75: Bỏ trốn +76: Người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75: Bỏ trốn

"Tránh ra, đừng nói nữa."

Rõ ràng là một câu rất có khí thế nhưng giờ phút này lại mang theo tiếng nức nở, nghe có chút buồn cười.

"Tiểu Hàn, đừng cáu kỉnh, được không?"

"Người xấu, ba là người xấu."

"Ba... Đúng là xấu. Ba là người xấu. Như vậy con vui chưa? Đừng khóc nữa được không?"

"Không vui. Ba vừa rồi cắn con, đau quá, đau quá, đau chết mất."

"Thật xin lỗi, Tiểu Hàn tha thứ cho ba nha? Còn đau hay không, đến cho ba xem."

"Đau."

Nghe được giải thích, Bạch Tiểu Hàn đáng thương nhìn Lăng Tịch, sau đó mở miệng, run rẩy lè lưỡi ra.

Nhìn đến dấu vết kia, Lăng Tịch thấy áy náy.

"Ba xin lỗi, ba không phải cố ý đâu."

"Lần sau không được cắn con ."

"Ừ, không cắn ."

"Chúng ta đi ngủ đi."

"Được."

Bọn họ ngủ thẳng tới trời tối, đến khi bị tiếng đập cửa đánh thức. Tiếng đập cửa vang lên liên tục.

Nghĩ đến vừa mở cửa ra sẽ phải đối mặt Triệu Tử Kỳ, Lăng Tịch khẩn trương hít sâu một cái, sau đó mở khóa đẩy cửa ra.

Đứng ở cửa lại là Lạc Phi.

"Phi Phi?"

"Dạ."

Lạc Phi mỉm cười, trực tiếp đi vào phòng, cũng đưa tay nâng lên cái túi để trên bàn, bên trong chứa vài cái hộp.

"Sao trở lại nhanh vậy? Không phải bề bộn nhiều việc sao?"

"Không có gì đáng ngại, con làm xong rồi mới trở về."

Nghe được lo lắng, Lạc Phi đi đến bên cạnh giúp Lăng Tịch kéo lại áo ngủ, ôn hòa nói:

"Con đã nói qua, con sẽ trở về thường xuyên hơn."

Nghĩ đến Lạc Phi để ý tâm tình của mình, trong lòng Lăng Tịch rung động, toàn bộ thân thể đã ấm lên.

"Ba vừa rồi đang ngủ sao? Có ăn cơm chiều chưa? Muốn con đi nấu cái gì ăn không?"

"Không cần, con ngồi một lát đi, để ba tự mình đi."

"Vậy được rồi."

Bất quá mới xa nhau có mấy ngày mà thôi, nhưng khi Lạc Phi xuất hiện trước mắt Lăng Tịch vẫn cảm giác rất vui sướng. Nhìn Lạc Phi ôn hòa ấm áp rất thoải mái.

"Lạc ca ca? !"

"Hả? Tiểu Hàn."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lạc Phi quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn. Có thể là bởi vì từ trên giường xuống, Bạch Tiểu Hàn mặt còn đỏ ửng, lại còn mang theo giọng ngáy ngủ nũng nịu đáng yêu.

"Lạc ca ca!"

Bạch Tiểu Hàn đi lên bắt lấy tay Lạc Phi lắc lắc, vô cùng thân thiết.

"Tiểu Hàn ngoan."

Lạc Phi nhéo má Bạch Tiểu Hàn. Khi nhìn thấy hắn chỉ mặc một cái áo đơn Lạc Phi nhíu mày, sau đó cầm tay hắn, nhu hòa nói:

"Tiểu Hàn sao mặc ít vậy mà chạy ra? Mau trở lại giường đi, đừng để bị lạnh."

"Em là muốn nhìn xem ai tới thôi. Lạc ca ca, em đã lâu không gặp, rất nhớ anh."

"Anh cũng rất nhớ em nha. Tiểu Hàn vẫn là giống như trước đây rất ngoan."

"Hì hì."

Để Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, Lăng Tịch đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Trên bàn cơm, cả ba người ăn rất vui vẻ hòa hợp. Bạch Tiểu Hàn luôn tươi cười, lúc cười rộ lên mắt híp lại, dưới ánh đèn như phát quang, miệng cũng nhếch lên nhìn rất đáng yêu.

Cơm nước xong, Lăng Tịch thu dọn bát đi rửa, mà Lạc Phi thì đã bị Bạch Tiểu Hàn lôi kéo vào phòng nói chuyện.

Khi toàn bộ bát đĩa đã rửa xong, Lăng Tịch xoa xoa tay, muốn đi xem bọn họ, chợt có người đi ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Lạc Phi.

"Ba."

Lạc Phi kêu một tiếng, sau đó giữ chặt tay mang Lăng Tịch trở lại phòng bếp, nhỏ giọng hỏi:

"Ba, Tiểu Hàn đột nhiên chạy về đây bọn họ biết không?"

"Hẳn là không biết ."

"Ba, hay chúng ta đem Tiểu Hàn đưa trở về? Em ấy tự chạy đến đây không tốt lắm."

"Không cần, để cho nó ở nhà đi. Ba nghĩ cũng không bao lâu, bọn họ sẽ lại đây đón Tiểu Hàn."

"Vậy... Được rồi. Ba, chúng ta lên giường trò chuyện đi."

"Được rồi, hôm nay ba chúng ta cùng ngủ."

Lăng Tịch vừa vào tầm nhìn Bạch Tiểu Hàn liền từ màn ảnh chuyển qua bên cạnh, cũng ngọt ngào kêu một tiếng.

"Ba!"

Giường không lớn cũng may đủ cho ba người nằm. Bọn họ đầu tiên là nói chuyện Bạch Tiểu Hàn, sau đó kể chuyện xưa. Bạch Tiểu Hàn nghe hết chuyện này lại đòi chuyện khác, Lăng Tịch bất đắc dĩ đem cái vấn đề khó khăn này vứt cho Lạc Phi.

Rõ ràng là một câu chuyện lịch sử, mà Lạc Phi kể thật sinh động, hấp dẫn. HunhHn786

Về sau khi Lạc Phi có con của mình, nhất định cũng sẽ nghiêm túc kể chuyện cho chúng nghe!

Nghĩ đến đây ngực Lăng Tịch cảm thấy như là bị tảng đá đè lên, không thoải mái.

"Ba, làm sao vậy?"

Lăng Tịch đột nhiên nhíu mày, không có tránh được ánh mắt Lạc Phi. Lạc Phi tạm thời dừng kể chuyện, thân thiết hỏi một tiếng.

"Ba không sao, con tiếp tục đi."

"Dạ."

Đây là câu chuyện rất dài, chờ đến kết thúc, Bạch Tiểu Hàn cũng chống cự không nổi ngủ mất. Lăng Tịch ngồi dậy đắp chăn cho hắn, lại nằm xuống cùng Lạc Phi nói một tiếng ngủ ngon, cũng không lâu lắm liền ngủ.

Đợi Lăng Tịch ngủ say, Lạc Phi mở mắt, đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hắn nghiêng mình hôn lên môi Lăng Tịch một cái thật lâu mới rời khỏi.

Lạc Phi vừa rồi hôn quá say sưa mà quên bên cạnh còn có Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn mở mắt ra liền thấy được Lạc Phi dán môi lên môi Lăng Tịch chậm rãi hôn. Nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt Bạch Tiểu Hàn sáng quắc, cuối cùng chuyển sang một thần sắc không rõ là gì.

Ngày hôm sau Lăng Tịch tỉnh trước tiên. Nhìn hai người ngủ thật sự yên ổn, cũng không đành lòng quấy rầy, Lăng Tịch nhẹ nhàng rời giường. Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, Lăng Tịch đi mua bữa sáng.

Sau khi mang bữa sáng dọn ra bàn, Lăng Tịch lại vào trong phòng gọi hai người còn đang ngủ say dậy.

Định ăn sáng xong bọn họ sẽ ra ngoài dạo. Lạc Phi không có ý kiến. Bạch Tiểu Hàn lại là vẻ mặt hưng phấn. Chỉ là ý định này sớm đã bị phá sản. Khi bọn họ mới vừa đi tới cầu thang liền nhìn thấy hai người quen. Hai người kia là Triệu Tử Kỳ và Bạch Kiều.

Bọn họ tới nhanh vậy. Ai.......

"Các người đã tới."

"Vâng. Lăng tiên sinh, chúng tôi lại đây đón Tiểu Hàn trở về."

"Vào nhà rồi nói sau."

Biết chạy không khỏi, Lăng Tịch gật đầu, trả lời Triệu Tử Kỳ.

"Cũng tốt. Lăng tiên sinh, sao Tiểu Hàn đột nhiên chạy trở về anh cũng không báo cho chúng tôi biết một tiếng?"

Triệu Tử Kỳ giọng tuy rằng nghe rất ôn hòa, nhưng lại cho cảm giác nghiêm khắc.

"Tiểu Hàn đột nhiên không thấy, chúng tôi lo lắng thật lâu. Nghĩ đến nếu Tiểu Hàn đến đây, anh hẳn là sẽ gọi điện báo cho chúng tôi. Chúng tôi đã tìm kiếm mọi nơi mà không tìm được, nên mới lại đây thử xem. Quả nhiên trở về nơi này."

Biết rõ chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho Lăng Tịch, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Tôi..."

Lăng Tịch cũng nói không nên lời.

Chuyện này đúng là do mình đang có tư tâm nên mới không thông báo. Bị chất vấn cũng không có biện pháp phản bác.

"Mời uống nước."

Ngay lúc Lăng Tịch còn đang khó xử, Lạc Phi bưng nước từ phòng bếp ra giải vây.

"Chuyện này không thể trách ba của tôi. Là do tôi thấy đã quá muộn sợ quấy rầy đến các vị, mới nói với ba đừng gọi. Vốn muốn hôm nay đem Tiểu Hàn đưa trở về bên đó, ai biết vừa mới ra cửa liền đụng phải các vị."

Nghe Lạc Phi nói xong, Bạch Tiểu Hàn vẫn cúi đầu đã ngước lên nhìn chằm chằm Lăng Tịch, đôi mắt hiện lên một chút thương cảm.

"Nguyên do là như vậy à. Thật ngại, do tôi nóng nảy, hiểu lầm. Tiểu Hàn cùng dì trở về đi."

"Đúng vậy, Tiểu Hàn cùng ba về nhà."

Bạch Kiều ở bên cạnh Triệu Tử Kỳ đã mở miệng.

Nghe được giọng Bạch Kiều, Bạch Tiểu Hàn nhìn vài lần, sau đó lui lại mấy bước, sắc mặt càng thêm khó coi. Bạch Tiểu Hàn nắm lấy góc áo Lạc Phi không ngừng run rẩy. Lạc Phi nhịn không được nhìn Bạch Kiều.

Người này cùng Bạch Tiểu Hàn có vài phần giống nhau, hơn nữa qua cách xưng hô, rất nhanh Lạc Phi liền khẳng định thân phận ông ta. Nhưng lại sợ chính mình đoán sai, Lạc Phi khẽ kéo tay Lăng Tịch. Nhìn thấy Lăng Tịch gật đầu, Lạc Phi đã khẳng định ông ta là cha ruột Bạch Tiểu Hàn.

Bọn họ chạy tới là muốn đem Bạch Tiểu Hàn đón trở về sao?

Nhìn Bạch Tiểu Hàn sợ hãi, lại nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lăng Tịch, Lạc Phi không khỏi lo lắng. Chỉ sợ sự tình không đơn giản như thế.

"Tiểu Hàn, đừng bướng bỉnh nữa cùng ba về nhà được không?"

Nói xong Bạch Kiều đi tới bên cạnh, cũng thừa dịp Bạch Tiểu Hàn không kịp phản ứng bắt được cánh tay của hắn, muốn lôi đi.

"Đừng đụng tôi! Đừng chạm vào tôi!"

Bị Bạch Kiều lôi kéo, Bạch Tiểu Hàn như là một con báo hung hăng gạt tay Bạch Kiều ra, chạy tới phía sau Lăng Tịch, khiếp đảm hô lên.

"Ba."

"Tiểu Hàn ngoan, đừng sợ! "

Nhìn Bạch Tiểu Hàn kinh hãi, Lăng Tịch đau lòng cầm tay hắn, ý bảo hắn không cần sợ.

"Tiểu Hàn, đi lại đây. Ba dẫn con đi ăn, mua cho con nhiều món đồ chơi được không?"

Thấy Bạch Tiểu Hàn chỉ dính chặt Lăng Tịch trong lòng của Bạch Kiều rất không vui. Bạch Tiểu Hàn rõ ràng là con hắn, nhưng lại kêu người khác là ba. HunhHn786 Lăng Tịch còn cố tình muốn làm ba Bạch Tiểu Hàn, thậm chí đã giựt giây Bạch Tiểu Hàn một mình bỏ trốn.

Hắn đối với Bạch Tiểu Hàn vẫn như ngày xưa, không có yêu thương. Đứa bé này từ nhỏ cũng chỉ quấn mẹ nó, còn dùng   tay nhỏ chân nhỏ đấm đánh hắn, gọi hắn là người xấu. Đặc biệt đầu óc Bạch Tiểu Hàn sau khi bị thương đã trở nên ngốc nghếch, làm cho hắn càng thêm chán ghét. Cũng may hắn đã ly hôn và người đàn bà kia chịu nuôi nấng Bạch Tiểu Hàn.

Nếu hắn... Hắn không mất khả năng sinh dục, hắn cũng sẽ không tình nguyện đề nghị Triệu Tử Kỳ tìm Bạch Tiểu Hàn về.

Bạch Tiểu Hàn đồng ý cũng tốt, không muốn cũng thế, bọn họ có cùng huyết thống, Bạch Tiểu Hàn dù như thế nào cũng phải cùng hắn ngoan ngoãn về nhà.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Kiều lạnh lùng, cũng không còn kiên nhẫn, lời nói hoàn toàn đã không có chút ôn hòa.

"Tiểu Hàn, lại đây theo ba trở về."

Thấy được Bạch Kiều không kiên nhẫn, Triệu Tử Kỳ khẽ kéo tay của hắn, vẻ mặt ôn hoà hướng về Bạch Tiểu Hàn nói:

"Tiểu Hàn, chơi một ngày cũng đủ rồi, cùng dì trở về có được hay không?"

Bạch Tiểu Hàn nhìn Bạch Kiều rồi nhìn Triệu Tử Kỳ, cuối cùng lại cúi đầu, sợ hãi lôi kéo Lăng Tịch, nhỏ giọng nói:

"Ba, con không muốn về đó."

"Chuyện này..."

"Bạch Tiểu Hàn, ba mới là ba của con. Người đó bất quá là người ngoài mà thôi, con trốn ở phía sau hắn làm gì? Còn không mau lại đây!"

"Không muốn! Tôi không muốn đi! Người xấu, ông là người xấu!"

Bị kéo mạnh làm cho tay Bạch Tiểu Hàn rất đau, khóc mếu máo. Bạch Tiểu Hàn dùng tay còn lại nắm thành quyền đánh trả, chân cũng đạp vào đùi Bạch Kiều.

"Nhóc con này làm phản à."

Bị đấm đá, Bạch Kiều trực tiếp tát một cái vào mặt Bạch Tiểu Hàn.

"Bốp."

"Này..."

Lăng Tịch tức giận trừng Bạch Kiều, chạy đến đem Bạch Tiểu Hàn kéo lại bên mình, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt hắn.

Bạch Tiểu Hàn khóc thật sự đâng thương. Lăng Tịch rất muốn thay Bạch Tiểu Hàn đánh trả, nhưng.... vì người kia là cha ruột Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch đành nén giận.

Lạc Phi liếc nhìn Bạch Kiều một cái, không khỏi nỗi giận chất vấn:

"Vị tiên sinh này có cái gì không thể nói sao? Vì sao phải ra tay như vậy?"

"Mắc mớ gì tới cậu? Tôi dạy dỗ con của mình, cậu quản được sao ? !"

"Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa. Chúng ta là tới đón Tiểu Hàn, không phải đến cãi nhau."

Triệu Tử Kỳ đau đầu đem Bạch Kiều kéo đến một bên, rồi cùng mấy người bọn họ giải thích một tiếng. Triệu Tứ Kỳ đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Hàn cẩn thận chạm mặt của hắn. Khi Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu tránh đi đụng chạm, Triệu Tử Kỳ cười gượng, ngượng ngùng thu tay về.

"Lăng tiên sinh, chúng ta trước đây đã thỏa thuận rõ ràng. Tiểu Hàn chưa có thích ứng hoàn cảnh bên kia, hai người không thể gặp mặt. Nhưng lần này nếu là Tiểu Hàn tự mình chạy tới đây, tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh. Chúng tôi muốn anh đem Tiểu Hàn giao cho bọn tôi dẫn về được chứ? Anh yên tâm, vừa rồi do Bạch Kiều xúc động, tôi sẽ không cho anh ấy đối đãi với Tiểu Hàn như vậy nữa."

"Ba, Tiểu Hàn..."

"Anh bạn trẻ này, tôi đang cùng Lăng tiên sinh nói chuyện, có chuyện gì muốn nói, có thể chờ chúng tôi nói xong không? Cám ơn nhiều."

Thấy Lạc Phi muốn chen vào nói, Triệu Tử Kỳ nhanh chóng cắt lời của hắn, cũng không lui sang một bên.

Người đàn bà này quá khôn khéo, để cho Lăng Tịch ứng phó, Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng. Lăng Tịch quá hiền lành hiển nhiên không phải đối thủ của người này.

"Lăng tiên sinh, phiền anh đem Tiểu Hàn giao cho tôi. Tiểu Hàn bỏ trốn khiến đoàn làm phim bị trở ngại. Tôi phải đưa Tiểu Hàn về, bằng không không có biện pháp giải thích."

"Đã biết, tôi sẽ không để cho các người khó xử."

Lăng Tịch đau lòng sờ sờ mặt Bạch Tiểu Hàn nhu hòa nói:

"Tiểu Hàn, nghe lời dì Triệu trở về được không?"

"Không muốn! Con không muốn rời khỏi ba."

Vừa nghe nói cho hắn đi, Bạch Tiểu Hàn giang hai tay ôm chặt Lăng Tịch không chịu buông.

"Tiểu Hàn ngoan, con đã không còn là đứa bé, nam tử Hán nói được phải làm được. Con không về làm sao quay phim được, để nhiều người chờ một mình con, thật không tốt."

"Không muốn, con không muốn đi. Con mà đi sẽ không gặp được ba."

"Sẽ không đâu. Ba không phải đã đáp ứng với con rồi sao, ba sẽ đến thăm con. Chỉ cần con ngoan ngoãn, ba sẽ bớt thời giờ đến thăm con, được không?"

Lúc trước ba Tịch đúng là nói như vậy, nhưng hắn rất sợ. Hắn rất sợ lần này ba Tịch lại sẽ nói gạt mình.

Nhìn đến dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn khóc lóc, Lăng Tịch không đành lòng, chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Triệu Tử Kỳ, hy vọng Triệu Tử Kỳ có thể cho bọn họ gặp nhau.

"Nếu vậy, hai người cuối tuần gặp một lần đi."

Triệu Tử Kỳ cắn cắn môi, nhìn Bạch Tiểu Hàn ra quyết định. Lăng Tịch mừng rỡ.

"Cám ơn."

"Không được! Tôi không đồng ý."

"Bạch Kiều, đừng nói nữa? Em không phải nói anh đừng chen vào sao?"

"Kỳ Kỳ, Tiểu Hàn là con anh, chẳng lẽ anh không thể làm chủ sao? Nếu để cho bọn họ gặp mặt, chỉ sợ cả đời này, em cũng đừng hy vọng Tiểu Hàn gọi em một tiếng mẹ. Theo anh thấy không nên cho bọn họ gặp mặt nữa. Còn nữa, cứ cho hắn một số tiền là được, gấp đôi số lần trước cũng được."

Bạch Kiều tuy rằng nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Triệu Tử Kỳ do dự trong chốc lát, vẻ mặt có chút khó xử. Triệu Tử Kỳ khẽ cắn môi, nhẫn tâm quay mặt hướng Lăng Tịch nói.

"Lăng tiên sinh, Bạch Kiều tuy rằng nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Thật xin lỗi tôi phải nuốt lời. Chúng ta vẫn là dựa theo thỏa thuận trước đây đi. Hiện tại phiền anh đem Tiểu Hàn giao cho tôi. Tôi phải dẫn Tiểu Hàn về đoàn làm phim."

"Ba, không muốn, con không muốn theo bọn họ."

Bạch Tiểu Hàn đem Lăng Tịch ôm thật chặt, nức nở kháng cự. Theo như bọn họ nói chuyện, tuy rằng không phải hiểu được hết, nhưng hắn cũng biết dì Triệu cùng người mà hắn không muốn gọi là ba kia, hiện tại lại đây muốn đưa hắn đi. Hắn không muốn theo bọn họ.

Trong tim trong mắt Bạc Tiểu Hàn chỉ có người thương yêu chăm sóc cho mình mới là ba. Còn người đã nhiều năm vứt bỏ con, sớm đã bị xóa tên trong đầu hắn. Hắn không muốn nhìn thấy ông ta, lại càng không muốn đi cùng ông ta.

"Tiểu Hàn đừng sợ."

Lăng Tịch vỗ nhẹ Bạch Tiểu Hàn, ôn nhu trấn an tâm tình của hắn.

"Nè! Anh đừng quên, chúng ta đã ký thỏa thuận, anh không thể giữ con tôi. Nếu hi vọng có con cái, sao không đi tìm người sinh một đứa? ! Cẩn thận tôi đi kiện anh đó."

"Tôi nói ngài đừng quá đáng."

Lạc Phi tiến lên đỡ lấy Lăng Tịch, dùng cặp mắt lóe hàn quang nhìn chằm chằm Bạch Kiều.

"Qua nhiều năm như vậy cũng không có tìm Tiểu Hàn, hiện tại lại đột nhiên muốn đem Tiểu Hàn đón trở về. Đừng nói cho tôi biết là lương tâm bộc phát. Nhìn hành động vô lại lúc nãy, tôi nghĩ cũng không có lòng tốt như vậy, nói không chừng là đối với Tiểu Hàn có ý đồ gì, mới có thể không biết xấu hổ tìm tới cửa, muốn đem Tiểu Hàn về. Ngài cũng không phải quá già, sao không sinh thêm con đi?!"

Nghe Lạc Phi cười nhạo, vừa vặn bị chọc đến chỗ đau, Bạch Kiều mặt đỏ lên, thở hổn hển hướng tới Lăng Tịch hét lên.

"Xấu xa...... Anh cũng rất xấu xa, lại lấy chuyện này rêu rao khắp nơi, đồ..."

Nhìn phản ứng của hắn, Lạc Phi nghĩ mình thật sự nói trúng rồi.

Sinh không được con mới muốn đón Tiểu Hàn trở về sao?

"Xin đừng nói lung tung, là chính tôi tự đoán thôi, không liên quan ba của tôi. Ngài thật đúng là vô sỉ, sinh không được con mới tìm Tiểu Hàn. Thật sự có thấy xấu hổ hay không?"

Đối mặt Bạch Kiều vô lại, Lạc Phi vứt bỏ ôn nhu, lộ vẻ châm chọc khiêu khích. Nhìn Bạch Kiều thở hổn hển, Lạc Phi đã cảm thấy rất sảng khoái.

"Cho dù tôi sinh không được con thì như thế nào? Tiểu Hàn cũng là con tôi phải không? Nó là của tôi, sao tôi không thể dẫn đi? Cậu cho là hắn là người tốt à. Hắn đã lấy tiền, đồng ý để chúng tôi dẫn Tiểu Hàn đi, hiện tại quay đầu đổi ý. Hừ! Không biết xấu hổ."

"Tôi không...."

"Ba, các người... đang nói cái gì?"

"Tiểu Hàn. Con đừng vội, từ từ sẽ cùng con giải thích."

"Tiểu Hàn, đừng nghe hắn giải thích, hắn là gạt con. Con muốn biết là chuyện gì xảy ra sao? Để ba nói cho con biết. Năm đó sau khi rời khỏi ba đã rất hối hận, vẫn muốn trở về đón con, chính là không có tin tức. Đến gần đây ba mới dò tìm được tin tức của con, cho nên cùng dì Triệu tới đón con về. Dì Triệu là mẹ mới của con. Ba biết con đối với ba có rất nhiều hiểu lầm, cho nên vẫn không dám ra gặp con, chỉ có thể nhờ dì Triệu tới chiếu cố con. Ba rất muốn đón con về, nên gọi hắn đến nói chuyện một lần. Hắn lấy tiền của ba, đáp ứng trả con về, hơn nữa hứa hẹn không gặp con nữa. Tiểu Hàn, ba thật sự rất muốn đón con về. Ngoan, theo ba trở về được không? Ba và dì Triệu sẽ chăm sóc con."

Bạch Kiều sau khi nói xong gian phòng rơi vào trầm mặc.

"Là như vậy sao? Ba, ba thật sự đem con bán sao?"

Ba Tịch không dám nhìn thẳng, lẽ nào những lời này đều là thật? Thật sự không cần mình, bán mình đi sao? Không! Không phải như thế! Nhất định không phải như thế!

Chương 76: Người xấu

Lăng Tịch rất muốn cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích rõ, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Chẳng lẽ nói không phải bán con, mà đem con tặng cho cha ruột của con!

Muốn nói lại nói không nên lời.

Nhìn Lăng Tịch khổ sở, Lạc Phi cũng chỉ có thể tiến lên an ủi Lăng Tịch.

Bạch Kiều vốn đang muốn nói thêm, nhưng bị Triệu Tử Kỳ kéo trở về, cũng dùng ánh mắt thị uy để cho hắn đừng nói lung tung nữa.

"Ba nói cho con biết, ba có phải thật sự đem con bán không? Vì cái gì không nói lời nào?"

Luôn chờ Lăng Tịch mở miệng, nhưng Lăng Tịch thủy chung không có lên tiếng, Bạch Tiểu Hàn rốt cuộc khống chế được nước mắt chảy xuống.

"Ba nói được không?"

Bạch Tiểu Hàn hít hít cái mũi, lại đến bên cạnh kéo kéo tay áo Lăng Tịch, mang theo giọng nức nở, một lần nữa hỏi:

"Ba, ba nói đi, ba không có không cần con, được không."

Ngày trước chỉ cần hắn khóc, ba Tịch sẽ vội vàng chạy tới an ủi, còn nhẹ nhàng lau nước mắt. Nhưng mà hiện tại vô luận hắn khóc như thế nào, ba Tịch đều không có phản ứng, thậm chí cũng chưa liếc nhìn hắn một cái. Hắn sợ... rất sợ ba Tịch thật sự không cần hắn.

Nếu ba không còn cần mình, vậy nên làm cái gì bây giờ? Vì sao? Vì sao ba lại không cần mình?

Sau khi mẹ qua đời, hắn cùng Lăng Tịch sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng Lăng Tịch vất vả, nhưng bọn họ vẫn rất vui. Ở thời điểm đó, thế giới của hắn, chỉ có Lăng Tịch. Mà Lăng Tịch cũng chỉ có hắn.

Là từ khi nào thì cuộc sống bắt đầu biến đổi?

Bắt đầu là chú Trọng Thần đi vào cuộc sống của bọn họ. Chú Trọng Thần tốt lắm, cũng rất chiếu cố hắn. Cho nên hắn cũng không bài xích chú Trọng Thần. HunhHn786

Sau đó Tần Tường, Lạc Phi, Lăng Duệ, một đám người bước vào cuộc sống của bọn họ.

Những người đó có tốt với hắn, cũng có người lãnh đạm, thậm chí còn có người khi dễ hắn. Hắn rất đau lòng, nhưng nhìn thấy ba Tịch khó xử, hắn cũng chỉ cắn môi không để cho mình khóc, ngoan ngoãn trốn một bên. Gặp bọn họ nhiều lần, hắn phát giác mấy người kia cũng không phải rất khó ở chung, ít nhất so sánh với đám bạn học còn đáng yêu hơn nhiều lắm.

Trước kia ba Tịch làm cái gì cũng nghĩ cho hắn, chìu hắn. Thế nhưng những người đó xuất hiện, ba Tịch chú ý bọn họ, làm cho hắn có cảm giác bị vứt bỏ. Loại cảm giác này làm cho hắn rất khó chịu, nhưng hắn cũng buộc chính mình nhịn xuống. Chỉ cần nhìn thấy ba Tịch, hắn khổ sở một chút cũng không sao.

Thẳng đến ngày hôm qua hắn thấy được Lạc Phi hôn ba Tịch với dáng vẻ rất hưởng thụ, hắn đã cảm thấy khó chịu. Dù trước đây hắn đối với Lạc Phi cảm tình rất tốt, cũng giảm xuống, thậm chí còn có chút bài xích, cảm thấy Lạc Phi rất chướng mắt.

Nghĩ đến ngày hôm qua còn bị ba Tịch hung hăng cắn một cái, đầu lưỡi lại bắt đầu đau, ủy khuất làm nước mắt rơi xuống không ngừng.

Có phải ba Tịch cảm thấy hắn rất ngốc, lại không nghe lời. So sánh Lạc Phi thông minh, còn có Tần Tường cùng Lăng Duệ, tuy rằng hung ác, lạnh nhạt, nhưng bộ dạng rất đẹp, đầu óc cũng tốt. Vì thế ba Tịch không cần hắn, muốn bỏ hắn, đem hắn bán đi.

Ba, Tiểu Hàn rất khổ sở, tim đau quá, ôm Tiểu Hàn một cái được không?

Bạch Tiểu Hàn trong lòng khẩn cầu, trên mặt đầy nước mắt.

"Tiểu Hàn."

Bạch Tiểu Hàn giờ phút này chỉ cảm thấy mừng như điên, cố gắng mỉm cười.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cũng muốn nói không có muốn bán hắn, cũng không có không cần hắn. Nhưng lại không mở miệng được, không mở miệng được.

Giờ khắc này trừ cảm thấy bi ai, Lăng Tịch còn đang oán hận chính mình. Nếu bản thân có đủ năng lực để Bạch Tiểu Hàn lưu lại, Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ không khóc thương tâm như vậy.

Nhưng... Chính là không thể! Có lẽ đã tới lúc buông tay. Vì tương lai của Bạch Tiểu Hàn!

"Tiểu Hàn. Ngoan, đừng khóc, cùng dì Triệu trở về được không?"

"Trở về? Không muốn, con không muốn đi. Ba, cầu xin ba đừng đuổi con đi, đừng đuổi con đi được không? Con biết con không ngoan, con cũng không thông minh, nhưng về sau con sẽ ngoan ngoãn, sẽ rất nghe lời, cầu xin ba đừng đuổi con đi được không?"

"Tiểu Hàn, con... ngoan, cùng dì Triệu trở về đi."

Lăng Tịch khẽ cắn môi, lại đem tay đẩy ra, để cho Bạch Tiểu Hàn cùng Triệu Tử Kỳ trở về.

Không dám nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cố kềm chế giọng mình nói cùng Triệu Tử Kỳ :

"Các người đem Tiểu Hàn mang đi đi."

"Lăng tiên sinh, cám ơn anh. Còn nữa, thật xin lỗi. Anh yên tâm, Tiểu Hàn đi theo chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hàn. Tôi..."

Triệu Tử Kỳ hứa hẹn gì Lăng Tịch cũng không có nghe lọt tai, hiện tại đầu óc trống rỗng, ngực ngừng phập phồng. Rất đau, rất đau.

"Vậy... Chúng tôi đi về trước , không quấy rầy nữa. Tiểu Hàn, chúng ta về thôi."

Triệu Tử Kỳ chào từ biệt Lăng Tịch, rồi đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Hàn muốn khoác cánh tay của hắn.

"Đừng mà! Tôi không muốn đi cùng các người !"

"Tiểu Hàn ngoan, về thôi. Dì mua rất nhiều thứ ở nhà, chúng ta cùng nhau về chơi được không?"

"Đừng tới đây! ! Người xấu, dì là người xấu."

Triệu Tử Kỳ vừa mới đưa tay tới gần, Bạch Tiểu Hàn đã cào một vết ở trên tay đành phải lùi lại. Trong ấn tượng của Triệu Tử Kỳ, Bạch Tiểu Hàn là một đứa bé ngoan, mà hiện tại Bạch Tiểu Hàn lại dám phản kháng. Trong nhất thời cũng không biết nên như thế nào mới tốt.

"Mày nổi điên làm gì? Muốn điên trở về nhà điên! Đi! Theo ba trở về!"

Bạch Kiều vọt lên, bắt được tay Bạch Tiểu Hàn khóa ở sau lưng, ép buộc đi ra cửa.

"Không quay về! Người xấu, buông ra!"

Thử vài lần vùng vẫy nhưng không thành, còn bị đau, Bạch Tiểu Hàn cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể quay đầu khẩn cầu Lăng Tịch.

"Ba, nói gì được không? Đừng để bọn họ đem con mang đi, con không muốn rời khỏi ba."

Sợ bị Bạch Tiểu Hàn nhìn thấy mình đang khóc, cũng không muốn vợ chồng kia nhìn thấy, Lăng Tịch quay đầu đi đem mặt chôn ở hõm vai Lạc Phi.

"Ba..."

"Ba cái gì ba? Tao mới là ba của mày! Nhớ kỹ, về sau chỉ có thể gọi tao là ba, người kia cùng mày một chút quan hệ cũng không có!"

"Ba, ba thật sự không cần con. Hu hu, ba không cần Tiểu Hàn, Tiểu Hàn không muốn ai cả."

Thấy Bạch Tiểu Hàn gào khóc, vẻ mặt còn có chút dại ra. Triệu Tử Kỳ không đành lòng, cẩn thận ôm Bạch Tiểu Hàn nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, mang theo hắn đi khỏi.

Đợi cho bọn họ rời đi, cửa phòng khép lại, thân thể Lăng Tịch mềm nhũn, muốn ngã xuống. Cũng may Lạc Phi đúng lúc đỡ lấy.

"Tiểu Hàn... Đi rồi, là ba đuổi đi rồi."

"Ba, không liên quan tới ba, đừng tự trách mình."

Lạc Phi cúi đầu nhìn Lăng Tịch, đau lòng lau đi giọt nước mắt ở khóe mi, ôn nhu an ủi.

"Tiểu Hàn... chỉ là tạm thời rời đi mà thôi, em ấy sẽ trở về."

"Đúng vậy sao? Tiểu Hàn... còn có thể trở về sao?"

"Dạ, nhất định sẽ trở về."

"Tiểu Hàn sẽ trở về, nhất định vậy."

Lăng Tịch nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng thẳng lên, chạy ra ngoài, ghé mình vào lan can rướn cổ ra xa. Cố gắng tìm bóng dáng đã rời đi của Bạch Tiểu Hàn nhưng không thấy.

"Ba, Tiểu Hàn đã đi rồi, chúng ta vào nhà thôi."

Lăng Tịch trong đầu giờ phút này chỉ có dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn khi rời đi. Tiểu Hàn khóc rất nhiều, chắc chắn bị tổn thương rất nhiều.

"Tiểu Hàn. Tiểu Hàn."

Nhìn Lăng Tịch là bởi vì Bạch Tiểu Hàn mà bị đả kích, Lạc Phi đau lòng rồi cảm thấy khổ sở.

"Ba, đừng nghĩ nữa, Tiểu Hàn sớm hay muộn sẽ hiểu được dụng ý của ba."

Lạc Phi biết rõ Bạch Tiểu Hàn trong lòng Lăng Tịch có vị trí quan trọng. Lại bị cướp đi, đối với Lăng Tịch mà nói, thật sự là rất không công bằng. Nếu Lăng Tịch muốn giữ Bạch Tiểu Hàn, hắn có thể nghĩ biện pháp giúp. Vì sao Lăng Tịch lại tự mình ra quyết định?

Bất quá Lăng Tịch tự mình ra quyết định này, vậy trước đó cũng đã suy tư rất nhiều.

"Phi Phi, con nói... Tiểu Hàn có trách ba hay không ?"

"Chuyện đó..."

"Tiểu Hàn, sẽ trách ba. Tiểu Hàn rất ít khi xa ba, hiện tại lại bị ba tự mình đẩy đi, nhất định sẽ rất chán ghét ba."

"Ba. Vì sao nhất định phải đẩy Tiểu Hàn đi? Chuyện lớn như vậy sao không tìm con thương lượng, có lẽ con có thể đề xuất chủ ý."

"Ba không muốn Tiểu Hàn vì chuyện này lại bị tổn thương."

Cho dù nhờ Lạc Phi hay Lăng gia giữ Bạch Tiểu Hàn thì như thế nào? Nếu vợ chồng Bạch Kiều không để ý tình cảm đem chuyện này làm lớn, đến lúc đó người bị tổn thương chỉ có Bạch Tiểu Hàn.

"Ba cũng không biết làm như vậy rốt cuộc là sai hay là đúng. Nhưng Bạch Kiều nói sao vẫn là cha ruột Tiểu Hàn, cho dù hắn đối với Tiểu Hàn không tốt, nhưng Triệu Tử Kỳ đối với Tiểu Hàn không tệ. Ba cũng không cần lo lắng Tiểu Hàn đi bên kia sẽ chịu ủy khuất. Chỉ cần Tiểu Hàn có thể sống tốt, theo ba hay cha ruột cũng không có gì khác nhau. Mà Triệu Tử Kỳ đã đáp ứng sẽ chữa bệnh cho Tiểu Hàn. Ba rất muốn rất muốn nhìn thấy một Tiểu Hàn thông minh. Ba không có năng lực chữa bệnh cho Tiểu Hàn, hiện tại Tiểu Hàn có cơ hội này, ba sao lại bỏ qua?"

Lạc Phi tiến lên ôm Lăng Tịch từ phía sau, để đầu Lăng Tịch tựa vào lồng ngực của mình, cảm khái nói.

"Ba, ủy khuất ba rồi."

"Đứa ngốc, có cái gì ủy khuất, chỉ cần Tiểu Hàn tốt là đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro