5: Tần Tường +6: con trai ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tần Tường

Ở nhà nghỉ ngơi suốt ba ngày, Lăng Tịch mới dần khôi phục lại.

Mấy ngày nay Trọng Thần mỗi ngày đều lại đây, một ngày 3 bữa cơm đều là hắn giúp chuẩn bị. Vì để Lăng Tịch vui vẻ, Trọng Thần rất dụng tâm kể một số việc mà Lăng Tịch cũng không am hiểu. Dù không vui, nhưng Lăng Tịch vẫn phối hợp cười HunhHn786.

Trọng Thần chỉ là muốn mình vui mà thôi, nên cũng nên phụ ý tốt của hắn!

Còn Bạch Tiểu Hàn, vừa tan học về liền ghé vào bên giường kể cho ba Tịch một ít chuyện thú vị. Hắn cũng không biết ba Tịch xảy ra chuyện gì nhưng hắn cũng có thể cảm giác được mấy ngày này ba không mấy vui vẻ. Mà ngay cả khi ba cười, cũng không có đẹp như trước kia. Hắn muốn nhìn thấy nụ cười sáng lạng của ba, cho nên cố gắng không làm cho ba buồn. Dù cho hắn không muốn đến trường học, nhưng vì làm cho ba vui vẻ, hắn vẫn là mỗi ngày đúng giờ đi học.

Trọng Thần cùng Bạch Tiểu Hàn rất dụng tâm Lăng Tịch rất hiểu. Đem chính mình phong bế vài ngày, sự kiện kia cũng được quên dần. Dù sao vẫn phải tiếp tục sống, không thể bởi vì cái sự cố ngoài ý muốn mà trì trệ không tiếp tục sống HunhHn786.

Ngoài ý muốn! Thực sự hy vọng đó chẳng qua là một sự cố ngoài ý muốn. Nhưng trong tiềm thức vẫn là cảm thấy được người kia là bởi vì ghi hận cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Chỉ hy vọng, người kia không xuất hiện nữa!

Đợi thân thể dần khôi phục lại, Lăng Tịch tiếp tục chạy đi xin việc. Lần này tương đối may mắn, phỏng vấn lần thứ nhất liền được nhận, là nhân viên ở quán Karaoke (KTV). Đều làm ca đêm, nhưng tiền lương cùng phúc lợi rất tốt, so với lương trước kia ở siêu thị gấp hai lần, còn có tiền boa. Đơn giản nhìn hợp đồng thấy không có vấn đề gì, Lăng Tịch liền ký tên của mình.

Để ăn mừng chính mình tìm được việc làm, Lăng Tịch cố ý mua đồ về nấu ăn, đặc biệt mời Trọng Thần lại đây, mượn bữa cơm này cảm ơn hắn mấy ngày qua đã chiếu cố.

Sau khi cơm nước xong, Lăng Tịch đem Bạch Tiểu Hàn gửi cho Trọng Thần, thay đổi đồng phục chạy tới nơi làm việc.

Khi ký hợp đồng quản lý phụ trách tuyển dụng nói là ngay hôm đó đi làm, Lăng Tịch cũng không có phản đối, dù sao sớm một ngày có thể sớm có được tiền.

Nhìn vẻ xa hoa của KTV, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt trong chốc lát. Phục hồi tinh thần lại mới từ từ đi vào. Trước còn tưởng rằng chỉ một chỗ quy mô nhỏ, cho nên khi thấy nơi đây là tòa nhà lớn, bảng hiệu đồ sộ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc HuhHn786.

Bên này tiền thuê cửa hiệu một tháng liền cũng cần vài chục ngàn tệ. Huống chi KTV chiếm cả cái tầng trệt, hơn nữa tại ngã tư trung tâm.

Như là cố ý chờ đợi Lăng Tịch đến, vừa vào, liền nhìn thấy người cùng mình ký hợp đồng. Người kia hướng về phía Lăng Tịch mỉm cười. Lăng Tịch mau bước qua, hỏi mình nên làm công việc gì.

Đối với Lăng Tịch có chút vội vàng, người kia cười mà không nói, mang theo Lăng Tịch đi vào thang máy, chọn tầng cao nhất.

Tầng cao nhất?

Nhìn cửa thang máy khép lại, Lăng Tịch nghi hoặc nhíu nhíu mày.

Tầng cao nhất đều là nhân viên cao cấp, mình bất quá là một nhân viên nhỏ, đi tầng cao nhất có chuyện gì?

Như là nhìn thấu sự nghi hoặc của Lăng Tịch, người kia hướng Lăng Tịch cười cười, mở miệng nói:

"Lăng tiên sinh, ông chủ chúng ta muốn gặp anh."

Ông chủ muốn gặp mình? Gặp có chuyện gì?

Lăng Tịch là hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn, dù sao cũng phải gặp ông chủ.

Rất nhanh, thang máy liền tới tầng cao nhất. Lăng Tịch đi theo người kia tới một cái cửa gỗ đóng kín, đứng chờ người kia đi vào thông báo. Đợi chốc lát sau, Lăng Tịch bị gọi đi vào.

Nghe phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, ngực Lăng Tịch không hiểu sao hơi hoảng, theo bản năng định xoay người muốn đi mở cửa. Nhưng vô luận làm như thế nào cũng không mở ra... vậy là khóa từ bên ngoài.

Việc này có chút ủy dị làm cho trong lòng Lăng Tịch dân lên khủng hoảng càng lúc càng nghiêm trọng, da đầu cũng không khỏi có chút tê dại.

Không biết vì cái gì, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày đó.... cái cảm giác lúc đó cùng hiện tại không sai biệt lắm. Nhưng hiện tại có thể thấy có thể động, thời điểm kia chỉ có thể mặc cho người định đoạt.

Buộc chính mình bình tĩnh, Lăng Tịch chậm rãi xoay người, đánh giá phòng. Bên trong gian phòng bố trí thật sự xa hoa, trên tường treo mấy thứ như đoản đao quý giá linh tinh gì đó. Kỳ quái chính là, trong phòng cũng không thấy người.

"Có người ở đây không?"

Lăng Tịch cẩn thận khẽ nói. Âm thanh vang lên quanh quẫn bên trong phòng, có vẻ kỳ ảo khác thường. Đợi trong chốc lát, không có được đáp lại, Lăng Tịch hướng bên trong đi vài bước, muốn xem xét gian phòng kia cuối cùng có ai hay không.

"Là đang tìm tôi sao?"

Sắp đi đến cửa sổ, thì sau bức màn hiện ra một bóng người, trên tay của hắn nắm một ly rượu có chân sắp uống hết.

"Sao không lên tiếng."

Bị dọa Lăng Tịch lui sau mấy bước, giơ tay lên đấm đấm ngực. Đợi sau khi khôi phục lại, Lăng Tịch ngước nhìn hướng người có chút tà mị kia, chần chờ hỏi.

"Là ngài muốn gặp tôi sao?"

Trước mắt là thanh niên cao lớn, lúc này đang nhìn Lăng Tịch cười cười, cũng không có trả lời ngay. Bị cặp mắt hẹp dài kia nhìn, khiến Lăng Tịch hỗn loạn không được tự nhiên lui lại mấy bước.

Chẳng qua là một ánh mắt mà thôi, lại làm cho người ta cảm giác áp lực lớn. Đồng thời cái giọng kia còn có điểm quen thuộc, rồi lại nghĩ không ra nghe qua ở nơi nào.

Trước mắt là một thanh niên bí ẩn, rất thần bí. Nhìn hắn bất quá là 19-20 tuổi, lại được gọi là ông chủ, cũng toát ra một loại uy thế rất lớn. Người này, tuyệt đối không đơn giản.

"Chúng ta lại gặp mặt."

Khi Lăng Tịch sắp hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, người kia đột nhiên mở lời. Cũng không chút khách khí đã nắm tay Lăng Tịch, mang theo người đi đến bàn làm việc.

"Cho ông xem một số thứ!"

"Chúng ta đã gặp qua sao?"

"Xem xong sẽ biết."

Thanh niên cũng không có nổi giận, đôi mắt híp lại mang theo ý cười, khóe miệng cũng thoáng cong lên.

Kéo ngăn tủ đem ra một túi giấy thật dày giao cho Lăng Tịch, con ngươi kia lóe lên tia ái muội.

"Mở ra nhìn xem, ông sẽ thích."

Rất dầy, hơi nặng. Sờ lên có điểm như là ảnh chụp.

Ảnh chụp?!

Ngực tự giác co rút, Lăng Tịch nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi, hai tròng mắt cũng hiện lên sự bất an.

"Như thế nào? Cần tôi giúp không?"

Nói xong, người thanh niên đưa tay làm bộ phải giúp đem gì đó trong gói giấy lấy ra.

"Tôi tự mình làm."

Lăng Tịch mấp máy cánh môi khô, đưa tay vói vào cái túi giấy. Quả nhiên, bên trong chính là ảnh chụp. Như là dự cảm tới cái gì, tay bắt đầu run rẩy chậm chạp không dám đem ảnh bên trong lấy ra nữa.

"Sao nào? Sợ rồi?"

Khi thanh niên trẻ tuổi kia lại gần nhìn xuống, Lăng Tịch cắn chặt răng, đem gói to chứa ảnh chụp rút ra.

Ảnh chụp vai chính là Lăng Tịch bị đùa nghịch ở nhiều tư thế, tất cả đều chụp lúc Lăng Tịch hôn mê. Hình ảnh rất rõ nét như là sợ người khác nhận không ra. Mỗi một ảnh đều chụp thật to thật rõ mặt. Kỹ thuật chụp rất tốt, rõ ràng là hôn mê có thể chụp thành rất say mê làm sự tình.

Quay người lại, tay Lăng Tịch run lên, hơn một nửa ảnh chụp trong tay lả tả rơi trên mặt đất xung quanh chân.

"Có phải chụp thật sự đẹp hay không?"

Hắn cúi xuống nhặt lên một tấm dùng ngón tay vuốt ve cánh môi người trong ảnh chụp.

"Tôi phát giác, lúc làm tình ông vẫn là hấp dẫn người ta nhất."

Ngực Lăng Tịch phập phòng kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trẻ tuổi trước mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người hẳn người kia đã bị hành hạ đến chết vô số lần.

Ác mộng một lần nữa hiện ra. Nhưng lần này không phải bị bắt cóc, mà là quang minh chính đại đem người mang đến nơi này.

Thanh niên trước mắt muốn dùng ảnh chụp kia không với ý tốt, ánh mắt quét trên khắp người Lăng Tịch.

Sự phẫn nộ tăng cao, Lăng Tịch đoạt lấy ảnh chụp trong tay hắn xé tan nát. Tiếp theo ngồi xổm người xuống xé những tấm ảnh rơi trên mặt đất.

"Thích xé ảnh à, lần sau tôi in cho mấy bộ xé chơi."

Giọng thanh niên trẻ tuổi mang theo ý châm chọc, nhìn về phía Lăng Tịch cũng có chút thương hại. Hiện tại hắn thấy hành vi này giống như là một chú nghé nhỏ đang hổn hển nhảy nhót.

Nghe được giọng đùa cợt phía sau, Lăng Tịch vốn có chút điên cuồng, động tác ngừng lại, chậm rãi đứng lên nhìn về phía hắn.

"Vì sao?"

Vì cái gì lại đối với tôi như vậy? Chúng ta căn bản là không quen biết nhau!

Bởi vì kích động, cánh môi run rẩy không ngừng, giọng cũng run rẩy theo.

"Vì sao? Ông cảm thấy vì sao?"

Hắn buồn cười nhìn về phía người đang tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, lơ đãng nói.

"Biết ông thích bị người đặt dưới thân, tôi liền đặc biệt đi thỏa mãn ông. Đáp án này hài lòng hay không? Nếu không hài lòng tôi lại đổi một đáp án nói cho ông biết."

"Bốp. "

Bên trong gian phòng vang lên một âm thanh chói tai. Do phẫn nộ không kềm chế, cũng không nghĩ đến hậu quả, Lăng Tịch tát cho thanh niên cuồng ngạo kia một bạt tai. Cái tát rất vang dội, làm lòng bàn tay ẩn ẩn đau.

Giống như không có dự liệu được sẽ đột nhiên bị đánh như vậy, thanh niên trẻ tuổi nhất thời chỉ có thể giơ tay lên vuốt má, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, hắn phẩn nộ tiến lên chế trụ Lăng Tịch mạnh mẽ áp lên trên tường, vỗ vỗ hai má Lăng Tịch.

"Dám đánh tôi? !"

Tên chết tiệt này dám đánh mình ? !

Như là bị sỉ nhục lớn, hắn giơ tay lên dùng khuỷu tay đánh vào bụng Lăng Tịch, thành công nghe được tiếng hô đau, đáy mắt phẫn nộ mới hơi chút bình ổn.

"Không biết tự lượng sức mình."

Đơn giản chỉ muốn xem hành động Lăng Tịch. Hắn ôm Lăng Tịch đẩy đến trên bàn làm việc.

Còn không thể phản khán, va chạm mạnh vào vật cứng sinh ra đau đớn làm Lăng Tịch tỉnh táo lại. Lập tức có một khối thân thể nặng đè ép lên, không chút khách khí cắn phần da thịt lộ bên ngoài của Lăng Tịch.

Giống dã thú cắn, không có chút thương tiếc, cũng không có dừng lại. Chỉ thấy làn da nhanh chóng lưu lại những cái dấu, rất nhiều chỗ bị tàn phá, có chỗ máu chậm rãi chảy ra. Cũng cảm giác được vị máu, thanh niên trẻ tuổi đem môi rút lui khỏi cổ Lăng Tịch, đứng lên nhìn về phía Lăng Tịch ánh mắt có chút sợ hãi. Hắn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm môi của mình.

"Rất ngọt."

"Ác ma..."

Gian nan phun ra hai chữ này, đáy mắt rung chuyển bất an.

Người này đã một lần gây cho Lăng Tịch quá mức kinh sợ. Hơn nữa vừa rồi quăng một cái tát kia đã hao phí mất nhiều khí lực, hiện tại lại bị tên thú tính không ngừng tạo nên không khí sắc dục ám muội làm cho cả người Lăng Tịch khẩn trương.

"Ác ma? Là tên hay."

Thanh niên có vẻ thích thú gật gật đầu,

"Rất thích hợp ý tôi. Bất quá, tôi còn có một tên, có lẽ ông nghe xong sẽ rất vui vẻ. Tôi gọi là...."

Hắn cố ý kéo dài âm cuối. Thấy Lăng Tịch không để ý đến hắn, liền có chút khó chịu nắm cằm khiến cho Lăng Tịch nhìn thẳng mắt của hắn.

"Nghe kỹ, tôi gọi là Tần Tường."

Tần Tường?

Vốn không chút để ý, đột nhiên cả người chấn động, Lăng Tịch có chút không dám tin nhìn về phía khuôn mặt bị mình gọi ác ma kia.

"Cậu.... gọi là Tần Tường?"

Giọng Lăng Tịch so với trước càng thêm rõ ràng

"Chẳng lẽ.... mẹ cậu họ Tần?"

Thấy Tần Tường không có phủ nhận, Lăng Tịch lại tiếp tục hỏi.

"Mẹ cậu gọi Tần Nguyệt?"

Nếu đoán chính xác như vậy Lăng Tịch đã hiểu được nguyên nhân Tần Tường làm điều này. Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch hoàn toàn hỗn loạn, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Tần Tường, đợi hắn nói ra đáp án.

"Đúng vậy thì như thế nào?"

Tần Tường buông cằm Lăng Tịch ra, chỉ liếc mắt một cái.

"Tôi nghĩ, ông đã sớm quên người đó."

"Tôi...."

"Ông cái gì ? Như thế nào? Muốn sám hối?"

Tần Tường đùa cợt liếc mắt, đáy mắt nổi lên gợn sóng.

"Đã muộn, người đã chết."

Nhắc tới mẹ ruột mình, Tần Tường cũng không có quá để ý. Dù sao trừ bỏ cùng hắn có huyết thống, bọn họ không còn có liên hệ gì. Đương nhiên, so với người mẹ sinh ra hắn, hắn càng hận người cha chưa từng thấy mặt. Hai cái người không chịu trách nhiệm, nếu không muốn nuôi hắn, vì sao đem hắn đưa đến cái thế giới này? Từ lúc còn rất nhỏ, hắn liền có một ý niệm, chính là muốn trả thù những người gọi là ba mẹ kia.

Chờ hắn thật vất vả có đủ năng lực trả thù, người phụ nữ kia lại mất. Một khi đã như vậy, người ở trước mắt nên gánh vác gấp hai tra tấn.

Chương 6: Con trai ruột

"Đã.... đã chết?"

Nghe được tin tức này, Lăng Tịch đả kích rất lớn, đôi mắt cũng tối sầm xuống, giọng thoáng chút khàn khàn.

"Chết.... Chết như thế nào?"

Trong trí nhớ Lăng Tịch, Tần Nguyệt dễ thương vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười liền có thể cảm giác được ấm áp.

"Có liên quan tới ông sao? Tóm lại, không phải là bởi vì nhớ ông mà chết."

Tần Tường lắc lư trêu tức nhìn về phía đôi mắt ảm đạm kia.

"Như thế nào? Ông có quan tâm sao? Năm đó không phải vì tiền mới lựa chọn vứt bỏ người ta? Hiện tại lại làm dáng thương tiếc người đã chết? Diễn cho tôi xem?"

Người đàn ông này từ bỏ mẹ con hắn. Mẹ hắn sau khi sinh ra hắn lại không quan tâm mà để hắn ở cửa cô nhi viện. Hiện tại đến phiên hắn trở về trả thù. Hắn muốn đem toàn bộ đau khổ đòi lại. Hắn muốn cho người đàn ông này hối hận lúc trước đã bỏ hắn. Đương nhiên, hắn sẽ không phủ nhận người đàn ông này là cha của hắn, thậm chí, hắn còn có thể gọi một tiếng 'ba'. Hắn thích nhìn người đàn ông này run rẩy khi nghe cái xưng hô đó, như vậy hắn sẽ cảm thấy rất sung sướng.

"Ba, đừng thương tâm như vậy, không phải còn có đứa con trai này thương ba sao?"

Tần Tường đem môi tiến đến bên tai Lăng Tịch, chậm rãi thì thầm.

"Cái buổi tối đó, ba phóng thích trên tay con trai ruột, có cảm thấy kích thích không ? Con có phải làm đau ba?"

Trong mắt hắn, ba bất quá là một cái xưng hô mà thôi. Cái gì quan hệ huyết thống, toàn bộ đều là chó má. Trong mắt hắn thân hình cũng có thể dùng để phát tiết trên giường. Hắn thích người đẹp, vô luận nam hay nữ, mà người bị hắn gọi là ba này vừa vặn phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn.

Bị con của mình đặt ở dưới thân xâm phạm, không biết sẽ có biểu tình gì? Ngẫm lại cảm thấy rất thú vị!

Cho nên hắn điều tra, tìm người bắt Lăng Tịch đến khách sạn hành hạ rất sản khoái. Đáng tiếc lần đó hắn có chuyện gấp phải xử lý, bằng không hắn thật muốn đợi đến khi Lăng Tịch tỉnh lại, chính miệng nói ra chuyện này. Bất quá hiện tại cũng không chậm, nhưng rất hiển nhiên, người này chủ yếu chỉ suy nghĩ về người đã chết kia, làm cho hắn có cảm giác bị bỏ rơi. Cho nên hắn cố ý nói lên chuyện đã xảy ra, hắn muốn gợi lên hồi ức, hắn muốn xem người này thống khổ.

"Câm miệng!"

Tần Tường là con mình, mà mình lại bị con mình xâm phạm. Có phải là loạn luân không? !

Khí huyết dâng lên Lăng Tịch chỉ cảm thấy đầu đau, lảo đảo ngã trên bàn làm việc.

"Lại hôn mê? !"

Đúng là vô dụng!

Tần Tường nhỏ giọng nói thầm một câu, ôm lấy người đưa vào giường ở phòng bên cạnh.

Tần Tường sờ sờ chỗ đau trên má, thô lỗ lật người Lăng Tịch lại, hung hăng nhéo nhéo mấy cái. Cảm thụ được sự co dãn, Tần Tường dần biến thành sờ mó, vuốt ve. Toàn bộ quá trình, Lăng Tịch đều vẫn duy trì hôn mê. Tần Tường lại hưng trí, cởi quần áo tiến nhập.

Rõ ràng từng làm nhưng lại giống lần đầu tiên!

Tần Tường rất vừa lòng, động tác cũng đi theo tâm tình của hắn tăng lên.

Đợi cho Lăng Tịch tỉnh lại, toàn bộ thân thể tựa như bị xe cán qua, đau đến lợi hại. Từng có kinh nghiệm lần trước, Lăng Tịch rất rõ ràng biết là người kia làm ra.

Thật là một nghiệt tử! Dám đối với cha ruột làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng lại không chỉ một lần!

Phía sau rất nhẹ nhàng thoải mái, trên người cũng không có cảm giác dính chất dịch, rất hiển nhiên đã được rửa sạch.

Nghĩ đến Tần Tường dùng ngón tay cho vào bên trong chuyển động, Lăng Tịch đã cảm thấy ngực bị ép tới có chút khó thở.

Sao sự tình lại phát triển đến như vậy? Dù biết thật có lỗi với mẹ con Tần Tường, bị Tần Tường ghi hận cũng không có câu oán hận. Nhưng bị hắn dùng phương thức này báo thù, thì đúng là chịu không được.

Lăng Tịch xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, đứng lên nhặt quần áo dưới đất có chút nhào nát mặc lên người.

Bức màn dày che phủ, nhìn không thấy sắc trời bên ngoài. Trong phòng cũng không có đồng hồ, không biết bây giờ là khi nào. Lăng Tịch muốn mau chạy trở về nhà, nếu không có thể Bạch Tiểu Hàn sẽ làm loạn, đến lúc đó lại mang phiền phức cho Trọng Thần, sẽ không tốt. Nghĩ đến phiền Trọng Thần chiếu cố Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cố mặc quần áo nhanh hơn.

"Sao, vội vàng trở về gặp đứa con ngốc à? Hay là đi gặp tiểu tình nhân?"

Khi Lăng Tịch chuẩn bị ra bên ngoài, Tần Tường bưng một cái bát đi đến, trong bát là một ít thuốc bổ dưỡng.

"Cậu điều tra tôi?"

"Thì sao? Không điều tra làm sao tìm được chỗ của ông?"

Tần Tường rất sảng khoái thừa nhận, sau đó đem vật cầm trong tay đưa tới trước mặt Lăng Tịch.

"Uống ngay. Động một chút liền té xỉu, rất yếu ớt rồi."

Hắn cũng không phải quan tâm người. Hắn chẳng qua không nghĩ mỗi lần cùng người này làm đều là trạng thái hôn mê. Hắn vẫn thích người ở trên giường có phản phản ứng, nóng bỏng hơn.

"Cậu nghiện xâm phạm tôi. Cậu tính kế tôi."

"Hiện tại mới nghĩ đến sao? Thực ngu xuẩn."

Tần Tường cầm chén để lại đầu giường, sau đó kéo người qua ôm đến ngồi trên đùi. Hắn dùng cái muỗng sứ đút từng muỗng thuốc đút vào miệng Lăng Tịch. Ban đầu Lăng Tịch phản kháng, hắn ghé vào bên tai nhẹ nhàng nói một câu, phản kháng liền đình chỉ.

Dù không cam lòng Lăng Tịch vẫn nhận thứ hắn đút.

Hắn vừa rồi nói.

Nếu không thích dùng muỗng, tôi đây liền đổi một cách, dùng miệng cùng lưỡi đi đút ông.

"Ba, ông có biết hay không. Ngay từ đầu, chính là tôi bày ra kế hoạch. Siêu thị nhỏ kia là tôi thu mua, phòng ở trước đó cũng là tôi mua. Còn ông liên tiếp vấp phải trắc trở khi xin việc cũng là tôi an bài. Thế nào? Có cảm thấy rất nghiện không? Nhìn ông một lần lại một lần thất bại, tôi thật sự cảm thấy rất thích. Chỉ tiếc, tôi còn chưa đem ông bức đến ngõ cụt. Bất quá.... Tôi muốn chơi vui. Ông yên tâm, tôi còn chưa chơi chán tôi sẽ không thu tay lại. Ngoan, đến uống nhiều thuốc bồi bổ, miễn cho lần sau còn chưa có làm đã hôn mê."

"Chết đi..."

Chỉ nghe đến một tiếng đồ sứ vỡ tan, trong miệng Lăng Tịch có vài mảnh vỡ, một ít tơ máu theo khóe môi chảy xuống.

"Ông đây là muốn gì? Cắn lưỡi tự sát? Bệnh thần kinh a, dám cắn cái muỗng."

Tần Tường hai mắt đỏ bừng nhìn Lăng Tịch, bỏ qua cái bát, mở miệng Lăng Tịch lấy mảnh sứ ra. Sau đó đứng lên bấm số điện thoại của bác sỹ riêng.

Hắn chỉ là muốn nhục nhã người này, chậm rãi tra tấn, cũng không có nghĩ tới muốn bức chết. Nhìn hai mắt đỏ bừng của Lăng Tịch, hắn cũng có điểm sợ hãi, không có mở miệng châm chọc. Hắn lấy nước đá viên nhét vào miệng Lăng Tịch, sau đó im lặng cùng đợi bác sĩ đến.

Rất nhanh, bác sĩ liền đến cầm máu, lại cho ít thuốc, cũng nói một ít chú ý hạng chế, rồi vội vàng rời đi.

Lăng Tịch nhìn về phía Tần Tường thấy ánh mắt khó hiểu, rõ ràng ý bảo lần sau đừng như vậy, đừng cắn mạnh như vậy. Đâu có như là bị hắn cắn? ! Thật sự là mắt mù.

Nhưng Tần Tường cũng chỉ dám mắng trong lòng như vậy, dù sao khi Lăng Tịch bị thương, hắn nhờ bác sĩ riêng của hắn trị liệu.

"Ổn không?"

Sợ Lăng Tịch lại làm ra phản ứng quá khích, Tần Tường ôn nhu vài phần. Lăng Tịch tự đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, chưa liếc mắt nhìn Tần Tường một cái.

"Nè! Hỏi ông đó!"

Bị hoàn toàn bỏ qua Tần Tường rất không thích liền đoạt lấy thuốc trong tay Lăng Tịch, cúi xuống nhìn thẳng đôi mắt Lăng Tịch.

"Nói chuyện, không được trốn."

Tần Tường mắt rất nhỏ, khóe mắt dài, giống mẹ hắn. Với hồi ức này, Lăng Tịch thong thả nhìn hắn, có chút hàm hồ trả lời Tần Tường,

"Tốt... lắm.... Cho.... tôi về."

Tần Tường không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu. Khi nhìn trên mặt Lăng Tịch hiện ra vẻ thất vọng, hắn lại đáp ứng cho trở về. Vì hiện tại đầu lưỡi Lăng Tịch cũng bị thương, nói không có tiện, ở tại chỗ này cũng không có gì vui, không bằng chờ đầu lưỡi dưỡng tốt, lại mang tới đùa bỡn. Dù sao, người này hoàn toàn nằm trong tay hắn, hắn có khế ước bán thân nên người này chạy không thoát.

Nghe được Tần Tường đồng ý, trên mặt Lăng Tịch rõ ràng có điểm thoải mái, trong lòng thầm nghĩ mau chóng về nhà.

Tần Tường giúp Lăng Tịch sửa sang tốt quần áo, sau đó mang đi xuống lầu, cũng tự mình đưa trở về nhà. Theo yêu cầu, Tần Tường để Lăng Tịch xuống ở cổng khu nhà trọ, cũng không đưa đến dưới lầu.

Nhìn Lăng Tịch khẩn cấp muốn xuống xe, Tần Tường bắt lấy cánh tay nói Lăng Tịch thuộc quyền sở hữu của hắn, cũng cho biết ở trong tay hắn có hợp đồng bán thân của Lăng Tịch. Lăng Tịch phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, phải chủ động gọi điện thoại cho hắn. Nói xong, HunhHn786 Tần Tường đưa cho Lăng Tịch một cái điện thoại di động hoàn toàn mới, cũng lưu số hắn vào.

Hợp đồng bán thân? Là hợp đồng công việc chứ? Đại khái đã xem qua, cũng không có lỗ hổng nào, hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là liên quan công việc mà thôi, dù sao giấy trắng mực đen, Tần Tường cũng không có khả năng làm xấu gì đó!

Lăng Tịch gật gật đầu, đợi Tần Tường buông cánh tay của mình, Lăng Tịch mở cửa xuống xe.

Nhìn thấy Lăng Tịch đi vào tòa nhà, Tần Tường mới quay xe nhanh chóng rời đi.

Sắp đi đến cửa bước chân chậm lại, Lăng Tịch không biết nên như thế nào cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích. Huống hồ đầu lưỡi bị thương, nói có chút khó, cũng khó nghe.

Bạch Tiểu Hàn dễ gạt gẫm, nhưng nếu như là Trọng Thần hỏi, nên trả lời thế nào? ! Cũng không rõ lắm.

Chần chờ một hồi lâu, Lăng Tịch vẫn là gõ cửa phòng. Mở cửa là Trọng Thần. Hắn tới tới lui lui đánh giá Lăng Tịch, cũng không có truy hỏi, chỉ nói là Bạch Tiểu Hàn bởi vì không đợi được Lăng Tịch trở về, cơm cũng không chịu ăn ở chỗ này náo loạn.

Quả nhiên, trẻ con tùy hứng!

Lăng Tịch xin lỗi Trọng Thần, sau đó mau đi vào trong phòng tìm kiếm Bạch Tiểu Hàn.

"Ba."

Khi thấy ba đột nhiên xuất hiện trước mặt, Bạch Tiểu Hàn bò dậy lau nước mắt, sau đó nhào tới ôm Lăng Tịch.

"Ba đi đâu ? Con nghĩ ba không cần Tiểu Hàn."

Mỗi lần rời đi hơi lâu, Bạch Tiểu Hàn sẽ hỏi đi nơi nào, sau đó ôm người nói là đừng không cần hắn.

"Tiểu Hàn. Ba không có không cần con, ba.... Ba phải đi làm."

Bạch Tiểu Hàn khịch mũi một tiếng, lại chui vào trong lòng Lăng Tịch. Hắn cũng không thèm để ý ba đi làm cái gì. Hắn chỉ cần ba đừng không cần hắn. Chỉ có gắt gao ôm ba, nghe tiếng tim đập, hắn mới cảm thấy được an tâm.

"Tiểu Hàn, ba của con cũng đã về, chú nên về nhà ."

Trọng Thần đi vào cáo từ cùng cha con đang ôm nhau.

"Lăng Tịch, đồ ăn tôi đã làm xong, đặt ở chỗ ủ ấm. Anh trực tiếp bưng ra là có thể ăn. Tiểu Hàn một ngày chưa ăn cơm đó."

"Đã làm phiền cậu."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn một ngày không có ăn, Lăng Tịch dùng ngón tay gõ đầu Bạch Tiểu Hàn.

"Đừng khách sáo."

Lăng Tịch khách sáo làm cho Trọng Thần bất đắc dĩ cười cười.

"Tôi đi về trước, ngày mai gặp."

"Ừ, ngày mai gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro