Bách Diệp | Sắt Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://jiangchengzhuizheguang.lofter.com/post/321d0c59_2bbb3e5ba

******

Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, Tiêu Sở Hà không muốn buông tay, mạnh mẽ chạy đến Thiên Ngoại Thiên bế Diệp An Thế quẹo trở về, biểu lộ tâm ý lẫn nhau, vốn hai người ở Tuyết Lạc sơn trang thập phần mỹ mãn, nhưng mà vị kia trong cung cuối cùng vẫn kiêng kỵ, trong một đêm mưa gió đâm Diệp An Thế bị thương, Tiêu Sở Hà nổi giận, trực tiếp mang theo Tứ Thủ Hộ đánh lại, phân phối Tiêu Sùng đến thành nhỏ phương xa làm quan, Tiêu Sở Hà đăng lâm đế vị, hiệu Sắt An Đế, năm nay là một năm Sắt An

Năm Sắt An thứ hai, Tiêu Sở Hà và Diệp An Thế đại hôn ở Bình Thanh điện, hôn lễ long trọng, có thể sánh ngang với hôn lễ của Thái tổ hoàng đế Tiêu Nghị, sau khi kết hôn hai người hạnh phúc mỹ mãn, cùng trị vì thiên hạ

Năm Sắt An thứ ba, Đế hậu đang du ngoạn thì trượt chân rơi xuống nước, không biết tung tích

Diệp An Thế tỉnh lại, thấy Tiêu Sở Hà đang nằm bên cạnh hắn, vội vàng đánh thức hắn dậy

"Sở Hà, Sở Hà" Tiêu Sở Hà mở mắt ra, phát hiện bọn họ đang ở một nơi ngoài hoàng cung, Tuyết Nguyệt Thành

"Nơi này hình như...... không giống với lúc trước.." Tiêu Sở Hà trầm tư một phen nói

"Thơm quá, là mùi hoa mai.." Diệp An Thế ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt

"Nhưng hình như Tuyết Nguyệt Thành cũng đâu có trồng hoa mai.." Tiêu Sở Hà lâm vào trầm tư, Diệp An Thế lại trực tiếp kéo tay hắn, "Mặc kệ nó đi, đi vào xem một chút không phải sẽ biết sao"

"Đông Quân, đã nói không nên lãng phí quá nhiều linh lực vào việc trồng hoa, ngươi nhìn xem, ngày khác quán quân tuyệt bảng, thứ hạng của ngươi nhất định sẽ xuống dốc không phanh"

Hai người vừa đi vào Tuyết Nguyệt thành, liền thấy một vị thanh y nam tử đỡ một vị bạch y công tử khác cùng đi tới, bạch y công tử kia bụng hơi nhô lên, giống như là mang thai rồi

"Chỉ cần huynh thấy vui vẻ là được rồi. Mấy ngày trước để huynh chịu khổ, mấy ngày này ta đền bù cho huynh." Thanh y nam tử lấy bánh hoa quế nhét vào trong miệng bạch y nam tử.

"Đệ đó, vẫn biết nói những lời ngọt ngào, nhưng đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể cưỡng lại được, ai nha, phải làm sao bây giờ." Bạch y nam tử trêu chọc nói.

"Vậy thì huynh cứ ở bên ta cả đời đi." Bách Lý Đông Quân kéo người ôm vào trong ngực, Diệp Đỉnh Chi cũng rúc vào trong ngực của hắn.

"Phụ thân" Diệp An Thế nhìn người trước mặt có chút quen mặt, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ tới một người -- phụ thân của hắn, chủ toạ Thiên Ngoại Thiên Diệp Đỉnh Chi, nhưng phụ thân ở trước mặt hoàn toàn khác với người trong trí nhớ của hắn

"Tiểu công tử, ta và ngươi tuổi xấp xỉ nhau, cái này cũng không thể gọi bậy" Diệp Đỉnh Chi nghe tiếng quay đầu nhìn về phía hai người, nói

"Thật có lỗi, là gia thê đường đột" Tiêu Sở Hà kéo Diệp An Thế lại bảo vệ ở sau lưng, ung dung ứng đối nói

"Không sao không sao, có bằng hữu từ phương xa đến, chính là khách nhân, không bằng đi nếm thử rượu phu quân ta ủ, thế nào?"

Diệp Đỉnh Chi nhiệt tình mời hai người đến tửu trang uống rượu, khi rượu nồng, Diệp Đỉnh Chi liền cùng Diệp An Thế hàn huyên, mà Tiêu Sở Hà chỉ đơn giản uống vài ngụm, cũng không thấy say, Bách Lý Đông Quân thì bị Tư Không Trường Phong gọi đi xử lý sự vụ

"Tiểu huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, người trong nhà ta nhìn như nho nhã, thực tế ở trên giường chẳng khác gì mãnh thú, lần trước huyên náo đến thiếu chút nữa làm hài tử bị thương" Diệp Đỉnh Chi nói

"Thật sao, nhà ta cũng vậy, giống như một cái vại dấm, động một chút là ghen" Diệp An Thế nói

"Cũng không biết khi nào tiểu tử trong bụng này mới ra đời" Diệp Đỉnh Chi vuốt ve bụng dưới, cảm khái nói

"Nó sẽ hạnh phúc sao?" Diệp An Thế nói như hỏi Diệp Đỉnh Chi, lại như hỏi chính mình

"Đương nhiên, phụ thân nó nhìn như không đáng tin cậy, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn đáng tin cậy, nó có một đám dì chú yêu thương nó, thế nên nó sẽ luôn hạnh phúc" Diệp Đỉnh Chi vẻ mặt từ ái nói, "Cũng không biết nó sẽ giống ai, dù sao nhất định cũng sẽ là đứa trẻ đẹp nhất thế gian"

"Ừm, nhất định sẽ như vậy" Diệp An Thế nhìn Diệp Đỉnh Chi, mỉm cười nói, giống như được giải thoát

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Diệp Đỉnh Chi nhìn Diệp An Thế hỏi

"Ta tên là Vô Tâm, vốn là một hòa thượng" Diệp An Thế nói

"Ra là vậy, ta tên Diệp Đỉnh Chi, là trưởng tử của Trấn quốc đại tướng quân, có việc gì ngươi cứ tới tìm ta, bằng địa vị của phụ thân ta trong triều đình, tuy không làm được chuyện mưu quyền soán vị, nhưng mưu cầu một chức quan nửa chức vẫn có thể"

Diệp Đỉnh Chi nói, "Đứa nhỏ này, ta nguyện nó một đời vui vẻ hạnh phúc, vì vậy gọi là An Thế"

"Ừm, An Thế là một cái tên hay, nó sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ như vậy" Giọng nói của Diệp An Thế đã mang theo nghẹn ngào, Tiêu Sở Hà ôm y vào lòng an ủi y

"Ừm, An Thế sẽ hạnh phúc, Vô Tâm..." Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn Diệp An Thế, "Ngươi cũng sẽ hạnh phúc"

"Đỉnh Chi, Trường Phong nói hạt giống huynh trồng mấy ngày trước đã nảy mầm rồi, chúng ta đi xem thử đi" Bách Lý Đông Quân xử lý xong sự tình, đem tin tức tốt này nói cho Diệp Đỉnh Chi

"Thật sao?" Diệp Đỉnh Chi thật cao hứng, thở dài với hai người, "Vậy xem ra hôm nay chúng ta không thể nói chuyện vui vẻ, lần sau gặp mặt lại tiếp tục, cáo từ!"

Đợi Diệp Đỉnh Chi đi rồi, Tiêu Sở Hà cùng Diệp An Thế trở lại thế giới ban đầu, Tiêu Sở Hà vẫn nắm tay Diệp An Thế không chịu buông ra

"Sở Hà, An Thế của thế giới kia, nhất định là một đứa trẻ được cha mẹ cưng chiều, chứ không phải cửa nát nhà tan..." Lời còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Sở Hà dùng một nụ hôn chặn ở trong miệng.

Diệp An Thế bỗng nhiên đổi giọng nói, "Nhưng quãng đời còn lại có ngươi, có Thiên Lạc cùng Lôi Vô Kiệt bọn họ, tại sao không phải là một loại hạnh phúc chứ?"

"An Thế, bất cứ lúc nào, ta cũng đều ở đây" Tiêu Sở Hà ôm người vào trong ngực

"Ừm, ta biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro