[N] 14. Muốn được cặc lớn của anh trai nhồi đầy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14. Muốn được cặc lớn của anh trai nhồi đầy, tử cung khát khao được tinh dịch của anh trai tưới đẫm (1)

-

Hứa Chu nắm chặt cổ áo mình, em không dám cử động mà chỉ biết dùng đôi mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Lục Thanh Yến, đôi môi em mím chặt, những giọt lệ hoảng sợ cứ liên tục trào ra từ khóe mắt.

Em biết mình cần phải dùng ánh mắt nào mới có thể làm gã đàn ông này mềm lòng, em rất thành thạo điều đó.

Nhưng lúc này, Lục Thanh Yến mà đang tức giận thì anh chẳng thèm để tâm gì cả.

"Cởi đồ ra rồi hãy làm cái bộ dạng nứng lồn như thế."

Giọng nói của gã đàn ông lạnh như băng, từng câu từng từng chữ khiến cho cả người Hứa Chu run rẩy, môi anh thậm chí còn nhếch lên một nụ cười, "Để tôi xem thử trên người em có dấu vết của con chó hoang nào đó để lại hay không."

Hứa Chu đứng không vững, tim em đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nước mắt dâng trào làm ướt đẫm mái tóc đen, những sợi tóc bết lại dính vào khóe mắt và gò má, trông đáng thương cực kỳ.

"Em không có mà... Anh đừng làm vậy, em, em sợ lắm... Anh ơi"

Thiếu niên giải thích một cách yếu ớt, giọng nói run rẩy không ngừng, cơ thể em lùi lại như chuẩn bị chạy ra khỏi đây, nhưng lại chẳng thể tìm thấy nơi nào để trốn!

Lục Thanh Yến không nói gì, hai người giằng co một lúc lâu, gã đàn ông khẽ cụp mi, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy vẻ tàn nhẫn, giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Chu Chu, em thật sự không ngoan."

Anh thở dài một hơi, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn nhiều, cứ như thể đã bị nước mắt của em làm cho mềm lòng.

Hứa Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt lại chảy ra nhiều hơn, giọng điệu của em nũng na nũng nịu, ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy trái tim người khác.

"Anh làm em sợ quá." Cậu thiếu niên thút thít.

Thấy thái độ của Lục Thanh Yến dịu lại, ngón tay của Hứa Chu run rẩy, em nhỏ giọng giải thích, "Anh ơi, không phải như anh nghĩ đâu, giữa em và Giang Hạc Giác chỉ là hiểu lầm thôi... Em cần một số tài liệu trong khu vực lưu trữ số ba, tìm giáo sư thì quá phiền phức, mà ở chỗ Giang Hạc Giác lại có, nên em mới đi cùng cậu ta đi đến nhà họ Giang mà."

Hứa Chu nói rất nghiêm túc, giọng nói mang theo chút cảm giác nghẹt mũi, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, ngoan ngoãn đến mức ai nghe cũng phải sinh lòng thương xót.

"Thì ra... là anh đã hiểu lầm Chu Chu rồi."

Lục Thanh Yến thở dài, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm đầy u tối, anh nhìn vào gương mặt đẫm lệ của cậu thiếu niên, trên mặt lại hiện lên vẻ lơ đễnh và cưng chiều thường thấy.

"Chu Chu, lại đây."

Hứa Chu biết mình không nên dễ dàng thả lỏng cảnh giác, nhưng em khóc đến mức thiếu oxy, còn cộng thêm phản xạ có điều kiện từ những mệnh lệnh của Lục Thanh Yến trong suốt ba năm qua.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, em đã ngồi trên cái đùi rắn chắc của gã đàn ông, hai người mặt đối mặt.

Hứa Chu biết Lục Thanh Yến không hề dễ dỗ, nên em ngoan ngoãn thả lỏng thân mình, đôi tay trắng trẻo đặt lên ngực gã đàn ông, cẩn thận ngẩng đầu, dùng đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên cằm và yết hầu của anh.

Ngoan ngoãn cực kỳ.

Đôi mắt đen của Hứa Chu sáng lấp lánh, hơi thở của em hiện giờ vẫn còn mang theo sự run rẩy sau khi khóc, em thì thầm nỉ non, "Anh ơi, đừng làm em sợ mà..."

— Con chó cái đĩ đượi lại đang vẫy đuôi van nài rồi đấy.

Lục Thanh Yến thờ ơ nắm lấy cổ tay nhỏ bé tinh tế của Hứa Chu, xương cổ tay đẹp đẽ được bao bọc bởi làn da trắng mịn, gầy gò.

Hứa Chu cảm thấy ngứa nhưng không né tránh, em ngoan ngoãn dựa vào ngực gã đàn ông.

Lục Thanh Yến rất thích chạm vào em, như thể anh đang vuốt ve một chú chó nhỏ vậy.

Trong một khoảnh khắc em mất tập trung, chỉ nghe thấy tiếng "cạch" vang lên, cổ tay Hứa Chu cảm thấy lạnh lẽo — em đã bị còng tay khóa lại rồi.

Con chó cái xinh đẹp đã bị trói lại.

Hứa Chu bừng tỉnh, em ngẩng đầu lên thì va phải đôi mắt lạnh lùng vô tình của Lục Thanh Yến.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, tay chân em trở nên lạnh buốt!

"Anh, anh làm gì vậy?!"

Hứa Chu run rẩy kêu lên, em cố gắng thoát ra khỏi người Lục Thanh Yến. Nhưng ngay khi cơ thể em vừa bị mất thăng bằng, gã đàn ông thành thạo kỹ năng khống chế tội phạm lập tức quay sang khống chế em, anh bẻ ngược hai tay Hứa Chu ra phía sau rồi khóa chặt cổ tay còn lại. Làm xong những động tác đó, Lục Thanh Yến đẩy mạnh một cái, Hứa Chu lập tức ngã lăn xuống đất!

"Ah..."

Hứa Chu kêu lên đầy thê thảm, em cố không để ý đến cơn đau của mình mà nỗ lực bò dậy, thế nhưng bả vai em giờ đây đã bị một chiếc ủng quân đội đen tuyền áp chế hoàn toàn, mũi giày hất nhẹ, em bị gã đàn ông lật người lại.

Cậu thiếu niên mới mái tóc đen rối bù, hệt như một chú mèo nhỏ bị người ta nắm chặt trong tay, em kêu lên yếu ớt, hơi thở run rẩy, đầu óc như đã trắng xóa.

Thời điểm nhìn thấy con dao quân sự đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo ở trong tay Lục Thanh Yến, Hứa Chu càng run rẩy dữ dội hơn!

"Anh, anh ơi! Em thật sự... AAAAA!"

Lời cầu xin chưa kịp thốt ra, lưỡi dao sắc bén đã nhanh chóng cắt đứt cổ áo cậu, nó xé toạc áo lót, để lộ lồng ngực gầy yếu trắng muốt đã bị ai đó bóp nắn thô bạo đến đỏ bừng.

Đầu vú sưng tấy như trái anh đào chín mọng, thậm chí còn có vết cắn của một thằng đàn ông khác trên đó.

"Sao ngực em lại sưng thế này?"

Lục Thanh Yến nghiến răng, "Hả? Chu Chu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro