Chương 27 + 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

"Chi, cậu đang xem gì thế?" Alan ngó đầu qua, nhìn màn hình đầy chữ Trung Quốc thì tò mò hỏi, "Wow, người đàn ông này đẹp trai ghê!"

Trì Yến tắt giao diện đi, không trả lời thẳng câu hỏi của anh ta, cười cười: "Xem tin tức."

Alan tự hiểu là hắn không muốn nói nên bĩu môi không cố hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn, đổi đề tài: "Luận văn của cậu thế nào rồi?"

"Coi như thuận lợi." Trì Yến gật đầu, "Buổi bảo vệ được xếp vào tuần sau."

"Trời ạ, thượng đế ơi." Alan hít sâu một hơi cường điệu, cảm thán với giọng ngưỡng mộ, "Người Trung Quốc thật đáng sợ! Cậu đúng là thiên tài đấy Chi."

Trì Yến cười cười, không tiếp lời.

Sự chú ý của Alan đã bị một chuyện khác thu hút, Trì Yến ngẩng đầu nhìn màn hình, do dự một lát thì lại mở giao diện vừa được thu nhỏ lên.

Trang web chính phủ của tỉnh J.

Trước đây Trì Yến không hay mở tin tức chính trị, hoàn toàn không quan tâm hay có hứng thú với các loại thông tin chính trị. Nhưng kể từ khi đến Mỹ hai năm trước, gần như mỗi ngày hắn đều sẽ mở trang web này lên, tìm kiếm một người trong các ảnh chụp tin tức đã trở thành thói quen không thể thay đổi của hắn.

Trì Yến nhìn chăm chú ảnh chụp của một người đàn ông.

Thân ngọc thẳng tắp, cao lớn xuất chúng. Thời gian hai năm cũng không lưu lại dấu vết trên gương mặt ông, vẫn anh tuấn như xưa, chỉ là thiếu đi nét cười, trong ánh mắt ngập tràn ảm đạm. Xuống cơ sở, phỏng vấn, kiểm tra, họp hành, gần như ông không có thời gian để nghỉ ngơi, lúc nào cũng quay cuồng với công việc như một cái máy.

Sau khi Trì Yến đi, trong khoảng nửa năm Trang Chi Hồng thường xuyên nhận sự điều động bất thường, lên xuống luân chuyển không thiếu thứ gì, tuy người ngoài cũng có thể nhìn ra mấy phần khác thường nhưng đứng giữa sự tranh đấu gay gắt đương nhiên sẽ không tránh khỏi gió tanh mưa máu. Trong trận chiến rầm rộ, kéo dài này ưu điểm của Trang Chi Hồng lại càng trở nên nổi bật —— có ý tưởng, có năng lực, thông minh, khiêm tốn, có dã tâm. Bất kể ở cương vị nào ông cũng có thể gạt bỏ mọi khó khăn để tạo ra những thành quả thiết thực, không tạo gièm pha, không thể chỉ trích. Ba tháng trước, Trang Chi Hồng chính thức được bổ nhiệm làm Chủ tịch tỉnh J, cuộc đua chính thức kết thúc tại đây. Trang Chi Hồng đã đứng đúng đội ngũ, được bên trên ủy thác trách nhiệm nặng nề, cuối cùng trở lại sân khấu chính trị tỏa sáng rực rỡ.

Trì Yến nhìn ông chăm chú gần như si mê, dục vọng và nỗi nhớ trong lòng tựa như cây non sinh trưởng vù vù, quấn chặt lấy trái tim hắn không chừa lại lối thoát, mỗi khi nảy lên lại đau đớn hơn trước gấp nhiều lần.

Vào buổi tối hai năm trước ấy, hắn bước lên máy bay đi tới Mỹ, nhìn xuống qua ô cửa sổ, ánh đèn của hàng trăm ngôi nhà hiện lên nơi đáy mắt, đó là thành phố hắn không thể dứt bỏ, sẽ lưu giữ lại ký ức của hắn mà chẳng cần thương lượng. Trì Yến đưa tay đặt lên cửa sổ, ngẩng đầu trông thấy vầng trăng, ngay sau đó nước mắt chảy dài.

Hắn yêu Trang Chi Hồng. Yêu nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng.

Lời của Trì Kỷ Quan hắn tin. Lúc ấy hắn đã đẩy Trì Kỷ Quan đến tình thế tuyệt vọng, Trì Kỷ Quan sẽ không dám nói dối, cho dù là vì Liễu Như Nhân, ông ta cũng không dám để Trì Yến xảy ra bất cứ chuyện gì. Những lời nói đó rất logic, đúng lý hợp tình, là sự việc có thể kiểm chứng ngay khi vừa đáp tới Mỹ nên Trì Kỷ Quan không cần phải lừa hắn. Huống hồ —— 48 tiếng, với khả năng của Trang Chi Hồng đã có thể tìm được hắn từ lâu, khi ấy không xuất hiện chỉ có thể chứng minh, ông ấy không đến được.

Nhưng phạm vi tin tưởng không bao gồm một câu cuối cùng.

Từ nhỏ Trì Kỷ Quan đã chẳng quan tâm đến Trì Yến, nhưng có một điều duy nhất được ông ta chỉ dạy tận tay, đó là triết lý kinh doanh mà ông ta tự hào cả đời. Trong phương diện này ông ta bồi dưỡng hắn có thể nói là rất khắc nghiệt, cho hắn rèn luyện kỹ năng quản lý từ nhỏ, rồi dạy hắn những kinh nghiệm mà mình tự đúc kết. Vậy nên với sự hiểu biết quá rõ của Trì Yến đối với ông ta —— cách ông ta dùng từ, diễn đạt, ở trong mắt người khác sẽ là một con hồ ly giảo hoạt không thể phán đoán, nhưng Trì Yến chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu thủ đoạn này của ông ta.

—— "Trả lời tôi, sự nghiệp và tôi, ông ấy đã lựa chọn rồi đúng không?"

—— "Phải. Ông ta đã hạ quyết tâm."

Trì Yến cố ý dùng câu hỏi chọn một trong hai, Trì Kỷ Quan lại khéo léo tránh vấn đề lựa chọn đi, sử dụng từ ngữ gợi nên nghĩa khác nhằm lừa gạt, làm cho đối phương choáng váng rơi vào nhận thức sai lầm đã được xây dựng trước —— thủ đoạn đàm phán quen thuộc. Nếu ông ta không nói dối thì chứng tỏ Trang Chi Hồng đã lựa chọn thật, nhưng Trì Kỷ Quan lại không dám nói thẳng "Ông ta lựa chọn sự nghiệp", vậy chỉ có một khả năng ——

Trang Chi Hồng chọn hắn.

Đáp án này đối với Trì Yến đã quá đủ rồi.

Hắn không phải trẻ con, sẽ cầu mong một viễn cảnh không thực tế. Sự nghiệp mà Trang Chi Hồng đã hao tâm tổn trí gây dựng nửa đời người, khi đặt lên cán cân, vậy mà lại nghiêng về phía hắn. Lý trí, cân nhắc, phân tích lợi và hại, tất cả đều từ bỏ, Trang Chi Hồng hoàn toàn không vùng vẫy, bình tĩnh tiếp nhận sự lựa chọn điên rồ của nội tâm, giơ tay chịu trói, điều này khiến cho Trì Yến quả quyết rời đi.

Hắn phải đi. Trang Chi Hồng có thể đưa ra lựa chọn, nhưng Trì Yến lại không thể tự nguyện làm con bài. Người hắn yêu nên được tận hưởng sự nghiệp của bản thân, chứ không phải vứt bỏ vì hắn. Trì Yến tỉnh táo nhận ra, đó cũng là một phần mà hắn yêu ông, hắn yêu sự mạnh mẽ ở Trang Chi Hồng, vậy thì hắn không nên để tình yêu trói buộc ông.

Ông lẽ ra nên chiến đấu mà không cần phải kiêng dè.

Dù cho Trì Kỷ Quan nói với hắn, thế lực trong trận đấu này là 50 - 50, Trang Chi Hồng ngay từ đầu đã gặp bất lợi, kết cục khó mà nói trước, nhưng từ tận đáy lòng Trì Yến chắc chắn, Trang Chi Hồng nhất định sẽ thắng.

Ông sẽ không làm hắn thất vọng.

Trì Yến dứt khoát lựa chọn lấy bằng thạc sĩ, từng bước bắt đầu cuộc sống học tập. Hắn tốt nghiệp đại học xong bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hòa mình trong xã hội đã lâu không tránh khỏi lây nhiễm chút bốc đồng, giờ trở về vườn trường khiến cho Trì Yến dần dần an tĩnh lại. Hai năm sinh hoạt bình yên lại an nhàn, qua qua lại lại giữa nơi ở, phòng học và thư viện, mỗi khi Trì Yến đọc sách hoặc viết luận văn, thỉnh thoảng sẽ có lúc ngẩn người, bấy giờ mới có thể cho phép bản thân trộm nghĩ về ông đôi chút.

Trì Yến chưa từng liên lạc với Trang Chi Hồng, hắn sợ Trang Chi Hồng bị vướng chân, càng sợ bản thân không kiềm chế được sẽ về nhà. Nhưng thật ra trong khoảng thời gian này Trang Cẩm Lâm cũng có nhắn cho hắn mấy tin WeChat, không nói nhiều lắm, về cơ bản là ngầm hiểu mà tránh nhắc tới Trang Chi Hồng, chỉ nói chung chung cho hắn biết tất cả đều khỏe mạnh, để hắn yên tâm. Trang Cẩm Lâm lên năm tư đại học, tính tình điềm tĩnh hơn so với trước kia, đang vất vả chuẩn bị thi lên thạc sĩ, trong đêm khuya căng thẳng đã đăng một câu chửi tục chê bai bản thân ngu ngốc lên vòng bạn bè, lúc đó Trì Yến đang ăn cơm trưa, nhìn thấy thì buồn cười suýt nữa sặc, rồi lập tức cho cậu một like, còn bình luận một câu: Tự nhận thức rõ được bản thân là bước đầu tiên dẫn đến thành công.

Hiển nhiên Trang Cẩm Lâm trả về một chữ "Biến".

Vào ngày sinh nhật đầu tiên của Trì Yến ở Mỹ năm ngoái, Trì Kỷ Quan đã cho người tặng hắn một cái bánh kem to đùng và một bó hoa. Lúc hắn ra khỏi thư viện đã bị dọa giật mình, người đi cùng là một cậu con lai xinh đẹp đang theo đuổi hắn không buông, kêu lên hoảng hốt: "Chi, hôm nay là sinh nhật anh à?"

"Ừ," Trì Yến bất đắc dĩ ký nhận, "Tôi cũng suýt quên luôn."

"Thế thì phải ăn mừng to một chút!" Joshua cười nói, "Đi quán bar được không? Hoặc là tới biệt thự của em, tổ chức party cho anh!"

"Cảm ơn, nhưng mà không cần." Trì Yến lắc đầu, "Tôi muốn về làm nốt bài tập hôm nay."

"Anh làm cụt hứng quá đi, Chi." Joshua bĩu môi, ôm eo hắn, "Xin anh đó, em muốn ăn sinh nhật cùng anh."

Trì Yến thở dài, tránh khỏi tay cậu ta, tuy vẫn đang cười nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Joshua, tôi đã nói tôi có bạn trai rồi, cậu đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."

Những câu nói tương tự như vậy Joshua đã nghe rất nhiều lần nhưng cậu ta chưa từ bỏ ý định. Gương mặt đẹp, dáng người cao ráo, anh chàng Châu Á đẹp trai xuất sắc, cậu ta rất thích. Cậu ta không cam lòng nói: "Bạn trai của anh ở Trung Quốc, đâu kiểm soát được anh! Anh lên giường với em anh ta cũng không phát hiện được, em đảm bảo, anh làm với em một lần thì sau này em không quấn lấy anh nữa."

Từ trước tới nay văn hóa của Mỹ rất cởi mở, Trì Yến tôn trọng nhưng không muốn hiểu. Hắn sầm mặt xuống, không nhiều lời với cậu ta nữa, xoay người bỏ đi.

Trở lại nơi ở, Trì Yến mở máy tính làm hết bài tập, đến hơn 9 giờ mới cảm thấy đói thì lấy đại một thứ trong tủ lạnh ra rồi kẹp bánh mì ăn. Loại ngày như ngày sinh nhật, trải qua một mình thì nhàm chán, chỉ đơn giản là thấy lãng phí nên Trì Yến miễn cưỡng ăn một miếng bánh kem rồi mới đi ngủ.

Buổi chiều ngày hôm sau, Trì Yến đang xem luận văn trong thư viện thì đột nhiên điện thoại rung lên. Hắn vội vàng cầm lên chạy ra hành lang nghe điện: "This is Chi."

Bên kia không nói gì.

Trì Yến cảm thấy hơi kỳ quái, nhìn thoáng qua màn hình mới phát hiện là dãy số Trung Quốc bèn lập tức đổi sang tiếng Trung nói lại lần nữa: "Xin chào, tôi là Trì Yến."

Vẫn cứ im lặng.

Trong chớp mắt giữa khoảng lặng này Trì Yến nhận ra một sự ám chỉ ngầm hiểu trong lòng không thể nói ra nào đó, ngay lập tức tim đập tăng tốc. Hắn nghe tiếng hít thở ở phía bên kia, cảm giác thỏa mãn trong lòng gần như muốn trào ra, hắn muốn nói con rất nhớ ba, muốn nói mong ba khỏe mạnh bình an, muốn nói có thể cho con nhìn thấy mặt ba được không, chỉ cần một lần thôi, con sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ nắm chặt điện thoại, hơi thở dồn dập áp tai vào loa, đầu óc trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng khóc bị đè nén.

Trong chớp mắt trái tim của Trì Yến đột nhiên bị bóp lấy, siết chặt đến mức sắp biến dạng, cảm giác đắng cay chua xót gì cũng không sánh bằng nỗi đau ngay lúc này, đau đến mức tận cùng chẳng thể nói nên lời.

Người đàn ông dù cho trời có sập xuống cũng vẫn bình thản ấy, trong một đêm tối tầm thường nhạt nhẽo đã sụp đổ.

Hắn cũng yếu đuối. Bọn họ đều là tù nhân của tình yêu, mang thứ xiềng xích vô hình không thể phá vỡ.

"Sinh nhật vui vẻ." Ông nói, còn mang giọng mũi nghèn nghẹn, "Hoa là tôi đưa, hy vọng em vui vẻ."

Trì Yến ngồi xổm trên mặt đất bịt chặt miệng mình, khắp gương mặt đều là nước mắt. Người qua người lại nhìn về phía hắn với ánh mắt khó hiểu, hắn lại không còn hơi sức để bận tâm, chỉ biết cố hết sức mình kìm chế thanh âm, sợ lộ ra một chút yếu đuối thì đối phương sẽ không màng tất cả mà dẫn hắn đi.

"Được." Trì Yến nói, "Ba cũng vậy."

Ánh mặt trời dát lên người hắn một lớp viền vàng, Trì Yến ngẩng đầu nhìn, ánh hoàng hôn rực rỡ, nước mắt khúc xạ ra ánh sáng nhạt.

—— Bó hoa Tulip màu tím, ngôn ngữ của loài hoa, là tình yêu vĩnh hằng.

=================

Chương 28

Vào ngày Trì Yến về nước, thành phố S có mưa nhỏ, trên bầu trời sương mù mênh mông.

Hắn kéo vali đi tới bãi đỗ xe của sân bay, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy chiếc xe của Trì Kỷ Quan, Porsche 918 Spyder, bản giới hạn, giá bán khởi điểm cũng hơn mười triệu. Xe thể thao thuần trắng vô cùng phong cách, một loạt người đang chờ xe đón đều ngoái đầu sang nhìn, trong mắt ngập tràn sự hâm mộ và ngạc nhiên.

(*)Porsche 918 Spyder:

Trì Yến hơi bất đắc dĩ, quan sát Trì Kỷ Quan vừa bước xuống xe, đối phương mặc một bộ vest màu xanh nước biển, kiểu tóc rõ ràng đã được chăm chút, còn xịt chút nước hoa, hắn không khỏi ôm trán hỏi: "Làm gì thế?"

"Lên xe đi." Trì Kỷ Quan hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Đón con và mẹ con đi ăn cơm."

Thảo nào. Trì Yến đã hiểu, không vạch trần ông ta, lập tức chui vào ghế sau ngồi.

Trên đường rất nhiều lần Trì Kỷ Quan muốn nói lại thôi, có lẽ là không biết nói cái gì, cuối cùng hậm hực mở nhạc lên để không khí không ngột ngạt quá.

Trái lại là Trì Yến mở miệng trước: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, giữa hai chúng ta cũng không có gì không thể nói."

Trì Kỷ Quan trầm ngâm trong chốc lát, rồi nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn trong gương chiếu hậu, một lúc lâu sau mới thở dài: "Trì Yến, con thay đổi rất nhiều."

"Con không thay đổi gì cả." Trì Yến cười cười, "Là trước đây ba không hiểu con. Đương nhiên ba cũng không muốn hiểu."

Trì Kỷ Quan nghẹn họng, dời mắt đi, rồi mất tự nhiên đổi đề tài: "Phía trường học thuận lợi chứ?"

"Rất tốt, giáo sư rất thích luận văn của con, được qua luôn, chứng chỉ sẽ gửi cho con sau." Trì Yến thả lỏng người dựa ra sau, ý cười không lan tới đáy mắt, "Thật ra ba muốn hỏi Trang Chi Hồng chứ gì."

Trì Kỷ Quan nghẹn lời, im lặng một lúc mới nói: "Con nghĩ gì đại khái ba đã biết...... Trì Yến, có lẽ bây giờ ba nói con sẽ không tin, sau này cũng sẽ không tha thứ cho ba, nhưng ba vẫn muốn nói." Ông ta hít sâu một hơi, "Chuyện của hai người ba không ngăn cản."

Trì Yến bất ngờ nhướng mày, không lên tiếng.

"Sau khi đưa con đi ba bị Như Nhân mắng một trận." Trì Kỷ Quan nói khẽ, "Bà ấy nói cũng không sai, ba đúng là vô liêm sỉ, không làm được một người ba tốt nhưng lại yêu cầu con làm một đứa con hoàn hảo."

"Nhưng lúc ấy ba vẫn cảm thấy mình không sai trong việc đó, con và Trang Chi Hồng, vốn dĩ không nên ở bên nhau, không thích hợp." Phía trước là đèn đỏ, Trì Kỷ Quan dẫm phanh dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Dù thế nào...... Tuổi tác của hai người chênh nhau quá nhiều. Con ham chơi, còn ông ta thèm sự mới lạ, chỉ đơn giản vậy thôi."

Nụ cười của Trì Yến chợt tắt, lên tiếng cắt ngang ông ta: "Thật ra ba không cần nói những lời này với con —— tình cảm của bọn con không đến lượt ba phán xét, lần này con trở về, ba đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, con sẽ đi tìm ông ấy."

"Ba biết." Hiếm khi có dịp Trì Kỷ Quan không tranh cãi tới cùng với hắn, đánh tay lái chuyển hướng, "Con không muốn nghe thì ba không nói nữa, hôm nay có mẹ con đừng ầm ĩ gây khó xử."

Nói đến nói đi vẫn là Liễu Như Nhân, Trì Yến cười lạnh trong lòng, rốt cuộc Trì Kỷ Quan cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với hắn, nhờ dính ké chút hào quang của bà Liễu mà hắn mới được ngồi trên xe thể thao xa hoa, đúng là châm chọc.

Suốt một đường hai người không nói chuyện.

Địa điểm dùng bữa quả nhiên là khách sạn tốt nhất thành phố, trên tầng cao nhất, cửa sổ sát đất trải từ Đông sang Tây, dưới lòng bàn chân chính là toàn bộ trung tâm thành phố. Trì Kỷ Quan đẩy cửa vào, nhìn thấy Liễu Như Nhân thì hơi luống cuống tay chân, đứng không được mà ngồi cũng không xong.

Liễu Như Nhân đâu thèm nhìn ông ta, chỉ một lòng đặt lên người Trì Yến. Vừa trông thấy thì hai mắt đã đỏ hoe, Trì Yến cười ôm bà một cái: "Đừng khóc, lớp trang điểm sẽ trôi mất."

"Được, không khóc." Liễu Như Nhân nén nước mắt, nắm lấy tay hắn rồi nhìn từ trên xuống dưới, "Gầy rồi."

"Không gầy." Trì Yến sờ tóc bà, cười vỗ về, "Mẹ vẫn rất đẹp, vẫn là một cô gái."

Liễu Như Nhân nín khóc mỉm cười, kéo hắn ngồi xuống: "Ăn cơm, ăn cơm."

Trong lúc ăn cơm quả thật Trì Kỷ Quan ân cần đủ điều. Hiếm có dịp ông ta được gặp mặt Liễu Như Nhân, người ngày đêm tơ tưởng đang ở trước mắt, ông ta hết châm trà lại gắp đồ ăn, chỉ tiếc là nháy mắt với người mù, cả quá trình Liễu Như Nhân luôn lạnh nhạt với ông ta, sắc mặt cũng xấu, chỉ thiếu nước mở miệng đuổi người. Trì Yến lười lên tiếng hoà giải thay ông ta nên giả vờ không nhìn thấy thái độ của Liễu Như Nhân.

Lúc về Trì Kỷ Quan tự giác đi lấy xe, cuối cùng Liễu Như Nhân cũng tìm được cơ hội để nói mấy câu riêng tư với Trì Yến: "Nói thật với mẹ đi, mấy năm nay có phải chịu ấm ức không?"

"Thật sự không có." Trì Yến vỗ lưng bà, "Đủ tiền tiêu thì không có gì ấm ức."

"Cái tên chó má Trì Kỷ Quan!" Liễu Như Nhân chẳng thèm quan tâm đến gia giáo, tức muốn nổ phổi hừ một tiếng, "Lúc mẹ biết thì đã muộn mất rồi, nếu không dù thế nào cũng không để con đi!"

"Con tự nguyện đi, con không thể ở lại gây phiền toái thêm." Trì Yến nói, "Mẹ, ngoại trừ nhớ ông ấy thì ở nước ngoài con không chịu ấm ức gì thật."

Cho dù hắn nói như thế nhưng Liễu Như Nhân vẫn tức giận vẫn đau lòng. Bà nghe thấy Trì Yến chủ động nhắc tới Trang Chi Hồng, dường như trở nên nhẹ nhõm: "Con cũng đừng trách ông ấy...... Ông ấy lớn tuổi hơn con, có rất nhiều chuyện phải suy xét chu đáo, có thể làm được đến như bây giờ quả thật đã không dễ dàng."

"Sao có thể." Trì Yến cười khổ, "Mẹ, con hiểu cả."

"Buổi tối hôm đó......" Liễu Như Nhân dừng một lát rồi nói, "Ông ấy tới tìm mẹ."

Chuyện này hắn thật sự không biết, Trì Yến ngẩn ra: "Trang Chi Hồng đi tìm mẹ?"

"Phải, mẹ cũng không ngờ." Liễu Như Nhân chìm vào hồi ức, "Hôm đó trời mưa rất lớn, ông ấy không che dù mà dầm mưa tới. Vừa mở cửa đã dọa mẹ giật mình, mời ông ấy vào thì ông ấy từ chối, chỉ đứng ở cửa nói mấy câu với mẹ."

"Ông ấy nói cho mẹ biết con bị Trì Kỷ Quan nhốt lại, muốn mời mẹ ra mặt tìm con. Mẹ lập tức gọi điện thoại cho Trì Kỷ Quan nhưng đã muộn rồi, Trì Kỷ Quan nói con đã lên máy bay."

"Vậy ông ấy nói thế nào?" Giọng nói của Trì Yến khô khốc, "Ông ấy tức giận ạ?"

"Không, ông ấy rất bình tĩnh." Liễu Như Nhân lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khâm phục, "Ông ấy nói xin lỗi, hỏi mẹ có thể châm điếu thuốc hay không."

Đến nay Liễu Như Nhân vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc đó, dưới ánh đèn mờ tối nơi hành lang, người đàn ông đứng thẳng tắp, toàn thân thấm nước mưa nhưng không hề đánh mất phong độ dù chỉ một chút. Ông lễ phép dò hỏi, sau khi nhận được sự cho phép thì mới lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, hộp thuốc đã ướt nhẹp nhưng cũng may thuốc vẫn miễn cưỡng đốt được.

Ông cụp mắt yên lặng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, bao phủ gương mặt anh tuấn. Sau khi hút hết một điếu thì cũng không tham thêm, kiềm chế cất hộp thuốc đi rồi đứng bên cửa sổ để tản bớt mùi hương trên người, sau đó mới xoay người quay lại.

"Tôi có một yêu cầu quá đáng thế này," Người đàn ông nói, tơ máu trong mắt rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ thì dường như đã mấy ngày không chợp mắt nhưng khí thế trên người không hề suy sút, "Phiền bà chuyển lời cho Trì Yến, mọi thứ đều không quan trọng bằng cậu ấy, thứ nhất mong khỏe mạnh, thứ hai mong vui vẻ. Khi nào muốn về cứ trở về, trong nhà sẽ luôn giữ lại một ngọn đèn cho cậu ấy."

"Hôm nay mạo muội quấy rầy." Người đàn ông cúi mình chào, ánh mắt sâu không thấy đáy, tất cả cảm xúc gom lại trong ánh mắt, "Mong bà thông cảm."

"Sau đó ông ấy đi." Liễu Như Nhân thở dài, "Sau đó con đến Mỹ rồi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cũng không dám nói chuyện này với con, vì sợ có lẽ nghe xong con sẽ điên mất. Nín nhịn đến bây giờ mới nói cho con cũng là vì mong con đừng giận ông ấy. Nói thật, lúc trước tuy mẹ đồng ý nhưng chung quy vẫn cảm thấy không xem trọng, cho đến ngày đó nhìn thấy người mẹ mới hiểu. Mẹ sống nửa đời người cũng chưa từng thấy người đàn ông nào ưu tú hơn thế."

Trì Yến nghe mà ngây ngẩn cả người, ngay sau đó quay mặt đi, không muốn để Liễu Như Nhân nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ trong chớp mắt của mình. Sao Liễu Như Nhân có thể không hiểu, đang định an ủi vài câu thì trông thấy Trì Kỷ Quan sắp đi tới bèn tăng nhanh tốc độ nói.

"Còn một chuyện, có lẽ ông ấy sẽ không nói cho con." Hai mắt Liễu Như Nhân nhìn chằm chằm chiếc xe phía xa của Trì Kỷ Quan, hạ giọng nói, "Lúc trước bên trên có người muốn lôi kéo ông ấy nên muốn gả con gái cho ông ấy. Tình hình khi đó chắc con cũng biết, ông ấy bị bủa vây bởi những tin tức tiêu cực, lại còn là chuyện về tình cảm nên nếu có thể liên hôn thì không còn gì tốt hơn. Nghe nói chức vụ của đối phương cao hơn ông ấy hai bậc, là một nhân vật cấp cao khó lường, nếu leo lên được thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều."

Cuối cùng Trì Yến không kiềm chế được mà che mặt lại, bật khóc. Hắn ở nước ngoài hai năm, ngoại trừ trong cuộc điện thoại hôm ấy thì cho dù nhớ Trang Chi Hồng bao nhiêu cũng đều không cho phép mình rơi lệ, quá đạo đức giả, không giống hắn. Hắn luôn tự nói với bản thân, thời gian hai năm rất ngắn, không có gì ghê gớm, nháy mắt là sẽ qua, không có ai rời khỏi ai thì không sống được, có thời gian khóc thì chẳng bằng xem thêm mấy quyển sách. Nhưng hiện tại thật sự hắn không nhịn được nữa, hơn bảy trăm ngày đêm, hai lần bốn mùa luân hồi, 60 triệu giây, đối với hai người yêu nhau mà nói thì vẫn quá dài.

Vì sao? Hắn chẳng làm gì sai, chẳng qua là yêu một người, vì sao chứ?!

Đột nhiên cảm xúc của hắn mất khống chế, gần như là khóc lớn thành tiếng, Trì Yến không muốn kìm nén, chịu đựng, nín nhịn, che dấu, hắn không giả vờ nổi nữa.

"Con cũng có thể đoán được...... Ông ấy từ chối." Liễu Như Nhân kéo Trì Yến vào trong lòng, ấn đầu hắn dựa lên vai mình, vuốt lưng cho hắn, "Yến Yến, ông ấy không nuốt lời, ngọn đèn ấy vẫn luôn mở, ông ấy đang chờ con đấy."

_________________________

Đau dài không bằng đau ngắn nên tôi gộp luôn. Chương sau sẽ gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro