Phiên ngoại: 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Bảo Bảo

Vẫn tưởng rằng giải quyết xong với Mạn Ny, khiến cho Lăng Tịch tiếp nhận mình là Tần Tường có thể hưởng được ngày tháng khoái lạc hạnh phúc. Ai biết, còn chưa có cùng Lăng Tịch làm mấy lần, Tần Tường liền nghênh đón một trở ngại lớn lao.

Nhìn đứa nhỏ bò trên mặt thảm, cảm giác vô lực lại một lần nữa dâng lên trong lòng Tần Tường. Nhìn đứa bé trong ánh mắt hắn cũng dâng lên vài tia oán hận.

Đều là tại đứa nhỏ chết tiệt này chiếm Lăng Tịch. Thời gian, thân thể, tâm trí, hết thảy đều chiếm hết. Hắn cả cơ hội sờ cũng không có. Thật vất vả mới hôn một chút, vừa sắp đến cao trào, đứa nhỏ khóc lên, Lăng Tịch sẽ bật người dậy, đẩy hắn ra, chạy tới dỗ đứa nhỏ.

Duy nhất làm cho hắn cảm thấy được dễ chịu một chút là hắn không chiếm được đồng thời mấy người kia cũng không chiếm được. Vì thế, mấy con sói đói bụng đến không chịu được, không còn có sắc mặt hoà nhã... Tần Tường trong nhà này bị bài xích.

Rõ ràng mọi người thỏa thuận cùng có được Lăng Tịch, cùng sống chung với nhau hòa bình. Có lẽ làm không được tương thân tương ái, nhưng tốt xấu cũng cố gắng xem nhau như người một nhà, không cho Lăng Tịch khó xử. Trải qua một thời gian ngắn hòa hợp, bọn họ ở chung cũng không tệ lắm. Nhưng mà cân bằng này lại bị một đứa bé xuất hiện phá vỡ.

Tần Tường lại một lần nữa nhìn về phía vật nhỏ mang đến vận rủi cho hắn, hận không thể trực tiếp ném nó ra bên ngoài. Bất quá... Nghĩ đến Lăng Tịch rất yêu thương đứa trẻ, Tần Tường không dám làm như thế, cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi. Nếu hắn thật sự làm như vậy, nói không chừng kế tiếp bị ném ra ngoài chính là hắn. HunhHn786

Đó là vật nhỏ, bởi vì thân thể chính xác rất nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, cũng mới cao đến trên đầu gối mà thôi. Mà ngay cả nói chuyện cũng chưa được.

Vật nhỏ này là do một cô gái đưa tới, nói là con của Tần Tường. Trong đầu của hắn không có ấn tượng gì. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thân thể đầy đặn của cô gái, còn có giọng điệu làm nũng kia đúng là loại phụ nữ lúc trước hắn thích.

Nhưng mà... Hắn mỗi lần làm tình đều có mang bao, chính là sợ xuất hiện tình huống bất trắc.

Cô gái kia nói lúc trước vì thật sự quá yêu hắn, nên đã động tay chân, cũng thành công mang thai. Bất quá hiện tại đã tìm được tình yêu chân chính, đứa bé này vẫn là nên trả lại cho hắn.

Nghe xong, sắc mặt Tần Tường càng khó coi. Hay là người này muốn tới cửa lừa gạt. Tần Tường vừa định đem mẹ con họ đuổi ra khỏi nhà, cô gái liền đưa ra giấy chứng nhận xét nghiệm DNA. Kết quả đứa bé là con Tần Tường.

Nhưng Tần Tường vẫn cảm thấy không thể tin, liền đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra lại một lần. Kết quả kiểm tra đúng là con hắn.

Nghe được đứa bé là con của Tần Tường, Lăng Tịch liền ôm lấy vật nhỏ, luyến tiếc không rời tay.

Cũng chính từ ngày đó, Lăng Tịch bắt đầu bước vào thế giới tã và bình sữa bao vây, làm cho Tần Tường rất là oán giận. Nhưng Lăng Tịch rất thích thú, cũng đặt cho vật nhỏ nhũ danh gọi là Bảo Bảo.

Mỗi ngày Lăng Tịch chỉ quan tâm Bảo Bảo, cùng Bảo Bảo chơi đùa, ngủ cùng Bảo Bảo, mở miệng là nhắc Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, đi lại đây một chút, nơi này có đồ chơi nha."

Lăng Tịch ngồi ở một đầu thảm, cầm một cái lục lạc trên tay lắc lắc, muốn dụ dỗ Bảo Bảo bò lại phía mình.

Nghe được âm thanh, Bảo Bảo chú ý, cũng hoạt động thân thể nho nhỏ, cố gắng bò tới chỗ Lăng Tịch. Vừa bò, Bảo Bảo vừa cười khanh khách, bên miệng chảy ra mấy sợi nước nhớp nháp.

Quỷ nhỏ này!

Lăng Tịch gọi Tần Tường. Tần Tường ghét bỏ cầm khăn lau nước miếng bên miệng cho Bảo Bảo. Hành động này của Tần Tường làm cho Lăng Tịch vui mừng mỉm cười với hắn, rồi lại tiếp tục dùng tiếng lục lạc hấp dẫn Bảo Bảo lại chỗ mình.

Nhưng mà Bảo Bảo di chuyển thật sự là quá chậm, lại rất dễ dàng phân tâm. Nhiều lần Bảo Bảo đã bị hoa văn của tấm thảm hấp dẫn, dùng ngón tay chọc chọc thảm, không hề di động.

Tần Tường muốn ôm Bảo Bảo đến cho Lăng Tịch, đã bị ngăn lại. Lăng Tịch nói là để Bảo Bảo tự mình bò. Không có biện pháp, Tần Tường đành phải ở một bên tiếp tục nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau.

Ước chừng hơn nửa giờ, cuối cùng Bảo Bảo cũng đến nơi. Bảo Bảo cười không ngừng, Lăng Tịch thì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng khen Bảo Bảo thông minh.

Nhìn một lớn một nhỏ cười vui vẻ, Tần Tường lần đầu tiên cảm thấy Bảo Bảo cũng không phải chướng mắt, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Nửa năm sau.

"Bảo Bảo, hôm nay muốn ăn cái gì? Nói cho ông biết, ông đi làm cho con ăn."

Lăng Tịch mang tạp dề ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Bảo Bảo, ôn nhu hỏi.

"Ăn... Ăn thạch."

Bảo Bảo vỗ vỗ tay.

"Ba... ba, ăn thạch."

Lúc này Bảo Bảo gần hai tuổi, chỉ có thể nói câu đơn giản, phát âm nhiều từ không rõ lắm. Nghe được Bảo Bảo nói không đúng, Lăng Tịch vẫn rất vui vẻ, nói.

"Bảo Bảo, không phải ba, là ông, con phải gọi là ông nội."

Lăng Tịch vuốt khuôn mặt nhỏ, một lần nữa sửa cách gọi của Bảo Bảo.

"Ngoan, gọi ông đi. Gọi đúng rồi ông đi làm món con thích ăn nhất, thạch socola."

"Ba... ba, ăn thạch. Ba ba..."

"Ha ha."

Thấy một màn như vậy, bốn người kia đều cười.

Cũng không biết vì sao lại thế này, Bảo Bảo từ lúc biết nói đã gọi Lăng Tịch là ' ba '. Dù Lăng Tịch sửa lại như thế nào, Bảo Bảo cũng không chịu gọi là ông.

"Ba, cái này gọi là sửa không được. Cứ để tùy Bảo Bảo đi."

Bạch Tiểu Hàn nhịn cười, ở một bên khuyên can.

"Nhưng..."

Rõ ràng là ông cháu mà, sao có thể đổi thành cha con? Mà Bảo Bảo lại nhận thức như vậy.

Ôi.....!

Lăng Tịch rất thất vọng.

"Hay là đợi Bảo Bảo lớn một chút sẽ sửa lại cách gọi, bây giờ còn chưa vội."

Nhìn ra Lăng Tịch rối rắm, Lạc Phi ở một bên đưa ra đề nghị.

"Cũng chỉ có thể như vậy ."

Lăng Tịch bất đắc dĩ gật đầu, đi đến bếp làm bánh thạch cho Bảo Bảo.

Đợi Lăng Tịch vừa đi, Lăng Duệ ôm Bảo Bảo đến để trên đùi, học Lăng Tịch sờ sờ đầu của bé con, cười nói:

"Bảo Bảo, ba của con đã có, thế nhưng chưa có mẹ nha. Hay gọi người này là mẹ được không?"

Nói xong, Lăng Duệ có ý xấu đưa tay chỉ Tần Tường, khuyến khích Bảo Bảo gọi Tần Tường là mẹ.

Bảo Bảo quay đầu nhìn về phía Tần Tường. Khi nhìn thấy Tần Tường mặt tái xanh, Bảo Bảo sợ hãi há miệng thở dốc, oa oa khóc lên.

"Hung dữ... Xấu xa..."

Tần Tường bị Bảo Bảo gọi xấu xa, vì thế buồn bực thật lâu.

Lại một năm nữa trôi qua.

Bảo Bảo đã lớn hơn, rất ra dáng, luôn được mọi người yêu thương. Bảo Bảo trở thành bảo bối được nâng niu ở trong lòng bàn tay, mà ngay cả Tần Tường, cũng không ngoại lệ.

Lúc mới bắt đầu, hắn rất là bài xích Bảo Bảo. Nhìn ra hắn bài xích, Lăng Tịch cố ý để hắn ở cùng Bảo Bảo nhiều hơn, cũng để cho hắn thay tả cho Bảo Bảo. Vài lần hắn bị buộc làm ngựa cho Bảo Bảo cưỡi. Lăng Tịch nói là muốn tăng gắng kết cho hắn cùng Bảo Bảo.

Ở chung lâu, hắn cảm thấy Bảo Bảo cũng không chướng mắt, mềm mềm ôm cũng thoải mái. Còn gương mặt thịt kia khi cười nhìn cũng đáng yêu, cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

Một lần Bảo Bảo ban đêm phát sốt, mà Lăng Tịch không ở nhà, một mình hắn luống cuống tay chân chăm sóc Bảo Bảo cả đêm. Từ đó về sau, Bảo Bảo liền ỷ lại hắn hơn một chút. Hắn đột nhiên cảm thấy có con cũng không tệ lắm.

Từ ngày đó, Bảo Bảo cũng không còn gọi Tần Tường là xấu xa, mà rất thân thiết gọi ba ba. Ngoài Lăng Tịch ra, Bảo Bảo thân thiết nhất chính là Tần Tường.

Nhìn Bảo Bảo trong lòng ngực Tần Tường cười tươi, mấy người kia cũng lộ vẻ hâm mộ, Tần Tường liền rất đắc ý.

Tần Tường đắc ý cũng liền quên hắn từng không muốn có Bảo Bảo. Tần Tường cao hứng mua một đống đồ chơi cho Bảo Bảo.

Từ khi Bảo Bảo cùng Tần Tường thân thiết gia tăng, có lúc Bảo Bảo cũng sẽ giúp Tần Tường có cơ hội, ví dụ như:

"Lăng Lăng, ba ba không thoải mái, đi xem đi."

Bởi vì không thể gọi Lăng Tịch là ba, cũng không muốn gọi ông, Bảo Bảo đã theo Lăng Duệ gọi Lăng Lăng.

"Không thoải mái? Ba con bị làm sao?"

"Con không biết."

Bảo Bảo, chạy đến kéo tay Lăng Tịch, khẩn cầu:

"Lăng Lăng đi xem đi. Ba ba thật đáng thương nằm ở trên giường."

"Ừ, ta đi xem, con đừng vội."

Lăng Tịch sờ sờ đầu Bảo Bảo, chạy tới phòng Tần Tường.

Lăng Tịch chạy tới phòng Tần Tường. Sau khi vào trong phòng, Lăng Tịch cũng không có thấy Tần Tường nằm ở trên giường, bên trong gian phòng cũng không có hắn.

Khi Lăng Tịch còn đang nghi hoặc, lại nghe phía sau truyền đến tiếng khóa cửa. Sau đó Lăng Tịch rơi vào một cái ôm ấm áp, cũng bị người thả lên giường.

"Tần Tường! Không phải không thoải mái sao?"

"Đúng vậy, con không thoải mái."

Khi Lăng Tịch không phản kháng nữa, Tần Tường mới buông ra, cười nói:

"Cho nên mới để Bảo Bảo gọi ba đến làm cho con thoải mái nha."

"Tường... Các người..."

Lại bị Bảo Bảo lừa! ! Nhóc con lại giúp Tần Tường lừa gạt người. Uổng công mình đối tốt với nó như vậy!

Lăng Tịch rất ủy khuất.

"Ha ha, Bảo Bảo thật biết nghe lời đúng không?"

Tần Tường hôn hôn mặt Lăng Tịch vài cái, cảm khái nói:

"Không hổ là con trai Tần Tường, thật thông minh! Bất quá cũng nhờ ba để cho con cùng Bảo Bảo gia tăng thân thiết nhiều hơn. Nhờ thế nó mới nghe lời của con như vậy."

"Tường..."

"Suỵt! Đừng nói nữa, chúng ta làm chuyện khác nhé?"

Tần Tường chiếm môi, hắn nổi lên suy nghĩ muốn vận động thật lâu.

Ngoài cửa, Bảo Bảo cố gắng chạy đi nghe ngóng. Lúc sau, Bảo Bảo lấy một quả bóng ra chơi, ngồi dựa vào cửa phòng vừa chơi vừa thực hiện nhiệm vụ canh gác. Tần Tường đã giao phó nó canh giữ tại đây, thấy ai đến phải dẫn đi nơi khác, không để cho ai quấy rầy ba ba và Lăng Lăng.

Bảo Bảo đợi thật lâu cũng không thấy có người lại đây. Mà cửa phía sau lưng cũng không mở. Chờ thật lâu, Bảo Bảo liền mệt, bất quá nghĩ đến Tần Tường dặn dò, Bảo Bảo vẫn rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Tường vui vẻ xong, đem Lăng Tịch đi tắm rửa sạch sẽ, ôm người bỏ vào trong chăn. Lúc này hắn nhớ tới Bảo Bảo. Vừa mở cửa ra, Bảo Bảo liền ngã vào trong, Tần Tường dùng chân ngăn trở Bảo Bảo ngã đập đầu xuống.

"Ba ba?"

Bảo Bảo dụi mắt, thông báo công việc của nó.

"Không có ai lại đây."

"Ngoan."

Tần Tường đem Bảo Bảo ôm lên, hôn lên mặt nhỏ.

"Mệt sao? Sao con không đi ngủ?"

"Ba nói Bảo Bảo canh giữ, Bảo Bảo không thể ngủ."

"Ngốc Bảo Bảo, lần sau mệt thì trở về phòng ngủ, biết chưa?"

"Dạ, đã biết."

Bảo Bảo dùng cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Tần Tường, yêu cầu :

"Ba ba, con muốn ngủ cùng ba và Lăng Lăng."

"Được, bất quá Lăng Lăng mệt đã ngủ, con đừng làm Lăng Lăng thức được không?"

"Dạ được, Bảo Bảo sẽ ngoan mà."

Bảo Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Bảo Bảo ngoan."

Tần Tường ôm Bảo bảo đi vào phòng, đem Bảo Bảo đặt ở cạnh Lăng Tịch, rồi nhẹ nhàng lên giường. Hắn ôm lấy Bảo Bảo và Lăng Tịch nhắm mắt ngủ.

Hắn đã hiểu vì sao lúc trước hắn làm nhiều việc không tốt, mà Lăng Tịch cũng không có hận hắn, cuối cùng còn tiếp nhận hắn. Bởi vì cho dù là không tình nguyện, phần huyết thống cũng sẽ gắn kết bọn họ chặt chẽ. Bởi vì người kia thủy chung là thân nhân của hắn.

Phiên ngoại 2 : Bạch Tiểu Hàn sinh bệnh

"Tiểu Hàn, rời giường, nên đi làm. Con hôm nay không phải còn có hội nghị quan trọng sao?"

Lăng Tịch đẩy cửa phòng ra, đi đến bên giường vỗ nhẹ Bạch Tiểu Hàn, nhắc nhở lịch trình hôm nay.

"Ư... Không đi..."

Bạch Tiểu Hàn chui lại vào chăn, mơ hồ trả lời.

"Không được ! Rời giường! Đi làm!"

Lăng Tịch tiến lên xốc chăn lên, cầm lấy tay hắn muốn kéo dậy. Ai ngờ, đụng tay Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cảm giác được tay hắn rất nóng.

Sờ sờ cánh tay Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch lại lo lắng sờ trán Bạch Tiểu Hàn.

Nóng quá!

Lăng Tịch vừa định rút tay, Bạch Tiểu Hàn liền đưa tay giữ bàn tay trên trán mình, muốn lưu lại xúc cảm mát lạnh.

"Ưm... Thoải mái."

"Tiểu Hàn, con cảm thấy ở đâu không thoải mái?"

Lăng Tịch dùng tay còn lại dò xét cơ thể Bạch Tiểu Hàn, lại sờ trán của mình, lo lắng dò hỏi.

Bạch Tiểu Hàn làu bàu vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Ba?"

"Ừ. Tiểu Hàn, con nằm đây, ba đi lấy nhiệt kế tới đo nhiệt độ cơ thể con."

Bạch Tiểu Hàn chớp mắt, nhu thuận đáp.

"Dạ!"

Ngày hôm qua Bạch Tiểu Hàn vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài, trở về toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt tươi cười.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn ướt sũng, sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ cảm mạo, Lăng Tịch hối thúc hắn đi tắm, thay đổi quần áo, cũng đưa cho hắn một bát canh nóng. Không ngờ... Bạch Tiểu Hàn vẫn bị cảm.

Lăng Tịch một bên lo lắng nhìn Bạch Tiểu Hàn, lại nhìn đồng hồ báo thức đặt ở bên giường.

Nhiệt kế chỉ 38.5 độ! Quả nhiên là phát sốt , hơn nữa còn là sốt cao!

"Tiểu Hàn, con sốt cao, chúng ta đi bệnh viện nhé?"

"Không đi, đau..."

Hắn chán ghét uống thuốc, càng sợ tiêm thuốc. Hắn cũng không muốn đi bệnh viện.

"Không đau. Ba sẽ nói y tá nhẹ tay một chút, sẽ không đau. Ngoan, con hiện tại phát sốt, vẫn là đi bệnh viện tiêm hoặc là truyền dịch, như vậy sẽ nhanh khỏi."

"Ứ... Không đi, đau..."

"Thế nhưng..."

Trong khoảng thời gian ở chung, đủ để cho Lăng Tịch nhận ra Bạch Tiểu Hàn đã thay đổi. Bạch Tiểu Hàn trí óc khôi phục, rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Trừ bỏ ngẫu nhiên làm nũng, đa số thời điểm đều biểu hiện trầm ổn.

Có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt giống người bình thường thật tốt. Nhưng Lăng Tịch vẫn hoài niệm khi hắn đơn thuần thích dính người của ngày xưa. Hắn đột nhiên thành thục, hiểu chuyện, Lăng Tịch có cảm giác mình bỏ lỡ thời gian nhìn thấy con mình lớn khôn.

Hiện tại, Bạch Tiểu Hàn bởi vì bị bệnh mà làm nũng, cũng biểu lộ ra tính trẻ con, Lăng Tịch không khỏi có chút hoài niệm. Hiện tại Bạch Tiểu Hàn cái dạng này mới là bộ dạng quen thuộc nhất.

"Tiểu Hàn, nếu không muốn đi bệnh viện, ba đây cũng không miễn cưỡng. Nhưng con vẫn phải uống thuốc, ba đi tìm thuốc cho con."

Lăng Tịch vỗ nhẹ nhẹ thân thể đang trốn ở trong chăn.

"Đừng trốn, ra ngoài, trùm kín không tốt."

"Dạ."

Nghe được không cần đi bệnh viện, Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn.

Lăng Tịch lấy hộp thuốc gia đình và một ly nước ấm. Từ bên trong hộp thuốc tìm ra vài lọ thuốc cảm mạo, hạ sốt. Sợ chính mình chọn sai, Lăng Tịch  cẩn thận đọc hướng dẫn một lần, sau đó mới mở lọ đổ thuốc ra lòng bàn tay, đưa Tiểu Hàn, cũng đưa sang ly nước.

Nghĩ đến bị cảm phải ra mồ hôi sẽ tốt hơn, Lăng Tịch lại đi tìm thêm chăn đắp cho Bạch Tiểu Hàn.

"Ba, nóng."

Bạch Tiểu Hàn bất mãn lên tiếng.

"Kiên nhẫn một chút. Con hiện tại bị sốt, ra mồ hôi sẽ tốt hơn. Đến lúc đó, cũng không cần uống thuốc nữa."

Bạch Tiểu Hàn vừa nghe đến không uống thuốc, cũng không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt sáng nhìn chằm chằm Lăng Tịch.

"Tiểu Hàn, nhìn ba làm gì? Ngủ đi. Dậy rồi sẽ khỏi."

"Thế nhưng con ngủ không được. Ba, kể chuyện xưa giống trước đây đi."

"Thế nhưng... Ba không có chuyên nào mới."

"Vậy kể lại, đã nghe nhiều lần cũng không có sao."

"Vậy... Được rồi. Con nhắm mắt lại, ba kể."

"Dạ."

Chuyện kể đến một nửa, Bạch Tiểu Hàn đã thở đều đều. Lăng Tịch thử khẽ gọi hắn, nhưng không có được đáp lại.

Xem ra, Bạch Tiểu Hàn đã ngủ.

Lăng Tịch đem chăn đắp kín lại, đi đến phía cửa sổ kéo màn che lại, bên trong phòng tối sầm xuống. Lăng Tịch lại đến ngồi ở bên giường trông chừng Bạch Tiểu Hàn.

Trong lúc ngủ Bạch Tiểu Hàn cũng không an ổn, chăn bị hắn đá văng nhiều lần, trong chốc lát lại nói mớ, trong chốc lát lại rất nóng.

Lăng Tịch dùng khăn lau cho hắn. Bạch Tiểu Hàn ra rất nhiều mồ hôi, bên trong chăn cũng rất oi bức. Nhưng Lăng Tịch vẫn ôm chặt Bạch Tiểu Hàn, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho Bạch Tiểu Hàn.

Lạc Phi đến tìm. Sợ làm Bạch Tiểu Hàn thức, Lăng Tịch ra hiệu cho Lạc Phi đi ra ngoài. Khi hai người đi ra, Lăng Tịch lại nhờ hắn nói cùng những người khác một tiếng để bọn họ đừng tới quấy rầy Bạch Tiểu Hàn nghỉ ngơi.

Mở mắt, Bạch Tiểu Hàn phát giác mình gối đầu lên cánh tay Lăng Tịch. Tầm mắt chạm vào nhau, Bạch Tiểu Hàn thấy được Lăng Tịch đang ôn nhu nhìn mình.

"Tỉnh rồi? Cảm thấy thoải mái chưa?"

"Dạ. Trời tối rồi sao ?"

"Còn chưa. Chỉ là màn che lại trong phòng sẽ hơi tối."

Lăng Tịch vừa trả lời, vừa lấy tay dò xét nhiệt độ cơ thể Bạch Tiểu Hàn. Mặc dù cảm thấy thân nhiệt Bạch Tiểu Hàn không còn cao như trước, nhưng Lăng Tịch cũng không dám lơi lỏng, vội vàng đứng dậy lấy nhiệt kế kiểm tra Bạch Tiểu Hàn.

38 độ, vẫn nóng, nhưng so sánh lúc trước đã hạ xuống rồi! Nếu ngày mai Bạch Tiểu Hàn còn chưa giảm sốt hoàn toàn, mặc kệ Bạch Tiểu Hàn có nguyện ý hay không cũng phải đem đưa đi bệnh viện.

"Ba, con đói bụng."

"Ba đi chuẩn bị. Con dậy đi tắm nước ấm. Bất quá nhớ đừng tắm lâu, miễn cho lại cảm lạnh."

"Dạ."

Đi ra ngoài, Lăng Tịch liền nhìn thấy ba người kia ngồi ở sô pha làm việc của họ. Nhìn thấy Lăng Tịch, ba người cùng nhìn lại.

"Ba đi làm một chút gì đó cho Tiểu Hàn ăn."

"Hắn tốt hơn chưa? Chúng con kêu thức ăn rồi, thuận tiện gọi cháo cho hắn. Còn nóng, có thể cho hắn ăn."

"Ừ, cảm ơn. Ba đi cho Tiểu Hàn ăn."

Lăng Tịch thoáng kinh ngạc, sau đó, mỉm cười thản nhiên.

Bọn họ đang lo lắng cho Bạch Tiểu Hàn, còn chuẩn bị cháo, có phải bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận Bạch Tiểu Hàn rồi không?

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn khi vừa trở về bị bài xích, giờ nhìn thấy ba người trước mắt quan tâm hắn, Lăng Tịch cảm thấy rất vui mừng.

"Ba."

Lăng Tịch bưng cháo từ nhà bếp đi ra, đã bị Tần Tường gọi lại.

"Làm sao vậy?"

"À... Ba cũng chú ý một chút, đừng để Bạch Tiểu Hàn khỏe, ba lại bị cảm."

"Ừ, ba sẽ chú ý một chút."

Lăng Tịch vào phòng Bạch Tiểu Hàn. Bạch Tiểu Hàn vừa tắm xong, hắn đang cởi áo choàng, mặc quần áo vào. Nhìn thấy Lăng Tịch xuất hiện, Bạch Tiểu Hàn dừng động tác, nhìn về phía Lăng Tịch.

"Thất thần làm gì? Mau mặc vào đi."

"Dạ."

Không biết có phải hoa mắt không, Lăng Tịch lại phát giác vành tai Bạch Tiểu Hàn đột nhiên đỏ lên.

"Làm sao vậy?"

Lăng Tịch khó hiểu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn mặt ửng đỏ. Nhìn đáng yêu cực kỳ, khiến cho người ta rất muốn hôn lên một cái.

"Muốn... Muốn ba đút."

Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt có vài phần ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khát vọng.

"Ừ."

Bạch Tiểu Hàn bây giờ là người bệnh. Người bệnh là lớn nhất. Cho nên, Lăng Tịch không có nghĩ nhiều, đáp ứng Bạch Tiểu Hàn.

"Ba, chừng nào thì cho con làm?"

Ăn xong cháo, Bạch Tiểu Hàn đỏ mặt nói một câu khiến cho Lăng Tịch xấu hổ không thôi.

"Hả? Ba... Ba đi rữa bát."

"Đừng đi!"

Không cho đối phương trốn tránh, Bạch Tiểu Hàn bắt lấy cánh tay Lăng Tịch, nói.

"Ba, con muốn làm. Ba cũng không cho con làm. Bọn họ cùng ba đã làm rất nhiều lần, con lại không có làm."

Bạch Tiểu Hàn liên tiếp nói vài câu mang theo ủy khuất, khiến mặt Lăng Tịch cũng nóng lên.

Thời gian qua, Bạch Tiểu Hàn đều ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh, có yêu cầu cũng không dám nói. Sao hiện tại sinh bệnh lại có thể to gan như vậy... Đưa ra yêu cầu này? Lẽ nào là sốt đến hồ đồ ? Rõ ràng rất tỉnh táo, cũng không có dấu hiệu bị ảnh hưởng thần kinh.

"Ba, con muốn làm."

"Con còn đang sốt."

"Vậy có phải chờ con hết sốt thì có thể làm phải không?"

Bạch Tiểu Hàn mắt sáng lên.

"..."

"Con đây nhất định phải mau khỏe, như vậy con có thể làm."

Bạch Tiểu Hàn cười thật ngọt ngào, cũng động tình ôm lấy Lăng Tịch còn đang sững sờ

"Ba, Tiểu Hàn yêu ba, rất yêu , rất rất yêu."

"Tiểu Hàn..."

"Ba, ba sẽ vẫn luôn ở cùng con đúng hay không? Ba sẽ luôn cần Tiểu Hàn đúng hay không? Sau này ba sẽ cùng con vượt qua mọi thứ đúng hay không?"

"... Đúng."

"Ba, ba thật tốt."

Nghe được Lăng Tịch khẳng định, tích tụ trong lòng Bạch Tiểu Hàn nhất thời tiêu tán sạch sẽ.

Năm trước, khi hắn trở về, bên cạnh Lăng Tịch đã có người khác, hơn nữa là ba người. Nhìn bọn họ cùng Lăng Tịch  quan hệ rất tốt, nhìn bọn họ cùng đeo nhẫn cưới, hắn thấy chính mình bị bài xích, cảm giác rất không thoải mái.

Hắn biết hắn đã tổn thương Lăng Tịch. Cho nên dù là ghen tị, hắn cũng không có nói gì, mà ngoan ngoãn ở bên cạnh, dùng hành động cảm hóa Lăng Tịch.

Thế nhưng chờ đợi lâu như vậy, quan hệ vẫn không tiến triển. Hắn suy nghĩ muốn tìm một cơ hội cùng thương lượng với Lăng Tịch một lần. Tranh thủ thổ lộ với Lăng Tịch, làm cho quan hệ của hai người khôi phục như trước.

Tại thời điểm mấu chốt, hắn lại sinh bệnh!

Bất quá... Nhìn Lăng Tịch khẩn trương như vậy, hắn thật vui mừng. Ít nhất, chứng minh Lăng Tịch để ý hắn. Dù cảm thấy được hiện tại không thích hợp nói chuyện này, nhưng hắn vẫn đem những lời này nói ra.

Lăng Tịch có phản ứng, có phải thành công rồi không ? Lăng Tịch đã xác nhận, cũng làm cho hắn an lòng.

"Ba, con có cái này cho ba. Ba chờ một chút."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn buông Lăng Tịch ra, chạy đi lấy một cái hộp nhỏ.

"Đây là... ?"

"Tặng quà cho ba nha. Dự định đã lâu rồi, mãi cho đến hôm qua mới làm xong."

"Ngày hôm qua? Con nói ngày hôm qua bởi vì đi lấy vật này mà mắc mưa dẫn tới bị sốt?"

Vừa nghe Bạch Tiểu Hàn sinh bệnh vì nguyên nhân gì, âm lượng Lăng Tịch đề cao không ít, thần sắc cũng mang theo điểm bất mãn.

"Á..."

Ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Bạch Tiểu Hàn thè lưỡi. Hắn lôi kéo Lăng Tịch ngồi xuống, lấy lòng:

"Ba, đừng nóng giận mà, lần sau sẽ không vậy nữa. Về sau con ra ngoài, mặc kệ trời mưa hay không, con đều sẽ nhớ mang dù."

"Con nha! Ai da....."

"Đến, xem quà đi."

Bạch Tiểu Hàn giống như đưa vật quý hiếm cho Lăng Tịch.

"Được."

Tiếp nhận, cẩn thận mở nắp hộp, nhìn bên trong là hai cái nhẫn, Lăng Tịch ngây ngẩn cả người. HunhHn786

Kiểu dáng nhẫn cùng cái trên tay Lăng Tịch không khác biệt lắm, bất quá tinh xảo hơn một ít, nhìn kỹ bên trên còn có hoa văn, phía trong có khắc chữ viết tắt tên Bạch Tiểu Hàn cùng Lăng Tịch.

"Đây là tự con thiết kế, thích không?"

"Chính con thiết kế sao ?"

Nghe Bạch Tiểu Hàn vừa nói như thế, Lăng Tịch nhớ tới thời gian trước Bạch Tiểu Hàn thường xuyên lén lút làm gì đó. Khi Lăng Tịch vừa đi vào, Bạch Tiểu Hàn sẽ đem giấu đi, không chịu cho xem. Nói vậy, lúc đó Bạch Tiểu Hàn vẽ cái này.

"Vâng, như vậy sẽ tương đối có tâm ý. Vốn muốn tự mình làm, nhưng có chút phức tạp, con chưa làm được."

"Sao muốn đưa ba nhẫn?"

"À... Thật sự muốn nghe? Còn không phải bởi vì... Bởi vì các người đều có nhẫn, con không có. Con cũng muốn cùng ba mang nhẫn giống nhau, như vậy giống như đã kết hôn."

Vậy là Bạch Tiểu Hàn luôn để ý chuyện này. Lăng Tịch nhìn về phía hai cái nhẫn trong hôp, ánh mắt tăng thêm vài phần thâm ý.

"Ba, con đeo cho ba."

Bạch Tiểu Hàn nắm tay trái Lăng Tịch lên, lấy ra cái nhẫn đeo vào ngón giữa. Vì ngón áp út đã có một cái khác rồi. Tuy rằng hắn cũng hơi buồn, nhưng vì không để Lăng Tịch khó xử, hắn chịu ủy khuất một chút cũng không sao. Bất quá... đợi sau này sẽ mang bọn họ đi làm bộ nhẫn mới.

"Ba, tới phiên ba."

"Được."

Tiếp nhận nhẫn Bạch Tiểu Hàn đưa qua, Lăng Tịch cẩn thận đeo vào ngón áp út tay trái của Bạch Tiểu Hàn.

"Thật tốt, giống như là kết hôn."

Sờ nhẫn trên ngón tay, Bạch Tiểu Hàn cười đến nheo lại mắt.

"Ba, con muốn hôn ba, làm sao bây giờ?"

"Không được, Bạch... Tiểu..."

Lăng Tịch kháng nghị, nhưng đã bị Bạch Tiểu Hàn lắp kín miệng không cho nói hết câu. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn còn sốt, nên Lăng Tịch cảm thấy đầu lưỡi kia thật nóng, khoang miệng cũng rất nóng.

Bọn họ trao đổi nướt bọt như vậy, Lăng Tịch không khỏi suy nghĩ, mình có bị lây cảm mạo không? Nhưng rất nhanh Lăng Tịch đã bị Bạch Tiểu Hàn nhiệt tình làm cho quên mất điều đó.

Nụ hôn này thật sâu thật lâu, tình cảm hai người tiến dần lên một bước dài, còn mang một tác dụng phụ.

Ngày hôm sau Lăng Tịch đã bị bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro