63: Trao trả+64: mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Trao trả

Trong hai ngày Lăng Tịch suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là quyết định đáp ứng yêu cầu của Triệu Tử Kỳ. Nếu đã không thể thay đổi, vậy cũng chỉ có thể nghĩ thoáng một chút, vui vẻ đem Bạch Tiểu Hàn giao cho vợ chồng kia.

Lăng Tịch không ngừng trấn an chính mình, nghĩ Bạch Tiểu Hàn đi du học, chờ học xong sẽ trở về là một đứa con khỏe mạnh thông minh.

Điều bản thân Lăng Tịch không thể cho Bạch Tiểu Hàn, nếu cha ruột của Bạch Tiểu Hàn cho được, cũng có thể coi như là một chuyện may mắn. Hi vọng bọn họ có thể đối tốt với Bạch Tiểu Hàn. Tìm bác sĩ giỏi điều trị cho Bạch Tiểu Hàn.

Lăng Tịch nghĩ phải thu dọn vài thứ đóng gói đem đến cho Bạch Tiểu Hàn. Bên cái gì cũng có, nhưng mấy thứ này Bạch Tiểu Hàn đã quen dùng. Khi đến hoàn cảnh lạ lẫm, có gì đó quen thuộc làm bạn, Bạch Tiểu Hàn sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Thời gian trôi qua, cũng đến ngày hẹn. Lăng Tịch đang ngồi suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại reo lên. Là Lạc Phi gọi đến, Lăng Tịch nói đơn giản vài câu liền cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi thay bộ quần áo cho tươm tất chờ trợ lý Triệu Cương đến đón.

Hôm nay khẳng định sẽ chạm mặt Bạch Kiều, nên Lăng Tịch cố ý ăn mặc đẹp một chút, vì chính là muốn để lại ấn tượng tốt.

Không bao lâu, di động lại vang lên một lần nữa, Lăng Tịch không có bắt máy, mà đi ra cửa, khóa cửa cẩn thận xong đi xuống lầu.

Nếu là bình thường, có lẽ còn có thể cùng người trợ lý nói vài câu, nhưng hiện tại rất khẩn trương, cho nên Lăng Tịch cũng miễn nói lời khách sáo, im lặng ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn phía trước. Lăng Tịch  thực sự muốn bỏ trốn, nhưng giờ không thể làm được.

Khi xe đỗ tại cổng nhà Triệu Cương. Trình tự cùng hai ngày trước giống nhau. Bất quá trong thư phòng lần này không phải một mình Triệu Tử Kỳ mà còn có Bạch Kiều. HunhHn786

"Lăng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt ."

Bạch Kiều rất nhiệt tình, nở nụ cười, đưa tay về phía Lăng Tịch. Nhưng Lăng Tịch chỉ nắm lấy một cái chiếu lệ liền rút tay về.

Cảm giác được đối phương không nhiệt tình, Bạch Kiều có chút xấu hổ lùi lại, nhìn về phía Triệu Tử Kỳ xin giúp đỡ.

Nhìn ánh mắt Bạch Kiều xin giúp đỡ, Triệu Tử Kỳ cảm thán một tiếng, sau đó đứng lên chào hỏi Lăng Tịch.

"Lăng tiên sinh, không biết hai ngày này anh suy xét thế nào?"

"Tôi nghĩ xong rồi. Tôi đáp ứng yêu cầu của các người."

"Vậy sao? Vậy thì tốt quá. Lăng tiên sinh, cám ơn đã hiểu được cái khổ của vợ chồng tôi."

Vì chuyện này, Triệu Tử Kỳ tiêu phí rất nhiều thời gian đi bố trí. Hiện tại cảm giác thu được kết quả, đã cảm thấy rất giá trị.

"Bất quá... Tôi có yêu cầu."

Nhìn vợ chồng kia hưng phấn, Lăng Tịch cười khổ, sau đó lên tiếng.

"Hả? Mời nói."

"Cho dù Tiểu Hàn theo các người, thỉnh thoảng cho tôi đi thăm. Hy vọng đến lúc đó các người không cản trở."

"Được. Bất quá hiện tại vì để cho Tiểu Hàn mau chóng thích ứng hoàn cảnh, tôi nghĩ không thích hợp cho các người gặp mặt. Đương nhiên, tôi cũng không phải không cho các người gặp nhau. Ý của tôi là đợi Tiểu Hàn quen dần, tôi lại sắp xếp cho các người gặp mặt, có được không?"

"Được, tôi biết. Tôi hy vọng các người có thể đối tốt với Tiểu Hàn. Mau chóng tìm một bác sỹ giỏi xem bệnh tình của Tiểu Hàn. Khi có tiến triển, cũng hy vọng các người có thể nói cho tôi biết."

"Được."

"Cám ơn. Tiểu Hàn là đứa bé ngoan, tôi không muốn cho nó biết chuyện này. Cho nên hy vọng các người có thể giấu giếm, nói tôi có chuyện phải rời khỏi một thời gian, cho nên mới nhờ các người chăm sóc Tiểu Hàn. Tôi nghĩ, chờ thêm một khoảng thời gian, Tiểu Hàn có thể chậm rãi quen dần, cho dù phát hiện cũng sẽ không nháo loạn."

"Được. Điểm đó tôi cũng đã suy xét qua, không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi. "

Kế tiếp Lăng Tịch kể ra một số thói quen bình thường của Bạch Tiểu Hàn cho Triệu Tử Kỳ nghe, để bọn họ biết mà sắp xếp tốt để cho Bạch Tiểu Hàn cũng có cảm giác quen thuộc.

Nói lời cuối cùng, giọng Lăng Tịch nghe còn có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn là cố nén trong lòng bi thương, đem sự tình nói xong, mới xoay người lau khóe mắt ướt át. Cảm thấy thật mất mặt.

Nghe Lăng Tịch nói xong, Triệu Tử Kỳ mới cảm thán một tiếng.

"Lăng tiên sinh thật sự rất thương Tiểu Hàn."

"Tiểu Hàn ... Là một đứa bé ngoan."

"Xin yên tâm, chúng tôi sẽ đối đãi thật tốt với Tiểu Hàn. Về sau, Tiểu Hàn chính là con ruột của tôi."

Những lời này, kỳ thật cũng không cần nói ra. Nhưng nhìn bộ dáng có chút không đành lòng của Lăng Tịch, Triệu Tử Kỳ liền nói ra ổn định tâm tình Lăng Tịch.

"Hy vọng các người có thể nói được thì làm được."

Lăng Tịch mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tử Kỳ, đưa ra một yêu cầu.

"Tôi muốn... Tôi muốn đi gặp Tiểu Hàn một lần. Xin yên tâm, tôi sẽ không nói thêm cái gì đâu, tôi chỉ muốn gặp Tiểu Hàn, nhìn thấy là được rồi."

Nhiều ngày không gặp Bạch Tiểu Hàn, cũng không biết ở bên kia có được không, là béo, hay là gầy? Kế tiếp sẽ có một thời gian dài không thấy được Bạch Tiểu Hàn, cho nên Lăng Tịch muốn thừa dịp này đi gặp Bạch Tiểu Hàn một lần.

"Được, tôi đồng ý."

"Cám ơn."

Lăng Tịch hướng Triệu Tử Kỳ gật đầu, sau đó xoay đi, áp chế bi thương, không để cho mình trước mặt họ lại thất thố.

"Lăng tiên sinh, đây là chi phiếu 5 triệu. Không coi là nhiều, nhưng ít nhất là thành ý của hai vợ chồng tôi. Chúng tôi rất cảm ơn những năm qua anh tận tâm chiếu cố Tiểu Hàn, để Tiểu Hàn lớn lên trở thành một đứa bé đáng yêu như vậy."

"Tôi không cần."

"Không đủ sao? Lăng tiên sinh muốn bao nhiêu? Cứ việc nói."

"Tôi đem Tiểu Hàn trao trả lại cho các người, là muốn cho nó sống tốt hơn, cũng không phải vì cái gì khác. Số tiền này, tôi cả đời kiếm không được, nhưng cũng không thể lấy. Tôi không phải bán con, Tiểu Hàn cũng không thể dùng tiền để đổi."

"Thật xin lỗi. Là tôi làm không được tốt. HunhHn786 Anh đã không nhận tiền, chúng tôi đây cũng chỉ có thể nói tiếng cám ơn anh."

Triệu Tử Kỳ thở dài, đem chi phiếu xé nát, lại đem giấy vụn bỏ vào sọt rác.

"Không biết khi nào thì có thể gặp Tiểu Hàn?"

"Ngày mai đi. Hôm nay tôi sắp xếp, ngày mai cho người đi đón anh. Được không?"

"Được, cám ơn."

Thông qua trao đổi cùng Triệu Tử Kỳ, Lăng Tịch phát giác, kỳ thật Triệu Tử Kỳ cũng không tệ lắm. Có thủ đoạn, rồi lại chân thành. Về sau Bạch Tiểu Hàn đi theo người như vậy, sẽ không chịu ủy khuất, cũng có thể yên tâm.

"Đừng khách sáo, là điều tôi phải làm. Tôi đây lập tức cho người đi sắp xếp, sẽ liên hệ với anh."

"Được, tôi đây đi về trước đợi tin tức."

"Lăng tiên sinh, anh đối với Tiểu Hàn thật sự tốt, đúng là một người cha tốt."

Đợi cho Lăng Tịch rời khỏi, Bạch Kiều tiến lên ôm lấy Triệu Tử Kỳ, nhỏ giọng nói:

"Kỳ Kỳ, ủy khuất em."

"Có cái gì ủy khuất không ủy khuất, em thật sự thích Tiểu Hàn."

"Cám ơn em."

Từ Triệu gia về đến nhà, Lăng Tịch đem túi đồ mở ra, kiểm kê một lần, thấy không có sót thứ gì, mới đem túi to để lại chỗ cũ.

Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, tâm tình Lăng Tịch giảm bớt nặng nề.

Lăng Tịch đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt, cùng vài nguyên liệu về nấu ăn, chuẩn bị nấu vài món ngày mai mang cho Bạch Tiểu Hàn.

Vừa nấu nướng, vừa nhắc nhở chính mình:

Ngày mai gặp Bạch Tiểu Hàn không thể lộ ra cái gì không tốt, miễn cho Bạch Tiểu Hàn khả nghi.

Tất cả đều làm xong, Lăng Tịch mới cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Lại một đêm không ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch thở dài.

Trong căn phòng im ắng có chút cô đơn. Không muốn ngủ cũng phải ngủ, dù sao ngày mai còn phải gặp Bạch Tiểu Hàn. Phải có tinh thần ở trước mặt Bạch Tiểu Hàn, miễn cho Bạch Tiểu Hàn lo lắng.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lăng Tịch đã dậy đem những thứ muốn mang cho Bạch Tiểu Hàn kiểm tra một lần nữa, thấy không có thiếu sót mới an tâm.

Người trợ lý điện thoại đến, Lăng Tịch mang theo túi lớn túi nhỏ đi xuống lầu. Xe đến, người trợ lý xuống xe giúp đem tất cả bỏ vào trong xe. Nhìn thấy người trợ lý ân cần, Lăng Tịch hướng về phía hắn nói cảm ơn. Hắn ngượng ngùng vuốt tóc, cười mời Lăng Tịch lên xe.

Một lúc sau, bọn họ tới nơi, mà Lăng Tịch như trước vẫn chìm trong suy nghĩ. Người trợ lý phải gọi vài lần, rồi mang theo mấy cái túi cùng Lăng Tịch đi vào ký túc xá.

Thừa dịp người trợ lý đi tìm Bạch Tiểu Hàn đến, Lăng Tịch chậm rãi đánh giá gian phòng. Lăng Tịch phát giác nơi này so với lần trước phong phú hơn rất nhiều. Giày dép nhiều hơn mấy đôi, thú bông những nhân vật phim hoạt Bạch Tiểu Hàn thích nhất cũng có. Trên giường có thêm một gấu bông cực lớn. Lăng Tịch vươn tay sờ sờ bộ lông rất mềm mại. Loại này Bạch Tiểu Hàn vẫn luôn muốn mua, nhưng ngại quá lớn, hơn nữa giá rất cao, Lăng Tịch đã không mua. Sau đó lại đi đến tủ quần áo mở ra, Lăng Tịch liền thấy quần áo bên trong cũng nhiều, tất cả đều là hàng hiệu giá trị cao.

Xem ra, Triệu Tử Kỳ đã thu xếp tất cả thật tốt, cũng bỏ không ít tâm tư. Thấy vậy, Lăng Tịch cũng an tâm.

Tầm mắt của Lăng Tịch dừng lại ở quyển nhật ký nằm ở trên bàn. Trong lòng khẽ động, Lăng Tịch cầm lên, lật xem nội dung bên trong. Vốn là muốn từ bên trong biết được tình hình Bạch Tiểu Hàn gần đây, nhưng Lăng Tịch lại phát giác, trừ nội dung lần trước xem qua chỉ có thêm hai trang nhật kí. Nhật kí, cũng chỉ là đơn giản ghi chép về thời tiết, cùng với ăn gì, căn bản không có nói về mình, lại nói về Triệu Tử Kỳ, nói về thú nhồi bông mới được tặng.

Chẳng lẽ Tiểu Hàn đã không còn nhớ mình sao? Tiểu Hàn đã quen ở bên này, có mình hay không cũng không sao cả, cho nên mới không có nhắc tới nữa?

Ngồi tự hỏi trong chốc lát, Lăng Tịch phát giác mình thật hẹp hòi. Mặc kệ Bạch Tiểu Hàn thay đổi như thế nào, chỉ cần Bạch Tiểu Hàn có thể sinh hoạt tốt là đủ rồi.

Lăng Tịch đang ngồi trầm ngâm, cửa phòng bị một lực mạnh mẽ từ bên ngoài mở ra. Bạch Tiểu Hàn giống một cơn gió xoáy vọt đến, từ phía sau ôm chặt Lăng Tịch.

"Ba, tại sao lâu như thế mới đến thăm con?"

Cho dù nhìn không tới, Lăng Tịch cũng biết Bạch Tiểu Hàn giờ phút này phồng má chu miệng, thần sắc bất mãn.

Tiểu Hàn!

Lăng Tịch khẽ gọi một tiếng, sau đó nghiêng mình sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, nói:

"Ba bề bộn nhiều việc, cho nên chưa rãnh tới thăm con. Hiện tại ba có chút thời gian, không phải đã tới đây gặp con rồi sao? Con xem, đã lớn như vậy mà còn làm nũng, không sợ bị người khác chê cười à."

"Nào có, nào có làm nũng."

"Con nha."

Lăng Tịch buồn cười gõ gõ lên trán Bạch Tiểu Hàn, sau đó cầm bàn tay đang để trên bụng của mình.

Không biết đợi cho bọn họ lần sau gặp mặt, Bạch Tiểu Hàn còn thân thiết giống hiện tại không?

Nghĩ vậy, Lăng Tịch nhịn không được thở dài, xiết chặt tay Bạch Tiểu vài phần.

"Ba, làm sao vậy? Có phải Tiểu Hàn chọc giận ba hay không?"

"Không có, Tiểu Hàn rất ngoan, không có chọc ba giận. Tiểu Hàn, ba làm điểm tâm cho con ăn, con muốn nếm thử không?"

"Hả? Tốt quá tốt quá! Đã lâu chưa ăn món ba làm, con nằm mộng cũng muốn ăn."

"Đúng là trẻ con."

Khi nhìn thấy người trợ lý còn đứng tại cửa chưa có đi, Lăng Tịch cười, mời:

"Cùng nhau ăn một chút đi."

"Hả? Không cần, không cần. Tôi không quấy rầy các người, các người nói chuyện đi. Khi phải đi về gọi điện thoại cho tôi. Tôi chờ ở cổng ký túc xá."

"Được."

Đôi cha con kia thoạt nhìn quá mức thân mật, nhưng cẩn thận quan sát, hắn phát giác Lăng Tịch đối với Bạch Tiểu Hàn cũng không có gì quá mức. Có lẽ lúc trước là hắn quá mẫn cảm, nghĩ nhiều.

Bạch Tiểu Hàn rất vui nhìn thức ăn được bày trên bàn. Lại cắn môi đánh giá một lượt, mới dùng đũa gắp một miếng.

Lăng Tịch im lặng ngồi ở một bên nhìn Bạch Tiểu Hàn ăn. Bộ dạng hắn lúc này nhìn như là một chú chó con ăn ngấu nghiến vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Ngọt quá, thơm quá."

"Ba ăn cái gì? Nhìn ba ăn thật ngon nha."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn liếm liếm môi, tầm mắt nhìn không rời cái bánh tổ bị cắn dở dang trên tay Lăng Tịch.

"Con muốn nếm thử có thể lấy ăn, còn nhiều lắm, ăn chậm kẻo nghẹn."

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng, sau đó bắt lấy tay Lăng Tịch đưa miếng bánh tổ đang ăn dở dang vào miệng cắn một cái.

"Ba, thật sự ăn ngon."

"Con thích thì từ từ ăn."

Biết Bạch Tiểu Hàn rất tham ăn, Lăng Tịch đã đi siêu thị mua hai cân bánh tổ mang đến. Dù sao bánh tổ cũng có thể để được một thời gian, sau khi ăn xong dùng giấy dày bao lại là được.

"A, con còn muốn ăn."

Bạch Tiểu Hàn vừa dứt lời, lại tựa đầu sang, há miệng hướng tới phần bánh tổ còn lại trên tay Lăng Tịch. Lăng Tịch theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Bạch Tiểu Hàn lại nhìn ra ý định đó. Hắn nắm chặt tay, khiến cho Lăng Tịch không có biện pháp rút ra.

Bạch Tiểu Hàn ăn như vậy lại thấy nghiện, liền làm nũng yêu cầu Lăng Tịch dùng tay không đút hắn ăn. Thấy Bạch Tiểu Hàn ở một bên thúc giục, Lăng Tịch liền thu hết quyết tâm, làm theo yêu cầu của Bạch Tiểu Hàn.

Lần này sau khi rời đi, không biết phải đợi bao lâu mới có khả năng gặp lại Tiểu Hàn?

Muốn nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Tiểu Hàn. Muốn ôm Tiểu Hàn quay tròn không ngừng. Muốn nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời, lại muốn nhìn đến bộ dáng làm nũng khi muốn xin cái gì đó, còn muốn rất rất nhiều.....

Trước không có cảm thấy, hiện tại mới cảm giác được thời gian ở cùng Bạch Tiểu Hàn đáng trân trọng cỡ nào.

Theo Triệu Tử Kỳ nói là phải chờ tới khi Bạch Tiểu Hàn thích ứng hoàn cảnh bên kia, mới có thể cho bọn họ gặp mặt, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian.

Lăng Tịch mãi suy nghĩ cho nên không phát giác Bạch Tiểu Hàn cũng đang nhìn mình, trên mặt hiện lên chút lo lắng.

"Ba, ba làm sao vậy?"

Bị Bạch Tiểu Hàn chọc chọc vào người làm tỉnh, Lăng Tịch "a" một tiếng. Vẻ mặt ngốc lăng chợt hiện nụ cười, Lăng Tịch cầm lấy một cái bánh đưa cho Bạch Tiểu Hàn.

"Ba không có việc gì. Đây, lại thêm ăn một cái."

"Dạ."

Vừa rồi ba Tịch nhìn như là rất không vui. Có chuyện gì không thể nói cho mình biết?

Nghĩ đến ba Tịch giấu giếm hắn, Bạch Tiểu Hàn cảm thấy ăn mất ngon. Nhưng lại sợ ba Tịch nhìn ra thứ gì, Bạch Tiểu Hàn đành phải đem hơn phân nửa cái bánh nhét vào miệng, muốn một hơi ăn xong. Động tác của hắn vừa nhanh vừa vội, thế cho nên liền bị nghẹn.

"Khụ... Khụ..."

"Không phải mới vừa bảo ăn từ từ sao? Xem đi, nghẹn rồi."

Rót ly nước đưa qua cho Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch quan tâm dặn dò:

"Uống nước đi. Lần sau nhớ đừng ăn nhanh như vậy, ăn từ từ, biết chưa?"

Khi Bạch Tiểu Hàn uống nước, Lăng Tịch lại nhìn hắn lo lắng. Đợi thần sắc của hắn khôi phục tự nhiên, Lăng Tịch mới yên lòng.

"Ba, con xin lỗi, làm ba lo lắng."

"Quên đi, lần sau chú ý một chút là được."

Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, sau đó chạy đến tủ quần áo lấy ra món đồ chơi, mang tới để Lăng Tịch cùng hắn chơi.

Bạch Tiểu Hàn nói lần trước, dì Triệu tặng một đống lớn đồ chơi, còn cùng hắn chơi trong chốc lát, mới rời đi. Nghe giọng điệu Bạch Tiểu Hàn nhắc tới dì Triệu, Lăng Tịch phát giác hắn thật sự rất thích Triệu Tử Kỳ.

Như vậy cũng tốt, Bạch Tiểu Hàn thích Triệu Tử Kỳ, mà Tiệu Tử Kỳ cũng rất quan tâm Bạch Tiểu Hàn, vậy không cần lo lắng bọn họ sẽ khó ở chung.

"Đúng rồi, Tiểu Hàn, con không viết nhật kí nữa sao? Có phải quên hay không?"

Nghĩ đến cuốn nhật kí kia, Lăng Tịch làm bộ như lơ đãng hỏi.

"Nhật kí? Con có viết nha! A! Đã quên cho ba xem."

Bạch Tiểu Hàn bỏ món đồ chơi trong tay xuống, vỗ đầu chạy đến ngăn kéo bàn, ôm ra một cái laptop.

"Ba, là dì Triệu tặng cho con. Dì nói dùng cái này viết nhật kí sẽ thuận tiện. Ba, xem đi, con có viết đây."

Triệu Tử Kỳ tặng Tiểu Hàn một cái laptop loại mới nhất. Đây là thứ Lăng Tịch không có cách nào mua được cho Tiểu Hàn. Lăng Tịch cười nhạt, sau đó nhìn về phía màn hình, xem nhật kí.

"Ba, kỳ thật con rất nhớ ba. Nhưng dì Triệu nói con lớn rồi, không nên chỉ luôn nhớ ba, nên con không viết ra."

"Hả? Dì Triệu có xem qua nhật kí con viết sao?"

"Dạ, đúng vậy. Vốn không tính cho dì Triệu xem, nhưng dì Triệu thấy được, nên cho dì xem rồi. Thế nhưng sau khi xem xong thật dì Triệu rất kỳ quái, con gọi dì rất nhiều lần, dì mới phản ứng."

Triệu Tử Kỳ là thông qua nhật kí của Bạch Tiểu Hàn mới nói bọn họ là tình nhân sao?

Ở chơi cùng Bạch Tiểu Hàn trong chốc lát, nghe hắn nói còn phải lên lớp. Lăng Tịch không đành lòng chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của Bạch Tiểu Hàn. Lăng Tịch đem vài thứ ăn xong thu dọn, lại dặn dò Tiểu Hàn chú ý thân thể, đừng để bị cảm, mới yên tâm cùng Bạch Tiểu Hàn nói lời từ biệt.

Chương 64: Mất tích

Khi đưa Lăng Tịch về nhà, người trợ lý lại thận trọng nói lời xin lỗi. Lăng Tịch thoải mái tiếp nhận rồi cũng nói với hắn không cần để ý.

Về đến nhà, nhìn căn phòng trống, Lăng Tịch thở dài, sau đó đóng cửa, ngồi ở bên cạnh bàn, cân nhắc khi nào thì đem mấy thứ kia đưa đến chỗ Triệu Tử Kỳ. Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch quyết định vẫn là chờ, đợi cho có tin tức về chỗ ở của Bạch Tiểu Hàn, lại gọi cho Triệu Tử Kỳ đến lấy.

Lăng Tịch đột nhiên có chút hối hận vỗ vỗ đầu, vừa rồi qua bên kia đã quên cùng Bạch Tiểu Hàn chụp chung một tấm ảnh, để khi nhớ có thể lấy ra xem. Trong nhà ngoài ảnh một mình Bạch Tiểu Hàn, ảnh chụp chung của hai người lại không có tấm nào.

Nghĩ đến ảnh, Lăng Tịch nhớ tới Bạch Tiểu Hàn có nói qua, khi bộ phim quay xong có thể nhìn thấy hắn trên TV. Nghĩ đến lời Bạch Tiểu Hàn nói, Lăng Tịch không khỏi cười khổ. Thời điểm hắn nói không để ý, hiện tại lại cảm thấy rất đúng. Đợi cho bộ phim hoàn thành, nếu có in ra đĩa phải mua về xem.

Mấy ngày kế tiếp, Lăng Tịch vẫn như trước đều nhớ Bạch Tiểu Hàn. Cố ý làm cho mình bận rộn, nhưng một khi làm xong việc rãnh tay, sẽ không tự giác nhớ tới Bạch Tiểu Hàn.

Giằng co nhiều ngày, Lăng Tịch mới chậm rãi thích ứng, nỗi nhớ Bạch Tiểu Hàn cũng giảm bớt.

Mỗi ngày Lăng Tịch đều có đến nhà Tần Tường làm việc. Tần Tường đưa cho Lăng Tịch một cái chìa khóa, cùng một tấm thẻ, nói bên trong là tiền lương. Lăng Tịch đi ngân hàng kiểm tra, phát giác trong thẻ kia có số tiền quá lớn. Lăng Tịch sửng sốt, gọi điện cho Tần Tường, cùng hắn nói về số tiền, nói không cần trả nhiều như vậy, chỉ cần đưa đủ tiền lương là được. Lúc mới đầu Tần Tường không có lên tiếng, chỉ là im lặng nghe Lăng Tịch nói. Sau đó cũng không biết là nghe phiền hay sao, hắn nói còn có chuyện liền cúp điện thoại.

Lăng Tịch cũng cân nhắc hôm sau đi nhà Tần Tường, giáp mặt cùng hắn nói chuyện này. Nào biết ngày hôm sau đi đến nhà Tần Tường, phát giác Tần Tường không có ở nhà.

Liên tiếp nhiều ngày, đều không có nhìn thấy Tần Tường. Hắn gọi điện thoại nói là bận xử lý công việc, không rảnh trở về, nói Lăng Tịch đừng trốn việc, nhớ quét dọn nhà sạch sẻ.

Xem ra tấm thẻ này chỉ có thể đợi Tần Tường trở về, tìm cơ hội trả cho hắn.

Bởi vì Tần Tường không ở nhà, Lăng Tịch càng có nhiều thời gian. Vốn muốn đi thăm Lạc Phi, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy đến hắn, Lăng Tịch liền quyết định qua một thời gian sẽ đi thăm Lạc Phi.

Trong thời gian này, Lăng Tịch cùng Lăng Duệ gặp vài lần. Có một lần, Lăng Tịch cùng Lăng Duệ và Lăng lão gia đến một quán trà. Lăng lão gia cũng chỉ nói vài câu, liền bảo trì trầm mặc. Nhưng Lăng Duệ cùng Lăng Tịch nói chuyện rất nhiều, nhưng đối với chuyện Lăng gia một chữ cũng không nói.

Khi ra về, Lăng Tịch dặn dò Lăng Duệ phải chăm sóc tốt cho Lăng lão gia. Đối với sự quan tâm của Lăng Tịch, Lăng lão gia gật gật đầu tỏ vẻ chính mình có nghe được. Vốn đang muốn cùng Lăng Tịch đợi trong chốc lát, nhưng lại sợ Lăng lão gia mệt mỏi, Lăng Duệ đành phải nói vài câu, liền lên xe cùng Lăng lão gia về nhà.

Đợi cho xe Lăng gia rời khỏi, Lăng Tịch mới đi đến trạm xe buýt cách đó không xa, đón xe trở về nhà.

Suốt hai tháng không có nghe được tin tức Bạch Tiểu Hàn. Lăng Tịch rất muốn gọi điện hỏi một chút. Nhưng nghĩ đến đã đáp ứng với Triệu Tử Kỳ, chỉ có thể đợi bọn họ liên lạc, Lăng Tịch liền nhịn xuống.

Cũng không lâu lắm, Lăng Tịch đã thấy được Bạch Tiểu Hàn trên TV. Đó là tin tức giải trí nói về bộ phim Bạch Tiểu Hàn tham gia. Hình ảnh Bạch Tiểu Hàn cũng chỉ có mấy phút, nhưng có thể nhìn rất rõ. Tầm mắt Lăng Tịch gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV sợ xem sót hình ảnh của Bạch Tiểu Hàn. HunhHn786

Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn chỉ có mấy phút, nhưng trong đó có một cận cảnh. Bạch Tiểu Hàn hình như gầy đi, cằm cũng nhọn hơn, bộ dáng rất thu hút. Hơn nữa trang phục thật chỉnh chu, rất ra dáng là một minh tinh. Xem ra, Bạch Tiểu Hàn cũng không tệ!

Lăng Tịch thấy vui mừng.

Vào một ngày từ nhà Tần Tường trở về, Lăng Tịch nhận được điện thoại của Trọng Thần, nói là hắn hiện tại ở nhà ga. Nghe được tin tức này, Lăng Tịch liền vội đến nhà ga.

Từ trên xe bước xuống, Lăng Tịch liền thấy Trọng Thần. Bên cạnh hắn có không ít hành lý. Xem ra Trọng Thần hình như chưa nhìn thấy mình, Lăng Tịch gọi.

"Trọng Thần."

"Lăng Tịch. Anh đã đến rồi."

"Ừ. Đồ thật là nhiều."

"Ừ, vốn muốn đem cho anh, nhưng nhiều lắm, một mình tôi không mang hết, nên kêu anh đến."

"Không có việc gì, dù sao tôi cũng rãnh. Đúng rồi, lần này trở lại luôn sao?"

"Tôi... đến đây có một số việc, sắp tới không biết có trở lại không."

"Vậy sao? Tốt quá. Bây giờ cậu có chỗ ở chưa? Hay là đi nhà của tôi ở đi, dù sao tôi cũng ở một mình."

"Một mình? Tiểu Hàn đâu?"

Nghe được Trọng Thần hỏi về Bạch Tiểu Hàn, thần sắc Lăng Tịch buồn bã.

"Nó... Chúng ta vẫn là trở về rồi nói sau."

"Cũng được."

Trọng Thần mang theo hành lý, đi theo Lăng Tịch về nhà.

Đem đồ đạt sắp xếp xong, Trọng Thần giữ chặt tay Lăng Tịch muốn hỏi về Bạch Tiểu Hàn. Thấy Trọng Thần rất quan tâm chuyện này, Lăng Tịch cũng không giấu giếm nữa, chỉ có thể đem chuyện đã xảy ra đại khái nói một lần.

Nói xong chuyện Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch đứng lên chuẩn bị đi phòng bếp nấu ăn, lại bị Trọng Thần nói là muốn mời đi ra ngoài ăn một bữa.

Trên đường, Lăng Tịch nghiêng đầu nhìn Trọng Thần, đáy mắt có thản nhiên vui sướng. Nhận thấy được Lăng Tịch nhìn hắn, Trọng Thần hướng Lăng Tịch cười cười. Hai người cùng nói chuyện phiếm với nhau vài câu. Nhưng khi Lăng Tịch hỏi hắn đến đây làm chuyện gì, Trọng Thần lại im lặng.

Xem ra, chỉ có thể chờ ít ngày nữa lại hỏi Trọng Thần!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Khi đi qua một con hẽm, đột nhiên có người từ phía sau bắt lấy, kéo bọn họ vào ngõ nhỏ. Còn có khăn che miệng mũi bọn họ lại. Một mùi hương chui vào mũi, Lăng Tịch và Trọng Thần cùng rơi vào hôn mê.

Bị bắt cóc!

Đó là ý niệm cuối cùng của Lăng Tịch trước khi hôn mê.

Đợi cho Lăng Tịch tỉnh lại, phát giác, mình bị người ta dùng dây thừng trói chặt vào cái cột. Rất âm u, xung quanh nhìn không được rõ ràng. Bất quá cách đó không xa có một người nằm bất động.

"Trọng Thần, Trọng Thần."

Lăng Tịch thử kêu Trọng Thần vài tiếng, không có được đáp lại. Lăng Tịch đoán rằng Trọng Thần có lẽ còn chưa có tỉnh.

Suy nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra lý do bọn họ bị bắt đến đây.

"Lăng Tịch."

Nghe được kêu to, Trọng Thần cũng tỉnh dậy, nhìn xung quanh nghi vấn cũng hỏi.

"Chúng ta tại sao ở chỗ này?"

"Tôi cũng không biết."

Hai người cùng im lặng một chút, Trọng Thần mở miệng trước.

"Lăng Tịch, thật có lỗi, là tôi liên lụy anh."

"Việc này không liên quan cậu."

"Việc này... là tôi làm phiền đến anh."

Nhìn Trọng Thần buồn bã, đáy lòng Lăng Tịch dâng lên nghi ngờ, lại không dám hỏi Trọng Thần, đành phải cùng hắn im lặng.

Lăng Tịch là người tốt, không có khả năng đắc tội người nào. Chỉ có mình mới trêu chọc đến tên ôn thần. Tên ôn thần chết tiệt. Không phải đã trở lại rồi sao? Như thế nào còn có tâm địa làm ra việc như thế này! Ôn thần chết tiệt! Thiên lôi đánh hắn đi!

Đợi thật lâu cánh cửa cũng mở ra, đang trong bóng tối đột nhiên thấy được ánh sáng, Lăng Tịch cùng Trọng Thần không quá thích ứng nheo lại mắt. Chờ thêm một lát, hai người mới mở to mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này rất lớn, là kho hàng bỏ hoang. Ở giữ phòng có một cái sô pha, một cái bàn, cùng với mấy cái ghế. Dưới cái bàn, có một cái bếp lò.

Có mấy gã dáng vẻ như du côn bước vào, nhìn bọn họ.

"Sao, đã tỉnh rồi. Tam Tử, không phải nói thuốc này hiệu lực lâu lắm mới tỉnh lại sao? Mày đang gạt tao?"

"Đại ca, em nào dám. Em chỉ sợ bọn họ hôn mê lâu quá, đã bỏ ít thuốc. Đại ca, trói rất chắc, bọn họ cũng chạy không được, sớm tỉnh cũng bớt việc."

"Điều này cũng đúng. Nếu người phụ nữ kia muốn lại đây, tao cũng dễ giao phó. Mày trông bọn họ, tao qua bên kia uống rượu."

"Đã biết, đại ca."

Phụ nữ sao?

Nghe được tên đại ca nói, Lăng Tịch cùng Trọng Thần đều sửng sốt.

Thấy bọ họ luôn nhìn hắn, Tam Tử không được tự nhiên giật giật, sau đó hung tợn nói:

"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người đẹp trai hả."

Tam Tử bất quá mới mười mấy tuổi, bộ dạng cũng rất ngây ngô, lại cố tình muốn giả dạng làm hung thần ác sát, nhìn có chút buồn cười.

"Còn nhìn!"

Thấy Lăng Tịch không chỉ không có đem tầm mắt thu hồi, mà còn tiếp tục đánh giá hắn. Tam Tử có chút tức giận rống lên.

"Tam Tử! Ồn ào cái gì ? Im lặng chút coi."

Tên đại ca đang uống rượu bất mãn lên tiếng, liền tiếp tục cùng vài anh em uống rượu. Lúc mới đầu Tam Tử còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Tịch cùng Trọng Thần. Về sau nghe được bên kia vừa uống rượu vừa đánh bài thật vui, lại thấy hai người này sẽ không thể chạy trốn, Tam Tử di chuyển qua bên kia cùng anh em chơi chung.

Lăng Tịch khẽ gọi Trọng Thần, không có được hắn đáp lại, sợ mấy tên uống rượu quay lại phát hiện, liền im lặng.

Lăng Tịch vẫn đang tự hỏi ai lại bắt bọn họ đến đây, và người đó muốn gì.

Nghĩ tới Trọng Thần vừa rồi nói hắn liên lụy mình, Lăng Tịch nghĩ đến thanh niên quái đản kia. Nhớ tới Trọng Thần lúc trước vội vã về quê, nói không chừng là tên kia vẫn tìm hắn gây phiền toái. Nếu chuyện này không phải là do Trọng Thần, mà mình trêu chọc người nào...

Người phụ nữ kia?

Lăng Tịch rũ mắt suy nghĩ thật lâu, đáy lòng suy đoán.

Hay là...

Tuy rằng không dám xác định, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người.

Lăng Khả Hinh vẫn luôn không muốn nhìn thấy Lăng Tịch. Trừ tại lễ tốt nghiệp của Lăng Duệ, cô ta tìm người đánh Lăng Tịch một trận, cũng không có làm gì khác, chỉ nói chuyện khó nghe một chút. Cho nên, không phải là Lăng Khả Hinh. HunhHn786

Cho nên Lăng Tịch nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người. Nếu không phải người đó làm, thì là ai làm ra chuyện này? Hay do hiểu lầm, hoặc mình đa nghi.

Lăng Tịch nhất thời cũng không nghĩ ra, cuối cùng vẫn là quyết định không nghĩ nữa.

Nếu đã bị trói ở nơi này, người kia nhất định sẽ đến xem bọn họ. Dù sao cũng chạy không thoát, chỉ cần kiên nhẫn đợi, tự nhiên sẽ có người đến cho đáp án.

Bóng đêm càng ngày càng đen, Lăng Tịch cảm giác lạnh, đặc biệt còn bị trói vào cái cột cảm thấy càng lạnh hơn.

Nhìn thấy Trọng Thần hình như cũng lạnh, ở chỗ kia đang ngọ nguậy. Dây thừng buộc rất chặt, Trọng Thần càng cử động càng siết chặt gắt gao khiến Trọng Thần nhăn mặt.

"Nè... Đang làm cái gì?"

Không đợi Lăng Tịch mở miệng nhắc nhở, Tam Tử đã đi tới bên cạnh Trọng Thần nắm cổ áo hắn.

"Là... Là muốn chạy?"

"Hừ!"

Trọng Thần hừ một tiếng cũng không trả lời.

"Dám hừ..."

Cảm thấy mình mất mặt mũi, Tam Tử bỏ cổ áo Trọng Thần ra, căm giận mắng vài câu. Sau đó lại cảm thấy chưa hết giận, hắn nâng chân lên đạp Trọng Thần vài cái, mới đi qua bên kia tiếp tục uống rượu.

"Trọng Thần, cậu không sao chứ? Có đau lắm không?"

"Không có việc gì."

Không muốn cho Lăng Tịch lo lắng, Trọng Thần nhịn đau cười với Lăng Tịch.

"Không có việc gì là tốt rồi."

Nghĩ đến mình và Trọng Thần hiện tại bị trói gô ở chỗ này, cử động rất khó khăn, Lăng Tịch không khỏi cười khổ một tiếng. Chỉ hy vọng có người nhanh chóng phát hiện bọn họ mất tích, sau đó đến giải cứu bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro