31: Oán hận +32: Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Oán hận

Khi Lăng Tịch đến dưới lầu, cũng không có nhìn thấy Lăng lão gia. Người hầu nói ông đang ở hoa viên, Lăng Tịch lại vội vàng chạy tới hoa viên.

Rất xa đã thấy Lăng lão gia cầm cái xẻng nhỏ đào đất dưới chân, thần thái rất tập trung, không có nhận thấy được người đang đến. Lăng Tịch bước nhanh tới phía trước, cũng lên tiếng.

"Lăng lão gia."

"Ừ. Dậy rồi à ? Tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Rất ngon."

Lăng Tịch gật gật đầu, sau đó nói ra mục đích tới đây.

"Lăng lão gia, con nghĩ... con cần phải trở về, cám ơn ngài đã chiêu đãi."

"Gấp như vậy sao? Trong nhà có chuyện rất gấp sao?"

Thấy Lăng Tịch lắc đầu, Lăng lão gia nhẹ nhàng cười.

"Vậy đừng có đi gấp. Tối hôm qua cần xã giao nhiều, ta còn chưa có cùng con trò chuyện. Như vậy đi, ăn cơm xong hãy đi được chứ? Ta cũng thừa dịp này cùng con tâm sự."

"Dạ, được."

Nếu Lăng lão gia đã mở miệng, cũng ngại từ chối, Lăng Tịch chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Chúng ta tìm chỗ ngồi đi, đợi một chút cùng ăn cơm."

Đợi ngồi xuống, Lăng lão gia hít sâu một hơi nói.

"Lăng Tịch à, đừng cứ gọi Lăng lão gia, có vẻ rất xa lạ. Tuy rằng đã không có thể nghe được con gọi một tiếng ba, nhưng ít nhất con có thể gọi ta một tiếng chú Lăng được không. Như vậy so với Lăng lão gia thân thiết hơn một chút."

"Dạ."

Nhìn ánh mắt Lăng lão gia chờ mong, Lăng Tịch thử mở miệng gọi.

"Chú Lăng...."

"Ngoan."

Ông sờ tay Lăng Tịch, con ngươi lóe ra mấy phần vui mừng.

"Gọi rất dễ nghe. Lăng Tịch, con nếu có rảnh đừng ngại đến chơi cùng chú."

Bình thường Lăng Khả Hinh rất ít về nhà. Lăng Gia An chỉ là từ nước ngoài về dự sinh nhật ông. Còn Lăng Duệ, trừ đến trường, cũng có hoạt động giao tiếp bên ngoài. HunhHn786 Cho nên căn nhà to này thường xuyên chỉ có một mình ông cùng mấy người làm, cảm thấy có chút buồn tẻ. Nếu Lăng Tịch có thể thường xuyên lại đây chơi, ông sẽ rất vui vẻ.

"Dạ, được."

Nếu đơn thuần chơi với Lăng lão gia thì không có gì. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi Lăng Gia An rời đi, cũng sẽ không chạm mặt đỡ cảm giác xấu hổ. Còn Lăng Khả Hinh không thật lo lắng, cô ta thường xuyên không ở nhà. Cho dù vừa vặn ở nhà, có Lăng lão gia một bên, Lăng Khả Hinh cũng không có thể làm gì.

"Con thấy chú trồng hoa cỏ này thế nào?"

"Đẹp lắm. Chú Lăng, sao không thấy chú Triệu?"

Chú Triệu là người làm vườn của Lăng gia, lúc trước đều là chú Triệu chăm sóc vườn hoa.

"À, con chú ấy làm ăn phát đạt, muốn đón chú ấy trở về hưởng phúc. Chú ấy theo ta nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Chú Triệu đi rồi, vườn hoa cũng không ai xử lý. Dù sao không việc có gì, ta liền tự mình sửa sang lại, sẵn tiện rèn luyện thân thể."

Chăm sóc vườn hoa một thời gian, ông cũng cảm nhận được thú vui, liền tự mình xử lý hết toàn bộ. Ở nhà chăm sóc hoa cỏ so với ở trên thương trường ngươi lừa ta gạt, càng đơn giản hơn, cũng thư thái nhiều lắm. Hiện tại ông ở nhà nghỉ ngơi, cũng không đi nói chuyện làm ăn.

"Đến đây, cùng chú đi dạo một chút."

Lăng lão gia hướng Lăng Tịch vẫy vẫy tay. Vừa đi hai vừa hàn huyên rất nhiều, lại làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất thân thiết.

Trước kia Lăng lão gia rất nghiêm khắc, nói chuyện làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. Mà hiện tại ông cũng đã bớt nghiêm khắc, càng giống một người cha già bình thường.

Câu chuyện không thể tránh khỏi liên quan đến Lăng Gia An. Lăng lão gia rất xấu hổ cười cười, sau đó nhanh chóng chuyển dời đề tài. Đối với ông dụng tâm, Lăng Tịch cũng rất phối hợp vì biết ông là không muốn làm cho mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Trên bàn cơm món ăn rất phong phú, nhưng chỉ có một mình Lăng Khả Hinh. Khi nhìn thấy đi cùng Lăng lão gia là Lăng Tịch, Lăng Khả Hinh mặt lạnh lùng, có chút không được tự nhiên. Cùng ba mình chào hỏi, cô ta liền quay sang một bên, duy trì trầm mặc.

"Khả Hinh, những người khác đâu?"

"Tiểu Duệ đưa Tuyết Nhi đi về. Còn em trai thay quần áo, hẳn là rất nhanh sẽ đi xuống."

"À. Còn... Phương Văn đâu?"

"Ba tìm con?"

Lăng lão gia vừa dứt lời, Phương Văn liền từ nhà bếp bên bưng một tô canh đi ra.

"Con tự mình làm, mời ba dùng."

"Ba nhìn xem, Văn Văn hiền lành, tự mình làm nhiều món ngon như vậy, nói là muốn cho ba nếm thử tay nghề. Con nói nha, em trai có thể cưới một người vợ tốt như vậy, là phúc của nó."

Nhận thấy Lăng Khả Hinh khiêu khích, Lăng Tịch có chút bất đắc dĩ mím môi, sau đó xoay mặt hướng một bên. Khi tầm mắt xẹt qua Phương Văn, Lăng Tịch lại có chút kinh ngạc. Vô tình thấy được một đôi mắt oán hận, trong lòng Lăng Tịch rất không thoải mái. Nhưng khi muốn xác nhận lại, đôi mắt Phương Văn đã khôi phục thần sắc bình thường, cũng không có gì không ổn.

"Nè, anh cũng cảm thấy như vậy phải không?"

Thấy Lăng Khả Hinh lại làm khó dễ Lăng Tịch, Lăng lão gia cầm lấy đôi đũa, thản nhiên nói:

"Khả Hinh, ăn cơm đi, không cần đợi Gia An."

"Lăng Tịch, con cũng ăn đi."

Lăng Tịch không nói gì gục đầu xuống ăn thức ăn Lăng lão gia gắp cho. Chính là lúc cúi đầu vô tình nhìn sang Phương Văn, lại bắt gặp ánh mắt kia.

Thật lạnh như băng!

"Phương Văn, con cũng đừng quá bận rộn, mau ăn đi."

Nhìn thấy Phương Văn bận rộn, Lăng lão gia hơi nhíu mày.

"Dạ."

Khi tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Lăng lão gia nhìn hết một lượt mỗi người trên bàn, khi xẹt qua Phương Văn, ông cố ý dừng vài giây. Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Lăng lão gia, Phương Văn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía ông mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

Lăng lão gia như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt, cầm lấy đũa gắp món ăn, có chút không yên lòng nhai nuốt.

Phương Văn rất thông minh, cũng rất tốt tính, dù già hay trẻ gặp cô đều yêu mến, khen không dứt miệng, trong công việc cũng rất giỏi giang. Đặc biệt Phương Văn rất yêu Gia An. Ông rất yên tâm giao phó công việc và con trai và con dâu.

Nhưng ông quên sự ghen tuông của phụ nữ. Vừa rồi ông nhìn ra ánh mắt Phương Văn đối với Lăng Tịch có oán hận. Nhưng đó là chuyện đã qua, ông không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng quan hệ hiện tại.

Cảm giác được trên bàn cơm có chút áp lực, Lăng Tịch vẫn không có lên tiếng, rất im lặng ăn. Đợi Lăng lão gia buông bát, Lăng Tịch cũng buông đôi đũa trong tay, lại một lần nữa cùng Lăng lão gia nói lời từ giả.

"Chú Lăng, con cũng cần phải trở về rồi."

"Được. Vậy con hãy đi về trước đi. Chú phái người đưa con về."

"Không cần, con đón xe là được rồi."

"Vậy được rồi, trên đường chú ý an toàn. Có rảnh, nhớ đến chơi cùng chú."

Ông cũng không có miễn cưỡng, mà lại một lần nữa dặn dò. HunhHn786

"Dạ, đã biết. Hẹn gặp lại."

Đợi bước ra khỏi Lăng gia, Lăng Tịch thoải mái hít thở, sau đó nhéo nhéo mặt, đi nhanh ra đường lớn.

Nơi này khó đón xe. Dừng bước quay đầu nhìn về phía phía Lăng gia, nhìn trong chốc lát, Lăng Tịch mới thở dài, quay đầu tiếp tục đi ra đường lớn.

Tuy rằng đã đáp ứng Lăng lão gia có rảnh đến chơi, nhưng đáy lòng vẫn không thế nào tình nguyện trở lại đây. Không biết lần tới là khi nào nữa.

Tuy rằng Lăng lão gia thân thiết không ít, cũng không ai trêu cợt hay xem thường, nhưng Lăng Tịch vẫn cảm thấy có áp lực. Bất quá mặc kệ ra sao, cuối cùng cũng cùng Lăng Gia An nói rõ ràng, về sau hẳn sẽ không bị Lăng Gia An dây dưa nữa.

Sau khi Lăng Tịch rời khỏi, Lăng lão gia cũng gọi Phương Văn vào thư phòng trò chuyện. Ông muốn Phương Văn thông cảm, cũng hy vọng cô không cần đi tìm Lăng Tịch gây phiền phức. Lăng Tịch lúc trước ở tại Lăng gia chịu nhiều ủy khuất, ông vẫn cảm thấy rất có lỗi. Ông không muốn để cho Lăng Tịch lại bị tổn thương, như vậy không công bằng chút nào. Đứa bé kia rất đơn giản, căn bản đấu không lại Phương Văn.

Sau khi cùng Lăng lão gia nói chuyện xong, Phương Văn có chút thẩn thờ. Cô đi ra cửa, được vài bước, lại có chút không cam lòng dừng bước lại, ai oán mở miệng.

"Ba."

"Hả? Còn có việc sao?"

"Ba có biết buổi sáng nay, Gia An nói muốn cùng con ly hôn hay không?"

"Cái gì? Ly hôn? !"

"Dạ, anh ấy muốn ly hôn."

"Ly hôn? Sao lại như thế."

Đứa con trai kia luôn rất yếu đuối. Cho dù lúc trước bị ép cưới Phương Văn, trong lòng không tình nguyện, vẫn là thuận theo. Sao bây giờ lại đòi ly hôn?

Lăng lão gia buông cái tẩu trong tay, có chút phiền lòng. Nghe Phương Văn nói như thế, ông đã hiểu được vì cái gì Phương Văn oán hận nhìn Lăng Tịch.

Mặc kệ như thế nào, ông cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ly hôn. Ông không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Lăng lão gia nhìn về phía Phương Văn đang nhìn ông băng đôi mắt yếu ớt.

"Phương Văn, ba vừa rồi đã nói. Con là con dâu duy nhất Lăng gia không gì thay đổi. Còn Gia An, ba sẽ tìm thời gian cùng nó nói chuyện, để nó bỏ ý niệm này trong đầu."

"Dạ. Có những lời này của ba, con yên tâm hơn. Ba, con đi xuống trước."

"Ừ, đi xuống đi."

Lăng lão gia thở dài, thần sắc cũng chùng xuống, mỏi mệt không thể che giấu. Ông tuy rằng không cần phiền chuyện của công ty, nhưng việc nhà quả thật càng phiền, việc nhà càng khó giải quyết.

Suy tư một hồi, Lăng lão gia quyết định đi đến phòng Lăng Gia An, nhưng chỉ có Phương Văn ngồi ngẩn ngơ ở trên giường, trên mặt đầy nước mắt. Nhìn bộ dạng Phương Văn rất đáng thương Lăng lão gia giật giật môi, rồi lại không biết tiếp tục nói cái gì để an ủi. Cuối cùng ông đành phải vươn tay vỗ vỗ vai Phương Văn, ý bảo cô bớt thương tâm.

Vẫn là đợi Lăng Gia An bình tĩnh một chút, lại đi tìm tâm sự, khiến cho Gia An bỏ ý niệm này trong đầu là tốt nhất!

Khi Lăng Tịch đi về đến nhà, xuyên qua cửa sổ đã thấy được Bạch Tiểu Hàn nằm sắp trên bàn, khều khều cái gì. Trọng Thần thì lại mỉm cười nhìn hành động của Bạch Tiểu Hàn. Nhìn không khí thân thuộc này, những áp lực khi ở Lăng gia nhanh chống tiêu tan.

Nghe được tiếng động Bạch Tiểu Hàn liền quay đầu ngọt ngào kêu lên.

"Ba."

"Tiểu Hàn, con đang chơi cái gì đó?"

Trên bàn là cái hộp giấy bên trong có một con gà con rất đáng yêu.

"Đáng yêu chết được, chú Trọng mua cho."

"Khi đưa Tiểu Hàn trở về ngang qua chợ, nơi đó có người bán cái này, thấy Tiểu Hàn thích, tôi liền mua một con. Tôi còn thuận tiện mua thức ăn đóng gói, miễn cho nó không có cái gì ăn."

"Vâng, đã làm phiền cậu."

Lăng Tịch hướng Trọng Thần cười cười, sau đó cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Hàn. Nhìn Bạch Tiểu Hàn vui vẻ như vậy, Lăng Tịch cũng thấy rất vui, nhưng lại có chút lo lắng, cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Lăng Tịch rất muốn cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt như người bình, thế nhưng lại bất lực, tự trách bản thân thật vô dụng.

"Làm sao vậy? Có phải ngày hôm qua đi chơi không vui?"

Tuy rằng Lăng Tịch có cùng Trọng Thần nói buổi tối sẽ không trở về, nhưng hắn vẫn là nhìn chằm chằm vào di động, sợ Lăng Tịch gọi hắn. Vẫn đợi cho tới hơn mười hai giờ đêm, thấy không một chút động tĩnh, hắn mới lên giường ngủ.

Có phải không nghỉ ngơi tốt, cho nên mới mệt mỏi như vậy?

"Không phải, đi chơi rất là vui. Có lẽ là giường lạ ngủ không được tốt lắm."

Không muốn đề cập nhiều về Lăng gia, Lăng Tịch thuận miệng nói vài câu, sau đó đình chỉ vấn đề này.

"Ba cũng không mang con đi chơi."

"Hả? Tiểu Hàn muốn đi sao? Lần sau dẫn con đi."

"Dạ, tốt quá."

Nghĩ đến ba Tịch sẽ dẫn hắn đi tới một nơi mà cho tới bây giờ hắn chưa từng đi, sẽ có thiệt nhiều món ngon, Bạch Tiểu Hàn cười rất vui vẻ.

"Ngoan."

Lăng Tịch nhéo nhéo mặt Bạch Tiểu Hàn, ý bảo hắn tiếp tục chơi, hỏi:

"Ăn cơm chưa?"

Nghĩ là Lăng Tịch đói bụng, Trọng Thần vội vàng đứng lên, đi vào phòng bếp.

"Tôi đã cùng Tiểu Hàn ăn rồi. Anh chờ một chút, hâm lại là có thể ăn. Anh chờ một lát, tôi đi hâm đồ ăn."

"Không cần, tôi ở bên kia ăn cơm xong mới trở về. Tôi là muốn hỏi các người có ăn chưa thôi."

Lăng Tịch đem Trọng Thần ấn vào chỗ ngồi, cũng ngồi xuống cùng.

Vì có chút không rõ sao Trọng Thần đối với mình tốt như vậy. Trọng Thần giúp rất nhiều, chỉ nói một tiến đã trực tiếp trợ giúp. Đối đãi vô tư như vậy cho dù là người thân, cũng làm không được. Tóm lại, Lăng Tịch rất nghi hoặc.

Rất ít bị Lăng Tịch nhìn thẳng như vậy, Trọng Thần có chút ngượng ngùng dùng tay cào tóc, rồi sờ sờ mặt.

"Sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao?"

"Trọng Thần, nếu ở trên đường gặp một người rất thê thảm, cậu sẽ cho hắn tiền, cũng trợ giúp hắn sao?"

"Hả? Không nhất định, để xem người đó có thật đáng thương, hoặc là làm bộ lừa gạt người khác không."

"Đúng vậy sao? Vậy cậu vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?"

"Hả? Vì cái gì sao? Muốn tốt với anh, tự nhiên sẽ đối tốt với anh."

Lăng Tịch là phát hiện cái gì sao?

Lăng Tịch hỏi vấn đề này làm Trọng Thần không khỏi có chút không yên.

Chẳng lẽ là ánh mắt của mình quá mức nóng bỏng? Hay là nói ánh mắt của mình không có che dấu tốt, làm cho Lăng Tịch cảm giác được không thích hợp, cho nên mới hỏi như vậy?

"Làm sao vậy, tôi hỏi vấn đề này làm cho cậu rất khó xử sao?"

Nhìn Trọng Thần vẻ mặt phức tạp, Lăng Tịch có chút ngượng ngùng cười cười.

"Tôi chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cho nên mới hỏi một chút."

Nguyên do chính là tò mò hỏi một chút!

Trọng Thần cảm thấy thoải mái không ít. Nghĩ nghĩ lúc sau, Trọng Thần đưa ra một cái đáp án coi như hợp lý.

"Anh mang lại cảm giác rất thân thuộc, thật giống như là anh trai tôi. Nếu đem anh trở thành anh trai, giúp anh một chút việc, cũng được phải không? Không có gì là kỳ quái ."

"Ừ, tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi."

Trọng Thần đã nói như vậy, Lăng Tịch nghĩ là nên tin như vậy đi, không tất yếu tiếp tục làm vấn đề này thêm rối rắm.

"Thôi, anh đã trở về, tôi đây cũng nên đi. Tôi còn phải về đưa ba mẹ đi ra bến xe. Bọn họ muốn về nhà."

Kỳ thật ban đêm ông bà Trọng mới lên xe, nhưng sợ Lăng Tịch còn có thể hỏi tiếp, Trọng Thần nghĩ nên về sớm.

"Bọn họ hôm nay trở về quê sao? Hay là... tôi cùng cậu đi đưa bọn họ ra xe."

"Không cần, anh còn phải đi làm, sẽ trễ giờ của anh. Cứ như vậy đi, tôi đi về trước, lần sau gặp."

Nói xong, Trọng Thần liền vội vàng đứng lên đi ra cửa, còn không quay đầu lại chỉ phất phất tay.

"Vậy được rồi, lần tới gặp."

Sau khi Trọng Thần rời khỏi, Lăng Tịch đi vào bên trong, liền nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tần Tường tìm có chuyện gì sao?

Chần chờ trong chốc lát, Lăng Tịch lấy điện thoại di động ra, ấn nghe đưa lên tai.

"A lô?"

"Sao chậm như vậy? Không phải tôi đã nói phải luôn mang theo điện thoại bên người sao?"

Âm thanh quen thuộc từ ống nghe truyền tới. Giọng hơi lớn làm cho Lăng Tịch phải nghiêng đầu, đem điện thoại di động cách xa một khoảng cách nhất định với lỗ tai.

"Bởi vì phải đi Lăng gia, cho nên không mang di động."

"Lăng gia? Mới trở về? Quên đi. Bất quá nghe tôi nói này, hiện tại mau đến đây giúp tôi sắp xếp đồ đạc."

"Đi đâu?"

"Vô nghĩa, đương nhiên là tới nhà của tôi."

Tần Tường giọng nâng cao một chút. Khi nghĩ đến Lăng Tịch cũng không biết nhà hắn ở đâu, lại nói chậm một chút.

"Thế nhưng... Thế nhưng tôi còn phải đi làm"

Nghe được địa chỉ Tần Tường nói, lại nhìn thời gian hiện tại, Lăng Tịch phỏng chừng nếu đi tới chỗ Tần Tường, sẽ muộn làm.

"Ai là chủ hả? Gọi đến thì đến đi, hôm nay xem như nghỉ phép, không cần lo lắng."

Người này sao ngốc như vậy?

Đầu kia điện thoại, Tần Tường nhíu mày.

"Được... Được rồi. Tôi sẽ tới."

"Nhanh lên đó."

Nói xong, Tần Tường trực tiếp tắt điện thoại, nóng nảy đem điện thoại nhét vào túi.

Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn dặn dò một tiếng, sau đó dựa theo địa chỉ Tần Tường nói, đón xe taxi vội vàng đi.

Khi tới nhà Tần Tường nhấn chuông cửa. Một lúc sau Tần Tường mới mở cửa với vẻ mặt bất mãn nhíu mày,

"Sao chậm rì vậy? Biết tôi chờ lâu rồi không."

"Tôi là đón xe taxi tới, cũng không có tắc đường. Chỉ là đường quá xa, cho nên tốn một ít thời gian. Hơn nữa bên này cúp điện, không đi thang máy, tôi phải đi thang bộ lên."

Lăng Tịch có chút thở hổn hển cùng Tần Tường giải thích, cũng sử dụng tay vịn khung cửa để chống đỡ cặp chân mềm nhũn đứng không vững, người đầy mồ hôi.

"Thôi. Vào đi."

Đợi Lăng Tịch đi vào xong, Tần Tường vào trong phòng tắm lấy một cái khăn mặt đưa cho Lăng Tịch.

"Nghỉ ngơi một lát, sau đó giúp tôi sắp xếp lại mấy thứ."

"Ừ, được."

Cầm khăn, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

Xem ra, Tần Tường cũng không phải tệ. Ít nhất, hắn vẫn là có chút quan tâm mình!

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Lăng Tịch quan sát đánh giá căn hộ. Nơi này cũng rất rộng, bố trí khá đơn giản, lấy đen trắng làm chủ đạo, rất thoáng mát.

"Nhìn cái gì? Xem có dấu vết phụ nữ khác ở đây không hả?"

"Không phải. Tôi lần đầu tiên tới đây, tùy tiện nhìn một chút."

"Đúng vậy sao? Tôi còn tưởng rằng ông đang ghen đó."

Tần Tường không lưu tâm cười cười, sau đó tiến đến ôm thắt lưng Lăng Tịch từ phía sau, cũng dán bên tai thì thầm ái muội.

"Yên tâm, cho tới bây giờ. Đây là lần đầu tiên tôi cho người khác vào nhà của tôi. Mà ngay cả Mạn Ny cũng chưa có vào đâu."

Mạn Ny chỉ cho người mang đồ này nọ để ở cửa chứ chưa bao giờ vào.

Lăng Tịch đem khăn để một bên, sau đó đẩy tay Tần Tường khoác bên hông ra.

"Tôi nghỉ ngơi xong rồi, nên làm cái gì đây?"

"Theo tôi vào đây."

Dẫn Lăng Tịch đi vào phòng ngủ, Tần Tường chỉ vào đống quần áo trên giường, hơn nữa trên mặt đất cũng có mấy cái túi to, nói:

"Đó đều là quần áo, mấy thứ linh tinh. Dựa theo loại phân ra cho tốt, sau đó xếp lại cho vào túi ."

Ngày hôm qua trong buổi tiệc tại Lăng gia, Mạn Ny kết bạn không ít, cũng gia nhập hội gì đó. Hôm nay Mạn Ny cho người đem quần áo tới bên này, cũng nhờ hắn sắp xếp cho tốt để đưa đến cái hội chó má nào đó, nói là muốn tham gia bán đấu giá lấy tiền giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn.

Nhìn đống lớn quần áo, da đầu hắn đều run lên. Thế nhưng Mạn Ny đã giao nhiệm vụ cho cho hắn, hắn cũng không thể đem tất cả chúng đều quẳng ra bên ngoài. Không có biện pháp, hắn đành phải thử sắp xếp lại, thế nhưng mới xếp vài món, liền phiền lòng thật sự. Nghĩ đến Lăng Tịch ở tại KTV cũng làm loại công việc này, hắn liền gọi người đến đây giúp hắn sắp xếp lại đống đồ này.

"Sao nhiều như vậy?"

"Không nhiều còn cần gọi người giúp sao? Đừng nói nhảm, nhanh lên sắp xếp. Chút nữa Mạn Ny lại đây lấy đi, nói là ngày mai phải đưa đi bán đấu giá."

"Bán đấu giá?"

"Ừ, làm từ thiện. Nhanh lên, làm xong gọi tôi, tôi đi ngủ một chút."

"Ừ, được."

Nghe đến mấy cái này là cầm đi bán đấu giá làm từ thiện, thần sắc Lăng Tịch vui vẻ rất nhiều, động tác cũng nhanh hơn không ít. Một đống quần áo, mất cả giờ đồng hồ mới sắp xếp xong. Lăng Tịch thoải mái hít thở, sau đó đi đến phòng ngủ gọi Tần Tường rời giường.

Gọi vài tiếng, Tần Tường cũng không có đáp lại, mà ngay cả mi mắt cũng không có động. Lăng Tịch đi đến bên giường khẽ đẩy đẩy Tần Tường.

"Tần Tường, dậy đi."

"Ư...."

Tần Tường lên tiếng, lại nghiêng mình ngủ tiếp. Ngủ thật đúng là say. Thấy Tần Tường ngủ say như vậy, Lăng Tịch định cho Tần Tường ngủ thêm một lát. Nhưng vừa nghĩ tới Tần Tường lúc nãy dặn dò, Lăng Tịch vẫn là tiếp tục đẩy đẩy Tần Tường gọi dậy.

"Thức dậy."

"Nè, phiền quá."

Tần Tường than thở một tiếng, sau đó vươn tay bắt lấy cánh tay của Lăng Tịch kéo ngã trên giường, cũng trở mình đè lên.

"Đừng ầm ĩ."

Môi Tần Tường kề sát má Lăng Tịch, toàn thân ở trên người Lăng Tịch, tư thế thật sự là quá mức ái muội, làm cho Lăng Tịch có chút khẩn trương. Cố gắng đẩy Tần Tường, lại đẩy không ra, Lăng Tịch liền có chút bất đắc dĩ nói:

"Tần Tường đứng dậy, đừng đè tôi."

"Quá ầm ĩ."

Tần Tường chậm rãi mở mắt, đôi mắt mang theo buồn ngủ có chút bất mãn,

"Gọi gấp như vậy làm gì? Muốn cho làm hả?"

Chương 32: Xấu hổ

Tuy duy trì tư thế này hồi lâu có chút mệt, nhưng nghĩ đến có thể cùng Tần Tường gần gũi trong chốc lát, Lăng Tịch lại cảm thấy rất giá trị. Dù sao, bình thường nếu muốn ở gần Tần Tường như vậy là rất khó.

Lát sau cũng buồn ngủ, đang lúc muốn ngủ, bỗng có tiếng chuông cửa, Lăng Tịch mở mắt.

Tiếng chuông cửa ngừng lại. Chẳng lẽ là ảo giác?

Ngay lúc Lăng Tịch nghi hoặc, chuông điện thoại vang lên. Tần Tường bất mãn than thở vài tiếng, sau đó đem thân mình lăn qua sử dụng gối đầu bưng kín lỗ tai. Sợ Tần Tường nỗi giận, Lăng Tịch cầm điện thoại lên ghé vào bên tai.

"A lô?"

"Là ai? Tần Tường đâu?"

"A, Tần Tường còn đang ngủ. Tôi là... là nhân viên ở chỗ này sắp xếp quần áo."

Tần Tường không chịu thừa nhận quan hệ cha con của bọn họ, cho nên, Lăng Tịch cũng không có đem quan hệ này nói ra, mà là nói mình là nhân viên của Tần Tường .

"À,... Vậy làm phiền tới mở cửa, tôi ở bên ngoài."

"Vâng, được."

Giọng cô gái rất lễ phép làm Lăng Tịch cảm thán một tiếng, sau đó đem điện thoại để lại chỗ cũ, từ trên giường đứng lên đi ra cửa.

Cửa mở, Lăng Tịch thấy được Mạn Ny. Hôm nay Mạn Ny mặc bộ sườn xám ngắn tay màu đỏ thẫm có gắn kim sa, bên trên thêu hoa văn cũng rất đăc biệt. Hơn nữa Mạn Ny búi tóc lên nhìn rất cổ điển. Sườn xám càng làm nổi bật đường cong cơ thể rất đẹp của thiếu nữ, rất quyến rũ. HunhHn786

"Bác trai, tại sao là bác?"

Khi nhìn thấy trước mặt không phải nhân viên, Mạn Ny hơi chút sửng sốt.

"Bác trai sao lại thành nhân viên của Tần Tường?"

"Ờ, tôi làm việc chỗ Tần Tường. Mạn Ny lại đây lấy mấy thứ kia sao? Toàn bộ cũng đã sắp xếp xong rồi, đặt ở bên trong."

"Dạ, phiền bác."

Mạn Ny lễ phép gật đầu, sau đó thay dép lê đi vào. Đợi Lăng Tịch đóng cửa, Mạn Ny quay đầu hỏi.

"Bác trai, đồ ở nơi nào?"

"À... Bên này."

Nghĩ đến Tần Tường lúc nãy nói Mạn Ny cũng chưa có tới nơi này, Lăng Tịch dẫn Mạn Ny đi vào phòng.

"Tất cả đều ở chỗ này, con muốn kiểm kê lại không?"

"Không cần, có bác trai tự mình hỗ trợ sắp xếp lại, con không có gì lo lắng."

Quét mắt nhìn mấy túi đồ đặt chỉnh tề, Mạn Ny vui vẻ.

"Tần Tường đâu? Anh ấy ở nơi nào?"

"Đi theo ta."

Lại giống như trước dẫn đường Mạn Ny đến phòng Tần Tường. Mạn Ny đi đến đầu giường vỗ nhẹ chăn bao lấy Tần Tường.

"Heo lười, rời giường ."

Thấy Tần Tường không có dấu hiệu tỉnh lại, Mạn Ny trực tiếp xốc chăn lên, cũng không giống như lần trước mềm nhẹ, cất cao giọng

"Heo lười! Nhanh lên đứng lên cho em."

"Ai vậy ? Ầm ĩ muốn chết!"

Tần Tường căm giận mở mắt ra. Khi nhìn thấy người la hắn là Mạn Ny, trên mặt tức giận bỗng biến mất.

"Mạn Ny? Sao em lại tới đây?"

"Em không phải đã nói với anh giúp em sao? Anh lại đi ngủ, còn để cho bác trai giúp anh làm. Anh có phải không đem lời của em để trong lòng? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, anh là heo à."

"Đừng làm rộn."

Thấy Lăng Tịch đứng ngoài cửa, trên mặt có ý cười, Tần Tường đáy mắt hiện lên xấu hổ.

"Nè có người ngoài ở đây."

"Cái gì người ngoài, đó là ba của anh. Em mặc kệ các người có hiểu lầm cùng ẩn tình gì, trên người của anh chảy là máu ông ấy, ông ấy chính là ba của anh."

"Đúng đúng đúng. Đại tiểu thư, anh thua được chưa?"

Biết Mạn Ny rất xem trọng người nhà, Tần Tường cũng không muốn dây dưa cùng cô.

"Em không phải còn đem đồ đi sao? Anh cùng em đưa đi được không?"

"Được, anh mau dậy đi."

Nghe được Tần Tường nói như vậy, Mạn Ny sắc mặt hòa hoãn, đôi mắt sáng lên, cũng mang theo ý cười.

"Nè! còn không mau đi đem đồ tới cửa?"

Tần Tường đem tầm mắt quét về phía cửa nhìn, mở miệng phân phó.

"À, tôi đi ngay."

Nghĩ đến vừa rồi Mạn Ny cùng Tần Tường thân mật như thế, Lăng Tịch không khỏi mỉm cười.

Xem ra, Mạn Ny cùng Tần Tường thật sự rất xứng đôi. Vô luận là ở bên ngoài thế nào, ở trước mặt Mạn Ny, Tần Tường mới thể hiện đúng như lứa tuổi của mình, biết làm nũng, sẽ cố ý lấy lòng!

Nhìn hai người trẻ quấn quýt, Lăng Tịch cũng vui sướng không ít.

Nếu... Nếu về sau Mạn Ny kết hôn cùng Tần Tường, sinh con sẽ giống Mạn Ny hay giống Tần Tường? Nếu có thể cho mình chăm sóc thì tốt rồi! Nghĩ đến được ôm đứa cháu vào trong lòng cảm giác thật hạnh phúc.

Lăng Tịch nở nụ cười thỏa mãn.

Từ phòng ngủ đi ra, Tần Tường vừa vặn nhìn thấy Lăng Tịch cười hạnh phúc, không khỏi dừng bước, tim hắn đập nhanh hơn. Đợi phục hồi tinh thần một chút, Tần Tường mở miệng hỏi.

"Nè! Người ngốc kia cười cái gì đó?"

"Hả? Không có gì."

Nếu như bị Tần Tường biết ảo tưởng của mình về việc hắn cùng Mạn Ny kết hôn, sau đó sinh con để cho mình chăm sóc, nhất định sẽ chế nhạo hoặc là châm chọc?

Đồ thần kinh!

Tần Tường vừa định hướng tới Lăng Tịch làm khó dễ, nhưng nhìn thấy Mạn Ny trước mặt nên nói:

"Đi thôi, giúp tôi mang đồ xuống."

"Bác trai, đã làm phiền bác."

"Đừng khách khí."

Đem đống đồ vào trong thang máy, Lăng Tịch im lặng đứng ở trong góc, nhìn Mạn Ny cùng Tần Tường.

Hai người không có động chạm cũng không nói chuyện với nhau. Thật không giống một cặp đang yêu. Nhưng có lẽ vì có người thứ ba nên ngại. Có lẽ là vậy!

Lăng Tịch tự nói với bản thân.

Lăng Tịch từ chối yêu cầu đưa về nhà của Mạn Ny, một mình đón xe buýt trở về.

Chuyến xe thưa thớt chỉ vài người. Trời bất chợt đổ mưa, cho nên Lăng Tịch cố ý chọn ngồi dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc mưa phùn bên ngoài.

Khi đến gần nhà mưa dần to lên, gió cũng thổi mạnh làm cành lá cây ven đường rung sàng sạt. Những người đi trên đường đều tản ra hai bên tìm chỗ tránh mưa.

Lăng Tịch có chút bất an, vừa xuống xe liền nhanh chóng lấy tay che đầu chạy nhanh về khu nhà.

Từ rất nhìn lại, Lăng Tịch thấy ở cổng có một người ôm thân mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn không rõ lắm. Khi đến gần, nghe động tĩnh người kia ngẩng đầu lên. HunhHn786 Bốn mắt chạm vào nhau, Lăng Tịch ngây ngẩn cả người.

Lạc Phi!

Vốn tưởng rằng lại cách xa nhau vài năm, cho nên khi nhìn thấy Lạc Phi, một khắc kia, Lăng Tịch hoàn toàn sửng sốt. Mắt cũng không chớp cứ nhìn chằm chằm sợ một cái nháy mắt Lạc Phi liền biến mất.

"Ba, con đã trở về."

Trong mưa, Lạc Phi nở nụ cười ấm áp, sau đó chậm rãi đi thẳng tới.

"Phi Phi, thật là con sao?"

"Đúng vậy, con đã trở về."

Nghe được Lăng Tịch nghi ngờ, Lạc Phi cười khẽ, sau đó đi đến bên cạnh nắm tay đối phương đặt trên gương mặt mình, cười nói:

"Ba sờ thử."

"Lạnh quá."

Ngón tay Lăng Tịch chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của Lạc Phi. Nhìn quần áo mỏng manh của hắn, Lăng Tịch mau rút tay về, cũng cởi áo khoác đưa cho Lạc Phi.

"Phi Phi, sao mặc ít như vậy? Mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh."

"Con mới từ sân bay đến đây, do chênh lệch nhiệt độ trong ngày mà thôi."

Lạc Phi nhẹ giọng giải thích, sau đó từ chối khoác đưa tới.

"Không có việc gì, con thân thể tốt lắm, ba coi chừng bị lạnh đó, mau mặc lại đi."

"Mau mặc vào."

Lăng Tịch lớn tiếng răng đe, đem áo khoác nhét vào trong tay Lạc Phi.

"Vâng."

Thấy thái độ Lăng Tịch rất cứng rắn, Lạc Phi cũng không dám cự tuyệt, mà cầm áo mặc vào.

"Ba, chúng ta về nhà nói sau."

"Được."

Mưa càng lúc càng to. Lạc Phi đem Lăng Tịch ôm rất chặt, cũng sử dụng bàn tay che trên đầu Lăng Tịch. Đợi đi vào hàng hiên, Lạc Phi mới buông người ra, dùng tay lau bọt nước trên mặt Lăng Tịch.

"Phi Phi, con sao trở lại?"

"Nhớ ba nên trở lại."

Khi nhìn thấy Lăng Tịch khẽ nhíu mày, Lạc Phi mới tiếp tục bổ sung:

"Biểu diễn để lấy tiền làm từ thiện đã xong, công việc bên kia cũng ổn thoả, cho nên trở lại."

Kỳ thật còn có rất nhiều chuyện chưa có xử lý xong. Nhưng nghĩ đến Lăng Tịch ở nhà chờ, Lạc Phi liền vội vàng giao tất cả cho trợ lý, một mình trở về trứơc.

Đương nhiên, một phần của quyết định này là bởi vì tấm ảnh trên tạp chí, bài viết về buổi tiệc tại Lăng gia. Lăng Tịch một mình ngồi ở trong góc, thoạt nhìn có chút cô đơn, lại làm cho Lạc Phi cảm giác đau lòng. Chỉ muốn ở cạnh, ôm chặt, cho người này ấm áp.

"Ừ, vừa đi vừa nói chuyện đi."

Lăng Tịch cầm tay Lạc Phi chà xát, đợi ấm hơn một chút mới nắm tay hắn chạy lên lầu.

Cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, Lạc Phi nở nụ cười tươi.

"Phi Phi, con sao không đi vào nhà chờ?"

"Con có đi. Nhưng gõ cửa không ai đáp lại, nên phải đi ra bên ngoài chờ."

"Không ai đáp lại? Không phải chứ, Tiểu Hàn ở nhà mà."

"Có lẽ đã ngủ rồi, không có nghe thấy."

Lạc Phi nhéo nhéo lòng bàn tay Lăng Tịch, cười cười.

"Không có việc gì, ở bên ngoài chờ cũng là giống nhau."

"Con nha. Ỷ trẻ tuổi, không biết yêu quý thân thể của chính mình. Bây giờ đi uống ly trà nóng, sau đó tắm nước ấm, miễn cho bị cảm."

"Dạ, nghe lời ba."

Nghe giọng điệu nén giận, Lạc Phi nghiêm túc gật đầu. Hắn thích nghe người này lải nhải này nọ, như thế có cảm giác được quan tâm, làm cho tim của hắn cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.

"Ừ, ngoan."

Thấy Lạc Phi ngoãn, sắc mặt Lăng Tịch dịu lại một chút. Đợi đi đến cửa nhà, Lăng Tịch mới buông tay Lạc Phi, lấy ra chìa khóa mở cửa.

"Vào đi thôi."

"Dạ."

"Con trước lấy khăn lau khô đầu, ba đi pha cho con ly trà nóng."

"Dạ, được."

Lạc Phi cầm cái khăn lau lau tóc, nhìn Lăng Tịch vào trong bếp pha trà.

"Đến, uống trà."

Lăng Tịch đem cái ly đưa tới tay Lạc Phi, sau đó đi vào phòng nhìn một cái.

"Tiểu Hàn đang ngủ, phỏng chừng vừa rồi con gõ cửa không có nghe được."

"Dạ."

Uống vài ngụm trà, Lạc Phi cầm ly nước còn một nửa đưa tới cho Lăng Tịch.

"Ba cũng uống một chút cho ấm áp thân thể."

"Được."

Lạc Phi cởi áo khoác, sau đó lại đem tầm mắt dời về Lăng Tịch. Khi nhìn thấy Lăng Tịch đang uống nước, cổ họng của hắn bị nghẹn lại, cảm thấy có chút khô khốc. Cánh môi bởi vì có nước dính lên nhìn rất gợi tình. Lạc Phi vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, càng cảm thấy khát nước.

"Con còn muốn uống sao?"

Nhìn thấy ánh mắt Lạc Phi mang theo khát vọng, Lăng Tịch đem ly nước uống dở dang đưa lại.

"Nè, ba đi lấy quần áo cho con tắm rửa."

"Dạ."

Nhìn Lăng Tịch đi vào bên trong, Lạc Phi mới đem cái ly đưa lên miệng. Môi đặt lên vị trí Lăng Tịch đã chạm qua, hắn chậm rãi uống nước bên trong.

Như thế này có thể tính là hôn gián tiếp không?

Hắn cảm thấy nước này rất ngọt, uống rất ngon.

Trong phòng như trước rất sạch sẽ, không có bao nhiêu thay đổi. Nghĩ đến mấy ngày kế tiếp đều ở đây, đôi mắt Lạc Phi chớp chớp vài cái, cười một lần nữa.

"Phi Phi, con mặc đồ Tiểu Hàn được không? Ba tìm cho con bộ lớn một chút."

"Dạ, được."

Hắn càng muốn mặc quần áo ba hơn, nhưng sợ bị khả nghi, cũng không dám mở miệng.

Một lát sau, Lăng Tịch cầm quần áo đi ra, trên tay còn có một cái quần lót màu đen.

"Hiện tại không kịp đi mua, con mặc của ba tạm đi. Yên tâm, cái này chưa có mặc qua, đây là quần mới."

"Dạ, phiền quá."

Cầm quần áo đem vào phòng tắm, Lạc Phi quay lại, đề nghị:

"Ba, cùng nhau tắm đi. Ba cũng bị ướt, cùng nhau tắm đi, miễn cho cảm lạnh. Dù sao chỗ này cũng đủ cho hai người tắm."

"À... Cũng được. Con tắm trước đi, ba lấy quần áo."

"Con chờ ba."

Lạc Phi cũng không có vội vã cởi quần áo, mà là dựa cửa nhìn. Nghĩ đến cùng với Lăng Tịch tắm rửa, tim của hắn bắt đầu nhảy lên kịch liệt.

Rất khẩn trương, đồng thời lại rất chờ mong.

Rất nhanh, Lăng Tịch từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy Lạc Phi, hơi chút sửng sốt.

"Sao còn chưa tắm?"

Lạc Phi tiếp nhận quần áo từ tay Lăng Tịch, rất tự nhiên đáp:

"Con muốn chờ cùng nhau tắm."

"Đứa ngốc. Con bị ướt, không mau tắm sẽ cảm lạnh đấy."

Nói xong, Lăng Tịch đem Lạc Phi đẩy mạnh vào phòng tắm, cũng cầm lấy đồ treo lên giá.

"Dạ, con tắm liền."

Nói xong, Lạc Phi bắt đầu cởi áo, cởi đến một nửa thì ngừng lại, hỏi.

"Muốn đóng cửa không?"

"Ừ, đóng đi."

Nghĩ đến lần trước đã quên đóng cửa, Bạch Tiểu Hàn chạy vào, Lăng Tịch gật đầu.

"Được."

Khóa kỹ cửa phía sau, Lạc Phi tiếp tục cởi quần áo trên người. Rất nhanh, thân thể trần trụi của Lạc Phi ở trước mặt Lăng Tịch. Khi nhìn thấy ánh mắt kia rõ ràng lảng tránh, Lạc Phi không khỏi nở nụ cười.

"Ba, chẳng lẽ ba ngại nhìn con sao? Nhớ trước đây ba còn giúp con tắm mà."

"Con còn nhớ à."

Thời điểm biết Lạc Phi không lâu, một lòng muốn cùng Lạc Phi thân thiết, cho nên ngoài việc giúp hắn mua thêm các loại vật phẩm này nọ, thậm chí Lăng Tịch còn giúp hắn tắm rửa. Khi mới bắt đầu Lạc Phi còn có chút không tình nguyện, nhưng bị cưỡng chế vài lần, cũng không kháng cự nữa. Sau này hắn thậm chí còn trộm tát nước lên người Lăng Tịch, đợi khi bị phát giác sẽ đưa ra vẻ mặt nghiêm túc vô tội.

"Dạ, nhớ rõ."

Chỉ cần là về người này, hắn đều nhớ rõ.

"Tốt lắm, mau cởi quần áo, đừng để bị lạnh."

Thấy Lăng Tịch không có động tĩnh, Lạc Phi thúc giục, cũng đưa tay đưa tới trước ngực Lăng Tịch định giúp đỡ.

"Ba tự mình làm được."

"Để con giúp."

Lạc Phi phản đối, tiếp tục cởi áo cho Lăng Tịch. Ngón tay Lạc Phi trắng nõn lại rất thon dài, cử chỉ cũng rất tao nhã. Lăng Tịch nghiêm túc nhìn thân thể hắn, lại đem tầm mắt chậm rãi hướng lên trên. Lạc Phi giờ phút này cúi xuống, nhìn không tới thần sắc đôi mắt. Đường nét trên khuôn mặt Lạc Phi rất đẹp, vô luận là tách ra xem, hoặc là gôm lại cùng nhau đều hoàn mỹ.

Lạc Phi ngẩng đầu nhìn về phía người vẫn duy trì im lặng, không khỏi có chút khẩn trương.

"Ba, làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Lăng Tịch cười cười, ý bảo Lạc Phi không cần lo lắng. Đem quần áo cởi ra bỏ vào giỏ, Lăng Tịch đứng ở dưới vòi hoa sen nói với Lạc Phi :

"Phi Phi, nước hơi nóng."

"Đúng rồi."

Nước rất nóng, Lạc Phi có chút đau rát, sau đó đem thân mình dời một bên, cũng đem Lăng Tịch kéo lại bên cạnh.

"Ba cẩn thận một chút, nước rất nóng."

"Ừ."

Lăng Tịch thích tắm nước nóng một chút, cảm thấy như vậy thoải mái hơn. Nhưng thấy Lạc Phi quan tâm, Lăng Tịch cũng không có nói rõ, mà chỉ cười với Lạc Phi.

"Ba, con giúp ba tắm được không?"

"Thôi... được."

Vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ Lạc Phi có hiếu như vậy, Lăng Tịch đồng ý.

"Con lại đây."

Lạc Phi kỳ cọ thật lâu, mùi sữa tắm hương táo tỏa ra thơm ngát, rất dễ chịu. Bông tắm hơi nhỏ, làm đầu ngón tay Lạc Phi tiếp xúc trực tiếp lên da Lăng Tịch. Làn da mịn, rất đàn hồi, sờ lên rất thoải mái. Lạc Phi chậm rãi di động tới lui, khi đến trước ngực chạm vào hai điểm nổi lên trước ngực, giống như là bị điện giật, khiến cho bụng khô nóng, phía dưới cũng thoáng nổi lên phản ứng.

"Ư..."

Cũng may Lăng Tịch không có nhận thấy được khác thường, thậm chí cũng bởi vì bị đụng vào, lại phát ra vài tiếng rên rỉ rất nhỏ. Khi ý thức được chính mình thất thố, Lăng Tịch có chút xấu hổ quay đầu sang một bên, cũng nhỏ giọng yêu cầu:

"Không nên đụng nơi đó."

"Được."

Sợ chính mình phản ứng sẽ tăng thêm, Lạc Phi lại cẩn thận kỳ cọ vài lần, sau đó lau lau. Chà lau thân trên xong, Lạc Phi ngồi chồm hổm xuống, nửa quỳ chuẩn bị chà lau nửa người dưới. Ý thức được Lạc Phi kế tiếp muốn làm cái gì, Lăng Tịch trốn tránh. Lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, vẻ mặt Lăng Tịch khẩn trương nhìn Lạc Phi.

"Phi... Phi Phi, con đứng lên, tự ba làm."

Nghe được người kia có chút nói lắp, Lạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, dùng cặp mắt trong sáng nhìn về phía Lăng Tịch.

"Mới tắm một nửa, để cho con tắm xong đi."

Lạc Phi giọng rất bình tĩnh, rồi lại có vẻ không thể khống chế ở trong đó. Lăng Tịch có chút chần chờ nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lạc Phi, lo lắng nhưng vẫn đồng ý.

"Con nhanh lên."

"Dạ, con sẽ cố làm nhanh."

Lạc Phi khẽ lên tiếng, sau đó đưa tay chụp lên hạ bộ của Lăng Tịch, nghiêm túc xoa nhẹ. Lần này, Lạc Phi không cố ý tránh đi, thậm chí nhiều lần tầm mắt của hắn dừng trên cái bộ vị kia.

Giờ phút này, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi dưới, Lăng Tịch cũng gồng cứng người.

Động tác của Lạc Phi cũng không có bất thường. Nhưng bị người khác sờ sờ chỗ nhạy cảm đó, vẫn có cảm giác là lạ. Nhưng cũng may, Lạc Phi đã lên tiếng

"Ba, xoay người lại, phía trước tắm xong rồi."

"Được."

Nghe được như vậy, Lăng Tịch liền xoay người, thầm nghĩ cuối cùng không cần phải xấu hổ nữa.

Lạc Phi đã cố hết sức khống chế chính mình khi tay đặt lên bộ vị của Lăng Tịch. Hắn thật vất vả dùng ý niệm khống chế vật giữa hai chân mình đang cứng lên. Cũng may, đối phương không có nhận thấy được hắn khác thường, nếu như bị phát hiện, nói không chừng sẽ bỏ chạy. Nghĩ có thể như vậy, Lạc Phi run lên. Hắn sợ nhất chính là Lăng Tịch không quan tâm mình nữa, không muốn gặp mình nữa.

Lạc Phi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu tiếp tục kỳ cọ. Nhưng khi nhìn đến khe hở giữa hai cánh mông Lăng Tịch, đôi mắt Lạc Phi trở nên nóng rực. Hắn rất muốn chạm vào, cẩn thận kiểm tra, đương nhiên càng muốn nhất là xâm nhập vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro