Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng quay sự xui xẻo của cô không lúc nào đứng yên. Khi Jisoo bị cười đến nỗi ôm vết thương lòng mà rời khỏi công ty, trên đường đi ngang qua công viên nhỏ thì...

"Gâu gâu gâu..."

"Woa... cứu mạng aaaa..."

Tiếng chó sủa cùng tiếng kêu cứu quen thuộc bỗng nhiên vang lên long trời lở đất, dần dần đến gần từ phía sau làm Jisoo sợ tới mức dựng cả chân lông, quay đầu nhìn lại theo trực giác...

"Sao lại là cô?"

Khi bóng dáng của cô gái đang chạy trốn chật vật cùng với con chó to đang nhe răng trợn mắt, điên cuồng đuổi theo kia đập vào mắt thì Jisoo kinh hoàng mà kêu lên một tiếng, cũng co cẳng bỏ chạy theo.

Gì chứ! Hai ngày liên tục bị cùng một cô gái và một con chó làm liên lụy không đâu, đây là kiểu xui xẻo gì chứ? Số trời à?

"Oa... sao lại là chị?"

Câu hỏi bi phẫn tương tự cũng phun ra từ miệng Jennie, nàng khóc không ra nước mắt. Hu hu... Tại sao lại cho nàng gặp phải cái tên sợ chó "không xài được" này nữa chứ?

Lẽ nào ông trời không thể ban cho nàng một anh hùng đánh chó sao? Đây là số xui gì vậy?

"Sao cô lại đi chọc con chó hoang đó nữa chứ?" Vừa chạy vừa gào lên, Jisoo thực sự không thể tin được có người lại ngốc đến nỗi đi chọc một con chó hoang hung ác lần nữa.

"Làm sao tôi biết được chứ? Là con chó đó ghi thù với tôi chứ bộ! Tôi vừa mới từ bên cạnh công viên đi ngang qua, từ xa nó nhìn thấy đã rượt theo liền, trừ việc bỏ chạy ra thì tôi còn biết làm gì nữa?" Jennie tràn đầy uất ức mà tố khổ, chỉ còn thiếu nước đeo một tấm bảng ghi "tôi vô tội" trước ngực mà thôi.

"Chúng ta cần có duyên đến thế không?" Tuy miệng hỏi một cách hết sức ai oán, nhưng khi thấy thể lực của nàng sắp không chịu nổi nữa mà chạy chậm lại thì Jisoo vẫn vươn tay kéo lấy cánh tay nàng mà ra sức chạy như điên.

"Tôi cũng đâu muốn chứ..." Lắc đầu kêu gào, nàng cũng đâu muốn thế này!

"Gâu gâu gâu..."

Bên cạnh tiếng gào khóc, tiếng cho sủa hung hăng khiến người ta kinh hồn bạt vía cũng không ngừng theo sát ở phía sau làm cho Jisoo căng hết cả dây thần kinh. Cô kéo lấy nàng, dùng hết tất cả sức lực mà co chân chạy, rất sợ chậm một chút thôi thì sẽ tặng không cho con chó kia một cái "chân giò hun khói".

Chạy chạy, trốn trốn, cũng không biết đã chạy được bao lâu, ngay lúc Jennie sắp hết hơi mà muốn đầu hàng cho xong thì Jisoo lại kéo lấy nàng chuyển hướng chạy vào nơi có không ít người đang từ từ chạy bộ.

Mà con chó đen kia vừa thấy có nhiều người thì bản tính tránh nơi nguy hiểm trời sinh của động vật cũng khiến nó tự động bỏ qua cho việc truy đuổi, sủa dữ một tràng rồi kiêu ngạo bỏ đi. (chảnh!)

"Chỉ là một con chó lang thang mà cũng dám kiêu ngạo với tinh anh của vạn vật như thế sao?" Bị một con súc vật coi thường, Jisoo tức đến nỗi giậm chân, có điều cũng không dám đuổi theo đòi lại công lí. (nó tha cho là may rồi...)

"Bởi... bởi vì tinh anh của vạn vật bị nó rượt... rượt đến nỗi sợ tè cả ra quần... nên đương nhiên nó có thể kiêu... kiêu ngạo..." Đồng thời với việc thở phì phò, Jennie không quên chế nhạo. Khuôn mặt trắng nõn xinh xắn cũng vì vừa rồi chạy trốn mà có vẻ trở nên hồng hào khỏe mạnh, xinh đẹp căng mịn đến nỗi dường như có thể búng ra sữa.

Nghe vậy, Jisoo liếc xéo nàng một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên...

Bịch!

Tiếng đập vang dội cùng với một trận đau nhức đánh úp vào lưng. Còn chưa kịp quay đầu nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ăn phải mật gấu mà dám đánh lén sau lưng cô thì tiếng cười ha hả vui vẻ đã vang lên bên tai...

"Ha ha ha... đây không phải cô Kim hay sao?" Giọng nói như tiếng chuông lớn vang lên chào hỏi. Một người trung niên chừng năm sáu mươi tuổi mặc đồ thể thao từ phía sau xuất hiện.

"Giám đốc Han!" Nhận ra người vừa đến, Jisoo cười khổ mà gật đầu chào hỏi, làm sao cũng không ngờ được sẽ gặp phải ông chủ của một công ty mà trước đây cô từng có quan hệ ngay tại chỗ này.

"Đã lâu không gặp, cô cũng đến chạy bộ để rèn luyện thân thể sao?" Thấy sắc mặt Jisoo rất hồng hào, trên mặt còn có mồ hôi, trong lòng giám đốc Han rất tán thưởng cô gái trẻ tuổi này nên lập tức nhiệt tình mà cười hỏi.

"Đúng, đúng vậy!" Không ngừng cười gượng, Jisoo không có mặt mũi nào đi nói ra là mình bị chó rượt đến đây.

Mặc đồ tây đi chạy bộ? Đúng là nói dối mà không nghĩ ngợi, cô thật thích sĩ diện!

Jennie đứng bên cạnh thở dốc, nghe vậy thì nhịn không được mà cười sằng sặc, lập tức bị nhận lấy một cái liếc xéo cảnh cáo của Jisoo.

"Thật tốt quá!" Không phát hiện sự khác thường giữa hai người, giám đốc Han hết sức phấn khởi nên lại đập mạnh vào lưng Jisoo vài cái, hớn hở nói: "Hiếm khi gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng nhau chạy đi, chạy xong tôi mời cô ăn cơm."

Cô gái trẻ này là một nhân tài, có cơ hội thì phải làm thân, chỉ có lợi chứ không có hại.

"Không cần đâu, tôi vừa chạy xong!" Vừa rồi bị chó rượt nên "bị ép vận động", không dễ gì mới được thở một hơi, bây giờ Jisoo nghe thấy chữ chạy mặt liền biến sắc, vội vàng xua tay từ chối gấp.

"Vậy sao.." Giám đốc Han mặt hiện vẻ hơi thất vọng, sau đó lại phấn chấn tinh thần, lịch sự hỏi: "Đúng rồi! Nghe nói công ty cô định tuyển trợ lí, tôi có đứa con gái mới đi du học về, mặc dù có thể sắp xếp cho nó vào công ty nhà mình nhưng tôi muốn nó học hỏi ở bên ngoài lấy kinh nghiệm trước đã. Nếu như có cơ hội, không biết có thể đến chỗ cô học tập một chút không..." Đây là một cơ hội tốt để tiến đến thân thiết với Kim Jisoo, quả là không nên bỏ qua.

Không phải chứ! Sao chuyện công ty bọn họ muốn tuyển trợ lí lại lan truyền nhanh như vậy?

Rốt cuộc là ai tung tin này ra vậy?

Thầm ngờ vực, mặt Jisoo đăm lại. Thứ nhất, cô không thích việc cậy vào ân tình mà đi cửa sau thế này. Thứ hai, ngại quá, trợ lí tuyển vào còn phải kiêm luôn chức vụ bà bếp. Thứ ba, mặc dù nói ra thì có vẻ phũ phàng nhưng cô không thể không nói, đây chính là mượn danh nghĩa trợ lí để đạt mục đích "thân cận".

Nghĩ tới khả năng này, da đầu cô liền cảm thấy tê dại, đang nghĩ nên từ chối khéo như thế nào thì ánh mắt liền quét qua cô gái "cùng chung hoạn nạn" với cô đang đứng bên cạnh, ngay sau đó một ý tưởng lóe lên, nhếch miệng cười. Đã có cách rồi.

"Giám đốc Han, thật ngại quá, chúng tôi đã có một trợ lí mới, e rằng khiến ông phải thất vọng rồi." Jisoo ra vẻ tiếc nuối biểu thị sự áy náy nhưng trên gương mặt tuyệt đẹp của cô lại lóe lên vẻ vui sướng.

Ha ha, binh đến thì tướng đỡ, nước lên thì đất chặn, không sợ, không sợ!

"Đã có trợ lí mới rồi?" Giám đốc lộ vẻ hơi kinh ngạc.

Lạ thật! Hai ngày trước mới nghe tin nói KJS Capital có ý tuyển dụng trợ lí mà hôm nay đã tìm được rồi, tốc độ không phải tầm thường!

"Đúng vậy!" Jisoo không chút e ngại mà gật đầu, cười hề hề chỉ về phía Jennie: "Đây là trợ lí mới của chúng tôi!"

Nàng sao? Từ khi nào nàng đi ứng tuyển vị trí trợ lí mà lại còn được tuyển dụng vậy, sao bản thân nàng cũng không biết ha?

Jennie vốn chỉ đứng ngoài xem, đột nhiên thấy ngón tay thon dài kia chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt há hốc mồm. May mà kịp thời nhìn thấy vẻ cầu cứu trong mắt Jisoo, lúc này nàng cũng phản ứng lại, nghĩ tới hai ngày nay chị gái này cũng không bỏ rơi mình, rất có nghĩa khí mà liều mình bị chó rượt chung với nàng. Lúc này là lúc nàng cũng nên báo đáp người ta rồi.

Nghĩ đến đây, Jennie vội vàng lịch sự mà mỉm cười gật đầu với giám đốc Han đang kinh ngạc, ý rằng xác nhận lời Jisoo nói là đúng.

Tin là thật, mặc dù giám đốc Han rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể cười đáp: "Aiz... chậm một bước rồi, tiếc quá!"

Rất sợ lời nói dối sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào, Jisoo vội vội vàng vàng nói: "Ngài Han, thật ngại quá, chúng tôi còn có việc phải đi trước, lần sau có cơ hội gặp lại thì tôi sẽ mời ngài dùng bữa!"

Nói xong vội vã gật đầu chào: "Tạm biệt!" rồi nhanh chóng kéo lấy "trợ lí mới" chạy như bay.

Mới bị chó rượt xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ thì giờ lại bị Jisoo kéo chạy một mạch, Jennie cảm thấy hai chân mình hình như sắp gãy rồi. Khuôn mặt tái xanh thê thảm đang muốn mở miệng phản đối thì đột nhiên nàng bị cô kéo quẹo qua một ngã rẽ, rồi cuối cùng cô cũng chịu dừng chân.

"Tạ ơn trời! Tôi nghĩ chị mà còn kéo tôi chạy tiếp nữa thì tôi sẽ ngồi phịch xuống đất cho chị tha đi luôn đó." Nàng đứng lại thở phì phò, nhịn không được mà nói thầm.

Nghe vậy, Jisoo liếc nhìn nàng một cái, không nén được mà bật cười: "Tôi nghĩ với "nghiệt duyên" suốt hai ngày qua bị chó rượt của chúng ta thì giới thiệu bản thân với nhau một chút cũng không có gì quá đáng."

"Có lí!" Nhớ đến hai ngày nay "hoạn nạn có nhau", Jennie cũng nở nụ cười, rất tự nhiên mà chìa tay ra, chủ động tự giới thiệu: "Chào chị, tôi họ Kim – Kim Jennie."

"Chào cô, tôi là Kim Jisoo." Bàn tay thon dài nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà lắc lắc, Jisoo cũng nhanh chóng giới thiệu tên họ của mình, đồng thời còn không quên cảm ơn: "Thật xin lỗi, lúc nãy đã lấy cô ra làm lá chắn, cũng rất cảm ơn vì cô đã phối hợp."

"Đừng khách sáo!" Khoát tay, nàng nheo mắt cười: "Tôi mới phải cảm ơn chị vì đã hai lần giúp tôi thoát khỏi miệng chó!" Haizz, tuy rằng chạy rất khổ sở, nhưng ít nhất cũng thoát mà không bị chó cắn.

Lời nói cùng cử chỉ tự nhiên phóng khoáng của nàng làm cho Jisoo nổi lên sự hảo cảm, sau đó không nhịn được mà chủ động bắt chuyện: "Không biết cô Jennie đây đang công tác ở đâu? Công ty có gần đây không?"

Bây giờ thông thường là thời gian làm việc, cô đoán là công ty nàng ngay gần đây nên mới gặp phải sự truy đuổi của cùng một con chó trong hai ngày liên tiếp ở chỗ này.

Nghe vậy, Jennie vuốt mũi, xấu hổ cười: "Nghề nghiệp hiện nay của tôi là làm sâu gạo"

Hỏng rồi! Nói với người đối diện không thân quen bây giờ mình đang rơi vào tình trạng thất nghiệp thì hình như có hơi mất mặt, nhưng nàng cũng không muốn nói dối!

"Sâu gạo?" Jisoo hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng trở lại, vẻ mặt cô nén cười, làm như rất hâm mộ: "Một nghề mà ai cũng muốn làm!"

"Ê, thật không lịch sự chút nào!" Nghe ra vẻ trêu chọc trong lời của cô, nàng buồn rầu mà kháng nghị: "Tôi làm sâu gạo chưa lâu lắm, ít nhất tháng trước tôi còn là một trợ lí rất siêng năng nhá."

Ô hô... tại do có vận xui nên bị xoi mói khắp nơi rồi không hợp mắt sếp mới khiến nàng chán nản mà dứt khoát từ chức.

Nghĩ tới nghĩ lui, Jennie vẫn là quý mến ngài chủ tịch cũ, luôn dùng ánh mắt hài hước để bao dung những chuyện xui xẻo kì lạ xảy ra trên người nàng. Ngược lại, tên sếp mới trẻ tuổi kia lại thiếu sự rộng rãi ấy.

Trợ lí? Trước kia cô ấy là trợ lí? Như vậy việc sắp xếp hồ sơ sổ sách rất cơ bản kia có lẽ không có vấn đề gì, chỉ có điều...

Trong đầu lóe lên ý tưởng, Jisoo vuốt cằm, không nói một lời mà đánh giá nàng, mắt lấp lánh, giống như đang có suy nghĩ gì đó không tốt đẹp lắm.

"Sao, sao thế?" Bị nhìn đến nỗi nổi da gà, Jennie vô thức mà lùi hai bước, vẻ mặt đề phòng.

Hic! Người này nhìn nàng như thế, liệu chị ta sẽ không giống tên bại hoại bên ngoài nhìn lịch sự, bên trong lại biến thái đấy chứ?

Phát hiện đột nhiên nàng nổi lên sự đề phòng, đầu tiên Jisoo ngẩn ra, sau đó hình như nghĩ ra điều gì, không khỏi cười thú vị. "Cô lo lắng cái gì? Tôi bảo đảm tôi không phải là người xấu!"

"Người xấu đương nhiên sẽ không nhận mình là người xấu..." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ê! Quá đáng!" Lần này đổi lại là cô liếc xéo nàng mà phản đối, trịnh trọng giải thích. "Tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện."

"Nghĩ cái gì mà phải nhìn chằm chằm người ta như thế?" Jennie trợn mắt lại, nàng tràn đầy nghi ngờ.

"Tôi đang nghĩ..." Jisoo vuốt cằm, cười gian xảo: "Cô pha cà phê có ngon không?"

"Hả... Chưa bị ai chê, tôi nghĩ chắc cũng tạm!" Người này làm sao thế, tự nhiên đưa ra câu hỏi kì cục vậy?

"Biết nấu ăn không?" Cô tiếp tục hỏi một cách gian xảo.

"Biết, biết chứ!" Vẻ mặt hoài nghi, nàng cảm thấy chị ta càng hỏi càng kì quái.

"Vậy..." Hai tay nhiệt tình đặt lên vai của nàng, Jisoo cười hết sức chân thành: "Có hứng thú đến chỗ tôi làm việc không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro