Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vận xui kỳ lạ của cậu, với tư cách là bạn thân, mình đã không có lời nào để nói!" Ngồi trong quán cà phê, nhìn bạn thân nổi danh là xui xẻo với đầu tóc còn ẩm ướt vì mới gội không lâu, Park Chaeyoung - cô gái có mái tóc vàng dài gợn sóng, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, tuy đã cố gắng nín cười nhưng đôi môi đỏ vẫn luôn cong lên lại để lộ cảm xúc chân thật của chủ nhân.

Ha ha, vừa rồi, dưới tình huống đợi rất lâu mà không thấy người thì cô đã đoán chắc chắn là bạn thân lại gặp phải chuyện xui khó lường rồi. Sự thật chứng minh dự cảm của cô không sai chút nào.

"Ê, cậu không thể có chút lòng đồng cảm sao?" Jennie tràn đầy oán hận, bi phẫn chỉ có thể trút vào đĩa cơm trước mặt.

"Mình bị phân chim tấn công, sau đó lại bị chó rượt, thê thảm đến thế này, cậu không an ủi thì thôi đi, giờ còn đến chế giễu mình, có phải là bạn không chứ?" Hu hu... đáng ghét! Tại sao bạn bè người thân bên cạnh nàng đều là loại người không có lương tâm vậy ?

Nàng đúng là số khổ mà!

"Xui lần thứ nhất, người ngoài sẽ có sự thông cảm vô hạn. Xui lần thứ hai, ít nhiều sẽ sẽ đến an ủi. Thế nhưng nếu như xui xẻo đã trở thành một điều hết sức bình thường trong cuộc sống hàng ngày thì trừ việc khiến người ta thấy buồn cười ra, thật sự là rất khó nảy sinh cảm xúc gì khác nữa!" Cuối cùng Chaeyoung cũng phì cười.

Ha ha, cô thật sự không hiểu sao trên đời này lại có người kỳ lạ như bạn mình cơ chứ, mỗi ngày đều sẽ xảy ra chuyện xui khiến người ta dở khóc dở cười.

Bị sự bực tức làm nghẹn lại, Jennie đau khổ đến nỗi hoàn toàn không biết nói gì để phản bác.

Hu hu... Một bình luận thật độc ác, nhưng lại hoàn toàn đúng đắn!

Nhìn nàng chán nản đến nỗi chỉ có thể vùi đầu vào ăn để trút hận, Chaeyoung không khỏi cảm thấy tức cười, không chút thành ý mà đi an ủi cô: "Thật ra cuộc sống của cậu cũng rất thú vị, mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ!"

Jennie căm giận mà phóng ra ánh mắt khinh thường, nàng oán hận uy hiếp: "Vậy nói thêm vài câu châm chọc nữa cũng không sao, để mình call cho em mình..."

"Ê!" Còn chưa đợi nàng nói xong, mặt Chaeyoung đã biến sắc, trong nháy mắt đã mất đi vẻ quyến rũ tuyệt vời kia, tức muốn chết mà kêu lên: "Kim Jennie, cậu có phải là bạn mình không đấy?"

Đáng ghét, rõ ràng biết cô trốn tên "Quái già" kia như trốn quỷ, còn dám lấy ra uy hiếp cô, thật là quá đáng mà!

"Hình như câu nói đó mình vừa hỏi xong!" Cười nhạt một cái, Jennie cũng không phải là kẻ dễ ức hiếp, vẫn có cách đáp trả lại bạn mình.

"Được rồi, chúng ta hòa!" Nói vậy, Park Cheayoung quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn gây khó dễ cho bản thân.

Nghe thế Jennie cười đắc ý, có điều nàng nhịn không được mà thay em mình hỏi một câu: "Chaeyoung à, tuy con nhóc nhà mình có hơi "Quái già", nhưng không thể không thừa nhận nó rất xuất sắc mà, sao cậu lại trốn nó như trốn quỷ vậy? Ở ngoài có rất nhiều cô gái yêu nó muốn chết đó!" Ai~ya, đáng tiếc là "Quái già" chỉ chung tình với mình Chaeng thôi, những cô gái khác chỉ có thể ôm cõi lòng tan nát.

Lần này lại đến lượt Park Chaeyoung ném ra ánh mắt xem thường, nhưng cô vẫn chưa nói ra nguyên nhân.

"Hay là cậu sợ bị mình cười là trâu già gặm cỏ non?" Tự phỏng đoán nguyên nhân, Jennie cười rất hớn hở.

"Ai là trâu già chứ?" Chaeyoung căm hận mà phản kháng. Cô cắt một miếng bánh ga tô, hung hăng nhét vào miệng nàng: "Ăn đồ ăn của cậu đi, bớt ở đó mà nói có nói không."

Aiya, chỉ cần nhắc đến "Quái già" nhà mình thì bạn thân lại có phản ứng như vậy. Hai người một trốn một tìm, nàng bị kẹt ở giữa rất khó xử.

Trong lòng nàng nghĩ thầm, nhớ đến chuyện Chaeyoung uy hiếp không cho nàng tiết lộ hành tung của cậu ấy, "Quái già" trong nhà thì hễ thấy mặt nàng là lại hỏi vòng vèo tung tích của Chaeng, Jennie thật sự cảm thấy ai oán. Nàng ở giữa dàn xếp hòa giải rất mệt a.

"Mặt của cậu là ý gì đó?" Liếc vẻ mặt ai oán của nàng, Chaeyoung lại ném cho ánh mắt coi thường.

"Haizz, cậu lại nói không biết đi?!"

Hiểu ý của cô, Chaeyoung cười phì một tiếng rồi quyết định đổi đề tài: "Đúng rồi, cậu chuẩn bị bắt đầu tìm việc chưa?"

"Hả..." Gãi mái tóc nâu, Jennie xấu hổ mà cười gượng: "Mình còn muốn chơi tiếp."

Công việc trước kia làm một hơi mấy năm liền, bây giờ thôi việc rồi thì nàng muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, đợi khi nào thấy chán những ngày tháng ăn chơi rồi mới đi tìm việc.

"Thế sao..." Vẻ mặt có chút tiếc nuối.

"Sao thế?" Cảm thấy kì lạ, Jennie khó hiểu mà hỏi.

"Không có gì!" Chaeyoung lắc đầu cười đáp: "Chẳng qua là gần đây mình nghe được một chút tin tức trên thương trường, nói là "KJS Capital" rất có tiếng tăm trong mấy năm gần đây đang có ý tuyển dụng một nữ trợ lí. Rất nhiều ông chủ của các công ty vội vàng tiến cử con gái nhà mình vào, hy vọng có thể gần được phúc lộc, đoạt được trái tim của người thành lập KJS - nghe đồn là một người bản lĩnh tài hoa thực sự. Họ muốn kết thân với KJS để có lợi cho công ty của họ.

"À!" Jennie chẳng hiểu ra làm sao cả, lại gãi gãi đầu. "Thế thì có liên quan gì tới mình?" Ông bố nhà nàng cũng không phải ông chủ gì lớn.

Chaeyoung nhịn không được lại ném cho một ánh mắt "khinh bỉ", bàn tay vào cái đầu toàn là sương mù kia: "Sao lại không liên quan? Mình cảm thấy cậu phù hợp mà, thử đi phỏng vấn xem sao."

Haiz, cô bạn này xui thì có xui, nhưng xử lí công việc thì lại rất cẩn thận, rất thích hợp với công việc là trợ lí hay thư kí.

Trên thực tế, công việc trước kia của Jennie cũng là thư ký, vốn ở công ty làm việc rất tốt, đáng tiếc vì ngài chủ tịch muốn về hưu, con trai ông ta mới về nước không bao lâu lên tiếp quản, nói rằng xung quanh nàng luôn xảy ra những chuyện xui xẻo khiến hắn ta chướng mắt mà bắt đầu kiếm chuyện, nàng thấy chán nản mà nghỉ việc.

"Á á..." Tự dưng bị đánh, Jennie kêu thảm một tiếng, tức giận ôm lấy đầu: "Ya Chaeyoung, cậu quá đáng thế!"

Hừ, rất đau đó!

"Muốn tớ quá đáng chút nữa không?" Chaeyoung cười quyến rũ, không khách khí mà vỗ thêm cái nữa.

"Hu hu... cậu lại đánh nữa à? Mình phải gọi cho "Quái già" nhà mình..." Giận đến nỗi nàng oán hận mà uy hiếp.

"Cậu dám, mình xử cậu trước!" Đôi mắt đẹp nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, hung hăng mà muốn tặng thêm vài cái nữa.

"Park Chaeyoung, cái đồ bạo lực này, mình liều mạng với cậu!" Không chịu yếu thế, nàng cũng ra tay chống trả.

"Đánh không tới, tay của cậu quá ngắn..." Chaeyoung cười chế giễu.

"Hừ! Đừng tưởng là tay của cậu dài hơn mà đắc ý, xem sự lợi hại của mình đây..." Jennie tích cực phản công.

"Ha ha ha... đến đây..."

Thoáng chốc, liền thấy trong một góc của quán cà phê có hai người bạn tốt đang hi hi ha ha mà đùa giỡn. Về chuyện đi phỏng vấn làm trợ lí chắc đã sớm bị quăng ra sau đầu, quên sạch sẽ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro