Chương 76: Ngọn đèn thứ bảy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần yêu dạ yến, đương nhiên là ồn ào thế nào cũng được.

Mùng một tháng Chạp vừa vặn tuyết rơi, trước bắt đầu như hạt muối, rơi lên Hoài Châu thành cổ ngàn năm, theo bóng đêm buông xuống lại dần dần to hơn, rào rào ngưng tụ thành lông ngỗng đập lên người, cũng nặng trịch như có trọng lượng.

Vùng Trung Nguyên từ xưa trọng nông, thói quen tìm ăn trong đất được lão tổ tông truyền xuống, cho nên hàng năm vừa đến khi rét đậm, thứ truyền thừa trong huyết mạch liền khiến người ta không cầm lòng được mà buông lỏng, ngay cả tinh thần cũng không nhịn được mệt nhoài, phảng phất chỉ cần nhóm một lò lửa, hâm một bầu rượu, là có thể uống đến mùa xuân sang năm.

Vừa qua nửa đêm, mặt nạ liền phải lột xuống, đám yêu ma quỷ quái uống nhiều rượu đều hiện nguyên hình, làm ầm ĩ một địa phương đến đèn đuốc sáng trưng, một tiểu yêu say quá nhảy xuống thành hào, biến thành một con cá chép vàng to lớn, hào quang kia chói mắt quá mức, nhất thời xung quanh giống như ban ngày, kinh động nửa thành Hoài Châu.

Bách tính đều mặc quần áo ùa ra đường cái xem cảnh hiếm lạ, không ít tiểu yêu tinh càng náo nhiệt biểu diễn thuật pháp các nhà hệt như kẻ điên.

Trong thành đèn đuốc sáng trưng, trên bầu trời các loại ánh sáng và pháo hoa rực rỡ, hai bên con đường chính trong thành bị hoa yêu gieo mầm, những thực vật ấy nhanh chóng nảy mầm chui khỏi mặt đất, sinh trưởng thành dây leo bám lên tường viện cổ xưa, bên trên nở ra những đóa hoa sáng rực, hô ứng với đại tuyết như lông ngỗng, dẫn đến từng tràng kinh hô tán thán.

Ước chừng là một con chim do tiểu yêu biến thành bay lên tường thành cao cao, cất tiếng hát một khúc ca khiến cả thành trì đều an tĩnh lại, tiếng ca du dương cực kỳ, giống như tuyệt thế danh linh, lưng mọc ra hai cánh, nhón chân đứng trên tảng đá to kia, phối với hoa đăng khắp thành, khiến người ta chợt có ảo giác như nghe thịnh thế hoa âm.

Triệu Nhung giơ chung rượu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt dưới đại tuyết có vẻ cực kỳ mông lung, y thở dài tựa như thì thầm: "Sau ngàn năm ngăn cách, yêu với người, nhất định không phải tộc loại, nếu gặp lại cảnh tượng trước mắt, sợ không phải muôn người đổ xô ra đường như ăn tết, mà phải kinh hoảng thất thố cầm thương cầm kiếm?"

Thi Vô Đoan cách đó không xa quay đầu nhìn y, ánh mắt cũng không còn tỉnh táo, chẳng biết đêm nay đã uống bao nhiêu rượu vào bụng.

Hai người lặng im rất lâu, dường như còn đắm chìm trong tiếng ca của tiểu yêu thúy điểu kia.

Giây lát sau Triệu Nhung vỗ bàn nói: "Đổi bát to! Hôm nay ta và lục gia không say không ngừng!"

Thi Vô Đoan tùy tay ném chung rượu sang bên, nói trầm trầm: "Nhất định phụng bồi đến cùng."

Chờ khi ánh dương ló dạng, Thi Vô Đoan mới được thả về, lúc đi đường chẳng hề ngẩng đầu, dáng vẻ nhất phái trấn định, chắc chỉ có người thấy mặt y mới có thể biết y đã say đến mức soi gương cũng chẳng nhận ra mình.

Bỏ lại khay chén hỗn độn, y quay về tiểu viện của mình, mất sức của chín trâu hai hổ mới mở được cửa, trong phòng đốt hỏa long, không khí khô nóng hất vào mặt, Thi Vô Đoan đứng ở cửa một lúc lâu, dường như thận trọng ngẫm nghĩ, sau đó ngồi phịch xuống dựa lên khung cửa, nhìn tiểu viện bị tuyết trắng phủ kín mà ngẩn người.

Bạch Ly bị một bình ly hận thủy nọ làm phiền đến mức cả đêm không ngủ được, đang ở bên giường nắm cái bình nhỏ ngẩn người, nghe thấy động tĩnh bên kia, do dự giây lát liền bỏ bình vào lòng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Thi Vô Đoan đã sắp không mở được mắt, cổ giống như chẳng còn sức lực để đỡ cái đầu đa tư đa lự kia, uể oải vẹo sang bên, cho đến khi Bạch Ly thở dài đỡ y dậy, y mới muộn màng tươi cười.

"Ta hơi say, trong phòng nóng, ngồi ở bên ngoài một hồi." Thi Vô Đoan thấp giọng giải thích, dường như y rất tỉnh táo – chỉ là Bạch Ly luôn cảm thấy chân y thõng xuống đất.

Giây lát sau Thi Vô Đoan hỏi: "Tiểu Ly Tử?"

Bạch Ly: "Ừm."

Thi Vô Đoan "A" một tiếng mà nhíu mày, dường như vắt hết óc ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi khoan đi, để ta nghĩ một chút đã."

Bạch Ly dừng lại, hỏi: "Ngươi nghĩ cái gì?"

"Ta nghĩ xem phải bước chân nào trước."

Bạch Ly khóe mắt giật giật, nhìn dáng vẻ như lâm đại địch kia, sau đó cúi xuống ôm ngang y lên.

"Nghĩ cái rắm." Bạch Ly nói, "Ma men."

Thi Vô Đoan ngoan ngoãn chẳng hề giãy giụa, chỉ mở mắt nhìn chằm chằm một nơi trong hư không, giống như nơi đó có một thế giới người khác không nhìn thấy – có lẽ y thật sự có thể thấy một thế giới khác.

Bạch Ly nhẹ nhàng thả y lên giường mình, kéo gối lót sau lưng y rồi nói: "Nằm nghỉ một lúc, để ta đi lấy canh giải rượu cho ngươi."

Thi Vô Đoan bị tiếng nói của y kinh động, ngước đôi mắt đen như mực nhìn y, Bạch Ly lại bị ánh mắt này nhìn cho mất tự tại, dặn dò một tiếng rồi vội vàng chạy khỏi phòng.

Đại tuyết vẫn đang rơi, trong lòng y lại dường như có một ngọn lửa – chỉ cần y vừa nghĩ đến lời Triệu Nhung nói thì ngọn lửa trong ngực kia sẽ kích động mà bốc cháy lên.

Đó là một dấu ấn đóng trên hồn phách.

Y sẽ vĩnh sinh vĩnh thế đều là của ngươi...

Nhưng mà đôi mắt Thi Vô Đoan phút chốc lướt qua lòng y, như một chậu nước lạnh hắt xuống, khiến Bạch Ly cơ hồ rùng mình một cái.

Y từng thề, không cưỡng cầu nữa, không lao tâm phí lực, bỏ sinh quên tử tính kế lẫn nhau, tranh đấu không ngớt nữa.

Nếu như...

Bạch Ly vô ý thức sờ trong tay áo, nhưng không mò được gì, nhất thời dừng lại, một lát sau sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, quay người lao về phòng.

Sau đó y nhìn thấy một cái bình nhỏ quen thuộc trên tay Thi Vô Đoan.

Thi Vô Đoan chẳng biết đốt đèn từ khi nào, dường như không ngồi được mà vặn vẹo nhoài lên bàn, nương ngọn đèn hơi tối cẩn thận đánh giá cái bình nhỏ kia, ngọn đèn như hạt đậu chiếu vào mắt y, như là bên trong có một mồi lửa nho nhỏ, ánh mắt lưu chuyển quả thực tràn đầy các sắc thái.

Bạch Ly lại dừng bước ngay cửa, cả người tưởng như bị đóng băng.

"... Đây là ly hận thủy?" Thi Vô Đoan thấp giọng hỏi như độc thoại.

Trong lòng Bạch Ly bỗng nhiên dâng lên nỗi tuyệt vọng không thể nói bằng lời, y mở miệng, giọng nói lại khản đến không ngờ: "Là... ta..."

Kế đó Thi Vô Đoan kéo một bát trà từ trên bàn qua, cau mày, dường như đang thận trọng nghiên cứu thứ trong cái bình nhỏ này, sau đó dốc cả một bình ly hận thủy vào bát trà, để sát đến ngửi thử, lại dùng ngón tay chấm một chút mà vê nhẹ, khi Bạch Ly còn đang trợn mắt há hốc mồm, bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Bạch Ly thất thanh nói: "Vô Đoan, ngươi..."

Thi Vô Đoan lại nhíu mày nói: "Phù, sao lại mặn vậy? Càng uống càng khát."

Bạch Ly: "..."

Chỉ thấy Thi Vô Đoan loạng choạng vịn bàn đứng dậy, có phần không vững mà xách ấm trà trên bàn rót vào bát, lại phát hiện không có nước.

"Ta muốn uống nước, sao trong phòng ngươi ngay cả nước cũng không có vậy?" Y giống như ủy khuất tày trời mà nói với Bạch Ly.

Bạch Ly chỉ ngây ngốc đứng đó.

Thi Vô Đoan bước lên trước một bước, đột nhiên dúi đầu, ấm trà trong tay thình lình rơi xuống đất vỡ nát.

Bạch Ly vội đưa tay ôm lấy trước khi người nọ cắm đầu xuống đất, lúc này y thấy trên cổ Thi Vô Đoan dường như có một đường văn lộ bò lên, y dừng một chút, nhẹ nhàng kéo vạt áo Thi Vô Đoan ra, để lộ lồng ngực ấm áp của người nọ, chỉ thấy bắt đầu từ ngực Thi Vô Đoan, một văn lộ đang lan tràn trên da như cây.

Nảy mầm từ ngực, chậm rãi bò lên cổ, chui ra, cuốn lấy cổ tay Bạch Ly.

Bạch Ly ngơ ngác nhìn thứ giống dây leo kia, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, phát hiện nó lại chọc thủng cổ tay mình, một giọt huyết châu tuôn ra, nhanh chóng ngấm vào sợi dây leo nối liền hai người, một luồng sáng khiến người ta không mở được mắt lóe lên, trước mắt nhoáng lên một cái, Bạch Ly không tự chủ được quay đầu đi.

Sau đó trong lòng y dâng lên cảm giác tựa bi tựa hỉ nào đó, cánh tay ôm Thi Vô Đoan không nhịn được siết chặt, cảm giác đau xót chợt đến kia tràn ngập lồng ngực.

Không biết qua bao lâu, bạch quang mới rút đi, Bạch Ly mở mắt ra, phát hiện trên ngực Thi Vô Đoan và cổ tay mình đều tự thêm một ấn ký nhỏ như hình xăm, như là một giọt nước... hoặc là hình dạng một giọt nước mắt.

Trong lòng y thình lình trào lên sự mỏi mệt, dường như không nhịn được phải ngủ thiếp đi từ đây, cố gắng đứng dậy thả Thi Vô Đoan lên giường, sau đó nằm bên cạnh rồi nhanh chóng mất đi ý thức.

Thi Vô Đoan cảm thấy trong bóng đêm có thứ gì đó một mực kéo y xuống, cổ tay lại vẫn bị người khác nắm chặt lấy, nhưng mà lúc y sờ soạng, lại chẳng sờ được thứ gì – tựa như cái tay kia chỉ là một suy tưởng vô căn cứ của y.

Song y rất bình tĩnh, cảm giác say còn trong thân thể, chúng lẳng lặng thiêu đốt máu y, nhưng không hề khó chịu, bởi vì độ ấm như vậy vừa vặn có thể trung hòa dòng máu lạnh lẽo quá mức kia của y.

Rượu có thể thêm can đảm.

Thi Vô Đoan rùng mình thầm nghĩ trong bóng tối, nếu là lúc tỉnh táo, y tính tới tính lui không biết bao nhiêu lâu, chỉ sợ cũng chẳng dám uống một lọ ly hận thủy kia.

Sau đó trước mắt y có ánh sáng nhỏ nhoi lấp lánh – y ngẩng đầu, trông thấy một trời sao, từng ngôi cực thấp như đè trên mặt đất, trước mắt là một đại dương không nhìn thấy bờ bến, bên trên tĩnh lặng chẳng hề gợn sóng, lại chiếu rọi kỹ lưỡng những vì sao trên trời.

Bản thân y thì ở trên một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một gốc cây, dường như rất lâu trước kia y đã nhìn thấy cái cây này rồi, nhưng không làm sao nhớ nổi.

Chẳng hiểu tại sao mà Thi Vô Đoan cứ biết được, bầu trời này chính là si tình thiên, dòng nước này chính là ly hận hải.

Y ngồi xuống dưới tàng cây, ngẩng đầu trông lên quỹ tích quần tinh, trong lòng hiếm được an bình giây lát, không hề ý đồ nhìn ra quỹ tích gì từ trong đó, cũng chẳng muốn tính ra vận số của thứ nào, chỉ như một đứa trẻ chăm chú ngắm sao, nhớ tới khúc hát sớm đã quên mất là nghe được từ nơi nào –

Hạo hạo hà trung nguyệt, nguy nguy tiên nhân điện. Hành hành phục hành hành, thất tuế khứ lai hoàn. Tương tư hoảng triêu mộ, minh diệt loạn hà hán. Sâm Thương bất dữ cộng, nhất vọng thiên tuế hàn...

Lần này ngươi có thể yên tâm rồi? Thi Vô Đoan vươn vai dựa lên đại thụ nọ, nhớ tới dáng vẻ kinh sợ đan xen của Bạch Ly, lộ ra nụ cười – như lúc còn nhỏ sau khi nghịch ngợm gây sự lén nhoài lên cửa sổ nhìn sư phụ nổi trận lôi đình mà cười xấu xa.

Đã lâu lắm rồi không thấy.

Sắp sửa kết thúc rồi, y nói với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei