35: Mời cơm+36: Bánh kem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Mời cơm

"Ba, ba dẫn con tới nơi này làm gì?"

Nơi này chất đống rất nhiều khăn, dơ sạch đều có. Lạc Phi có chút không rõ vì cái gì Lăng Tịch dẫn hắn tới nơi này.

"Nơi này chính là chỗ làm việc của ba."

Thấy Lạc Phi vẫn không rõ, Lăng Tịch cười chỉ đống khăn giải thích.

"Ba mỗi ngày làm việc ở đây, chính là đem khăn dơ phân loại, sau đó đưa đi phòng giặt. Giặt sạch, xếp gọn đưa cho người ta dùng. Nói như vậy con hiểu được không?"

"Ừm... Hiểu được."

Lăng Tịch chính là người dọn vệ sinh?

Nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc Lạc Phi dịu xuống. Trong lòng Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra, sau đó mang ghế cho Lạc Phi ngồi, lại vội vàng đến phòng thay quần áo.

Đợi Lăng Tịch đi ra, Lạc Phi đi xem xét hoàn cảnh chung quanh. Nơi này tương đối im lặng, cũng rất ít người đi lại, sẽ không bị người khác quấy rầy. Nhưng vừa nghĩ tới Lăng Tịch làm công việc của những bác gái lớn tuổi, hắn thấy thật là ủy khuất.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, Lạc Phi quyết định khi trở về lại cùng nói chuyện, khuyên Lăng Tịch nghỉ công việc này. Hắn sẽ tìm công việc khác cho Lăng Tịch.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lạc Phi mỉm cười quay đầu nhìn. Nhưng người xuất hiện tại cửa không phải Lăng Tịch. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy người này rất không thiện cảm.

"Là ai đây? Tại sao ở chỗ này?"

Người vừa đến mở miệng trước, hắn khoan tay trước ngực dựa cạnh cửa nhìn Lạc Phi dò xét.

"Vậy đằng ấy là ai? Tôi vì cái gì không thể ở trong này?"

Lạc Phi không trả lời, cũng khoang tay để trước ngực, hỏi lại.

"Tôi là ai? Tôi là chủ nơi này. Tôi đã trả lời, đằng ấy cũng nói đi?"

"Tôi đang đợi ba của tôi."

"Chờ ba?"

Tần Tường cẩn thận nhìn thật lâu, Tần Tường mới nhận ra người trước mắt là ai. Theo tư liệu hắn điều tra, người này là đứa trẻ ở viện mồ côi đã được Lăng Tịch tài trợ, bây giờ đã là một nghệ sỹ đàn dương cầm nổi tiếng. Tần Tường hừ lạnh một tiếng.

"Đúng, chờ ba tôi."

Tần Tường sắc mặt lạnh lùng không đổi, Lạc Phi lại một lần nữa khẳng định Tần Tường có vấn đề. Cảm giác cũng không tốt, cho nên sau khi nói xong, Lạc Phi liền hướng một bên, không có quan tâm Tần Tường. Kỳ quái chính là Tần Tường không có rời đi, cũng không có nói chuyện, đứng ở tại chỗ bảo trì trầm mặc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng Lăng Tịch cũng truyền vào.

"Phi Phi, ba đã trở lại."

Bước vào cửa phòng, sắc mặt của Lăng Tịch cũng có biến hóa. Cổ họng co rút vài cái, chậm chạp lên tiếng chào hỏi.

"Tần... Tần Tường."

Tần Tường sao lại chạy tới đây? Hắn vừa rồi cùng Lạc Phi đợi một chỗ, không biết có gây khó xử Lạc Phi hay không?

"Ừ."

Tần Tường lạnh lùng lên tiếng, nhìn lướt qua Lăng Tịch cùng Lạc Phi, tiếp tục nói:

"Mạn Ny nói lần trước vất vả cho ông, muốn mời cơm, có thời gian hay không? "

Nghe được là Mạn Ny muốn mời ăn cơm, Lăng Tịch mau đáp:

"Có, có thời gian."

"Ngày mai chờ điện thoại của tôi."

Lạnh lùng nói xong, Tần Tường xoay người đi ra khỏi phòng.

"Ba, người đó thật là ông chủ của ba? Mạn Ny là ai?"

Đợi cho Tần Tường rời khỏi, Lạc Phi mới mở miệng hỏi. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Lăng Tịch cùng người kia nói chuyện có chút khúm núm, như là sợ chọc giận. HunhHn786 Thái độ cũng không giống ông chủ và nhân viên. Cũng không biết đến tột cùng là không đúng chỗ nào.

"Ừ, đó là ông chủ của ba. Mạn Ny là bạn gái hắn. Lần trước ba giúp bọn họ sắp xếp một đống lớn quần áo đưa đi bán đấu giá từ thiện, cho nên muốn mời ba ăn một bữa cơm, thật khách sáo."

Lăng Tịch đơn giản giải thích, sau đó chuyển đề tài.

"Phi Phi, con có cảm thấy nhàm chán hay không? Muốn đi về trước không?"

"Không. Con chờ cùng nhau trở về."

"Vậy được rồi, ba làm việc, con ngồi đợi một lát."

Công việc rất đơn giản, nhưng Lăng Tịch lại làm rất nghiêm túc. Thần thái lúc làm việc của Lăng Tịch làm cho Lạc Phi nhìn mê muội. Lạc Phi chống cằm nhìn thật lâu, trong đầu bắt đầu sinh ra một ý tưởng. Nếu Lăng Tịch có thể nghỉ công việc này về giúp hắn, vậy không phải tốt hơn sao. Dù sao hắn cũng cần một trợ lý chăm sóc cá nhân. Nghĩ đến về sau có thể ngày ngày nhìn thấy Lăng Tịch, khóe môi Lạc Phi không ngừng cong lên, cười đến rất thư thái.

Làm xong, Lăng Tịch quay đầu muốn cùng Lạc Phi nói chuẩn bị trở về, lại thấy Lạc Phi nở nụ cười tươi, thoạt nhìn làm cho người ta một loại cảm giác rất thư sướng.

"Phi Phi, cười cái gì?"

"Không nói. Ba xong việc rồi sao?"

Lạc Phi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Bình thường giờ này hắn đã trên giường ngủ, nhưng hôm nay lại không có cảm giác buồn ngủ. Có lẽ là có Lăng Tịch ở bên cạnh, nên mới không có cảm giác mỏi mệt.

"Đúng. Vậy chúng ta về nhà đi."

Sáng hôm sau, Lăng Tịch nhận được điện thoại Tần Tường nói đến nhà hắn. Mặc dù có chút nghi hoặc Tần Tường vì sao kêu đến sớm như vậy, nhưng nghĩ đến là Mạn Ny chủ động mời ăn cơm, Lăng Tịch cũng đồng ý. Nếu lại chối không tốt lắm.

Nghĩ vậy một chút, Lăng Tịch đánh thức Lạc Phi.

"Phi Phi, ba đi ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn. Nếu đói bụng thì gọi thức ăn. Nếu Tiểu Hàn hỏi đến, con nói ba có việc ra ngoài, được chứ?"

"Dạ. Ba đi đâu vậy?"

"À. Ngày hôm qua có người mời ba ăn cơm nhớ không? Hiện tại ba phải đi."

"Sớm như vậy sao? Ăn sáng à? !"

"Ừ, đúng vậy. Ba đi trước, để cho người ta đợi sẽ không tốt, trở về nói sau."

Sợ Tần Tường chờ lâu nổi bão, Lăng Tịch mau cùng Lạc Phi nói một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến nhà Tần Tường, Lăng Tịch nhấn chuông cửa, sau đó đợi Tần Tường ra mở cửa.

"Sao giờ mới đến?"

Tần Tường oán giận hét vào mặt người mới đến. Lúc này Tần Tường chỉ quấn một cái khăn tắm che phần dưới, trước ngực còn có nước đang chảy xuống.

"Tôi đã mau chóng chạy đến."

Lăng Tịch cũng không có giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản một câu, sau đó nhìn về phía Tần Tường.

"Cậu vừa tắm xong? Mau lau khô mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh."

"Mắc mớ gì tới ông?"

Nghe được Lăng Tịch quan tâm, Tần Tường lên tiếng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

"Tại tôi quan tâm cậu."

Lăng Tịch đổi dép lê đi theo Tần Tường vào. Biết Tần Tường không thích nghe, Lăng Tịch cũng không có tiếp tục nói, chỉ đem trái cây đặt lên bàn.

"Tôi mua tới ít trái cây tươi, nhớ ăn."

"Sao đột nhiên đối tốt với tôi như vậy? Cảm thấy có lỗi nghĩ muốn bồi thường? Vẫn là làm sai chuyện gì muốn lấy lòng phải không? Chỉ bằng vài quả thối này, mà muốn tôi tha thứ sao?"

"Tôi không nghĩ như vậy. Tôi chỉ là đơn thuần mua ít trái cây mà thôi. Còn nữa đây cũng không phải là thối, mỗi một trái tôi đều tỉ mỉ chọn lựa."

Biết Tần Tường xoi mói, Lăng Tịch đã chọn lựa loại ngon, giá cao, những loại sang quý.

"Như thế nào, mua vài hoa quả lại đây là muốn kể công?"

Tần Tường đi đến bên cạnh, đem khăn cầm trong tay nhét vào tay Lăng Tịch.

"Giúp tôi lau."

Nói xong, Tần Tường liền ngồi xuống trên ghế sa lon, tìm tư thế thoải mái nhất nằm xuống.

"Được."

Nhìn Tần Tường tóc còn đang nhỏ nước, Lăng Tịch đi đến đem thân thể hắn nâng dậy tựa vào người mình, thật sự giúp hắn lau tóc.

"Ngày hôm qua tên kia là gì của ông?"

Tần Tường gối đầu trên đùi Lăng Tịch thoải mái nằm, sau đó giơ tay lên gảy mấy sợi tóc rũ xuống trán Lăng Tịch.

"Hả?"

Không nghĩ tới Tần Tường sẽ đột nhiên hỏi về Lạc Phi!

Động tác trong tay tạm dừng, rất nhanh Lăng Tịch tiếp tục lau tóc, cũng trả lời hắn.

"Đó là một người bạn, hắn gọi là Lạc Phi."

"Bạn sao?"

Tần Tường gật gật đầu, sau đó đẩy tay Lăng Tịch ra, ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt của Lăng Tịch.

"Vậy hắn... sao gọi ông là ba? Thật đúng là nhìn không ra, ông có thể trăng hoa làm loạn như vậy, một đứa rồi lại một đứa."

"Tôi không có. Tôi không có trăng hoa, cũng không có làm loạn. Lạc Phi là... là đứa trẻ tôi bảo trợ ở viện cô nhi."

"Ồ... Không phải sinh ra mà là nhặt được. Viện cô nhi à, thì ra là đứa bé không ai muốn, bị vứt bỏ. Hơn nữa còn có tên ngốc kia, nhà của ông thật đúng là nơi rách nát."

Nghe được Tần Tường trêu chọc, Lăng Tịch buông tay làm rơi khăn xuống đất. Rũ mắt trầm mặc một hồi, Lăng Tịch nhỏ giọng nói:

"Tôi đi về."

Không muốn cùng Tần Tường tranh cãi, cũng không muốn lại nghe Tần Tường trêu chọc, cho nên vẫn là tránh Tần Tường tốt hơn.

"Ai cho đi về?"

Thấy Lăng Tịch muốn chạy, Tần Tường đem người kéo ngồi trên ghế sa lon, cũng tiến lên ngăn chận thân thể.

"Tôi chưa có cho đi, đã muốn đi? Hả?"

Tần Tường lòng ngực trần trụi ướt át, lành lạnh dán trên gương mặt chạm vào bờ môi ấm của Lăng Tịch.

"Đừng đè nặng tôi."

"Hả? không đè nặng, ' làm ' được không?"

Nghe được Lăng Tịch nói, Tần Tường chậm chạp nở nụ cười. Lập tức, hắn giữ chặt tay Lăng Tịch đặt lên eo mình.

"Đến, giúp tôi mở ra. Kéo ra đi, cũng cho ông thỏa mãn."

"Cậu đùa bỡn tôi? Căn bản không phải Mạn Ny muốn mời tôi ăn cơm đúng hay không? Cậu kêu tôi đến chỉ là muốn đùa giỡn tôi? Đúng không?"

"Tôi không có đùa giỡn ông. Tôi chỉ là muốn ' ăn ' ông mà thôi."

Khóe môi Tần Tường cong lên. Đứng lên, sau đó hắn bắt tay Lăng Tịch cầm khăn tắm kéo mở ra từng chút.

"Chào mừng đã đến. Tôi cương lên quá này. Chúng ta bao lâu không có làm? Ông rất muốn nó có phải không? Đã lâu không được nó yêu thương, vui không?"

Tần Tường nói rất chậm rất chậm, lời nói gian trá, lộ ra ái muội. Nhìn thấy Lăng Tịch quay mặt sang một bên, mắt nhắm lại run run, Tần Tường không khỏi cười nhéo nhéo má Lăng Tịch.

"Nè! Có gì không dám nhìn."

"Đừng xằng bậy."

"Xằng bậy? Tôi luôn tốt mà. Hay là... sờ thử xem?"

Tần Tường lại nắm tay Lăng Tịch để vào giữa hai chân mình.

"Sợ cái gì? Tôi cũng không phải không có mặc gì. Sao? Chưa thấy qua người khác mặc quần lót à?"

Hắn bên trong có quần lót, hắn là chỉ muốn trêu đùa người này mà thôi.

Tần Tường nói nhiều như vậy, bất quá là muốn Lăng Tịch nấu một bữa cơm mà thôi. Mạn Ny sẽ đến. Tuy rằng không phải giống Tần Tường nói, Mạn Ny mời ăn cơm. Nhưng nếu Mạn Ny đến, Lăng Tịch cũng không muốn cùng Tần Tường so đo. Vì con dâu tương lai nấu bữa cơm, Lăng Tịch rất tình nguyện.

Mở cửa tủ lạnh, đại khái nhìn lướt qua nguyên liệu nấu ăn, ở trong lòng Lăng Tịch cân nhắc, sau đó chọn ra thứ cần dùng đem ra ngoài.

Nhà Tần Tường có phòng bếp rất lớn, đủ các món đồ điện gia dụng, tủ chén to đầy đủ dụng cụ, nồi chảo không thiếu, gia vị như tiệm tạp hóa. Tất cả đều mới tinh, bếp cũng chưa từng có dùng qua.

Lăng Tịch đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, lại đem tới cái thớt gỗ cắt... Ban đầu không quen thuộc phòng bếp này, nhưng không bao lâu, Lăng Tịch liền quen dần, tìm mọi thứ cũng nhanh chóng không ít.

"Thường xuyên nấu cơm sao?"

Phía sau, truyền đến giọng Tần Tường.

"Ừ."

Lăng Tịch bận rộn chuẩn bị, không quay đầu lại.

"Ồ."

Lăng Tịch không hề chú ý, Tần Tường thấy không thú vị, cũng không có mở miệng. Tần Tường lại đi ra ngoài, cầm cái điều khiển ngồi ở trên ghế sa lon xem TV. Hắn đem điều khiển từ xa bấm tới bấm lui, vẫn không có tìm được cái gì muốn xem. Thật sự là nhàn rỗi, Tần Tường lại đi vào phòng bếp.

"Nè! Cùng tôi tán gẫu một lát."

"Muốn tán gẫu cái gì?"

Lăng Tịch như trước không quay đầu lại.

"Sao không nhìn tôi? !"

Cảm thấy mình không được để mắt đến, Tần Tường nhíu mày, sau đó giữ chặt cánh cánh tay Lăng Tịch cưỡng chế xoay người nhìn về phía hắn.

"Nhìn tôi nè."

Nghe được Tần Tường lên án, Lăng Tịch rất bất đắc dĩ giơ giơ cái sạn trong tay lên, nói:

"Đại thiếu gia, bắt tôi làm việc là cậu. Nói tôi không nhìn cũng là cậu. Đến tột cùng muốn thế nào?"

"Cùng trò chuyện đi. Nói chuyện, nhìn tôi. Hãy vừa làm vừa nói, như vậy sẽ không thành vấn đề."

Sao nhiều yêu cầu như vậy? Thực phiền toái.

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó buông sạn trong tay, nghiêm túc nhìn Tần Tường.

"Đại thiếu gia, muốn tán gẫu cái gì?"

"Đừng gọi như vậy, gọi... Tường Tường."

Rất nhiều đứa trẻ đã có nhũ danh, gọi lên rất thân thiết. Hắn muốn biết, nghe người này gọi hắn như vậy sẽ có cảm xúc như thế nào.

"À, Tường Tường."

Tuy rằng cảm thấy Tần Tường yêu cầu rất kỳ quái, nhưng Lăng Tịch vẫn là kêu.

Tường Tường? Phi Phi. Gọi lên rất thân thiết, nhưng gọi Tường Tường có chút không quen!

Bất quá, xưng hô này làm cho Lăng Tịch cảm thấy thân cận với Tần Tường hơn không ít.

"Ừ, về sau không có người ngoài cứ gọi tôi như vậy đi."

Cảm giác không tệ!

Nếu hắn không có cảm thấy không thoải mái, vậy tiếp tục gọi như vậy đi.

"Thất thần làm gì? Canh tràn ra kìa."

Mắt thấy canh sắp tràn ra, Tần Tường có chút cấp bách chọc chọc cánh tay Lăng Tịch.

"Nhanh lên, đừng đem phòng bếp của tôi đốt trụi."

"Á!"

Lăng Tịch xoay người đem cái nắp ra, cũng dùng cái vá khuấy nồi vài cái.

"Tường Tường, đem đường lại đây."

"Tự mình không biết lấy à?"

Tần Tường lải nhải, nhưng vẫn làm theo yêu cầu, đi đến chỗ để đồ gia vị.

Nhưng mà... cái nào mới là hủ đường?

Tần Tường đưa tay rồi lại rụt trở về, vẻ mặt khó xử. HunhHn786

"Làm sao vậy? Tìm không thấy sao?"

Nghe được thúc giục, sợ bị phát giác, Tần Tường tùy tay cầm một cái hủ đưa cho Lăng Tịch.

"Đây."

Tiếp nhận gia vị Tầng Tường đưa, mày Lăng Tịch không tự giác nhíu lại.

"Tần... Tường Tường, tôi muốn chính là đường trắng, đem muối cho tôi làm cái gì?"

"Muối? Cho tôi ngốc a? Đây mới là muối."

Nghĩ đến Lăng Tịch là cố ý đùa giỡn hắn, Tần Tường trừng mắt nhìn một cái, cũng đem cái lọ chứa muối đưa tới trước mặt Lăng Tịch.

"Không thể nào? Phân biệt không được gia vị còn dám nấu ăn? Có thể ăn chết người hay không?"

Nghe được Tần Tường trêu chọc, Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đem hai cái lọ gia vị đưa Tần Tường nếm thử.

"Tường Tường, đây là muối, nếm thử đi, là vị mặn. Cái đưa sau là đường trắng. Còn hủ cậu đưa trước cho tôi là muối hạt, nhìn màu sắc có chút giống đường trắng, nhưng kích thước hạt khác nhau."

Giảng giải sợ làm thương tổn lòng tự trọng Tần Tường, Lăng Tịch tận khả năng làm cho mình đừng cười. Nhưng mà thật sự là quá mức buồn cười, nói xong, vẫn là khống chế không được cười lên tiếng.

"Vui lắm sao?"

Thấy Lăng Tịch cười. Tần Tường nháy mắt tâm tình có chút chùng xuống. Lăng Tịch đi đến bên cạnh kéo tay Tần Tường.

"Thật xin lỗi, là tôi không tốt."

Hiện tại ngẫm lại, Tần Tường thật sự rất đáng thương. Bạch Tiểu Hàn tuy rằng tâm trí có vấn đề, nhưng có người ở một bên chiếu cố. Bạch Tiểu Hàn sống rất vui vẻ. Còn Lạc Phi, tuy rằng cũng sống ở viện mồ hôi, nhưng sinh hoạt hiển nhiên khá hơn Tần Tường nhiều. Đáy mắt Lăng Tịch hiện lên mấy tia áy náy, càng cảm thấy chính mình có lỗi với Tần Tường.

"Tường Tường, tôi nên bồi thường như thế nào?"

"Bồi thường?"

Tần Tường bỏ tay Lăng Tịch ra, cười lạnh nói:

"Ông cho là một chút bồi thường, có thể làm cho tôi quên mất mình bị vứt bỏ sao? Nói đi, ông có năng lực gì bồi thường cho tôi? Có tiền sao? Không có. Vậy muốn dùng thân thể? Tôi muốn thế nào cũng có thể phải không?"

Nghe Tần Tường nói, Lăng Tịch lại lâm vào trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào với Tần Tường. Năm đó quả thật Lăng Tịch không biết Tần Nguyệt có thai, chờ biết được Tần Nguyệt đã mất dấu. Nếu... Nếu biết Tần Tường sinh ra sẽ bị vứt bỏ, cho dù gian nan, Lăng Tịch cũng sẽ đi cầu xin Lăng lão gia cho phép đem Tần Tường về. Dù là đặt ở trong viện mồ côi cùng Lạc Phi cũng tốt, ít nhất như vậy Lăng Tịch còn có thể thường xuyên gặp Tần Tường, chăm sóc, làm cho hắn không chịu thương tổn.

Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông cửa. Tần Tường mím môi, đi nhanh ra ngoài.

Tần Tường liền thay đổi thái độ, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Mạn Ny, em đã đến rồi."

"Dạ."

Mạn Ny hôn lên hai má Tần Tường, sau đó đem vật cầm trong tay đưa cho Tần Tường.

"Em cố ý mua rượu, anh cầm vào, em đổi giày."

"Ừ, được. "

"Đúng rồi, bác trai đến đây chưa? Bác trai thích ăn cái gì? Em đi gọi."

"Đến rồi. Nói muốn tự mình làm bữa cơm cho em ăn, nên rất sớm đã tới đây, hiện tại đang bận rộn."

"Đúng vậy sao? Thật là xấu hổ? Là em muốn mời bác trai ăn cơm."

Mạn Ny nhìn Tần Tường nghi ngờ, rồi tóm chặt lỗ tai Tần Tường, tra hỏi:

"Nói! Có phải anh sai sử bác trai hay không ? Hả? !"

"Không phải, là chính ta muốn làm."

Nghe được động tĩnh, Lăng Tịch từ phòng bếp đi ra, hướng Mạn Ny gật đầu.

"Mạn Ny, đã đến rồi."

"Dạ. Bác trai, thực ngại quá. Vốn nghĩ mời bác trai ăn cơm, kết quả lại thành bác tự mình làm. Cần con hỗ trợ không?"

Nhìn Lăng Tịch mặc cái tạp dề mèo Kitty, Mạn Ny không khỏi bậc cười.

"Bác trai, cái này rất hợp với bác."

"Á... Thật sao?"

Cúi đầu nhìn tạp dề hình mèo Kitty, Lăng Tịch có chút xấu hổ.

"Đúng vậy, rất dễ thương nha. Tần Tường, anh cũng cảm thấy vậy phải không?"

"Đừng nói nữa, theo anh, có quà cho em."

Tần Tường nắm tay Mạn Ny mang đi phòng bên. Đi đến nửa đường, Tần Tường lại quay đầu nhìn về phía phòng bếp nói với Lăng Tịch.

"Làm nhanh lên, chuẩn bị tốt cho tôi."

"Vâng! Xong ngay."

Bận rộn một lúc, Lăng Tịch làm xong đồ ăn, toàn bộ bưng lên bàn. Muốn đi gọi bọn Tần Tường đến dùng cơm, nhưng khi đi tới cửa phòng, Lăng Tịch liền ngừng lại. Bên trong phòng, Tần Tường cùng Mạn Ny đang hôn nồng nhiệt, cho nên đều không có nhận thấy được Lăng Tịch.

Nếu bọn họ đang thân mật, vậy không ra nhanh đâu! Vẫn là im lặng chờ tốt hơn!

Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch quyết định đem đồ ăn về lại phòng bếp, để hâm nóng. Chính là mới bưng lên một bát canh, liền nhìn thấy Tần Tường đi ra. Nhìn hành động Lăng Tịch, Tần Tường nhíu mày, mở miệng hỏi:

"Bưng canh đi đâu?"

"À... Không có gì."

Đem bát canh thả lại trên bàn, Lăng Tịch đưa lưng về phía Tần Tường ngồi xuống.

Người này sao kỳ quái thế? Đang làm muốn gì? !

Tần Tường hồ nghi nhìn Lăng Tịch, sau đó đi đến ngồi đối diện Lăng Tịch, mở miệng hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

"Không có việc gì? Không có việc gì sao không dám nhìn tôi?"

Chương 36: Bánh kem

Nghe được câu hỏi của Tần Tường, Lăng Tịch quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vội vã đem tầm mắt chuyển sang một bên.

"Tôi đi bới cơm."

Nói xong, Lăng Tịch liền đứng lên, đi vào phòng bếp.

Nè, người đàn ông chết tiệt này muốn làm cái gì? !

Vốn muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Mạn Ny đi ra, Tần Tường liền ngồi trở về.

"Tần Tường, bác trai đâu?"

"Đi bới cơm, lại đây ngồi."

"Dạ."

Rất nhanh, Lăng Tịch liền cầm cái mâm đặt ba bát cơm đi ra, để lên bàn.

"Ăn cơm đi, không biết các con thích ăn cái gì, nên chỉ làm vài món."

"Bác trai cũng ngồi xuống ăn. Tay nghề bác trai tốt lắm, nhìn rất bắt mắt, nhìn đã muốn ăn, mùi rất thơm, thật là ngon."

"Khách khí. Con nếm thử đi. "

Nghe được Mạn Ny khen tặng, Lăng Tịch có chút ngượng ngùng chỉ cười cười. Bưng bát lên chậm rãi ăn món Mạn Ny gắp cho, Lăng Tịch nghĩ Tần Tường thật có phúc khi cưới được Mạn Ny.

Ăn đến một nửa, Mạn Ny đem ra chai rượu.

"Bác trai, con cố ý mua rượu lại đây, bác uống một ly nhé?"

"À.. Ta không thể uống."

"Vậy uống một chút thôi. Tần Tường, đi lấy ba cái ly lại đây."

"Được."

Tần Tường đứng lên đi đến quầy bar, cầm ba cái ly thủy tinh trở về bàn.

Mạn Ny rót cho cả ba người, sau đó họ cùng chạm ly. Lăng Tịch uống một ngụm, vị rượu là ngọt cũng không có cay, rất thơm.

"Bác trai, việc lần trước đã làm phiền bác. Vốn muốn mời bác ra ngoài ăn cơm coi như tạ lễ, nhưng Tần Tường nói ăn ở nhà có ý nghĩa hơn, còn nói gặp nhau thoải mái hơn. Kết quả, người đi mời thành được mời..."

"Không có gì, cũng giống nhau cả. Có phần tâm ý này, ta cũng rất thỏa mãn."

Tần Tường là con lại không thiện cảm, mà Mạn Ny chỉ gặp qua một hai lần lại đối với mình tôn trọng, làm cho Lăng Tịch cảm thấy thật vui, đáy lòng cũng ấm áp.

Mạn Ny đẩy đẩy tay Tần Tường, nói.

"Gắp cho ba anh đi."

"Mạn Ny!"

Hắn không rõ, vì cái gì Mạn Ny tôn trọng Lăng Tịch như vậy, lại muốn hắn gọi ba. Mạn Ny rất rõ ràng hắn rất chán ghét Lăng Tịch, thế nhưng hiện giờ Mạn Ny lại muốn bọn họ làm lành. Hay là Lăng Tịch đã cho Mạn Ny uống thuốc mê, mới khiến cho Mạn Ny mất hồn? !

"Có chuyện gì mà hung dữ vậy. Chỉ kêu một tiếng ba là chết a? !"

Mạn Ny muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tần Tường. Muốn thấy hắn hạnh phúc. HunhHn786 Khi nhìn thấy Lăng Tịch lần đầu tiên, dù không có trao đổi gì, nhưng Mạn Ny nhìn ra được, người này cũng không giống Tần Tường đã nói, là con người nhẫn tâm. Hơn nữa Lăng Tịch rất để ý Tần Tường.

"Thôi, ăn cơm đi."

Thấy không khí có chút xấu hổ, Lăng Tịch mau giảng hòa, cũng hướng Mạn Ny cảm kích gật đầu.

Thật vất vả ăn hết cơm, Lăng Tịch đặt bát trong tay xuống, nhìn Tần Tường nói.

"Tôi ăn xong rồi. Nếu không có gì nữa, tôi xin đi về trước, trong nhà còn có việc."

Không khí nặng nề như vậy, ngồi không nổi nữa! Không muốn khiến Tần Tường chướng mắt, lại nổi nóng, cho nên vẫn là sớm rời đi tốt hơn.

"Bác trai không ngồi thêm một lát?"

Thấy Lăng Tịch xua tay, Mạn Ny cũng không có lại miễn cưỡng.

Đợi Lăng Tịch rời khỏi, Mạn Ny cùng Tần Tường tiếp tục tranh cãi về thái độ của hắn với Lăng Tịch. Nhưng vô ích.

"Chẳng lẽ anh muốn cả đời hận ông ấy? Anh hận, anh oán, anh có vui không? Trên đời này không có cái gì vô duyên vô cớ. Em cảm thấy hẳn phải có lý do gì đó họ mới bỏ rơi anh. Anh đừng suy nghĩ chủ quan mà đi ghi hận được không? Nghe em một câu, cho ông ấy một cơ hội, đem chuyện năm đó nói ra, đến lúc đó ai đúng ai sai, chúng ta lại xem xét được không?"

"Không cần, cũng không muốn nghe."

Không muốn nghe Mạn Ny tiếp tục nói tiếp, Tần Tường đứng lên đi vào bên trong lấy chìa khoá đi ra ngoài.

Khi hắn đi ra tới cửa, Mạn Ny lại một lần nữa nói với theo.

"Em chỉ là muốn anh nhìn rõ, không muốn anh sai đường để cừu hận che hai mắt mà đánh mất người thân."

Nhìn Tần Tường nắm chặt tay, Mạn Ny có chút đau đầu xoa xoa thái dương.

Xem ra, phen này khuyên bảo ngược lại không tốt, càng khơi dậy oán hận trong lòng Tần Tường!

"Em đi về trước. Anh nghỉ ngơi, lần sau tới thăm anh."

Dù Tần Tường rất không muốn thừa nhận, nhưng những lời Mạn Ny nói quả thật có lý. Nếu... Nếu Lăng Tịch có nỗi khổ, vậy hắn nên làm cái gì đây? Còn nữa, mẹ hắn nếu cũng có khổ tâm gì đó, sẽ như thế nào?

Hắn sở dĩ có thể sống đến nay, động lực chính là muốn trả thù. Một khi mất đi động lực, vậy hắn cố gắng là vì những thứ gì? Cho nên, hắn không biết, tuyệt đối không muốn biết.

Tần Tường lấy hộp thuốc ở đầu giường nuốt một viên. Uống thuốc xong, lại đi đến phía trước cửa sổ đem bức màn kéo lại, nằm trên giường đợi cơn buồn ngủ đến.

Thật vất vả xuống xe, Lăng Tịch tìm cái ghế ngồi một lát, đợi thoải mái hơn, mới chậm rãi đi về nhà. Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà Tần Tường, Lăng Tịch thở dài, thấy rất là đáng tiếc.

Mở cửa đi vào, không có nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, mà ngay cả Lạc Phi cũng không có bóng dáng. Trên bàn có một cái bánh kem còn cắm nến.

"Tiểu Hàn, Phi Phi."

Không có ai đáp lại. Bọn họ làm cái gì? !

Lăng Tịch đóng cửa, hồ nghi đi vào bên trong. Đợi đi tới cửa phòng ngủ, Lăng Tịch bị một lực mạnh mẽ trực tiếp kéo vào trong, rơi vào giữa một cái ôm ấm áp.

"Ba, sinh nhật vui vẻ."

Bạch Tiểu Hàn ôm Lăng Tịch, ngọt ngào nói, cũng ghé vào mặt hôn một hơi.

"Hả? Chưa tới sinh nhật."

Lạc Phi thì vẫn đứng bên cạnh nhìn Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng.

Bọn họ làm cái gì? !

"Phi Phi, các con đang làm cái gì? Hôm nay cũng không phải sinh nhật của ba ."

Không phải sinh nhật Lăng Tịch, cũng không phải sinh nhật Bạch Tiểu Hàn hay Lạc Phi.

"Con biết mà."

Lạc Phi đi đến đem Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn ôm vào trong lòng, cũng nhanh chóng hôn lên môi Lăng Tịch.

"Sinh nhật vui vẻ."

"Con..."

"Là như vầy. Ba đi rồi, con liền dẫn Tiểu Hàn đi ra ngoài ăn. Khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Tiểu Hàn nói muốn ăn bánh ngọt, còn nói muốn tổ chức sinh nhật. Con đi mua một cái bánh kem, sau đó mua nến chờ ba trở về. Dù sao đã rất nhiều năm không có cùng nhau mừng sinh nhật, coi như bù trước đây. Có được không?"

Lúc ở viện cô nhi, dù cho có bận cỡ nào, vào ngày sinh nhật của Lạc Phi, Lăng Tịch đều sẽ chạy tới tặng bánh, rồi ăn cùng nhau. Mỗi lần đều có quà, lúc đầu quà rất sang quý, nhưng từ khi rời Lăng gia, quà cũng giảm dần giá trị. Nhưng mỗi lần, Lăng Tịch đều rất dụng tâm, đều là vật hắn yêu thích. Lạc Phi cũng không quan tâm giá món quà cao hay thấp, chỉ cần là Lăng Tịch đưa cho, dù là một nhánh cây, hắn cũng sẽ rất thích.

Nhiều năm ở nước ngoài không có trở về. Cứ đến ngày sinh nhật, Lạc Phi sẽ nghỉ ở nhà một ngày làm bạn với những món quà và xem hình chụp chung của bọn họ ngày xưa. Cho nên khi Bạch Tiểu Hàn muốn ăn bánh ngọt, hắn đã nghĩ đến một cái bánh sinh nhật.

"Hiểu rồi. Quá đột ngột, ba không có chuẩn bị gì, quà cũng không có."

"Không sao, quà bổ sung sau. Ba, ba thiếu con nhiều quà lắm đấy, không được quên."

Lạc Phi nhéo nhéo tay Lăng Tịch, cười nhìn đối phương hai má hồng hồng.

"Ừ, sẽ không quên."

"Ba, chúng ta đi ăn bánh kem đi."

Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay Lăng Tịch lắc lắc, sau đó dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía cái bánh kem trên bàn, còn không ngừng liếm liếm môi. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch lắc đầu, sau đó lôi kéo bọn họ đi đến chỗ cái bánh. Nhìn những cây nến, Lăng Tịch quay sang hỏi Lạc Phi.

"Phi Phi, mấy cây nến?"

"Hai mươi."

Lạc Phi không chút do dự cười giải thích:

"Lần đầu tiên gặp ba, đến nay là hai mươi năm."

"Ừ."

Không nghĩ tới Lạc Phi sẽ nhớ rõ như vậy, Lăng Tịch hiểu ý cười.

Sợ Bạch Tiểu Hàn đốt tới tay, Lăng Tịch không muốn cho, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt long lanh của Bạch Tiểu Hàn đổi thành dặn dò.

"Con cẩn thận một chút."

"Dạ."

Khi Bạch Tiểu Hàn đốt nến, Lạc Phi đem bức màn buông xuống. Trong lúc nhất thời, trong phòng có vẻ tối tăm đi. Rất nhanh ngọn nến lung linh lay động chiếu rọi trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của mỗi người.

"Ba, thật đẹp."

Bạch Tiểu Hàn chống cằm ngắm nhìn ngọn nến.

"Không phải muốn ăn bánh sao?"

"Dạ, ăn bánh kem."

"Phi Phi, lại đây cắt bánh."

Lăng Tịch hướng về Lạc Phi vẫy vẫy tay, cũng đem dao đưa tới chỗ Lạc Phi.

"Cùng nhau cắt."

"Được."

Đối với lời mời của Lạc Phi, Lăng Tịch rất sảng khoái đồng ý, cũng cầm tay Lạc Phi, đem dao hướng về phía cái bánh kem.

Lòng bàn tay Lăng Tịch không còn nhẵn nhụi như trước, có vài chỗ chai sần, tạo cảm giác bao bộc an toàn. Lạc Phi có chút mê muội nhìn Lăng Tịch, chậm chạp không hề cử động.

Ngay lúc chuẩn bị cắt bánh kem, Lạc Phi hơi nghiêng qua, hôn lên khóe môi Lăng Tịch.

Khi hai đôi môi chạm nhau, một khắc kia, trái tim Lạc Phi đập rất nhanh, muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Bàn tay cầm dao xiết chặt, cũng có chút khẩn trương vài phần. Môi Lăng Tịch mềm mại, ấm áp, làm cho hắn không muốn rời khỏi.

Có lẽ là động tác đột ngột dọa, Lăng Tịch cũng không có đẩy ra, mà là rũ mi mắt có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi. Sợ dừng lại lâu làm cho đối phương khả nghi, Lạc Phi chớp chớp mắt vài cái, sau đó rời khỏi môi Lăng Tịch, nhỏ giọng nói:

"Ba, cắt bánh đi."

"Ừ."

Cùng Lạc Phi đem bánh cắt ra, lại phân chia thành mấy phần. Lăng Tịch lấy một phần để vào đĩa đưa cho Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, ăn bánh."

"Dạ, ngon quá, ngon quá."

Vừa rồi Bạch Tiểu Hàn luôn nhìn chằm chằm ngọn nến, cho nên không nhìn thấy hành hành động của Lạc Phi.

"Phi Phi, con thích kem nhiều một chút? Hay là bánh nhiều một chút?"

Nghe được giọng Lăng Tịch cảm xúc không có nhiều biến hóa, Lạc Phi yên tâm, cũng cười nói:

"Bánh nhiều một chút. Bất quá, con muốn trái cherry."

"Được."

"Cám ơn ba."

Lạc Phi cầm đĩa bánh, mút một muỗng đưa đến bên miệng Lăng Tịch.

"Ba nếm thử."

Lăng Tịch há miệng ăn bánh, chậm rãi nhai nuốt.

"Ăn ngon không?"

Nhìn bên miệng Lăng Tịch dính kem, Lạc Phi không tự giác đưa tay qua lau. Khi nhìn tầm mắt Lăng Tịch chuyển qua ngón tay của hắn, Lạc Phi chậm lại động tác, cũng có chút mất tự nhiên hỏi:

"Làm sao vậy? Sao nhìn con như vậy?"

Vừa rồi vị trí hôn và chỗ ngón tay lau là một. Người này là nhớ ra cái gì đó sao? ! Hay là hiện tại mới bắt đầu khả nghi?

Lạc Phi không khỏi có chút hoảng hốt, đôi mắt cũng không tự giác bắt đầu trốn tránh.

"Không có việc gì."

Lăng Tịch lắc lắc đầu, sau đó cầm tay Lạc Phi, dùng tờ khăn giấy chà lau ngón tay dính kem.

"Dính kem."

"Dạ... tiếp tục ăn đi."

Xem ra, lại là chính mình đa nghi!

Lạc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút ngón tay lại, ý bảo tiếp tục ăn.

"Ừ, được."

Lăng Tịch bưng đĩa, chậm rãi ăn bánh, đáy mắt như có điều suy nghĩ.

Cái hôn ban đầu đã cảm thấy có điểm kỳ quái. Lạc Phi sao lại hôn?

Lạc Phi cũng không phải Bạch Tiểu Hàn, bọn họ bình thường cũng không có quá nhiều đụng chạm. Cho nên, Lăng Tịch cảm thấy rất nghi hoặc. Cái hôn sau, Lạc Phi vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Còn nữa, Lạc Phi lau khóe môi đáy mắt biểu lộ ra rung động. Bình thường Lạc Phi rất ôn nhu, cũng rất bình thản, nhưng hôm nay ánh mắt rất mê say.

Lạc Phi...

Một cái ý niệm trong đầu nổi lên làm Lăng Tịch có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Phi đang ăn bánh. Lại nhanh chóng lắc đầu, phủ quyết suy đoán của chính mình. HunhHn786

Mình cùng Lạc Phi biết nhau nhiều năm như vậy, chính là bạn bè, cũng như người thân, không có khả năng sẽ có cái ý tưởng gì khác. Có thể là xa cách nhiều năm, Lạc Phi muốn chăm sóc tốt cho bạn tốt mà thôi. Xét về bề ngoài, mình không có điểm gì khiến người khác si mê. Xét điều kiện, Lạc Phi muốn tìm người đẹp hấp dẫn quả thực là chuyện dễ dàng. Có lẽ đã uống rượu, hơn nữa dưới ánh nến lung linh huyền ảo, mới có ảo giác kỳ quái, sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Nhất định là như vậy!

Lăng Tịch tự cười chính mình.

"Ba, con còn muốn ăn."

Bạch Tiểu Hàn lôi kéo góc áo Lăng Tịch.

"Tiểu Hàn, ăn nhiều đồ ngọt như vậy đối với răng không tốt. Con không sợ sâu ăn răng sao?"

"Sâu? Sợ."

Bạch Tiểu Hàn trên mặt lộ ra khiếp đảm. Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn làm ra một quyết định,

"Ba, con ăn một miếng nhỏ là được rồi. Sau đó sẽ nhớ đánh răng mấy lần, như vậy sẽ không sợ sâu ăn răng."

"Sợ con rồi. Nói trước, chỉ cho phép ăn một chút thôi."

"Ba, ba tốt nhất ."

Thấy ba Tịch thỏa hiệp, Bạch Tiểu Hàn vui vẻ ôm cổ Lăng Tịch hôn một cái thật kêu, mới ngồi một bên ăn bánh.

Lạc Phi đột nhiên rất hâm mộ Bạch Tiểu Hàn. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn được cưng chiều, còn có thể không hề kiêng kỵ mà hôn, không cần để ý ánh mắt của người khác. Nếu hắn cũng có thể giống Bạch Tiểu Hàn, cùng Lăng Tịch thân mật thật là tốt biết bao. Chỉ tiếc, đây là một hy vọng xa vời mà thôi.

Rất hy vọng một ngày nào đó, có thể ôm lấy Lăng Tịch, cùng nói chuyện phiếm, cùng hôn môi... Hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút!

Lạc Phi sâu kín thở dài, gục đầu xuống chọc cái muỗng vào miếng bánh kem.

"Lạc ca ca, nến còn không."

"Hả? Đã không còn."

Mua bánh ngọt cùng hộp nến nhỏ, đã cho Bạch Tiểu Hàn một ít chơi trước đó, hơn nữa vừa rồi đốt lên bánh kem, đã không còn.

"Dạ..."

Nghe được Lạc Phi trả lời, Bạch Tiểu Hàn mếu máo, có chút thất vọng.

"Tiểu Hàn, đừng buồn, ba lần sau mua một hộp nến cho con chơi được không? Ngoan đi. "

"Dạ được, con đi mở cửa sổ."

"Tiểu Hàn, mau ăn hết phần bánh kem của con, ba phải dọn dẹp phòng."

Trong phòng mùi sáp vẫn còn quanh quẫn, ở trên sàn nhà trên ghế ngồi cũng có những vũng sáp đã khô dính lên, còn phải cẩn thận làm sạch một lượt.

"Tiểu Hàn, con ăn từ từ, ba không hối con."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn ăn có chút gấp gáp làm kem dính cả mặt mũi, Lăng Tịch bất đắc dĩ nói Bạch Tiểu Hàn ăn chậm một chút, sau đó vào trong phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho Bạch Tiểu Hàn.

"Sau khi ăn xong rồi, nhớ thay đồ, dính bẩn hết rồi."

"Dạ, đã biết."

Bạch Tiểu Hàn lớn tiếng trả lời, sợ ba Tịch không có nghe rõ, lại mạnh mẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro