65:Người đàn bà điên+66: Đổ máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Người đàn bà điên

Bọn họ bị bắt là lúc đi ăn cơm, qua cả buổi bị nhốt, giờ bụng đói kêu vang. Đừng mong bọn bắt cóc sẽ cho bọn họ ăn gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, ép chính mình ngủ đi. Một khi ngủ, liền không cảm giác được đói bụng. Nhưng hoàn cảnh hiện tại, lại không thể yên lòng mà ngủ. Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải nhìn chung quanh. Vừa đói vừa mệt là bị hoảng sợ, mệt chết đi, cuối cùng vẫn chống đỡ không được thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Lăng Tịch từ từ tỉnh lại. Trời đã rất sáng, nhưng mà không biết rốt cuộc là mấy giờ....

Người kia đến tột cùng là ai? Đưa mình đến nơi đây là vì mục đích gì ? Sao chưa lộ diện?

Lăng Tịch nhịn không được lại tự hỏi.

"Cót két?"

Cửa mở tạo ra một ít tiếng động. Lăng Tịch mau nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Mấy người bắt cóc luôn luôn uống rượu vung tay đánh bài, không có đi ra ngoài. Hiện tại tất cả đều ngủ, nói vậy người vào rất có thể là chủ mưu chuyện này!

Nghĩ vậy, Lăng Tịch đem hô hấp chậm lại, lắng tai nghe động tĩnh.

Đúng là người đó. Vì sao lại như vậy?

Cho dù giờ phút này không có mở mắt ra, nhưng Lăng Tịch có thể cảm giác được người kia đang đánh giá mình. Lăng Tịch liền bất động tiếp tục giả bộ ngủ.

"Tôi biết anh đã tỉnh, cũng đừng giả bộ nữa."

Nghe được giọng nói lạnh như băng, cũng không có biện pháp giả bộ nữa, Lăng Tịch chỉ có thể mở mắt ra nhìn Phương Văn, thản nhiên lên tiếng chào hỏi.

"Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy. Đã lâu không gặp. Chính là không nghĩ tới, chúng ta gặp mặt ở chỗ này. Vốn đã sớm muốn gặp một lần, nhưng bọn họ canh giữ thật chặt, không có tiện. Cũng đến hiện tại, tôi mới có chút thời gian tới gặp anh."

"Cô muốn gặp tôi chỉ cần nhờ Tiểu Duệ nói cùng tôi một tiếng là được, cần gì phải làm thành thế này, như vậy có phiền phức không?"

"Không phiền, sao phiền được."

Phương Văn ngồi xuống ghế, rồi gọi tên đại ca đến, bảo hắn mang theo bọn đàn em đi ra bên ngoài chờ đợi. Sau khi bọn du côn đi ra ngoài, Phương Văn quay lại nhìn Lăng Tịch đang chăm chú nhìn mình.

"Nhìn tôi như vậy làm gì? Sao, là nổi giận?"

"Cô đem tôi đến nơi đây là muốn làm cái gì?"

"Làm cái gì? Anh cảm thấy tôi muốn làm cái gì? Anh cướp chồng tôi, hại con tôi mất. Anh nói, tôi nên làm cái gì anh?"

"Tôi không có cướp chồng cô. Tôi đã cùng cô nói vài lần, tôi cùng Gia An sớm đã kết thúc, do cô không tin. HunhHn786 Còn nữa, tôi cũng không có hại cô mất đi đứa con."

Quả nhiên, lại là bởi vì việc này!

Lăng Tịch nhíu mày, nhưng vẫn cùng Phương Văn giải thích một lần.

"Cũng chỉ có ông già đáng chết kia mới tin. Gia An sớm đã bị anh câu hồn, bằng không sao muốn cùng tôi ly hôn. Tưởng tôi không biết, các người làm trò gì trước mặt của tôi. Không biết xấu hổ, nếu tôi không canh giữ, chỉ sợ các người sớm đã lăn qua lăn lại trên giường. Không biết chừng, cũng không phải không làm, sớm đã tìm một cái góc làm một lần rồi không chừng."

"Cô đừng nói bừa!"

Thấy người phụ nữ kia cùng Lăng Tịch nói chuyện, Trọng Thần cũng không chen vào. Nhưng nghe được nội dung, làm cho hắn rất là kinh hãi. Hắn đột nhiên mở mắt ra sẽ dọa đến Lăng Tịch, hắn liền tiếp tục giả bộ ngủ, miễn cho Lăng Tịch biết hắn nghe được sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng người phụ nữ kia càng nói càng khó nghe, hắn không nhịn không được đã mở miệng.

Cái gì câu hồn, cái gì lăn qua lăn lại lên giường?

Tin tức Phương Văn để lộ ra, mặt Trọng Thần chậm rãi chuyển sang trắng bạch, nhìn về phía Lăng Tịch. Trong ánh mắt cũng thêm vài phần khiếp sợ.

Nhìn thấy Trọng Thần khiếp sợ, Lăng Tịch có chút xấu hổ, không dám nhìn Trọng Thần.

Không biết Trọng Thần hiện ở trong lòng là nghĩ như thế nào, có phải khinh thường mình không?

"Sao? Anh lôi kéo Gia An còn không vừa lòng, lại dụ dỗ thêm người khác? Anh thật đúng là đê tiện, dụ dỗ một người lại một người."

Trọng Thần kìm chế đáy lòng chua sót, hướng về phía Phương Văn lớn tiếng nói:

"Chị câm miệng! Cũng không biết là mụ điên ở đâu chạy tới. Muốn nổi điên về nhà điên đi, ở trong này điên cái gì? Còn nữa, đây là bắt cóc, là phạm pháp, không sợ bị bắt đi ngồi tù à."

Hắn luôn rất bình tỉnh, nhưng người đàn bà điên này lại làm cho hắn muốn tát cho mấy cái. Nghĩ như vậy, Trọng Thần nhìn về phía Phương Văn, trong ánh mắt cũng tăng vài phần phẫn nộ.

"Nhìn nhìn, nhìn cái gì vậy?"

Bị Trọng Thần nhìn, trong lòng bốc lửa, Phương Văn đi đến hung hăng tát hắn một bạt tai, sau đó lại ngại dơ bẩn lấy ra khăn tay lau lau tay.

"Người đàn bà điên."

"Mày..."

Phương Văn tức giận lại giương tay lên, Lăng Tịch ở một bên hô to.

"Đừng đánh cậu ấy."

"Sao, đau lòng?"

Nghe được giọng Lăng Tịch, Phương Văn hít một hơi, sau đó xoay người nhìn về phía Lăng Tịch, trêu tức nói:

"Như thế nào, bất quá là đánh tình nhân của anh một cái, anh liền đau lòng? Hay là anh muốn chịu thay hắn?"

"Phương Văn, mục tiêu của cô là tôi, thả cậu ấy ra. Cậu ấy là người không liên quan."

Bây giờ Phương Văn muốn gây phiền toái, Trọng Thần bị liên lụy, mới bị mang đến nơi này. Cũng không biết Phương Văn muốn làm những thứ gì. Hiện giờ chỉ hy vọng Phương Văn có thể thả Trọng Thần, như vậy trong lòng cũng tốt hơn một chút. Đương nhiên, nếu Trọng Thần có thể đi cầu cứu, tìm người tới cứu, càng tốt hơn.

"Thả hắn? Ha ha, tôi vì sao phải thả hắn? Anh cho anh là ai? Bảo tôi thả người ? Cầu xin tôi đi, nói không chừng tôi hảo tâm thả hắn."

"Cầu xin cô thả cậu ấy."

"Chậc chậc, thật khó tin. Anh sẽ vì người này mà van cầu tôi. Cho tôi ngốc đi thả hắn? Để cho hắn đi tìm người tới cứu anh? Nằm mơ."

"Vậy cô đến tột cùng muốn thế nào?"

"Tôi..."

Ngay khi Phương Văn muốn tiếp tục nói, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Nghe được tiếng chuông điện thoại, Phương Văn vẻ mặt biến đổi, sau đó tìm khăn nhét vào miệng Lăng Tịch cùng Trọng Thần, rồi mới tiếp điện thoại.

Đi nghe xong điện thoại xong, Phương Văn nghiêm mặt đi đến, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ vài lần. Phương Văn lại đi ra ngoài, dặn dò mấy người kia trông coi Lăng Tịch và Trọng Thần cẩn thận, đừng để cho bọn họ chạy, liền đi ngay.

Không biết Phương Văn sẽ làm những thứ gì, nhưng ánh mắt Phương Văn lạnh như băng, Lăng Tịch có một loại dự cảm bất an.

Phương Văn có thể đi một chuyến, lúc sau trở về xử lý cả hai? Đến lúc đó, chỉ sợ có điều không tốt xảy ra.

Vừa rồi khi cửa sắt mở ra, Lăng Tịch nhìn thấy bên ngoài là một mảnh hoang dã. Có những phế liệu chất đống, không có những thứ khác, bóng người càng là không có.

Lăng Tịch lại thử giật giật dây trói. Nhưng theo động tác kéo, dây càng hãm sâu vào cổ tay làm cho càng đau hơn. Đánh giá cổ tay đã bị thương, nên Lăng Tịch không dám lộn xộn nữa.

"Nè! Mày vừa rồi làm cái gì? Muốn chạy trốn?

"Không có, chính là buộc lâu không thoải mái, tôi cử động một chút."

"Hừ! Đừng có lừa tao."

Tên du côn lạnh lùng quét mắt nhìn Lăng Tịch. Nghĩ đến dây trói cột thật sự chắc chắn, muốn giãy cũng giãy không ra, hắn liền yên tâm trở lại ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chơi bài với các anh em.

Lăng Tịch thoáng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, Lăng Tịch lại bắt gặp Trọng Thần đang nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, sau đó quay mặt đi.

Trọng Thần hắn...!

Lăng Tịch thở dài, gọi Trọng Thần một tiếng.

"Trọng Thần, mặt của cậu... còn đau phải không?"

"Không đau."

Nghe được Lăng Tịch thân thiết hỏi, Trọng Thần lắc đầu, tỏ vẻ không đau.

"Thật xin lỗi, liên lụy cậu."

"Đừng nói như vậy, anh cũng không muốn, đều là do người đàn bà điên kia gây ra."

Hắn chưa thấy qua người điên như vậy. Xem cách ăn mặc là người giàu sang quyền quý, mà cách nói chuyện lại chanh chua, rất khó nghe. Cách người đó nhìn chằm chằm Lăng Tịch với cặp mắt thâm độc làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.

"Lăng Tịch, anh... anh cùng người đó... Là quan hệ như thế nào?"

"Đó là mợ của Lăng Duệ."

Lăng Tịch nói sơ qua về mối liên hệ của mình với Lăng gia cho Trọng Thần nghe.

"Vừa rồi... vừa rồi chuyện đó là sự thật sao?"

Lúc trước không cùng Trọng Thần nói qua, nhưng hiện tại Trọng Thần hỏi, cũng không muốn lừa gạt hắn...

Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch không biết nên nói sao cho tốt.

"Anh cùng người chồng... Đúng là cái loại quan hệ đó sao?"

"Đúng vậy."

Lăng Tịch không rõ vì cái gì Trọng Thần vẫn dây dưa vấn đề này, nhưng cũng không muốn lừa dối Trọng Thần, liền trả lời hắn.

Nghe được một câu vô cùng đơn giản, Trọng Thần đầu cũng dần dần cúi thấp xuống.

Nếu sớm biết chuyện này, vậy hắn sẽ cật lực theo đuổi, cho tới khi Lăng Tịch đáp ứng mới thôi. Nhưng hiện tại đã trễ, mặc dù nghe được tin tức này, hắn cũng chỉ có thể âm thầm bóp cổ tay mình mà thôi.

"Bất quá tôi cùng hắn đã sớm kết thúc ở rất nhiều năm trước. Chỉ có Phương Văn không nghĩ như vậy. Tôi cũng đã giải thích vài lần, cô ta vẫn cho rằng tôi cùng chồng cô ta còn liên lạc."

Trọng Thần ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tịch, đôi mắt ảm đạm cũng dần hiện ra một chút ánh sáng.

"Trọng Thần, cậu có khinh thường tôi không?"

Không có do dự, Trọng Thần đáp:

"Sẽ không, sao lại thế."

"Cám ơn. Tôi..."

"Các người ồn ào cái gì vậy? Câm miệng đi!"

Đại ca đánh một lá bài cầm trong tay, sau đó hướng tới bên này rống.

"Còn khí lực như vậy, chắc là không cần ăn cơm đâu nhỉ? Tam Tử, một lát chỉ cho bọn hắn nước, không được cho cơm."

"Dạ, đại ca."

Hai người kia thật là xui xẻo, chọc giận lúc đại ca thua bài. Đã bị trói một ngày, nước cũng chưa uống qua, hiện tại đại ca lại lên tiếng, vậy cơm xem như không!

Tam Tử đem ý tứ thương hại của mình giấu đi. Dù sao họ sống chết không liên quan hắn, lệnh của đại ca là trên hết.

Thấy Lăng Tịch cúi đầu không có mở miệng, Trọng Thần cũng bảo trì trầm mặc, bất quá ánh mắt tức giận hướng về phía mấy người bắt cóc.

Cũng không lâu lắm, cơm được mua về, phân phát cho mọi người. Tam Tử nhìn trên bàn, phát hiện dư hai phần cơm, liền kỳ quái hỏi:

"Hổ Tử, sao mua dư hai phần?"

"Cho hai người kia."

Tam Tử nhắt lại điều đại ca đã nói. Nhưng Hổ Tử cho rằng nếu hai người họ xảy ra chuyện, người đàn bà kia trở lại sẽ khó giao phó. Đại ca thấy hợp lý, lệnh hắn cùng Tam Tử cho hai người ăn cơm.

Hổ Tử cho Lăng Tịch ăn cơm, động tác từ tốn nhẹ nhàng. Đợi Lăng Tịch nuốt xong mới đút miếng tiếp theo. Còn Trọng Thần không được đãi ngộ tốt như vậy. Tam Tử như nhét cơm vào ống, mặc kệ Trọng Thần có ăn được hay không, nghẹn cũng mặc.

Tam Tử nhét hết hộp cơm cho Trọng Thần, bất mãn lên tiếng.

"Nè Hổ Tử, hắn là con tin, tùy tiện đi cần gì chăm kỹ như vậy?"

"Được rồi, tao biết, mày đi ăn trước, tao xong sẽ tới."

Không để ý đến lời Tam Tử, hắn cho Lăng Tịch ăn xong lại cho uống mấy ngụm nước, thu dọn mới xoay người rời đi. Lăng Tịch từ phía sau nói lời cảm ơn.

"Lăng Tịch, anh cảm ơn cái gì?!"

"Không có gì."

Lăng Tịch hướng Trọng Thần cười cười, không có giải thích.

"Anh đó, tâm địa tốt quá, mới bị người ta ức hiếp."

Trọng Thần thì thầm, Lăng Tịch không có nghe thấy.

Không đợi bọn họ tiêu hóa hết thức ăn. Tên cầm đầu đám du côn đi tới chỗ Lăng Tịch cùng Trọng Thần, trên tay của hắn cầm một khối khăn màu trắng.

Rõ ràng là có thuốc mê. Hắn hiện tại lại lấy ra nữa, là muốn làm cái gì?

"Các người muốn làm cái gì?"

Nhìn thấy Lăng Tịch bắt đầu hôn mê, Trọng Thần ở bên kia sốt ruột thét lên.

"Đừng vội, lập tức liền đến phiên mày."

Hắn đi đến bên cạnh Trọng Thần lập lại động tác vừa rồi. Rất nhanh, Trọng Thần cũng hôn mê.

"Đại ca, như vậy... Như vậy được chứ? Người phụ nữ kia muốn chúng ta giám sát chặt chẽ hai người này, đừng để bọn họ chạy mất."

"Đồ ăn hại!"

Tam Tử mới vừa mở miệng, đã bị đánh thật mạnh vào đầu.

"Mày quản nhiều như vậy làm gì? Tao đi tìm chỗ vui chơi còn muốn ngắt lời? Mày đã thích ở trong này trông coi, vậy liền ở lại canh giữ đi. Đừng để cho hai người kia chạy. Các anh em, chúng ta đi, đừng để ý tới tên ngốc này."

Mọi người cười vang rồi bỏ đi. Tam Tử biết là mình sai rồi, đành phải kéo ghế ngồi ở cạnh cửa. Hắn ngồi chơi điện thoại để giết thời gian. Qua một hồi,  thấy mệt mỏi, hắn liền ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu trong mơ màng, hắn cảm giác được một người cúi xuống nhìn hắn. Tam Tử ngẩng đầu, định gọi "đại ca". Nhưng người này, rõ ràng là... là..

"Thiếu gia, ngài sao đến đây?"

Thiếu gia lần này lại đây, không phải tìm bọn họ gây phiền toái gì chứ?

Nghĩ như vậy, Tam Tử bắt đầu trở nên cứng ngắc.

"Mày khẩn trương như vậy làm gì? Tao cũng sẽ không ăn thịt người. Nghe nói bọn mày làm ăn với con gái Phương gia."

"Thiếu gia, đây... đây là ngài nghe ai nói vậy?"

Hắn là nhân vật nhỏ bé, chưa bao giờ được nói chuyện trực tiếp nhân vật lớn như thiếu gia. Bình thường chỉ thấy loáng thoáng thiếu gia từ xa, đối mặt thế này tất nhiên sẽ có loại tâm lý sợ hãi. Hơn nữa nghe đại ca nói, thiếu gia tính tình không hề tốt, một khi phát điên, thủ hạ đều phải khiếp sợ.

"Mày không cần biết tao nghe ai nói? Tao chỉ hỏi mày, có hay không có?"

"Dạ, có. Ngay bên trong, em dẫn ngài đi vào nhìn."

Nhìn thấy hai người bị trói, thiếu gia cao mày, trong giọng nói cũng để lộ ra chút tức giận.

"Bọn họ là làm sao vậy?"

"Dạ là... đại ca sợ bọn họ chạy trốn, liền cho bọn họ ngửi thuốc mê."

Tam Tử run run, sợ hãi giải thích. Thấy thiếu gia nhíu mày, hắn lại nói.

"Muốn... Muốn em làm gì hay không ạ?"

"Không cần. Mày đem chuyện này nói cùng tao nghe một lần. Nếu giấu giếm một câu, liền tự lo liệu."

"Dạ vâng."

Tam Tử đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói một lần. Chờ hắn nói xong, thiếu gia lâm vào trầm tư. Hắn cũng không lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu đứng ở một bên, chờ thiếu gia sai bảo.

"Người đàn bà kia khi nào thì lại đây?"

"Không rõ lắm. Bất quá đại ca nói, không chừng hôm nay còn có thể lại đây. Cho dù hôm nay không đến, ngày mai cũng nhất định sẽ đến."

"Vậy sao? Tao nhớ rõ phòng bên kia có giường, mày có chìa khóa không?"

"Có, em đưa ngài đi. Thiếu gia, ngài là muốn nghỉ ngơi sao? Nơi này chăn nệm đều cũ rích, ngài muốn mua mới không?"

"Không cần, tao ở một lát là được rồi. Người đàn bà kia đến đây, nhớ rõ báo cho tao một tiếng. Khi đại ca mày trở về, đừng nói tao ở trong này, nên làm sao vẫn là làm như thế đi. Hiểu chưa? Đi ra ngoài đi."

Thương Huyền cũng chỉ là đến tuần tra phân hội. Kết quả điều tra, phát giác có vụ bắt cóc người. Hắn liền để ý, cho thuộc hạ cẩn thận theo dõi rồi miêu tả nhân dạng người bị bắt cóc.

Không phải muốn trốn sao? Bây giờ còn không phải nằm ở trong tay của hắn. Lần này hắn muốn nhìn xem còn trốn thoát bàn tay của hắn hay không.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định đợi xem kịch hay. Thương Huyền vẻ mặt đắc ý ngồi trong phòng chờ đợi.

Ở bên ngoài đám anh em của Tam Tử đã trở về. Một đám người bộ dáng vui vẻ, Tam Tử lo lắng nhìn hướng phòng nhỏ có Thương Huyền. Thấy bên trong không có động tĩnh, hắn mới thoáng yên tâm.

Có lẽ đã thắng lớn nên đại ca vui vẻ rút tiền đưa cho Tam Tử, nói là phần thưởng. Bọn họ lại bày ra bàn chơi bài.

Qua một hồi lâu, cánh cửa chậm rãi mở ra. Tam Tử thấy rõ ở cửa lại là người phụ nữ kia. Lần này cô ta dẫn theo một người khác, người kia trên tay cầm một cái roi da.

"Không phải bảo các người trông coi hai người kia sao? Các người lại ở đây chơi bài? Nếu người chạy trốn mất thì làm sao?"

"Trói chặt như vậy sao chạy trốn được."

Nếu không vì tiền, hắn đã sớm đá người đàn bà này ra bên ngoài. Nghĩ đến mới nhận một nửa tiền, hắn nhẹ nhàng hỏi:

"Người chúng tôi giúp cô bắt rồi, không biết khi nào có một nửa tiền còn lại?"

"Gấp cái gì, đến lúc đó không thiếu các ngươi đâu."

Phương Văn chán ghét liếc mắt nhìn đám du côn một cái, sau đó đi tới chỗ Lăng Tịch.

"Hắn bị làm sao vậy?"

"Thuốc mê mà thôi, đợi chút tỉnh liền."

Phương Văn căm giận, cũng không tiện giáo huấn bọn chúng, chỉ có thể nhịn xuống, ngồi chờ đợi.

Đợi một hồi lâu, Lăng Tịch không có tỉnh, Phương Văn có chút thiếu kiên nhẫn đứng lên, muốn đến hỏi đám người kia có cách gì hay không.

Chợt có tiếng mở cửa. Phương Văn ngừng bước, mà mấy người đang chơi bài cũng nhìn về phía cửa.

Chương 65: Đổ máu

Xuất hiện tại cửa là Lăng Khả Hinh.

Đã bị theo dõi!

Không biết chị ta/cô ta lại đây là muốn làm cái gì?

Hai người phụ nữ đang đánh giá lẫn nhau.

Khi Lăng Khả Hinh muốn nhìn vào bên trong kho hàng, Phương Văn dùng thân mình ngăn trở tầm mắt Lăng Khả Hinh. Nếu bị Lăng Khả Hinh phát hiện Lăng Tịch, nói không chừng sẽ ngăn chặn việc này. Cho nên, phải mau nghĩ biện pháp làm cho Lăng Khả Hinh trở về.

Nhìn chằm chằm Phương Văn trong chốc lát, Lăng Khả Hinh lại nhón chân nhìn xuyên qua Phương Văn, muốn nhìn xem cô ta đang che giấu cái gì.

Kia rõ ràng là...

Bị chị ta phát hiện rồi sao?

"Khả... Khả Hinh. Chị... chị sao lại tới đây được? Chị..."

"Em chớ khẩn trương. Thấy em thần thần bí bí, lại không chịu nói là muốn đi đâu, sợ em xảy ra chuyện gì, chị mới đi theo đến đây."

"Là như vậy à."

Phương Văn chần chờ, sau đó hướng Lăng Khả Hinh yêu cầu:

"Khả Hinh, em... có chút việc phải làm. Chị... có thể đi về trước hay không."

"Hả? Em có việc gì phải làm? Có cần chị giúp không."

Nhìn thấy Phương Văn lại một lần nữa căng thẳng, Lăng Khả Hinh cười nói:

"Em cũng biết, chị hiện tại đanh rảnh rỗi, trở về cũng không biết làm gì, hay là chị giúp em được không?"

"Em..."

Thấy Phương Văn không chịu trả lời, Lăng Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nói.

"Có lẽ nên hỏi em muốn làm gì Lăng Tịch?"

Phương Văn không khỏi cười khổ một tiếng.

"Khả Hinh, chị đến cản trở?"

Nói xong, Phương Văn đưa tay vẫy gọi người phía sau. Được Phương Văn chỉ thị, một người đã đi tới.

"Sao, muốn trói chị lại?"

"Em... không có ý này."

"Vậy sao? Yên tâm, chị không nghĩ tới cản trở gì em đâu."

Lăng Khả Hinh mỉm cười, nói một câu làm cho Phương Văn yên tâm. Với Phương Văn, Lăng Khả Hinh là người tốt nhất trong Lăng gia.

"Chị có thể ở lại được không?"

"Được."

Lăng Khả Hinh thấy bên cạnh Phương Văn có một người. Vốn muốn tránh đi, nhưng nhìn nhìn, phát giác là thuộc hạ thân tính của Phương Văn, liền thôi.

"Khả Hinh, có lời gì muốn nói sao?"

Phương Văn kéo cánh tay Lăng Khả Hinh hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là có chút sự việc. Coi như chúng ta đều là người Lăng gia, không nên cho người ngoài nghe được, miễn cho phá hủy thanh danh Lăng gia."

Phương Văn dẫn Lăng Khả Hinh đi đến trước mặt Lăng Tịch, sau đó chủ động đem chuyện đã xảy ra nói cho Lăng Khả Hinh nghe.

Thấy Lăng Khả Hinh cũng không có gì không ổn, Phương Văn hơi chút yên tâm, sau đó buông tay Lăng Khả Hinh ra. Phương Văn tiến lên vỗ vỗ mặt Lăng Tịch với lực đạo không nhẹ, nhưng không có hiệu quả. Lăng Tịch không có tỉnh.

"Hắn làm sao vậy. Còn người kia là ai?"

"Hắn bảo vệ Lăng Tịch, là một phế vật miệng rất thối. Có lẽ là tình nhân mới cũng không chừng?"

"Đúng vậy sao? Đúng rồi, em muốn đối phó hắn như thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra, bất quá sẽ không cho hắn lại xuất hiện trước mặt Gia An."

"Sao, muốn cho hắn chết à?"

Lăng Khả Hinh bắn đạn ngón tay, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Phương Văn nghĩ nghĩ.

Cho biến mất khỏi thế giới này? Cũng không tệ.

Lăng Khả Hinh thấy Lăng Tịch chướng mắt lâu lắm rồi. Nếu Phương Văn có thể giải quyết cái tên đáng ghét này, đúng là một chuyện đáng chúc mừng.

Lúc Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn nói chuyện, mi mắt Lăng Tịch run run. Vốn tưởng rằng nghe được Phương Văn muốn giết chết mình, Lăng Tịch sẽ lộ ra sợ hãi. Nhưng giờ phút này Lăng Tịch chỉ tỏ vẻ đau đớn vì bị thương trên người, làm cho Lăng Khả Hinh rất thất vọng.

"Tỉnh lại khi nào? Sao không lên tiếng? Đã nghe được những thứ gì?"

Phương Văn hỏi, Lăng Tịch như trước không trả lời, chỉ nhìn Lăng Khả Hinh. Phương Văn nổi giận, không có nghĩ nhiều, đã kêu thuộc hạ đưa cái roi da tới.

"Tôi nói chuyện mà không nhìn tôi."

Giờ phút này Phương Văn hoàn toàn đã không còn giữ hình tượng dịu dàng. Không chỉ có mắng chửi khó nghe, ánh mắt ác độc, làm cho người ta nhìn thấy lòng sợ hãi.

"Vù!"

Roi da quất xuống. Phương Văn quất roi, áo Lăng Tịch xuất hiện một cái vết rách, máu cũng chảy ra.

"Đê tiện."

Phương Văn căm giận hét lên, sau đó vứt roi da trên tay, cúi đầu nhìn bàn tay mình. Lòng bàn tay có chút hồng, có cảm giác đau. Phương Văn nhìn Lăng Tịch bằng đôi mắt giống như là muốn phun ra lửa.

"Sao thế? Tay bị thương rồi à?"

Lăng Khả Hinh đi đến nâng tay Phương Văn lên nhìn.

"Không nghiêm trọng, trở về bôi thuốc mỡ, hai ngày thì tốt rồi."

"Vâng, cám ơn."

Phương Văn rút tay về, ngồi ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tịch.

"Hả? Đã đổ máu rồi."

Lăng Khả Hinh đem tầm mắt chuyển dời đến người Lăng Tịch, khoa trương hô lên một tiếng.

Lăng Tịch vậy mà không có kêu rên hay xin tha, làm cho Lăng Khả Hinh cảm thấy rất bất mãn. HunhHn786

"Đánh một cái xem ra chưa đủ. Như vậy đi, tôi lại cho thêm một cái, được không?"

Lăng Khả Hinh nhặt roi trên mặt đất lên. Hướng về Lăng Tịch đi vài bước, cười hỏi ý kiến.

"Khả Hinh, cô....."

Nhìn thấy Lăng Khả Hinh xuất hiện, còn tưởng rằng cho dù Lăng Khả Hinh không cứu mình, cũng sẽ không hại mình. Hiện tại xem ra sai lầm rồi. Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn giống nhau, đều hận và muốn tra tấn mình!

Lăng Tịch lòng thầm nghĩ như vậy.

"Sao, không thích à? Ba roi thì thế nào?"

Trọng Thần cũng tỉnh lại, đầu tiên là nhìn Lăng Khả Hinh trên tay nắm roi. Hắn đang lo lắng cho Lăng Tịch. Khi nhìn thấy trên người Lăng Tịch đã có lằn roi, Trọng Thần biến sắc, giận dữ hét:

"Bà điên kia! Ngậm miệng chó của mình lại. Hai người bà điên mau cút đi!"

Tim của hắn rất đau. Hắn hận tại sao mình không sớm tỉnh lại, càng hận chính mình bị trói không thể động. Thấy Lăng Tịch bị đối đãi như vậy, hắn lại không thể giúp, hắn cảm thấy chính mình quá uất ức.

"Nơi này mày có thể nói sao?"

Lăng Khả Hinh vừa dứt lời, đã giơ cái roi lên hướng về phía Trọng Thần quất xuống.

"Khả Hinh, dừng tay!"

Đợi Lăng Tịch phản ứng, Trọng Thần đã trúng một roi. Nhìn Trọng Thần cắn chặc môi cũng không chịu phát ra một tiếng, lòng Lăng Tịch rất áy náy. Nhìn Trọng Thần một cái, sau đó Lăng Tịch hướng về Lăng Khả Hinh nói:

"Cô có cái gì không hài lòng cứ việc hướng về phía tôi, không nên thương tổn đến người khác. Cậu ấy chính do tôi liên lụy mới bị bắt tới đây, không nên bị đối xử như vậy."

"Anh có tư cách gì yêu cầu tôi? Hắn là tình nhân mới của anh sao hả? Ánh mắt của anh càng ngày càng kém nhỉ? Có phải không có Gia An liền tìm người khác đến thỏa mãn nhu cầu? Đúng là quá đói khát tìm đại một tên để ăn."

"Nếu cô châm chọc tôi mà cảm thấy được thoải mái, vậy cứ tiếp tục nói đi. Tôi chỉ hy vọng cô không nên tổn thương người vô tội."

"Không muốn tôi tổn thương hắn? Ý là đến tổn thương anh?"

Lăng Khả Hinh dùng tay cầm roi da nâng cằm Lăng Tịch lên nói.

"Anh đối với hắn thật là tốt. Nếu trước kia cũng đối với tôi như vậy, nói không chừng tôi sẽ không chán ghét anh."

Cảm giác được đau đớn ở tay đã giảm, Phương Văn đi đến bên cạnh Lăng Khả Hinh nói.

"Khả Hinh, cùng đồ phế vật nói cái gì. Đưa roi đây, em muốn đánh cho hả giận."

"Đừng nóng vội, chị muốn cùng hắn nói chuyện, chờ chị nói xong đi."

"Vậy... Được rồi, nói mau đi."

"Lăng Tịch, anh cũng biết tôi chán ghét anh? Nhìn thấy anh liền hận không thể xé rách mặt của anh. Xem còn cười được không, làm sao đi dụ dỗ người khác."

"Mụ điên..."

Trọng Thần muốn mắng, lại bị Phương Văn nhặt khối khăn trên mặt đất nhét vào miệng. Lăng Khả Hinh tiếp tục nói.

"Lần đầu thấy, tôi liền chán ghét anh. Rõ ràng Gia An là em của tôi, lại luôn nghe lời của anh. Vì anh vừa xuất hiện, hắn cũng chỉ cố đi theo anh. Còn có ba tôi, tuy rằng không nói rõ, nhưng tôi nhìn ra được, ông ấy rất thích anh. Cho dù anh dụ dỗ con trai ông ấy, cũng chỉ là đem anh đuổi đi, mà không làm cái gì khác. Mà ngay cả Tần Nguyệt, bạn thân nhất của tôi, không biết tại sau cũng mê muội anh, còn sinh con cho anh. Các người có độc ác quá không? Biết tôi cùng anh kết hôn, Tần Nguyệt lại để có con, lại còn muốn xin ba tôi gả cho anh. Tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt anh đã cảm thấy buồn nôn...."

"Cô... Làm sao cô biết việc của Tần Nguyệt..."

Chuyện này là khi Tần Tường xuất hiện Lăng Tịch mới biết được. Làm sao Lăng Khả Hinh biết chuyện này, Lăng Tịch không thể hiểu.

"Sao không biết? Đừng tưởng rằng Tần Nguyệt biến mất, tôi không biết chuyện này. Anh không biết, chúng ta kết hôn không bao lâu, tôi thu được một phong thơ. Là Tần Nguyệt gửi cho anh, nói là đã sinh con cho anh. À, đúng rồi, cô ta đã nói mình bệnh nan y, sống không được bao lâu, nói địa chỉ  viện mồ côi để anh tìm đón con các người về."

Sao lại... tại sao có thể như vậy?

Tần Nguyệt sở dĩ đem Tần Tường để tại viện mồ côi là có nguyên nhân sao. Tần Nguyệt bệnh nan y? Sao cái gì mình cũng không biết? Vậy Tần Tường chẳng phải là trách lầm Tần Nguyệt? Tần Nguyệt có viết thư, vì sao lại rơi vào tay Lăng Khả Hinh?

Nếu... Nếu lúc ấy nhận được thư, vậy đã có thể đi đem Tần Tường đón trở về. Tần Tường cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy. Quan hệ cha con bọn họ cũng sẽ không vặn vẹo giống như bây giờ.

"Vì... Vì sao lúc trước không nói cho tôi chuyện này?"

Lăng Tịch thống khổ nhắm mắt lại, có chút kích động chất vấn Lăng Khả Hinh.

"Nói cho anh biết? Tại sao phải nói cho anh biết? Nếu thời điểm đó nói cho anh biết, tôi hiện tại làm sao có thể nhìn thấy anh khổ sở? Biết mình có con lại ở trong viện mồ côi rất khó chịu đi? Ai kêu lúc trước anh chỉ lo cùng Gia An đi ra ngoài mướn phòng, bằng không lá thư cũng sẽ không bị tôi thu được."

Nhìn Lăng Tịch thần sắc thống khổ, Lăng Khả Hinh cảm thấy toàn thân hưng phấn.

"Đồ đê tiện."

Lăng Khả Hinh lần nữa nhắc tới Gia An cùng Lăng Tịch, làm cho tâm lý Phương Văn một lần nữa sôi trào.

Tên đàn ông này có cái gì tốt, dựa vào cái gì khiến cho nhiều người như vậy vây quanh hắn? Không phải do mặt bộ đẹp sao? Đúng! Mặt! Nếu làm hỏng mặt hắn, Gia An sẽ không thèm liếc hắn một cái?

Với ý niệm trong đầu, Phương Văn cười thành tiếng, sau đó quét mắt vòng quanh tìm kiếm. Phương Văn chạy tới nhặt một miếng sắt lá nắm trong tay, đi tới gần Lăng Tịch.

Nhìn động tác Phương Văn, Lăng Tịch trợn tròn mắt. Trọng Thần thì giãy dụa một cái, muốn tháo dây thừng đi cứu người. Lăng Khả Hinh lui ra phía sau vài bước ngồi ở trên ghế, cười lạnh nhìn tình huống trước mắt.

"Đồ đê tiện, đều là mày bức tao. Chờ mày không còn khuôn mặt đẹp, tao xem làm sao đi dụ dỗ người khác."

Vẻ mặt Phương Văn vặn vẹo, nắm chặt miếng sắt, khiến tay bị cắt đứt. Một dòng máu chảy xuống dọc theo cổ tay, nhưng giờ phút này bị ý niệm điên cuồng trong đầu dẫn dắt nên cô ta không có cảm thấy đau đớn.

"Đê tiện, đi tìm chết đi!"

Phương Văn giơ tay lên, hướng tới mặt Lăng Tịch bổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro