Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng bị lừa rồi!

Nàng thực sự bị lừa rồi!

10 giờ sáng, tay kéo hai túi nguyên liệu nấu ăn mới mua từ chợ vào công ty, Jennie không nhịn được mà chán nản nghĩ thầm.

Hu hu... Hai tuần trước, vì nhất thời tò mò mà nàng đi theo cái tên chết tiệt kia đến công ty chị ta tham quan, lúc đó mới ngạc nhiên mà phát hiện thì ra Jisoo chính là tên cầm đầu của KJS Capital, nghe đồn rằng rất có bản lĩnh trong đầu tư, khá nổi tiếng trong giới thương nghiệp vài năm gần đây như lời bạn thân nàng đã nói.

Lúc ấy, dưới tình huống hết sức kinh ngạc, lại bị miệng lưỡi trơn tru của Jisoo cùng mức lương thưởng rất cao hấp dẫn khiến nàng nhất thời choáng váng mà ngu ngốc nhận lời mời vào công ty làm trợ lí. Kết quả là... hối hận không kịp!

Nhìn Jennie nàng bây giờ xem, công việc chính là người giúp việc cùng bà bếp, mỗi ngày có thể dành ra hai tiếng đồng hồ để làm việc thực sự của một trợ lí đã may mắn lắm rồi!

"Có trợ lí của công ty nào mà mỗi ngày đều phải đi chợ mua đồ ăn không hả? Các chị nói đi! Nói đi chứ!" Jennie càng nghĩ càng tức, cả người nàng nhếch nhác mà đứng trước cửa công ty chống nạnh, hung hăng tức giận hỏi mấy tên đang vùi đầu nghiên cứu tin tức của các công ty trên thị trường chứng khoán, hoàn toàn không có vẻ khách sáo với nhân viên mới.

Trên thực tế, bởi vì hai tuần nay cùng ăn cùng ở, nàng sớm đã rất thân thiết với năm tên này. Jennie biết mặc dù bọn họ có nhiều thói quen rất kì quái, nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút có thể đảm bảo mỗi người đều rất "ngoan ngoãn", rất dễ ở chung.

Nghe tiếng Jennie trách móc, năm tên kia ở trong phòng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sau đó không có lương tâm mà cười phá lên.

"Nini, hôm nay em lại bị nước thối gì phun trúng sao?" Tên vô lương tâm thứ nhất - Kang Seulgi vừa cười vừa hỏi, nhận thấy mỗi ngày trên đường đi làm nàng đều có những chuyện xui mới lạ xảy ra.

Ngẫm lại, hôm qua là giẫm phải phân chó, hôm kia là xe chết máy giữa đường, hôm kia nữa là thang máy bị trục trặc, nàng bị nhốt trong đó mà kêu cứu, hôm trước trước nữa là... Haizz, tóm lại một câu... xui ngập đầu không kịp đếm!

"Mình ngửi thấy..." Tên vô lương tâm thứ hai - Son Wendy bước lên phía trước, ngửi tới ngửi lui trên người nàng, cuối cùng nở một nụ cười làm người ta thấy gai mắt mà tuyên bố đáp án: "Mùi cá tanh!"

"Phụt... thật đáng thương!" Tên vô lương tâm thứ ba - Hwasa vốn rất muốn có lương tâm nhưng không thể nhịn được cười mà phá lên.

"Mình hết sức nghi ngờ phong thủy của công ty chúng ta có vấn đề!" Tên vô lương tâm thứ tư - Joy dùng ánh mắt chế nhạo quét tới người Jennie và một "tín đồ xui xẻo" khác, cảm thấy trong một công ty nho nhỏ chỉ có sáu người mà có đến hai người cực kỳ đen đủi, tỷ lệ này quả thật quá lớn.

"Này!" Nhận thấy ánh mắt trêu chọc, Jisoo trừng mắt tức giận bởi vì mình cũng thuộc "bộ tộc xui xẻo". Cô khá đồng cảm với tình trạng thê thảm của Jennie, lập tức bước tới giúp đỡ. "Đưa chị xách mấy thứ này xuống bếp cho, em đi thay quần áo trước đi!"

Nhận lấy hai túi nguyên liệu thức ăn lớn, Jisoo nhìn cô gái cả người ướt sũng, còn tỏa ra mùi cá tanh, mặc dù hơi buồn cười nhưng vẫn cố nén lại.

"Mấy chị thật là vô lương tâm mà, không an ủi người ta thì thôi, lại còn cười người ta nữa, mấy chị có phải là con người không?" Jennie đau khổ mà hét lên, nàng đang rất thảm hại, căm hận mà chạy vào căn phòng bên trong, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ quần áo ướt sũng trên người, ai ngờ phía sau lại vang lên tiếng cười lớn của đám vô lương tâm kia.

Hu hu... Nàng xui xẻo là thật, người ta cười thì cũng không thể nói gì được.

Chạy vọt vào trong phòng, bởi vì thường xuyên gặp chuyện xui nên Jennie để sẵn ở công ty một bộ quần áo sạch sẽ, quả nhiên hôm nay đã phát huy tác dụng. Sau khi nhanh chóng thay đồ, cả người Jennie nhẹ nhàng thoải mái bước ra khỏi phòng. Nhìn ánh mắt trêu chọc của mọi người, nàng ai oán lườm xung quanh một cái rồi xoay người đi vào trong bếp.

"Em hận chị!" Vừa bước vào bếp, nàng nhìn cái tên đang lấy rau củ quả từ trong túi ni lông ra, nguýt mắt liếc xéo chị ta.

Ô hô... Đều là do chị ta lừa nàng, cái gì mà mời nàng làm trợ lí, kết quả là về nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của osin. Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn khiến cho vận xui của nàng càng thêm kì quái.

Nghe thấy thế, Jisoo từ từ xoay người lại, sờ lên hai má nàng, không biết học đâu ra cái lời kịch bản nghe rất buồn nôn: "Em yêu, nói hận thì quá nặng rồi!"

"Woa... Chị học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!" Jennie hét lên, nàng đập thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của chị ta, ớn lạnh mà xoa mạnh lên hai cánh tay đang dựng hết cả chân lông, cả người cũng nổi da gà.

"Ê, hiếm khi chị muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, em lại nói nó mắc ói, thật quá đáng mà!" Jisoo bất mãn mà liếc xéo nàng.

"Chị mới quá đáng đó!" Lớn tiếng phản bác, nàng oán hận tố khổ: "Là ai nói với em đến đây làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc em làm là gạo củi dầu mắm tương cà. Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn thời gian ở bàn làm việc."

Đáng ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì Jennie cũng hiểu nguyên nhân tại sao khi đó chị ta lại hỏi nàng có biết nấu ăn, biết pha cà phê không rồi.

"Hì..." Bị nói trúng tim đen, Jisoo vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ giọng chống đối: "Nhưng chị thấy em lo chuyện gạo củi dầu mắm tương cà cũng rất vui vẻ mà..."

Jennie nghe vậy thì cứng họng, trợn mắt nhìn cô, nhất thời không tìm được lời bao biện.

U huhu... đáng ghét, thế mà lại bị cái tên này nói trúng rồi!

Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng Jennie luôn phàn nàn, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy mấy tên kia ăn như hổ đói mà quơ sạch sẽ thức ăn trên bàn vào bụng, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì nàng lại cảm thấy rất có thành tựu, không nén được mà vui vẻ theo.

"Được rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy chị sẽ mướn một người giúp việc đến hỗ trợ là được." Thấy đôi mắt nàng trợn to, còn không nói chuyện cả buổi thì Jisoo cho rằng nàng đang tức giận, lập tức cười hứa hẹn.

"Em, em cũng không nói là không nấu!" Mặt Jennie đỏ lên, nàng lắp bắp mà hét lớn, lúc này nàng lại không muốn cho người khác xâm phạm vào "nhà bếp của nàng".

Ơ... bây giờ là tình huống gì chứ?

Vừa rồi còn oán trách, nhưng vừa nói thuê giúp việc đến nấu cơm thì cô ấy lại tức giận, con gái thật là khó chiều.

Jisoo lén nói thầm, gãi gãi đầu, dè dặt hỏi lại: "Vậy... rốt cuộc là có cần mướn người giúp việc nấu cơm nữa hay không?"

Nếu nàng thật sự không muốn nấu cơm thì cô sẽ thuê người.

"Không được!" Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền đến tiếng phản đối quyết liệt của tên kén ăn Wendy. "Đồ ăn mà Jennie nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người khác thì mình phản đối!"

Sau khi tỏ rõ lập trường, Wendy cũng chả thèm quan tâm đến câu trả lời của người ta, đi về phía WC để giải quyết nhu cầu sinh lí.

"Tên rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!" Jisoo ló đầu ra, hét về phía bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất nghiêm túc mà nói: "Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu em thực sự thấy uất ức, vậy chị sẽ mướn người giúp việc đến thay em, em chỉ cần yên tâm làm trợ lí là được."

Nói đến đây, Jisoo cũng cảm thấy để nàng phụ trách nấu cơm trưa cho mọi người đúng là có chút ức hiếp người ta nên cô chột dạ.

"Ừhm... Em cũng không thấy uất ức gì!" Ngượng ngùng nói mình vẫn thích thú, Jennie xấu hổ đỏ mặt, lại có chút quê quá mà hóa điên, nàng giận dữ hét lên: "Đi ra! Đi ra! Em còn phải rửa mấy thứ rau quả này, rất bận!' cùng với đó là đẩy Jisoo ra khỏi bếp.

Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?

Nhìn dáng người nhỏ nhắn đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Jisoo có chút dở khóc dở cười... Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước của nàng là sao?

Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro