Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Mẹ! Mẹ!!!!!!"

Âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn nhà hoa, đau đớn như cắt xé lòng khiến Vy không thể đứng vững nổi. Cô quỳ gục xuống đất, tay chân bủn rủn còn lòng thì ngập tràn sự hoảng loạn.

-Mẹ ơi! Mẹ bị sao vậy mẹ?! MẸ ƠI!!!

Tiếng kêu thảm thiết của cô gái tuổi mười hai vang lên trong cái sự im lặng chết chóc. Nỗi sợ hãi như cơn lốc cuốn lấy tâm trí non nớt của cô.

Cô nhìn thấy mẹ mình nằm dài trên sàn gạch men, ngực của bà bị xé toạc ra. Những bông hoa cúc trắng, nhuốm đẫm máu đỏ thẫm, mọc lên từ vết thương như nở rộ từ chính sự tàn nhẫn của cái chết. Chúng rung rinh trong vũng máu như một trò đùa của sự tàn ác, mấy bông hoa ấy tựa như đang cười nhạo Vy bằng nụ cười ghê rợn, ám ảnh. Vy gục đầu xuống, nước mắt rơi từng giọt từng giọt

-"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại thành ra như vậy?"

Cô chỉ mới mười hai tuổi, chưa đủ lớn để đối diện với nỗi đau quá  lớn. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào trong lòng, và cô không thể ngăn mình khóc. Cả thế giới của cô sụp đổ trong khoảnh khắc, trái tim non nớt giờ chỉ biết khóc gào trong vô vọng.

-"Mẹ ơi, con xin mẹ... sống lại đi mà mẹ! Con không muốn rời xa mẹ như vầy đâu mẹ ơi!" Tiếng khóc của Vy vang vọng, tan vào hư không, như chạm vào sự trống rỗng khủng khiếp bao quanh.

Cô cảm nhận được sự trống rỗng xung quanh, không còn ai ngoài cô và cái xác nằm im lìm của người đàn bà xấu số. Không gian cứ như nghẹt thở trong nỗi kinh hoàng không lời.

Bất chợt, những bông hoa trắng trên ngực mẹ cô khẽ động đậy. Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm từ nơi xa xăm, lơ lửng trong bầu không khí đặc quánh: "Không được khóc... Không được la hét... Ai vi phạm... sẽ phải trả giá..."

Vy cảm thấy lạnh toát, như thể từng câu chữ kia đang khắc sâu vào da thịt cô. Cô chợt nhớ lại lời mà mẹ dặn, giọng nói trầm ấm của bà vang vọng trong tâm trí:

-"Vy, con nghe mẹ nói nè, con phải luôn giữ sự nhẹ nhàng khi ở trong cái căn nhà này nha. Nếu không...con sẽ không sống được.."

Lời cảnh báo ấy giờ đây trở thành một lời nguyền đeo bám cô, nhưng giờ mẹ đã không còn nữa thì làm sao cô thiết sống đây?

-"Không được khóc, không được cười, nếu không sẽ phải trả giá."

Giọng nói đáng ghét đó lại vang lên, từng câu từng chữ như những lưỡi dao sắc bén, xuyên qua không gian tĩnh mịch và cắt thẳng vào tâm trí Vy. Nỗi sợ hãi trào dâng, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể cô.

-"Không! Mẹ chắc chắn sẽ không bỏ con lại!" Vy gào lên, nhưng giọng của cô bị nuốt chửng bởi sự im lặng đè nén trong căn nhà u ám.

Sự hoảng loạn trào dâng, cô quay lưng định chạy trốn, nhưng những bông hoa kỳ lạ trên sàn vẫn thì thầm trong không trung: "Cứ khóc đi, có lẽ sẽ có điều gì đó thay đổi" Giọng nói ấy như thôi miên, khiến đầu óc Vy rối bời, nửa tin nửa ngờ. Cô cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc vô hình, chân nặng trĩu không thể nhấc lên, như thể cả thế giới này đang giam cầm cô. Nỗi sợ cắm rễ vào tâm hồn, khiến toàn thân cô cứng như tượng.

Ánh sáng trong căn nhà mờ dần, từng tia sáng yếu ớt đang lụi tàn, để lại những bóng đổ quái đản hắt lên từ các bông hoa nhuốm máu. Không gian trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Căn nhà quen thuộc giờ biến thành một nơi quỷ dị, tựa như chính nó đang sống và theo dõi từng hơi thở của cô.

-"Mình nên làm gì đây? Nếu không tuân theo quy tắc, thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Cô tự hỏi, nhưng câu trả lời vẫn bị chôn vùi trong đám bóng tối vô tận.

Vy cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng chúng cứ tuôn trào không ngừng. Lòng cô nặng trĩu như có một tảng đá khổng lồ đang đè lên ngực, ép chặt từng hơi thở. "Không được khóc, không được la hét" Giọng nói lạnh lùng lại vang lên lần nữa, xoáy vào tâm trí cô, khiến Vy cảm thấy toàn thân tê dại. "Tiếng khóc sẽ thu hút mấy thứ dơ bẩn"

Vy thầm nhủ trong lòng: "Mình không thể khóc... nhưng sao mình lại không thể ngừng được?" Nỗi đau và nỗi sợ hòa quyện vào nhau, khiến cô hoàn toàn bất lực. Những giọt nước mắt chảy xuống, như mỗi giọt đều mang theo một phần linh hồn yếu đuối của cô, tan biến vào hư không. Và rồi, trong nỗi tĩnh lặng đáng sợ ấy, cô nghe thấy những tiếng động xa xa, mơ hồ như một lời cảnh báo cho những gì sắp xảy đến.

Đột nhiên, một bóng đen lớn xuất hiện trong góc tối của căn phòng. Vy quay lại, đôi mắt mở to sợ hãi. Con quái vật từ từ tiến đến, hình dáng kỳ quái khiến cô không thể rời mắt. Nó không giống người cũng không giống chó, với mõm dài và nhọn như một con chó điên, lông nó rụng lả tả,để lộ ra những mảng da nhợt nhạt như xác chết đã thối rữa. Cái mõm đầy răng nhọn lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, miệng nó mấp máy, như thể đang cười nhưng lại mang theo nỗi kinh hoàng, một cái mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi Vy, khiến cô buồn nôn.

Bụng nó mọc những bông hoa màu đỏ tươi, tựa như những nụ cười khinh bỉ đang nở rộ, nhưng lại có mùi hôi thối phả ra, khiến Vy cảm thấy nhức đầu. Mỗi bước chân của nó vang lên âm thanh như mấy cái bộ xương khô kêu răng rắc, nó khiến Vy có cảm giác hàng trăm, hàng vạn cái gai sắc nhọn đang đâm vào màng nhĩ cô. Mắt nó lủng lẳng, không có cảm xúc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Vy với vẻ đói khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro