7: Lạc Phi +8: Có thể nhìn thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Lạc Phi trở về

"Tiểu Hàn, sao không ngoan ngoãn ăn cơm?"

Lăng Tịch nhìn xuống Bạch Tiểu Hàn chôn ở trước ngực mình hỏi.

"Ba không có ở đây, Tiểu Hàn không muốn ăn."

Bạch Tiểu Hàn nhích tới nhích lui trong lòng Lăng Tịch sau đó tìm tư thế thoải mái dựa vào. Hắn lo lắng ba Tịch sẽ bỏ hắn, không cần hắn.

"Vậy hiện tại cùng ba đi ăn cơm được không?"

Lăng Tịch nhẹ nhàng chậm rãi sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, đáy mắt nổi lên dao động rất nhỏ.

Đột nhiên phát giác Bạch Tiểu Hàn quá mức ỷ lại mình. Vì cái gì Bạch Tiểu Hàn luôn lo lắng sẽ bị bỏ lại? Hay là có liên quan việc đã trải qua trước đây?!

Lăng Tịch cùng với mẹ Bạch Tiểu Hàn quen biết chín năm, Bạch Tiểu Hàn vẫn không thay đổi, vẫn không thông minh, nhưng rất biết nghe lời. Lăng Tịch sở dĩ lấy mẹ Bạch Tiểu Hàn ngoài việc vì cảm ơn người phụ nữ tốt bụng đã cưu mang mình, đồng thời cũng là vì Bạch Tiểu Hàn.

Đã qua nhiều năm, Bạch Tiểu Hàn vẫn ngây ngô nhưng thân mình đang không ngừng cao lên, cũng cường tráng không ít. Gương mặt trắng nõn có điểm ngây ngô, nhìn rất đáng yêu. Nếu Bạch Tiểu Hàn là chàng trai bình thường, ở vào tuổi này, sẽ có rất nhiều con gái yêu thích.

"Dạ."

Lúc Lăng Tịch trầm tư, Bạch Tiểu Hàn thong thả gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt lóe sáng nhìn Lăng Tịch.

"Ba, con không cần chuyển trường ."

"Hả? Vì sao?"

"Chuyển trường cần tiền."

Bạch Tiểu Hàn nhận đũa Lăng Tịch đưa cho, gắp đùi gà để vào bát Lăng Tịch.

"Ba làm rất vất vả, Tiểu Hàn không muốn trở thành gánh nặng."

Trọng Thần đã cùng hắn nói chuyện, rằng ba Tịch đang đi việc làm rất vất vả. Còn nữa, đổi trường học rất phiền toái, không chỉ là thủ tục, còn phải tốn rất nhiều tiền. Hắn không muốn ba Tịch mệt như vậy HunhHn786.

"Tiểu Hàn ngoan."

Lăng Tịch mím môi, ngồi xuống cùng Bạch Tiểu Hàn ăn cơm. Trong quá trình ăn cơm, Lăng Tịch im lặng nghe Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, ngẫu nhiên gật đầu đáp lại vài tiếng. Có lẽ Bạch Tiểu Hàn không thông minh, nhưng lại có một tâm hồn trong sáng, có thể nhận thấy được vui sướng hoặc là đau thương. Bọn họ có tình cha con rất sâu, rất sâu.

Lăng Tịch nhịn không được hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này gặp Tần Tường. Đôi mắt tà mị kia cũng rất nhanh xẹt qua tâm trí Lăng Tịch. Từng việc làm, lời nói của Tần Tường cũng hiện lên. Đó là con ruột lại đem cha trở thành đối tượng phát tiết. Mà Bạch Tiểu Hàn chỉ là con riêng, lại luôn săn sóc, mang lại rất nhiều ấm áp. Đem hai đứa con so sánh, làm cho Lăng Tịch cười khổ.

Nghiệp chướng!

Nếu không bởi vì cái buổi tối say rượu kia, sẽ không có sai lầm lớn như vậy, sẽ không phát sinh quan hệ, càng không khiến Tần Nguyệt sinh con. Lăng Tịch từng bị Tần Nguyệt thuyết phục, mềm lòng đồng ý, thế nhưng lại không thể làm gì vì thân bất do kỷ. Chờ khi muốn đi tìm mẹ con Tần Nguyệt đã không thấy bọn họ, chuyện này làm cho Lăng Tịch luôn canh cánh trong lòng.

Có cảm giác Tần Tường rất hận người cha ruột này, đồng thời đối với Tần Nguyệt cũng không có tình cảm gì. Không biết trong những năm qua Tần Tường sống như thế nào, gặp phải cái gì. Nhưng có thể khẳng định chính là không tốt.

"Ba, đang suy nghĩ gì?"

"Hả? Không có việc gì, ăn cơm đi."

Lăng Tịch nhẹ nhàng cười với Bạch Tiểu Hàn, sau đó cúi đầu ăn, đáy mắt gợn sóng.

Sau khi ăn cơm, dọn dẹp xong, Lăng Tịch mới cùng Bạch Tiểu Hàn đi ngủ. Có lẽ bởi vì trải qua một ngày mỏi mệt, mới vừa lên giường, Bạch Tiểu Hàn liền dính lấy người, tay rất tự nhiên khoác lên thắt lưng Lăng Tịch.

Trong bóng đêm, Lăng Tịch cảm giác được có cái gì đang không ngừng hướng tới gần, theo sau, một vật thể ấm áp dừng ở bên môi.

Đầu tiên là khẽ chạm khóe môi, sau đó lại chuyển qua cánh môi cẩn thận cọ cọ vài cái. Lăng Tịch vừa định đem Bạch Tiểu Hàn đẩy ra, hắn lại vươn đầu lưỡi nóng chậm rãi liếm cánh môi, tiến lên ngậm môi dưới, cũng cẩn thận hướng bên trong, âm thanh liếm mút phát ra rõ ràng.

Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn dùng đầu lưỡi đẩy cánh môi, cũng ý đồ cạy hàm răng để đưa lưỡi vào trong miệng, Lăng Tịch giật mình, đẩy hắn ra.

Cơ hồ Bạch Tiểu Hàn áp cả thân mình lên Lăng Tịch. Có lẽ Bạch Tiểu Hàn khiếp đảm khi bị phát hiện, sau đó lăn sang bên cạnh đem thân thể cuộn tròn lại.

"Tiểu Hàn, con vừa rồi làm gì? !"

"Hôn... Hôn nhẹ. Ba thật lâu không cho con hôn nhẹ."

Nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Hàn, lòng Lăng Tịch mền nhũn, cũng có chút bất đắc dĩ.

"Tiểu Hàn, con đã lớn, không thể muốn hôn thì hôn."

"Tại sao..."

Tiểu Hàn khó xử cắn cắn môi, có vẻ không hiểu.

"Chú Trọng nói, chỉ với người mình thích mới có thể hôn. Con thích ba, cho nên mới muốn hôn."

Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn nói không đầu không đuôi, nhưng Lăng Tịch vẫn hiểu rõ vì sao lại thế này. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn chỉ là muốn biểu đạt hắn thích ba, sắc mặt Lăng Tịch hơi chút dịu lại, giọng cũng nhẹ vài phần.

"Lần sau đừng như vậy, ngủ đi."

"Dạ, ba ngủ ngon."

Sợ lại làm cho ba giận, Bạch Tiểu Hàn thật cẩn thận chậm rãi khép lại mi mắt. Lần này, hắn cũng không dám ôm lấy ba Tịch, ngoan ngoãn cuộn mình bên mép giường, cũng không nhúc nhích.

Lăng Tịch nghĩ phải tìm Trọng Thần tâm sự, miễn cho Trọng Thần lại dạy Bạch Tiểu Hàn tư tưởng xấu.

Ngày hôm sau, đợi Bạch Tiểu Hàn ăn xong bữa sáng đi đến trường, Lăng Tịch đi hỏi Trọng Thần chuyện ngày hôm qua. Lúc mới bắt đầu Trọng Thần hoàn toàn không biết rõ Lăng Tịch nói cái gì. Lăng Tịch lặp lại mấy lời nói hôn nhẹ, Trọng Thần mới bừng tỉnh ngộ, cười tỏ vẻ trấn an Lăng Tịch chuyện Bạch Tiểu Hàn.

Khi bọn họ xem TV có cảnh hai người hôn nhau, Bạch Tiểu Hàn nhìn thật lâu, liền mặt đỏ hồng hỏi hắn. Hắn thuận miệng trả lời hai người kia thích lẫn nhau mới có thể làm việc đó.

Nguyên nhân là như vậy!

Biết được Trọng Thần chuẩn bị đi mở quán, suy xét đến Trọng Thần sẽ bề bộn nhiều việc, mà hiện tại mình lại không có chuyện gì làm, Lăng Tịch chủ động đưa ra ý muốn cùng hắn đi mở quán, thuận tiện ở một bên hỗ trợ. Trọng Thần rất vui đồng ý. Hắn rất thích ở cùng Lăng Tịch, cảm giác này rất thoải mái.

Có Lăng Tịch một bên hỗ trợ, rất nhanh, quán dọn xong. Nhìn qua Lăng Tịch bên cạnh, Trọng Thần dừng động tác trên tay, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, đáy lòng cũng ngọt.

"Đây, vừa rồi mới thu tiền."

Lăng Tịch đi đến bên cạnh Trọng Thần, đem mấy tờ tiền nhét vào tay Trọng Thần.

"Cậu bán hàng, tôi đi rửa chén."

"Đừng!"

Trọng Thần mau bắt lấy tay Lăng Tịch.

"Không cần phiền như vậy, dù sao bát còn đủ dùng, đợi tôi rảnh rồi sẽ đi rửa."

Lăng Tịch giúp hắn nhiều như vậy hắn đã rất cảm kích. Nếu lại cho Lăng Tịch đi rửa chén, hắn sẽ cảm thấy rất băn khoăn. Lăng Tịch lại đi làm tạp vụ sống, làm cho trên tay nổi lên vết chai, hắn cảm thấy có chút đau lòng, ý tưởng muốn chiếu cố tốt người này trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

"Vậy được rồi, khách đến, tôi đi tiếp đón."

Nhìn có khách hàng đi tới, Lăng Tịch dừng nói chuyện cùng Trọng Thần tiến lên nhiệt tình tiếp đón mấy người khách.

Thừa dịp nghỉ ngơi này, Lăng Tịch cùng Trọng Thần trò chuyện. Nghĩ đến Trọng Thần cũng đã 28 tuổi rồi, bên cạnh lại không có bạn gái, Lăng Tịch không khỏi có chút tò mò hỏi:

"Trọng Thần, sao chưa thấy qua bạn gái cậu? Trong nhà người lớn không hối thúc sao?"

Khi bằng Trọng Thần bây giờ, con Lăng Tịch đã mười tuổi. Lại một lần nữa nghĩ đến Tần Tường, ý cười trên mặt Lăng Tịch dần dần biến mất.

"Tôi hiện tại cái gì cũng không có, đâu có tư cách nghĩ việc đó."

Lăng Tịch hiểu, gật gật đầu, cũng không biết nói gì để trấn an cảm xúc rõ ràng thấp xuống của Trọng Thần, đành phải có chút xấu hổ hướng Trọng Thần cười cười.

"Lăng Tịch, anh cũng giúp tôi tới trưa, đi về trước đi. Nơi này một mình tôi làm được. Đợi Tiểu Hàn trở về, nếu không thấy được anh, phỏng chừng lại mất vui."

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, Trọng Thần không khỏi nhíu mày, do đó dời đi đề tài.

"À, ... Vậy được rồi, ngày mai tôi qua giúp tiếp."

Ngồi trên xe buýt về nhà, giữa đường qua một chỗ quen thuộc, Lăng Tịch như là nhớ tới cái gì, mau gọi xe dừng, vội vàng xuống xe.

Lăng Tịch đi tới một cô nhi viện, trong tay còn cầm vài cái túi, bên trong chứa hoa quả cùng bánh kẹo.

Lăng Tịch quen thuộc đi tới phòng viện trưởng, lễ phép gõ cửa phòng. Nghe bên trong đáp lại, Lăng Tịch mới đẩy cửa phòng ra đi vào.

"Lăng Tịch, con đã đến rồi."

Một người lớn tuổi đứng lên tiếp đón.

"Đến, ngồi. Gần đây nhiều việc sao? Không thấy được con."

"Dạ, có hơi bận."

Lăng Tịch đem gói to để trên bàn, cười nhạt nhìn người lớn tuổi trước mắt.

"Chú Trịnh, lâu như vậy không gặp, người vẫn giống như trước đây rất có tinh thần."

"Ai... già rồi, cũng không biết còn có thể chiếu cố những đứa trẻ bao lâu."

Chú Trịnh thoáng cảm thán, sau đó tự giác thay đổi đề tài.

"Gần đây có gặp Tiểu Duệ không?"

"Không có."

Lăng Tịch có chút chua sót lắc lắc đầu,

"Nó không chịu tha thứ cho con, con căn bản là không dám đi tìm nó."

Cho dù tìm, bất quá là nghe châm chọc khiêu khích.

"Đừng như vậy, Tiểu Duệ là một đứa trẻ tốt, sớm hay muộn sẽ hiểu cho con."

Trịnh viện trưởng cười vỗ vỗ vai Lăng Tịch, sau đó từ ngăn kéo cầm một lá thư đưa cho Lăng Tịch.

"Tiểu Phi đưa cho con. Ai biết con lại đổi nhà, không có biện pháp, chỉ giữ lại đợi gặp sẽ giao cho con."

"Tiểu Phi?"

Nghe thế cái tên quen thuộc, Lăng Tịch trên mặt chua sót bị thay thế bởi vui sướng, nhận thư mở ra xem.

"À, nó về nước rồi, mấy ngày nữa có một buổi diễn, vội vàng chuẩn bị, cũng chưa có trở về đây. Bất quá nó có cho số điện thoại, mời chú đi xem biểu diễn"

Nhắc tới này đứa trẻ này, viện trưởng rất là đắc ý.

"Nó còn nói nhất định phải rủ con đi, nó rất nhớ con."

"Vâng, con sẽ đi."

"Ờ, đến lúc đó liên hệ."

Trịnh viện trưởng lấy ra một cái túi đưa cho Lăng Tịch.

"Đây, Tiểu Phi mua quà cho con."

"Đây là?"

Bên trong là 1 hộp giấy đóng gói đẹp đẽ, có hơi nặng.

"Chú cũng không rõ lắm, con trở về xem. Chú mang con đi xem mấy đứa trẻ. Con gần đây không đến, bọn chúng nhắc hoài."

"Ha ha, được ạ."

Trên xe về nhà, Lăng Tịch luôn nghĩ về Lạc Phi.

Lạc Phi trở về. Thật tốt!

Nghĩ đến mấy ngày nữa có thể nhìn thấy Lạc Phi, khóe môi Lăng Tịch chậm rãi cong lên.

Lần đầu tiên Lăng Tịch nhìn thấy Lạc Phi là lúc Lạc Phi 5 tuổi, còn tuổi nhỏ lại rất thâm trầm, cũng không hiếu động như các bạn đồng trang lứa. Lăng Tịch rất ngạc nhiên, khi hỏi Trịnh viện trưởng mới biết được Lạc Phi có tật ở mắt, không ai chơi cùng, chỉ thui thủi ở một gốc. Lăng Tịch chủ động làm quen nhưng cậu bé không phản ứng. Lăng Tịch thử nhiều lần, Lạc Phi cũng dần dần chấp nhận cùng Lăng Tịch kết bạn.

Lạc Phi là đứa trẻ đầu tiên Lăng Tịch giúp đỡ, hổ trợ chi phí và tốn không ít công phu. Cũng may Lạc Phi rất chịu khó, chưa từng gây nhiều phiền toái. Hiện giờ Lạc Phi là một nghệ sĩ đàn dương cầm xuất sắc, tự đáy lòng Lăng Tịch cảm thấy rất vui.

Chính là không biết Lạc Phi trưởng thành sẽ như thế nào, là béo hay là gầy?

Lăng Tịch giống như người cha đợi đứa con đã lâu chưa về nhà, có chút chờ mong.

Về đến nhà, Lăng Tịch mang theo tâm trạng khẩn trương lấy cái hộp từ trong túi mở ra xem. Thấy bên trong là bộ đồ tây trang sang trọng, mắt hiện lên ngấn lệ. Còn một tấm thiệp với chữ viết quen thuộc.

"Ba, con đã trở về."

Chương 8: Có thể nhìn thấy

Lăng Tịch khóe mắt không tự giác đã ươn ướt. Đặc biệt là một tiếng ba kia làm cho trong lòng nhất thời dâng lên niềm xúc động.

"Ba, con đã về rồi."

Nghe được tiếng gõ cửa, Lăng Tịch mau đem bộ đồ tây bỏ vào hộp đặt trong tủ, sau đó đi mở cửa thuận tay tiếp nhận túi sách của Bạch Tiểu Hàn đưa qua.

"Tiểu Hàn, hôm nay tại sao về sớm như vậy?"

So sánh với bình thường, Bạch Tiểu Hàn về sớm hơn một giờ đồng hồ.

"Dạ, buổi chiều không có học, có đại hội thể dục thể thao. Con còn thắng cái huy chương. Ba, tặng cho ba."

"Tiểu Hàn lợi hại vậy."

Bạch Tiểu Hàn cười cười, ánh mắt chờ mong. Lăng Tịch ôn nhu khen ngợi Bạch Tiểu Hàn, sau đó mở cặp sách ra. Quả nhiên, bên trong có một cái huy chương. Bên trên có khắc dòng chữ

'Hạng nhất cự ly 1500m'

"Ba, con cho ba. Thích không?"

"Ừ, thích."

Chỉ là cái huy chương không đáng giá, nhưng nó là sự cố gắng của Bạch Tiểu Hàn mới có được, đại biểu cho tâm ý của Bạch Tiểu Hàn, làm cho người ba này cảm thấy rất thỏa mãn.

Nghe được ba nói thích, vẻ mặt Bạch Tiểu Hàn tràn đầy ý cười lại nhịn không được tiến lên ôm lấy Lăng Tịch. Hắn đem mặt để bên gáy Lăng Tịch thong thả cọ cọ.

Vì để chúc mừng, Lăng Tịch làm thêm 2 món đồ ăn, cũng cố ý đi mua mấy chai đồ uống Bạch Tiểu Hàn thích nhất. Nhìn Bạch Tiểu Hàn tiếp nhận đồ uống kia mà vui sướng, Lăng Tịch cảm thấy lòng chua xót. Nhiều năm như vậy cũng chưa có thể cho Bạch Tiểu Hàn điều kiện sinh hoạt tốt. Bất quá chỉ mấy chai đồ uống, Bạch Tiểu Hàn liền vui vẻ thành cái bộ dáng kia. Lăng Tịch rất tự trách, cảm thấy mình rất kém cỏi.

"Ba làm sao vậy? Nếu ba không thích Tiểu Hàn uống thứ này Tiểu Hàn sẽ không uống."

"Không có việc gì. Uống đi, ba cố ý mua cho con mà."

"Dạ, cám ơn ba."

Ăn đến một nửa, trong ngăn tủ truyền đến tiếng chuông điện thoại. Đó là cái điện thoại di động Tần Tường đưa, bên trong cũng chỉ chứa số Tần Tường.

Không phải nói mấy ngày nữa mới liên lạc sao? Tại sao lại đột nhiên gọi?

Lăng Tịch buông đũa, trong ánh mắt cũng có điểm bất an. Hơi chút chần chờ, vẫn là đặt bát trong tay xuống đi tiếp điện thoại.

Có chút kỳ quái, đầu bên kia không có lên tiếng, Lăng Tịch liên tiếp nói.

"A lô, alô."

Bên kia trực tiếp cúp máy.

Sao lại thế này?

Dù sao vừa lúc không biết nên nói gì, Tần Tường chủ động cúp máy, đây đối với Lăng Tịch mà nói là chuyện tốt. Đem điện thoại di động thả lại chỗ cũ, Lăng Tịch tiếp tục đi ăn.

Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ngẩn đầu nhìn vài lần, Lăng Tịch dừng đũa, mở miệng hỏi:

"Tiểu Hàn, có chuyện gì sao?"

"Không có."

Bạch Tiểu Hàn lắc đầu, ngay lúc Lăng Tịch chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, Bạch Tiểu Hàn lần thứ hai ngẩng đầu, có chút chần chờ nói:

"Ba... có thể giúp con tắm được không?"

Bạch Tiểu Hàn nói thật nhỏ, như là sợ bị cự tuyệt. Bạch Tiểu Hàn lại bổ sung một câu.

"Con kỳ cọ không được."

"Ừ, ăn cơm trước đi."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn bộ dạng thật cẩn thận, Lăng Tịch đồng ý.

Tắm cho con trai rất bình thường, không có gì đáng để ý!

"Được rồi."

Nghe được đáp ứng, Bạch Tiểu Hàn ăn nhanh hơn. Đã thật lâu không có cùng nhau tắm rửa. Nghĩ đến có khả năng cùng ba thân cận, Bạch Tiểu Hàn động tác lại nhanh hơn vài phần.

"Ba, ăn xong rồi."

Đứa nhỏ này!

Lăng Tịch buồn cười, nhưng vẫn gật đầu.

"Con đi lấy quần áo, ba đi giúp con pha nước."

"Dạ"

Đợi có nước nóng, đã thấy Tiểu Hàn mang áo ngủ treo vào phòng tắm, lại cởi bỏ hết quần áo trên người.

"Ba, cởi xong rồi."

Cảm giác được ba nhìn hắn, Bạch Tiểu Hàn hơi có chút ngượng ngùng.

"À, bước vào trong, ba giúp con xối nước."

Lăng Tịch dặn dò Bạch Tiểu Hàn. Nhìn thân thể Tiểu Hàn rất cân xứng, eo nhỏ, bả vai cũng rộng, Lăng Tịch có chút cảm khái. Bạch Tiểu Hàn cũng đã không còn là đứa bé như ngày nào.

"Ba, tắm."

Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu sang chỗ Lăng Tịch yêu cầu.

"Được."

Lăng Tịch đem nước khóa lại, lấy sữa tắm thoa trên người Tiểu Hàn, sau đó nghiêm túc giúp Bạch Tiểu Hàn kỳ cọ thân thể. Khi cọ đến giữa hai chân hắn, Lăng Tịch ngừng động tác, có chút chần chờ, nhưng bởi vì đây là con của mình, thật không nên có suy nghĩ khác. Mắt khẽ rung động, Lăng Tịch lập tức đứng lên nói với Bạch Tiểu Hàn.

"Còn lại tự con tắm đi, ba đi rửa chén."

"Ba, giúp con tắm xong."

Bạch Tiểu Hàn giữ chặt tay Lăng Tịch, không cho rời đi.

"Tiểu Hàn..."

Không đợi ba nói tiếp, Bạch Tiểu Hàn đã bắt tay đối phương hướng về giữa hai chân hắn.

"Nơi này còn chưa có kỳ cọ."

Bạch Tiểu Hàn dùng lực rất lớn, kéo tay Lăng Tịch. Ngón tay Lăng Tịch chạm phải vật giữa hai chân Tiểu Hàn, ngón tay có chút cứng ngắc, chần chờ nhìn về phía hắn. Bạch Tiểu Hàn rất bình tĩnh, cũng không có gì không ổn. Vật thể kia vẫn ủ rũ không có phản ứng.

Là mình quá mẫn cảm, suy nghĩ quá nhiều?

Lăng Tịch thở dài, mở miệng nói:

"Tiểu Hàn, con làm ba đau. Buông ra, ba giúp con tắm."

"Dạ. Xin lỗi"

"Quên đi, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích."

Lăng Tịch nhẹ hít một hơi, sau đó giúp Bạch Tiểu Hàn kỳ cọ, cũng không lại suy nghĩ miên man, vì dù sao đây cũng là con mình.

Mấy ngày kế tiếp Lăng Tịch giữ khoảng cách cùng Bạch Tiểu Hàn. Lăng Tịch rõ ràng cảm giác được Bạch Tiểu Hàn rất không vui, nhưng cũng không có thỏa hiệp.

Từ rất sớm Lăng Tịch liền biết mình chỉ thích đàn ông, hiện giờ lại đối với Bạch Tiểu Hàn có phản ứng. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Qua vài ngày, điện thoại di động cũng không có ai gọi đến. Tần Tường không có tìm, điều này làm cho Lăng Tịch yên tâm không ít. Công việc kia vẫn làm, nhưng Lăng Tịch muốn gặp Lạc Phi rồi mới đi tìm Tần Tường, muốn mang tâm tình vui vẻ gặp Lạc Phi.

Thời gian chờ mong luôn thật sự chậm. Qua vài ngày sau, Lăng Tịch cuối cùng đã đợi đến ngày ghi trong thiếp mời.

Đầu tiên, Lăng Tịch đem Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện gửi Trọng Thần trông giữ, sau đó thay bộ đồ tây Lạc Phi đưa cho. Nhìn mình trong gương vẫn là khuôn mặt cũ, nhưng có vẻ sang trọng hơn rất nhiều. Lạc Phi lựa chọn rất tốt, bộ đồ tây này rất vừa người, nhìn cũng có vài phần thanh lịch. Nhưng lâu lắm không có mặc âu phục như vậy, Lăng Tịch cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lăng Tịch đón một chiếc xe taxi đi đến nhà hát thành phố.

Xuống xe, lại một lần nữa cúi đầu sửa sang lại trang phục trên người, Lăng Tịch mới bước nhanh đi vào nhà hát. Bên trong chỗ ngồi cơ bản đã đầy, chỉ còn lại vài cái ghế trống. Căn cứ số ghế trong thiếp mới, Lăng Tịch tìm được chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi hàng đầu, chính diện sân khấu, có thể nói là vị trí tốt nhất.

"Lăng Tịch, con đã đến rồi."

Đợi Lăng Tịch ngồi xuống, Trịnh viện trưởng ngồi ở bên cạnh chậm rãi đánh giá.

"Thật lâu không thấy con mặc như vậy, rất đẹp."

"Chú Trịnh chê cười con rồi. "

Lăng Tịch lễ phép hướng Trịnh viện trưởng cười cười, có chút ngại ngùng.

"Đúng rồi, vừa rồi chú mới gặp Tiểu Phi, nó nhắn con kết thúc buổi diễn ra phía sau tìm nó, nói muốn cùng con ôn chuyện."

"Dạ, được."

Ôn chuyện sao? Rất chờ mong.

"Xem kìa, Tiểu Phi đi ra."

Nghe được bên cạnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, Trịnh viện trưởng chuyển dời tầm nhìn về sân khấu. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trên mặt ông mang theo ý cười.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lăng Tịch cảm thấy Lạc Phi nhìn thẳng xuống chỗ mình bằng ánh mắt nóng rực. Lăng Tịch cảm thấy có chút hoảng hốt. Cũng may nói đơn giản vài câu, Lạc Phi liền ngồi vào đàn dương cầm.

Lạc Phi đã rất cố gắng học đàn. Với người bình thường mà nói, có thể không phải rất khó, nhưng Lạc Phi học suốt hai tháng mới nhận biết đúng phím đàn. Mỗi ngày tiêu tốn mười mấy giờ tập luyện trong phòng, có đôi khi không ăn, ngón tay thường xuyên rướm máu vì bị ma sát, nhưng Lạc Phi vẫn cắn răng kiên trì. Lạc Phi rất kiên định nói với Lăng Tịch là bản thân thích đánh đàn, nếu đã lựa chọn thì phải làm cho tốt nhất.

Lạc Phi thị lực không tốt, nhưng có thể sờ soạng luyện tập, còn có đủ thính lực nhận biết tiết tấu. Thấy Lạc Phi kiên trì, Lăng Tịch cũng không khuyên can, chỉ có thể giúp Lạc Phi xoa bóp tay sau khi luyện xong, đưa cơm mỗi ngày. Vừa rất đau lòng đứa nhỏ quật cường, đồng thời lại rất khâm phục, dù sao rất nhiều người trưởng thành cũng làm không được như vậy.

Mắt Lăng Tịch khẽ rung động nhìn về phía Lạc Phi mang theo vài phần thâm ý. Lạc Phi hơi hơi nghiêng đầu nhìn xuống, khóe miệng mỉm cười, nhưng động tác không chậm chạp, vẫn như trước đàn rất thuần thục.

Lạc Phi nhìn thấy mình sao?

Lăng Tịch chần chờ nhìn về phía Lạc Phi. Khóe miệng kia là nụ cười thản nhiên.

So với mấy năm trước, Lạc Phi cao lớn không ít, thoạt nhìn cũng rất phong độ. Gương mặt trẻ con phúng phính cũng bắt đầu trở nên thon dài. Đôi mắt đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm mang theo ý cười, nhìn rất thu hút.

Lăng Tịch không có chú ý nghe đàn, toàn bộ tinh thần thể xác chỉ dừng ở trên người đánh đàn.

Thật vất vả đợi đến buổi biểu diễn kết thúc. Nhìn Lạc Phi đi vào hậu trường, Lăng Tịch cũng chia tay Trịnh viện trưởng, vội vã tới hậu trường. Nhưng chưa đi đến cửa, Lăng Tịch liền thấy một người không nên ở chỗ này. Khi nhìn thấy người nọ bước chân Lăng Tịch không khỏi ngừng lại.

Không phải luôn nói không có hứng thú với loại hình nghệ thuật này sao? Đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Lăng Tịch có chút khẩn trương mím môi, vẫn là tiến lên chào hỏi.

"Tiểu Duệ."

Lăng Duệ thờ ơ liếc mắt một cái, không trả lời.

"Con gần đây tốt không?"

Nhìn Lăng Duệ lạnh lùng, Lăng Tịch cũng không có nổi giận, tiếp tục dò hỏi:

"Lăng lão gia có khỏe không?"

Tuy rằng nói Lăng gia vô tình, nhưng Lăng lão gia vẫn là trưởng bối, lại từng nuôi nấng mình, đối với phần ân tình này, Lăng Tịch thủy chung không có quên.

"Có quan hệ sao?"

Nghe hỏi, Lăng Duệ cuối cùng có phản ứng. Hắn thản nhiên cười trào phúng, trong lời nói cũng rất là khinh thường,

"Hư tình giả ý."

Nếu quan tâm ông ngoại, có chuyện gì không tự mình đi gặp ? Nhiều năm như vậy cũng không có đến thăm, cần gì phải ở chỗ này hư tình giả ý hỏi han?

Lăng Duệ cảm thấy người ở trước mắt rất buồn cười, dối trá đến cực điểm.

"Tiểu Duệ..."

Nghe được Lăng Duệ chế nhạo, Lăng Tịch có chút khổ sở rũ mắt. Muốn cùng hắn giải thích, rồi lại không biết nên nói gì. Lăng Tịch đã đáp ứng mẹ Lăng Duệ, không thể nói ra bí mật cùng Lăng Duệ. Nghĩ một chút, Lăng Tịch đành phải trầm mặc xuống.

"Đừng gọi tôi như vậy, chú không xứng."

Lăng Duệ chán ghét liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển đến một bên. Khi nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái chậm rãi đi tới, thần sắc hắn hơi chút dịu lại.

"Duệ, ngại quá, để anh đợi lâu."

Cô gái có chút ngượng ngùng đến bên Lăng Duệ ôm cánh tay hắn giải thích:

"Vừa rồi tại cửa toilet gặp Kỳ Kỳ, cùng cô ấy hàn huyên vài câu."

"Không có việc gì. Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Phương Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào. Đang muốn kéo Lăng Duệ rời đi, vô tình thấy được người đứng bên cạnh, cô ta hơi chút sửng sốt. Phương Tuyết Nhi mở miệng chào hỏi.

"Chào chú Lăng."

Rất nhiều năm không gặp, nhưng Lăng Tịch cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là giống như trước đây, cho nên Phương Tuyết Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt là ba của Lăng Duệ. Đối với ân oán của Lăng Tịch cùng Lăng gia, cô cũng biết chút ít, nhưng nói sao Lăng Tịch cũng là trưởng bối, chút lễ nghĩa không thể thiếu.

"Con là... Tuyết Nhi?"

Lăng Tịch cẩn thận nghĩ nghĩ, thử kêu tên của cô gái.

"Dạ, không nghĩ tới chú còn nhớ con."

Phương Tuyết Nhi mỉm cười gật đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

"Tuyết Nhi càng lớn càng xinh đẹp, chú thiếu chút nữa nhận không ra."

Phương gia cùng Lăng gia có giao tình, hơn nữa Phương Tuyết Nhi và Lăng Duệ bằng tuổi nhau, lúc còn rất nhỏ liền thân. Nhìn bọn họ ở chung rất tốt, hai gia đình thậm chí định hôn ước, chỉ chờ bọn họ trưởng thành liền cử hành nghi thức đính hôn. Hiện giờ nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm vẫn tốt như vậy, Lăng Tịch cảm thấy thật vui.

"Tuyết Nhi, cùng người này nói nhiều như vậy làm gì?"

Lăng Duệ không vui lôi kéo Phương Tuyết Nhi.

"Chúng ta đi về thôi."

"À, được."

Nhận thấy được Lăng Duệ hờn giận, Phương Tuyết Nhi lễ phép lên tiếng chào tạm biệt, liền theo Lăng Duệ đi ra cửa.

Xem ra, Lăng Duệ vẫn còn thành kiến rất sâu giống như trước đây!

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến Lạc Phi còn ở bên trong chờ, bước nhanh đi vào hậu trường.

Rất xa, Lăng Tịch đã thấy Lạc Phi đứng bên cửa sổ cùng một người cười nói, rồi có chút lo lắng. Thấy Lạc Phi còn bận, Lăng Tịch không muốn quấy rầy, dừng bước, yên lặng đứng ở tại chỗ chờ bọn họ nói xong.

Khi hai tầm mắt giao nhau lóe lên tia kỳ lạ. Lạc Phi vốn có lo lắng đã giãn ra chút ít, hiện lên sự ấm áp còn cười. Sau đó, hắn cùng người bên cạnh nói vài câu, liền đi tới chỗ Lăng Tịch.

Lạc Phi mỉm cười đi đến trước mặt Lăng Tịch, dùng giọng nói dễ nghe khẽ gọi.

"Ba đã đến rồi."

"Ừ. Phi Phi, không phải đã nói có người khác đừng gọi như vậy sao?"

Lăng Tịch hiện tại rất nghèo túng, mà Lạc Phi lại rất nổi danh, Lăng Tịch không muốn Lạc Phi bị người ta xem thường. Dù sao, miệng đời rất đáng sợ.

"Không có sao, đó là người đại diện, là người nhà."

Nhận thấy được Lăng Tịch lo lắng, Lạc Phi hướng về người bên cạnh khoát tay. Rất nhanh, người đại diện liền đi, để lại Lạc Phi cùng Lăng Tịch. Lạc Phi kéo Lăng Tịch ngồi vào ghế sa lon, rất tự nhiên cầm tay, thân thiết dò hỏi:

"Ba, gần đây tôt không?"

"Ừ, rất tốt."

Lăng Tịch gật đầu. Lạc Phi nghe trong giọng nói Lăng Tịch có nghẹn ngào.

"Con đây an tâm."

Lạc Phi đưa tay qua khoác thắt lưng Lăng Tịch, đem cằm đặt lên vai Lăng Tịch, nhỏ giọng nói:

"Ba, con rất nhớ ba."

Đã rời đi vài năm, không có liên lạc với nhau thường xuyên, cũng chưa từng có trở về thăm. Không phải không nhớ, mà là sợ vừa nghe đến giọng nói của người này, hắn sẽ liều lĩnh chạy về. Vào thời điểm cái gì cũng không có, không thể tùy hứng. Dù sao, hắn muốn chăm sóc người này, phải vượt qua nổi khổ nhất thời.

Hiện giờ, cuối cùng cũng đã trở lại, hắn sẽ thực hiện lời thề của chính mình, không để Lăng Tịch phải chịu khổ cực nào nữa.

"Ừ, ba cũng nhớ con."

Lăng Tịch cười vỗ vỗ vai Lạc Phi, hỏi:

"Lần này trở về tính toán ở bao lâu?"

Trước đây Lạc Phi được một tổ chức âm nhạc nổi tiếng quốc tế tài trợ xuất ngoại đào tạo chuyên sâu dài hạn. Lạc Phi xem như ký hợp đồng nghe theo bọn họ sắp xếp.

"Dạ, một tuần."

Suy nghĩ một lát sau, Lạc Phi có chút giảo hoạt nói. Hắn không có nói cho Lăng Tịch biết một tuần sau sẽ bay đi một chuyến, đợi xong xuôi thủ tục sẽ trở về hẳn. Muốn đến lúc đó cho Lăng Tịch một bất ngờ.

"Nhanh như vậy..."

Lăng Tịch nhíu mày, rất là không vui.

Mình còn muốn cùng Lạc Phi ôn chuyện, kết quả Lạc Phi chỉ có thể ở lại một tuần. Bất quá vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn.

Lăng Tịch mấp máy môi, tiếp tục nói:

"Chừng nào thì có rảnh? Ba dẫn con đi ra ngoài một chút."

"Dạ, ngày mai đi."

Ngày mai có một buổi tiệc chúc mừng, nhưng vì người này, hắn nhờ trợ lý đi từ chối.

"Ừ, được, ngày mai mang con đi đến một nơi, sau đó lại làm món ăn con thích ăn."

Như là nhớ tới cái gì, Lăng Tịch ngừng lại, cẩn thận chần chờ hỏi:

"Phi Phi, mắt của con..."

Lăng Tịch vừa rồi tựa hồ quá mức hưng phấn, do đó bỏ qua một việc. Thời điểm Lạc Phi đi ra diễn, không cần người dẫn đường. Vừa rồi Lạc Phi cũng rất nhanh đã nhận ra sự hiện diện của Lăng Tịch, cũng chuẩn xác không có lầm đi tới bên cạnh. Tuy rằng Lạc Phi lúc trước cũng không phải nói không nhìn thấy hoàn toàn, nhưng trừ bỏ có thể nhìn thấy những khối mờ ảo, cũng không khác người mù. Lăng Tịch khẩn trương mím môi, đẩy Lạc Phi ra nhìn thẳng vào mắt hắn chờ đợi đáp án.

"Chữa rồi."

Lạc Phi khẽ chớp mắt, khẳng định suy đoán của Lăng Tịch.

"Ba, con có thể thấy ba."

Lạc Phi vẫn có một tâm nguyện, nhìn thấy người quan tâm chiếu cố mình có bộ dáng thế nào. Trong lòng suy nghĩ vô số hình dáng, hiện giờ cuối cùng có thể như ý nguyện, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Quá trình trị liệu chịu nhiều thống khổ cũng đã qua, tất cả hiện tại chỉ có vui sướng. Rất đáng giá.

Lăng Tịch so với tưởng tượng của hắn không có quá khác biệt, rất ôn hòa. Duy nhất có khác nhau chính là người này quá trẻ và rất đẹp. Hắn cũng không để ý người này là diện mạo đẹp hay xấu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lăng Tịch, hắn vẫn nhịn không được sửng sốt trong chốc lát.

"Thật tốt quá."

Lăng Tịch kích động giơ tay lên vuốt má Lạc Phi, nhìn đi nhìn lại mắt của hắn, nhìn trong chốc lát lại có chút lo lắng hỏi:

"Phi Phi, con có thể nhìn rõ ràng ba sao?"

Lòng có chút lo lắng rằng Lạc Phi chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt.

"Có thể."

Đối với sự lo lắng của đối phương, Lạc Phi có chút rung động, lại ôm sát Lăng Tịch.

"Ba, con không nghĩ tới ba đẹp như vậy."

"Hả?"

Lăng Tịch có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi

"Ba...?"

"Ba so với trong tưởng tượng của con trẻ hơn nhiều lắm, nhìn cũng rất đẹp."

Lạc Phi đem mặt để sát vào vài phần. Chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm nhau, hơi thở chậm rãi giao hòa.

"Hả?"

Lạc Phi rất gần, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở khi nói chuyện. Lăng Tịch cũng không có trốn tránh, mà là rất trấn định nhìn Lạc Phi, bình tĩnh hỏi:

"Con vẫn cho rằng ba rất già? Rất xấu?"

"Không có."

Nghe được chất vấn, khóe môi Lạc Phi chậm rãi cong lên, đáy mắt lóe ra mấy tia vui vẻ.

"Không có nghĩ như vậy. Dù ba có là hình dạng gì, đối với con mà nói đều không có ảnh hưởng, con không để ý. Đương nhiên, người ta đối với cái đẹp luôn yêu thích, con cũng không ngoại lệ. Trong mắt con, ba rất hoàn mỹ."

"Phi, con là nói cho ba vui?"

Nhưng không thể phủ nhận, nghe được lời nói của Lạc Phi, trong lòng Lăng Tịch rất vui vẻ.

"Không có, con chỉ nói thật."

Lạc Phi mở to mắt nhìn, tiếp tục nói:

"Ba, đêm nay con đến nhà ba được không? Con muốn ngủ lại."

"Ừ, thế cũng được."

Có lẽ thừa dịp này cùng Lạc Phi tâm sự!

Được đáp ứng, Lạc Phi thỏa mãn tươi cười.

"Vậy ba ngồi đợi một lát, con đi thu dọn một chút, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."

"Ừ, được."

Lạc Phi buông Lăng Tịch ra, đi đến một bên lấy vài vật dụng riêng tư. Trong quá trình, khóe miệng kéo rộng càng lúc càng lớn. HunhHn786 Hắn chưa từng có đến nhà Lăng Tịch, cũng không biết sau khi rời Lăng gia, bên cạnh người này có ai khác hay không. Mỗi lần hỏi điều này, Lăng Tịch đều né tránh vấn đề, cũng không trả lời.

Hỏi vài lần, không có đáp án, hắn cũng không có nhắc lại. Vì tôn trọng sự riêng tư của Lăng Tịch, hắn cũng chưa từng đi điều tra. Qua vài năm, nghi hoặc tựa như càng lớn, bức thiết muốn biết sinh hoạt Lăng Tịch ra sao, miễn cho bỏ lỡ thời cơ, bị người khác nhanh chân đến trước.

Vừa rồi cũng chỉ là thử thăm dò, thậm chí tính toán có thể bị cự tuyệt. Ai biết lại được đồng ý.

Nghĩ đến có thể đi nhà Lăng Tịch xem hoàn cảnh, cùng với quan sát bên cạnh có người khác hay không, Lạc Phi đã cảm thấy khẩn trương hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro