15: Xin người +16: Bỏ thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Xin người

Lăng Duệ chán ghét liếc mắt nhìn Lăng Tịch một cái, sau đó kéo đi vào toilet. Khóa cửa, Lăng Duệ bỏ tay ra chất vấn.

"Vì thiếu tiền sao? Chạy đến đây bán thân? Hay là nói tên ăn bám kia thỏa mãn không được, mới chạy đến chỗ này tìm kiếm an ủi? !"

"Không phải, không phải như thế. Cậu hiểu lầm."

"Hiểu lầm?"

Lăng Duệ chỉ vào ngực Lăng Tịch, cũng mạnh mẽ nhéo một cái.

"Chú nói đi, tôi hiểu lầm cái gì?"

"A.."

Trước ngực truyền đến cơn đau làm cho Lăng Tịch thoáng run rẩy, nhưng vẫn là cố nén, mở miệng giải thích cùng Lăng Duệ:

"Tôi không có đi bán thân. Tôi chỉ là lại đây làm nhân viên phục vụ mà thôi. Còn nữa, Phi Phi cũng không phải người xấu. Chúng tôi.... là bạn bè."

"Phi Phi? Hừ!"

Nghe xưng hô thân thiết, Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, khinh thường.

Chết tiệt, không sợ mất mặt gì cả. Nếu bị người ta nhận ra, thể diện của tôi còn đâu, danh tiếng Lăng gia coi như xong?!

"Tuy rằng chú đã bỏ đi, nhưng nói như thế nào cũng là người Lăng gia, cũng họ Lăng, Lăng gia không thể mất mặt vì chú được."

Lăng Duệ dùng ánh mắt khốc liệt chậm rãi đánh giá Lăng Tịch.

"Chú không phải đi bán thân? Vậy đang yên lành sao thay đổi tính tình? Hay là nói thích lộ da thịt trước mặt người khác? Trời sinh là cuồng lộ? !"

Lăng Duệ nói một câu kia thật quá phận, làm cho Lăng Tịch tức giận đến phát run.

"Nhìn tôi làm gì? Không phục? Nếu cậu tôi biết chú hiện tại thế này, nhớ chuyện xưa càng thêm chán ghét."

"Lăng Duệ!"

Nghe được Lăng Duệ nhắc tới cậu của hắn, cùng với đánh giá việc quá khứ của bọn họ, Lăng Tịch rốt cuộc nhịn không được đã mở miệng.

"Cậu không biết chuyện gì cả, không có tư cách đi bình luận. Còn nữa, tôi làm công việc gì cũng không đến phiên cậu tới đánh giá. Tôi lấy cũng không phải tiền của cậu. Tôi dùng sức lao động của mình để đổi lấy miếng cơm, có cái gì sai? ! Cậu nhất định phải vũ nhục tôi, tôi cũng không có biện pháp. Nhưng đừng quên, tôi vẫn là ba của cậu! Cậu thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng thế, đây đều là sự thật."

Lăng Tịch giọng rất lớn, bởi vì kích động, mặt cũng đỏ bừng. Lăng Tịch chưa từng có lớn tiếng như vậy với hắn, nhưng vì thái độ Lăng Duệ vừa rồi hoàn toàn làm tổn thương trái tim Lăng Tịch.

"Ba?"

Lăng Duệ lui lại mấy bước, đáy mắt lạnh như băng chậm rãi hòa tan, thay đổi thần sắc.

"Chú cho là mình có tư cách cho tôi gọi một tiếng ba? Ngày đó chú kiên quyết rời đi, thì không bao giờ còn là ba của tôi. Cái người tôi gọi là ba đã chết, chết ở trong tim của tôi."

"Chết sao? Được, chết cũng tốt."

Lăng Tịch thì thào đáp lại Lăng Duệ, không tự giác đem thân mình lui lại. Trong con ngươi vốn có chút cảm xúc lại dần mất đi, cho đến trống rỗng không có gì.

Lăng Duệ có ý nghĩ như vậy Lăng Tịch cũng sẽ không đi trách hắn. Dù sao chuyện trước kia Lăng Duệ cũng không biết. Hắn chỉ thấy một ít ở mặt ngoài mà thôi. Đúng là Lăng Tịch đã từng làm đau lòng Lăng Duệ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại, Lăng Duệ không phải là quá khứ sao? Lăng Tịch chậm rãi nhếch khóe môi, ánh mắt trống rỗng.

Là suy nghĩ nhiều rồi!

"Cười cái gì?"

Lăng Duệ nhìn Lăng Tịch.

"Choáng váng?"

"Không có. Lăng thiếu gia đã hỏi xong chưa? Vậy làm phiền để cho tôi đi. Tôi nên đi ra ngoài làm việc ."

Đối mặt Lăng Tịch đột nhiên thay đổi thái độ, Lăng Duệ không khỏi sửng sốt trong chốc lát. Chờ hắn phục hồi tinh thần, người kia đã đi tới cửa.

"Đứng lại. Tôi nghĩ chú hẳn là hiểu được, đem quan hệ của chúng ta nói ra đối với chú không có tốt gì."

Người ngoài chỉ biết Lăng gia có con rễ theo họ Lăng, nhưng ngay cả tên cũng không rõ ràng. Rất ít người biết rõ về Lăng Tịch.

"Tôi biết. Không vấn đề gì ? Không có gì tôi đây đi ra ngoài trước."

Sau khi nói xong, Lăng Tịch trực tiếp đi ra.

Muốn dứt khoát như vậy, vẫn là có cảm giác đau lòng!

Ngay lúc Lăng Tịch vẻ mặt có chút hoảng hốt, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo bị người ôm thắt lưng. Người đuổi theo là Lăng Duệ.

"Cậu...."

"Đi thôi, đương nhiên cùng nhau trở về."

Hắn không muốn cho bạn của hắn khả nghi. Hắn phải canh chừng người này, miễn cho người này làm ra chuyện khiến hắn mất mặt.

Nghe được Lăng Duệ nói, Lăng Tịch liền không có nói gì, mặc cho Lăng Duệ như vậy đưa mình về phòng.

"Các người đã trở lại. Không biết các người đã tâm sự những gì? Đi lâu như vậy."

"Ngại quá, tôi cùng hắn tán gẫu thật hợp, thế cho nên đã quên thời gian. Nên phạt."

Lăng Duệ hướng Từ Hạo cười cười, sau đó nhéo thắt lưng Lăng Tịch.

"Còn không mau rót rượu cho tôi?"

Lăng Duệ lực đạo thật sự mạnh, có thể làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất đau, lại không thể lên tiếng.

Đợi Lăng Duệ thu hồi tay, Lăng Tịch nghe theo Lăng Duệ phân phó, cầm cái ly sạch rót rượu. Lăng Duệ tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn, sau đó nhìn về phía Từ Hạo, nói:

"Hạo, tôi nghĩ xin người của cậu."

"Đừng nói đùa, cậu muốn hạng người gì không có, còn cần tôi đưa người."

Từ Hạo nói, mà tầm mắt không tự chủ được nhìn tới trên người Lăng Tịch.

Lăng Duệ có chút kỳ quái. Lăng Duệ, Lăng Tịch, bọn họ có quan hệ sao?

Từ Hạo lặng yên mặt nhăn lại.

"Tôi muốn... là hắn."

Lăng Duệ mặt không đổi sắc mắt nhìn Từ Hạo lặng yên nhăn mày, sau đó quay đầu kéo Lăng Tịch ngồi ở trên đùi.

"Không nói gạt cậu. Tôi cùng hắn đã biết một thời gian ngắn, cảm giác cũng không tệ lắm. Không nghĩ tới hắn xuất hiện ở chỗ này. Vừa rồi tôi đem hắn đi ra ngoài, cũng là muốn biết nguyên nhân. Hắn đã giải thích qua, việc này chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Hắn thật sự không phải là MB. Hạo, nói như thế nào hôm nay cũng làm phiền cậu. Tôi tại đây nói lời xin lỗi cùng cậu. Tiệc này tôi trả, coi như là bồi thường."

Đợi trong chốc lát, Từ Hạo không trả lời, Lăng Duệ đưa tay nắm tay Lăng Tịch, tiếp tục nói.

"Hạo, thật sự xin lỗi."

Từ Hạo là bạn của hắn. Hắn không muốn bởi vì người này mà quan hệ bọn họ xảy ra vấn đề gì. Cho nên hắn vẫn là trước tiên giải thích tốt, miễn cho Từ Hạo nghĩ hắn cướp người.

"Duệ, cậu cùng hắn? Tuyết Nhi biết không?"

Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi tình cảm luôn tốt. Gần đây không có nghe nói bọn họ xuất hiện vấn đề gì. Lăng Duệ đối với đàn ông không có hứng thú, sao đột nhiên như vậy, hay chỉ là lí do thoái thác?

Từ Hạo rất ngạc nhiên.

"Cậu cứ nói đi?"

Đối mặt Từ Hạo rõ ràng nghi ngờ, Lăng Duệ cười nhéo nhéo ngón tay Lăng Tịch.

"Cậu nói không phải sao? Thừa dịp còn chưa có kết hôn, nên chơi đùa, miễn cho về sau hối hận."

"Đúng. Cậu đã suy nghĩ như vậy không gì không tốt. Về sau chúng tôi rủ đi chơi, cậu cũng không thể lại từ chối."

Lăng Duệ nói rất hợp lý, không có gì sai. Từ Hạo cũng không có lại đi truy cứu. Không biết vì cái gì, bất quá mới gặp mặt một lần, nói vài câu mà thôi, hắn lại không muốn buông tha. Loại cảm giác này, rất kỳ quái. Bất quá nếu Lăng Duệ đã mở miệng, hắn nếu không đáp ứng, không khỏi có vẻ quá mức keo kiệt. Hàng tốt lúc nào cũng có, nhưng bạn bè tốt đáng quý hơn. Cho nên... Hắn hào phóng một chút.

"Nếu hắn là người của cậu từ trước, làm anh em, tất nhiên không thể chen vào."

"Cám ơn nhiều. Bất quá, chỗ Tuyết Nhi...."

Hắn không muốn Phương Tuyết Nhi nghe được tin đồn gì, miễn cho cô ấy lo lắng không đáng.

"Chỗ Tuyết Nhi, cậu yên tâm, chúng tôi cũng sẽ không nói ra."

"Hạo, cám ơn."

Lăng Duệ buông Lăng Tịch, chỉ chỉ Từ Hạo.

"A Tịch, đi rót rượu."

Cách xưng hô làm cho Lăng Tịch trừng mắt, trên mặt hiện lên mất tự nhiên. Dù biết rõ, Lăng Duệ là diễn trò cho Từ Hạo xem mà thôi. Mặc kệ Lăng Duệ không tình nguyện thừa nhận nhưng quan hệ từ trước tới nay sẽ không thay đổi. Cha con biến thành tình nhân? Lăng Tịch cười khổ.

"Còn không đi? !"

Lăng Duệ làm động tác này là cho Từ Hạo xem, lại thành một cử chỉ thân mật. Từ Hạo cầm ly rượu, lòng chua xót nhìn Lăng Tịch cười nhạt.

"Phiền phức."

"Không phiền."

Lăng Tịch sau đó lại rót cho Lăng Duệ một ly rượu.

"Hạo, cùng uống."

Nói xong, Lăng Duệ đem Lăng Tịch kéo ngồi trên đùi, cùng Từ Hạo chạm ly.

Khi lấy tay về, rượu trong ly đổ ra, chảy xuống ngực Lăng Tịch. Dòng nước màu đỏ tươi chạy dọc theo ngực chậm rãi đi xuống, dưới ánh đèn nhìn có vẻ rất ái muội.

Từ Hạo rút khăn tay đưa ra rồi dừng ở giữa không trung, tầm mắt tập trung vào vết rượu chỗ ngực.

"A Tịch, ngại quá, tay của tôi run không cầm chắc."

Lăng Duệ nhìn Từ Hạo động tác cứng ngắc, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận không dễ phát hiện, giật giật khóe môi. Hắn tiếp nhận khăn của Từ Hạo, vừa chà lau rượu cho Lăng Tịch, vừa nói cùng Từ Hạo.

"Hạo, làm phiền cậu."

"Đừng khách khí."

Từ Hạo xấu hổ thất thố.

"Tôi tự mình làm."

Bị Lăng Duệ thô lỗ làm cho có chút đau, Lăng Tịch đẩy tay Lăng Duệ, dời khỏi chân hắn ngồi xuống một bên.

"Vậy phải lau cho sạch, đừng để bị cảm lạnh."

Nghe hai chữ 'cảm lạnh' Lăng Tịch nhẹ giọng đáp.

''Vâng."

Vừa rồi Lăng Duệ là cố ý cho Lăng Tịch xấu hổ. Cẩn thận nhìn Từ Hạo tán gẫu rất vui vẻ cùng Lăng Duệ, Lăng Tịch mím môi, động tác chà lau cũng càng ngày càng chậm.

Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa. Cửa phòng bị đẩy ra, quản lý cùng một người mặc đồ tây đi đến. Nhìn kỹ, đôi mắt quản lý hồng hồng, trên mặt cũng có dấu ấn bàn tay.

"Hạo thiếu gia. Thật ngại, cấp dưới của tôi đã gây phiền phức cho cậu. Tôi ở chỗ này thay hắn nói lời xin lỗi cậu."

"Ồ?"

Từ Hạo nghiền ngẫm nhìn về phía quản lý cúi đầu ủ rũ, có chút tò mò hỏi:

"Sao lại thế này?"

Người kia cũng không có đắc tội hắn, hoặc là gây cho hắn cái gì phiền toái.

"Là...."

Người đó hơi chút suy xét, sau đó đi đến bên cạnh Từ Hạo cúi đầu cùng hắn thì thầm. Từ Hạo nhìn Lăng Tịch vài lần, sau đó cùng Lăng Duệ nói:

"Duệ, hắn nói Lăng Tịch được ông chủ tìm có việc, cậu thấy sao?"

"Ồ?"

Lăng Duệ liếc mắt nhìn Lăng Tịch đã dừng lại động tác.

"Nếu nói như vậy, cho hắn đi đi."

Nói xong, Lăng Duệ lấy khăn trên tay Lăng Tịch, chỉnh lại cổ áo nói.

"Cứ đi gặp ông chủ đi, cũng không cần trở lại đây, về nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn muốn người này đi nhanh lên, miễn cho nhìn thấy thêm phiền lòng. Đặc biệt nhìn thấy ánh mắt của Từ Hạo nhìn Lăng Tịch, hắn đã cảm thấy phiền hơn.

"Cám ơn hai vị thiếu gia."

Thấy Lăng Duệ không có phản đối, người mặc đồ tây, mở miệng nói:

"Lăng Tịch, ông chủ muốn gặp anh."

Không cần tiếp tục ở cùng Lăng Duệ và Từ Hạo, Lăng Tịch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bất quá bộ dáng này, Tần Tường sẽ giễu cợt đi.

Rất nhanh, thang máy liền ngừng lại, cửa thang máy đã ở từ từ mở ra.

"Tới rồi, theo tôi."

Lăng Tịch đã tới nơi này. Lăng Tịch dừng lại, đáy mắt có vài tia dao động.

"Sao dừng lại? Ông chủ còn ở bên trong chờ anh."

Tần Tường tính cách âm tình bất định. Nếu để cho Tần Tường chờ, nói không chừng hai người bọn họ đều sẽ không dễ chịu.

"Nào, đến đây."

Người mặc đồ tây giơ tay lên gõ cửa.

"Ông chủ, đã mang người đến."

"Vào đi."

Hắn đẩy cửa ra mang theo Lăng Tịch đi vào, sau đó chấp tay cung kính hướng Tần Tường nói.

"Ông chủ, chuyện ngày hôm nay là tôi sơ sót, xin hãy trách phạt."

"Quên đi, anh đi xuống trước đi."

Nhìn Lăng Tịch có vẻ chật vật, bị rượu làm ướt nhẹp khiến vải áo mong manh trở nên trong suốt, toàn bộ ngực như ẩn như hiện, thoạt nhìn rất dụ người. Hiện tại Lăng Tịch có một loại quyến rũ nói không nên lời. Tần Tường chậm rãi nhắm mắt lại.

Đợi người kia rời khỏi, Tần Tường mới chậm rãi mở miệng nói.

"Ông có ổn không?"

Lăng Tịch tại phòng kia, hắn đều có thông qua CCTV (camera giám sát) nhìn thấy. Ban đầu quả thật hắn muốn cho Lăng Tịch đi làm cái loại công việc này, hắn muốn làm nhục nhã Lăng Tịch. Nhưng sau khi đi đến nhà một chuyến, hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn sắp xếp một công việc không cần xuất đầu lộ diện cho Lăng Tịch.

Ai biết sẽ xuất hiện chuyện như vậy. Xem ra, người này cũng không làm cho người ta thích. Không chỉ có hắn hận, mà người con trai trên danh nghĩa kia cũng như thế.

Khi nhìn thấy Lăng Duệ trêu đùa Lăng Tịch, nhìn biểu hiện rất khổ sở đó, làm cho tim của hắn không hiểu sao siết thật chặt.

"Cậu thấy thế nào?"

Lăng Tịch hỏi lại Tần Tường, trong giọng nói có chút chế giễu.

"Ông là đang trách tôi?"

Nhìn thấy Lăng Tịch có chút chua sót, Tần Tường đứng lên chậm rãi đi tới bên cạnh.

"Tôi nào dám."

Lăng Tịch lui lại mấy bước.

"Ồ?"

Nhìn thấy Lăng Tịch lui về phía sau, Tần Tường không hờn giận nhứng nhứng mày.

"Ông đã dám đánh tôi, còn có cái gì không dám?"

Liên tiếp hai lần bị tát, đối với chuyện này, hắn vẫn canh cánh trong lòng.

"Cậu chính là bởi vì việc đó cho nên mới cố ý làm ra nhiều chuyện như vậy để chỉnh tôi?"

Đem sự tình trước sau sắp xếp lại, Lăng Tịch cho ra một cái kết luận như vậy.

"Tùy ông nghĩ như thế nào cũng được."

Tần Tường không có phản bác. Dù sao, hắn từng có ý định như vậy trong đầu, dù sau này đã hạ lệnh hủy bỏ. Đối mặt Lăng Tịch lý giải thế nào, hắn không quan tâm.

"Tần Tường, tôi đối với cậu rất thất vọng."

Lăng Tịch thất vọng, cũng không phải cách đối đãi của Tần Tường với mình. Vì biết mình thiếu Tần Tường rất nhiều, không có tư cách đi ôm oán, đi ghi hận. Lăng Tịch cảm thấy thương tâm cùng thất vọng là vì thủ đoạn Tần Tường quá tàn độc.

Nhìn xem muốn quản lý nơi ăn chơi này phải có nhiều thủ đoạn. Tần Tường còn trẻ như vậy ở vị trí cao này không biết đã trãi qua những gì. Nói vậy đắc tội không ít người, làm cho Lăng Tịch không thể không lo lắng an nguy của hắn.

"Thất vọng?"

Tần Tường khoa trương cười to một trận.

"Ông dựa vào cái gì đối với tôi cảm thấy thất vọng? Lẽ nào ông thật sự xem tôi là con của ông? ! Ha ha, đừng có mơ. Tư cách làm cha của ông đã sớm bị huỷ khi ông vứt bỏ mẹ con chúng tôi. Sẽ không có đâu. Hiện tại ông đối với tôi mà nói, bất quá là một đối tượng đùa bỡn mà thôi. Nhàm chán."

Đối tượng đùa bỡn. Lăng Tịch chậm rãi cúi đầu, che giấu đáy mắt đầy thương cảm.

"Như thế nào? Thương tâm à?"

Tần Tường vươn tay nâng cằm Lăng Tịch lên nhìn thẳng vào mắt.

"Tôi nói mây câu như vậy ông liền khổ sở sao?"

Thấy Lăng Tịch không có phản ứng, Tần Tường cũng không có tức giận, mà là đem tầm mắt chậm rãi nhìn thân thể, từ ngực dời xuống dưới.

Chương 16: Bỏ thuốc

Ngực Lăng Tịch còn dính rượu vẫn chưa lau sạch, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống rất là mê người. Tần Tường đưa tay, dùng ngón tay nhẹ xoa xoa lên phần da thịt bị lộ ra trước ngực Lăng Tịch.

Xúc cảm thật tốt!

"Đồng phục này rất thích hợp với ông."

Người này không mặc quần áo còn đẹp hơn nhiều. Bất quá giống như bây giờ nửa kín nửa hở cũng rất có hương vị!

"Đúng vậy sao?"

Lăng Tịch rung rung vài cái, sau đó đánh rớt tay Tần Tường, cũng lui lại mấy bước.

"Cậu tìm tôi còn có chuyện gì sao? Nếu như không có, tôi đây liền đi ra ngoài làm việc."

"Ông muốn đi làm việc gì?"

Tần Tường giọng gay gắt.

"Hay là nói gấp lên giường cùng người khác?"

"Không phải đều là câu sắp xếp sao? Cậu không phải muốn cho tôi xấu hổ, sau đó chờ xem chuyện vui sao?"

"Tùy ông muốn nghĩ như thế nào cũng được. Bất quá... đem cho người khác, còn không bằng tự mình dùng."

Người này tuy rằng không tính là cực phẩm, ở trên giường cũng không biết phục vụ. Nhưng thân thể này mang xúc cảm làm cho hắn cảm thấy rất kích thích. Cẩn thận ngẫm lại, hắn có chút hoài niệm thân thể này.

Lăng Tịch rất muốn nói cùng Tần Tường, bọn họ quan hệ thân mật là không đúng, trái luân thường đạo lý. Nhưng Tần Tường không có để ý bọn họ là cha con, mà chỉ xem người cha này là một đối tượng đùa bỡn mà thôi, nói ra cũng vô ích HunhHn786.

"Đang suy nghĩ gì?"

Tần Tường đến quầy bar bưng ly rượu đi đến dùng khuỷu tay khẽ chạm Lăng Tịch, sau đó đem ly rượu trong tay đưa tới.

"Uống nó đi."

"Tôi sẽ không uống."

"Sẽ không sao? Hay là muốn tôi đút cho?"

Tần Tường giơ tay lên chỉ chỉ miệng, tỏ ra không vội vàng nói:

"Vẫn là muốn như vậy thì sớm nói ra, tôi cũng sẽ vừa lòng ông. Nói như thế nào thì ông cũng là ba của tôi. Ba, cần con đút cho không?"

Biết Tần Tường rõ ràng là trêu chọc, Lăng Tịch vẫn tiếp nhận ly rượu, dùng một hơi uống cạn. Cũng không chú ý mùi vị, cũng không nhìn thấy đáy ly lắng đọng lại một chút bột trắng.

"Thực ngoan. Ở trong này một lát, tôi đi ra ngoài giúp ông sắp xếp tan ca sớm."

Nói xong, Tần Tường đem Lăng Tịch ấn ngồi vào ghế, lại dặn dò đừng có chạy lung tung, rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Bất quá hắn cũng không có đi đâu xa, mà là đi vào phòng bên cạnh mở ra màn hình theo dõi. Trên màn hình là phòng làm việc của hắn.

Lăng Tịch đợi hồi lâu, vẫn không có nhìn thấy Tần Tường.

Sao lại đi lâu như vậy mà chưa có trở về?

Lăng Tịch không khỏi có chút nghi hoặc, bất quá cẩn thận ngẫm lại, nơi này lớn như vậy, chậm trễ là điều có thể. Đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng vừa nghĩ tới Tần Tường dặn dò, Lăng Tịch lại lần nữa ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi Tần Tường về.

Trong phòng rất im lặng, hoàn toàn không có tiếng động gì. Yên tĩnh đến mức nghe được nhịp tim, hơi thở của bản thân. Quá mức im lặng làm cho Lăng Tịch bất an, không hiểu sao có chút sợ hãi.

Một lúc sau, Lăng Tịch cảm thấy có điểm khác lạ. Nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, như muốn đốt cháy cơ thể. Bên trong như có cái gì cào cào, tim đập nhanh, rất không thoải mái. Hiện tại rất muốn được ôm ấp.

Rất rõ ràng là Tần Tường bỏ thuốc. Như vậy Tần Tường căn bản không phải đi giúp mình cái gì, mà là cố ý bỏ mình ở trong này, chờ khi trở về nhìn chuyện vui? Sau đó cười nhạo mình?

Nghĩ vậy, Lăng Tịch gắt gao cắn môi dưới, khống chế chính mình.

Nếu Tần Tường là cố ý, vậy mình sẽ không ở trong này đợi. Không thể để Tần Tường cười cợt. Bây giờ dục vọng vừa mới bùng lên đã khó chịu, nếu đợi cho bùng nổ thật sự chống đỡ không được. Tần Tường càng muốn nhìn mình thất thố, càng không thể để hắn như ý. Bằng không, trước mặt Tần Tường tôn nghiêm cuối cùng cũng sẽ biến mất!

Nghĩ vậy, Lăng Tịch hít sâu một hơi, đợi ngực bình ổn một chút mới đứng lên đi đến cửa. Khi di chuyển lại sinh ra ma sát, cái loại khô nóng càng nghiêm trọng, rất khó chịu. Không đợi Lắng Tịch đi tới cửa, cửa đã chậm rãi mở ra. Một người đứng ở cửa, sắc mặt không đổi hỏi:

"Muốn đi đâu?"

"Không.... Không có, tùy tiện đi xung quanh một chút mà thôi."

Sao trùng hợp như thế?

Lăng Tịch không khỏi nhíu mày.

"Ông chủ nói anh ở chỗ này chờ, đừng chạy loạn."

Người kia một tiếng, sau đó đem vật cầm trong tay đưa cho Lăng Tịch.

"Ông chủ bảo tôi mang cái này đưa cho anh."

"Đây là cái gì?"

"Xem sẽ biết."

Sau khi người kia nói xong, cửa lại đóng, Lăng Tịch còn nghe được tiếng khóa cửa.

Không tốt!

Lăng Tịch linh cảm không tốt, mau nắm lấy tay vịnh cửa vặn mấy cái nhưng mở không ra.

Xem ra, muốn rời đi cũng không được rồi!

Lăng Tịch lui trở về, đem vật cầm trong tay để lên bàn làm việc của Tần Tường, còn bên trong là cái gì thì không hiếu kỳ, cũng không muốn xem. Tần Tường 'cố ý' đưa tới, không cần nói cũng biết không phải cái gì tốt, xem cũng thế.

Lăng Tịch dựa vào bàn làm việc chậm rãi chà xát. Lúc mới bắt đầu còn hiệu quả, một lúc sau không hạ xuống được, ngược lại nóng bức càng tăng thêm.

Thật là khó chịu. Không biết nên làm thế nào mới tốt. Rất muốn dùng tay an ủi, nhưng lý trí nói cho biết, bây giờ ở văn phòng Tần Tường. Nếu bị Tần Tường thấy liền nguy to. Không thể làm như vậy!

Trong lúc nhất thời, lý trí cùng dục vọng không ngừng đấu tranh. Một lúc sau, thật sự nhịn không được nữa Lăng Tịch dứt bỏ lý trí, kéo cái vật đang đội cao trong quần ra dùng tay vuốt ve an ủi.

Là lần đầu tiên làm chuyện này mang theo tâm tình tủi nhục... Thực dọa người!

Chậm rãi khép mi mắt lại, tận lực không để cho mình suy nghĩ, chỉ thuận theo nhu cầu. Thế nhưng... còn chưa đủ.

Lăng Tịch có một dự cảm, mở mắt đem tầm mắt chuyển tới cái hộp đặt trên bàn.

Bên trong đó là cái mình cần?

Đưa tay hướng về phía cái hộp, nhưng đến một nửa lại rụt về. Cuối cùng một chút lý trí nói cho biết, không thể chạm cái hộp kia, càng không thể mở ra.

Đắm chìm trong dục vọng, Lăng Tịch không có nhận thấy cách đó không xa cánh cửa đang chuyển động. Có người nhẹ nhàng đi đến, đứng ở trước bàn làm việc thưởng thức động tác dâm dục của Lăng Tịch, đôi môi mỏng cắn càng chặt.

Tần Tường đưa tay vuốt ve cái hộp, hướng tới người đang chìm trong dục vọng lên tiếng.

"Có muốn càng thoải mái hơn không?"

Bên trong gian phòng im ắng lại vang lên giọng nói làm cho Lăng Tịch cả kinh, động tác cũng ngừng lại.

Giọng nói này.... là Tần Tường. Sao lại không có nhận ra hắn vào đây?

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Lăng Tịch trượt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất luống cuống tay chân kéo quần áo.

Thấy đối phương có chút bối rối, Tần Tường khinh thường nói:

"Hiện tại mới phản ứng có phải đã quá muộn không? Vừa rồi tôi thưởng thức thật lâu. Tuy rằng không phải rất hăng hái, nhưng cũng không tệ."

"Cậu..."

"Đúng rồi, sao không nhìn xem tôi tặng cho cái gì? Tôi đoán, ông sẽ rất thích. Muốn nhìn xem hay không?"

"Không cần."

"Đừng cự tuyệt nhanh như vậy, nhìn rồi nói sau."

Tần Tường kéo Lăng Tịch trên mặt đất, đưa đến ghế da, dùng chân khóa chặn lại, sau đó mở hộp.

Trong hộp là đồ chơi tình dục.

"Thích không?"

Tần Tường lấy ra

"Có phải rất vừa lòng? Nhắm mắt lại làm gì? Thẹn thùng?"

Lăng Tịch nhắm mắt bất an run rẫy, không để ý đến Tần Tường.

"Sao? Ngại không đủ?"

Tần Tường nắm cằm Lăng Tịch, dùng sức mạnh khiến cho mở mắt ra, sau đó đưa món đồ chơi đến môi.

"Không hài lòng món quà này? Ngại không đủ dùng?"

"Hạ lưu!"

"Tôi hạ lưu? Vừa rồi là ai ở chỗ này hưng phấn quá độ, đến mức tôi vào đây lúc nào cũng không biết. Nói, rốt cuộc ai mới hạ lưu?"

Nhìn trên mặt Lăng Tịch hiện lên xấu hổ và giận dữ, Tần Tường vươn tay thông thả vuốt nhẹ cánh môi Lăng Tịch, ánh mắt cười thâm sâu.

"Có muốn thưởng thức màn biểu diễn vừa rồi không? Tôi chép ra đĩa gửi cho ông."

Đĩa?

Lăng Tịch nhìn Tần Tường, đáy mắt khó hiểu.

"Đồng ý mở mắt ra rồi?"

Tần Tường đẩy cánh môi Lăng Tịch ra, cố cạy mở răng luồng vào trong, dùng tay túm lấy cái lưỡi ấm áp.

"Đã quên nói, nơi này mỗi một gian phòng đều trang bị camera, phòng làm việc của tôi cũng không ngoại lệ"

Nhìn thần sắc Lăng Tịch, Tần Tường tiếp tục nói.

"Sao trừng mắt? Nổi giận? Tôi nghĩ, tên ăn bám cùng tên ngốc hẳn sẽ hứng thú xem diễn xuất vừa rồi của ông."

"Cậu...."

"Cậu cái gì cậu?"

Tần Tường xoay người mở ngăn kéo, lấy ra một bộ còng tay sáng loáng quơ quơ trước mặt Lăng Tịch.

"Thích thứ này không?"

Không đợi đáp lại, Tần Tường nhanh chóng khóa Lăng Tịch.

"Chờ tôi chơi chán sẽ thả. Nếu ông dám phản kháng, tôi cũng không ngại đem bộ dáng vừa rồi chia xẻ với người khác đâu."

"Vô sỉ."

Biết rõ, Tần Tường cũng không phải nói giỡn. Cảnh tượng vừa rồi không thể bị người thứ ba nhìn thấy. Tuyệt đối không thể!

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Tường, Lăng Tịch vô lực nhắm mắt lại không giãy dụa.

"Vô sỉ? Tôi đây khiến cho ông biết cái gì mới gọi là vô sỉ."

Tần Tường cúi đầu đem môi dán lên môi Lăng Tịch chậm rãi mút.

"Có phải thoải mái hơn tự làm nhiều lắm không?"

Hiện tại đang bị chính đứa con ruột mình đùa bỡn, khiến cho Lăng Tịch run rẩy, đáy mắt cũng hiện lên vài phần bất an.

"Đang suy nghĩ gì? Hả?"

Tần Tường đụng chạm môi, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi, quét một vòng xung quanh đôi môi xinh đẹp.

Cảm thụ được Tần Tường nói chuyện tràn đầy hơi nóng, Lăng Tịch không được tự nhiên hướng sang một bên, không hề nhìn Tần Tường. Nhìn thấy đối phương trốn tránh, đôi mắt Tần Tường tối sầm lại. Lập tức, bóp cằm đem mặt Lăng Tịch xoay lại, bắt buộc nhìn hắn.

"Có muốn để cho tôi yêu thương không?"

"Tôi là ba của cậu, cậu không thể đối với tôi như vậy."

"Không thể đối với ông như vậy? Không thể đối với ông như thế nào? Trên người của ông chỗ nào tôi chưa thấy qua, sờ qua? Đến hiện tại mới nhớ tới là ba của tôi?"

"Tôi biết cậu hận tôi, muốn trả thù tôi, nhưng có thể đổi phương thức khác không?"

Lăng Tịch thích đàn ông, cho nên dù là sỉ nhục, chọc ghẹo, đều có thể có cảm giác. Nhưng Tần Tường không phải đồng tính, đối với chuyện này là vô cảm. Nhưng vì để tra tấn ba ruột lại đi chạm thân thể đàn ông. Lăng Tịch sợ một ngày kia, Tần Tường sẽ cảm thấy chán ghét.

Tần Tường chỉ muốn Lăng Tịch dùng miệng thỏa mãn cho mình. Làm xong, hắn mở còng giải thoát cho Lăng Tịch.

"Lau đi, lau sạch sẽ rồi về, ngày mai nhớ rõ đến làm."

Hắn cũng không có tính toán làm tới cùng. Hơn nữa hắn cũng thoải mái rồi, cho nên không tính toán lại khó xử Lăng Tịch.

Thấy Tần Tường không nói giỡn, Lăng Tịch liền mau đứng lên. Không biết phải do bảo trì tư thế quỳ quá lâu hay không, chân đứng không được vững. Ngay lúc sắp ngã xuống đất, Tần Tường đã ôm lấy Lăng Tịch, cũng đưa ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nói.

"Gấp như vậy làm gì? Tôi cũng sẽ không ăn thịt ông."

Lăng Tịch vội vàng đi, làm cho hắn có chút khó chịu. Nhưng nghĩ đến vừa rồi người kia cũng phối hợp, hắn vẫn là đúng lúc vươn tay giúp đỡ một phen.

Lăng Tịch đẩy Tần Tường ra, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi văn phòng của Tần Tường. Vào thang xuống đại sảnh, Lăng Tịch nhanh chóng ra cửa đón một chiếc taxi trở về nhà.

Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện làm cho lòng quá mức bối rối, phải mau chóng trở lại căn nhà ấm áp của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro