Phiên ngoại 3: Thầm nghĩ cùng nhau đến già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phi Phi ..."

Lăng Tịch không yên nhìn về phía người mới vừa vào cửa là Lạc Phi, muốn nói lại thôi.

Hôm nay Lạc Phi phải đi gặp những người kia. Lăng Tịch rất muốn cùng Lạc Phi đi gặp mặt bọn họ, rồi lại có chút không dám đi, sợ phải nhận được kết quả không như mong muốn.

Hiện tại, Lạc Phi đã trở về. Không biết kết quả thế nào? Lạc Phi sẽ rời đi sao?

Lăng Tịch có chút không nắm chắc, dù sao Lạc Phi đi gặp người thân, là cha mẹ ruột của hắn.

Chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước. Lăng Tịch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tuyên bố mình là mẹ ruột Lạc Phi, muốn nhận lại Lạc Phi, mang hắn trở về tiếp quản sự nghiệp.

Trong điện thoại, người kia nói rất chân thành tỉ mỉ về những dấu vết trên người Lạc Phi. Cũng tỏ vẻ lúc trước không phải tự nguyện vứt bỏ Lạc Phi. Năm đó bởi vì gia tộc có tranh đoạt, trong nhà rất loạn, sợ Lạc Phi sẽ bị thương tổn, nên ba mẹ giao Lạc Phi cho vú nuôi mang về nhà thân thích bên nhà ngoại. Đợi sự tình giải quyết ổn thỏa, bọn họ lại đi đón Lạc Phi trở về.

Ai ngờ, vú nuôi đi rồi cũng không báo tin tức về. Lúc ấy cũng thật sự là quá bận, hơn nữa rất yên tâm người hầu này, cho nên vợ chồng họ cũng không có để ý. Đợi xử lý xong mọi việc, bọn họ đi tìm Lạc Phi mới biết được trên đường đi đã xảy ra tai nạn xe cộ. Người vú nuôi đã chết, mà Lạc Phi không thấy bóng dáng, sống hay chết không có ai biết.

Những năm qua bọn họ không ngừng tìm kiếm Lạc Phi. Đến gần đây tại một buổi hòa nhạc, bọn họ đã gặp được Lạc Phi. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bọn họ đã cảm thấy rất quen thuộc.

Thông qua cẩn thận điều tra, bọn họ đã có được bằng chứng có thể xác định Lạc Phi là đứa con bọn họ đang tìm kiếm. Bọn họ cũng thận trọng đi bệnh viện làm xét nghiệm DNA. Đợi có kết quả chính xác, bọn họ mới dám gọi điện đến.

Bọn họ gọi cho Lăng Tịch nói chuyện này, là bởi vì cảm kích công ơn Lăng Tịch đã chăm sóc Lạc Phi nhiều năm. Cũng hy vọng, Lăng Tịch có thể đồng ý cho bọn họ dẫn Lạc Phi về bồi dưỡng, tương lai tiếp nhận sự nghiệp gia đình.

Lăng Tịch sợ Lạc Phi sẽ rời đi. Cũng không phải nghi ngờ tình cảm của hắn, mà là thói quen có Lạc Phi bên cạnh. Nếu Lạc Phi thật sự trở về tiếp nhận sự nghiệp, bọn họ vốn không có nhiều thời gian ở chung, khẳng định sẽ càng khó gặp nhau. Nghĩ đến không thấy được Lạc Phi, trong lòng Lăng Tịch liền khó chịu.

Còn nữa nếu Lạc Phi nhận cha mẹ, vậy quan hệ của bọn họ có thể duy trì không. Cho dù Lạc Phi không để ý, Lăng Tịch không để ý, cũng không có nghĩa cha mẹ Lạc Phi không để ý.

Nhà bọn họ là hào môn điển hình, rất gia giáo, hơn nữa bọn họ chỉ có Lạc Phi là con trai, khẳng định sẽ càng khó chấp nhận quan hệ của Lạc Phi và Lăng Tịch.

Bị mấy vấn đề này phiền nhiễu làm Lăng Tịch rất u buồn, cùng lúc, sợ mình cùng Lạc Phi phát sinh biến cố gì. Về phương diện khác, lại cảm thấy chính mình gây trở ngại cho Lạc Phi, không cho Lạc Phi đi nhận cha mẹ. Điểm này, Lăng Tịch cảm thấy chính mình rất ích kỷ, bởi vậy, càng áy náy.

"Phi Phi.... gặp bọn họ rồi?"

"Ừ, gặp rồi . Hàn huyên một lát, cũng xác định bọn họ đúng là cha mẹ ruột của Phi."

"Vậy... Phi..."

"Tịch muốn hỏi quyết định của Phi?"

"Ừ."

Lăng Tịch cúi đầu, không dám nhìn Lạc Phi.

"Tịch rất khẩn trương."

Lạc Phi nắm tay Lăng Tịch, bàn tay đan vào bàn tay Lăng Tịch nắm lại thật chặt.

"Tịch là sợ Phi sẽ quyết định đi theo bọn họ?"

"Ừ."

Rất nhanh, Lăng Tịch liền ý thức được ý nghĩ này của mình không đúng, liền vội vàng giải thích:

"À... Kỳ thật cũng không phải ý tứ này. Chỉ là.. chỉ là..."

"Phi biết. Tịch là sợ Phi theo bọn họ đi, chúng ta sẽ không thể ở chung, đúng không?"

" ... Ừm."

"Cho nên trong khoảng thời gian này, Tịch đều là tại vì chuyện này lo lắng sao?"

"Ừm."

"Tịch là không tin tình yêu Phi đối với Tịch sao? Hay là cảm thấy bản thân không giữ được Phi?"

Lạc Phi lấy tay nâng cằm Lăng Tịch lên. Hắn nhìn thẳng vào mắt của Lăng Tịch.

"Nhìn Phi, trả lời. Tịch nói thật suy nghĩ trong lòng đi."

Ánh mắt Lạc Phi thật sự là quá mức mãnh liệt, Lăng Tịch không được tự nhiên muốn quay đầu đem tầm mắt dời đi, lại bị Lạc Phi xiết chặt cằm, không cho nhúc nhích.

"Trả lời."

"Không... không có nghĩ như vậy. Chỉ là sợ... Sợ người nhà của Phi không tiếp nhận được quan hệ của chúng ta, do đó..."

"Do đó ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta đúng không?"

Cẩn thận nhìn Lạc Phi, Lăng Tịch gật đầu.

"Phải."

"Ngốc à!"

Rất muốn trách cứ vài câu, lại nghĩ tới mấy ngày này Lăng Tịch khổ sở, Lạc Phi cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lại đem người ôm vào trong lòng.

"Ngốc à! "

Lẳng lặng ôm trong chốc lát, Lạc Phi mới buông ra, nhìn thẳng vào mắt Lăng Tịch, nói:

"Lăng Tịch, Phi hy vọng lần sau gặp vấn đề gì, Tịch có thể trực tiếp nói ra, mà không phải một mình đi gánh vác, một mình đi dày vò. Trong khoảng thời gian này Tịch gầy rất nhiều, Phi thấy mà đau lòng. Còn nữa bọn họ cũng sẽ đau lòng."

"Thật xin lỗi."

"Không cần Tịch xin lỗi. Phi muốn là chúng ta sóng vai đi hết cuộc đời."

"Phi Phi?"

"Phi đã cùng bọn họ nói chuyện của Tịch, bọn họ cũng đã giật mình, nhưng cũng không có phản đối. Bất quá bọn họ phản đối cũng không có được. Đời này, Phi chỉ muốn nằm tay Tịch, cùng Tịch sống chung. Đợi cho tóc bạc, lại ngồi cùng một chỗ xem hoàng hôn, nhớ lại thời gian hạnh phúc của chúng ta. Thật là tốt. Phi hy vọng, Tịch có thể đi trước, như vậy, Phi có thể xử lý tốt hậu sự, sau đó mới đi theo Tịch."

Rõ ràng không phải đang nói lời tình cảm, sao cuối cùng còn có chết trước chết sau. Hốc mắt Lăng Tịch nhanh chóng ươn ướt.

Thầm nghĩ, cùng nhau sống đến già!

Lăng Tịch cảm thấy ngực thổn thức, cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt lăn dài trên má.

"Tịch là người yêu của Lạc Phi, cũng là người thân. Chỉ cần có được Tịch là đủ rồi. Người khác không quan trọng. Ngốc quá đi, không được khóc."

"Phi Phi."

Lăng Tịch hít cái mũi khống chế tâm tình của mình, ôm lấy Lạc Phi.

"Muốn... Muốn cùng Phi sống đến già, đến chết."

"Ừ, nhớ kỹ lời của Tịch, cũng không thể đổi ý nha."

"Ừ."

Lăng Tịch trịnh trọng gật gật đầu, sau đó lại có chút chần chờ nhìn về phía Lạc Phi.

"Phi Phi, vậy còn bọn họ... Phi không muốn nhận bọn họ sao? Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của Phi."

"Phi không có nói không nhận. Vừa rồi Phi cùng bọn họ nói rõ ràng. Nhận người thân thì có thể, nhưng mà sẽ không theo bọn họ trở về, cũng sẽ không đi tiếp nhận sự nghiệp gì đó. Phi chỉ hy vọng bảo trì cuộc sống như hiện tại. Nếu bọn họ không muốn, vậy thật xin lỗi, Phi sẽ không nhận lại bọn họ."

"Phi Phi như vậy..."

"Suỵt!"

Lạc Phi lấy tay để ở trên môi Lăng Tịch.

"Tịch đừng nói, hãy nghe Phi nói xong. Tuy rằng bọn họ là cha mẹ ruột của Phi, nhưng trong trí nhớ Phi không có chút ấn tượng nào. Từ khi Tịch đi vào thế giới của Phi, Tịch chính là người thân duy nhất trên đời này của Phi. Nếu phải lựa chọn, Phi thà không có người thân ruột thịt. Đối với Phi mà nói, không có gì có thể so sánh với Tịch. Hiểu chưa?"

"Hiểu."

"Nếu sự tình đã giải quyết, vậy Tịch hôm nay nên ngủ cho ngon. Nếu phát hiện Tịch ngủ không ngon, Phi sẽ đánh mông của Tịch."

"Tịch cũng không phải trẻ con."

Lăng Tịch nghĩ đến Lạc Phi còn chưa có nói ra kết quả cuối cùng, liền quay lại vấn đề.

"Phi Phi, vậy cuối cùng..."

"Bọn họ đồng ý, còn nói muốn tìm thời gian gặp Tịch. Nói là có quà muốn tặng cho con dâu."

"Ai là con dâu."

Vành tai Lăng Tịch đỏ lên, nhỏ giọng nói:

"Vậy... có phải cũng nên đi chuẩn bị quà đưa cho bọn họ không? Dù sao, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt."

"Lăng Tịch, đây là vì gặp cha mẹ chồng mà khẩn trương sao?"

Lạc Phi vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Lăng Tịch, trêu đùa.

"...."

"Chớ khẩn trương, bọn họ sẽ không làm gì Tịch. Còn quà, sau này chúng ta thảo luận. Hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Chuyện gì?"

"Chúng ta hình như vài ngày rồi chưa có làm gì? Vừa vặn hiện tại bọn họ không ở nhà. Hay là... Chúng ta ở trong phòng khách làm một lần, rồi trở về phòng ngủ tiếp tục?"

"Không cần."

"Lại thẹn thùng. Đến đây đi, nắm bắt thời gian, miễn cho bọn họ trở về liền không có thuận tiện."

"Không... A! Đừng cởi quần mà. Phi sờ đâu đó? Đừng đụng nơi đó!"

"Đừng đụng đâu? Nơi này sao?"

Lạc Phi có ý xấu đè người xoa xoa nơi mẫn cảm.

"Thoải mái không?"

"A... Ô...... Thoải mái..."

"Vào rồi! Muốn nhanh lên? Hay là chậm một chút?"

"...."

"Lăng Tịch, muốn mau một chút không?"

"Chậm... Chậm một chút... A..."

"Ồ, muốn nhanh một chút à? Được."

"Phi... a... ô..."

Hai người quấn quít nhau trên ghế sa lon, lăn lộn một lúc không cẩn thận đụng phải điều khiển TV. Màn hình sáng lên, là chương trình ca nhạc, một bài hát thật lãng mạn vang lên.

Ngồi tựa lưng vào nhau trên thảm cỏ. Đắm chìm vào âm nhạc và nói về nguyện vọng của mỗi người. Em muốn anh ngày càng dịu dàng hơn. Còn anh mong trong tim em sẽ luôn có hình bóng anh.

Em nói muốn tặng anh một điều ước thật lãng mạn. Để cảm ơn anh đã đưa em đi tìm thiên đường. Cho dù phải tốn cả đời mới có thể thực hiện được. Chỉ cần là lời anh nói, em chắc chắn sẽ khắc ghi.

Anh có thể nghĩ đến điều lãng mạn nhất. Đó là được cùng em sống đến răng long đầu bạc.
Cả đoạn đường cùng anh góp nhặt những niềm vui nho nhỏ.
Để rồi sau này ngồi trên xích đu sẽ từ từ ôn lại.

Anh có thể nghĩ đến điều lãng mạn nhất. Chính là được cùng em tận hưởng hết cuộc đời này.
Cho đến khi chúng ta già đến nỗi chẳng đi đâu được nữa. Em vẫn mãi là bảo bối duy nhất trong lòng anh.

( Bài hát Những Điều Lãng Mạn Nhất)

--Hết--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro