Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộp!

Khi trên đầu đột nhiên bị sự âm ấm cùng tiếng động nho nhỏ đồng thời tập kích thì động tác chuẩn bị bung dù của cô gái lập tức cứng đờ. Nàng có khuôn mặt trắng trẻo, hai má bánh bao nhìn búng ra sữa, dung mạo xinh đẹp, tuổi chừng đôi mươi, theo sau đó là vẻ mặt không biết nên nói là khóc không ra nước mắt hay là tuyệt vọng. Nàng thu dù lại, từ trong túi xách bên người lấy ra một tờ khăn giấy.

Nàng- Kim Jennie, từ nhỏ đến lớn đã gặp chuyện xui xẻo hơn ngàn lần, bị phân chim tấn công cũng là chuyện hai, ba ngày thì gặp phải, sớm đã quen rồi... Thật là sớm đã quen rồi...

"Quen cái con khỉ!" Phẫn nộ mà thốt ra lời thô tục, nàng ra sức dùng khăn giấy lau chùi đầu mình, tức đến nỗi muốn khóc lên, không kìm được mà chỉ lên trời quát lớn: "Rốt cuộc là kiếp trước tôi đã giết người hay là phóng hỏa mà ông dùng cách nay đến trừng phạt tôi, khiến cho tôi xui từ nhỏ đến lớn, phải trải qua cuộc sống xúi quẩy như thế chứ? Ông nói đi, nói đi chứ! Có ngon thì ông nói cho tôi nghe đi..."

Cực kỳ bi phẫn mà điên cuồng hét lớn, Jennie thật không hiểu nổi rốt cuộc thì nàng có số mệnh gì, tại sao có thể xui một cách triệt để như thế?

Từ nhỏ đến lớn, trong phạm vi 50 cm xung quanh Jennie chính là địa giới của sự xui xẻo. Bất kể là nàng đi đến đâu, các loại xui xẻo kỳ lạ vẫn luôn tìm đến. Cho dù là đi giữa một đám người thì chiếc xe lạc tay lái bên đường vẫn chỉ đụng trúng mình nàng. Rốt cuộc đây là số mệnh gì chứ?

Số gì chứ?! (số con quạ đó chị)

Căm hận mà lau phân chim tên đầu, Jennie oán thán mà lẩm bẩm mắng: "Mới thấy chim xuất hiện là mình đã vội vã bung dù ngăn ngừa, không ngờ vẫn chậm một bước... Thật đáng ghét mà!"

Vẻ mặt chán ghét mà nhìn thứ xanh xanh xám xám trên khăn giấy, mặc dù biết là đã lau sạch rồi nhưng cứ nghĩ đến trên đầu từng bị phân chim "chiếm cứ" thì nàng liền ghê tởm đến nỗi lập tức muốn tìm một nhà vệ sinh để chùi rửa sạch sẽ cái nơi bị "ô nhiễm" này.

Trong đầu vừa suy nghĩ thì tầm mắt đã nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng trong một công viên nhỏ cách đó không xa. Jennie lập tức vội vàng phóng như bay về phía bồn rửa tay bên ngoài nhà vệ sinh.

Thế nhưng trời có gió mưa thất thường, người có phúc họa trong sớm tối! Ngay trong giây phút đang muốn hoan hô vì đã đến được bồn rửa tay thì bỗng nhiên Jennie cảm thấy có chút không ổn, cảm giác dưới chân hình như hơi là lạ...

"Grừ..."

Tiếng gầm gừ trầm thấp mang theo vẻ thù địch hung ác vang lên từ dưới bồnrửa tay khiến cho trái tim của Kim Jennie cảm thấy rét run, trên trán lấm tấm mồhôi lạnh...

Không... không thể nào! Thật sự là xui đến thế sao? Thế nhưng nếu dùng "chiến tích vĩ đại" của nàng trước kia mà nói thì quả thật rất có khả năng sẽ xui thế này...

Trong tiếng gầm gừ kia, Jennie khiếp đảm mà cúi đầu, quả nhiên ập vào tầm mắt nàng là một con chó hoang hung ác đang nhe răng trừng mắt, lộ ra răng nhanh sắc nhọn.

Nàng lập tức cố gắng cười gượng mà nhanh chóng thu hồi bàn chân đang giẫmlên cái đuôi của con chó đen kia...

"Chuyện này... tao không cố ý, thật sự là không cố ý..." Jennie rặn ra nét mặt tươi cười đền tội, hy vọng người anh em này có thể hiểu được thành ý của nàng.

"Gâu gâu gâu..." Rất hiển nhiên là con chó đen này không hiểu thành ý của nàng, há cái miệng chó thật to mà quyết tâm báo thù. 

"Oaaa... tao thật sự không cố ý mà..." Tiếng hét sợ hãi vanglên, cố gắng né tránh cái miệng chó hung ác, nàng lật đật xoay người bỏ chạy.

"Gâu gâu gâu..."

"Á, cứu mạng..."

Trong chốc lát đã thấy diễn ra cuộc chiến truy đuổi cực kỳ nguy hiểm giữa người và chó, Kim Jennie sợ đến nỗi dùng tốc độ thi chạy 100 mét mà chạy điên cuồng, nghe thấy tiếng chó sủa hung hăng kia đuổi theo không bỏ, nàng thất sắc mà kêu lên thảm thiết thê lương trên đường.

"Gâu gâu gâu..."

"Đừng đuổi nữa mà, tao không cố ý đâu... Ai đến giúp tôi ngăn con chó này lại với..." Chạy điên cuồng trối chết nhưng không quên cầu cứu, chỉ mong có người ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngặt nỗi không biết là do nàng không đủ đẹp, anh hùng không chịu ra cứu giúp hay là nàng thực sự xui đến tận mạng mà dọc đường cư nhiên không có một mống người xuất hiện!

Nghe thấy tiếng sủa hung ác của con chó ngày càng gần, ngay khi Jennie tuyệt vọng cho rằng trên tiêu đề của tờ báo ngày mai sắp xuất hiện dòng chữ làm chấn động "Lại có chó hoang cắn người, một cô gái chết thảm" thì phía trước đột nhiên xuất hiện một dáng người đang chậm rãi bước qua...

"Chị ơi, cứu tôi với..." Lựa chọn giữa việc bị mất mặt và rơi vào miệng chó, Jennie tình nguyện mất mặt cũng không muốn gặp phải đau đớn da thịt, lập tức khản giọng kêu cứu, đồng thời chân cũng nhanh chóng chạy về phía người phụ nữ kia.

Ai ngờ khi người kia nghe thấy tiếng kêu cứu thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy con chó hoang đang điên cuồng đuổi theo sau lưng cô gái thì mặt lập tức biến sắc, cũng không ngó ngàng lại mà quay đầu chạy như điên.

Thế này là thế nào? Nàng xui đến mức khó khăn lắm mới gặp được một tấmchắn, nhưng thật ra lại là một thanh củi mục vừa chạm vào đã gãy sao?

Kim Jennie vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, theo sát sau lưng cô mà lên án."Ê... nhìn thấy con gái yếu đuối bị chó rượt, không những không thể hiệnphong độ mà còn quay đầu bỏ chạy, chị có phải là người lớn không vậy?"

"Ai nói là tôi không được chạy? Chẳng lẽ chó sẽ không cắn phụ nữ hay sao?" Kim Jisoo– người phụ nữ có dáng người cao gầy, nhan sắc xinh đẹp toát ra khí chất cực ngầu nhưng hiện giờ sắc mặt xanh mét vừa chạy trối chết vừa không quên phản bác. Cô liếc nhìn cô gái đã chạy tới bên cạnh mình kia một cái, trong lòng cực kỳ căm hận.

Gì chứ! Ngay cả đi đường cũng không dưng mà liên lụy, tự nhiên bị chó rượt, cô thực sự xui đến thế sao?

"Là phụ nữ thì nên anh dũng mà đuổi chó chứ!" Jennie kêu lên thảm thiết, chạy đến nỗi muốn hụt hơi rồi.

"Đuổi cái con khỉ! Cô không biết là từ nhỏ tới lớn, tôi hận nhất, cũng sợ nhất là chó sao chứ?" Jisoo cũng không quên rống lên đáp trả.

Mẹ nó! Từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, số lần bị chó cắn đã không đếm hết trên đầu ngón tay được. Hôm nay thấy chó như thấy quỷ, chạy còn không kịp nói chi là chống lại nó chứ!

"Chị à, làm sao tôi biết chứ? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà..." Jennie chỉ có thể kêu gào, thế nào cũng không ngờ được là mình lại xui đến mức gặp phải một người sợ chó, trái tim cũng thấy lạnh căm.

Đồng thời với việc chạy trối chết, nàng cũng nhịn không được, khóc không ra nước mắt mà hét lên: "Bị chó rượt mà không gặp được anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi đi, lại còn gặp phải một tên không dùng được. Trên đời này còn có người xui xẻo hơn tôi sao chứ..."

Hu hu... mẹ ơi, rốt cuộc thì mẹ sinh ra một đứa con gái có số mệnh gì thế này?

Không dùng được? Tự nhiên dám nói cô không dùng được?

Jisoo hơi tức giận, cũng hét ra tất cả mọi uất ức trong lòng: "Tôi mới xui đây nè! Đi đường mà tự dưng vô cớ bị cuốn vào cuộc chiến giữa người và chó, đây là lỗi của tôi sao chứ?" 

Cho dù cô có xúi quẩy thì cũng không đến nước này chứ!

"Gâu gâu gâu..."

Ngay khi hai người vừa chạy trối chết vừa không quên đấu võ mồm cùng châm biếm nhau thì tiếng sủa của người anh em không ngừng đuổi theo kia đã dần dần đuổi đến, có lẽ không bao lâu nữa trong hai người sẽ có một người gặp phải tai ương...

Thật kỳ lạ, có một loại ăn ý lạ thường khiến cho đôi kia đang không ngừngchạy đồng thời nhìn nhau một cái. Kim Jennie thở hổn hển mà mở miệng cười thảmtrước...

"Tôi... tôi không chạy nổi nữa rồi..."

"Cô... cô bằng lòng hy sinh bản thân, anh dũng quên mình sao?" Thở hổn hển, Jisoo vội vàng hỏi.

"Chị có lương tâm không chứ? Những lời này chị lại không biết xấu hổ mà đi hỏi con gái sao? Chị nên có phong độ, chủ động dũng cảm hy sinh chứ!" Jennie căm phẫn tố cáo, không dám tin là tên kia lại có mặt mũi mà yêu cầu con gái hy sinh quên mình.

"Chó là do cô dẫn tới, tại sao lại bắt tôi hy sinh? Tôi là bên thứ ba vô tội có được không?" Thét ra những oán hận vì tự dưng bị chó rượt, Jisoo tràn đầy bất bình.

Gần đây con gái thật kỳ lạ, luôn rêu rao là phải bình đẳng, nhưng chỉ cần có chuyện nguy nan gì là lại mang "phong độ" ra mà đẩy phụ nữ đi chịu chết, có lí không cơ chứ!

Bị bực tức làm nghẹn họng, Jennie không lời nào để đáp lại. Cứ liên tục chạy đường trường như thế, quả thự thể lực của nàng cũng đã cạn sạch, cũng không chạy nổi nữa, bước chân đang chạy cũng đành phải chậm lại...

"Gâu gâu gâu..." Con chó đen đuổi theo tới cùng thấy "con mồi" đã chậm lại, sắp có thể báo được "thù giẫm đuôi" thì chạy càng nhanh, sủa cũng càng hăng...

Hu hu... Thôi đi! Chân của nàng đã không chạy nổi nữa, nếu thực sự bị cắn thì cũng chỉ có thể cam chịu, ai bảo nàng xui bẩm sinh!

Chạy đến nỗi hụt hơi, Jennie đã cam chịu rồi, đang lúc tốc độ dần dần chậm lại, nàng vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh....

Hả? Tại sao tốc độ của cô chậm lại thì tốc độ của tên "không dùng được" bên cạnh này cũng chậm theo chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro