Chapter 5: Viên ngọc bể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ohayo, mina. Hình như dạo gần đây au hơi lười viết chap nhỉ. Do bận tham khảo ý kiến với một người bạn vô cùng đặc biệt (không tiện nói tên). Nhưng dù sao hôm nay au cũng ra chap rùi nè. Mong mina đọc chuyện vui vẻ nha. Và nhất là nhớ đừng đọc truyện chùa, phải cmt đó. Chứ làm sao au biết ý kiến của mina mà viết tiếp. Thôi, vào truyện luôn nhé!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cũng đã 2 tuần từ khi Wendy và Romeo quen nhau. Cô tưởng rằng Wendy chỉ yêu đơn phương, ai dè Romeo cũng vậy. Một couple đáng yêu 'ra lò'. Và tất nhiên cô sẽ nổi tiếng với cả lớp vì 'em có người yêu rồi mà chị vẫn chẳng thèm nhìn ngó đến ai.' Trích nguyên văn câu nói của bọn chúng đó.

Hai tuần sống trong cảnh thiếu thời gian bên Wendy làm Juvia thật sự cực kì khó chịu. Nhưng cô cũng làm theo lời người đó để em gái mình được hạnh phúc. Hằng ngày, xe của Romeo chở Wendy đi học, về nhà thì đôi lúc lại đi chơi. Thời gian Wendy ở bên chị Juvia đã bị mất đi rất nhiều. Juvia may mắn có những người bạn luôn bên cạnh cô nên cô cũng nhanh chóng vượt qua.

" Rầm!" – Wendy mở tung cánh cửa phòng Juvia. (au: Thấy tội nghiệp cái cửa ghê)

Wendy: Chị làm gì khóa cửa phòng thế?

Juvia: Ngủ! – Một từ vỏn vẹn nhưng cũng đủ để Wendy tức sôi máu không nói được lời nào.

Wendy: Ngủ, ngủ, ngủ. Chị ngủ hoài thành heo luôn đó. Dậy nhanh đi trễ giờ rồi.

Juvia: * Liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường, sau đó trùm chăn lên đầu* Mới sáu giờ, còn sớm lắm. Mười phút nữa.

Vừa nói xong, cô thấy không động tĩnh gì nên nghĩ chắc Wendy ra khỏi phòng rồi. Nhưng hình như có cái gì đó bị kéo xuống. Và......... "Bịch!" Cô vào cái chăn yêu quý đã 'hạ cánh thành công ngoài sức tưởng tượng'.

Juvia ê ẩm cả người, cái giường này đâu phải là thấp. Trong cảm giác tức tối, cô chồm dậy, xông thẳng về phía Wendy.

Juvia: Em làm cái quái gì vậy?

Wendy: Em gọi chị dậy.*mặt ngây thơ, vô 'số' tội*

Juvia: Em biết đau lắm không hả?

Wendy: Biết.*tỉnh như ruồi*

Juvia: Vậy sao còn làm.

Wendy: Như vậy chị mới dậy được.

Juvia: *tức xì khói* Thôi, dù gì cũng dậy rồi. Có gì nói nhanh đi.

Wendy: Hôm qua, em đi chơi với Romeo về khuya. Định đưa cho chị cái này nhưng thấy đèn phòng tắt nên thôi.

Juvia: Cái gì? *tay xoa vết bầm ở eo*

Wendy: Nè! *tay chìa ra đưa món quà cho Juvia*

Juvia: Ưmh? Cái gì trong đó vậy? *đưa tay đón lấy hộp quà và mở ra* Một viên ngọc bích àk. Nó trong suốt như pha lê vậy, Thật sự rất đẹp. Cảm ơn em Wendy.

Wendy: *lắc đầu* Ưm! Không phải tiền của em đâu, là Romeo đấy. Anh ấy nói muốn tặng quà cho chị dâu tương lai,

Juvia: Vậy thì cho chị gửi lời cảm ơn đến em ấy nhé. Chị rất thích nó. À mà ai cho em ấy gọi chị là chị dâu đấy. Hai đứa còn nhỏ lắm, ít ra thì phải 2 năm nữa. Mà chưa chắc hai năm sau chị đã đồng ý.

Wendy: Em chắc chị sẽ đồng ý mà. Xíu nữa Romeo sang đón em, hôm nay chị đi luôn nhé. Sẵn tiện nói cảm ơn anh ấy luôn. Đỡ phải mắc công qua em.

Juvia: Ừ, vậy cũng được,

~~~~~~~~~Cỗ máy thời gian tốc hành nào~~~~~~~~~

Cô giúp việc: Tiểu thư Wendy, nhị thiếu gia Dragneel đang chờ.

Wendy: Dạ cảm ơn bà. *quay sang chỗ phòng Juvia hét lên* Đi thôi chị Juvia

Juvia: Rồi rồi xuống liền.

~~~~~~~~~~~~~Đến xe~~~~~~~~~~~~

Wendy: Romeo! Anh Natsu.

Juvia: "Natsu? Cái thằng rồng lửa cũng đi xe này àk?"

Romeo: Chào em, Wendy.

Natsu: Yo, Wendy. Ể? Chẳng phải Juvia đó sao?

Juvia: Là tôi thì có vấn đề đến kinh tế nhà anh à?

Wendy: Thôi mà! Anh Romeo à, anh có thể cho chị em chung xe được không?

Romeo: Rất sẵn lòng.

Khi đã ngồi lên xe thì.....

Juvia: Romeo, cảm ơn em vì món quà. Nó thật sự rất đặc biệt với chị đấy!

Romeo: Em rất vui vì chị đã thích.

~~~~~~~~~~~~~~~~~Đến trường~~~~~~~~~~~~~~~~~~

4 người chia nhau đi về 2 ngả. Cặp thứ nhất thì Romeo đi trước, Wendy theo sau. Còn Juvia và Natsu thì chẳng ai chịu kém hơn ai. Họ đi ngang hàng với nhau. Nhưng khi sắp đến lớp, Natsu đột ngột phóng lên, bay thẳng vào cửa lớp. Tuy nhiên, một xô nước lạnh như đá đổ hết lên người Natsu, và người bày ra trò này không ai khác chính là Gray. Vừa lúc đó, Juvia đến nói nhỏ đủ để Natsu và cô nghe: Cảm ơn vì đã đỡ dùm. Tặng thêm miễn phí một nụ cười giễu cợt. Anh tức muốn lộn ruột ra. Tất cả đều tại Gray, nếu không có Gray ai cũng chẳng phải bẽ mặt trước cô thế này. Rồi sau đó mọi người cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Một trận ẩu đả đầy quyết liệt của Natsu và Gray.

Tất cả học sinh đều sợ nên không dám can ngăn. Erza chẳng biết tại sao hôm nay lại nghỉ học. Dù cho Levy và Lucy hét khan cả cổ nhưng cuộc nổi loạn vẫn tiếp tục như thường. Còn Juvia thì bình thản vô cùng. Cô ngồi xuống ghế, tay mân mê viên ngọc hồi sáng. "Nên cất nó ở đâu nhỉ?" Bỗng nhiên.....

Natsu: Mày chết nè Gray. *Natsu ném quả cầu lửa vào Gray*

Gray: *nghiêng người né* Trật rồi thằng đần.

Nhưng thật không may, quả cầu đó bay đến chỗ ngồi của Juvia. May mà Juvia cảnh giác cao nên kịp phun một cột sóng dập tắt lửa. Rồi sau đó vẫn tiếp tục mân mê viên ngọc trong lòng bàn tay.

Gray: Chết nè! *tạo một cây kim băng sắc nhọn lao thẳng về phía Natsu nhưng Natsu né được*

"CHOANG" – Nghe như có vật gì đó mới rơi bể.

Mọi người hiếu kì quay sang chủ nhân của âm thanh đó thì....Một cô gái tóc xanh dương - Juvia, mặt tối sầm, trên tay rỉ máu đường dài, chắc có lẽ vừa bị vật gì cứa vào. Tuy cơ thể cô là nước nhưng nếu không vận ma lực thì vẫn bị thương trên những đòn đánh vật lý. Và hơn cả là dưới đất, viên ngọc pha lê nằm yên nghỉ giấc ngủ ngàn thu.

Lucy: "Cầu trời là Natsu, Gray biết bơi và nhịn thở lâu. Nếu không chắc chết trong Water Lock luôn quá."

Chân của Juvia đưa cô đến chỗ 2 tên đang quýnh nhau mà không biết trời đang sắp sụp. Mọi người đều lùi về sau một bước, vẻ mặt tội nghiệp cho hai người con trai xấu số. ( Xác định Gray và Natsu không nghẹt thở cũng ngộp nước cho mà coi)

Juvia: Cầu lửa và mũi băng lúc nãy là của ai? Chán sống ra hay sao mà cả gan động đến viên ngọc đó.

Hai người con trai quay lại thấy Juvia tay dính máu, mặt mày 'tươi tỉnh' và đống thủy tinh vụn dưới sàn chỗ Juvia cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Natsu: À hà! Umh, trời hôm nay đẹp quá Juvia nhỉ. Có thể nể tình sui gia tương lai mà bỏ qua không.

Juvia: Tất nhiên. Nhưng anh có muốn tôi làm bánh mì cho ăn không?

Natsu: Thiệt hả? Nếu vậy thì tôi cảm ơn trước nha.

Juvia: Không cần cảm ơn, tôi tình nguyện mà. *cuối xuống cởi một chiếc giày* Cho anh đây. Có kèm theo pate miễn phí * Chiếc giày đang nằm yên vị trong miệng Natsu"

Natsu: Cô dám?

Juvia: Có gì mà tôi không dám.

Natsu: Cô...*tức trào lửa*Nhưng cũng không sao*chuyển sang mặt gian*Cô đã tặng tôi chiếc này thì coi như cô phải đi một chân không về nhà nha.

Juvia: Ờ...Ừmh! Tôi đã làm gì thì không bao giờ hối hận.

Natsu: Được thôi.*nói xong chạy một mạch ra ngoài sân sau, chôn cất cho chiếc giày xinh xắn*

Giờ chỉ còn Juvia và Gray. Xem ra anh ta chẳng có gì tỏ ra hối lỗi, vẫn dáng vẻ bình thản đó nhìn Juvia.

Juvia: Còn anh, Gray. Anh chính là nguyên nhân của vết thương trên tay tôi và lý do viên ngọc rơi bể.

Gray: Tôi?

Juvia: Phải là anh! Anh định chối tội à. Anh phóng băng vào tôi, làm tay tôi bị đứt. Không những thế còn làm cho viên ngọc yêu quý của tôi tan tành.*chỉ vào chỗ ngồi của cô*

Gray: Đâu?

Juvia: Mắt anh lòi àk? Nhìn kĩ lại đi.

Gray: Cô mới là người phải nhìn kĩ đó. Dưới sàn có cái gì đâu.

Juvia quay lại, đúng là chẳng còn cái gì. Cô tức chết đi được, hét to: Ai? Ai dọn cái đống đấy vậy?

Lucy: Là tớ.

Juvia: Ai nhờ cậu không? Hừ!.... Thôi được rồi, cảm ơn cậu.

Gray: Sao tôi không làm gì hết nha.

Juvia: Anh....Anh làm mà không chịu nhận. Anh có phải là đần ông không.

Gray: Có!

Juvia: Anh còn dám nói. Tôi chẳng thèm chấp nhất cái hạng người như anh nữa.

Nói xong cô bỏ về chỗ. Vừa lúc đó giáo viên bước vào. Cuộc chiến tranh đã kết thúc, hay chỉ mới khởi đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro