39: Một công...+40: Người của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Một công đôi việc

Xuống xe xong, Lăng Tịch cũng không có vội vã về nhà, mà là đi chợ mua một con cá nấu canh cho Bạch Tiểu Hàn uống.

Bạch Tiểu Hàn còn chưa có tan học, Lăng Tịch vào phòng bếp làm món ăn. Cũng không lâu lắm, một nồi canh cá ngon lành liền nấu xong.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Lăng Tịch mỉm cười. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn vui vẻ, khóe môi Lăng Tịch mở rộng vài phần.

Đang chờ đợi Bạch Tiểu Hàn, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Mở ra trên màn ảnh là một dãy số lạ, nhìn nhìn dãy số, Lăng Tịch hơi chút chần chờ, nhưng vẫn ấn nghe.

"A lô? Phi Phi sao?"

"Phi Phi? !"

Nghe được xưng hô như vậy, giọng người kia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cẩn thận nghe, đây cũng không phải giọng Lạc Phi, bất quá rất quen thuộc, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt.

"Tần Tường?"

Trong điện thoại này có lưu số Tần Tường, nếu như là Tần Tường gọi tới hẳn là sẽ hiện tên. Có lẽ... Cũng không phải Tần Tường ? !

Đầu bên kia không trả lời, chỉ nghe một tiếng thở ra. Lăng Tịch không thể không hoài nghi.

Có nên cúp mày?!

Lăng Tịch nhíu mày, hỏi lại.

"Xin hỏi... là ai... ?"

"Ông có bệnh à, giọng của tôi nghe mà không biết. Ai là Phi Phi? Phi Phi cái gì? Người đó từ đâu đến? ! Còn nữa, tôi không phải nói mang điện thoại ở trên người sao? Vừa rồi tôi gọi vài lần, đều không có ai bắt máy. Có phải đem lời của tôi trở thành gió thổi bên tai hay không?!"

Giọng điệu kiêu ngạo cùng trào phúng như vậy xác định chỉ có thể là Tần Tường.

"Tần Tường, sao thay đổi số vậy?"

"Đổi số? Đổi hồi nào? Bệnh thần kinh!"

Lăng Tịch nghi ngờ đem màn hình ra nhìn một lần nữa.

Bị châm lửa giận Tần Tường hét lên.

"Nè! Hiện tại ở nhà sao?"

"Hả? Ở nhà."

"Ừ. Vậy nấu cơm nhiều một chút, tôi cùng Mạn Ny tới dùng cơm. Nhớ rõ nhanh một chút."

"Hả? Được."

"Cứ như vậy đi, mau đi làm, chúng tôi lát nữa sẽ tới."

Sau khi nói xong, Tần Tường liền tắt máy. Lăng Tịch có chút bất ngờ.

Sao đang yên lành lại muốn tới nhà ăn cơm? ! Bất quá nếu là Mạn Ny muốn tới, vậy phải làm thêm vài món ăn ngon chiêu đãi Mạn Ny.

Một lát sau, Bạch Tiểu Hàn đi học về.

"Ba, con đã trở về. Ba ở nơi nào?"

"Ba ở trong bếp. Tiểu Hàn, con ngồi chơi một lát, ba đang bận."

Sợ Tần Tường đến đây đồ ăn còn chưa có làm xong, Lăng Tịch nhanh tay đảo cái sạn trong chảo.

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng đáp lại. Sau đó cất cặp sách, rồi ngồi xem TV một lát.

Bạch Tiểu Hàn lại tắt TV , đi vào phòng bếp, đứng ở phía sau nhìn ba Tịch bận rộn nấu nướng.

Lăng Tịch hoàn toàn không có chú ý sự hiện hữu của hắn, mà chỉ lo xào thức ăn. Hắn nhịn không được tiến lên ôm thắt lưng Lăng Tịch.

"Tiểu Hàn? Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ muốn ôm ba một cái."

Bạch Tiểu Hàn đem mặt dán tại lưng Lăng Tịch cọ vài cái, sau đó buông ra nhìn vào trong nồi.

"Ba, thơm quá."

Lăng Tịch xoay người nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn sủng nịnh nói:

"Ha ha, sắp ăn được rồi."

"Dạ. Ba, sao nhiều đồ ăn như vậy ?"

"À, chút nữa Tần Tường đến."

Thấy Bạch Tiểu Hàn lơ đãng, Lăng Tịch cười dặn dò:

"Tiểu Hàn, nhớ rõ phải có lễ phép nha."

Bạch Tiểu Hàn vẫn sợ Tần Tường, cho nên nghe được Tần Tường muốn tới có vẻ mặt không hứng thú.

"Dạ."

Nghe được dặn dò, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện lên tiếng. Hắn còn nhớ rõ Tần Tường kêu mình là Tiểu Bạch ngốc. Đương nhiên, hắn cũng để ý chuyện này, nhưng làm cho hắn mất hứng chính là thái độ Tần Tường đối đãi ba Tịch. Hắn không thích ai hung dữ với ba Tịch.

"Ngoan nào! Còn có một chị rất tốt đến nữa, cho nên Tiểu Hàn cũng phải lễ phép mới được. Ngoan lắm, Tiểu Hàn đi ra ngoài một lát được không? Ba còn phải tiếp tục làm cho xong."

Nghe Lăng Tịch nói như vậy, Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, sau đó ra khỏi bếp ngồi đợi.

Khi tất cả các món làm xong, đều được bưng ra ngoài, Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng thỉnh cầu.

"Ba, con đói bụng, chưa thể ăn cơm sao?"

"Tiểu Hàn, hiện tại khách còn chưa có đến, chờ một chút được không? Nếu đói, uống một chén canh cá lót bụng trước nhé."

"Thôi chờ một chút cũng được."

Nghĩ đến ba Tịch đã nói cần tiếp đãi khách, Bạch Tiểu Hàn xoa xoa bụng.

"Ngoan, Tiểu Hàn ngoan."

"Ba, vậy khi nào thì bọn họ đến vậy?"

"À... Ba gọi điện thoại hỏi một chút."

Tần Tường chỉ nói muốn tới dùng cơm, cũng không nói thời điểm đến. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch quyết định gọi hỏi Tần Tường.

Lăng Tịch gọi nhưng không ai bắt máy. Ngược lại nghe được tiếng chuông cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy gương mặt Tần Tường nhăn nhó.

"Được rồi đến rồi gọi cái gì? Tôi không phải đến đây rồi sao?"

Nhìn trong tay Tần Tường là cái điện thoại đang reo, Lăng Tịch không biết nói gì.

"Anh im lặng đi."

Mạn Ny lấy khuỷu tay chọc vào Tần Tường, sau đó cười cùng Lăng Tịch giải thích:

"Để bác trai đợi lâu? Thật ngại, bởi vì nhất thời nghĩ đến muốn tới, cho nên cũng không có chuẩn bị cái gì. Vừa rồi tùy ý mua vài thứ, hy vọng bác trai không phiền lòng."

Nói xong, Mạn Ny từ tay Tần Tường lấy cái túi to đưa cho Lăng Tịch.

"Con quá khách sáo."

"Đây là một chút thuốc bổ, cố ý mua đến cho bác bồi bổ thân thể. Nghe nói bác còn có một đứa con trai, con liền mua cho em ấy vài món đồ chơi, hy vọng em ấy thích."

"Mạn Ny, tốn kém quá."

Xem túi to thuốc bổ, khẳng định Mạn Ny tiêu không ít tiền.

"Không có bao nhiêu tiền. Nếu không mang theo chút quà, con ngại khi lại đây ăn cơm."

Mạn Ny vui vẻ hướng Lăng Tịch cười cười.

"Bác trai không định mời tụi con đi vào sao? Không hoan nghênh tụi con đến á?"

"Nói gì vậy, thấy các con có thể tới đây, bác vui còn không kịp, sao lại không chào đón. Mời vào."

Mạn Ny mở miệng hỏi:

"Không phải đổi giày sao?"

"Không cần, trực tiếp vào đi."

Nơi này không có dép lê cho Mạn Ny đổi. Nghe được nói vậy, Mạn Ny mới yên tâm đi vào, cũng thong thả đánh giá nơi này.

Phòng ở rất nhỏ, thoạt nhìn cũng rất cũ, nhưng mang lại một loại cảm giác rất ấm áp. Loại cảm giác này ở nhà lớn không có.

"Các con ngồi đợi một lát."

Lăng Tịch đem quà Mạn Ny mua tới để một bên, sau đó đi vào bên trong, muốn gọi Bạch Tiểu Hàn ra ăn cơm.

"Tiểu Hàn, ăn cơm."

"Không đói bụng, các người ăn đi. Con muốn ngủ."

"Không phải mới vừa rồi còn nói đói sao?"

Xem ra, Bạch Tiểu Hàn không muốn gặp lại Tần Tường, nên cố ý trốn!

Lăng Tịch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, sau đó kéo hắn từ trên giường đứng lên.

"Đi, đi ăn cơm."

"Dạ... Được rồi."

Thái độ Lăng Tịch rất cứng rắn, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện mang dép đi ra bên ngoài. Bạch Tiểu Hàn đi ra ngoài, Lăng Tịch đem Bạch Tiểu Hàn lôi ra phía trước, cùng đẩy đẩy lưng Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, chào mọi người."

"Chào chị. Chào anh."

Tiếng chào dành cho hai người với hai thái độ khác nhau. Với Mạn Ny là thật tâm lớn tiếng chào hỏi, với Tần Tường là miễn cưỡng như muỗi kêu.

Nhìn ra được thái độ Bạch Tiểu Hàn, làm cho Mạn Ny liếc mắt nhìn Tần Tường bên cạnh một cái. Nhưng Tần Tường lại như không hề để ý. Mạn Ny nhìn Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay.

"Đến, đến bên này."

Nhìn nhìn Tần Tường không hề để ý, lại nhìn nhìn Mạn Ny thân thiện mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn rất là do dự, chậm chạp không có ra quyết định, vẫn đứng ở tại chỗ cẩn thận tự hỏi rốt cuộc nên đi qua hay không.

"Nè! Thu hồi sắc mặt của anh đi, đừng dọa đến em ấy."

Mạn Ny liếc nhìn Tần Tường, rồi tiếp tục hướng về Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay.

"Lại đây đi, không cần sợ, có chị, sẽ không ai ăn hiếp em."

Mạn Ny biết rõ tâm trí của Tiểu Hàn có vấn đề, liền tự nhiên mà xem Tiểu Hàn như trẻ con.

"Nào ngoan. Em tên là gì?"

"Bạch Tiểu Hàn."

"Rất hay. Tiểu Hàn thật đáng yêu. Tần Tường, nếu về sau chúng ta sinh đứa con giống Tiểu Hàn thì thật đáng yêu."

"Giống hắn, hay là thôi đi."

Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn. Vừa định nói Bạch Tiểu Hàn là ngốc, nhưng nghĩ đến nếu nói ra Mạn Ny lại sẽ thuyết giáo hắn.

"Sao? Không được à? Anh xem xem, Tiểu Hàn rất đáng yêu, lại rất ngoan nha."

"A... Vẫn là ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội liền ăn không ngon."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn cắn môi, Lăng Tịch ở một bên mở miệng, gọi Bạch Tiểu Hàn cùng Mạn Ny đến bàn ăn.

"Dạ, được. Lần trước bác làm đồ ăn thật ngon, con đến bây giờ vẫn còn rất hoài niệm. Cho nên mới nói với Tần Tường, muốn tới bên này ăn cơm."

"Nếu thích đừng ngại, thường xuyên lại đây chơi."

"Cứ như vậy đi."

Thấy Lăng Tịch đi vào phòng bếp bới cơm, Mạn Ny hiểu chuyện đi theo vào, cũng tiếp nhận bát từ tay Lăng Tịch.

"Bác trai, con tới giúp bác."

"Được."

Cùng Mạn Ny mang cơm tới cho Bạch Tiểu Hàn và Tần Tường, Lăng Tịch mở miệng nói:

"Ăn cơm đi."

"Dạ."

Mạn Ny cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn, mới bưng bát cơm nhấm nháp món ăn trong bát mình.

"Mạn Ny, của anh đâu?"

Tần Tường có chút khó chịu đẩy tay Mạn Ny, cũng đem bát đưa tới trước mặt Mạn Ny.

"Cái gì?"

Mạn Ny ra vẻ khó hiểu nhìn Tần Tường, rồi tiếp tục ăn, đồng thời phát ra một tiếng cảm thán.

"Bác trai làm đồ ăn ngon thật, so với đầu bếp nổi tiếng không hề thua kém."

"Ha ha, thích thì ăn nhiều một chút. Lần sau nếu muốn ăn, gọi điện thoại trước cho bác rồi đến ăn. "

Lăng Tịch biết Mạn Ny nói như vậy chính là lời khách sáo mà thôi, bất quá cũng rất vui lòng.

"Dạ, nhất định."

Mạn Ny gật đầu, nhưng sau đó có chút mất mát buông đôi đũa trong tay xuống, thở ra nói:

"Chẳng qua, phỏng chừng thật lâu nữa mới có thể ăn được đồ ăn bác trai nấu."

"Sao? Vì cái gì?"

"Còn không phải vì ba con sao. Thật ra, ông ấy bắt con phải trở về nhà. Thật là, đó chỉ là ý của mình ông ấy, con còn chơi chưa đủ."

Trong đó chỉ có một nguyên nhân. Chính là Mạn Ny không nghĩ nhanh như vậy đã cùng Tần Tường tách ra. Rất không tình nguyện, nhưng lại không thể ngỗ nghịch cãi lại lời ba mình.

"Vậy à..."

"Bác trai, khiến bác chê cười. ''

Mạn Ny nghịch ngợm thè lưỡi.

"Vừa rồi giận dỗi nói vậy thôi, ngàn vạn lần đừng nói với ba con."

"Ừ, sẽ không. Ăn cơm đi."

Lăng Tịch lắc đầu cười. Mạn Ny lo lắng vô ích vì Lăng Tịch đâu dễ gì gặp được ba Mạn Ny. Bất quá Mạn Ny gần gũi như vậy làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất đáng yêu, là càng nhìn càng vừa lòng con dâu này.

Tần Tường nhíu nhíu mày nhìn bọn họ. Sau đó vươn tay đem đĩa thức ăn lại gần mình, cầm chiếc đũa chọc trong bát cơm. Hắn tức muốn chết. Mạn Ny cũng thật là, sao đối với người đàn ông kia cùng tên ngốc tốt như vậy, lại không để ý đến hắn.

"Tần Tường, ăn cá. Xương đã lấy ra hết, bất quá vẫn sẽ có sót lại một ít, ăn cẩn thận một chút."

Nhìn trong bát có phần cá Lăng Tịch bỏ vào, Tần Tường có chút vui lòng, nhưng cố ý làm mặt lạnh.

"Tôi không thích ăn cá."

"Vậy sao?"

Lăng Tịch sửng sốt, lập tức nhỏ giọng áy náy nói.

"Thật có lỗi, tôi không biết."

Nhìn đến vẻ mặt buồn buồn của Lăng Tịch, dưới gầm bàn Mạn Ny bất mãn đá chân Tần Tường, cũng mở miệng vạch trần Tần Tường là nói dối. HunhHn786

"Bác trai người đừng nghe, anh ấy thích nhất là cá. Trước kia ở nước ngoài, còn gia nhập hiệp hội câu cá, có lần đi câu đem về rất nhiều cá."

"Đúng vậy sao?"

Vậy là Tần Tường thích câu cá à. Còn tưởng rằng, Tần Tường sẽ thích chơi xe hay gì đó cảm giác mạnh. Đương nhiên đối với người bình thường mà nói, cũng không phải cái gì kỳ quái. Nhưng đối với Tần Tường, lại làm cho Lăng Tịch cảm thấy thật bất ngờ. Nếu... Nếu có cơ hội, rất muốn cùng Tần Tường đi câu cá. Cũng phải xem Tần Tường có đồng ý hay không.

"Vâng, đúng vậy. Rất nhiều, ăn lại ăn không hết. Bác đoán xem, cuối cùng cá đó đi nơi nào?"

Vừa nghĩ tới chuyện cũ, Mạn Ny liền không khỏi hưng phấn lên.

"Là... tặng cho người ta?"

"Không đúng, lại đoán."

"Toàn bộ làm thành cá khô?"

"Cũng không đúng. Vẫn là cho bác biết đi. Anh ấy đem cá thả vào ao nhà. Kết quả... Kết quả ngày hôm sau toàn bộ cá cũng bị mất hết. Điều tra mới phát giác tất cả đều bị một con cá lớn ăn."

Vừa nghe đến một buổi tối tất cả cá đều bị một con cá lớn ăn hết, Bạch Tiểu Hàn có chút kinh ngạc, trừng lớn mắt hỏi.

"Oa! Thật là lợi hại nha. ''

"Đúng vậy, rất lợi hại."

Nhìn hành hành động trẻ con của Bạch Tiểu Hàn, Mạn Ny cười phụ họa. Bên trong ao nuôi mấy con cá sấu, sợ dọa đến Bạch Tiểu Hàn, nên Mạn Ny cũng không có nói rõ ràng.

"Buồn cười lắm sao? Nhàm chán."

Tần Tường căm giận phát biểu một câu, sau đó gắp món ăn cho vào miệng, mạnh mẽ nhai nuốt. Nhìn bọn họ cười nói hòa hợp, giống người một nhà, mà hắn ở một bên không người nào để ý, giống là một người dư thừa.

Nhìn Tần Tường, Mạn Ny nhéo một cái, sau đó gắp món ăn bỏ vào bát của hắn.

"Ăn đi. Không ai bỏ anh, anh đừng mất hứng."

"Nói cái gì đó? Ai mất hứng."

Tần Tường không được tự nhiên trả lời, sau đó cúi đầu ăn, ánh mắt mơ hồ mang theo ý cười.

"Các con tình cảm thật tốt."

Lăng Tịch cảm thán một tiếng, sau đó cười cười.

Thông qua những câu chuyện của Mạn Ny, Lăng Tịch đã biết không ít chuyện của Tần Tường. Những thứ hắn thích, hắn ghét, cũng biết cuộc sống hắn đã trải qua những gì.

Nếu Tần Tường sinh trưởng trong gia đình bình thường, ở tuổi này, hẳn là vẫn còn hưởng thụ cuộc sống học đường, chứ không phải dốc sức đi làm việc. Nghĩ đến đây, Lăng Tịch đối với Tần Tường lại càng cảm thấy áy náy.

Sau khi ăn cơm xong, Mạn Ny giúp thu dọn, mới chào từ giả. Lúc sắp rời đi Mạn Ny còn thỉnh cầu:

"Bác trai, cám ơn bác đã chiêu đãi, con ăn rất vui vẻ. Con muốn nhờ bác giúp đỡ, không biết bác có thể đồng ý hay không ?"

"Hả? Con nói đi, chỉ cần ta có thể giúp thì không thành vấn đề."

"Là như vầy, con phải trở về nhà, còn không biết ở lại bao lâu. Tần Tường không có ai ở bên cạnh, con có chút không yên lòng. Con muốn nhờ bác hỗ trợ chiếu cố anh ấy. Nếu có bác thay con chiếu cố anh ấy, con sẽ yên tâm rất nhiều."

Tuy chưa kết hôn nhưng Mạn Ny luôn xem Tần Tường như là người sau này sống cả đời với mình. Mạn Ny luôn lo lắng không có mình bên cạnh Tần Tường sẽ có người khác. Tuy luôn tin Tần Tường nhưng cũng có chút lo lắng, Mạn Ny muốn nhờ Lăng Tịch chiếu cố Tần Tường. Một mặt giúp cha con bồi đắp tình cảm, mặt khác nhờ Lăng Tịch canh chừng Tần Tường. Một công đôi việc.

Chương 40: Người của tôi

Mạn Ny gặp mặt Lăng Tịch vài lần, cảm giác của cô đối với người này là rất tốt, nhờ Lăng Tịch sẽ không có vấn đề gì.

Đợi trong chốc lát, thấy Lăng Tịch không trả lời, Mạn Ny lại hỏi :

"Bác trai, không muốn sao?"

"Không phải. Ta đồng ý, chính là..."

Nói xong, Lăng Tịch đem tầm mắt chuyển qua Tần Tường, như có chút lo lắng Tần Tường sẽ cự tuyệt.

Nếu tùy tiện đáp ứng Mạn Ny, đến lúc đó Tần Tường lại mất vui, cũng lấy vấn đề này tìm đến truy hỏi... sẽ rất phiền phức.

"Bác yên tâm, con đã cùng Tần Tường thương lượng qua, anh ấy không có ý kiến."

Lăng Tịch nhìn về phía Tần Tường. Mạn Ny hướng Tần Tường nháy mắt.

"Tần Tường, đúng không?"

"Em nói sao liền như thế đi."

Cho Lăng Tịch kia đi chăm sóc hắn sao? Làm bảo mẫu? Ngẫm lại cũng không tệ. Dù sao hắn đối với người này cũng rất hứng thú. Ở chung nhau, có thể quét dọn, thuận tiện đem làm ấm giường cũng được.

Nếu Lăng Tịch đáp ứng, như vậy bọn họ sống cùng nhau như tình nhân. Ngươi tình ta nguyện, hắn sẽ đối xử với Lăng Tịch tốt một chút. Dù sao, hắn đối với tình nhân luôn tốt lắm.

"Bác trai xem, Tần Tường không có ý kiến gì. Bác cũng đáp ứng đi. Sau này Tần Tường liền nhờ bác chiếu cố."

"Được."

Lăng Tịch đáp ứng Mạn Ny. Khi đem tầm mắt chuyển qua Tần Tường, nhìn đến đôi mắt Tần Tường có chút suy ngẫm, Lăng Tịch không khỏi có chút hoảng hốt.

Vẫn cảm thấy sự việc này cũng không phải đơn giản như vậy.

"Vậy chúng con cáo từ, tạm biệt bác trai."

Mạn Ny hướng Lăng Tịch vẫy vẫy tay, sau đó kéo Tần Tường đi xuống lầu.

Lăng Tịch vừa vào nhà, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ngồi ở trên ghế. Trên bàn bày món đồ chơi vừa được tặng, món đồ chơi rất đẹp, xem ra không rẻ. Mạn Ny đúng là có tâm.

"Tiểu Hàn, chơi vui không?"

"Chơi thật vui."

Thấy Bạch Tiểu Hàn chơi vui thật sự, Lăng Tịch không có quấy rầy Bạch Tiểu Hàn, mà là đem quà tặng ra xem, cân nhắc xem làm gì với chúng. Ở tuổi này Lăng Tịch cũng chưa cần phải bồi bổ thân thể gì. Tuy thường ngày ăn uống đạm bạc nhưng thân thể vẫn tốt, chỉ sợ ăn món quá bổ dưỡng dạ dày lại không quen.

Xử lý sao cho tốt đây ? !

Cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, Lăng Tịch quyết định đem đồ bổ chuyển tặng cha mẹ Trọng Thần. Trọng Thần vẫn luôn chiếu cố cha con Lăng Tịch, cha mẹ hắn cũng rất thân thiết. Nếu đồ bổ này mang cho bọn họ thì tương đối thích hợp. Lăng Tịch quyết định mấy ngày nữa đi gặp Trọng Thần.

Cũng đến giờ đi làm, sau khi dặn dò Tiểu Hàn, Lăng Tịch đi ra ngoài.

Công việc vẫn như trước, do quen tay nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Làm xong việc đi đến phòng thay quần áo thay đồng phục ra để đi về nhà.

Từ phòng thay quần áo đi ra, Lăng Tịch gặp một người khách uống say khướt, loạng choạng hướng về phía này đi tới. Hắn rất không ổn. Lăng Tịch cũng không có quá để ý, mà tránh một bên, để không cản đường khách.

Khi lướt qua, vị khách đột nhiên giữ chặt cánh tay, làm cho Lăng Tịch ngừng lại.

"Nè... Mang tôi đi toilet."

Người say rượu rất phiền toái, Lăng Tịch cũng không tình nguyện dẫn hắn đi. Nhưng người kia lại gắt gao giữ chặt tay, Lăng Tịch không có biện pháp, chỉ có thể dẫn hắn đi.

"Quý khách, tới rồi, mời ngài vào."

Thật vất vả mới đẩy cái tay kia ra, Lăng Tịch bỏ đi, nhưng mới đi vài bước, đã bị người phía sau đuổi theo bắt trở về.

"Muốn đi đâu? Bộ dạng thật khá, không bằng ở cùng tôi thì thế nào?"

Lăng Tịch nghiêng đầu, có chút bất an mở miệng.

"Thật có lỗi, tôi không tiếp khách."

Cũng không biết người này nghe có hiểu hay không, nhưng Lăng Tịch vẫn là giải thích. Hy vọng người kia có thể hiểu, đừng làm khó dễ mình.

"Ha ha, biết phản kháng đúng là hay? Rất có... có tình thú."

Lăng Tịch phản ứng làm cho người nọ cười. Tay hắn không ngừng sờ soạng trên người, trong chốc lát từ trong túi lấy ra cái ví, từ trong ví lấy ra xấp tiền mặt nhét vào cổ áo Lăng Tịch.

"Đây, từng này có đủ chưa? Hầu hạ... hầu hạ tôi thật tốt, muốn bao nhiêu liền... liền cho bấy nhiêu."

Hắn vừa rồi ở trong phòng cảm thấy rất là ồn, hơn nữa uống nhiều làm hắn muốn đi toilet. Ai biết tùy tay bắt được một món cực phẩm. Người này so sánh với mấy đứa trong kia... tuy rằng lớn tuổi một chút, cũng không có non mịn, mặt còn nhăn nhó, nhưng rất thú vị. Hắn hoàn toàn đã quên căn phòng vừa mới đi ra, hắn hiện tại có ý niệm làm sao cùng ngày này vui chơi.

"Tôi phải đi về."

Gặp người nọ căn bản là nghe không vào lời nào, Lăng Tịch rút tiền trong cổ áo ra trả lại con ma men, sau đó tiếp tục giãy khỏi trói buộc.

Người nọ bộ dạng cao lớn thô kệch, hơn nữa lại say, lực đạo lại rất lớn, Lăng Tịch vô phương chống cự.

"Thật là một bảo bối ! Cưng thích như vậy hả."

Hắn há mồm phát ra vài tiếng cười quái dị, đồng thời mang theo một mùi khó ngửi phả lên mặt Lăng Tịch.

"Cưng... Cưng thích chơi như thế nào? Dây lưng được không? Hoặc là thích roi? Vẫn là dây lưng tốt hơn, bớt việc, thuận tiện."

Lăng Tịch một trận buồn nôn, sau đó cố né tránh nụ hôn tập kích. Cái con ma men trên mặt hiện lên tức giận, cười mỉa, trực tiếp kéo Lăng Tịch hướng vào trong toilet.

"Bé yêu, để anh chăm sóc cưng, cho cưng thích đến phát khóc."

Khi nghe rõ lời người nọ, Lăng Tịch biến sắc, lập tức tiếp tục giãy dụa. Ngay khi sắp bị kéo vào trong, Lăng Tịch gắt gao bắt lấy cánh cửa, cũng kinh hoảng nhìn quanh bốn phía. Nhưng không có người nào qua bên này. Muốn cầu cứu, cũng không có cơ hội.

"Muốn chết à? !"

Người nọ quay đầu lại cầm lấy ngón tay bám lấy cánh cửa của Lăng Tịch, bẻ mạnh. Lăng Tịch thậm chí nghe được âm thanh xương ngón tay bị bẻ gẫy.

Chẳng lẽ cứ như vậy bị ức hiếp sao? Không thể!

"Ngài đừng như vậy, tôi thích ôn nhu."

"Hả? Thật.... thật là cưng thích ôn nhu. Sao không sớm nói. Sớm nói, tôi... tôi liền ôn nhu một chút, cưng đã không bị đau."

Người nọ buông tay. Hắn chống cánh tay vào vách giam cầm Lăng Tịch, đồng thời há mồm tiến đến mặt Lăng Tịch cọ xát.

"Cưng thích ôn nhu như thế nào? Hả?"

"Trước mắt buông ra rồi nói sau."

"Buông ra? Nếu tôi buông ra, cưng chạy làm sao bây giờ?"

Thấy người nọ cũng không có mắc mưu, Lăng Tịch miễn cưỡng cười cười.

"Không có đâu. Tôi không chạy trốn đâu."

Người nọ nheo mắt nhìn nhìn, sau đó chậm rãi buông ra.

"Tôi thách cưng cũng không dám. Nơi này là địa bàn của tôi, cho dù chạy, cũng trốn không thoát."

Địa bàn của hắn? Nơi này không phải của Tần Tường sao?

Lăng Tịch hồ nghi nhíu mày. Nhưng hiện tại tình huống cũng không thể nghĩ nhiều, Lăng Tịch liền tạm thời vứt bỏ nghi hoặc, tiếp tục tự hỏi làm sao thoát khỏi phiền toái này.

"Nè! Đang suy nghĩ gì? Bảo bối, tôi đợi không kịp, chúng ta hiện tại liền bắt đầu được không?"

Thấy Lăng Tịch không có phản ứng, người nọ không chịu nổi kề lại, cắn lên má Lăng Tịch, sử dụng tay kéo áo Lăng Tịch ra.

"Bảo bối, chút nữa nhất định làm cưng thích chết luôn, thích đến cầu 'yêu'."

Buộc chính mình tỉnh táo, Lăng Tịch nâng đầu gối lên hướng về phía đũng quần người nọ. Biết mình cũng chỉ có một lần cơ hội, cho nên Lăng Tịch dùng tốc độ rất nhanh, cũng ngắm thật sự chuẩn vị trí. Cú va chạm làm người nọ đau đớn kịch liệt buông ra, ngã sang một bên, ôm hạ bộ, mắng ầm lên.

Lăng Tịch không dám dừng lại, xoay người chạy hướng đại sảnh. Nghe tới phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lăng Tịch càng cố gắng chạy nhanh hơn.

Xong rồi... xong rồi đã thoát khỏi người nọ!

Lăng Tịch vừa nhanh vừa vội, thế cho nên trực tiếp va phải một người.

"Ôi... Thật xin lỗi."

"Nè! Đụng vào người ta, chỉ nói xin lỗi đã muốn đi? Sao hoang mang rối loạn tới như vậy?"

"Tần... Tần Tường."

Lăng Tịch ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tần Tường đã rất vui mừng. HunhHn786 Mặc dù là Tần Tường ngữ điệu vẫn cay nghiệt như trước, Lăng Tịch nghe lại thấy thoải mái.

"Sao, mới gặp không được mấy giờ đồng hồ đã không biết tôi?"

Tần Tường cay nghiệt nói với Lăng Tịch, sau đó nheo mắt đánh giá quần áo có chút hỗn độn của Lăng Tịch. Nhìn thấy trên mặt, trên cổ Lăng Tịch có dấu vết bị cắn, hắn cầm lấy tay Lăng Tịch, giọng cũng có chút trầm xuống.

"Sao lại thế này?"

"Hả?"

Nhưng ý thức được Tần Tường nói cái gì, Lăng Tịch cuống quít lắc lắc đầu.

"Không có việc gì, tôi phải đi trở về."

Thật mất mặt, không thể nói cho Tần Tường, miễn cho Tần Tường cảm thấy mình vô dụng, lại xem thường.

"Nói."

"Tôi..."

"Vô liêm sỉ! Con mẹ nó dám làm như vậy đối với tao!"

Ngay lúc Lăng Tịch còn chần chờ, phía sau truyền đến một giọng nói làm cho Lăng Tịch kinh hoảng.

"Sao lại thế này?"

"Tường... Tường ca."

Khi nhìn thấy Tần Tường, người nọ thần sắc hơi chút dịu xuống. Lúc sau, hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lăng Tịch.

"Tường ca, phiền anh đem tên này giao cho tôi."

"Sao? Hắn chọc giận anh? !"

Người nọ là tay sai đắc lực mà cha nuôi sắp xếp bên cạnh Tần Tường. Bởi vì rất nhiều chuyện muốn nhờ cậy vào hắn, cho nên Tần Tường đối với hắn cũng coi như khách khí, dù hắn làm rất việc khiến người ta không thích.

Người nọ sống phóng túng, thích nhất thanh niên xinh đẹp. Trong KTV, có vài người bị hắn chơi tàn tạ. Dù rất chán ghét loại hành vi này, nhưng nể mặt cha nuôi, Tần Tường cũng chỉ là nói vài câu, không có đi truy cứu.

Nhưng hắn... Hắn sao nhắm vào người của Tần Tường này ? !

Người nọ bất mãn, nghĩ Tần Tường sẽ vì hắn chủ trì công đạo, liền có chút căm giận đem chuyện vừa rồi đại khái nói một lần. Nghe xong người nọ tường thuật, Tần Tường đánh giá Lăng Tịch vài lần, lập tức thản nhiên hỏi:

"Thật như vậy sao?"

Hắn vẫn cảm thấy người này rất yếu đuối, bị hắn cường bạo cũng chỉ là giãy dụa vài cái, liền thuận theo ý hắn. Mà hiện tại hắn nghe được Lăng Tịch anh dũng phản kháng.

Dám dùng đầu gối đụng vào hạ bộ?

Tần Tường đem tầm mắt dời về phía người nọ, khóe miệng hiện lên một nụ cười trêu chọc.

Thật đáng tiếc, phải chi dùng lực thêm một chút, làm cho phế bỏ thì thật là tốt!

Nhận thấy Tần Tường ánh mắt trêu tức đánh giá, người nọ trong đầu hiện lên ý niệm quái dị, lớn tiếng yêu cầu :

"Tường ca, phiền anh đưa hắn giao cho tôi xử lý."

Trước mặt những người khác, hắn có thể kiêu ngạo, có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng ở trước mặt Tần Tường, hắn không dám lỗ mãng. Tuy rằng nói hắn lớn tuổi hơn, thâm niên hơn Tần Tường, nhưng thế lực, cùng với khí phách, hắn không thể không bội phục Tần Tường. Cho dù không thích Tần Tường, hắn cũng vẫn phải duy trì cung kính nhất định. Một mặt là bởi vì Tần Tường bây giờ là chủ của hắn, về phương diện khác, hắn đối với thanh niên này tồn tại tâm lý sợ hãi nhất định.

Khi mới theo Tần Tường trong lòng hắn bất mãn, rất lâu cũng không nể trọng Tần Tường. Tần Tường cũng không có quá để ý, thậm chí còn duy trì lễ phép với hắn. Nhưng rồi hắn bị ám toán, bị bỏ vào bao tải kéo đi vào trong ngõ hẻm, bị dùng gậy gộc hung hăng đánh tơi tả. Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng hắn nhận ra giọng Tần Tường. Ngày hôm sau, không đợi hắn đi chất vấn, Tần Tường liền xuất hiện trước mặt của hắn, không chỉ có cho hắn nghỉ phép, còn trả chi phí thuốc men, nói cho hắn tĩnh dưỡng tốt, khỏe rồi trở về làm việc. Nghe Tần Tường khách sáo, nhìn hắn bình thản như không, còn cười nhạt, hắn có cảm giác thật khiếp đảm. Từ đó thái độ của hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Trừ đại ca là cha nuôi Tần Tường, Tần Tường là người hắn cảm thấy sợ hãi nhất. Cũng may Tần Tường không có làm khó hắn, vẫn đối đãi hắn như trước.

Cùng Tần Tường tiếp xúc thời gian càng dài, hắn lại càng cảm giác được Tần Tường rất đáng sợ. Thanh niên này rất mưu lược, gan cũng rất lớn, tựa hồ không có gì e ngại, quan trọng nhất là Tần Tường không sợ chết.

Nhìn thuộc hạ, Tần Tường mở miệng.

"Ngại quá, tôi không thể đem hắn giao cho anh."

"Vì cái gì? !"

"Bởi vì..."

Nhìn người nọ trên mặt tức giận, Tần Tường đưa tay qua ôm Lăng Tịch, cũng hôn lên gương mặt Lăng Tịch một cái, mới cho đáp án.

"Bởi vì hắn là người của tôi."

Nhìn tên thuộc hạ như hóa đá, Tần Tường đem nụ cười thu lại, lạnh lùng nói:

"Anh đám động người của tôi. Anh nói, tôi nên trừng phạt anh như thế nào đây?"

Vừa nghĩ tới Lăng Tịch bị người khác hiếp đáp, ngực Tần Tường nổi lửa giận không kiềm chế được, muốn bốc cháy lên. Người này thuộc về hắn, muốn ăn hiếp, cũng chỉ có thể bị hắn ăn hiếp. Nhìn trên mặt Lăng Tịch bị cắn để lại dấu vết, Tần Tường đáy mắt tối sầm.

"Tôi..."

Nhìn Tần Tường nổi giận, người nọ có chút cứng ngắc đã mở miệng, rồi lại không biết nên trả lời ra sao. Lúc trước còn có chút đau đầu hoa mắt, nháy mắt tỉnh táo hẳn lên.

"Quên đi, xem như anh không biết chuyện, tôi không truy cứu. Bất quá... lần sau chú ý một chút. Cách hắn càng xa càng tốt, đừng cho tôi nhìn thấy anh dây dưa với hắn."

Nói xong, Tần Tường ôm Lăng Tịch đi về phía trước, cũng sử dụng cặp mắt mang theo nguy hiểm nhìn về phía người đang ở một bên lau mồ hôi.

"Đã biết."

"Biết là tốt rồi."

Tần Tường lấy điện thoại ra gọi, nói là đêm nay hủy bỏ cuộc họp, ngày mai mở lại. Nói chuyện điện thoại xong, Tần Tường mang theo Lăng Tịch đi bãi đỗ xe.

Sau khi ngồi vào xe hắn không nói một lời chỉ nhìn Lăng Tịch, trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người ta nhìn không ra hắn hiện tại có ý tưởng gì.

"Có chuyện gì nhìn tôi như vậy?"

"Sao nào? Nhìn thật không được? Vừa rồi người nọ hôn mặt hôn cổ của sao không cự tuyệt? Nhìn một cái đều thấy hết dấu vết."

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lăng Tịch bất an siết chặt nắm tay, mặt cũng nhìn sang một bên.

Tần Tường cảm thấy thế nào?

Lăng Tịch không khỏi có chút lo lắng.

"Thật khó nhìn."

Sau đó, hắn lấy ra vài cái băng cá nhân, dán lên vết thương. Lăng Tịch không có mở miệng, cũng không có ngăn cản động tác của Tần Tường, thủy chung duy trì trầm mặc. HunhHn786

Đợi cho Tần Tường khởi động xe, Lăng Tịch mới mở miệng:

"Cậu dẫn tôi đi đâu?"

"Khách sạn."

Tần Tường thuận miệng lên tiếng. Thấy Lăng Tịch không có phản ứng, Tần Tường cười nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tịch, cũng ái muội nheo mắt.

"Mang đi mướn phòng nha, có phải rất chờ mong hay không?"

"Cám ơn."

Nghe Tần Tường ái muội nói, Lăng Tịch không có nhiều động tĩnh, ngược lại thành khẩn nói cảm ơn. Tần Tường có chút hồ nghi nhìn Lăng Tịch, sau đó mở miệng hỏi:

"Chuyện gì cảm ơn tôi? Mang đi mướn phòng còn muốn cảm ơn tôi? Chậc chậc, rất chờ mong sao? Vẫn là nói bị mị lực của tôi mê hoặc, yêu tôi hả?"

Nghe Tần Tường càng nói càng khoa trương, Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng thản nhiên mỉm cười.

"Cười cái gì?"

"Không, tôi chỉ muốn nói xung quanh nhà của tôi không có khách sạn, nếu muốn mướn phòng, chỉ sợ là không có cơ hội. Tần Tường, vừa rồi cám ơn cậu giúp tôi."

Nếu Tần Tường đưa mình giao cho người nọ, chỉ là xem sắc mặt người nọ có thể đoán được kế tiếp sẽ có đãi ngộ gì.

Thấy Lăng Tịch vì chuyện này nói lời cảm ơn, Tần Tường cũng không quên tuyên cáo quyền sở hữu.

"Ông đã là người của tôi, những người khác muốn động vào đều không có cửa đâu."

Quét mắt nhìn vết thương trên mặt Lăng Tịch, đôi mắt Tần Tường phát lạnh. Hắn hỏi làm sao giáo huấn tên kia, dù sao hắn vẫn xem không vừa mắt người nọ.

Không khí rất hòa hợp, Lăng Tịch cũng không có phản bác, mà là cười hỏi:

"Khi nào thì tôi thành người của cậu?"

"Không nhớ rõ? Lần trước tại văn phòng, tôi yêu thương ông thật lâu thật lâu. Đã thân mật như vậy không là người của tôi, thì là cái gì? Nè! Duy nghĩ thế nào?"

"Hả?"

"Đừng lại giả ngu! Trước tôi đã hỏi qua. Muốn sống cùng tôi hay không? Đã lâu như vậy đáp án đâu? !"

"Tôi..."

Nhìn Lăng Tịch chần chờ, cùng với môi mấp máy, Tần Tường phất tay cắt lời Lăng Tịch muốn nói ra. HunhHn786

"Quên đi, lần sau lại nói cho tôi biết tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro