anh làm thế nào cũng không linh hoạt, nhấn cái nút trên xe lăn, Tâm Ngữ đã sớm chờ ở ngoài cửa, đẩy cửa vào, nhìn phản ứng của Mạnh Quỳnh, biết tiếng đàn đã tác động đến anh

"Anh hai... Nói cho em biết đi, anh nhìn thấy gì?"

Tâm Ngữ cầm chặt tay của anh, nhìn thẳng hai mắt của anh, giống như đang cho anh khích lệ

Mạnh Quỳnh ánh mắt lóe sáng, vẫn như mọi khi nói ra cái tên bất biến

"Nhung Nhung... Nhung Nhung..."

Trong lòng Tâm Ngữ có chút mất mát, đứng dậy đẩy xe lăn đi ra ngoài, cho đến gian phòng phía sau mới dừng lại

Mạnh Quỳnh nhìn cậu bé đang đánh đàn, đó không phải là Nhung Nhung... Là cậu nhóc đó!

Hướng cậu bé vươn tay, muốn bắt được cậu bé, anh lại xuất hiện ảo giác rồi sao?

Tại sao, gần đây trong ảo giác của anh chỉ có con của bọn họ, Nhung Nhung cũng không có xuất hiện!

Anh nghĩ đến con, nhưng càng thêm nhớ Nhung Nhung!

Anh muốn nhìn thấy cô, cho dù là ở trong ảo giác cũng tốt!

Tâm Ngữ thận trọng chú ý thần sắc của anh, đôi mắt vô hồn đang tràn đầy mong đợi cùng tưởng niệm, làm cho cô cũng động lòng

Đàn xong một khúc, Cảnh Hạo từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt của Mạnh Quỳnh, nở nụ cười ngây thơ

"Cha!"

Mạnh Quỳnh trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cha?

Con anh đang gọi anh! chân thật như vậy, thân thiết, gọi anh "cha"!

Chỉ có trong lòng anh biết, mình không xứng làm cha, nhưng vẫn mong đợi, hôm nay, anh thật nghe được con của anh nhẹ nhàng gọi " cha ", trong lòng kích động, đưa tay khẽ vuốt ve gò má của Cảnh Hạo

"Ngoan... Ngoan... Con..."

Mạnh Quỳnh có chút nghẹn ngào, kéo cậu vào trong ngực mình

"Con trai của cha... Cha... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi!"

Cảnh Hạo cùng Tâm Ngữ cũng biết, Mạnh Quỳnh vẫn cho là mình đang ở trong ảo giác, trong lòng đầy thương tiếc, xen lẫn khổ sở, Cảnh Hạo mặc cho cha ôm mình, thông qua chú Kiều, cậu đã ít nhiều biết năm năm trước xảy ra chuyện gì.

Mẹ gặp rất nhiều khổ sở, nhưng cậu cũng biết, cha cũng yêu mẹ đấy!

Cậu không trách cha đã từng phạm lỗi, chỉ cầu cha có thể mau tốt hơn, mang hạnh phúc đến cho mẹ!

Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, hai cha con vẫn duy trì tư thế này, Mạnh Quỳnh ở đáy lòng sám hối

"Con... Ở cùng mẹ à?"

Cô ấy có khỏe không?

"Dạ."

Cảnh Hạo gật đầu, không chỉ là mẹ, còn có một em gái ngu ngốc đáng yêu

"Con... Con có thể... Bảo mẹ tới gặp cha không? Gần đây... Cha không thấy được mẹ... Cha... Rất nhớ mẹ con!"

Giọng anh đầy mong đợi, thật chặt nắm tay Cảnh Hạo, giống như sợ cậu sẽ cự tuyệt

Cảnh Hạo ngẩn ra, biết vừa rồi hai người bọn họ cũng hiểu lầm lời của đối phương, cha còn tưởng rằng đây là ảo giác sao?

Trong lòng thương tiếc ngày càng nhiều, chắc là phải có bao nhiêu tưởng niệm, bao nhiêu đả kích, mới có thể làm cho một người tình nguyện chìm đắm trong ảo giác do mình tạo ra, đem lấy chính mình phong bế?

"Cha, cha sờ sờ con đi!"

Cảnh Hạo lôi kéo tay của anh gần sát gương mặt của mình, đôi mắt long lanh chớp động

"Con là chân thật tồn tại, đây không phải là ảo giác của cha, cha xem, có đúng hay không? Con là người thật mà!"

Lông mày Mạnh Quỳnh nhíu lại, chân thật? Làm sao có thể là thật?

Cậu nhóc vẫn không muốn anh gặp lại cô sao?

Cái ý nghĩ này làm cho anh cảnh giác lên, nắm tay của anh càng dùng sức

"Thật xin lỗi, cha biết con hận cha, nhưng đừng ngăn cản cha gặp mẹ con, cầu xin con... Cầu xin..."

Cảnh Hạo bị đau, nhưng cũng hết sức ẩn nhẫn, không có hiệu quả sao?

"Cha, cha tỉnh lại, con là người thật!"

Cảnh Hạo vẫn như cũ không buông tha kêu lên, nhưng Mạnh Quỳnh lại càng phát điên, trong miệng không ngừng kêu tên Nhung Nhung, không ngừng cầu khẩn

"Đủ rồi!"

Nguyễn Tâm Ngữ cũng chịu không nổi nữa, anh hai như vậy càng thêm khiến lòng cô chua xót, theo bản năng tiến lên kéo Cảnh Hạo ra, lay lay Mạnh Quỳnh, nước mắt chảy xuống

"Đủ rồi! Đừng ép anh ấy nữa... Đủ rồi... Không sao, anh hai, chị dâu sẽ đến gặp anh, sẽ đến mà!"

Cảnh Hạo nhìn tất cả, trong lòng thật buồn, cha bài xích ngoại giới kích thích, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cha tỉnh táo lại đây?

Tâm Ngữ trấn an khiến Mạnh Quỳnh dần dần thở bình thường lại, nhưng anh tựa hồ lại đem mình phong bế, trên xe lăn, không nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn đàn Piano, bên cạnh, Tâm Ngữ không ngừng được nghẹn ngào, Cảnh Hạo cũng lâm vào trầm mặc

"Cảnh Hạo, để cho mẹ con tới gặp anh ấy đi! Nói không chừng cha con gặp lại mẹ con, sẽ tốt lên!"

Tâm Ngữ ngồi xổm người xuống, nhìn Cảnh Hạo, trong mắt mang theo van xin, cô không muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của anh hai nữa, có lẽ chỉ có chị dâu mới có thể đi vào trong lòng của anh ấy

Lông mày Cảnh Hạo nhíu chặt, theo bản năng cự tuyệt

"Không được, cha không tỉnh táo, con sẽ không để cho cha gặp mẹ!"

Cậu biết, mẹ nhìn thấy cha có bộ dáng này, nhất định sẽ rất thương tâm, cậu chỉ muốn nhìn thấy mẹ hạnh phúc, tất cả thống khổ cùng thương tâm, cậu muốn thay mẹ ngăn trở!

Cái ý niệm này tựa hồ là bẩm sinh, nghe chú Kiều nói mẹ ngày trước như thế nào che chở cho mình, cậu càng thêm kiên định!

Hiện tại đến phiên cậu che chở cho mẹ!

Tâm Ngữ cảm thấy mất mát, trước mắt, mặc dù chỉ là đứa bé, nhưng cách cậu nói chuyện, so với người lớn còn thành thục kiên định hơn

Chỉ là... Nhìn Mạnh Quỳnh, trong mắt Tâm Ngữ thương tiếc càng nhiều hơn

"Con cũng thấy đó, bây giờ nên làm gì đây? Cảnh Hạo, đó là cha con, con không muốn thấy mẹ thương tâm, không lẽ lại muốn thấy cha mình với bộ dáng này sao?"

Không! Cảnh Hạo ở trong lòng tự nói, cậu không muốn, chỉ là giữa cha và mẹ, nó vĩnh viễn lựa chọn đem mẹ bảo hộ ở phía sau!

Nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo ánh mắt lóe lên, từng bước từng bước hướng đến gần Mạnh Quỳnh, đi tới cách anh một bước ngắn, đứng lại, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt sáng lóng lánh làm cho người ta kinh ngạc

Tâm Ngữ nhìn động tác của Cảnh Hạo, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cậu muốn làm gì? Theo bản năng muốn tiến lên kéo cậu bé ra, nhưng lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng ngăn cản

"Hạo Nhiên?"

Tâm Ngữ nhìn Cận Hạo Nhiên, trong mắt có chút nghi ngờ

"Tiểu Ngữ, tin tưởng Cảnh Hạo đi, nó là một đứa trẻ thông minh."

Cận Hạo Nhiên kiên định hướng cô gật đầu một cái, anh biết, Tâm Ngữ là quá quan tâm Mạnh Quỳnh, tình nghĩa của hai anh em nhà này, người ngoài không cách nào hiểu!

Tâm Ngữ khẽ cau mày, hít thật sâu một cái, Cảnh Hạo đúng là thông minh, nhưng mà... Trong lòng đầy lo âu, năm năm, anh hai đều là cái bộ dáng này, không có chút nào chuyển biến tốt, mình nên đem quan tâm của mình áp chế một chút, Cảnh Hạo thật sự có thể!

Hướng Cận Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, Tâm Ngữ đảo mắt nhìn về hai cha con đứng cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, hai người một lớn một nhỏ, bề ngoài tương tự, vốn nên là một bức tranh thật đẹp... Thực tế làm cho người ta thấy thương tiếc

Cận Hạo Nhiên cũng không khỏi thở dài, hiện tại, anh hy vọng duy nhất chính là cả nhà đoàn tụ, mà anh... Anh cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy Nhung Nhung!

Bọn họ là bạn tốt, cả đời sẽ là bạn tốt!

Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào Mạnh Quỳnh, khóe miệng nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, giống như một Thiên Sứ nhỏ

"Cha..."

Thanh âm non nớt của Cảnh Hạo chậm rãi vang lên, thấy tầm mắt Mạnh Quỳnh dừng lại trên người mình, tiếp tục nói

"Mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ đến gặp cha, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Anh kích động cầm hai vai Cảnh Hạo, trong mắt tràn đầy mong đợi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro