Diệp Bách [1] Toả Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://bep329.lofter.com/post/355697_2bc0d64f6

00.

Thiên Ngoại Thiên, Cổ Băng Nguyên.

Vùng đất cực bắc, băng hà hoang dã.

Gió tuyết không ngừng nghỉ, cuồng vũ mãnh liệt, đây là nơi không thuộc về nhân loại, cũng không hoan nghênh nhân loại đến.

Ở chỗ sâu trong gió tuyết là dãy núi cao vút trong mây kéo dài vô tận, băng tuyết bao trùm, từ xưa đến nay chưa bao giờ tan chảy, cửa đá thật lớn dưới chân núi phong kín sơn động.

Phía trên cửa động là bốn chữ: Lang Nguyệt Phúc Địa.

Một bàn tay nhẹ nhàng ấn lên cửa đá, hư niệm công khởi, ống tay áo dệt kim màu đen hơi phồng lên trong gió tuyết, cửa đá vang lên, chậm rãi nâng lên.

Hơi thở ấm áp từ trong động chảy ra, trên vách động khảm vô số vầng sáng dạ minh châu lưu chuyển, trong động sâu cũng sáng như ban ngày.

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi bước vào, cửa đá ở phía sau nặng nề hạ xuống.

Trên cửa động tất cả đều là tầng tầng giá sách đủ loại, càng đi vào bên trong càng cảm thấy ấm áp như mùa xuân.

Sâu trong thạch động là mấy gian thạch thất nho nhỏ, bày biện đơn giản, Diệp Đỉnh Chi đi vào một gian tận cùng bên cạnh, trên giường có một người đang khoanh chân ngưng thần, khí chuyển chu thiên, cũng là Bách Lý Đông Quân vốn nên sớm rời khỏi Bắc Khuyết.

Diệp Đỉnh Chi cũng không quấy rầy y, chỉ khoanh tay đứng yên một bên, cảm ứng chân khí lưu chuyển trong cơ thể y, trong miệng mặc niệm: Một, hai, ba, bốn...

Chưa kịp đếm tới mười, Bách Lý Đông Quân đã phụt ra một ngụm máu.

Diệp Đỉnh Chi lúc này mới chậm rãi đi lên, nâng thân thể y dậy, "Đông Quân, khí hải của ngươi bị hao tổn, không nên luyện công nữa."

"Vân ca," Bách Lý Đông Quân thở dài một hơi, ngẩng đầu, nhìn Kim Đồng yêu dị của hắn, "Ta có thể không bao giờ luyện công nữa, nhưng huynh thì sao?"

Diệp Đỉnh Chi từ bên giường thấp hơn lấy một chiếc khăn lau vết máu trên môi cho y, nghe vậy không khỏi dừng lại, ngón tay siết chặt vài phần.

"Huynh có thể không luyện Hư Niệm Công nữa không? Huynh có thể cùng ta trở về không?"

Đan điền chỗ chân khí của Bách Lý Đông Quân không thể hội tụ đau đớn như đao quấy, y đưa tay ấn lên bụng không cho mình lộ ra nửa phần đau đớn, tay kia lại bắt được cổ tay Diệp Đỉnh Chi.

"Theo ta trở về, chúng ta đi tìm Vong Ưu đại sư, tâm ma của huynh, vẫn luôn... luôn có cách."

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn ngón tay nắm ở trên cổ tay hắn, sau khi nội lực của Bách Lý Đông Quân bị hắn hút cạn sạch, chỉ miễn cưỡng giữ lại một cái mạng, bệnh cốt chi ly, bàn tay đã từng nắm Bất Nhiễm Trần tiếu ngạo giang hồ đã gầy yếu đến vô lực cầm kiếm.

"Ta sẽ không đi, ngươi cũng không thể đi." Diệp Đỉnh Chi trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, "Một ngày nào đó, nếu ta muốn rời khỏi nơi này, tất nhiên là vì san bằng Thiên Khải."

"Vân ca.." Bách Lý Đông Quân tâm đau cực độ, lại biết hắn chấp niệm sâu nặng, tâm ma đã thành, chỉ dựa vào chính mình dăm ba câu tuyệt đối không cách nào dẫn hắn quay đầu lại.

"Đông Quân, ngày đó ta vốn muốn Nguyệt Dao đưa ngươi rời đi, dù sao công lực của ngươi mất hết, cho dù ta đông chinh Bắc Ly cũng sẽ không để cho ngươi bị cuốn vào trong nguy hiểm nữa." Diệp Đỉnh Chi cười nhẹ một tiếng, lại nói, "Nhưng mà, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta sợ sư phụ ngươi, Lý tiên sinh, thiên hạ đệ nhất, có tu vi cao đến bực nào? Nếu ông ta trọng tố khí hải cho ngươi, chỉ với thiên phú của ngươi rất nhanh có thể khôi phục công lực. Đông Quân, cho dù chúng ta đã không còn là bằng hữu nữa nhưng ta cũng không muốn cùng ngươi......"

Bách Lý Đông Quân ngắt lời hắn, "Vân ca, huynh vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta, cả đời đều là như vậy," Y càng dùng sức nắm chặt tay Diệp Đỉnh Chi, "Cho dù còn có nhiều bằng hữu hơn nữa, không có một người nào là huynh, không có một người nào xứng đáng với chữ này."

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, tướng mạo hắn thập phần tuấn lãng, hắn cứ như vậy dùng một đôi mắt yêu dị nhìn thật sâu vào mặt Bách Lý Đông Quân, chậm rãi vặn từng ngón tay của y, "Thế nhưng, Bách Lý Đông Quân, sao ta có thể quay đầu lại, Diệp Vân trước kia, đã chết rồi."

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc ngồi quỳ trên giường, nhìn thân ảnh hắn chậm rãi đứng lên, bàn tay y trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng chỉ hận không thể khóc lớn một hồi.

"Có lẽ, chờ ta san bằng Thiên Khải, ta sẽ thả ngươi đi." Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi ra ngoài, "Chúc phúc cho ta đi, Bách Lý Đông Quân, chúc ta sớm ngày đạt thành mong muốn."

"Sau đó thì sao?" Bách Lý Đông Quân lớn tiếng truy vấn, "Sau khi san bằng Thiên Khải, huynh muốn như thế nào?"

Trong sơn động trống rỗng, chỉ còn lại hồi âm bi thương lại phẫn nộ của Bách Lý Đông Quân.

01.

Lang Nguyệt Phúc Địa vốn là nơi quốc chủ Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành bế quan tu luyện, tất cả mọi thứ cái gì cần có đều có, mặc dù ở cực bắc băng nguyên, nhưng bởi vì dưới lòng đất có mạch nước nóng chảy qua vì vậy trong động ấm áp như xuân, hoàn toàn không có một chút lạnh lẽo, càng ở sâu trong động đục ra một cái suối nước nóng để tắm rửa.

Diệp Đỉnh Chi vừa bước vào cửa động liền nhìn thấy Bách Lý Đông Quân dựa vào giá sách cầm một quyển sách xem vô cùng chăm chú, ngay cả hắn đi vào cũng giống như không có cảm giác.

"Đang xem cái gì vậy?" Diệp Đỉnh Chi buông hộp thức ăn trong tay xuống, đi tới bên cạnh y

Bách Lý Đông Quân giương mắt cười nói, "Vân ca, huynh tới rồi."

Y là công tử phủ Trấn Tây Hầu, thuở nhỏ phú quý kiều sủng dưỡng thành một bộ tùy tâm tùy ý, mặc dù công lực mất hết, bị nhốt ở hành lang này không thấy ánh mặt trời, y cũng không có nửa điểm chán ghét.

"Vừa rồi ta buồn chán, lại tìm được một quyển cổ pháp ủ rượu trên giá sách này. Trong ghi chép có đề cập đến một loại rượu rất thần kỳ, nên ta nghĩ nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng thử xem có thể ủ ra một vò canh Mạnh Bà hay không."

"Canh Mạnh Bà?" Diệp Đỉnh Chi mở hộp thức ăn, bưng ra mấy đĩa thức ăn đặt ở trên bàn, "Cái tên này nghe thật thú vị, uống vào có thể quên đi quá khứ sao?"

"Nhân sinh như mộng, say sống mơ chết, uống canh Mạnh Bà, có thể thấy được nguyện vọng cả đời này đều như ý nguyện."

"Nguyện vọng cả đời này đều như ý nguyện." Diệp Đỉnh Chi mặc niệm một lần, nhẹ giọng cười nói, "Đây chẳng phải là mỗi người đều chỉ mong say không muốn tỉnh lại sao."

Bách Lý Đông Quân cùng hắn liếc nhau, đang muốn cười đã thấy đôi mắt vàng hờ hững như tuyết của hắn, trong lòng không khỏi nghẹn ngào.

Nhân thế này đối với Diệp Đỉnh Chi bất công biết bao, niềm vui hắn có thể đạt được đã ít như vậy, nhưng vẫn muốn từng chút từng chút cướp đi từ trong sinh mệnh của hắn.

Bách Lý Đông Quân rũ mắt xuống, nhìn thức ăn trên bàn, đều là món y thích ăn khi còn bé, cũng không ngờ Diệp Đỉnh Chi vẫn còn nhớ rõ.

Y thở dài một hơi, đem vò rượu ủ thành lúc trước mở ra, rót hai chén, "Vân ca, canh Mạnh Bà này chỉ là bán thành phẩm, còn thiếu một vị rượu dẫn, bất quá huynh đệ chúng ta uống, có rượu là được."

"Ồ? Không biết là vị rượu dẫn nào."

"Ta không biết chữ viết trong sách cổ, cũng may bên cạnh có vẽ, nếu có cơ duyên nhìn thấy, ta sẽ nhận ra."

Bách Lý Đông Quân đem sách lật đến một trang mở ra cho Diệp Đỉnh Chi xem.

Diệp Đỉnh Chi cẩn thận phân biệt, cũng không nhận ra, "Không cần nóng vội, đợi ta trở về hỏi Bắc Khuyết lão nhân xem có ai nhận ra văn tự trong sách cổ này không."

Bách Lý Đông Quân rất để ý đến rượu, nghe hắn nói như vậy lập tức nở nụ cười, bưng chén mời rượu, "Cảm ơn Vân ca."

Mặc dù Diệp Đỉnh Chi nói Diệp Vân đã chết, hắn chỉ là Diệp Đỉnh Chi, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn cố chấp muốn gọi hắn là Vân ca, nhưng đối với hắn không quan trọng.

Chẳng qua chỉ là một cái tên, muốn gọi thì gọi đi, hắn hờ hững nghĩ, có lẽ chờ đến ngày hắn san bằng Thiên Khải, Bách Lý Đông Quân sẽ nghiến răng nghiến lợi gọi hắn bằng cái tên Diệp Đỉnh Chi này.

Rượu mới ủ, vào miệng luôn phải thanh thoát một chút, ngây ngô một chút, giống như mỗi một thiếu niên mới ra giang hồ, khoái kiếm sắc bén, kiếm pháp non nớt, lỗ mãng va chạm xông vào cổ họng.

Diệp Đỉnh Chi không hiểu nở nụ cười, không biết là cười chính mình năm đó, hay là hoài niệm thiếu niên ngày xưa.

Bách Lý Đông Quân vẫn chằm chằm nhìn mặt của hắn, thấy hắn mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng đè lại tay hắn đặt ở trên bàn, thử gọi một tiếng Vân ca.

Diệp Đỉnh Chi liếc mắt nhìn y, bên môi tựa tiếu phi tiếu, yêu đồng lãnh đạm, "Ngươi cố ý."

Bách Lý Đông Quân thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, ta đã mất hết nội lực, đời này thứ ta am hiểu nhất chỉ có thuật ủ rượu. Vân ca," y siết chặt ngón tay vài phần, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Diệp Đỉnh Chi, "Ta hy vọng có thể làm cho huynh nhớ kỹ, nhân thế không phải chỉ có đau khổ, còn có vui thích, còn có hi vọng, còn có..."

"Quá ngắn ngủi," Diệp Đỉnh Chi cắt ngang lời y, "Ngắn đến mức không cần cố ý nhớ tới."

"Nhưng cuối cùng đều đã từng tồn tại!" Bách Lý Đông Quân đau xót nhìn hắn, "Vân ca, rõ ràng cái gì huynh cũng nhớ, thậm chí ngay cả món ăn ta thích ăn huynh cũng nhớ, tại sao vậy? Tại sao không thể quay đầu lại? Tại sao không thử để ta và huynh cùng tìm ra cách giải quyết tất cả?"

Diệp Đỉnh Chi không trả lời, chỉ rót cho mình một chén rượu, chậm rãi uống.

Giang hồ thiếu niên giang hồ lão.

Diệp Vân đã chết, Diệp Đỉnh Chi cũng đã thay đổi, chỉ có Bách Lý Đông Quân trước mặt vẫn như năm đó độc nhất vô nhị.

Hắn hơi nhắm mắt lại, đúng như Bách Lý Đông Quân nói, hắn nhớ rõ mọi thứ.

Nhưng, vậy thì sao?

Rót đầy chén rượu thứ ba, hắn ngẩng đầu đối diện với Bách Lý Đông Quân, "Được rồi, ta cho ngươi cơ hội," Hắn nghĩ, tóm lại vẫn là để Bách Lý Đông Quân có chút việc làm thì tốt hơn, "Cứ cách ba ngày, ta sẽ tới đây, cùng ngươi đối ẩm."

Bách Lý Đông Quân trịnh trọng gật đầu, "Được!"

"Vậy, hiện tại có thể cùng ta uống rượu không?" Diệp Đỉnh Chi nhướng mày nhìn y, rót cho y một chén rượu.

"Vân ca muốn uống, Đông Quân liền bồi huynh không say không thôi." Bách Lý Đông Quân bưng chén rượu lên.

Tuy y am hiểu ủ rượu nhưng tửu lượng lại kém xa Diệp Đỉnh Chi, khi một vò rượu uống đến sắp thấy đáy, Diệp Đỉnh Chi vẫn coi như tỉnh táo, còn Bách Lý Đông Quân thì đã say mèm ánh mắt mê ly ghé vào trên bàn, trong tay vẫn bưng một chén rượu, rượu vẩy vẩy, y cũng bất chấp, chỉ thì thào gọi: "Vân ca, Vân ca, uống, uống rượu..."

Diệp Đỉnh Chi lấy chén rượu trong tay y xuống, "Đông Quân, ngươi say rồi."

"Không say, không...... không say!" Bách Lý Đông Quân hai má đỏ như trái cà, híp nửa hai mắt, đưa tay kéo ống tay áo Diệp Đỉnh Chi, "Vân ca, huynh đừng nhúc nhích a, huynh lắc......... Cái gì, đầu thật choáng......"

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn y, Bách Lý Đông Quân khi còn bé cũng là như thế, trộm uống rượu của ông nội mình, say đến mơ mơ màng màng sẽ lôi kéo ống tay áo hắn lầm bầm, tự mình nói chuyện, tự mình cười.

Hắn không tự chủ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên tóc Bách Lý Đông Quân.

Đúng vậy, Bách Lý Đông Quân thì khác, đây là bạn chơi cùng hắn từ nhỏ, bọn họ chưa bao giờ rời xa nhau, thậm chí trong bọn họ nếu có một người là nữ hài tử, hắn cũng sẽ không có hôn ước với Dịch Văn Quân.

Điều này làm cho hắn không hiểu nở nụ cười, từ sau khi hắn luyện thành Hư Niệm công, hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt, nhưng hôm nay hắn tựa hồ đã cười rất nhiều lần.

Có lẽ Bách Lý Đông Quân cảm ứng được động tác của hắn, nghiêng đầu cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, hiển nhiên là một con mèo nhỏ chơi xấu, "Vân ca, Vân ca ca," Nếu không phải cái bàn chặn y lại, có lẽ y sẽ nhào vào trên người Diệp Đỉnh Chi lăn lộn, "Huynh nói, muốn dẫn ta đi xem hạnh hoa."

Giọng nói của y càng lúc càng nhỏ, mắt cũng híp không mở ra được, Diệp Đỉnh Chi đưa tay nâng Bách Lý Đông Quân dậy, nhưng mèo say ngay cả bước chân cũng không thể di chuyển.

Thở dài một hơi, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy đây không phải là một hiện tượng tốt, hắn ở trước mặt Bách Lý Đông Quân sẽ luôn bất giác thả lỏng, triển lộ một chút cảm xúc còn sót lại không nhiều lắm của hắn.

Có lẽ hắn không nên quan tâm đến người này, cứ để cho y say ngã ở chỗ này là được rồi, dù sao Lang Nguyệt Phúc Địa ấm áp như xuân, sẽ không để cho y bị cảm lạnh.

Tuy nghĩ như thế nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn bế Bách Lý Đông Quân lên, đưa vào bên trong giường ngủ.

Ngón tay Bách Lý Đông Quân vẫn lôi kéo ống tay áo của hắn không buông, tóc mai lỏng lẻo, rượu mê hoặc trang điểm đậm, Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng rút ống tay áo của mình ra, vì y vuốt tóc dài, ngón tay vuốt ve gương mặt y, thấy y ngủ ngoan ngoãn giống như lại thấy dáng vẻ hài đồng năm đó.

Thiên Khải năm đó, hoa hạnh như tuyết, cảnh xuân trăm dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro