Cằn Cỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé kia ngồi xổm ở bên cạnh sân khấu, cùng hắn thoải mái nói đùa. Ishtar đi mua điểm tâm ngọt trở về thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm.

Bất quá nàng rất nhanh liền đoán được nguyên nhân, cô bé kia, cùng Enkidu giống nhau như đúc.

Không cần lý do gì, khả năng cũng chỉ là Gilgamesh nhất thời hứng khởi.

Cô bé kia giống hệt như hắn, đôi mắt màu vàng kim, tóc nhuộm một màu sắc hiếm gặp, là sắc xanh nhạt mùa xuân mới có, bất quá lông mày của nàng, lông mày và lông mi đã tố cáo nàng vốn chính là người mắc chứng bạch tạng, dù sao cũng không thể đem lông mày cùng lông mi đều nhuộm thành màu trắng đúng không?

Enkidu không giống, Enkidu chính là trời sinh đã có nhan sắc kì lạ như vậy, khi còn bé thường thường bị thầy cô tưởng hắn rằng học sinh cá biệt, bị kéo lấy, bắt đi tẩy lại tóc, bất quá lông mi cùng sắc thái mặt mày lại không lừa được người. Sau nhiều lần như thế cũng chỉ có thể lựa bỏ qua.

Nhưng là dáng người của nàng cơ hồ cùng Enkidu giống nhau như đúc, cơ thể của thiếu niên vẫn chưa phát dục, mơ hồ nhìn không ra giới tính. Mặt cũng rất giống, thần sắc càng thêm cùng loại. Mặt trứng ngỗng, màu da trắng nõn nhung nhung, còn có một đôi đồng tử phi thường đẹp.Luôn luôn là dáng vẻ rất mê mang, không biết là chưa tỉnh ngủ hay là sau khi tỉnh dậy cảm thấy mệt rã rời.

Gilgamesh nói chuyện cùng nàng, tùy tính lại cuồng ngạo, chờ một lúc quả nhiên liền để người ta tức khóc, lau nước mắt chạy tới hậu trường tháo trang sức.

"Vẫn là không giống tên kia."

Hắn thất vọng hừ một tiếng, mặt không thay đổi xoay đầu lại, trông thấy Ishtar đứng ở đó một hồi.

"Không nghĩ tới ngươi còn có loại yêu thích này nha."-Ishtar giống như đã bắt được nhược điểm của hắn, lại giống là cố ý tránh đi cái gì, không chút nào thận trọng cười ha hả-"Không ngờ tiểu hài tử đều không buông tha!"

Gilgamesh khư một tiếng, đại khái là không muốn thừa nhận mình nghĩ về Enkidu.

Enkidu là người cùng bọn hắn lớn lên, hoặc là nói chính là con nuôi của mẹ hắn.

Gia tộc của hắn chuyên về làm thiết bị chữa trị, không biết làm sao có một ngày Ninsun phu nhân mang về từ phòng thí nghiệm mang về một đứa bé, nhìn qua tinh tế yếu ớt, trên mu bàn tay có nhiều lỗ kim chưa khép lại.Hắn giống như một con búp bê vải tàn tạ, trên mặt còn quấn một vòng băng vải, mơ mơ màng màng đứng ở nơi đó.

Gilgamesh ban đầu còn giễu cợt con rối kia vài câu, cho đến khi có một lần Enkidu ở trước mặt hắn ra tay đánh người.

Đôi tay tinh tế nhỏ hắn như vậy chắc hẳn phải đánh không đau chút nào mới đúng chứ nhỉ? Nhưng mà Enkidu chính là dùng đôi tay đó, đem đối tượng vừa mới khiêu khích hắn đánh thành thảm như vậy, tựa như một vở kịch vừa bi vừa hài. 

Về sau chính là không người nào dám chọc Enkidu, Gilgamesh mới phát hiện cái người nhìn so sứ ngẫu còn giòn tan này cũng không phải kẻ yếu gì, Enkidu vậy là dần dần hòa cuộc sống của Gilgamesh.

Ishtar hàng xóm của bọn hắn, tận mắt thấy toàn bộ quá trình, bao quát hai người kia là làm thế nào từ trúc mã trúc mã biến thành người yêu vung thức ăn cho chó đầy trời.

Nói đến đây, không phải chính là một tay nàng tạo cơ hội cho bọn hắn hay sao?

Ước chừng là có một ngày nào đó hai nhà bọn họ cùng tụ hội một chỗ, muốn nàng nhảy bài ballet đã học gần nhất.

Kết quả Enkidu sau khi xem xong hai mắt sáng lên, giống như tìm được bảo vật gì. Coi như hắn không nói Ninsun cũng đã nhìn ra, ngày thứ hai liền cười híp mắt hỏi hắn có muốn học khiêu vũ hay không.

Enkidu học, không ngoài dự liệu của Gilgamesh, hắn sinh ra đã thuộc về ánh đèn sân khấu.

Enkidu thân thể rất mềm, phi thường thích hợp khiêu vũ, có thể tạo nên thành bất luận bộ dáng gì vũ đạo cần có, thầy cô giáo nói hắn chính là một khối gốm, còn chưa trải qua nung, có thể tùy ý tạo hình.

Gilgamesh không thích cách giải thích này, hắn chẳng qua là cảm thấy Enkidu thích hợp dạng này, không có trói buộc, giống một mảnh rừng rậm tươi tốt an tĩnh sinh trưởng, cũng có thể mọc ra dáng vẻ khiến người sợ hãi lại vô hại.

Gilgamesh thường thường đi theo Enkidu tới chỗ hắn học múa, nói là nhất thời hưng khởi, nhưng không phải mỗi lần như thế đều là bỏ hết mọi việc đang làm mà chạy nhanh đi xem sao?

Thật sự là quang minh chính đại nhìn trộm.

Enkidu khiêu vũ chính là đẹp như thế, nhảy chính là thể loại ballet hiện đại không có cái gì câu thúc.

Quần áo rộng rãi, tứ chi hắn thỏa mái vung lên, đem tất cả đều giao phó cho tiết tấu, lâm ly huy sái.

Giáo viên luôn luôn đánh giá hắn hẳn là đang khiêu vũ nhưng lại mang theo một tâm tình cảm, không thể chỉ là đơn thuần nhảy.

Enkidu mỗi lần nghe nàng dạy bảo, cảm thấy rất nghi hoặc, không thể lý giải tình cảm là cái gì, tại sao muốn có loại cảm xúc này.

Nghe nàng ôn tồn thì thầm kể xong, hắn liền gật gật đầu, đi suy nghĩ yêu là cái gì.

Yêu là cái gì đâu, hắn mờ mịt đứng dưới mái hiên hành lang, nghe thấy chim trong rừng cây ca hát.

Nhà Gilgamesh là một tòa biệt thự rất lớn, trong hoa viên trồng đầy kỳ hoa dị thảo.

Giáo viên kia thu thập xong đồ vật rời đi, hắn lại chạy về phòng múa, một mình bắt đầu nhảy. Chỉ là thời điểm một mình khiêu vũ liền không giống mọi khi, hắn không cần suy nghĩ về những quy tắc khuôn sáo kia, không có giáo viên chỉ điểm hắn cũng không cần hết sức chăm chú, hắn có thể tùy ý loay hoay tư thế của mình, cũng có thể nghĩ rất nhiều cái này cái kia.

Hắn nghĩ đến Gilgamesh, trân quý hết thảy, khoái khoái hoạt hoạt, chuyển ra từng bước từng bước mượt mà.

Enkidu nhảy xong một đoạn, Gilgamesh vừa vặn liền học xong một môn chuyên ngành mới, kính mắt cũng không kịp tháo liền chạy sang đây xem hắn.

Một đầu tóc dài xanh nhạt đã bị mồ hôi thấm ướt, Gilgamesh chủ động cầm khăn mặt giúp hắn lau, lực đạo vò tóc rất thô bạo, đại khái là chưa từng làm việc gì tương tự, ra tay không biết nặng nhẹ, Enkidu bị kéo tới mức da đầu phát đau chút, nhưng vẫn là không có cự tuyệt, cam tâm tình nguyện bị hắn nhấn lấy tiếp tục xoa.

Sau đó hăn đột nhiên hỏi Gilgamesh:

"Gil, cậu biết cái gì là yêu sao."

Tiếng khăn lau xột xoạt đột nhiên ngừng, Gilgamesh bị vấn đề này làm cho cứng miệng. Hắn không biết nên trả lời Enkidu thế nào, hắn biết cảm giác đó rất tốt, thế nhưng tình yêu hư vô lại mờ mịt, dễ dàng khiến người ta mềm yếu. Hắn sẽ tiếp nhận tình yêu tồn tại, nhưng hắn sẽ không mềm yếu. Hắn không hiểu vì sao Enkidu lại đột nhiên đi hỏi vấn đề này.

Enkidu không nghe thấy hắn trả lời, lại tự phối hợp nói tiếp, "À, là dạng này sao."

Enkidu từ dưới đất đứng lên, xoay người đối mặt với Gilgamesh.

Enkidu nhìn hắn, bắt đầu khiêu vũ. Không phải khúc《 Xuân tế 》mà hắn một mực luyện tập, mà là 《 Đoạn tích 》càng thêm cuồng nhiệt.

Bờ eo của hắn chuyển động, áo trắng thấm ướt mồ hôi dán tại trên da, giống vừa trải qua một cơn mưa, cơ bắp cùng xương cốt sinh trưởng mạch lạc lại rõ ràng.

Enkidu thích khiêu vũ bằng chân trần, Gilgamesh thường thường có thể trông thấy mũi chân hắn bị thương, mỗi lần đều lặng lẽ gọi người tới phòng vũ đạo đem cho hắn các loại giày múa, chính là dùng hành động thô ráp lại không kiên nhẫn này biểu hiện một chút tri kỉ của mình.

Ban đầu Enkidu còn mang, về sau lại bắt đầu học được không nghe lời, không mang nữa.

Khi hắn đối diện Gilgamesh khiêu vũ, hắn sẽ liền từ con rối không biết tình cảm kia sống lại. Mỗi một cái ánh mắt đều là mang theo ý nghĩa, bi thương và vui vẻ, mỹ lệ và ưu sầu, cùng nhau ngưng kết bên trong tứ chi của hắn.

Enkidu nguyên bản là cực đẹp, nhưng chính là vẻ đẹp của một con rối, của một pho tượng cứng ngắc, nhưng mà điệu nhảy này khiến cho hắn có một phần sức sống, để hắn như là thần lạc vào nhân gian.

Gilgamesh cuối cùng không có xem xong đoạn múa kia, trực tiếp đứng lên nắm chặt eo Enkidu như muốn bẻ gãy. Hắn hôn Enkidu, bá đạo không thèm nói đạo lý dùng lưỡi chiếm lĩnh khoang miệng ướt át của Enkidu. Chỗ sâu trong khoang miệng kia cũng không phải là như tưởng tượng ngọt ngào, mà hơi có chút đắng chát. 

Hắn nghe thấy Enkidu giọng hơi nghẹn ngào bắt đầu ho, mới hơi khắc chế một chút. Thân thể của Enkidu dán sát bàn tay của hắn, xuyên qua làn da hơi mỏng, động mạch đập đều, nhịp nhàng, từng nhịp một, rung động hữu lực, tràn đầy hương vị của sinh mệnh.

Hắn cởi ra tầng áo trắng không tì vết kia, bắt đầu vẽ lung tung những sắc thái khác lên làn da trắng nõn nà đến quá đáng của Enkidu. 

Enkidu mê mang nhìn qua hắn, nhưng lại rất thỏa mãn đang mỉm cười. Hắn cùng Gilgamesh phù hợp đến như vậy, đến mức làm cho cả hai thấy giật mình. 

Một kẻ lạnh lùng không nói đạo lý như thế, lại có thể bị hắn ôn nhu hoàn hoàn chỉnh chỉnh bao lấy góc cạnh sắc nhọn. 

Enkidu là một cái tượng bùn, có thể tùy ý biến hóa, ấn tượng đầu tiên của Gilgamesh chính là như vậy, mặc dù ban đầu hắn cũng không thích cách nói này, nhưng về sau lại phát hiện lời này rất có đạo lý, hắn quả thật chính là một cái tượng bùn, ướt át mềm mại chờ người đem hắn bóp thành dáng vẻ xinh đẹp nào đó.

Hắn cũng vì vậy mà cảm thấy bi an -- cái gì cũng là Enkidu cho ra, Gilgamesh muốn hắn trở thành người như thế nào, Enkidu liền sẽ trở thành "Enkidu" lý tưởng kia. 

Gilgamesh hôn trán của Enkidu, đem mình hướng về địa phương càng sâu lại càng sâu. Enkidu yếu ớt ai oán một tiếng, cuối cùng đến bên miệng ra lại thành tiếng than thở nhè nhẹ.

"Đây chính là yêu sao, Gil."

Trái Gilgamesh vào giờ phút này rung động, lại nặng nề chìm xuống. Hắn không trả lời Enkidu, chỉ là nắm vuốt phần gáy Enkidu để hắn ngẩng đầu lên. Enkidu làm theo, cổ như bị bẻ gãy như thế ngửa ra sau lấy, lộ ra ngực cùng trái tim.

Enkidu quả thật hoàn toàn đem mình giao phó cho hắn.

----------------------------

Khi đó, thời điểm Ishtar gặp lại bọn hắn là lễ tình nhân, gặp phải hai người từ nước ngoài trở về. 

Trên đường cái khắp nơi đều là quầy hàng, Gilgamesh dừng lại chọn tai nghe cho Enkidu. Đoạn thời gian kia thân thể Gilgamesh có chút không ổn, nói đến cũng rất kỳ quái, từ trước đến giờ hắn cơ hồ không hề sinh bệnh vậy mà thỉnh thoảng không ngừng phát sốt. Nói là không thích ứng với khí hậu nước ngoài càng không phải, Enkidu không phải không có vấn đề gì sao? 

Hắn ngồi tại trước quầy cùng Enkidu nói chuyện, sắc mặt trắng bệch, nhìn là biết đang cố chống đỡ. Ishtar nhìn tình huống này cũng biết tám thành đây là vì Enkidu mà làm thôi, giữ lại tự tôn mà Gilgamesh đánh chết cũng không chịu bỏ xuống.

Nàng chạy tới cùng bọn hắn chào hỏi, giống như trước đây giễu cợt hắn vài câu, không nghĩ tới vậy mà không có bị vặn ngược lại.

Enkidu cuối cùng mua một bộ tai nghe màu xanh vỏ cau, Gilgamesh quẹt thẻ, lúc nhập mật mã tay cũng phát run. Nhân viên cửa hàng nhìn bọn hắn có chút sợ hãi cùng lo lắng, nhưng hắn cũng không có như trước kia nổi giận hoặc là cười to không chút kiêng kị, hắn chỉ là nhìn nhiều một chút sau đó nắm tay Enkidu bỏ đi.

Ishtar vốn muốn hẹn bọn hắn đi ăn nhà hàng, chính là loại nhà hàng có bàn xoay trong phòng riêng, cũng bị bộ dạng này của Gilgamesh dọa sợ. Enkidu lại nói không quan trọng, không có vấn đề, một mực nắm chặt tay của Gilgamesh.

Phương thức nắm tay của Enlidu cũng rất mịt mờ, bình thường, nhưng là nắm rất chặt.

Ishtar nói đùa ồ một tiếng: "Các ngươi thật sự cùng một chỗ rồi?" nàng nhìn nhìn hình ảnh hai bọn hắn mười ngón tay đan xen, nói tiếp, "...chính là loại người hướng cả thế giới vung thức ăn cho có kia?"

Gilgamesh nhíu nhíu mày, khư một tiếng, nói mắc mớ gì tới ngươi.

Ishtar lúc ấy thiếu chút nữa liền hất cả bàn đầy thức ăn, nhưng may mắn vẫn còn kìm chế được, vì nàng phát hiện sắc mặt đối phương quả thật không phải giả vờ. Hắn còn đang phát sốt, chịu đi đại khái có lẽ vì một câu "Đã lâu không gặp" của Enkidu.

Lúc bọn hắn gọi món ăn Gilgamesh còn ngủ một lúc, Enkdu giúp hắn tháo khăn quàng cổ, thay đổi một cái thư thế thỏa mái hơn.

Ishtar đột nhiên ý thức được hóa ra những lời đồn kia không ngờ đều là thật.

"Thật sự là loại kia bệnh à?" Nàng thấp giọng hỏi, khuôn mặt khó có thể tin.

Enkidu nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nói đến đây liền phải nói Ninsun phu nhân đã phát hiện chuyện Gilgamesh mắc bệnh từ sớm, từ khi Gilgamesh sinh ra vốn đã cho hắn làm phân tích gen, liền tìm được loại bệnh di truyền hiếm thấy từ tổ tiên này. Nhưng mà có một điều bọn hắn còn không biết, Ninsun phu nhân cũng đã chuẩn bị kĩ càng đâu vào đấy, Enkidu chính là vì việc này mà tồn tại.

"Chữa khỏi không." Nàng khó có được chịu khó lo lắng một lần.

Enkidu có chút cười: "Ừm, có thể."

Bệnh tình của Gilgamesh bắt đầu chuyển biến xấu, không quá lâu, đại khái là một tháng sau, Inhtar liền phải đi bệnh viện thăm bọn hắn. Chỉ là lần này nàng không mang đủ hoa, hoa chỉ có một bó, nằm trên giường bệnh lại là hai người.

Hai chiếc giường đặt gần nhau, nối với nhau bằng vô số dây đỏ, giống như dây tơ hồng giữa những cặp tình nhân với nhau.

Gilgamesh trước khi ngất đi khẳng định có tranh chấp với người nhà, hắn làm sao để Enkidu đem mạng đổi mạng cho mình? Kết quá nháo đến mức Ninsun phu nhân cam đoan bọn hắn một người cũng sẽ không chết mới miễn cưỡng thỏa hiệp.

Cách chữa ngoài dự liệu lại rất đơn giản, giống như ghép tủy vậy, điểm khác nhau là mỗi người cấy ghép một nửa, đảm bảo Enkidu vẫn có thể sống tiếp.

Enkidu vốn là dựa theo gen của Gilgamesh để chế tạo, từ khi bắt đầu liền bị coi là linh kiện của Gilgamesh. Gilgamesh đột nhiên lĩnh ngộ được lúc trước Enkidu nói với hắn ta là vì ngươi mà tồn tại có ý nghĩa gì, căn bản cũng chẳng phải lời tâm tình thổ lộ ngọt ngào -- Miệng tên kia làm gì ngọt đến mức ấy? Ý nghĩa đã thể hiện hết trên mặt chữ, nếu là ngươi bị làm sao, tất nhiên sẽ lấy ta bù vào.

Con rối kia vậy mà học được "yêu", cho nên lúc hắn nói ra những lời này, không ai suy nghĩ ý tứ của hắn đơn thuần như vậy, cũng tàn nhẫn như vậy.

Gilgamesh khôi phục rất nhanh, hai tháng đã xuất viện. Lúc đầu nghĩ muốn đi làm gì đó, kết quả cuối cùng vẫn đem tất cả sự tình ném cho quản gia, mình ngồi ở bên cạnh giường bệnh, gọt táo cho Enkidu.

"Ta muốn nhảy." Enkidu nói

Gilgamesh ngây ngẩn cả người, sau đó tận tình cười ha hả: 

"Đồ đần này, tại sao lúc này lại nghĩ chuyện đó chứ?"

Nói thì nói như thế, ngày thứ hai hắn liền mua một tòa rạp hát, hắn nghĩ rất đơn giản: Nếu là quà tặng đương nhiên phải trực tiếp mua chứ? Enkidu nói không cần, hắn nói chỉ muốn nhảy cho Gilgamesh xem.

Gilgamesh chết cũng sẽ không thừa nhận nháy mắt kia hắn quả thật cảm động rồi.

Enkidu ngồi im ở nơi đó, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Da của hắn rất trắng, nhưng không giống với trước kia, trắng nõn đến gần như trong suốt. Đôi mắt màu vàng óng kia rất yên tĩnh, lông mi dày run run giống như cánh bướm. Tóc dài màu lục rơi vào lòng bàn tay, đuôi tóc đảo qua, làm tâm cào phổi ngứa.

Gilgamesh nhịn không được, nhẹ nhàng hôn hắn.

Enkidu lạng quạng hôn trả lại, hắn đã học rất lâu, nhưng vẫn học được hôn thế nào cho tốt. Gilgamesh lặng lẽ buông ra một chút, sau đó lại tham luyến đuổi theo, như một đứa con trẻ yêu đồ ngọt. Hắn luôn luôn tự nhắc nhở mình Enkidu không phải đồ vật, hắn không thể cuồng ngạo mà chiếm hữu như vậy, nhưng vẫn luôn luôn không được. 

Enkidu có chút hối hận, lùi một bước nho nhỏ, bị hắn ngăn cản.

"Không muốn?" Hắn nhíu mày.

Enkidu nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu: "Muốn."

Sợ rằng hắn không muốn, về sau liền cũng không chiếm được.

Chuyện sau đó thuận lý thành chương, quản gia tự động lui ra ngoài giữ cửa khóa, lưu lại hai chủ nhân hắn phụng dưỡng ở bên trong triền miên. 

Enkidu nhảy rất đẹp mắt, có một nửa nhờ vào cơ thể xinh đẹp của hắn.

Rất đẹp, cơ hồ khiến người không cách nào chuyển di ánh mắt. Da thịt trắng mịn như ngó sen cùng thần sắc hơi lơ đãng, Gilgamesh hôn hắn, không chút nào tiếc rẻ để lại những vết hồng nhạt bên trên pho tượng bạch ngọc này. 

Enkidu phảng phất trời sinh chính là như thế, hắn hiểu được thế nào để tránh đi những thứ khiến cho người ta chán ghét, vừa đúng có thể vuốt lông cho một con sư tử.

Thời điểm hắn tiến vào, Enkidu càng dịu dàng ngoan ngoãn, giống như một con trai mở ra thân xác của mình, vật cứng bên trong bị ướt át mềm mại đưa đẩy, Enkidu không có nửa phần khó chịu, chỉ là hơi chảy chút mồ hôi, kịch liệt ôm chặt bả vai của hắn. Hắn vẫn nhớ rõ, tư thế nào dễ chịu nhất, sau khi ê ẩm là vui sướng đến nhảy cẫng.

Bọn hắn hôn nhau, Gilgamesh ra sức vuốt cái cằm tinh xảo của hắn, dùng sức mút vào cánh môi không có mùi vị gì.

Cuối cùng Gilgamesh thở hào hển than thở một tiếng:

"Chỉ có ngươi có thể hiểu được ta."

Enkidu giống như nghe không rõ giống mà nhìn xem hắn, cánh tay vòng lấy cổ của hắn, thần trí một lần một lần lại bị đẩy lên đỉnh sóng.

Sau lần giải phẫu kia thân thể Enkidu một mực không tốt, suy yếu rất lâu, về sau Gilgamesh đem hắn ra nước ngoài trị liệu.

Gilgamesh có lúc sẽ đi cái rạp hát kai xem vũ kịch, lại nhớ không nổi dáng vẻ Enkidu.

Thật sự kỳ quái, Enkidu mới rời khỏi không đến hai năm, vậy mà đến cái bóng cũng biến thành một mảnh mùa xuân lục ấm. Cuối cùng vẫn là bởi vì Enkidu là độc nhất vô nhị, Gilgamesh không có cách nào tìm tới một người thứ hai giống như vậy.

Hắn đi từ trong rạp hát ra, nhàm chán đá cục đá dưới chân, ngột ngạt nửa ngày không nói ra được.

Đột nhiên một người từ phía sau ôm lấy hắn.

Hắn bị một mảnh lục ấm quấn quanh, mùi biển lẫn với đất tấn dật trong gió, xông vào khoan mũi, trong ngực tràn ngập hương vị của rừng.

"Gil, ta trở về." Cùng với ý cười doanh doanh thổi không tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro