Ch.10: Bị đụ đến ngất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm... a..." cả người Tống Diên Diên run rẩy không ngừng, cô lại sắp tới rồi.

Tống Diên Diên há to miệng, hít từng ngụm, từng ngụm lớn không khí, ai đến cứu cô với... Cô sắp ngạt thở chết mất.

Cảm giác nghẹt thở càng lúc càng lớn, Tống Diên Diên kẹp chặt hai chân, cơ thể căng cứng, ngay khi vừa đạt cào trào một lần nữa liền trợn mắt ngất lịm đi.

Tần Phong vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xác định cô thật sự đã ngất, bất đắc dĩ cười nói: "Nhạy cảm như vậy? Sau này thật sự làm thì chẳng phải sẽ sướng chết luôn sao?"

...

Tống Diên Diên trong lúc ngủ vẫn luôn cảm thấy mình đang bị truy đuổi, mệt đến thở không ra hơi, chạy không nổi nữa, cổ họng khát khô đến sắp nứt ra, đột nhiên cô mở mắt ra thở hồng hộc.

Cô sững sờ nhìn chùm đèn trên đầu vài giây, sau đó nhận ra đây là căn phòng mình ngủ ở nông thôn, lúc này mới thở ra một hơi, xem ra chỉ là một cơn ác mộng.

Khát nước quá, Tống Diên Diên chống người muốn đứng dậy đi lấy cốc nước để uống, kết quả chỗ dưới hai chân đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, vừa cử động liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Tống Diên Diên vén chăn lên, vẫn là chiếc váy đó, nhưng giờ đây được mặc trên người cô một cách khá lộn xộn, vừa nhìn liền biến đã xảy ra chuyện khó miêu tả gì.

Trong lòng cô bất giác hoảng loạn, đây không phải là mơ? Là thật!

Cô bị người đàn ông mới gặp hai lần kia đè xuống giường... liếm phía dưới, làm cô đến bất tỉnh...

Tống Diên Diên dáo dác nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có bóng dáng cao lớn vạm vỡ kia, cô thở phào một hơi.

Coi như chuyện này đã kết thúc, cô phải lập tức đề nghị về nhà, rời khỏi nơi này và không bao giờ quay lại nữa!

Khi Tống Diên Diên nói với những người khác rằng mình muốn về nhà, mọi người đều tỏ vẻ vẫn chưa chơi đã, nhưng hầu hết khung cảnh nông thôn đều cũng chỉ như vậy, bọn họ cũng đã xem được kha khá rồi, chỉ là do bọn họ không muốn phải quay lại trường sớm mà thôi.

"Dù sao thì vẫn còn ngày nghỉ, có gì tớ tự mình về trước, các cậu cứ ở đây chơi đi, tớ có chút nhớ cha rồi nên muốn về sớm." Tống Diên Diên vội vàng thu dọn hành lý, cô phải mau chóng rời khỏi chỗ này mới được.

"Chúng ta cùng nhau tới mà để một mình cậu trở về như vậy thì bọn tớ cũng không yên tâm, thôi thì lần này mọi người cùng nhau trở về đi, đợi lần sau lại ra đây chơi tiếp." Trần Thế Hào mang trọng trách là người tổ chức cuộc vui chơi lần này, hắn cũng để ý thấy cô không có hứng thú vui chơi gì khi ở đây, vốn dĩ mục đích của hắn chính là lấy lòng cô.

Nếu cô không vui, thì hắn có ở lại cũng trở nên vô nghĩa.

Tống Diên Diên gật đầu, vậy cũng được, mọi người cùng nhau đi, để người kia dù muốn cũng không dò hỏi được tung tích của cô.

Tống Diên Diên một mực muốn rời đi vào ngay tối nay, nhìn lúc này đã là hoàng hôn, trời tối sợ đường khó đi, nhưng những bạn học khác có nói thế nào thì cô cũng không chịu đổi ý.

Tống Diên Diên xách vali ra sân, đợi những bạn học khác ra rồi cùng nhau rời đi.

Tần Phong xách hai thùng nước từ bên ngoài đi vào, đặt trong sân, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tống Diên Diên, anh nói: "Đây là nước suối trong núi, thơm ngon rất ngọt, không như loại nước giếng đắng chát kia, về sau em hãy uống nước này, mỗi ngày tôi đều sẽ xách mang đến cho em."

Trần Thế Hào xách vali đi ra, còn tưởng Tần Phong là người chủ nhà thuê để mang nước tới, thuận miệng nói: "Anh không cần giao nữa đâu , hiện giờ chúng tôi phải trở về thành phố rồi, không uống được nước suối trong veo này nữa rồi."

"Trở về thành phố?" Tần Phong dời ánh mắt đến trên người Tống Diên Diên, cô muốn đi vội như vậy sao?  Sáng nay vừa vui sướng xong, tối đã ôm vali bỏ chạy rồi?

Xem ra là muốn trốn tránh anh.

"Vậy tôi tiễn em." Tần Phong không đợi cô từ chối liền cầm lấy vali của Tống Diên Diên xách đi ra ngoài.

"Không cần đâu, tôi tự xách được." Tống Diên Diên đi sát theo sau anh, cố gắng lấy lại vali của mình.

Tần Phong vừa ra khỏi cửa thì lập tức thay sang một bộ mặt khác.

———————-

🔈LƯU Ý: TRUYỆN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, NGHIÊM CẤM CHUYỂN VER, REUP HOẶC DÙNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI !!! TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD YY_521 VÀ GROUP FB, NHỮNG TRANG CÒN LẠI ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro