Chapter 21: Cuộc gọi trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Juvia: Tôi về rồi đây. Ông già ôn dịch, cần gì nói lẹ đi!

Ông Juide: Ôi! Cần gì con phải gấp thế chứ. Nào, cứ bĩnh tĩnh, ngồi xuống đây.

Juvia: Khỏi! Tôi đứng được. Sao hôm nay ông lại thay đổi thái độ thế. Đích thân chỉ thị tay phải đắc lực tới tận trường đón tôi cơ à? Thật vinh hạnh.

Ông Juide: Con cứ nói đùa. Con xem, con là tiểu thư của một tập đoàn lớn như vậy, cha có để con thiếu thứ gì trong suốt 18 năm qua không?

Juvia: Ồ phải. Ông còn cho tôi cả một người mẹ thứ hai tốt bụng thế cơ mà.

Ông Juide: Thật ra...Mẹ con có một điều trăn trối trước khi bà ấy mất...Nhưng chỉ khi đủ 19 tuổi con mới có thể thực hiện được...

Juvia: Sao cơ? Mẹ mong muốn tôi là điều gì? - Mỗi lúc nhắc đến mẹ, cô đều quên hết lý trí, cô bằng lòng làm tất cả mọi chuyện nếu là điều mẹ muốn. Mẹ cô đã mất, đấy là thứ cô ân hận nhất, cô đã từng ước sẽ được làm cho mẹ hài lòng, dù chỉ một lần.

Ông Juide: Chuyện là...ta cần sức mạnh của con để đạt được tâm huyết của gia đình chúng ta.

Juvia: Sức mạnh của tôi? Không được...ma lực của tôi sẽ ra sao? Ông lấy rồi tôi còn gì là pháp sư nữa? Không, tuyết đối không. Tôi không đồng ý.

Ông Juide: Nhưng đó là tâm huyết của gia đình chúng ta, là kì vọng của mẹ con đặt vào con khi con vừa mới chào đời. Ta cần sức mạnh của ma pháp hệ nước.

Juvia: Gì? Ông nói mắc cười quá à! Vậy sao ông không tự lấy năng lực của mình đi. Ông cũng hệ thủy mà, mới sinh ra tôi hệ thủy được chứ.

Ông Juide: Ta...ta quá già rồi. Không đủ năng lực...Con yên tâm chỉ sau 1 tháng thôi...ma lực sẽ trở về nguyên vẹn với con. Con nên nhớ, đây là lời cuối cùng mẹ muốn con thực hiện, con từ chối sao? Con nỡ để mẹ không thể nhắm mắt chỉ vì con sao?

Juvia: Nhưng......thôi được rồi, mẹ muốn tôi làm gì?

Ông Juide: Con nói thật sao? - Mắt ông ánh lên sự vui mừng khôn tả

Juvia: Đúng, nhưng là chuyện gì?

Ông Juide: 2 ngày nữa là sinh nhật lần thứ 19 của con rồi phải không...Ngày đó, con hãy đến ngoại ô thị trấn Magnolia gặp ta, và sẽ hiến ma thuật vào đúng 12h trưa, chỉ vậy thôi.

Juvia: Được! Tôi đồng ý. Bây giờ tôi phải lên trường rồi.

Ông Juide: Không được...con phải ở nhà. Ta sẽ cung cấp trợ phí cho trường con xây lại nếu con ở nhà.

Juvia: Cái gì cơ? - Cô thật sự không thể nào không nghi ngờ, hôm nay ông sẵn sàng cho cánh tay phải rước cô về, bỏ ra một số tiền khổng lồ để cô ở nhà, chuyện quái nào đang diễn ra vậy

Ông Juide: Con ở nhà đi, ta sẽ sai người chuyện tiền và vật liệu qua

Juvia: *đập bàn* Ông đang giở trò gì? Ông giỡn mặt với tôi đấy à?

Ông Juide: Không! Ta làm vậy để con ở nhà dưỡng ma thuật

Juvia:  Cuối cùng cũng chỉ vì lợi ích riêng ông thôi

Cô quay mặt bỏ ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại như dằng mặt người đàn ông ngồi trên ghế tựa. Thay vì tức giận, Juide chỉ nhếch môi bí hiểm, như thợ săn sắp bắn được con mồi gần vào bẫy

~~~~~~~~~~ Phòng Juvia~~~~~~~~~~

Juvia ném mình lên chiếc nệm hạng sang, cô hít một hơi thật sâu úp mặt vào cái gối và bất chợt nhớ lại cảm giác đêm qua thật bình yên với Gray. Chưa bao giờ cô ngủ quên hết sự đời như thế cả

''Mày ngu quá, hắn ta chỉ làm theo mệnh lệnh của Erza thôi, không có gì hết á. Đồ Gray chết tiệt.'' - Cô tự lấy tay đập đập lên đầu, an ủi bản thân rằng những thứ đó chỉ là nghĩa vụ. Mau chóng quên đi cảm xúc rối bời của mình.

~~~~~~~~Trường Fairy Tail~~~~~~~~~~~

Bọn người do chủ tịch tập đoàn Lockser phái tới mang theo hàng loạt xe vật liệu và tấm thẻ cước cho tổng chi phí xây dựng, tất cả được trao cho Makarov. Ông già ngẩng mặt, cầm lấy tấm thẻ và ném qua một bên.

Makarov: Con ta đâu?

Người đó: Tiểu thư đang dưỡng sức ở nhà.

Lucy: Sao cơ? Ngươi nói gì? Juvia như thế nào?

Người đó: Theo lệnh lão gia thì tiểu thư đang phải dưỡng sức, không thể đi ra ngoài.

Gray: Ngươi định nói dối cho đến khi nào? Ta là người trực tiếp đưa cô ấy về từ hang cọp, cô ấy không hề có một vết trầy xướt.

Wendy: Chị ta đâu rồi?

Người đó: Nhị tiểu thư xin đừng nóng. Cô chủ Juvia chỉ ở nhà ổn định ma thuật thôi

Gray: Câm ngay! Khôn hồn thì đưa Juvia lại cho ta.

Người đó: Ông chủ đã có lòng thành tặng các người chi phí, nhận hay không thì tùy, tôi xin phép về.

Hắn quay gót bước vào chiếc siêu xe bóng loáng vụt mất tầm mắt. Gray hướng mắt dõi theo, mặt lạnh tanh nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. '' Juvia, giờ cô ra sao rồi?"

~~~~~2h sáng, đêm trước ngày sinh nhật của Juvia~~~~

Cô vẫn chưa ngủ được, mai cô phải ra ngoài ngoại ô thành phố rồi, đi quanh quẩn trong căn phòng quen thuộc, nỗi nhớ bạn bè ập đến với cô. Cũng đã 1 tuần rồi cô chưa gặp mọi người, cô nhớ họ lắm. Bất giác, Juvia cầm điện thoại gọi cho Gray.

Gray: Alo! Ai vậy? - Đầu dây bên kia vâng lên tiếng trả lời hằng học, có vẻ như cô đã phá mất giấc ngủ của anh.

Juvia: Gray....Tôi đây. - Cô nhẹ nhàng đáp lại, thật sự cô cũng nhớ anh một chút

Gray: Juvia. Là cô đúng không? Tại sao bây giờ cô mới gọi cho tôi? Cô đang ở đâu? Có bị gì không? Sao lại gọi vào giờ này? Ai làm hại cô phải không? Tôi qua đón cô ngay.

Juvia: Không Gray... - Lời nói của cô như nghẹn lại, anh quan tâm cô nhiều thế ư? Nước mắt cô cứ thế thi nhau rơi xuống ''Đồ ngốc, anh làm tôi chẳng nói được gì rồi''

Gray: Đừng khóc, trời sẽ lại mưa đó! Cô không sao thì tốt rồi, mai tôi qua đón cô về trường

Juvia: Mai tôi phải đi ra ngoại ô thành phố. Địa chỉ là XXX.

Gray: Cô làm gì ngoài đó?

Juvia: Hoàn thành điều ước của mẹ tôi, hiến dâng ma pháp

Gray: Không thể! Cô sẽ mất đi ma thuật trong mấy tháng đó.

Juvia: Chẳng sao đâu, tôi chịu được mà.

Gray: Là do ba cô ép cô đúng không?

Juvia: ..... - Cô lặng người. '' Làm sao anh có thể biết nhiều về mình như vậy chứ"

Gray: Tôi sẽ ngăn cản chuyện đó! Một ma đạo sĩ mà không thể thi triển pháp thuật thì còn gì đau khổ hơn chứ! Cụp.....Tút....tút....

Gray đã cúp máy, cô chỉ biết cười nhạt trong đêm. Bầu trời tối nay không có các ngôi sao, chỉ có 1 vầng trăng duy nhất, cũng như tâm hồn vốn dĩ u ám của cô, tưởng rằng không lối thoát, lại có ánh sáng mặt trăng của anh chiếu soi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro