37: Không yên +38: Người ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Không yên

"Ba, con tới giúp ba dọn."

Lạc Phi tới giúp Lăng Tịch lau chùi sáp nến. Ngay lúc đang chuyên tâm, Bạch Tiểu Hàn ở đâu xuất hiện, xoa mặt hắn.

"Ha ha, con mèo hoa! Lạc ca ca là con mèo hoa!"

Cảm giác được có gì dính trên mặt, Lạc Phi đưa tay sờ, có chút bất đắc dĩ nhìn một tay đầy kem.

"Tiểu Hàn."

Lạc Phi hét to thần sắc nghiêm túc.

"Lạc ca ca, anh nổi giận sao?"

"Đúng vậy, anh rất giận. Em nói, anh nên trừng phạt em thế nào để mình nguôi giận đây?"

"Híc híc, đừng mà, Tiểu Hàn chính là cảm thấy chơi thật vui mà thôi. Lạc ca ca, đừng đánh em."

"Anh không đánh em, anh chỉ là sờ sờ em mà thôi."

Lạc Phi đưa tay lên mặt Bạch Tiểu Hàn, cũng lung tung chà chà mấy cái, giữ đầu hắn lắc lư rất nhẹ. Lúc rút tay về còn thuận thế nhéo nhéo mũi hắn. Mặt nghiêm túc lúc đầu cũng hiện ra nụ cười vui thích. HunhHn786

"Trả thù việc đánh lén nè."

"Á! Anh làm em sợ. Lạc ca ca, anh phá quá."

"Ai kêu em nghịch ngợm như vậy ?"

Lăng Tịch luôn ở một bên nhìn bọn họ, đã đi tới, cũng đem Bạch Tiểu Hàn kéo lên.

"Đi rửa mặt, tắm sạch sau đó thay đồ."

"Ba."

Lạc Phi quay đầu lại kêu một tiếng, đáy mắt có một chút xấu hổ. Khẳng định vừa rồi đều bị thấy hết, Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng.

"Ừ. Con cũng đi rửa mặt đi, có dính dơ kìa. "

"Dạ, được ."

Lạc Phi xấu hổ sờ sờ lỗ tai, sau đó đi vào phòng tắm.

Có Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh mỗi ngày thật tốt, trong nhà luôn có tiếng cười, rất ấm áp!

Trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó Lăng Tịch ngồi xổm xuống tiếp tục cạo sạch sáp nến. Một lát sau, Lạc Phi cũng gia nhập. Bạch Tiểu Hàn cũng ở một bên hỗ trợ. Tuy rằng không có nói chuyện với nhau, nhưng mọi người vẫn rất ăn ý, bên trong gian phòng không khí rất hòa hợp.

Mấy ngày tiếp theo, Lạc Phi buổi tối đều cùng Lăng Tịch đi làm, nhưng không có gặp lại Tần Tường, do đó cũng giảm bớt không ít phiền toái.

Rồi Lạc Phi nhận được thông báo của người đại diện nói có công tác mới.

"Ba, con có việc gấp, có thể rời đi vài ngày... Con không muốn đi."

Lạc Phi từ phía sau ôm lấy Lăng Tịch đang nấu cơm trong bếp.

"Đứa ngốc, công việc là quan trọng, xong việc rồi trở về không phải sao?"

Ly biệt là sầu bi làm cho Lăng Tịch cũng không có quan tâm hành động quá mức thân mật của Lạc Phi lúc này. Buông cái sạn trong tay, Lăng Tịch vỗ nhẹ cánh tay Lạc Phi đang khoác bên hông, ôn nhu trấn an. Lạc Phi buồn bã nói.

"Dạ, con biết. Nhưng mà con không muốn xa ba cùng Tiểu Hàn."

Nếu có thể, hắn một khắc cũng không muốn tách ra. Nhưng không có khả năng, vì lo cho cuộc sống sau này tốt hơn, hắn phải kiếm nhiều tiền.

"Ngoan. Xong việc rồi trở về, ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con. Được rồi, buông tay, trước hết để cho ba nấu cơm, sau khi cơm nước xong sẽ giúp con thu dọn hành lý."

Thấy Lạc Phi không có động tĩnh, Lăng Tịch lại tiếp tục nói.

"Phi Phi, phòng bếp nhiều khói, con đi ra bên ngoài ngồi một lát, ba sẽ rất là nhanh thôi."

"Dạ."

Lạc Phi không tự nguyện rút tay về, sau đó đi ra khỏi phòng bếp. Mới cùng nhau sinh sống vài ngày mà thôi, liền luyến tiếc rời đi. Thậm chí, đã quen cảm giác có người bên cạnh quan tâm chăm sóc. Chính là không thể cứ bám vào Lăng Tịch, vì cuộc sống tương lai phải phấn đấu, cho nên hắn phải rời đi.

Nghĩ đến lại phải rời xa Lăng Tịch một thời gian, Lạc Phi nhìn Lăng Tịch với ánh mắt hiện lên vài tia ảm đạm. Bất quá nhớ tới lời Lăng Tịch vừa rồi, Lạc Phi lại không khỏi mỉm cười.

"Ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con... chờ con về.''

Nhà! Rất là ấm áp!

Từ nhỏ ở viện mồ côi. Sau này luôn di chuyển qua rất nhiều địa phương, cũng không có nhà, cũng chỉ có thể gọi là nơi nào đó mà thôi. Mà hiện tại đã khác, nơi này là nhà, có Lăng Tịch, hắn xong việc rồi sẽ trở về.

"Ăn cơm thôi."

Lăng Tịch đem đồ ăn bưng lên bàn.

Đưa cho Lạc Phi một đôi đũa, Lăng Tịch nói.

"Con ăn trước, ba đi giúp con dọn hành lý."

"Không cần gấp như vậy, cùng nhau ăn đi."

"Ừ, được rồi."

Lăng Tịch lại vào phòng bếp bới cơm, lại bưng ra ngồi vào bên cạnh Lạc Phi.

"Ba, con sẽ điện thoại cho ba. Ba nhớ luôn mở máy. Bất cứ lúc nào, cũng có thể liên lạc cho con, ba lưu số con đầu tiên nhé. "

Danh bạ trong điện thoại di động của Lăng Tịch chỉ có hai số, số kia là của ông chủ Lạc Phi đã gặp qua. Nghĩ đến Tần Tường, Lạc Phi lại không vui, nên lén đem số đó xoá bỏ, xóa hết cả nhật ký. Đương nhiên, việc này Lăng Tịch không biết.

Hắn không hỏi quan hệ giữa bọn họ, nhưng cũng không muốn cho Lăng Tịch  cùng Tần Tường tiếp tục trao đổi. Dù sao chờ khi công tác trở về, sẽ nói Lăng Tịch xin nghỉ việc, ở nhà làm trợ lý riêng cho hắn.

Tuy rằng Lăng Tịch không rõ công việc Lạc Phi như thế nào. Nhưng nhớ lúc trước ở viện cô nhi, dù là đọc sách hay là luyện đàn, Lạc Phi đều rất liều mạng, quên ăn quên ngủ. Cho nên vì sợ Lạc Phi tổn hại thân thể, Lăng Tịch nhiều lần nhắc nhở Lạc Phi đừng quá ham việc mà quên nghỉ ngơi.

Vội vàng ăn xong bát cơm, Lăng Tịch cùng Lạc Phi dặn dò một tiếng, sau đó đi vào trong phòng bên giúp hắn thu dọn hành lý.

Lạc Phi nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, lại đem tầm mắt nhìn khắp ngõ ngách gian phòng. Trong phòng này bài trí rất quen thuộc, nghĩ đến sắp phải rời khỏi một thời gian, lòng có chút luyến tiếc. Đặc biệt khi nghĩ đến không thấy được Lăng Tịch, tim Lạc Phi nổi lên một loại cảm giác chua xót.

Lạc Phi đứng lên đi vào bên trong. Cảnh tượng trước mắt, cùng nhiều năm trước đây rất giống nhau. Thời điểm đó, hắn phải xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Lăng Tịch cũng là cẩn thận sắp xếp quần áo, cũng đem hết tiền trên người cho hắn. Lăng Tịch nói là đi bên ngoài sẽ có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền. Tuy rằng không phải nhiều tiền, nhưng đối với Lăng Tịch mà nói cũng là mấy tháng tiền lương, có nghĩa mấy tháng kế tiếp sinh hoạt sẽ rất khó khăn.

Nhìn Lăng Tịch bận rộn, tay Lạc Phi bắt lấy khung cửa, ngón tay chậm rãi bấu chặt, rồi buông ra thở dài.

Nghe được tiếng thở dài, Lăng Tịch quay đầu nhìn về phía cửa thấy Lạc Phi, cười hỏi:

"Phi Phi, cơm ăn xong rồi sao?"

"Dạ, ăn xong rồi."

Lạc Phi đi đến phía sau, ngồi xuống ôm lấy Lăng Tịch, cũng đem mặt dán vào lưng.

"Ba, con luyến tiếc vì phải rời xa ba."

"Đứa ngốc, cũng không phải đi không trở lại. Con rời đi vài ngày mà thôi. Mà chúng ta còn có thể điện thoại liên lạc. Muốn gặp ba liền gọi điện thoại cho ba. Chờ con xong việc, thì trở về."

Tuy rằng Lạc Phi phải rời đi, nhưng lần này ở trong nước, huống chi còn ở cùng thành phố, muốn gặp cũng không phải quá khó. Nghĩ vậy Lăng Tịch nghiêng đầu trấn an Lạc Phi trên lưng.

"Phi Phi, nếu con thật sự bận quá, nói địa chỉ cho ba biết, có thời gian ba sẽ đến thăm con."

"Thật sự sao?"

Lăng Tịch nói điều này làm cho đôi mắt Lạc Phi sáng ngời. Vốn tâm trạng có chút nặng nề cũng nhẹ nhàng không ít.

"Ừ, đương nhiên là thật. Ba khi nào lừa gạt con chưa? Phi Phi, con mở cái vali bên cạnh, xem có thiếu cái gì hay không để ba cho vào."

"Không cần, ba cẩn thận như vậy sẽ không thiếu đâu."

Nếu thật thiếu mấy thứ càng tốt, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội để Lăng Tịch mang đến.

"Con nha."

Lăng Tịch cười lắc lắc đầu, sau đó đóng vali lại.

"Phi Phi, chuẩn bị tốt rồi, ba đưa con đi."

"Con..."

"Đừng vậy, ba sẽ điện thoại cho con. Con cho ba biết địa chỉ, ba sẽ đi thăm con. Công việc quan trọng hơn, đừng để cho người khác đợi một mình con, như vậy không tốt."

"Dạ được."

"Phi Phi, ba tới giúp con mang vali."

Lạc Phi né tránh, từ chối nói:

"Ba, con tự mình mang được."

Thấy Lạc Phi cự tuyệt, Lăng Tịch cũng không lại kiên trì, mà là đi theo phía sau Lạc Phi. Đưa đến cổng, đón một chiếc xe taxi nhìn Lạc Phi lên xe, Lăng Tịch mới yên tâm trở về.

Ở cùng Lạc Phi mấy ngày nay rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất thỏa mãn, rất muốn giữ Lạc Phi ở bên cạnh. Nếu nói ra yêu cầu này, Lạc Phi liền sẽ ở lại, không rời đi. Kết quả này sẽ rất hợp tâm ý của Lăng Tịch, nhưng Lăng Tịch không thể ích kỷ như vậy, không thể vì ý nguyện của mình, mà trở ngại Lạc Phi phát triển sự nghiệp.

"Hơi..."

Lăng Tịch thở dài. Có lẽ là quen náo nhiệt, liền khó có thể lại thừa nhận vắng vẻ. Hiện tại bất quá là khôi phục tình trạng ban đầu mà thôi. Nghĩ đến nếu về sau Bạch Tiểu Hàn cũng kết hôn và rời khỏi, vậy thì làm sao đây? Có thể càng khó thích ứng hơn hay không?

Lăng Tịch tự cười, sau đó đi đến một cái ghế đá ngồi xuống.

Cứ ngồi như vậy thật lâu, cho đến khi cảm thấy ánh nắng bắt đầu chói mắt, Lăng Tịch mới đứng dậy đi lên lầu. Vừa mới đi vài bước, Lăng Tịch liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn hai tay cầm hai cây kẹo bông gòn màu hồng thật to.

"Ba, ba tại sao lại ở chỗ này? Là chờ con sao?"

"Ừ."

Dù chỉ là trùng hợp, nhưng Lăng Tịch cũng không có phủ nhận, mà có chút kỳ quái hỏi Bạch Tiểu Hàn.

"Bạch Tiểu Hàn, hôm nay tại sao về sớm như vậy?"

"À, giáo viên nói có việc nên cho tan học sớm. Ba, chúng ta mau đi lên, kẹo bông gòn sẽ bị phơi nắng tan ra, con còn phải cho Lạc ca ca ăn thử."

Đối với đồ ngọt Tiểu Hàn không có sức chống cự nên mua cho mình một cái. Ăn vài ngụm thấy ngon, hắn nghĩ đến lần trước Lạc Phi mời mình ăn bánh ngọt, liền nhanh chóng mua thêm một cái trở về đáp lễ.

"Con cố ý mua cho Phi Phi ?"

"Dạ, Lạc ca ca lần trước mời con ăn bánh kem thật ngon. Cho nên lần này con muốn mời anh ấy ăn kẹo bông gòn. Con có phải thật hiểu chuyện hay không?"

"Đúng vậy, thật hiểu chuyện."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn phấn khích Lăng Tịch mặc cho hắn lôi kéo vội vã hướng về nhà, không nhẫn tâm nói cho hắn biết Lạc Phi đã rời đi.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn trong tay cầm kẹo bông gòn, Lăng Tịch thong thả chớp mắt suy nghĩ, quyết định đợi cho tới cửa nhà lại cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện này. Hiện tại, có thể cho hắn vui một giây thì tốt một giây.

Đi tới cửa, Bạch Tiểu Hàn nhanh chống mở khoá, Lăng Tịch mới mở miệng nói:

"Tiểu Hàn, Phi Phi đi rồi."

"Hả? Đi rồi? Đi đâu ?"

"Phi Phi nhận công tác mới, cho nên tạm thời rời đi."

Lăng Tịch tiến lên cầm tay Bạch Tiểu Hàn, dẫn Bạch Tiểu Hàn đi vào trong nhà. Có lẽ còn chưa có tiêu hóa việc Lạc Phi rời đi, Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt có chút dại ra, cắn môi. Sợ Bạch Tiểu Hàn làm mình bị thương, Lăng Tịch nắm cánh tay hắn lắc lắc, nói:

"Tiểu Hàn, đừng cắn môi."

"Ba, đang vui vẻ, nhất định phải đi sao?"

Cùng sống chung Lạc Phi mấy ngày nay, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Hắn rất thích Lạc Phi. Hắn không muốn xa Lạc Phi, tuyệt đối không muốn.

"Ừ, không thể không đi."

Lăng Tịch nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, kiên nhẫn giải thích.

"Tiểu Hàn, Lạc ca ca là người lớn, có sự nghiệp của mình. Hắn vì sự nghiệp cuả mình cố gắng làm việc, cho nên không có khả năng cứ ở cùng chúng ta như trước, con hiểu không?"

"Không hiểu. Vì sao không thể ở cùng chúng ta? Ba cũng đi làm việc, sao chúng ta có thể ở cùng nhau?"

Bạch Tiểu Hàn nói làm cho Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, không biết nên giải thích như thế nào. Cẩn thận nghĩ nghĩ, Lăng Tịch nói đơn giản một chút.

"Tiểu Hàn, bởi vì Lạc ca ca không làm việc ở gần đây, cho nên không thể ở cùng chúng ta. Nói như vậy con hiểu không?"

"À... Hiểu."

Bạch Tiểu Hàn cái hiểu cái không gật gật đầu. Nhưng rất nhanh, hắn lại hỏi.

"Ba, tại sao Lạc ca ca muốn đi chỗ khác làm việc vậy? Anh ấy làm việc ở đây là có thể ở cùng chúng ta, không phải sao?"

"Tiểu Hàn, nếu Phi Phi không ở đây, vậy con cho ba ăn kẹo được không?"

Thiếu chút nữa bị Bạch Tiểu Hàn hỏi đến phải ngất, Lăng Tịch mau dời đề tài khác.

"Dạ, được. Ba ăn đi, rất ngon."

"Ba nếm thử."

"Có phải ăn rất ngon hay không?"

"Ăn ngon."

Lăng Tịch cắn một chút, cảm thấy rất ngọt. Nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ánh mắt long lanh, Lăng Tịch đem vật cầm trong tay đưa tới cho Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, nhiều như vậy ba ăn không hết, con ăn cùng ba được không?"

"Dạ... Được, chỉ ăn một chút, một chút thôi."

Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn ăn mấy thứ này, liền cơ bản dừng không được.

Giống như Lăng Tịch nghĩ, không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền đem kẹo bông gòn ăn sạch sẽ. Nhìn Bạch Tiểu Hàn thỏa mãn, Lăng Tịch vươn tay sờ sờ mặt Bạch Tiểu Hàn, nói:

"Tiểu Hàn, có đói bụng không? Có muốn ăn cơm hay không?"

"Có một chút."

"Vậy con đi chơi một lát, ba đi nấu cơm cho con ăn."

"Dạ."

Lăng Tịch đi vào bếp nấu cơm. Không lâu sau món ăn được dọn ra bàn. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Tiểu Hàn, Lăng Tịch nghĩ.

Có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ có chút không quen, nhưng chỉ qua mấy ngày nữa bọn họ có thể dần dần quen việc Lạc Phi không ở bên cạnh.

"Ba, ba có muốn ăn hay không?"

Có lẽ là đã nhận ra ba Tịch vẫn không có dời tầm mắt, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu hỏi. Khi nhìn thấy khoé mắt ba Tịch có nước ươn ướt, Bạch Tiểu Hàn không khỏi luống cuống.

"Ba làm sao vậy? Đừng khóc."

Bạch Tiểu Hàn mau bỏ đôi đũa trong tay, luống cuống tay chân lau lau mắt cho Lăng Tịch.

"Ba không khóc."

Lăng Tịch đè tay Bạch Tiểu Hàn, cười hướng hắn lắc lắc đầu.

"Con ăn tiếp đi."

Sợ tâm tình của mình lại không khống chế được, Lăng Tịch đứng lên đi vào phòng bếp, tìm một chút việc làm, để dời đi suy nghĩ, miễn cho nghĩ nhiều.

Lạc Phi rời đi, làm cho tinh thần Lăng Tịch thất lạc vài ngày. Có đôi khi, nhìn căn phòng trống rỗng sẽ cảm giác được tịch mịch, nhìn chiếc giường, vuốt tấm chăn, thậm chí còn cảm thấy được hơi ấm của Lạc Phi. Lăng Tịch đối với Lạc Phi là tưởng niệm, rất sâu, rất sâu.

Nhiều lần, Lăng Tịch cũng nhịn không được lấy điện thoại ra bấm gọi, nhưng không đợi đầu bên kia đổ chuông, đã vội tắt điện thoại bỏ vào ngăn kéo.

Qua vài ngày, nhìn vào gương Lăng Tịch có chút hoảng hốt, hung hăng nhéo đùi một cái, bị đau cảm thấy tỉnh táo hơn. Tự trấn an mình đem tưởng niệm để vào trong lòng, nghiêm túc đi làm việc, sinh hoạt bình thường. Ít nhất bây giờ còn có Bạch Tiểu Hàn bên cạnh, còn phải đi chăm sóc Bạch Tiểu Hàn.

Hạ quyết tâm, Lăng Tịch điều chỉnh tâm tình của mình. Điều chỉnh xong, Lăng Tịch khôi phục bộ dáng ban đầu, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối đi làm.

Nghĩ đến đã lâu chưa gặp Trọng Thần, Lăng Tịch bỏ chút thời gian đến quán. Nhưng tới chỗ đó chỉ có vài tên côn đồ hút thuốc đi qua đi lại, không có Trọng Thần ở đó.

Bởi vì lo lắng, Lăng Tịch quyết định đến nhà Trọng Thần nhìn xem, vừa đi vừa gọi điện cho Trọng Thần. Gọi vài lần, Trọng Thần cuối cùng cũng trả lời. Trọng Thần nói mọi chuyện vẫn ổn nên Lăng Tịch không cần lo lắng. Sau khi nói xong, Trọng Thần có chút vội vàng cúp điện thoại.

Ai nha... vẫn là đợi mấy ngày nữa lại đi tìm Trọng Thần thôi.

Cho điện thoại di động vào túi, Lăng Tịch quay trở về nhà.

Khi đi đến dưới lầu, nhìn lên lan can trước cửa nhà mình, Lăng Tịch thấy có bóng dáng quen thuộc đứng dựa vào lan can.

Hắn sao lại đến đây?

Lăng Tịch không có vội vã lên lầu, mà là đứng ở tại chỗ ngửa đầu nhìn trên lầu.

Người kia vẫn duy trì tư thế dựa lan can, thoạt nhìn rất nhàn nhã. Lúc sau hắn đứng thẳng, đá đá gì đó, cũng không thỏa mãn đưa tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm cửa phòng. Lại thêm một lát, người kia giơ tay lên bắt đầu vuốt tóc, cũng đi xuống lầu. Đi vài bước hắn lại dừng, cũng chậm rãi vòng trở về...

Khi nhìn xuống dưới, chạm ánh mắt Lăng Tịch, người kia thần sắc vốn không kiên nhẫn chuyển hóa thành lạnh lùng, tầm mắt cũng trở nên có chút bén nhọn.

Lăng Duệ đã phát hiện mình!

Lăng Tịch hít một hơi, sau đó đi lên lầu.

Lăng Duệ gắt gao theo dõi Lăng Tịch, ánh mắt kia rất nguy hiểm.

"Tiểu Duệ, tìm tôi sao?"

"Chú trở về đã lâu rồi à? Nhìn thấy tôi, mới cố ý không lên lầu? !"

"Không có. Tôi trở về không bao lâu. Nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy có chút kinh ngạc, liền đứng đó một lát."

"Tôi tới tìm chú rất kinh ngạc sao?"

"Tôi nghĩ... Cậu không muốn nhìn thấy tôi."

Lăng Duệ cho tới nay đều không muốn gặp lại Lăng Tịch, rất chán ghét Lăng Tịch xuất hiện ở trước mặt của hắn.

"Tôi..."

Hắn không muốn gặp người này, tuyệt không muốn. Lần này là ông ngoại ra lệnh, hắn không thể không đến. Bất quá... Khi đi tới cửa hắn lại cảm thấy có chút không yên. Mà khi hắn gõ cửa lại không có ai đáp lại. Hắn giận lên, đặc biệt đợi một lúc sau, còn không có thấy Lăng Tịch về. Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Lăng Tịch đứng ở dưới lầu nhìn hắn, giống như là đứng ở đó thật lâu rồi. Hắn cũng rất muốn nổi giận, rất muốn hung hăng mắng một chút.

Vừa rồi Lăng Tịch đưa lí do thoái thác, cũng không có đáng tin, nhưng hắn không có tiếp tục hỏi. Thậm chí nghe được giọng Lăng Tịch có chút nhỏ nhẹ, trong lòng hắn lại cảm giác là lạ.

"Cậu tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì sẽ không thể tìm? ! Là ông ngoại muốn gặp chú ôn chuyện."

"Chú Lăng muốn gặp tôi? Cho nên cậu lại đây thông báo?"

"Tôi nói không hiểu được à? Theo tôi đi đi, ông ngoại đang ở nhà chờ chú."

Gấp như vậy?

Vốn tưởng rằng Lăng Duệ lại đây thông báo thôi, lại không ngờ rằng phải cùng Lăng Duệ đi ngay. Lăng Tịch cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người. Coi như sạch sẽ, không cần vào nhà thay, Lăng Tịch theo Lăng Duệ ra xe.

Vốn tưởng rằng sẽ rất lâu mới lại đến Lăng gia, không ngờ mau như vậy. Hơn nữa là Lăng lão gia tự mình cho Lăng Duệ đến đón. Không biết chị em họ Lăng kia có ở nhà không. Chỉ hy vọng bọn họ đã đi.

Lăng lão gia chỉ là muốn tìm Lăng Tịch ôn chuyện mà thôi, cũng không có ý khác. Nhưng Lăng Tịch cảm thấy có chút bất an. Lăng lão gia tìm cũng không giống như chỉ đơn giản là ôn chuyện.

Rất nhanh xe liền đỗ tại cổng Lăng gia. Nhìn Lăng Duệ rời đi, Lăng Tịch có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi người hầu nơi Lăng lão gia đang ở. Lăng Tịch đi đến vườn hoa.

Rất xa liền nhìn thấy Lăng lão gia ngồi ở trong nhà hóng mát. Lăng lão gia mặc một bộ đồ tập thể dục, giờ phút này thoạt nhìn có chút suy sụp. Bên cạnh ông là vợ của Lăng Gia An.

"Lăng Tịch, con đã đến rồi. Đến ngồi."

"Dạ, lão... Chú Lăng xin chào."

Lăng Tịch đến ngồi cạnh Lăng lão gia, cũng lịch sự hướng Phương Văn gật gật đầu.

"Ừ. Đến, uống chén trà."

Lăng lão gia rót cho Lăng Tịch một chén trà, sau đó dùng ánh mắt thâm ý chậm rãi đánh giá. Đánh giá trong chốc lát, ông mới mở miệng nói:

"Lăng Tịch, mấy ngày nay vẫn tốt chứ? Có điều gì hay người nào đi quấy rầy con không ?"

Lăng lão gia hỏi thật sự tùy ý. Nếu như không có nhìn thấy vẻ mặt của ông, Lăng Tịch thật sự nghĩ ông là quan tâm sinh hoạt của mình. Lại nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của Phương Văn, Lăng Tịch như là hiểu được cái gì, nghĩ nghĩ, trả lời:

"Rất tốt, không ai tới quấy rầy cả."

"Chú đây an tâm."

Theo Lăng Tịch phát hiện, Lăng lão gia thu hồi tầm mắt, Phương Văn cũng hơi chút thả lỏng. Khi nhận thấy được Lăng Tịch đang nhìn mình, Phương Văn lộ ra xấu hổ. Nhưng rất nhanh, Phương Văn liền khôi phục tự nhiên, cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.

"Chú Lăng, lần này tìm con tới, muốn nói gì với con sao?"

Nhìn Lăng lão gia bộ dạng khó xử, hơn nữa có Phương Văn ngồi ở một bên, Lăng Tịch cũng có thể đoán được. Chuyện này có liên quan Lăng Gia An.

Chẳng phải, lần trước đã cùng Lăng Gia An chặt đứt quan hệ rồi sao? Mà Lăng Gia An cũng không có tìm mình. Theo lý là đã xong, vì cái gì Lăng lão gia còn muốn tìm mình? !

Lăng Tịch nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Con đã hỏi như vậy, chú cũng sẽ không cùng con vòng vo. Là như vậy. Chú lần này cố ý gọi con lại đây là muốn cùng con tâm sự về Gia An."

Quả nhiên là bởi vì Lăng Gia An!

Lăng Tịch đã hiểu rõ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lăng lão gia.

"Chú Lăng, chúng ta lần trước không phải đã nói qua sao? Con cùng Gia An cũng đã kết thúc từ lâu. Có phải nói chưa đủ rõ hay quá khó hiểu, làm cho các người suy nghĩ phức tạp?"

"Không phải như thế. Chú... Chú hiểu."

Mấy ngày qua, Lăng Gia An chưa có trở về nhà, vẫn ở tại khách sạn. Thậm chí còn tìm luật sư đưa tới giấy tờ ly hôn. Phương Văn xem xong cũng liền xé thành nhiều mảnh nhỏ, cũng đem luật sư đuổi ra khỏi nhà.

Vốn chuyện vợ chồng bọn họ Lăng lão gia không nên nhúng tay. Nhưng lúc trước ông đáp ứng Phương Văn, hơn nữa sau này đã phát sinh chuyện. Vì Lăng gia suy nghĩ, ông không thể không tìm Lăng Tịch đến, muốn cho Lăng Tịch nói để Phương Văn yên tâm.

Có lẽ như vậy đối với Lăng Tịch mà nói rất không công bằng, nhưng vì Phương Văn, cùng với đứa bé trong bụng, ông không có nhiều lựa chọn.

Chương 38: Người ngoài

"Chú Lăng cứ nói thẳng đi."

Không muốn lại làm cho Lăng lão gia khó xử, Lăng Tịch có vẻ thoải mái hướng ông cười cười.

"Chú như vậy, trong lòng con thêm sốt ruột."

"Ai da...Từ ngày con rời khỏi, Gia An cũng dọn ra ngoài, vẫn chưa có trở về."

Gia An dọn ra ngoài? Chưa có trở về? Khó trách Phương Văn nóng vội như vậy!

Lăng Tịch bưng lên chén trà, chậm rãi nhấp một ít nước trà.

"Vốn hai người bọn họ gây gổ không nên tìm con. Nhưng Gia An vẫn muốn ly hôn, còn tìm luật sư viết đơn ly hôn. Không có biện pháp, chú mới kêu con lại đây."

Lăng lão gia rất gian nan nói cho hết lời, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tịch. Trong đôi mắt có xấu hổ cùng chờ mong.

Sợ Lăng lão gia hiểu lầm, Lăng Tịch để chén trà trong tay xuống, mở miệng nói:

"Chú Lăng, con cùng Gia An thật sự không có gì, từ lần đó cũng chưa từng gặp lại."

"Chú biết, chú cũng biết. Lăng Tịch à, chú... Chú là muốn con giúp khuyên Gia An được không, nói nó đừng ly hôn Phương Văn."

Đi khuyên Lăng Gia An đừng ly hôn? ! Mình đi? Thích hợp sao? !

Lăng Tịch nghĩ chuyện gia đình Lăng Gia An cũng không đến lượt mình nhúng tay. Cũng không tiện nhúng tay.

"Chú Lăng, không phải con không muốn giúp. Nhưng... Con đi không thích hợp."

"Có..."

Lăng lão gia còn muốn tiếp tục khuyên bảo, lại bị Phương Văn mở miệng ngăn cản.

"Ba, vẫn là tự con nói đi."

Nói xong, Phương Văn liền dời chỗ ngồi, đợi ngồi xuống xong, Phương Văn rũ mi mắt, chậm rãi nói:

"Lăng Tịch, tôi biết như vậy sẽ làm anh rất khó xử. Nhưng tôi cũng thật sự là không có cách nào mới nhờ ba chồng tìm anh đến. Van cầu anh, giúp tôi khuyên nhủ Gia An. Khuyên anh ấy đừng ly hôn được không?"

Sau khi nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tịch, trên mặt đã đầy nước mắt.

"Cô..."

Phương Văn cho Lăng Tịch ấn tượng là một phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ. Hiện giờ thấy Phương Văn khóc, Lăng Tịch cảm thấy rất bối rối.

Nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt Phương Văn? Lại cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng nếu đáp ứng phải đi gặp Lăng Gia An, cảm thấy rất không tự nhiên.

Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể uống nước trà, để che dấu đáy lòng bối rối.

Ngay lúc Lăng Tịch chuẩn bị tiếp tục rót nước, Phương Văn ' vụt ' đứng lên, cũng lui lại, rồi quỳ xuống.

"Van cầu anh, giúp tôi đi khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng ly hôn tôi. Hiện tại cũng chỉ có anh có khả năng làm cho anh ấy bỏ ý niệm này trong đầu."

"Phương Văn, con đứng lên, đừng như vậy, sẽ động thai khí."

Lăng lão gia đi nhanh đến muốn đem Phương Văn trên mặt đất kéo lên. Nhưng Phương Văn lại nhất định không chịu đứng lên, đẩy tay ông ra. Lăng lão gia lại không dám dùng sức, đành phải bất đắc dĩ buông tay, quay đầu nhìn về phía Lăng Tịch đang sửng sốt.

"Lăng Tịch, hôm nay ta cũng sẽ quỳ xuống để van cầu con được không? Con đáp ứng Phương Văn đi."

Nói xong, Lăng lão gia liền làm điệu bộ muốn quỳ xuống. Lăng Tịch hồi phục lại tinh thần mau chống đem kéo Lăng lão gia lên, có chút vội vàng nói:

"Chú Lăng, đừng làm như vậy, con nhận không nổi."

"Lăng Tịch, tôi van cầu anh, giúp tôi được không? Tôi biết, chúng tôi có lỗi với anh? Anh muốn bồi thường cái gì, tôi cũng có thể cho. Tôi thật sự không thể cùng Gia An ly hôn. Cầu anh giúp tôi làm Gia An bỏ ý niệm đó trong đầu được không? Tôi biết tôi không có tư cách yêu cầu anh làm việc đó. Nhưng xin anh thương tình đứa bé trong bụng, giúp tôi có được không? Tôi không muốn đứa con ra đời liền không có cha. Loại đau này, tôi không muốn nó phải gánh chịu. Tôi muốn con tôi có một gia đình đầy đủ."

Lăng Tịch thì thào nói:

"Đứa bé?"

"Đúng. Đã có hơn hai tháng."

Phương Văn có con... Nếu đứa trẻ sinh ra không có cha, sẽ rất đáng thương.

Nghĩ đến đây, Lăng Tịch đi đến bên cạnh nâng Phương Văn lên.

"Tôi sẽ đi, còn Gia An có đáp ứng hay không, tôi không dám cam đoan."

"Đã làm phiền anh. Chỉ cần anh mở miệng, Gia An sẽ đáp ứng."

Có Lăng Tịch đáp ứng, Phương Văn thần sắc khẩn trương cũng giảm đi không ít, trong giọng nói, cũng để lộ ra một loại cảm giác vui sướng.

"Tôi sẽ cố gắng."

Đợi giúp đỡ Phương Văn ngồi xuống xong, Lăng Tịch đem tầm mắt dời sang một bên. Đáy mắt hiện lên chút ưu tư.

"Lăng Tịch, ủy khuất con."

"Không có việc gì."

Lăng Tịch mỉm cười thoải mái với Lăng lão gia, sau đó nói:

"Chú Lăng, con muốn đi dạo một chút, có được không?"

"Được, con đi đi. Ta đưa Phương Văn trở về phòng. Phụ nữ có thai không thể mệt nhọc. Lúc ăn cơm, ta lại sai người lại đây gọi con."

"Dạ."

Nghĩ đến một lần nữa đối mặt Lăng Gia An, còn phải cùng hắn nói những lời này, Lăng Tịch cảm thấy rất là bất an. Cũng vẫn là vì đứa bé trong bụng Phương Văn nên mới đáp ứng Phương Văn. Bọn họ người lớn gây sự tình không nên liên lụy đến trẻ nhỏ vô tội.

Có lẽ... Có lẽ Phương Văn cảm thấy Lăng Tịch không cự tuyệt yêu cầu của mình cho nên mới mở miệng cầu xin. Với lòng nhân hậu của mình, Lăng Tịch sao có thể từ chối một phụ nữ mang thai quỳ xuống mà cầu xin.

Lăng Tịch thở dài, nhặt một mảnh lá cây cầm trong tay thưởng thức. Đứng trong chốc lát, vừa định tiếp tục đi, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Chẳng lẽ nhanh như vậy đã ăn cơm?

Lăng Tịch nhíu nhíu mày, quay đầu lại thấy được Lăng Gia An.

Dưới ánh mặt trời, Lăng Gia An nở nụ cười rất tươi, một thân vest màu trắng cũng có chút chói mắt.

"Tiểu Tịch."

Nhìn Lăng Gia An đưa tay về phía mình, Lăng Tịch thong thả chớp mắt, không có đáp lại.

"Tiểu Tịch, em sao không để ý tới anh?"

Thấy Lăng Tịch không có động tĩnh, Lăng Gia An hạ tay xuống chậm rãi đi tới gần.

"Tiểu Tịch, anh rất nhớ em."

Khi đi đến gần, Lăng Gia An muốn đem người ôm vào trong lòng, lại bị đối phương tránh một bên. Lăng Tịch cũng lui lại mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định.

"Tiểu Tịch, nghe ba nói, em có chuyện muốn nói với anh."

Vừa rồi ba gọi điện thoại cho hắn, nói là Lăng Tịch có chuyện muốn nói với hắn, bảo hắn mau về nhà. Tuy có hoài nghi, nhưng Lăng Gia An vẫn vội vàng trở về.

"Gia An đừng hỏi ai tìm tôi tới, điều này không quan trọng. Hứa với tôi, đừng ly hôn Phương Văn được hay không?"

"Không thể. Tiểu Tịch, nếu em muốn ôn chuyện xưa, anh thật vui. Nhưng nếu muốn khuyên anh đừng ly hôn, thật xin lỗi, chúng ta không thể tiếp tục nói nữa."

Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm cùng với Phương Văn ly hôn. Hắn trước đây rất yếu đuối, mới buông bỏ hạnh phúc. Hắn đã phụ bạc một người, không nghĩ lại hại Phương Văn. Phương Văn là người tốt, không thể để Phương Văn bất hạnh. Cho nên, hắn muốn Phương Văn tự do. Có lẽ hiện tại Phương Văn không tiếp thu được chuyện này, nhưng Phương Văn thông minh như vậy, chờ thêm một thời gian tỉnh táo lại, cô ấy hẳn là có thể cảm nhận được dụng ý của hắn.

"Gia An, Tôi cũng không phải muốn quản chuyện nhà của anh. Nhưng Lăng thúc mở miệng cầu xin, tôi không thể không quản."

"Tiểu Tịch, em chẳng lẽ không biết, nghe em nói lời này làm anh rất đau lòng sao?"

"Tôi..."

Lăng Tịch hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Gia An, tôi biết tôi không thích hợp cùng anh nói chuyện này. Nhưng chú Lăng lớn tuổi như vậy, ông ấy hy vọng nhìn thấy một nhà hòa thuận. Làm con, không phải anh nên tôn trọng ý nguyện ba mình sao? Chú Lăng là người tôi luôn rất tôn kính, nhìn ông quỳ xuống trước mặt, tôi thật không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của ông."

"Ba... Ba quỳ xuống trước mặt em?"

Lăng Gia An ngẩn ra, trên mặt cũng hiện lên mấy phần khiếp sợ.

"Đúng, tôi chưa từng thấy Lăng lão gia cầu xin ai, khí sắc ông cũng không tốt lắm, phỏng chừng là gần đây quá mức lo lắng đi."

Thấy Lăng Gia An thần sắc bắt đầu có chút dao động, Lăng Tịch nói tiếp:

"Còn nữa, vợ của anh, Phương Văn nước mắt đầm đìa, làm cho tôi nhìn thấy có chút không đành lòng. Cô ấy thật sự rất yêu anh. Vì giữ lại anh cả quỳ gối trước mặt của tôi, để nhờ tôi tới khuyên anh bỏ ý định ly hôn. Người vợ tốt như vậy, anh không nên phụ tấm lòng của cô ấy."

"Văn Văn ..."

"Gia An, tôi cũng không biết nên khuyên anh như thế nào. Tôi không có khả năng làm gì, chỉ là đem chuyện đã xảy ra nói cho anh biết. Còn ly hôn hay không là do chính anh quyết định. Không cần bởi vì nhất thời xúc động mà làm cho mình sau này hối hận."

"Tiểu Tịch."

Trầm mặc một hồi, Lăng Gia An ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Tịch, hoang mang nói:

"Anh nên làm cái gì bây giờ?"

Lăng Gia An giọng có chút yếu ớt. Ánh mắt của hắn thoạt nhìn cũng rất mờ mịt.

Nên làm cái gì bây giờ? ! Nói đến tột cùng làm như thế nào cho đúng? !

"Gia An, chính mình quyết định. Tôi không thể cho anh đáp án."

Nhìn hành động Lăng Gia An, Lăng Tịch  không có tiến lên khuyên giải an ủi, mà là ở một bên chậm rãi nói:

"Chờ anh suy nghĩ cẩn thận lại cùng bọn họ ngồi xuống, nói ra quyết định của mình. Tôi nghĩ, bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của anh. Tôi chỉ hy vọng lần này anh có thể hiểu rõ, đừng làm cho mình hối hận nữa. Một mình anh ở đây trong chốc lát đi. Tôi đi trước, không quấy rầy anh."

Nói xong, Lăng Tịch liền bỏ lại Lăng Gia An ngồi chồm hổm ôm đầu dưới đất, đi về phía tòa nhà.

Lăng Gia An không còn là đứa nhỏ như năm đó cần Lăng Tịch quan tâm. Hắn phải biết chịu trách nhiệm, đi xử lý tốt chuyện này, mà không phải dựa vào nhất thời xúc động liền vội vàng ra quyết định.

Vừa rồi điều cần nói đã nói, còn Lăng Gia An rốt cuộc có thể nghe vào hay không, Lăng Tịch cũng không có nắm chắc. Bất quá đối với Lăng lão gia cùng Phương Văn, Lăng Tịch thấy mình đã tận lực hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nhìn ra được Lăng Gia An khó xử cùng thống khổ, nhưng Lăng Tịch cũng không muốn cùng Lăng Gia An chia sẻ. Nhớ lại chuyện xưa, Lăng Tịch vẫn đau. Tuy cũng không còn oán hận Lăng Gia An, nhưng cũng không quên đi chuyện này. Mặc dù qua nhiều năm, Lăng Gia An cũng đã giải thích, bất quá là đã quá muộn, đã không còn bất cứ ý nghĩa nào.

Một câu 'anh nên làm cái gì bây giờ?' làm cho Lăng Tịch phát giác, vô luận là trước kia hay là hiện tại, Lăng Gia An đều không có thay đổi, đều không có chủ kiến. Bất quá xem ra chuyện Lăng Gia An cùng Phương Văn là hoàn toàn có hi vọng.

Lăng Tịch hồi tưởng lại chuyện xưa của mình và Gia An, làm lòng đau vô cùng. Có lẽ vì sự phụ bạc của Gia An mà đến nay đối với tình yêu Lăng Tịch luôn sợ hãi. Đó là lý do nhiều năm rồi vẫn không tìm người bầu bạn, chỉ chuyên tâm chăm sóc Bạch Tiểu Hàn. Chính Bạch Tiểu Hàn cũng đem lại ấm áp cho Lăng Tịch.

Đặt hai chuyện gần nhau suy nghĩ một chút, Lăng Tịch cảm thấy có chút buồn cười. Bất quá cũng may cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ này.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Lăng Tịch, Lăng lão gia cùng Phương Văn đang ngồi không hẹn mà cùng đứng lên, trên mặt tràn ngập sầu lo, hiện lên sự chờ mong. Có lẽ là cảm thấy ngại đặt câu hỏi, bọn họ cũng không có mở miệng. Lăng Tịch đi đến bên cạnh, mở miệng nói.

"Chú Lăng."

"Ừ, Lăng Tịch, con... con gặp Gia An chưa?"

"Gặp rồi."

"Vậy anh ấy nói như thế nào? !"

Phương Văn ở một bên có chút cấp bách hỏi. Môi của cô ấy vì khẩn trương mà run rẩy. Mắt nhìn Phương Văn chờ mong, Lăng Tịch chậm rãi nói:

"Thật có lỗi, Gia An không có đáp ứng."

"Tại sao có thể như vậy, không nên thế."

Nghe được Lăng Tịch xin lỗi, Phương Văn ngã ngồi trên ghế sa lon, hoảng hốt nỉ non, có chút chịu không nổi.

"Thật xin lỗi."

Lăng Tịch lại một lần nữa áy náy nói.

"Lăng Tịch, chuyện này không liên quan con. Con có thể làm cho chúng tôi nhiều như vậy, ta đã rất cảm kích. Thật sự là làm khó cho con."

"Không có việc gì."

Lăng Tịch cười với Lăng lão gia, ý bảo ông không cần lo lắng.

"Con ngồi một lát, ta đi xem nhà bếp làm đồ ăn xong chưa."

Đợi Lăng lão gia rời khỏi, phòng khách chỉ còn lại Lăng Tịch cùng Phương Văn.

"Vì sao... Vì sao lại như vậy? Vì cái gì không cần tôi? Tôi làm sai cái gì? Tôi vì anh ấy làm nhiều như vậy, vì anh ấy sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy. Kết quả lại là như thế này. Đến tột cùng là vì cái gì? Lăng Gia An, Phương Văn em đến tột cùng có chỗ nào có lỗi với anh. Amh nói cho em biết, em sửa. Đừng ly hôn được không?"

Đối với Phương Văn lầm bầm lầu bầu, Lăng Tịch nắm chặt tay, đồng thời cầu mong Lăng lão gia nhanh trở lại. Hiện tại Phương Văn tâm tình không ổn định, Lăng Tịch cũng không biết nên khuyên giải an ủi gì. Có chút ngồi không yên, thế nhưng Lăng Tịch lại không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon, nghe Phương Văn nói.

Có lẽ là cảm xúc quá mức dao động, cũng không lâu lắm, Phương Văn liền cảm giác bụng đau từng đợt. Nghe được động tĩnh Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Phương Văn. Khi nhìn thấy Phương Văn ôm bụng, cái trán cũng đang không ngừng ra mồ hôi, Lăng Tịch có chút cấp bách dò hỏi:

"Cô làm sao vậy?"

"Không... biết. Bụng... Bụng đau quá."

"Tôi đi gọi chú Lăng, cô kiên nhẫn một chút."

Lăng Tịch chạy đến phòng bếp. Sắp đến phòng bếp đã thấy Lăng lão gia đi ra.

"Lăng Tịch, con tìm ta? Vừa rồi ta tự mình làm đồ ăn, cho nên chậm trễ một chút ."

"Chú Lăng, mau đi xem Phương Văn, cô ấy che bụng, nói rất đau."

"Cái gì? !"

Nghe được Lăng Tịch nói, Lăng lão gia ngẩn ra, rồi kéo tay Lăng Tịch vội vã chạy về hướng phòng khách.

Nhìn Phương Văn vẻ mặt thống khổ, Lăng lão gia bước đến cẩn thận xem xét Phương Văn, cũng có chút bối rối hỏi:

"Phương Văn, con không ổn sao?"

"Ba, đau quá."

"Con chịu một chút, ba đi gọi điện thoại."

Nhưng chưa có nhấn xong dãy số, Lăng Tịch đã kinh hô.

"Chú Lăng, mau gọi xe cứu thương, cô ấy chảy máu."

"Hả?"

Lăng lão gia quay đầu lại nhìn thấy Lăng Tịch vẻ mặt khủng hoảng nhìn chằm chằm Phương Văn.

Cúp điện thoại, ông đi nhanh lên đến bên Phương Văn nhìn kỹ, đúng là quần Phương Văn nhiễm đỏ vết máu.

"Phương Văn, kiên trì một lát, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới."

"Dạ. Ba, đau quá."

Phương Văn cầm tay Lăng lão gia, mồ hôi đỗ ướt cả mặt, thần sắc mang theo vài phần khốn khổ. Trừ bỏ nói đau, Phương Văn không có nói cái gì khác.

"Ba, con... đứa bé sẽ không có việc gì chứ ?"

Phương Văn run rẩy hỏi. Thấy Lăng lão gia tránh đi không trả lời, Phương Văn muốn chống tay xuống sô pha để đứng dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có.

"Sẽ không... không có việc gì."

Lăng lão gia rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng làm cho giọng của mình vững vàng, một mặt là ổn định Phương Văn, mặt khác là an ủi chính mình.

"Ba, con sợ... Thật sự sợ. Nếu... Nếu không còn đứa bé, con nên làm cái gì bây giờ? ! Gia An, Gia An sẽ thật sự không cần con."

Nghe được Phương Văn hỏi, Lăng lão gia có chút thống khổ nhắm mắt. Trầm mặc một hồi, ông mới chậm rãi mở mắt, cho Phương Văn một đáp án.

"Nếu... Nếu thật không còn... con tĩnh dưỡng tốt, về sau lại có đứa khác. Gia An, ba sẽ không cho phép nó có ý kiến."

"Ba, có lời này của ba, con an tâm."

Phương Văn thực sự cấp bách. Đã làm mọi cách mà Gia An vẫn không từ bỏ ý định. Giờ chỉ còn trông chờ Lăng lão gia dùng uy lực áp đảo Gia An. Đạt được mục đích của chính mình, Phương Văn hít sâu một hơi, sau đó tận lực thả lỏng thân thể.

"Được rồi. Đừng nói nữa, nằm nghỉ đi, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến."

Đã gọi xe cứu thương rồi, nhưng sao lâu như vậy chưa tới. Cái bệnh viện chó má kia hàng năm Lăng gia tài trợ biết bao nhiêu tiền, hiện tại có chút chuyện lại không có nhìn thấy.

"Lăng Tịch, con đi ra cửa nhìn xem xe cứu thương có đến hay chưa."

"Dạ."

"Lăng Tịch, con đi giúp ta kêu Gia An đến đây."

"Dạ."

Sau khi báo với Lăng lão gia xe cấp cứu chưa đến. Lăng Tịch chạy đến vườn hoa lôi Lăng Gia An trở vào nhà.

Gia An liều mạng đẩy tay Lăng Tịch. Hai bên giằng co hồi lâu, sau đó Lăng Gia An mặc cho Lăng Tịch kéo đi, trên mặt của hắn các loại cảm xúc đang không ngừng chuyển đổi ... Có nghi hoặc, có mê mang, cuối cùng, chuyển sang giật mình.

Lăng Tịch nói về tình hình của Phương Văn đang không tốt chút nào. Cô ấy bị chảy máu và có nguy cơ bị sẩy thai. Lăng Gia An sửng sốt, nam nhân bắt lấy cánh tay Lăng Gia An, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Thấy Lăng Gia An bị Lăng Tịch kéo vào nhìn mình lo lắng, Phương Văn giống như quên hết đau đớn, chậm rãi nở nụ cười

"Xe cứu thương đâu? Sao không gọi xe cứu thương?"

"Đã gọi rồi, còn chưa tới. Bình tĩnh, nhanh chóng sẽ tới."

Lăng Tịch trả lời Lăng Gia An. Đợi Lăng Tịch trả lời xong, phòng khách lại lâm vào yên lặng.

Một lát sau, tiếng còi xe cứu thương chờ mong đã lâu truyền đến. Bất quá nghe được âm thanh kia hẳn là cách nơi này một khoảng cách khá xa. Nhìn thấy Phương Văn giữ chặt tay Gia An bất an, Lăng lão gia cũng khẩn trương, Lăng Tịch thay họ chạy ra ngoài dẫn đường.

Khi chạy đến bậc thang gặp Lăng Duệ, Lăng Tịch nói.

"Cứu người."

Lăng Tịch giải thích cho Lăng Duệ một câu, liền tiếp tục chạy đi.

Nhìn Phương Văn được đưa lên xe cứu thương, Lăng Tịch cùng mọi người có chút vô lực khẩn trương nhìn chằm chằm Phương Văn. Ai cũng hi vọng mẹ con họ bình an.

Lăng Gia An nhớ khi hắn rời đi, Phương Văn hoàn toàn yên lành, còn cùng hắn cãi vã rất to tiếng. Nhưng hiện tại, Phương Văn lại vô lực nằm trên băng ca, vẻ mặt cũng rất yếu ớt.

Hắn cùng Phương Văn tuy rằng không có tình yêu, nhưng ở chung nhiều năm như vậy. Phương Văn rất tốt, hắn rất rõ. Hắn đối với Phương Văn cũng không phải không có tình cảm, chẳng qua cái loại tình cảm này là tình thân. Nhiều năm ở chung làm cho hắn đem Phương Văn trở thành người thân của mình. Nếu Phương Văn xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không tha thứ chính mình.

Lăng Gia An, mày chính là tên khốn! !

Nhìn thấy Lăng Gia An tự vò đầu bứt tóc, Lăng Tịch giữ chặt tay Lăng Gia An, nhỏ giọng an ủi:

"Gia An, đừng như vậy. Phương Văn sẽ không có việc gì."

"Tiểu Tịch, anh... anh cảm thấy mình rất vô liêm sỉ. Ngay cả mình có con, anh cũng không biết. Mà đứa bé này, nói không chừng sẽ bởi vì anh mà mất. Anh... Anh rất sợ. Nếu... nếu anh không nói muốn cùng với Phương Văn ly hôn, có lẽ sẽ không sẽ xuất hiện tình huống hiện tại? !"

Lăng Tịch vỗ vỗ vai Lăng Gia An, tiếp tục khuyên giải.

"Sẽ không. Đừng nghĩ như vậy. Có bác sĩ, bọn họ đều sẽ không có việc gì."

Xe cứu thương chạy tới bệnh viện, Phương Văn cũng được đưa vào phòng cấp cứu.

Thời gian chờ đợi thật dài. Mỗi một phút, mỗi một giây, đều là rất gian nan.

Nhiều lần, Lăng Gia An muốn vào xem Phương Văn, nhưng lại sợ quấy rầy tới bác sĩ, cố nén, bức bách chính mình tỉnh táo, tiếp tục bất an đi tới đi lui.

Lăng lão gia cũng cố trấn định, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu. Xem xét vài lần, ánh mắt lo lắng của Lăng lão gia, Lăng Tịch cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.

Còn Lăng Duệ, từ Lăng gia đi đến đây, vẫn duy trì trầm mặc. Bất quá hắn luôn quan sát Lăng Gia An cùng Lăng Tịch, ngồi ở một bên căm giận trừng mắt nhìn hai người khởi xướng kia. Hắn từ đáy lòng khinh thường hai người họ, cảm thấy bọn họ phá hỏng nề nếp Lăng gia, làm ra hành động đáng khinh bỉ như vậy, rất đáng ghét.

Cứ như vậy, Lăng Duệ đem hết những sai lầm đổ lên người Lăng Tịch. Hắn cảm thấy nếu không có người này một bên giựt giây, đưa ra chủ kiến cho cậu, thì làm sao cậu có thể kiên quyết như vậy.

Chính là như vậy! Nhất định là như vậy.

Nhận thấy được bên cạnh là ánh mắt lạnh như băng, Lăng Tịch chậm rãi quay đầu. Khi nhìn thấy ánh mắt Lăng Duệ mang theo vẻ chán ghét lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Tịch có loại dự cảm bất an.

Sẽ không... không phải Lăng Duệ cho rằng Phương Văn sở dĩ phải nhập bệnh viện là bởi vì mình gây ra đó chứ? !

Không muốn Lăng Duệ lại có hiểu lầm này, Lăng Tịch giật giật môi muốn giải thích. Nhưng suy nghĩ hiện tại không thích hợp, Lăng Tịch chỉ mím chặt môi lại, buông tha cho cơ hội giải thích.

Phương Văn còn bên trong cấp cứu, Lăng Gia An cùng Lăng lão gia rất sốt ruột. Phát sinh chuyện như vậy, mọi người tâm tình cũng không tốt, hiện tại cũng không thích hợp nói ra. Đợi có cơ hội sẽ cùng Lăng Duệ giải thích cũng không muộn. Hiện tại chỉ hy vọng Phương Văn không có việc gì, đứa bé bình an là được.

Lăng Tịch khẩn trương đưa tay chấp lại, dưới đáy lòng vì Phương Văn cầu nguyện.

Qua hồi lâu, vang lên tiếng giày cao gót, một người đang chạy đến. Rất nhanh, một giọng nữ có chút khẩn trương cũng truyền lại đây.

"Ba, Văn Văn thế nào?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lăng Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên, người kia là Lăng Khả Hinh, xem bộ dáng như là vội vàng lại đây.

"Gia An, Văn Văn thế nào?"

Thấy không ai phản ứng, Lăng Khả Hinh không được kiên nhẫn hô lên:

"Các người sao không trả lời tôi? Cũng chưa nghe được sao? Nói cho tôi biết, Văn Văn hiện tại thế nào ? !"

Nhận được tin ngắn của Lăng Duệ, Lăng Khả Hinh vội vàng dứt bỏ bạn trai, nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Dọc theo đường đi, rất lo lắng, sợ Phương Văn phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Tới bệnh viện, vừa hỏi đến tình huống Phương Văn, bọn họ không ai trả lời, làm cho Lăng Khả Hinh trong lòng khủng hoảng.

Nhìn Lăng Khả Hinh vẻ mặt lo lắng, Lăng Duệ mở miệng nói:

"Mẹ, đừng vội, đang đợi kết quả."

Lăng Khả Hinh vẫn rất vừa lòng em dâu Phương Văn, đồng thời cũng xem Phương Văn như là bạn tốt. Nghĩ đến Phương Văn, Lăng Khả Hinh đã cảm thấy rất không an lòng.

"Mẹ ngồi một lát."

Lăng Duệ đem Lăng Khả Hinh ấn ngồi xuống ghế.

"Hẳn là không bao lâu sẽ có tin tức, đừng quá sốt ruột."

Hắn cùng Lăng Khả Hinh quan hệ không thể nói là tốt, nhưng cũng không tính bỏ đi. Đối với người mẹ này cũng không có nhiều lắm cảm tình. Trong ấn tượng của hắn, Lăng Khả Hinh vĩnh viễn luôn bận bịu với nhân tình, đối với người thân không thân thiết. Hiện tại thấy được Lăng Khả Hinh bởi vì Phương Văn mà lo lắng như vậy, đáy lòng của Lăng Duệ có chút xúc động. Cho nên, hắn đối với Lăng Khả Hinh hơi chút thân cận.

Xem ra, người mẹ này cũng không có vô tình!

Bởi vì Lăng Khả Hinh ngồi bên cạnh, Lăng Tịch có chút câu nệ. Đem thân mình hướng một bên dời đi, cùng Lăng Khả Hinh duy trì một khoảng cách. Động tác này làm cho Lăng Khả Hinh quay lại đánh giá vài lần. Lúc sau, Lăng Khả Hinh dùng đôi mắt sắc bén nhìn Lăng Tịch hỏi.

"Tại sao lại ở chỗ này? !"

Người đàn ông chết tiệt này sao chạy tới bệnh viện? Không đúng, hẳn không phải là chạy tới bệnh viện, mà là từ Lăng gia lại đây! Nếu người đàn ông chết tiệt này đột nhiên ân cần đến Lăng gia, mục đích chỉ có một. Vì Lăng Gia An. Thật vất vả đem ôn thần này đuổi ra khỏi Lăng gia, nghĩ cuối cùng có thể thanh tịnh, nay ôn thần trở lại... Lần này Phương Văn vào bệnh viện, ôn thần này chỉ sợ trốn không khỏi liên quan.

"Tôi..."

"Lại chạy tới lôi kéo Gia An ? ! Văn Văn cũng là bị tức giận mới động thai đúng hay không? !"

"Tôi không có."

"Còn không dám thừa nhận? ! Ôn thần thật đúng là vô sỉ! Lúc trước hại Gia An còn chưa đủ, hiện tại Gia An đã kết hôn còn muốn chạy đến dây dưa. Anh rốt cuộc có xấu hổ hay không? Có phải không hại cho chết người không cam lòng hay không ? !"

"Mẹ nói nhiều như vậy có ích lợi gì, có người cũng không thèm để ý, coi như gió thổi bên tai."

Mang Lăng Tịch đến Lăng gia xong, hắn liền lên lầu, cho nên chuyện gì xảy ra hắn cũng không rõ ràng lắm. Bất quá lúc hắn đi pha cà phê, gặp Phương Văn ở phòng bếp, Phương Văn vẻ mặt có chút hoảng hốt, thậm chí còn xém chút rót nước sôi vào tay, cũng may hắn kịp giữ lại mới không có bị bị phỏng.

"Quả nhiên! Quả nhiên là ôn thần này gây họa!"

"Chị, đủ rồi! Việc này không liên quan Tiểu Tịch ."

"Tiểu Tịch? Em còn gọi hắn Tiểu Tịch?"

Lăng Gia An xưng hô như vậy làm cho Lăng Khả Hinh tức giận thêm, vươn ngón tay chỉ vào Lăng Tịch.

"Gia An, người này đến tột cùng cho em uống thuốc gì, khiến em bị mê thành bộ dáng này. Chị cùng ba em có thể mặc kệ, nhưng Văn Văn là vợ của em, cô ấy có điểm nào có lỗi với em? Em làm như vậy là đúng sao? Còn đứa bé trong bụng có lỗi gì? Em lại vì người này làm ra chuyện vô sỉ như vậy, em còn có chút lương tâm nào không? !"

Nghe được Lăng Khả Hinh đem Phương Văn cùng đứa con nói ra, Lăng Gia An giật giật môi, cuối cùng căm giận quay đầu hướng một bên, không có giải thích.

"Còn anh, ôn thần, muốn quấn Gia An tới khi nào? Muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?"

Nghe được Lăng Khả Hinh nhục mạ, Lăng Tịch bị uất nghẹn, sau đó chậm rãi nhìn lên. Rơi vào tầm mắt Lăng Tịch là Lăng Khả Hinh vẻ mặt phẫn nộ. Bên cạnh là Lăng Duệ một bộ xem cuộc vui. Lăng Gia An thì tựa đầu một bên, không dám nhìn hướng bên này. Ngồi ở bên cạnh là Lăng lão gia nhắm hai mắt, vẫn duy trì trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Cách đó không xa, có mấy người chỉ trỏ về chỗ này, như là thảo luận cái gì.

Người khác nghĩ như thế nào cũng không quan hệ, Lăng Tịch chỉ để ý thái độ của mấy người bên cạnh. Trừ có chút khổ sở, cũng không có cảm xúc quá lớn.

Có lẽ bọn họ căn bản không thèm để ý người ngoài như mình. Bị hiểu lầm cũng tốt, chút oan uổng cũng được, bị ủy khuất cũng không sao, khổ sở cũng thế, bọn họ sẽ không để ý. Đối với bọn họ Lăng Tịch chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nhất thời sai, cả đời là sai!

Thấy Lăng Tịch không lên tiếng, Lăng Khả Hinh giơ tay lên hung hăng tát một cái, âm thanh vang dội vang lên.

Lăng Khả Hinh là đem hết toàn khí lực tát làm cho mặt Lăng Tịch lệch một bên. Khoang miệng có vị mằn mặn, trên mặt cũng bị móng tay cào rách mang đến đau đớn. HunhHn786

Lăng Khả Hinh lắc lắc lòng bàn tay, căm giận mắng một câu.

"Đê tiện!"

Nghe được Lăng Khả Hinh trong miệng nói ' đê tiện ', Lăng Tịch nắm bàn tay lại nhẹ rung động vài cái, sau đó đứng lên, run run.

Phía xa xa có những người tụ lại xem náo nhiệt, Lăng Tịch đã không thèm để ý. Chỉ những người bên cạnh này đã đủ để cho Lăng Tịch cảm thấy lạnh người.

"Khả Hinh, đủ rồi, đừng náo loạn nữa."

"Ba! Ba cũng giúp đỡ kẻ đê tiện này. Hắn chẳng qua là một người ngoài mà thôi, sao nói đỡ cho hắn?"

"Lăng Khả Hinh, đủ rồi!"

Nhìn Lăng lão gia tức giận, Lăng Khả Hinh hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.

"Ba, ba la mắng con! Vì tên đê tiện này mà la mắng con! ! Con mới là con của ba biết không? !"

Thấy Lăng Khả Hinh không chịu yên tĩnh, Lăng lão gia giơ tay lên quăng cho Lăng Khả Hinh một cái bạt tai, đôi môi vì tức giận mà không ngừng run run.

"Ba..."

Trên mặt truyền đến đau đớn làm cho Lăng Khả Hinh không dám tin, gọi Lăng lão gia một tiếng. Ánh mắt đầy khiếp sợ. Rất khiếp sợ, đồng thời, cũng rất ủy khuất.

Nghe được giọng Lăng Khả Hinh có chút run rẩy, lại nhìn có vẻ khiếp sợ, Lăng lão gia hơi chút chần chờ trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói:

"Con câm miệng! Còn ngại chưa điên đủ sao? Nơi này là bệnh viện, muốn điên về nhà điên. Lăng Tịch có chỗ nào có lỗi với con? Việc hắn làm cho con còn chưa đủ sao? Con sao lại nhục nhã người ta, làm vậy con mới vui sao? !"

Lời nói của Lăng lão gia làm cho Lăng Khả Hinh sắc mặt cứng đờ.

Ba thật sự nổi giận, rất giận!

Hiện tại Lăng lão gia đang tức giận, Lăng Khả Hinh cũng không dám tái phạm lần nữa. Nhưng hôm nay bị một tát cùng với chịu ủy khuất, tất cả đều ghi tội Lăng Tịch, một ngày nào đó sẽ hoàn trả gấp đôi.

Thấy Lăng Khả Hinh im lặng, Lăng lão gia ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Duệ, quở trách :

"Còn con, Lăng Duệ. Lăng Tịch là ba của con, lần sau nhìn thấy hắn phải nhớ rõ lễ phép, đừng để cho người khác nói Lăng gia không gia giáo."

Thấy Lăng Duệ không có phản ứng, Lăng lão gia đề cao giọng.

"Lăng Duệ, có nghe hay không? !"

"Dạ nghe."

Lăng Duệ không quá tình nguyện lên tiếng, sau đó đem tầm mắt bất mãn mắt chuyển qua một bên. Thái độ Lăng Duệ làm cho Lằng lão gia thở dài. Ông biết nhất thời cũng không có khả năng làm cho Lăng Duệ thay đổi thái độ đối với Lăng Tịch. Ông cũng không có lại lằng nhằng, mà là đem tầm mắt trở về nhìn Lăng Tịch, xin lỗi:

"Lăng Tịch, ủy khuất cho con."

"Không có việc gì."

"Hay là... con đi về trước đi. Hôm nay đã làm phiền con. Lần sau ta lại hẹn con ra uống trà, chính là thuần túy uống trà, sẽ không có gì khác."

"Dạ, con đi trước, chú Lăng tạm biệt."

Nghe được Lăng lão gia nói, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, sau đó đứng lên cùng ông nói lời từ biệt, nhanh chóng đi ra.

Đợi cho bước ra khỏi cổng bệnh viện, Lăng Tịch mới hơi chút thả lỏng. Bên ngoài ánh sáng có chút chói mắt, Lăng Tịch không tự giác nheo lại mắt.

Trải qua chuyện vừa rồi trong bệnh viện, Lăng Tịch đã nghĩ thông suốt một việc.

Chỉ cần là liên quan Lăng Gia An, vô luận thế nào, trong mắt bọn họ, mình đều là sai, đều là mang theo mục đích không tốt. Có lẽ, nên cách bọn họ xa một chút. Nếu còn cùng Lăng gia liên hệ, loại phiền toái này sẽ lại tìm tới nữa phải không?

Lăng Tịch cũng không phải sợ hãi khó khăn, nhưng thật sự không có khả năng ứng phó người Lăng gia, gặp một lần sẽ bị tổn thương một lần.

Nếu như nói lúc trước còn có thể bởi vì Lăng Gia An đau buồn mà cảm giác đau lòng, nhưng hiện tại chính là cảm thấy buồn cười mà thôi.

Chuyện vợ chồng Gia An, Lăng Tịch không quan tâm nữa. Ly hôn cũng được, không ly hôn cũng tốt. Tóm lại chuyện Lăng gia không còn liên hệ với Lăng Tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro