[N] 31. Anh cả bị ba công khác tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31. Hứa Chu hoàn toàn lịm người, anh cả bị ba công khác tấn công

-

Hứa Chu đã kiệt sức hoàn toàn, cơ thể trắng nõn của em mềm nhũn không còn chút sức lực, dù lúc này em có bị phơi bày cơ thể trong tư thế cực độ dâm đãng thì cũng chẳng còn sức để cảm thấy xấu hổ nữa.

Ngón tay thô ráp của gã đàn ông trượt vào âm đạo ướt át, nhưng nơi đó đã sưng tấy quá đỗi, việc nhét ngón tay vào cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Cơ thể em vẫn còn đang run rẩy vì khoái cảm tột độ xen lẫn với nỗi sợ hãi bị giày vò quá mức, Hứa Chu đã mệt mỏi đến cực điểm, em chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Lũ súc sinh này, mấy thằng trai tân chết tiệt, chỉ biết húc bừa...

Tai Hứa Chu ù đi, ý thức mơ hồ phân tán, hoàn toàn không nghe rõ cuộc đối thoại của mấy gã đàn ông nữa.

Em cũng chẳng biết Lục Thanh Yến có đồng ý với Lê Thú hay không, chỉ nhớ rằng đương lúc mơ màng, em lại bị kéo đi tắm một lần nữa.

Là nước nóng.

Không lạnh nữa.

Dòng nước ấm áp đổ xuống đỉnh đầu, âm đạo sưng đỏ bên dưới đều được ngoáy rửa sạch sẽ, tinh dịch được móc hết ra ngoài, mùi tanh hôi dính nhớp trên người cuối cùng cũng tan đi, nhưng cảm giác mệt mỏi lại liên tục kéo đến.

Thuốc mỡ và thiết bị điều trị lạnh lẽo cùng được đẩy vào cơ thể, khiến người đẹp nhỏ co rúm lại.

Trong cơn mê man, Hứa Chu dường như lại nghe thấy Lục Thanh Yến đang mắng em là đồ ngu ngốc, anh nói em hạ tiện, nhưng em không còn sức để phản bác nữa rồi, chỉ còn biết khóc thút thít mà thôi.

Thấy thân nhiệt của Hứa Chu mãi vẫn chưa hạ xuống, Lục Thanh Yến lạnh nhạt: "Cần phải hạ sốt vật lý."

"Không có đá," Lê Thú nhún vai với giọng điệu thờ ơ, nhưng ánh mắt gã vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của Hứa Chu.

Thật yếu ớt.

Phải rồi, ngày đầu tiên em đến Học viện quân sự cũng thế, mới học buổi đầu tiên mà đã bị say nắng rồi.

Người đẹp trắng trẻo xinh đẹp ngồi dưới bóng cây ôm đầu gối thẫn thờ, em có ngồi đâu cũng trông giống như một chiếc bánh ngọt nhỏ sắp tan chảy, bất kể đội ngũ nào chạy qua bên cạnh em cũng sẽ vang lên tiếng trêu chọc ồn ào của cả lũ người.

Còn bản thân gã thì ở trong đám đông, giả vờ không để ý mà liếc qua người đẹp, chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt vô tình chạm nhau.

Gương mặt ửng hồng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hơi mờ đi, thở dốc dữ dội.

Em ấy hình như rất khó chịu, sắp khóc luôn rồi.

Giống như bây giờ vậy.

Người đẹp nhỏ nhắn khóc thút tha thút thít, tựa vào mép bồn tắm với vẻ oan ức, đôi mắt đỏ hoe khiến người ta tan nát cõi lòng.

Trái tim như bị đập nhẹ một cái, Lê Thú nhíu mày, "Còn khóc nữa là tôi chịch em tiếp đấy... Ai chiều em thế hả!"

Lê Thú vừa càu nhàu vừa xuống tầng hầm kéo máy làm đá lên, trong khi Giang Hạc Giác nhìn bóng lưng gã, đôi mắt hổ phách lạnh lùng khẽ cười khẩy.

Chỉ cần lơ là một chút là lại bị nhóc điếm Hứa Chu lừa mất rồi.

"Ngu ngốc, tự chuốc họa vào thân."

Buông ra câu nói lạnh lùng đó xong, Giang Hạc Giác quay lưng rời khỏi phòng tắm mà không thèm ngoái lại.

Dù sao ở đây cũng có thiếu gì thằng bận rộn vì em.

Lục Thanh Yến bế Hứa Chu lên giường, cuối cùng em cũng được nằm trên một nơi mềm mại, cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể, nhưng vì cơn sốt cao đến khó chịu, em ngủ không hề yên giấc.

Đầu em đau nhức dữ dội, choáng váng, bất lực, nhưng em vẫn nghe rõ lời Giang Hạc Giác nói.

Hối hận và cay đắng biết bao, người đẹp khóc thút thít.

Đúng là ngu thật.

Hứa Chu tự khinh bỉ mình.

Hẳn là em không nên tham lam, chơi đùa với nhiều người cùng một lúc như thế, lại còn tìm một đám có thể dễ dàng tiếp xúc với nhau.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, em nào có thèm để mắt đến những kẻ không thuộc giới thượng lưu đâu chứ.

Em chỉ muốn đùa bỡn với những kẻ ưu tú nhất, nổi bật nhất, được vạn người tung hô, là tâm điểm chú ý của cả tinh cầu.

Chỉ có trêu đùa những kẻ như vậy mới làm em cảm thấy thích thú.

Nhưng giờ, em phải trả giá cho sự liều lĩnh trước kia của mình.

Dường như đang hồi tưởng lại những khoảnh khắc tồi tệ trong giấc mơ, người đẹp khẽ run lên, vô thức lẩm bẩm: "Không, đừng..."

Bốn gã đàn ông nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, chỉ thấy trên giường, người đẹp co rúm người lại như thiếu cảm giác an toàn trầm trọng, em ôm chặt chăn đệm vào lòng. Đôi mày thanh tú ửng hồng, khóe mắt ươn ướt.

Trông em giống như một chú mèo con lạc vào môi trường xa lạ, không có một chút cảm giác an toàn nào, co ro trong góc nhỏ mà run rẩy, khiến người ta không khỏi xót xa.

"Chu Chu đừng khóc,"

Thấy tình cảnh này, Tống Minh Tễ lập tức bước tới, nửa ôm nửa bế em vào lòng. Vô thức, người đẹp nằm gọn trong vòng tay y, cằm tựa lên vai y.

Lồng ngực truyền đến nhịp đập mạnh mẽ của trái tim gã đàn ông, ấm áp, dễ chịu cực kỳ.

Tống Minh Tễ cảm nhận được người đẹp trong lòng lại đang dùng cặp "vú sữa" gợi tình kia cọ xát vào người y.

Đôi gò bồng đào mềm mại, trơn láng như ngọc ấm, đang cọ xát vào ngực y qua lớp vải, vô tội vạ ép sát vào. Cảm giác mềm nhũn đó khiến y chỉ muốn túm lấy cặp mông xinh gợi cảm kia mà đâm mạnh vào!

Lê Thú nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, gã lẩm bẩm: "Đĩ thỏa."

Người đẹp hoàn toàn không hay biết gì, chỉ tìm kiếm hơi ấm thoải mái theo bản năng, em ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay của y, hệt như một chú mèo con ngoan hiền xinh đẹp.

Em sốt nên cứ rên rỉ rầm rì, giọng mũi ngọt ngào hết biết.

Mái tóc đen mềm mại được người vuốt ve, người đẹp liền ư ử một tiếng yếu ớt, cứ mỗi lần được chạm vào là lại rầm rì một tiếng.

Giống như một món đồ chơi nhồi bông mềm mại, hơi thở ấm áp, dáng vẻ yếu ớt đến mức có thể mê hoặc lòng người.

Ngay cả trái tim bằng đá cũng phải tan chảy.

"Ngoan quá."

Y thở dài, bàn tay to lớn trượt từ vòng eo mảnh khảnh xuống, vuốt ve cặp mông tròn đầy mọng nước như quả đào, người đẹp dường như có cảm giác nên bắt đầu run rẩy, khàn giọng nức nở, thổn thức: "Đừng, đừng làm nữa... em đau quá."

Y ôm em vào lòng nhẹ dỗ dành, đôi môi khẽ chạm lên đuôi mắt đỏ au của người đẹp, mút đi giọt lệ, bàn tay to lớn chu đáo vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh của em.

"Đừng sợ, đừng sợ, chỉ kiểm tra xem thiết bị chữa trị có bị tuột ra không thôi."

Giọng nói của y trong trẻo như làn sương sớm gần ánh nắng mặt trời nhất, rõ ràng là vật thể lạnh lẽo, nhưng lại dệt nên ảo ảnh của sự dịu dàng và tốt đẹp, dụ dỗ người ta sa lầy vào nó.

Những ngón tay thon dài của y đã chạm vào hạ thể đỏ ửng của người đẹp, làn da trắng hồng xinh yêu ban đầu giờ đã bị cọ xát đến sưng tấy không chịu nổi.

Hai cái lỗ nhỏ, mỗi cái đều chứa một thiết bị chữa trị trắng muốt, đối lập với làn da non nớt có màu sắc quyến rũ, ướt át siết chặt lấy thiết bị như vậy, quả thật là cảnh tượng vô cùng kích thích thị giác.

Y nuốt nước bọt, hàng mi cụp xuống che đi sự hưng phấn trong đôi mắt. Y khẽ nói: "Bị tuột ra rồi."

Đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, y nhìn cảnh tượng quyến rũ dưới thân người đẹp, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút xót xa giả tạo: "Sưng quá rồi."

Nhưng đầu ngón tay lại hơi dùng lực, đẩy thiết bị chữa trị vào sâu hơn trong cơ thể.

Người đẹp rên rỉ một tiếng khó chịu, run rẩy ôm chặt lấy eo y.

Em không còn sức lực, sau khi cố chui vào lòng y một lúc thì mềm nhũn tựa vào, hàng mi dài khẽ run, thở hổn hển.

Vừa yêu kiều vừa ngoan ngoãn.

Muốn chiếm lấy em làm của riêng.

Người đẹp rất phụ thuộc vào sự dịu dàng của y, đúng vậy, là "phụ thuộc".

Sự thân thiện, chu đáo và giữ khoảng cách vừa phải của y khiến người đẹp cảm nhận được sự an toàn chưa từng thấy.

Trên người y không có sự kiêu ngạo của "kẻ trên" đối với "kẻ dưới", cũng không có sự kỳ thị của con nhà gia giáo đối với một đứa "con hoang".

Sự bao dung của y như mưa phùn thấm đẫm vạn vật, dường như chỉ cần ở bên y, em sẽ được đối xử một cách bình đẳng nhất.

Sự dịu dàng khiến người ta chìm đắm.

Người đẹp thỉnh thoảng vô thức nói mê, vậy mà y vẫn luôn luôn trả lời mọi câu hỏi, dù chỉ là những lời lảm nhảm không rõ ràng, y đều khen một câu "Chu Chu ngoan quá."

Hai người quấn quýt bên nhau, thân mật hòa hợp như thể một cặp tình nhân thật sự.

Cảnh tượng này khiến ba gã đàn ông kia như bị người ta chọt vào mắt!

Giang Hạc Giác lạnh mặt như băng, đôi mắt xinh đẹp như rắn độc, con ngươi sâu thẳm toát ra vẻ khinh miệt lạnh lùng, "Bây giờ mà cưng chiều con đĩ nhỏ này quá, sau này nhất định là em sẽ lại lên mặt, vui vẻ đi quyến rũ thằng đàn ông khác cho coi."

Lời này vừa dứt, bầu không khí xung quanh dường như lạnh đi vài phần.

Người đẹp run lên, không kìm được lại cọ vào lòng y.

Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, y chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lười biếng, "Quyến rũ?"

Y mỉm cười, hàng mi đen khẽ nhướng lên, lướt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt ôn hòa dường như nhuốm chút khinh miệt.

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của y mơ hồ vuốt ve bộ ngực nhỏ mềm mại của người đẹp. Em không né tránh, ngược lại còn chủ động ưỡn người lại gần, như thể đang thích thú cảm giác bầu ngực mềm mại cọ xát trong lòng bàn tay y.

Ngủ mơ màng thế rồi, mà cơ thể vẫn không ngừng vặn vẹo trên người y.

— Đúng là đĩ thõa.

"Các cậu sẽ cho phép chuyện đó xảy ra à?" Y mỉm cười hỏi ngược lại.

Không đợi mọi người trả lời, y nói nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu."

Rõ ràng là thái độ ôn hòa như gió xuân thổi qua mặt nước, nhưng lại khiến mỗi người đàn ông có mặt đều cảm thấy bực bội chưa từng có.

Lục Thanh Yến nhíu mày ghê tởm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười dịu dàng giả tạo của y, ánh mắt như sông tuyết, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng: "Hai người lén lút với nhau từ khi nào?"

Một câu nói vừa thốt ra, cả căn phòng im lặng.

Sức mạnh không khác gì bà cả xuất hiện xé xác tiểu tam cả.

Ai cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, trước đó trong bữa tiệc còn chưa nói rõ được mối quan hệ phức tạp này, nhưng đến tận bây giờ, Hứa Chu - nguyên nhân gây chuyện - cũng đã bị bọn hộ vần nát luôn rồi. Họ chỉ có thể tự mình thảo luận.

Khi cả bọn biết đến sự tồn tại của nhau, họ nghĩ đến trả thù, nghĩ đến trừng phạt, chỉ có duy nhất một điều đó là không hề nghĩ đến chuyện chia tay.

Tống Minh Tễ biết mình là người đến cuối, cánh tay ôm người đẹp trong lòng của y lại siết chặt hơn một chút.

Y thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Năm hai đại học, sau buổi lễ khai giảng em ấy đã chủ động theo đuổi tôi."

"Năm nhất đại học, em ấy theo đuổi tôi suốt nửa năm, chúng tôi đã ở bên nhau hơn một năm rồi."

Khi nói những lời này, vẻ mặt vốn đang cau có của Giang Hạc Giác cuối cùng cũng dịu đi, hắn thậm chí không nhận ra giọng nói của mình đã thêm vài phần kiêu hãnh và tự mãn, đôi mắt xinh đẹp cực kỳ rạng rỡ.

Lục Thanh Yến lại liếc nhìn Lê Thú, cười lạnh.

Không trách được vì sao Hứa Chu lại không hề yêu sớm hồi cấp ba, anh tưởng em thật thà, giờ nhìn lại, hóa ra em chẳng thèm để mắt đến bạn học cùng cấp!

Đợi đến khi vào trường đại học hàng đầu, rồi mới quyến rũ những kẻ có địa vị và thân phận xuất chúng hơn.

Nghe thấy hai người kia đều được Hứa Chu chủ động theo đuổi, chỉ có riêng mình như một con chó đuổi theo người đẹp hơn hai tháng, Lê Thú nhíu chặt đôi lông mày rậm.

Gã nhíu mày, đôi mắt đen trong hốc mắt sâu hơi nheo lại, giọng nói bực bội, "... Đệch mẹ, khi tôi theo đuổi em ấy, em ấy tự nói em ấy vẫn còn độc thân!"

Lê Thú cảm thấy như có một luồng khí độc dồn nén trong lồng ngực, hàm dưới căng thẳng hơn, giọng nói khàn khàn bực bội, "Dù sao thì tôi cũng không phải kẻ thứ ba!"

Lục Thanh Yến cười khinh.

Đối diện với ánh mắt chế giễu lạnh lùng của đối phương, Lê Thú không chịu thua kém, khóe môi cong lên một nụ cười độc ác, lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ châm biếm, "Địt em trai ruột của mình có sướng lắm không?"

Nghe vậy, Giang Hạc Giác thong thả nhìn về phía gã anh trai lạnh lùng, vô tình của Hứa Chu.

Đúng là quá hay.

Vô tình với người ngoài, nhưng lại có tình với em trai ruột.

Khi biết được Hứa Chu thậm chí còn quyến rũ cả anh trai ruột của mình, hắn suýt nữa đã nổi điên lên!

Lục Thanh Yến nhìn chằm chằm vào Lê Thú với ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên: "Sao? Cũng đâu có địt em trai cậu."

Lê Thú nghẹn họng, gã cười gằn, khoanh tay trước ngực, rồi liếc mắt nhìn Lục Thanh Yến một cách lười biếng: "Ông bô tướng quân khó tính nhà cậu có biết hai đứa con trai ruột của ông ấy đã làm chuyện đó với nhau không?"

Câu này vừa là đe dọa, vừa là cố ý chọc tức.

Ánh mắt gã đàn ông trầm xuống, đôi mắt đen như mực lóe lên vẻ lạnh lẽo như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, anh từ tốn mở miệng: "Miễn là tôi có thể lên nắm quyền, đừng nói đến chuyện lên giường, nếu Hứa Chu mang thai con của tôi, ông ta còn phải tìm người chăm sóc em ấy nữa kìa."

Thời điểm Lục Thanh Yến nói những lời này, anh hơi cụp mắt xuống, nhìn về phía người đẹp bé nhỏ đang ngủ say, đường nét trên gương mặt sâu hút như vực thẳm.

"Sinh con?"

Giang Hạc Giác khẽ cười, đôi mắt nhạt nhòa nhuốm lên ánh sáng lạnh như băng, sáng đến thấu xương, gương mặt quý phái của hắn hiếm khi mang dáng vẻ hoang dã tàn bạo như bây giờ.

"Em ấy nợ tôi không biết bao nhiêu đứa con trong bụng, sao lại sinh con cho anh?"

Giang Hạc Giác hơi ngả người về phía sau, lười biếng gác chân dài lên, dáng vẻ uể oải như một bức tranh sơn dầu đậm nét, giọng lạnh lùng, điệu bộ thong dong: "Sao vậy, sách giáo dục giới tính hồi trung học không nói cho anh biết về mối nguy hại của việc sinh con cận huyết sao?"

Lời nói của Giang Hạc Giác quá độc địa, chạm thẳng vào nỗi đau của Lục Thanh Yến!

Nhìn thấy sắc mặt của Lục Thanh Yến càng lúc càng trở nên u ám, Lê Thú khẽ cong môi trêu chọc: "Chu Chu cũng từng nói muốn sinh con cho tôi đấy, những-đứa-con-khỏe-mạnh."

Tống Minh Tễ thản nhiên quan sát cảnh tượng căng thẳng như sắp bùng nổ đến nơi, y khẽ cười, không nhịn được mà hôn lên khóe môi của người đẹp đang nằm trong lòng mình.

Nhìn xem, bọn họ đều bị em mê hoặc đến mức nào rồi?

Nhưng mà...

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hơi tối lại, bàn tay to của gã đàn ông chậm rãi vuốt ve cái bụng nhỏ mềm mại của người đẹp, trong đầu y hiện lên hình ảnh trước đó người đẹp bị Giang Hạc Giác đụ ác tới nỗi bụng nhỏ phình lên.

Chiếc cà vạt buộc cổ tay người đẹp đã tháo ra, bàn tay trắng mảnh khảnh vô thức ôm lấy bụng, khóc kêu sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm, đôi môi đỏ thắm run rẩy.

-- Thật là đáng yêu, nhỉ?




-

【 Lời thầm thì của tác giả + editor 】

Anh cả: Tôi bị bao vây, bị tấn công bởi ba con người cùng lúc quý dzị ơi. Tôi đã luôn phải chiến đấu một mình! Tình yêu là để tàn sát lẫn nhau! Vậy là đã thống trị hậu cung rồi ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro